Đại Đường Tửu Đồ

Chương 264: Kết cục của An Lộc Sơn

- Tốt rất tốt.

 

Tiêu Duệ gật đầu:

 

- Đi thôi, lần này ngươi lập công, bản quan nhất định sẽ tiến cử cho ngươi trước mặt hoàng thượng.

 

- Đa tạ đại nhân, ân tái sinh của đại nhân, Sử Kiền vĩnh viễn ghi nhớ không quên, thề sống chết đi theo bên người đại nhân.

 

Mặt Sử kiền lộ vẻ cảm kích.

 

Tiêu Duệ bĩu môi, lời của Sử Kiền, hắn coi như gió thoảng bên tai. Người này ngay cả chủ tử An Lộc Sơn mà hắn cũng có thể bán đứng, còn có cái gì không thể mang ra bán. Thà rằng tin tưởng trên đời này có quỷ, cũng không thể tin tưởng cái miệng thối của Sử Kiền này. Tiêu Duệ đột nhiên nhớ tới một câu “danh ngôn” kinh điển trong tiểu phẩm nào đó ở kiếp trước ---- nếu Sử kiền có thể trở thành một nô tài trung tâm, chỉ sợ trên thế giới này vốn không có hai chữ vô sỉ.

 

Tuy nhiên, với Tiêu Duệ mà nói, Sử Kiền có trung thành hay không, căn bản không quan trọng.

 

Giống như kế hoạch lúc trước của hắn, Sử Kiền này là một kẻ nằm vùng hắn sắp xếp bên người Lý Tông, hơn nữa là một kẻ nằm vùng rất có dã tâm. Nếu như qua một thời gian, chắc chắn Sử Kiền sẽ cho Lý Tông một chút vui mừng ngạc nhiên đi.

 

Sử Kiến thấy Tiêu Duệ không muốn nói gì với hắn, liền khom người thi lễ cáo từ mà đi.

 

Nhưng đi không được hai bước, chợt nghe giọng nói âm trầm của Tiêu Duệ vang lên:

 

- Sử Kiền, ta còn có hai câu ngươi nhất định phải nhớ kỹ.

 

- Thứ nhất, Tiêu mỗ không phải An Lộc Sơn, nếu ngươi làm chuyện mờ ám gì sau lưng bản quan, cẩn thận đầu của ngươi.

 

Tiêu Duệ thản nhiên nói:

 

- Thứ hai, đối ngoại không thể nhắc đến bản quan nửa chữ… càng không được nói đến bản quan có bất luận quan hệ gì với ngươi, nếu không, bản quan sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.

 

Sử Kiền run lên trong lòng, trở lại hành lễ:

 

- Sử Kiền không dám.

 

 

 

Sử Kiền lén lút rời đi từ cửa sau Tiêu gia, lại không biết bóng lưng hắn biến mất không bao lâu, thân hình một người áo đen nhỏ gầy mặt che vải đen chợt hiện ra ở một góc sáng sửa của ngõ nhỏ u tĩnh này. Người áo đen nhìn bóng lưng Sử Kiền rời đi, nhẹ nhàng cười ha ha:

 

- Hay cho Tiêu Duệ, hóa ra tất cả chuyện này, đều là ngươi làm rối sau lưng.

 

Tiếng cười người áo đen vừa dứt, thân hình tung lên liền biến mất tung tích, dưới ánh sáng mặt trời, giống như chỉ là một bóng đen chợt lóe lên liền không thấy. Thế cho nên Lý Ái Tứ đầu bếp nữ của Tiêu gia về nhà cho con bú trở lại, vừa mới đi tới từ đầu ngõ nhỏ kia, đang muốn tiến vào cửa sau, lại cảm thấy trước mắt lóe lên, không kìm nổi nhu nhu ánh mắt, kinh ngạc nói:

 

- Là ai?

 

============

 

Tin tức Sử Kiền thủ hạ An Lộc Sơn có thể bắt sống An Lộc Sơn trở về, chợt truyền khắp toàn bộ thành Trường An, mỗi người vỗ tay tỏ ý vui mừng.

 

Sử Kiền kinh sợ mà quỳ rạp xuống ngoài ngự thư phòng.

 

Trong ngự thư phòng, Lý Long Cơ chậm rãi đứng dậy nhìn trọng thần liên quan trong triều phân ra hai bên, thản nhiên cười:

 

- Các vị ái khanh, hành vi phạm tội của An Lộc Sơn đã nghị xong chưa?

 

Chương Cừu Kiêm Quỳnh khom người tiến lên:

 

- Hoàng thượng, chúng thần đã nghị định, An Lộc Sơn phạm vào mười trọng tội lớn, thứ nhất, tội khi quân… theo luận nên tru sát cửu tộc…

 

Chương Cừu Kiêm Quỳnh chậm rãi nói về mười tội lớn của An Lộc Sơn mà quần thần đã nghị định trên triều hội, bất luận điều gì cũng đủ để cả nhà An Lộc Sơn không được siêu sinh.

 

Lý Long Cơ khoát tay áo:

 

- Quốc pháp vô tình, An Lộc Sơn khó thoát khỏi chịu tội. Truyền ý chỉ của trẫm, chém cửu tộc của An Lộc Sơn, không được buông tha một người…

 

Dừng một chút, khóe miệng Lý Long Cơ hiện lên một nụ cười âm trầm:

 

- Về phần An Lộc Sơn, trẫm cảm thấy, tử hình rất tiện nghi cho hắn.

 

Chương Cừu Kiêm Quỳnh ngẩn ra, thầm nghĩ chẳng lẽ hoàng đế này sẽ áp dụng những cực hình cực kỳ tàn khốc do ác quan Lai Tuấn Thần thời kỳ Võ Tắc Thiên phát minh ra? Như cái gì lột da, lúc lột xuống đao từ xương sống, đột đao chia da lưng hắn thành hai nửa, chậm rãi dùng đao tách da cùng cơ thể, xé ra giống như con bướm tung cánh; như cái gì gậy ông đập lưng ông, tìm một cái hũ lớn, nhét người vào, sau đó dùng củi lửa đun nóng dưới hũ, nhiệt độ ngày càng cao, người chịu hình cũng ngày càng chịu không nổi, nếu không chịu cung khai mà nói, thường thường sẽ bị chết cháy trong hũ…

 

Chương Cừu Kiêm Quỳnh do dự một chút:

 

- Ý hoàng thượng là…

 

Lý Long Cơ đột nhiên mỉm cười âm độc, trầm giọng nói:

 

- Từ khi trẫm đăng cơ tới nay, cho tới bây giờ không ai dám trêu chọc trẫm như vậy, đùa bỡn trẫm trong lòng bàn tay! An Lộc Sơn này thật to gan, trước giết hại hơn vạn người Hề, sau mưu hại Vương Trung Tự, khi quân giấu diếm, tội ác ngập trời… Đã nhiều ngày, mỗi khi trẫm nhớ tới việc này, đều sởn tóc gáy phẫn nộ không thể nén lại… Bậc gian tặc này, nếu để hắn thực hiện được, xã tắc Đại Đường chẳng phải nguy rồi? Các vị ái khanh, các ngươi nói thật cho trẫm xem, trẫm như nào có thể nhẹ nhàng tha cho hắn?

 

Lý Long Cơ trầm ngâm một hồi:

 

- Cũng may, trẫm không phải một hôn quân. Cũng được, Sử Kiền bộ hạ An Lộc Sơn, bắt được gian tặc này trở về… Thái tử, trẫm hỏi con, Sử Kiền này nên xử trí thế nào?

 

Lý Kỳ trầm mặc đứng ở phía sau Lý Long Cơ đã lâu. Mỗi khi triều hội hoặc triều hội nhỏ, Lý Long Cơ đều để hắn đứng sau người nghe. Lý Kỳ nhớ kỹ Tiêu Duệ dặn dò, trừ phi Lý Long Cơ có chuyện muốn hỏi, nếu không không được nói một lời, chỉ nhìn nghe mà không phát biểu ý kiến gì, lại càng không nên chống đối hoàng đế.

 

Thấy Lý Long Cơ hỏi chính mình, Lý Kỳ khẩn trương cúi người thi lễ, nói thật cẩn thận:

 

- Phụ hoàng, thi thần nghĩ rằng, mặc dù Sử Kiền này lúc trước có tội, nhưng là chịu An Lộc Sơn sai sử làm ra… Hơn nữa, hiện giờ hắn lại có hành động lấy công chuộc tội… Nhi thần cảm thấy, phụ hoàng có thể đặc xá hắn.

 

Lý Long Cơ khẽ mỉm cười, biết rõ lời này của Lý Kỳ tất nhiên là của Tiêu Duệ, nhưng cũng không nói toạc ra, chỉ quăng ánh mắt nghiêm nghị lên người Vương Trung Tự:

 

- Vương Trung Tự, ý ngươi như thế nào?

 

Vương Trung Tự do dự một chút:

 

- Hoàng thượng, thần nghĩ rằng, Sử Kiền bắt được An Lộc Sơn theo luật pháp triều đình, coi như là lấy công chuộc tội, thần khẩn cầu hoàng thượng đặc xá tội của hắn!

 

Chính như Tiêu Duệ đoán vậy, Vương Trung Tự là một người biết ơn báo đáp. Tuy rằng hắn rất ghét Sử Kiền người này, nhưng Sử Kiền đồng ý đứng ra làm chứng, lại có công tróc nã An Lộc Sơn, điều này coi như là biến thành thi ân cho hắn. Cho nên, Vương Trung Tự sẽ không bỏ đá xuống giếng.

 

Lý Long Cơ gật đầu:

 

- Được, một khi đã như vậy, trẫm liền đặc xá hắn. Vương Trung Tự, như vậy đi, để hắn cống hiến ngay dưới trướng của ngươi đi.

 

Sử Kiền là một nhân vật nhỏ không quan trọng gì, xử trí một nhân vật nhỏ như vậy, bất kể là hỏi tội hay là đặc xá, đối với Lý Long Cơ mà nói, cũng không phải chuyện lớn gì. Nhìn thấy được, hắn rõ ràng không muốn tiếp tục lãng phí quá nhiều lời và thời gian trên người Sử Kiền, lập tức chuyển đề tài thảo luận lên trên người An Lộc Sơn.

 

- Thái tử, theo ý kiến của con, trẫm nên xử trí An Lộc Sơn như thế nào?

 

Giọng nói âm trầm của Lý Long Cơ vang lên, Lý Kỳ run sợ một chút, thầm nghĩ An Lộc Sơn này khó thoát khỏi tội chắc chắn chết không thể nghi ngờ, còn xử trí như thế nào, giết hắn là được.

 

- Phụ hoàng…

 

Lý Kỳ không khỏi có chút do dự, có chút không dám nói lời nào, hắn không hiểu được điều Lý Long Cơ vừa hỏi đến tột cùng là có dụng ý gì. Đứng bên người Lý Long Cơ càng lâu, hắn càng cảm thấy Tiêu Duệ nói đúng, tâm tư phụ hoàng hắn khó dò, câu cửa miệng nói gần vua như gần cọp, nhưng làm bạn với hoàng đế phụ hoàng nhà mình còn vất vả, còn nguy hiểm hơn so với làm bạn với cọp.

 

Lý Long Cơ bĩu môi, cũng không tiếp tục làm khố đứa con thoạt nhìn có chút ngây thơ của hắn.

 

- Các vị ái khanh, trẫm đối với An Lộc Sơn này hận thấu xương, trẫm cảm thấy, giết không đủ đến ổn định sự phẫn nộ của dân chúng, không thể ổn định lửa giận của trẫm!

 

Lý Long Cơ hung hăng vỗ bàn một cái.

 

Chén trà trên bàn nảy lên, trong lòng chúng thàn cũng nhảy phốc một chút.

 

- Truyền ý chỉ của trẫm, tuyên Tiêu Duệ vào cung!

 

Lý Long Cơ đột nhiên lớn tiếng nói.

 

 

 

Ý chỉ của hoàng đế đã hạ.

 

Tiêu Duệ nháy mắt liền hiểu được, giờ phút này đã không thể giả bộ bị bệnh. Hắn vội vàng vào cung, ở ngự thư phòng liếc mắt một cái liền thấy được Sử Kiền thần sắc thê lương bất an quỳ gối như trước. Thấy Tiêu Duệ bước lại đây, hắn quăng một chút ánh mắt xin giúp đỡ về Tiêu Duệ, nhưng Tiêu Duệ hồn nhiên chưa phát giác, chỉ coi như không thấy, đi theo tiểu thái giám vào ngự thư phòng.

 

- Nhi thần Tiêu Duệ, bái kiến phụ hoàng, thái tử điện hạ!

 

Tiêu Duệ hành lễ xuống.

 

Trong mắt Lý Long Cơ phát ra một chút căm tức, nhưng thản nhiên nói:

 

- Phò mã, bệnh khanh tốt chưa?

 

Tiêu Duệ đổ mồ hôi lạnh, khom người nói:

 

- Tốt hơn nhiều, đã khiến phụ hoàng mong nhớ!

 

- Tiêu Duệ, An Lộc Sơn phạm phải trọng tội như thế, mưu hại đại thần triều đình, mà khanh lại dâng tấu chương cho hắn… thiếu chút nữa khiến trẫm… khanh có biết tội?

 

Lý Long Cơ đột nhiên đứng dậy giận quát một tiếng.

 

Mày Tiêu Duệ nhảy dựng, lại khom người xuống thi lễ:

 

- Nhi thần nhất thời không xem kỹ, nhi thần thực không biết An Lộc Sơn này không ngờ lòng muông dạ thú như thế… Xin phụ hoàng trị tội nhi thần!

 

- Khanh đã biết tội ---- Lý Lâm Phủ, ghi nhớ ý chỉ của trẫm, miễn chức Lễ bộ thị lang của Tiêu Duệ, phạt nửa năm lương bổng, răn đe.

 

Lý Long Cơ hừ lạnh một tiếng:

 

- An Lộc Sơn đã đền tội, khanh cảm thấy, trẫm nên xử trí hắn như thế nào đây?

 

Tiêu Duệ cũng ngẩn ra, hơi cân nhắc mới nói:

 

- Phụ hoàng, tội An Lộc Sơn này theo luật nên tru sát cửu tộc…

 

Lý Long Cơ cười lạnh một tiếng:

 

- Giết hắn? Không, trẫm phải lưu hắn lại, trẫm muốn hắn thống khổ mà sống, trẫm muốn cho hắn biết, hậu quả lừa gạt trẫm ---- lão già kia, ngươi lại đây.

back top