Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 110: Quỷ anh mê tung

 

Trong phòng đã không còn ai, sống không có, chết cũng không có.

 

Đứa bé bị một kiếm đóng lên trên tường cũng không thấy nữa, trên tường chỉ lưu lại một lỗ thủng trường kiếm đâm xuyên và một chút vết máu, tên áo đen che mặt bị điểm huyệt nhét dưới gầm giường cũng biến mất tung tích, tới ngay cả kẻ chết ở trên giường cũng không thấy nữa.

 

Hiên Viên Hoằng thở ra một hơi, nhíu mày hỏi: “Ngươi nói một tên chết, một tên sống, một tên còn bị đóng trên tường sao?”

 

Phương Thất gật đầu.

 

Hiên Viên Hoằng gãi đầu nói: “Bọn chúng đâu rồi?”

 

Phương Thất cười khổ, gãi đầu đáp: “Có lẽ… có lẽ là bay mất rồi?”

 

Hiên Viên Hoằng nói: “Bay mất rồi? Người chết cũng bay được sao?”

 

Phương Thất mỉm cười đáp: “Tới ngay cả bị luộc chín cũng có thể bay, người chết hẳn là cũng có thể.”

 

Hiên Viên Hoằng cười ha hả nói: “Đúng lắm đúng lắm! Chắc chắn là bay mất rồi.”

 

Phương Thất cười khổ, ngẩng đầu nhìn lỗ hổng trong phòng, lẩm bẩm nói: “Cái lỗ hổng này đúng là rất tốt, ban ngày có thể nhìn mặt trời, ban đêm còn có thể thấy ánh trăng.”

 

Hiên Viên Hoằng cười: “Trời mưa thì sao?”

 

Phương Thất nói: “Trời mưa sợ rằng sẽ lọt nước.”

 

Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: “Trời mưa có thể lọt nước, khi không có mưa còn có thể lọt người vào?”

 

Phương Thất mỉm cười: “Đúng thế, đã lọt xuống rất nhiều người rồi.”

 

Hiên Viên Hoằng nói: “Xem ra kẻ lần này lọt xuống chẳng phải tầm thường, tới ngay cả đệ tử cái bang canh ngoài khách sạn cũng không phát giác ra.”

 

Phương Thất nói: “Có lẽ là thế.”

 

Hiên Viên Hoằng chăm chú nhìn khe hở trên tường: “Nơi này vốn đóng một người?”

 

Phương Thất đáp: “Vâng.”

 

Hiên Viên Hoằng nói: “Trong bóng tối, có lẽ ngươi không nhìn rõ là kẻ nào?”

 

Phương Thất lắc đầu đáp: “Là một đứa trẻ nhỏ, ước chừng bảy tám tuổi, cũng chừng như Tiểu Hồ Tử.”

 

Hiên Viên Hoằng nhíu mày nói: “Có phải là trên đầu còn tết hai cái bím hướng lên trời?”

 

Phương Thất lấy làm lạ nhìn Hiên Viên Hoằng đáp: “Đúng là có hai cái bím hướng lên trời, cứ cười hì hì, nhưng không nhìn rõ mặt.”

 

Hiên Viên Hoằng cười khà khà nói: “Ngươi thực sự cho rằng y lớn chừng Tiểu Hồ Tử?”

 

Phương Thất đáp: “Nhìn vóc dáng và bộ dạng thì không khác biệt mấy.”

 

Hiên Viên Hoằng cười đáp: “Ta đảm bảo cộng cả ba Tiểu Hồ Tử vào cũng không lớn tuổi bằng y.”

 

Phương Thất cau mày, đột nhiên hít một hơi khí lạnh: “Chẳng lẽ ý là Bách Độc Đồng Tử?”

 

Hiên Viên Hoằng gật đầu: “Tám phần là đúng. Kẻ ở trên giường làm sao mà chết?”

 

Phương Thất chậm rãi gật đầu, đáp: “Vãn bối thấy y cho tên nằm ở trên giường ăn một viên kẹo hồ lô đường, tên ở trên giường chết ngay lập tức.”

 

Hiên Viên Hoằng hỏi: “Ngươi điểm huyệt kẻ nằm trên giường rồi?”

 

Phương Thất đáp: “Vâng, kẻ nằm dưới giường cũng thế.”

 

Hiên Viên Hoằng thở dài hỏi: “Bách Độc Đồng Tử thì sao?”

 

Phương Thất đáp: “Vãn bối điểm huyệt thần đạo, chí dương của y.”

 

Hiên Viên Hoằng nhíu mày: “Ngươi không dùng ngón tay để điểm chứ?”

 

Phương Thất đáp: “May mắn là không.”

 

Hiên Viên Hoằng thở dài: “Vậy thì tốt, xem ra nhất định là có người khác thừa lúc khi chúng ta ở bên kia đã cứu bọn chúng đi rồi.”

 

Phương Thất gật đầu nói: “Bọn chúng mang kẻ chết ở trên giường đi, có phải là sợ chúng ta nhận ra?”

 

Hiên Viên Hoằng trầm ngâm: “Hẳn là thế, rất nhiều người có danh vọng trên giang hồ đều gia nhập tổ chức này, kẻ đó nhất định cũng là một trong số ấy.”

 

Phương Thất thầm thờ dài.

 

Hiên Viên Hoằng nói: “Chỉ là lần này Bách Độc Đồng Tử bị cứu đi thực sự là có chút đáng tiếc.”

 

Phương Thất nói: “Đúng thế, Bách Độc Đồng Tử giỏi dùng độc, uy hiếp với chúng ta đúng ra rất lớn.”

 

Hiên Viên Hoằng lắc đầu nói: “Không chỉ như thế, Bách Độc Lão Nhân đã từ xa ngàn dặm chạy tới đây, chính là muốn đem nhi tử bảo bối của lão ta về.”

 

Phương Thất nói: “Ông ta không tìm được Bách Độc Đồng Tử?”

 

Hiên Viên Hoằng chầm chậm gật đầu nói: “Cho nên lần sau gặp phải y, chỉ được bắt sống, không thể làm hại.”

 

Phương Thất nói: “Vãn bối hiểu rồi.”

 

Đột nhiên Hiên Viên Hoằng hỏi: “Thương thế của ngươi sao rồi?”

 

Phương Thất mỉm cười: “Thuốc trị thương của Xà Thiên Tàn quả nhiên cực tốt, vết thương của vãn bối đã lành rồi.”

 

Hiên Viên Hoằng thở ra một tiếng, chầm chậm nói: “Đây là chuyện tốt…”

 

Phương Thất cũng thầm thở dài, y biết hiện giờ Hiên Viên Hoằng đang lo lắng tới trận chiến vào mười lăm tháng bảy giữa mình và Bách Hải Thần Quân, đối với trận chiến này, Phương Thất cũng do dự và khó xử.

 

Trầm Tuyết Quân --- Sở Ngọc Mai là do Bắc Hải Thần Quân một tay nuôi lớn, Bắc Hải Thần Quân cả đời không con không cái, đối với Sở Ngọc Mai yêu như con đẻ, quý như minh châu trên tay. Thêm vào tính tình cực đoan, kiệt ngạo bất tuần, xưa nay độc lai độc vãng hành sự độc đoán của ông ta, thì cái chết của Sở Ngọc Mai, chắc chắn là cắm một đao vào tim ông ta, với tính cách của ông ta, nhất định sẽ tự tay xé xác kẻ đã giết Sở Ngọc Mai.

 

Nhưng còn Phương Thất thì sao? Bất kể là nói Trầm Tuyết Quân hay là Sở Ngọc Mai đều chẳng chút quan hệ gì tới y, tên tuổi chỉ như con số mà thôi, nhưng tình cảm lại là thực sự khắc cốt ghi lòng. Bản thân ngộ sát Sở Ngọc Mai, ngay cả chính y cũng đau lòng khôn nguôi, sao y có thể cùng Bắc Hải Thần Quân quyết sống chết cho được?

 

Trên đời này có rất nhiều chuyện thường thường là như thế, vừa làm người ta phiền muộn, đau đớn và chua xót, lại làm người ta bất đắc dĩ.

 

Hiên Viên Hoằng trầm tư hồi lâu, rồi chầm chậm nói: “Hiện giờ cục thế vô cùng phức tạp, ngươi nhất định lúc nào cũng phải chú ý, thận trọng.”

 

Phương Thất nhíu mày, gật đầu như hiểu như không.

 

Một bóng đen đột nhiên lượt qua đầu tường, thì ra là một đệ tử cái bang. Y rảo bước đi tới, khom người hành lễ, sau đó thì thầm mấy câu bên tai Hiên Viên Hoằng.

 

Hiên Viên Hoằng gật đầu nói: “Vất vả cho ngươi rồi.”

 

Đệ tử cái bang khom người hành lễ nói: “Lão bang chủ nặng lời rồi, đây là điều đệ tử nên làm mà.”

 

Hiên Viên Hoằng nói: “Được, ngươi đi đi.”

 

Đệ tử Cái Bang mau chóng xoay người, chớp mắt đã biến mất tăm tích.

 

Hiên Viên Hoằng trầm ngâm chốc lát rồi nói: “Ngươi còn nhớ cái cửa đường ngầm trong rừng cây ngoài thành nam không?”

 

Phương Thất nói: “Còn nhớ.”

 

Hiên Viên Hoằng nói: “Hiện giờ bên này tạm thời không có chuyện gì, Xà Thiên Tàn và Bách Độc Lão Nhân lại ở trong khu rừng ngoài thành nam, nghe nói hai người họ ở cùng nhau, kẻ khác không tới gần được, nhưng cẩn thận vẫn hơn, phiền tiểu huynh đệ ngươi đi một chuyến, nếu như có điều gì ngoài ý muốn, thì giúp bọn họ một tay.”

 

Phương Thất hỏi: “Phía Du thế muội thì…”

 

Hiên Viên Hoằng nói: “Không sao, đợi ngày mai sau khi trời sáng, ngươi dẫn nó đi xa một chút, thử xem dùng ‘Hổ Khiếu Long Ngâm’ xem có thể phá ‘Nhiếp Hồn Thuật’ không.”

 

Phương Thất gật đầu: “Vâng, vậy vãn bốn đi ngay đây.”

 

Hiên Viên Hoằng nói: “Đi đi.”

 

**********

 

Quỷ Cô loạng choạng chạy đi, thoát khỏi làn sương nhạt như tấm lụa mỏng kia rồi, toàn thân nàng đã không còn chút sức lực nào nữa.

 

Nàng đột nhiên hiểu được sự đáng sợ của Bách Độc Lão Nhân.

 

Thanh danh của Bách Độc Lão Nhân tuyệt không phải là tự nhiên mà có, sự sợ hãi của người trên giang hồ với Bách Độc Lão Nhân, thậm chí vượt qua bất kỳ cao thủ tuyệt đỉnh nào.

 

Trong một con sông có bao nhiêu cá chẳng ai biết được, Bách Độc lão nhân có bao nhiêu phương pháp sử dụng độc, càng chẳng ai hay.

 

Giang hồ gọi ông ta là Bách Độc Lão Nhân thực ra là một cách nói bảo thủ. Quỷ Cô trước đây có chút dè bỉu coi thường, nhưng hiện giờ nàng tin rồi, hơn nữa tin tưởng vô cùng.

 

Tao ngộ vừa rồi của bản thân đã là chứng minh tốt nhất, Bách Độc Lão Nhân có thể làm bảy huynh muội nàng trúng độc mà không hề hay biết, còn không có chút sức hoàn thủ, nàng không thể không tin.

 

Nàng cho rằng mình rất thông minh, thuật dịch dung lại tinh diệu tuyệt luân, nàng cho rằng có thể lừa được Xà Thiên Tàn và Bách Độc Lão Nhân, nhưng đột nhiên nàng phát hiện ra, thì ra bản thân cho rằng mình thông minh, không ngờ mới là một kẻ ngốc không hơn không kém.

 

Nàng không hề biết rằng, Xà Thiên Tàn sớm đã đem giải dược cho Hiên Viên Hoằng, nếu như nàng biết, sẽ hận không thể vả vào miệng mình vì lời nói dối ngu xuẩn bịa ra với Xà Thiên Tàn. Mà Xà Thiên Tàn diễn kịch với mình không ngờ lại giống y như thật, cứ nghĩ tới nàng liền cảm thấy mình quả thực hết sức đáng cười.

 

Quỷ Cô cực kỳ hối hận, khi nàng lòng đầy vui mừng nhận lấy bình thuốc trong tay của Bách Độc Lão Nhân --- lão già Miêu Cương tên là Ba Ngõa Vưu ấy, nàng đã vì sự thông minh cơ trí của mình mà vui mừng hân hoan, thiếu chút nữa thì cao hứng nhảy cẩng lên. Nhưng vạn vạn lần không ngờ được, Bách Độc Lão Nhân đưa cho nàng, lại là độc dược làm nàng hiện giờ hận không thể chặt tay xuống.

 

- Chỉ cần đồ Bách Độc Lão Nhân sờ qua, người khác ngàn vạn lần chớ động vào. Hiện giờ Quỷ Cô mới nhớ ra câu này, đáng tiếc là đã muộn rồi.

 

Đồng thời nàng cũng hiểu ra một đạo lý khác: con người không phải càng già càng hồ đồ, Bách Độc Lão Nhân và Xà Thiên Tàn kinh nghiệm giang hồ phong phú, hơn xa sự tưởng tượng của nàng.

 

Đáng tiếc hiện giờ cho dù có chặt một cánh tay của mình xuống cũng đã muộn rồi. Cánh tay có thể thiếu đi một cái, nhưng một nữ nhân lại tuyệt đối không thể thiếu đi một bên mặt.

 

Huống chi nàng còn là một nữ nhân trẻ tuổi xinh đẹp, nếu như không có nửa bên mặt, nàng thà chết còn hơn.

 

Nàng không biết mình có thể trở về trong một canh giờ hay không, thậm chí không biết có thể tìm được Bách Độc Đồng Tử trong một canh giờ hay không. Nhưng nàng phải đi tìm, cho dù là liều mạng cũng phải tranh thủ tia hi vọng cuối cùng này.

 

Đáng tiếc nàng đã không còn nội lực, một người khinh công cao cường được xưng là ‘Quỷ Cô’, nếu như chỉ có thể loạng choạng chạy trên mặt đất, thực đúng là một loại dày vò tàn khốc.

 

Quỷ Cô xuyên qua khu rừng, tận lực chạy về phía tây, nàng nhất định phải tranh thủ thời gian, cứu lấy bản thân, cũng phải cứu sáu ca ca.

 

Một bóng đen theo sau nàng từ xa, con mắt của hắc y nhân trong bóng tối ánh lên, thân hình nhanh như cú đêm, từ cành cây này lướt qua cành cây khác. Hắc y nhân không hề gấp, muốn theo được Quỷ Cô bước chân nặng nề ở phía trước chẳng hề khó.

 

Phía trước đột nhiên lọt ra một vùng ánh trăng nhàn nhạt, đã tới bên bìa rừng rồi, ánh trăng nghiêng nghiêng phía tây lặng lẽ chiếu lên hoang mạc, trong mát mà trống vắng.

 

Quỷ Cô đã chạy tới bên bìa rừng, hắc y nhân còn ở trên cây ngoài mấy chục trượng, đột nhiên, Quỷ Cô giống như bị vấp phải rễ cây trên mặt đất, ngã uỵch lên mặt đất.

 

Hắc y nhân lẳng lặng phục trên cây, đôi mắt sáng từ xa chăm chú theo dõi quỷ cô, một lúc sau, không ngờ Quỷ Cô lại chẳng hề nhúc nhích.

 

Hắc y nhân thầm hít một hơi, y đột nhiên hiểu ra, trong cánh rừng phía trước nhất định có người ẩn nấp, Quỷ Cô đã trúng phải độc thủ, vĩnh viễn không đứng dậy được nữa rồi.

 

Hắc y nhân thầm thờ dài, vừa rồi vây lấy Xà Thiên Tàn và Bách Độc Lão Nhân tuyệt đối không chỉ có Quỷ Cô và Thái Hành Lục Quỷ, nhất định còn có người nấp ở chỗ tối quan sát từ xa. Khinh công của kẻ này cao tới mức ngay cả bản thân cũng không phát hiện.

 

Bách Độc Lão Nhân sai Quỷ Cô trở về tìm Bách Độc Đồng Tử, Quỷ Cô đã không còn lựa chọn nào khác, chỉ đành tranh thủ thời gian trở về tìm người cứu mạng, thậm chí ngay cả phía sau có người theo dõi cũng không để ý tới.

 

Nhưng người này tuyết đối không thể để nàng trở về, như vậy sẽ làm bại lộ bí mất của Mãnh Hổ Thần Ưng đường. Cho nên trước khi Quỷ Cô chạy ra khỏi cánh rừng, liền thình lình ra tay giết nàng bịt miệng.

 

Muốn giết một Quỷ Cô đã chẳng còn sức hoàn thủ chẳng hề khó, bất kỳ một loại ám khí nào cũng đều có thể dễ dàng hạ gục nàng.

 

Trong rừng yên tĩnh không có chút tiếng động nào, thậm chí tiếng rúc của cú mèo cũng đã ngừng lại, hắc y nhân phục trên cây không nhúc nhích. Y không biết người giết Quỷ Cô có biết sự tồn tại của bản thân hay không, nhưng y lại thực sự không biết người kia nấp ở chỗ nào. Cho nên y bất động, y đang chờ đợi.

 

Bóng đêm tĩnh mịch, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống khu rừng, trên mặt đất bóng cây xiêu vẹo, một trận gió nhẹ đột nhiên thổi qua, làm lá cây Hồ Dương thưa thớt khẽ lay động trong gió.

 

Hắc y nhân đột nhiên cảm thấy khẩn trương, một cảm giác không lành trào lên trong lòng, ngay lúc này y đột nhiên nhìn thấy một đại hán mở phanh áo ngực xiêu xiêu vẹo vẹo từ ngoài rừng đi tới, trong tay cầm một cái hồ lô rượu rất lớn, vừa đi vừa trút rượu vào trong miệng, mồm còn ậm ừ một bài hát không rõ tên. Giống như một tửu quỷ lưu lãng, lúc không nhà để về vô tình tới khu rừng này vậy.

 

Đại hán bước đi lảo đảo, vừa đi vừa kêu lớn: “Rượu ngon! Rượu ngon!” Tới chỗ cách cây Hồ Dương mà hắc y nhân nằm không tới một trượng, đang thong thả sắp đi qua.

 

Hắc y nhân nhíu mày nhìn đại hán ở dưới cây, lại ngẩng dầu nhìn Quỷ Cô nằm ngã ở bìa rừng, trong lòng thầm nghi hoặc. Đúng lúc này, đại hán kia đã như tia chớp đánh vào hắc y nhân nằm trên cây Hồ Dương.

 

Hắc y nhân cả kinh, cây Hồ Dương này to bằng cả một người ôm, thân cây cũng không thấp, đại hán kia sao có thể biết mình nằm trên cây? Đang lúc do dự, thân thể đại hán kia đã đánh mạnh lên thân cây, hắc y nhân vội vàng nhảy lên, nhưng vẫn hơi chậm một chút, hắc ý nhân chỉ cảm thấy trong ngực khí huyết cuộn trào, đòn đánh này của đại hán đã chấn thương nội tạng của bản thân, thiếu chút nữa phun ra máu. Dù hắc y nhân khinh công cao cường, khi thân hình bốc lên, thì một cành cây Hồ Dương to bằng một người ôm đã ‘rắc’ một tiếng gãy đổ xuống.

 

Một cây Hồ Dương sau khi chết còn có thể đứng vững ngàn năm không đổ, chẳng ngờ bị một đại hán khẽ đụng một cái liền gãy luôn, nội lực và ngoại môn công phu của đại hán này thực không tầm thường.

 

Đại hán cười ha hả, thân hình tung lên đuổi theo hắc y nhân ở trên không. Hắc y nhân cắn chặt răng, cố kiềm không phun ra một ngụm máu, vội vàng dùng một chiêu Tế Hung Xảo Phiên Vân, lướt tới một cái cây cách đó không xa, đại hán kia cũng đã nhảy lên, ở trên không rót rượu, rồi một ngụm rượu như thác nước phun vào hắc y nhân. Hắc y nhân không thể di chuyển thân hình nữa, chỉ cảm thấy chỗ bị rượu phun vào ở trên lưng đau đớn, giống như bị một cơn sóng lớn vỗ mạnh lên lưng, thình lình phun ra một ngụm máu tươi, thân thể rơi xuống, đại hán kia cũng hạ xuống dưới.

 

Hắc y nhân không đợi cho rơi xuống đất, từ trên không đã cắn chặt răng, chân đạp lên chạc cây bên cạnh, lại lướt lên thân cây, càng không dám dừng lại chút nào, mũi chân chấm lên cành cây, như cú đêm lướt đi xa, đằng sau còn truyền lại tiếng cười ha hả của đại hán.

back top