Đại Đường Tửu Đồ

Chương 263: Bắt sống An Lộc Sơn

Nghe được tin tức này, Lý Long Cơ thiếu chút nữa ngất xỉu.

 

Làm hoàng đế Đại Đường, hắn không nghĩ tới người bên cạnh mình, không ngờ… Sắc mặt hắn âm trầm, thật lâu sau mới ngẩng đầu lên, dùng sức kiềm nén lửa giận bộc phát bừng bừng, cúi đầu nói:

 

- Lão già kia, truyền khẩu dụ của trẫm, lùng bắt Tượng, sống muốn người chết phải thấy thi thể. Trẫm không muốn chờ lâu lắm, hiểu chưa? Mặt khác, truyền chỉ, tru sát cả nhà đồ chó này! Nhớ kỹ, cửu tộc, một người cũng không lưu lại!

 

Cao Lực Sỹ run lên trong lòng, vội vàng khom người xác nhận, một chút cũng không dám chần chừ. Hầu hạ bên người Lý Long Cơ vài chục năm, đã rất lâu hắn không nhìn thấy hoàng đế nổi giận lớn như vậy. Thông thường, hẳn là, chẳng qua một An Lộc Sơn và một tiểu thái giám không quan trọng gì chạy thoát.

 

Hắn lại không biết, trong cảm nhận của Lý Long Cơ, đây là khiêu khích lớn nhất đối với hoàng quyền của hắn.

 

Nói chung, cũng chỉ có hắn loại hoàng đế cực kỳ tự cho là đúng mới có loại logic hoang đường này: biết rõ sự tình bại lộ, còn không thể chạy trốn, phải thần phục dưới uy thế của hoàng đế bệ hạ, phải vươn đầu ra, thành thật chờ hoàng đế lấy đao tới chém.

 

Đương nhiên, đây không phải nói An Lộc Sơn và tiểu thái giám Tượng này không nên chết.

 

Từ ngày đầu tiên khi Tượng bị An Lộc Sơn dụ dỗ, kỳ thật cũng đã định trước kết cục tử vong.

 

Nhưng biết rõ là như thế này, tiểu thái giám vẫn không kìm nổi muốn lên thuyền tặc của An Lộc Sơn. Không có cách nào, hắn xuất thân nghèo khổ, thật sự là quá thích tiền, đối mặt với đống tiền vàng óng này, hắn không thể khống chế dục vọng mãnh liệt của mình, mà An Lộc Sơn, có thể không ngừng thỏa mãn dục vọng mãnh liệt đối với tiền tài của hắn.

 

Kỳ thật, tiêu nhiều tiền của An Lộc Sơn như vậy, hắn cũng không có làm gì, nhưng sau khi nghe được hoàng đế rống giận “nhất định tru sát An Lộc Sơn” trong ngự thư phòng, trong lòng hắn có chút bất an. Mà ngay sau đó, mượn khoảng không hắn một mình đi Tiêu gia truyền chỉ, tới An gia một chuyến, trước tiên tiết lộ tâm tình hoàng đế cho An Lộc Sơn.

 

An Lộc Sơn kinh hãi, hắn tuyệt đối không ngờ Lý Đại Phụ còn một người con cháu còn sống, không ngờ còn là con gái Vĩnh Lạc công chúa, mà bây giờ, không ngờ bị hoàng đế biết được.

 

Sau khi tiễn bước Tượng, An Lộc Sơn không chần chừ gì, vội vàng mang theo vợ con của cải cả nhà hốt hoảng mà chạy. Tuy hắn biết rằng, trong cảnh nội Đại Đường hắn trốn không thoát được, nhưng làm một người Hồ coi mạng sống của mình cao hơn hết thảy, hắn vẫn muốn trốn, mục tiêu, Khiết Đan.

 

Hắn đã sớm bí mật lui tới với người Khiết Đan.

 

Tượng, khi về cung cũng mơ hồ cảm giác bất an, càng nghĩ càng không thích hợp, liền cũng cuốn hết tất cả gia tài của mình từ chỗ An Lộc Sơn, lặng yên rời cung hóa trang thành một thương nhân bình thường trốn ra Trường An.

 

Chỉ có điều Tượng cũng không có chỗ để đi, mà dưới sự lùng bắt toàn lực của tổ chức Ảnh Tử bí mật dưới tay Lý Long Cơ, hắn còn không chạy rất xa, đã bị bắt lấy, bị người của Ảnh Tử chém giết tại chỗ, cuối cùng đưa đầu trở về hoàng cung, bình ổn lửa giận của Lý Long Cơ.

 

Lại nói cả nhà An Lộc Sơn hơn mười người, ngày đêm đi gấp, lúc Lý Long Cơ mang theo quần thần chạy tới nha môn Đại Lý Tự chờ phán xét, đã trốn ra ngoài trăm dặm.

 

Mặt trời đỏ mới lên ở Ung Châu.

 

An Lộc Sơn bực bội trên ngựa, quay đầu lại xem hai chiếc xe ngựa không tăng tốc nổi phía sau mình, trên hai chiếc xe ngựa này có rất nhiều thê thiếp và con cái hắn, còn có vàng bạc châu báu hắn không thể buông tha.

 

An Lộc Sơn lau mồ hôi trên đầu một phen, ngẩng đầu nhìn bầu trời, trong lòng ngày càng hoảng loạn. Bằng tốc độ này, sớm hay muộn bọn họ sẽ bị quân đội hoàng đế Đại Đường phái ra Trường An đuổi kịp, đến lúc đó…

 

Hắn nhìn sắc mặt nha binh thị vệ thủ hạ của mình, cắn chặt răng, môi cũng cắn ra máu.

 

Hắn thở dài khoát tay:

 

- Các huynh đệ, lên xe đi, tự lấy vàng bạc châu báu mang theo, có thể mang bao nhiều được bấy nhiêu… Về phần hai chiếc xe này… Bỏ đi thôi, để các nàng tự sinh tự diệt đi.

 

Thủ hạ của An Lộc Sơn cướp vàng bạc trên người chủ mẫu của mình, còn thuận tay chiếm tiện nghi trên người những nữ nhân nũng nịu này. An Lộc Sơn cưỡi trên ngựa, bên tai truyền đến tiếng gào khóc thảm thiết của đám thê thiếp con cái, càng thêm tâm phiền ý loạn.

 

Cũng được, thê thiếp có thể lấy lại, con cái cũng có thể sinh lại, mạng nhỏ này chỉ có một, trước cảnh cửa sinh tử tồn vong, An Lộc Sơn không có do dự gì, chuẩn bị vứt bỏ gia quyến này của hắn.

 

Hơn mười kỵ binh lao vùn vụt đi, rời khỏi hai chiếc xe gia quyến bị đoạt xơ xác.

 

Chờ khi kị binh Võ lâm quân kinh thành phái ra truy kích và tiêu diệt đuổi tới, có thê thiếp của An Lộc Sơn đã nhảy xuống xe trốn đi không biết tung tích, mà có thê thiếp con cái, còn lưu lại trên xe ngẩn người.

 

 

 

An Lộc Sơn dần dần ngừng lại, phải nghỉ ngơi một chút, ngày đêm chạy nhanh đã thoát đi mấy trăm dặm đường, cho dù người có thể chịu được, ngựa này cũng chịu không nổi. An Lộc Sơn mang theo mấy chục nha binh thị vệ của hắn cưỡi ngựa, cũng không dám đi thị trấn phụ cận nghỉ trọ, chỉ núp vào trong sơn cốc, chuẩn bị nghỉ ngơi một canh giờ trong thung lũng này, sau đó tiếp tục chạy trốn đi biên giới đông bắc. Trong mắt họ, chỉ cần tới hoang mạc cảnh nội Khiết Đan, bọn họ sẽ an toàn.

 

Ở một chỗ trong hoang mạc, còn một cứ điểm An Lộc Sơn bí mật sắp xếp, cất dẫu một đội tư binh hắn tự mình bồi dưỡng và rất nhiều của cải. Bằng vào những thứ này, chính là làm mã tặc, An Lộc Sơn tin tưởng mình cũng có thể tiếp tục sinh sống.

 

Chỉ có điều, cố gắng hơn mười năm hóa thành bọt nước, đang ở cửa ngõ con đường làm quan của mình ở Đại Đường xuôi gió xuôi nước, chính mình lại…

 

An Lộc Sơn nhớ tới điều này, khớp hàm cũng cắn ra máu. Hắn âm thầm mắng Vương Trung Tự, Lý Lâm Phủ và Tiêu Duệ, thậm chí còn có hoàng đế Đại Đường Lý Long Cơ.

 

Đột nhiên, ngoài thung lũng truyền đến tiếng vó ngựa đinh tai nhức óc.

 

An Lộc Sơn đột nhiên đứng dậy, nhìn bụi mù cuốn lên ngoài thung lũng kia, trong lòng lo sợ không yên, vội vàng hô:

 

- Lên ngựa, trốn!

 

Đáng tiếc đã chậm, đây là một thung lũng nửa khép kín, chỉ có một đường đi thông ra ngoài thung lũng.

 

Hơn trăm tên quân sĩ Đại Đường bảo vệ chặt chẽ cửa cốc, không cho nha binh An Lộc Sơn cơ hội phản kháng gì, cung tiễn bay vút, bọn họ kêu thảm một mảnh. Sau một màn mưa tên dày đặc, toàn bộ nha binh thị vệ xông ra phía trước An Lộc Sơn gần như ngã xuống trong vũng máu.

 

An Lộc Sơn bỏ ngựa mà chạy, thở hổn hển bò lên đỉnh sơn cốc, ý đồ leo qua núi mà đi.

 

Nhưng hắn lại nghe được phía dưới truyền tới tiếng kêu gọi hưng phấn của một người quen thuộc:

 

- Đại tướng quân, đã lâu không gặp rồi?

 

An Lộc Sơn run rẩy quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Sử Kiền thủ hạ tâm phúc của hắn, nắm bảo kiếm trong tay, mỉm cười đứng ở trong cốc ngửa đầu nhìn mình, mà một sĩ tốt đối diện mình vận sức chờ phát động cung tiễn trong tay.

 

Sử Kiền, con chó mình nuôi phản bội mình, đây là một loại cảm giác của An Lộc Sơn, nhưng giờ khắc này dù hắn tràn đầy phẫn nộ cũng không làm được chuyện gì.

 

Trên mặt hắn lại làm ra khuôn mặt cười nịnh nọt, cười vang nói:

 

- Hóa ra là Sử Kiền huynh đệ, huynh đệ ngươi đây là?

 

Sử Kiền ngạo nghễ nói:

 

- Phụng lệnh Tiêu đại nhân, ở đây chờ An đại nhân đã lâu.

 

- Tiêu Duệ?!

 

Thần sắc An Lộc Sơn trắng bệch lên.

 

- Xuống dưới đi, đại tướng quân, nếu ngài không xuống dưới, các thủ hạ của huynh đệ nhất thời tức giận, hậu quả không chịu nổi.

 

Sử Kiền cười hung ác, xua tay.

 

An Lộc Sơn vừa tức vừa gấp lại vừa sợ, dưới chân không vững trượt xuống từ trên sườn núi.

 

- Đại tướng quân, ngài rất vô ý tứ, một mình ngài chạy trối chết, cũng không quản các huynh đệ sống chết…

 

Sử Kiền nhìn xem thân thể mập mạp của An Lộc Sơn giống như nhìn chó chết, nói trào phúng.

 

An Lộc Sơn cười ha ha, đứng dậy cúi người thi lễ:

 

- Sử Kiền huynh đệ, chỉ cần đệ thả vi huynh, ở chỗ kia của vi huynh còn có gia sản đệ cũng biết, chỉ cần đệ rời đi theo vi huynh, chúng ta có thể tiêu diêu tự tại như trước…

 

- Phi!

 

Sử Kiền nhổ một ngụm, quát:

 

- Bắt!

 

 

 

Thấy chuyện không gặp may, Sử Kiền thật sự muốn xuống tay với mình, An Lộc Sơn cũng đã thông suốt, sắc mặt trở nên dữ tợn, mắng:

 

- Cẩu tặc vô sỉ ai nuôi dưỡng, ai cho ngươi cơ hội tiến thân? Tên cẩu nô tài ngươi, quay lưng cầu vinh, không được chết tử tế!

 

Sử Kiền biến sắc, thuận tay hung hăng cho An Lộc Sơn một cái tát:

 

- Chủ nhân của ai? Đồ chó, tử kỳ của ngươi đã tới, ngươi còn sức lực ồn ào cái gì?

 

Vết mau loang lổ khóe miệng An Lộc Sơn, hắn nẩng cái đầu dơ bẩn mà thê lương, giận dữ hét:

 

- Sử Kiền, lão tử chết ngươi cũng sống không được, ngươi không nên quên, đầu sỏ giết hại người Hề chính là ngươi, ngươi đừng hòng chạy thoát thân!

back top