Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 97: Hoa đào tiên tử

Nam Cung Khiếu Không lên tiếng: "Người này kỳ danh lớn như vậy nhưng không hề lộ mặt, chẳng lẽ lợi hại như thế?"

 

Hiên Viên Hoằng cười cười, thản nhiên nói: "Bạch Thắng Thiên chỉ sinh sống nơi đại mạc và thảo nguyên thôi, không hề giao thiệp với Trung Nguyên, con không gặp hắn thì có gì lạ. Lão ăn mày ta cũng chỉ gặp qua hắn có một lần, hắn ngoại trừ Xuyên Vân Thần Tiễn ra thì còn có một cây loan đao càng lợi hại hơn, nói chung là không thể khinh thường"

 

Bắc Hải Vũ nhíu mày nói: "Sở Anh Bố, Đạm Thai Thiên Khánh, Bạch Thắng Thiên… những người này tụ cùng một chỗ, rốt cuộc là muốn làm gì đây?”

 

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Lão ăn mày ta cũng không nghĩ ra điểm này. Con nghĩ sao?”

 

Bắc Hải Vũ suy nghĩ một chút rồi nói: "Nếu chỉ là vì báo thù thì hoàn toàn không cần phải tụ họp nhiều cao thủ như thế, huống chi bọn chúng còn tích lũy vàng bạc nữa, một mặt lại không ngừng giết các đệ tử Cái Bang của chúng ta, chẳng lẽ ……" Bắc Hải Vũ nói đến đây, đôi mày đột nhiên nhíu lại rồi không nói nữa.

 

Nam Cung Khiếu Không liền hỏi: "Chẳng lẽ cái gì?"

 

Bắc Hải Vũ hít một hơi thật sâu, nói: "Bọn chúng quy tụ đông đảo cao thủ trên giang hồ về ngôi thành nhỏ này…… chẳng lẽ bọn chúng giống như Hắc Ưng Giáo năm xưa, muốn xưng bá võ lâm?"

 

Hiên Viên Hoằng cười cười nhưng cũng không nói gì.

 

Nam Cung Khiếu Không gật đầu nói: "Lời của Bắc Hải bang chủ chắc chắn không sai, tứ đại thế gia của võ lâm bây giờ cũng đã có mặt ở chỗ này, Phương huynh đệ thì trọng thương, còn Du cô nương thì bị chúng bắt đi, nếu bọn chúng dùng Du cô nương để uy hiếp chúng ta thì sợ là chúng ta cũng vô phương và sẽ xuôi tay quy phục bọn chúng"

 

Hiên Viên Hoằng nói: "Nếu giải quyết chúng ta xong thì việc hàng phục Thiếu Lâm, Võ Đang, Không Động, Hoa Sơn, Hoàng Sơn và các bang phái khác chỉ là việc sớm muộn, phải không?”

 

Bắc Hải Vũ và Nam Cung Khiếu Không cùng gật đầu.

 

Hiên Viên Hoằng nói tiếp: "Cho nên chúng ta bây giờ phải huy động tất cả mọi lực lượng để có thể nhanh chóng tìm đựơc Du nha đầu”

 

Bắc Hải Vũ trầm ngâm, nói: "Lão bang chủ, Du cô nương có thể đã bị hại rồi cũng nên?”

 

Hiên Viên Hoằng cười cười nói: "Nếu con là bọn chúng thì có làm tổn thương đến Du nha đầu không?"

 

Bắc Hải Vũ ngẩn người, lắc đầu đáp: "Sẽ không."

 

Hiên Viên Hoằng gật đầu, nói: "Du nha đầu còn nằm trong tay của bọn chúng thì chúng ta mới bị uy hiếp, đó là vốn liếng của bọn chúng dùng để uy hiếp chúng ta, nếu Du nha đầu …… ôi, ta nghĩ bọn chúng sợ rằng sẽ không ngu xuẩn như vậy đâu, con yên tâm, Du nha đầu trong tay chúng rất an toàn"

 

Nam Cung Khiếu Không cười khổ nói: "Thế bá nói rất có lý, Du cô nương là một cô gái thông minh, chắc có lẽ hiện tại sẽ giả bị đau bệnh gì đó và kêu bọn chúng mời đại phu đến xem bệnh”

 

Hiên Viên Hoằng mỉm cười gật đầu, nói: "Lời của con cũng rất có lý, Du nha đầu thông minh vô cùng, nhất định sẽ nghĩ ra biện pháp để liên lạc với chúng ta. Bắc Hải Vũ, con đã hiểu chưa?"

 

Bắc Hải Vũ lập tức gật đầu đáp: "Đệ tử đã hiểu, đệ tử sẽ lập tức phái đệ tử đến khắp các tiệm thuốc để dò la manh mối"

 

Nam Cung Khiếu Không nói: "Nhưng trong xe ngựa lại phát hiện ra cây trâm của Du cô nương, thế bá có nghĩ rằng cô ấy đã bị đưa ra khỏi thành rồi không?"

 

Hiên Viên Hoằng trầm ngâm không nói, một hồi lâu sau mới hỏi Bắc Hải Vũ: "Con nghĩ thế nào?”

 

Bắc Hải Vũ suy nghĩ một chút rồi mỉm cười nói: "Đệ tử cho rằng Du cô nương nhất định vẫn còn ở trong thành, bọn chúng biết đệ tử Cái Bang của chúng ta đông đảo, nhất định sẽ có mặt khắp nơi ở các điểm trọng yếu, do đó bọn chúng nhất định sẽ không dám mạo hiểm rời khỏi thành. Bọn chúng để lại cây trâm này có lẽ là muốn làm cho chúng ta nghĩ rằng Du cô nương đã bị đưa ra khỏi thành. Đệ tử hiện tại đột nhiên nhớ tới một chuyện, Bệnh Nhị Lang trước khi chết có nói một câu là hắn không biết gì cả …… rồi sau đó mới bị bắn chết, bây giờ suy nghĩ cẩn thận lại thì kỳ thật Du cô nương chắc hẳn cũng không có bị dấu trong xe ngựa, chuyện này chắc chắn là bọn chúng cố ý tạo ra để làm cho chúng ta mắc bẫy”

 

Hiên Viên Hoằng mỉm cười nói: "Rất có lý”

 

Bắc Hải Vũ liền hỏi: "Xin hỏi lão Bang chủ, bây giờ chúng ta nên làm gì?"

 

Hiên Viên Hoằng suy nghĩ một hồi lâu rồi nói: "Trong thành này có nhiều mật đạo thông nhau, con hãy lập tức triệu tập nhân thủ, từ các phía tiến vào mật đạo tìm tòi, nhớ kỹ, phải mang theo đuốc, hai người một tổ, giữ khoảng cách trước sau mười trượng, nhất định phải lục tung mật đạo tìm cho kỹ càng, không chừa bất cứ một ngóc ngách nào."

 

Bắc Hải Vũ đáp: "Vâng, đệ tử sẽ lập tức thực hiện"

 

Hiên Viên Hoằng gật đầu thở dài, chậm rãi nói: "Hãy nhớ bảo các đệ tử lúc nào cũng phải cẩn thận đó, người nào cũng có cha sinh mẹ dưỡng cả"

 

Khóe mắt của Bắc Hải Vũ đột nhiên ươn ướt, khom người nói: "Vâng, đệ tử đã hiểu"

 

Hiên Viên Hoằng phất tay nói: "Con đi đi”

 

Bắc Hải Vũ khom người cáo lui, sau đó bứơc vội ra ngoài.

 

Hiên Viên Hoằng thở dài một hơi nhìn vào bóng lưng của Bắc Hải Vũ rời đi, suy nghĩ đến xuất thần.

 

*****

 

Hoàng hôn.

 

Mặt trời đã dần hạ xuống phía tây, đường chân trời một mảnh màu hồng.

 

Người ở trên đường vẫn còn rất đông, rất nhiều người làm công mặt mày đầy phong trần dẫn lạc đà vận chuyển hàng hóa vào thành, đi phía sau là những thương nhân với vẻ mặt ung dung, không biết bọn họ đã bôn ba trong sa mạc bao lâu mới tới được ngôi thành nhỏ này, đêm nay rốt cuộc cũng có thể nghỉ ngơi trên giường êm nệm ấm tại một quán trọ.

 

Dãy đèn lồng trên cột cờ ngoài cửa quán trọ Duyệt Lai còn chưa đốt lên thì khách đã vào đầy trong quán, ngoại trừ những khách đang dùng bữa thì đại đa số người làm công ngồi ở một bên ăn cơm uống rượu, các tiểu nhị vất vả chạy ngược chạy xuôi mang thức ăn liền tay.

 

Nam Cung Khiếu Không đang băng qua chỗ ăn cơm bước ra đường, ngẩng đầu nhìn về ánh hoàng hôn phía chân trời một chút rồi chậm rãi bước về hướng tây.

 

Hai cánh cửa lớn màu hồng tươi, có hai dãy đèn lồng treo ở trước cửa, xuyên qua một cái sân đầy hoa cỏ, Nam Cung Khiếu Không mỉm cười bước vào một đại sảnh hào hoa. Một người Tú ông vội chạy đến tiếp đón, mỉm cười nói: "Hoan nghênh đại gia, xin mời vào trong, mời ngồi", vừa nói vừa dùng tay áo lau chùi cái ghế, Nam Cung Khiếu Không cũng mỉm cười ngồi xuống.

 

Tú ông vẻ mặt tươi cười, tay bưng khay trà cung kính đặt trước mặt Nam Cung Khiếu Không, nói: "Xin hỏi đại gia ngài lần đầu tiên đến đây phải không, có cần tiểu nhân gọi cô nương cho ngài không?"

 

Nam Cung Khiếu Không nhẹ nhàng đặt thanh trường kiếm hình dáng trông rất cổ xưa lên bàn, trên vỏ kiếm có khảm một viên dạ minh châu cỡ quả nhãn, ánh sáng của nó phát ra làm cho tất cả đèn trong đại sảnh huy hoàng cũng phải ghen tị thất sắc. Xung quanh nó còn có khảm bảy viên bảo thạch màu đỏ, Tú ông nhìn thấy thầm hít sâu một hơi, hắn biết những viên bảo thạch kia giá trị liên thành, trong lòng thầm nghĩ không biết thanh kiếm này trị giá bao nhiêu nữa?

 

Nam Cung Khiếu Không nhìn vào Tú ông đang ngơ ngác, hỏi: "Bà chủ của các ngươi đâu?”

 

Tú ông ngẩn người, cười cười nói: "Đại gia ngài …… ngài muốn gặp bà chủ của chúng tôi sao?"

 

Nam Cung Khiếu Không gật đầu.

 

Tú ông đứng một hồi lâu rồi nói: "Việc này …… việc này, đại gia ngài …… ngài có quen biết bà chủ à?”

 

Nam Cung Khiếu Không mỉm cười hỏi: "Ngươi mới tới làm à?”

 

Tú ông liền cười nói: "Thì ra đại gia ngài là khách quen, tiểu nhân quả thật là không biết, xin thứ lỗi”

 

Nam Cung Khiếu Không nói: "Nói hay lắm, ngươi đưa tai ngươi lại đây”

 

Tú ông mỉm cười khom người xuống ghé tai vào , Nam Cung Khiếu Không nói nhỏ vào tai hắn mấy câu, Tú ông lập tức cuống quít, gật đầu cúi người rồi rời khỏi như một làn khói.

 

Tú ông vội vã chạy đến trước một cửa phòng nhỏ hơn bình thường trên lầu, xoay đầu nhìn xung quanh phát hiện không có người rồi mới vươn tay gõ vào cửa ba tiếng dài hai tiếng ngắn, tiếp đó trong phòng có tiếng nói vang lên: "Vào đi."

 

Tú ông quay đầu nhìn về phía sau một chút rồi đẩy cửa nhanh chóng bước vào, sau đó nhanh tay đóng cửa phòng lại. Cửa phòng mặc dù nhỏ hẹp nhưng bên trong phòng lại cực kỳ rộng rãi, có một phòng khách bên ngoài, bên trong còn có thêm một phòng nữa. Một người phụ nữ khoảng hơn ba mươi tuổi, làn da trắng noãn đang ngồi ở trước gương. Tú ông tiến đến, nàng ngay cả nhìn hắn cũng không thèm nhìn, lạnh lùng hỏi: "Có chuyện gì?"

 

Tú ông liền đứng lại, khom người thấp xuống cơ hồ gần chín mươi độ, lắp bắp nói: "Cửu …… Cửu nương, bên ngoài có một người khách nhân muốn gặp người ……"

 

Lời của Tú ông còn chưa nói hết thì người phụ nữ đột nhiên nổi giận quát: "Đồ vô dụng, ta đã dặn ngươi ra sao hả?”

 

Tú ông thân thể hơi run một chút, cúi đầu nói: "Vâng, vâng, tiểu nhân lập tức đi nói với hắn là người không có mặt tại đây”, nói xong liền chuyển người chuẩn bị đi ra ngoài.

 

Vệ Cửu Nương đột nhiên lên tiếng: "Quay lại đây."

 

Tú ông cả người run rẩy, xoay người lại, ánh mắt hoảng sợ nhìn người phụ nữ.

 

Vệ Cửu Nương lạnh lùng hỏi: "Là ai?"

 

Tú ông đưa tay quệt mồ hôi trên trán, miễn cưỡng cười nói: "Tiểu nhân cũng không biết, chỉ thấy hắn ăn mặc quần áo rất hoa lệ, khí khái rất lớn, trong tay có cầm một cây kiếm có khảm một viên dạ minh châu to cỡ quả nhãn ……"

 

Vệ Cửu Nương đột nhiên quát lên: "Đủ rồi, hắn đã nói gì?"

 

Tú ông dùng sức nuốt nước bọt một cái, lắp bắp nói: "Hắn …… hắn …… hắn nói hắn là người bạn lâu năm của người…… nếu không thì làm sao tiểu nhân dám tới quấy rầy"

 

Vệ Cửu Nương nhíu mày hỏi: "Ngươi nói hắn khoảng bao nhiêu tuổi? Bề ngoài ra sao?”

 

Tú ông cúi đầu thưa: "Khoảng bốn mươi tuổi, mặt tím râu ngắn, tướng mạo đường đường, khí khái lẫm nhiên ……"

 

Vệ Cửu Nương chậm rãi nói: "Được rồi, không cần phải nói nữa"

 

Tú ông ngẩng đầu lên dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vệ Cửu Nương. Vệ Cửu Nương cũng không có nhìn hắn nhưng ánh mắt lại nhìn về phía sau lưng của Tú ông. Tú ông kinh ngạc quay đầu nhìn lại thì đột nhiên phát hiện ra người hắn vừa miêu tả không biết khi nào đã đứng ở phía sau hắn. Lúc này Vệ Cửu Nương liền phất tay bảo hắn: "Ngươi xuống dưới đi"

 

Tú ông ngay cả một tiếng đáp lời cũng không nói, vội vã chạy ra ngoài.

 

Nam Cung Khiếu Không mỉm cười đảo mắt nhìn quanh phòng rồi cười nói: "Chỗ này cũng không tệ lắm”

 

Vệ Cửu Nương cười cười, nói: "Mấy chục năm không gặp, tôn phu nhân và mấy đứa nhỏ có khỏe không?”

 

Nam Cung Khiếu Không gật đầu, đáp: "Nàng thật có lòng, tất cả đều tốt”

 

Vệ Cửu Nương nhìn vào trong gương, khẽ thở dài, nói: "Ngươi già rồi"

 

Nam Cung Khiếu Không cười cười, đáp lại: "Nàng cũng đã già đi”

 

Vệ Cửu Nương quay đầu lại nhìn hắn, nói: "Nghe nói ngươi bây giờ đã là trang chủ của Nam Cung thế gia, tuy nhiên không ngờ hình dáng vẫn như trước không hề có thay đổi gì”

 

Nam Cung Khiếu Không cười khổ một tiếng, chậm rãi nói: "Khóe mắt của nàng đã có nếp nhăn rồi, không còn giống như trước……"

 

Vệ Cửu Nương đột nhiên ngắt lời hắn, quát lên: "Đừng nhắc đến chuyện trước kia”

 

Nam Cung Khiếu Không thở dài, chậm rãi gật đầu, một hồi lâu sau lại lên tiếng: "Chúng ta đã bao lâu không gặp rồi?"

 

Vệ Cửu Nương liếc mắt nhìn hắn một cái, lạnh lùng nói: "Ta không nhớ rõ nữa."

 

Nam Cung Khiếu Không cười khổ một tiếng, sau đó chậm rãi đi tới trước cửa sổ, cũng không có đưa tay mở cửa sổ, hắn chỉ đứng đó nhìn vào những mảnh giấy trắng trên cửa, khẽ thở dài một tiếng, một hồi lâu sau mới nói: "Ta vẫn nhớ kỹ lần đầu tiên gặp đựơc nàng, năm đó tại Túy Tiên Lâu bên cạnh sông Tần Hoài, nàng còn rất trẻ trung và xinh đẹp, người vây quanh nàng thật đếm không xuể ……"

 

Ánh mắt của Vệ Cửu Nương đột nhiên trở nên giống như hai lưỡi kiếm sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn, lạnh lùng cười nói: "Không sai, đáng tiếc ta lại đi chọn yêu một người công tử của võ lâm thế gia, và cũng không ngờ cuối cùng lại bị người ta bỏ rơi như một món đồ phế thải”

 

Nam Cung Khiếu Không thở dài, cúi thấp đầu xuống, nói: "Ta hy vọng nàng có thể hiểu đựơc sự khó xử của ta lúc đó”

 

Vệ Cửu Nương lạnh lùng nói: "Ta đương nhiên hiểu được, ngươi đường đường là công tử của võ lâm thế gia, địa vị ngất trời sao có thể lấy một người nữ tử giang hồ làm phu nhân được, đó chẳng phải là làm nhục danh tiếng Tĩnh Nam Trang các ngươi sao?”

 

Nam Cung Khiếu Không nhìn Vệ Cửu Nương, đôi mắt đột nhiên ươn ướt, từ tốn nói: "Ngọc nhi, lúc ấy ta quả thật là thân bất do kỷ. Gia phụ đã sớm định hôn sự cho ta, ta không thể nào làm trái ý của lão nhân gia đựơc”

 

Vệ Cửu Nương đột nhiên đứng lên, quát lớn: "Vậy còn ta thì sao? Còn ta thì sao? Ngươi có bao giờ nghĩ tới ta sẽ như thế nào không?”

 

Nam Cung Khiếu Không im lặng không trả lời, chậm rãi ngồi xuống ghế, thở dài một hơi, cúi đầu ngơ ngác nhìn mặt đất.

 

Vệ Cửu Nương lạnh lùng hừ một tiếng rồi ngồi xuống, ánh mắt thờ thẫn nhìn vào trong gương.

 

Người trong gương tuổi không còn trẻ nữa, khóe mắt đã có những nếp nhăn, da tay mặc dù vẫn trắng như ngày nào nhưng đôi mắt đã không còn sáng ngời như xưa. Hoa Đào Tiên Tử Lan Ngọc của năm nào còn đâu? Năm đó được giang hồ công nhận rằng là võ lâm đệ nhất mỹ nữ, nhân diện đào hoa, nhưng theo thời gian làn gió xuân cũng đã biến mất, trên mặt chỉ còn lại những nét tiều tụy và tang thương.

 

Lan Ngọc ngơ ngác nhìn hình bóng của mình trong gương, khóe mắt đã có một giọt nước trong suốt rơi xuống.

 

Có phải trong lòng nàng lại nổi lên tâm tình như năm nào tại Túy Tiên Lâu, một chén rượu cuối cùng trong đêm đó, rốt cuộc có phải là chén rượu chứa đầy đau khổ hay không? Hay đó chính là một chén rượu đầy độc dược? Nàng vẫn nhớ kỹ, khi nàng trong cơn say tỉnh lại thì người tình lang yêu thương của nàng đã mất tung mất tích, chỉ còn lại một lá thư đặt trên bàn, bút tích quen thuộc trong thư đã báo cho nàng một điều nàng không bao giờ muốn nghĩ đến.

 

Hắn rời đi, hắn trờ về nhà để thành hôn.

 

Nàng đã say khướt bảy ngày bảy đêm, tất cả rượu ngon của Túy Tiên Lâu cơ hồ đã bị nàng uống cạn.

 

Nhưng nàng làm thế nào cũng không có nghĩ đến, trải qua nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng có cơ hội gặp lại hắn. Lúc gặp lại thì vật cũ còn đó nhưng người đã xa, bản thân mình có còn là Lan Ngọc năm xưa không? Hắn có còn là Nam Cung Khiếu Không của năm nào nữa không?

 

Rốt cuộc là vận mệnh an bài hay là ông trời cố ý trêu người đây?

back top