Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 111: Thiết giáp kim cương

Hắc y nhân lao đi như bay ở đằng trước, đại hán phanh áo ngực ở đằng sau, tay cầm hồ lô rượu rảo buớc đuổi sát, tốc độ lại không phân cao thấp với hắc y nhân, trên đường cứ cười ha hả không ngừng.

 

Hắc y nhân trong bóng tối chạy như cú đêm, chỉ nghe tiếng cười của đại hán đằng sau không ngớt bên tai, trong ngực đột nhiên lại một trận khí huyết cuộn trào, dần cảm thấy thể lực không chống đỡ được nữa, nhưng lại không thể dừng được, chỉ đành cắn chặt răng lướt về phía trước.

 

Ánh trăng xuyên qua tán cây, chiếu lên một khoảng đất trống không lớn không nhỏ ở trong rừng, một người mặc trường sam màu thẫm tay chắp sau lưng đứng nghiêm, lưng thẳng tắp, ánh mắt lẳng lặng nhìn lên bầu trời, phẳng phất như một thi nhân đang tập trung ngẫm nghĩ những câu từ tuyệt diệu. Tiếng cười lớn của đại hán đã truyền tới, nhưng y tựa hồ vẫn chìm đắm bên trong, như không hề nghe thấy vậy.

 

Hắc y nhân vội vàng chạy tới, nhìn thấy người trong rừng, đột nhiên từ trên cành cây nhảy xuống, còn chưa tới được phía trước, trong miệng đã phun ra một ngụm máu tươi, loạng choạng đi tới được vài bước, còn chưa kịp nói ra một lời, đã ngã nhào trước mặt người trong rừng.

 

Người trong rừng giống như lúc này mới phát hiện ra hắc ý nhân ngã dưới chân, không khỏi cau mày, bỗng nhiên phất tay, trên hai thân cây đằng sau liền có hai người nhảy xuống, không nói một lời đỡ hắc y nhân lên, chớp mắt đã biến mất trong rừng.

 

Đại hán sải bước chân, đi như bay thoáng một cái đã tới phía trước, nhìn thấy hai người mang hắc y nhân đi, quát lớn một tiếng: “Để lại cho ta!” Rồi thình lình thân hình vọt lên, muốn vượt qua đỉnh đầu thanh sam nhân nhào vào ba người kia.

 

Thanh sam nhân lặng lẽ đứng trên mặt đất đột nhiên nhẹ nhàng vọt lên, đại hán vừa vượt qua đỉnh đầu của thanh sam nhân, thì đột nhiên thanh sam nhân đã tới đối diện y, vỗ một chưởng vào ngực đại hán, đại hán không hề né tránh, chưởng của thanh sam nhân đánh trúng ngay ngực đại hán. Đại hán bị hất mạnh lùi về sau, thanh sam nhân trên không trung lộn về phía sau bảy xích, rơi xuống đất chỗ vừa rồi.

 

Đại hán bống nhiên bị đánh văng về đằng sau, trong lòng thầm giật mình, y không ngờ gặp phải người có chưởng lực hùng hậu như thế ở nơi này, mặc dù y không hề thụ thương, nhưng cao thủ thiên hạ có thể một chưởng đánh bật y lại tuyệt không thể vượt qua năm người, y bất giác nhìn kỹ thanh sam nhân ở trước mặt.

 

Thanh sam nhân rơi xuống đất, trên mặt không hề lộ chút dấu vết gì, nhưng trong lòng lại thầm kinh ngạc không thôi, y mặc dù đánh một chương đẩy lui đại hán phanh ngực kia, nhưng cả cánh tay của bản thân cũng bị đánh hán làm cho tê dại, nếu đổi lại là người bình thường, sớm đã bị một chưởng này đánh cho phun máu mà chết, nhưng đại hán lại như chẳng hề hấn gì. Thanh y nhân nhíu mày lại, dưới ánh trăng nhìn kỹ đại hán mở phanh ngực tay cầm hồ lô này.

 

Đại hán cười ha hả: “Hay! Chưởng lực hay lắm! Thử một quyền này của Triệu Mỗ xem!” Lời còn chưa dứt, người đã vọt lên không trung, nắm đấm như cái bát đã đánh tới thanh y nhân.

 

Một quyền này từ trên đánh xuống, vốn chiếm hết thượng phong, đại hán thế quyền uy mãnh, quyền phong mãnh liệt, nắm đấm chưa tới quyền phong cuốn lên đã thổi bay đuôi tóc thanh sam nhân, thanh sam nhân đã có thể nhìn ra, một quyền này của đại hán, có thể đánh cho đá cứng tan thành bụi!

 

Thanh sam nhân mắt thấy nắm đấm của đại hán đã tới trước mặt, bất thình lình lách mình, người đã tới bên cạnh đại hán, biến chưởng thành kiếm, nhanh như chớp đâm vào bụng đại hán. Đại hán thế tới rất nhanh, thấy thanh sam nhân ở phía trước đột nhiên biến mất, ở trên không biến đổi thế quyền, chuyển đấm thành đao, nắm đấm nện vào gáy thanh sam nhân.

 

Chưởng kiếm của thanh sớm nhân đã như tia chớp đâm trúng bụng đại hán, song y bổng nhiên ngẩn ra, một chưởng này không ngờ như đâm phải sắt, bốn ngón tay thiếu chút nữa bị gãy, chợt nghe quyền phong của đại hán ập tới, thanh sam nhân vội vàng cúi mình, lướt về phía trước một trượng như bóng ma.

 

Đại hán hai quyền liên tiếp đánh vào khoảng không, thân hình rơi xuống đất, chầm chậm quau đầu lại, nhìn chằm chằm thanh sam nhân một cách kỳ quái.

 

Thanh sam nhân cũng lạnh lùng nhìn thẳng vào đại hán, bốn ngón tay đau đớn không thôi, song trên mặt lại không có chút biểu tình nào. Y nhìn đại hán mở phanh áo ngực tay cầm cái hồ lô rượu lớn, thân hình cao lớn uy mãnh, mặt đầy vẻ dũng mãnh, trong lòng thanh sam nhân chợt động, y đột nhiên nhớ tới một người.

 

Trên giang hồ có hai người lấy công phu khổ luyện tung hoành võ lâm, Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam của hai người này đã đạt tới lô hỏa thuần thanh, một người là La Hán, một người là ‘Thiết Giáp Kim Cương’ Triệu Mãnh.

 

La Hán xuất thân môn hạ Thiếu Lâm, còn Triệu Mãnh lại từ gia truyền, công phu Kim Chung Tráo và Thiết Bố Sam phải luyện cùng với Đồng Tử Thân. Người trên giang hồ luyện loại công phu này vốn cực ít, nhưng hai người này lại đem loại công phu được người trong giang hồ gọi là ‘công phu ngu xuẩn’ luyện tới mức cực đỉnh. La Hán hành tẩu giang hồ, hoành hành bá đạo, không ngờ lại gặp phải Triệu Mãnh, hai người không phục nhau liền quyết đấu. Vì thế chạy ra ngoài thành đại chiến ba ngày ba đêm nhưng vẫn không phân cao thấp, không khỏi sinh lòng kính phục lẫn nhau, liền kết giao huynh đệ sống chết, luận niên kỷ La Hán nhỏ hơn Triệu Mãnh hai tuổi, nên tôn Triệu Mãnh là huynh, La Hán là đệ.

 

Thanh y nhân thầm hít một hơi khí lạnh, y không ngờ tới, sao Triệu Mãnh lại xuất hiện ở nơi này? Nắm đấm của y tuy rất nhanh, nhưng đối phó với loại công phu như Kim Chung Tráo, Thiết Bố Sam nếu như không tìm được tráo môn của kẻ đó, đúng là rất khó đối phó..

 

Đại hán cũng kỳ quái nhìn thanh y nhân, một thân y sam vải thẫm sạch sẽ chỉnh chu, nhưng lại có mấy miếng vá, y không khỏi nhíu mày, giọng như chuông đồng: “Ngươi là ai? Chẳng lẽ là người của cái bang?”

 

Thanh y nhân gật đầu nói: “Ngươi chính là Thiết Giáp Kim Cương?”

 

Đại hán cười ha hả, làm cho lá cây trong rừng bị chấn động xào xạc, nói: “Không ngờ nơi này còn có người nhận ra Triệu mỗ! Ngươi là ai? Báo tên ra đi!”

 

Thanh y nhân bình thản đáp: “Tại hạ Bắc Hải Vũ.”

 

Triệu Mãnh đột nhiên không cười nữa, ngẩn ra nhìn thanh y nhân hỏi: “Ngươi thực sự là Bắc Hải Vũ?”

 

Bắc Hải Vũ nói: “Ngươi đã gặp Bắc Hải Vũ rồi sao?”

 

Triệu Mãnh lại cười: “Gặp được mấy tên rồi, cách đây không lâu ở Khai Phong ta còn gặp được một kẻ tự xưng là Bắc Hải Vũ, đã bị ta đấm một phát vỡ mũi rồi.

 

Bắc Hải Vũ đột nhiên cũng cười nói: “Vừa rồi ngươi đã đánh ta hai quyền.”

 

Triệu Mãnh gật đầu, nhìn kỹ lại một lượt hỏi: “Chẳng lẽ ngươi là hàng thật?”

 

Bắc Hải Vũ đáp: “Không thể giả được.”

 

Triệu Mãnh đáp: “Được! Nếu ngươi đã là Bắc Hải Vũ, thì Hiệp Nghĩa Cái Vương của cái bang là tiền bối ta tôn kính, ta không làm khó ngươi, đem tên hắc y vừa rồi giao ra! Ngươi đi đường ngươi, ta đi đường ta!”.

 

Bắc Hải Vũ cười hỏi: “Vì sao ngươi muốn người đó?”

 

Triệu Mãnh trừng mắt: “Không liên quan tới ngươi!”

 

Bắc Hải Vũ mỉm cười nói: “Nếu ta đã ở đây thì là chuyện liên quan tới ta rồi.”

 

Triệu Mãnh giận quát: “Chẳng lẽ ngươi muốn làm khó ta?”

 

Bắc Hải Vũ thản nhiên: “Không phải ta làm khó ngươi, mà là ngươi làm khó ta.”

 

Triệu Mãnh nhíu mày: “Chẳng lẽ tên hắc y nhân kia là thủ hạ của ngươi?”

 

Bắc Hải Vũ trầm ngâm chốc lát rồi gật đầu đáp: “Đúng thế.”

 

Triệu Mãnh cười lạnh: “Thì ra cái bang cũng làm cái chuyện trộm gà bắt chó này! Xem ra sau thời Hiệp Nghĩa Cái Vương Hiên Viên Hoằng, Cái Bang là đồ con chồn, ổ sau kém hơn ổ trước rồi!”

 

Bắc Hải Vũ nói: “Làm sao ngươi biết được là chuyện trộm gà bắt chó?”

 

Triệu Mãnh nói: “Không phải trộm gà bắt chó thì lén lút nằm trên cây làm gì?”

 

Bắc Hải Vũ thản nhiên: “Nơi này hình như gà chẳng có, chó cũng không mà.”

 

Triệu Mãnh quát lớn: “Dù sao cũng không phải hạng tử tế gì! Ngươi giao gã ra đây!”

 

Bắc Hải Vũ mỉm cười: “Ta chỉ lấy làm lạ vì sao ngươi muốn tìm hắn?”

 

Triệu Mãnh cười lạnh: “Chẳng có gì mà lạ hết, bởi vì ta muốn xé xác hắn!”

 

Bắc Hải Vũ nói: “Vì sao ngươi muốn giết hắn?”

 

Triệu Mãnh nói: “Không liên quan tới ngươi!”

 

Bắc Hải Vũ cười nhẹ nói: “Nếu như có người muốn giết người nhà của ngươi, thì ngươi có thể nói là không liên quan tới ngươi không?”

 

“………”

 

Bắc Hải Vũ hỏi: “Ngươi vừa mới tới đây?”

 

“….”

 

Bắc Hãi Vũ vẫn hỏi: “Ngươi tới đây làm gì?”

 

Triệu Mãnh cười lạnh nói: “Ta đã nói rồi, không liên quan gì tới ngươi hết, đừng có rầy rà, bằng không chớ trách ta không nể mặt Cái Bang!”

 

Bắc Hải Vũ nói: “Có phải ngươi tới vì La Hán?”

 

Triệu Mãnh giật mình, trừng mắt hỏi: “Làm sao ngươi biết?”

 

Bắc Hải Vũ hờ hững: “Nếu ngươi vì báo thù cho La Hán mà tới, thì ta khuyên ngươi nên sớm quay đầu lại, tránh để bị người ta lợi dụng.”

 

Triệu Mãnh quát to: “Đánh rắm! Nếu huynh đệ kết bái của ngươi bị người ta giết, ngươi có báo thù cho y không?”

 

Bắc Hải Vũ nói: “Vậy thì phải xem vì sao y bị giết đã.”

 

Triệu Mãnh tức giận nói: “Bất kể là y làm gì, huynh đệ kết bái nếu bị người ta giết mà không báo thù, thì thật không bằng chó lợn!”

 

Bắc Hải Vũ than: “Nói như vậy ngươi nhất định phải báo thù?”

 

Triệu Mãnh trừng mắt đáp: “Đương nhiên! Điều này còn phải hỏi à!”

 

Bắc Hải Vũ hỏi: “Ngươi có biết ai giết La Hán không?”

 

Triệu Mãnh hừ lạnh một tiếng, nói: “Ta đương nhiên là biết rồi, nếu không làm sao ta từ xa xôi nghìn dặm chạy tới nơi này!”

 

Bắc Hải Vũ thở dài, chậm rãi nói: “Như vậy ngươi không tìm y báo thù, lại truy sát đệ tử Cái Bang ta là làm sao?”

 

Triệu Mãnh cười lạnh: “Ta nghe nói tên tiểu tử đó thân mang trọng thương, Triệu mỗ xưa nay không giết người không có sức đánh lại, đợi y khỏe lại rồi, ta ắt giết y.”

 

Bắc Hải Vũ mỉm cười: “Xem ra ngươi vẫn còn là một hán tử, bất quá ta khuyên ngươi nên kịp thời quay đầu trở lại, ngươi vừa mới tới, không biết nước nơi này sâu bao nhiêu, tốt nhất chớ có rơi vào, để bị người ta lợi dụng.”

 

Triệu Mãnh tức giận quát: “Ta chỉ biết phải báo thù cho huynh đệ, chuyện khác ta mặc kệ!”

 

Bắc Hải Vũ cười nói: “Đệ tử Cái Bang ta chẳng giết huynh đệ của ngươi, vì sao ngươi muốn giết hắn?”

 

Triệu Mãnh cau mày, đột nhiên im lặng không nói.

 

Bắc Hải Vũ nói: “Nếu ngươi muốn giết đệ tử Cái Bang thì phải giết ta trước, nếu ngươi muốn giết Phương Thất, cũng phải giết ta trước!”

 

Triệu Mãnh nổi giận trợn tròn mắt nói: “Được lắm! Nếu ngươi nhất định muốn đối địch với ta, thì Triệu mỗ cũng không cần để ý nhiều nữa.”

 

Bắc Hải Vũ bình thản nói: “Vậy thì ngươi tới đi!” Y chầm chậm rút một thanh đoản kiếm từ trong giày ra, kiếm chỉ dài một xích ba tấc, nhưng dưới ánh trăng lóe lên hàn quang âm u, Bắc Hải Vũ nhìn thanh kiếm, chậm rãi nói: “Không biết thanh Ngư Trường Kiếm này có thể phá được Thiết Bố Sam của ngươi không?”

 

Triệu Mãnh nhíu mày, cười lạnh nói: “Được vậy ngươi thử xem sao!” Lời vừa mới dứt, y nhấc hồ lô rượu lên, uống ừng ực mấy ngụm rượu, rồi thình lình lướt tới, một nắm đấm mang theo kình phong đánh thẳng vào mặt Bắc Hải Vũ. Bắc Hãi Vũ thân hình chưa động đậy, đợi tới tận khi quyền phong của Triệu Mãnh tới mặt mới đột nhiên lách mình, Ngư Trường Kiếm trong tay đâm ra như chớp, hàn quang lóe lên, cắm thẳng vào bụng Triệu Mãnh.

 

Ngư Trường kiếm là danh kiếm thiên hạ, tóc thổi qua là đứt, chém sắt như bùn, Bắc Hải Vũ nghĩ rằng, kiếm này đâm ra, Triệu Mãnh ắt bị đâm thủng bụng, chỉ cần phá được Kim Chung Tráo của y, thì giết y sẽ không còn khó khăn nữa.

 

Bắc Hải Vũ thân hình như như tia chớp, Ngư Trường kiếm trong tay lại càng nhanh hơn cả chớp, trong chớp mắt đã đâm trúng bụng Triệu Mãnh, cổ tay Bắc Hải Vũ rung lên, không ngờ lại không xuyên vào được chút nào. Ngư Trường kiếm thiếu chút nữa rời khỏi tay, bên tai quyền phong của Triệu Mãnh lại đánh tới như chớp, chỉ trong chớp mắt, thân hình của Bắc Hải Vũ xoay đi, tránh khỏi thiết quyền của Triệu Mãnh, người đã tới phía sau Triệu Mãnh, kiếm đâm vào huyệt mệnh môn của Triệu Mãnh. Trên không trung Triệu Mãnh thình lình dùng chiêu Diêu Tử Phiên Thân, người đã đầu dưới thân trên đối diện với Bắc Hải Vũ. Bắc Hải Vũ đâm hụt, Triệu Mãnh ở trên không trung đột nhiên hả miệng ra, một ngụm rượu như thác nước phun vào mặt Bắc Hải Vũ, thế như sóng cả vỗ bờ, mãnh mẽ bá đạo. Bắc Hải Vũ không kịp phòng bị, mắt thấy rượu phun ra đã tới trước mắt. Trong lúc cấp bách cũng không để ý nhiều, vội dùng công phu Thiết Bản Kiều, thân hình uốn cong chín mươi độ ngả ra đằng sau, ngụm rượu thế như nước siết, vừa vặn phun qua người y, đánh lên cây Hồ Dương cách đó không xa. Cây Hồ Dương cao to bị đánh cho rung lên từng trận, vô số lá cây ào ào rơi xuống..

 

Triệu Mãnh sau khi phun ra một ngụm rượu, mắt thấy thân hình Bắc Hải Vũ ngả ra đằng sau không ngờ lại tránh được rượu y phun ra. Triệu Mãnh giận lắm, càng không ngừng tay, nắm đấm lại như ánh chớp đấm vào bụng Bắc Hải Vũ.

 

Một quyền này uy mãnh bá đạo, quyền phong dữ đội, tốc độ càng như ánh chớp, thân hình Bắc Hải Vũ vừa mới ngửa ra sau, thấy sắp không thể tránh khỏi một quyền này nữa, đột nhiên gót chân đạp đất, người lùi ra đằng sau bảy xích, vừa vặn tránh được một đòn trí mạng. Triệu Mãnh ngẩn ra, cơn giận bốc lên trên đầu, trừng mắt một cái, một ngụm rượu lại phun ra, bao chùm lấy cả người Bắc Hải Vũ, không đợi cho Bắc Hải Vũ hoàn toàn đứng trở dậy, Triệu Mãnh đã nhảy lên, quyền đi sau rượu, nắm đấm như cái bát đánh vào ngực Bắc Hải Vũ.

 

Bắc Hải Vũ ngã người lủi ra, còn chưa đứng được lên, chợt thấy một ngụm rượu lại phun tới, trong lúc cấp bách vội vàng lại ngả về đằng sau, Triệu Mãnh đã nhảy lên không như ánh chớp, quyền đi theo người. Nằm đấm uy mãnh dữ đội đánh vào ngực Bắc Hải Vũ đang nằm trên mặt đất. Nếu một quyền này đánh trúng, ngực của Bắc Hải Vũ bị đấm thủng một lỗ máu là không thể nghi ngờ được nữa rồi.

back top