Đại Mạc Lãng Tử Đao

Chương 98: Vân vũ vân sơn uổng đoạn trường

 

Đời người rốt cuộc có bao nhiêu thứ đáng để lưu luyến?

 

Đôi khi có lẽ là rất nhiều, nhưng đôi khi lại chẳng có gì cả.

 

Khi ánh mặt trời chầm chậm nhô lên từ phương đông, thì sự rực rỡ và huy hoàng trong chớp mắt đó, là nở tràn của hi vọng và sinh mạng mới. Lúc đó, tất cả biến thành tươi đẹp chưa từng có, bởi vì một ngày mới lại tới rồi.

 

Thế nhưng khi ánh tịch dương hạ xuống đường chân trời, thì lúc đó nó cũng huy hoàng và rực rỡ. Nhưng loại huy hoàng đó thì có thể kéo dài được bao lâu? Bóng đêm nuốt chửng ánh sáng, bóng đêm bao trùm mặt đất, cuộc đời của con người cũng như ánh tịch dương này, như thời khắc cuối cùng của sinh mạng phát ra hào quang cuối cùng, sau đó lặng lẽ lặn xuống.

 

Mặt trời mọc rồi rồi sẽ lặn suống, giống như cuộc sống sau này sớm muộn cũng có ngày phải chết đi vậy, mà ở trong kiếp sống ngắn ngủi và mờ mịt như vậy, thì rốt cuộc chúng ta đều đang làm gì? Có nổi mấy người thực sự hiểu được mình đang làm gì không?

 

Mặt trời mọc rồi lặn, cứ lặp lại tuần hoàn, người chết rồi có người sinh ra, cứ sinh sôi không ngừng.

 

Mặt trời ngày hôm nay lặn rồi, ngày mai vẫn cứ vậy mọc lên, nhưng chúng ta còn có thể nhìn thấy mặt trời ngày mai mọc lên hay không? Có mấy người thực sự nghĩ tới vấn đề này?

 

Đời người ngắn ngủi và vội vã, trước nay đều khó dự đoán trước được.

 

Đây chẳng phải cũng là một loại bi ai của đời người sao? Một loại bi ai nhưng lại chẳng thể làm gì sao?

 

Ngày mai sẽ như thế nào? Ai có thể biết được đây?

 

Ngày hôm qua như thế nào, chúng ta tựa hồ như biết rồi. Nhưng rốt cuộc chúng ta biết được bao nhiêu? Rồi có bao nhiêu điều chúng ta không biết? Trong chuyện hiểu biết hữu hạn đã ít lại càng ít đó, ngươi đã có chăng hối hận điều gì? Hối hận năm xưa không có dũng khí thổ lộ? Hối hận hờn dỗi bỏ đi? Hối hận đã sai lại càng sai?

 

Nhưng hối hận những thứ đó có các dụng không?

 

Cũng giống như chúng ta không biết ngày mai như thế nào, chuyện ngày hôm qua chúng ta cũng chẳng hề biết vậy. Đã mờ mịt lại càng thêm mịt mờ, không thể buồn bã hơn được nữa.

 

Đây có phải là kiếp sống thống khổ mà không hề chút vui thú hay không?

 

Có lẽ ngươi đã từng có rất nhiều rất nhiều mộng tưởng và dự tính, những mộng tưởng này chắc chắn là tươi đẹp làm người ta mong đợi. Giống như ngập tràn hi vọng khi mặt trời mới mọc lên, nhưng, những mộng tưởng đó có bao nhiêu có thể thực sự thực hiện được đây? Khi mặt trời lặn xuống rặng núi phía tây, khi ngươi một lần nữa nhìn ánh tàn dương như máu đó, trong lòng phải chăng cũng tràn ngập thống khổ và hoang mang? Tàn dương như máu đó, có phải là dùng máu tươi của sinh mạng nhuộm đỏ hay không?

 

Nhắm rượu múa ca, nhân sinh mấy ngả! Cuộc đời một số người, như cánh nhạn lẻ loi trong mây, cô độc mà tịch mịch, thê lương mà bi ai, suốt cả đời lặng lẽ bay lượn kiếm tìm, chỉ đợi tới khi hai cánh mệt mỏi, cô tịch rơi xuống bãi cát không người hoặc trong bãi lau sậy. Đêm dai dằng dặc, chỉ mong nhờ chén rượu trong tay dập tắt u sầu ở cõi lòng, đáng tiếc, ruợu vào dạ buồn, tiếp theo lại làm chuyện ngu ngốc ngay cả bản thân cũng không biết.

 

Loại chuyện ngu ngốc này, chỉ có người thực sự trải qua mới có thể hiểu được.

 

Ta đã từng làm chuyện ngu ngốc đó, mà không chỉ làm một lần.

 

Cho nên ta bị trừng phạt, cho nên ta bị định sẵn phải cô độc.

 

Một số người bất kể bể ngoài phong quang nhường nào làm người ta hâm mộ nhường nào, nhưng đêm khuya vắng lặng, cũng chỉ mình hắn mới có thể biết được mình cô độc và thê lương ra sao.

 

Loại cô độc và thê lương đó chẳng ai có thể thay thế được, chỉ có trong đêm dài từ từ một mình nhấm nháp và dày vò. Truyện "Đại Mạc Lãng Tử Đao "

 

Trăng có bao nhiêu lần mờ tỏ tròn khuyết, nhân gian có bấy nhiêu lần bi hoan ly hợp.

 

Đôi lúc sau bi thường còn có thể có hoan lạc, đôi lúc sau hoan lạc là bi thương. Đôi khi sau ly biệt còn có thể gặp lại, đôi khi ly biệt lại chính là vĩnh biệt.

 

Chén rượu đắng nhân gian, rốt cuộc vì ai mà uống? Rốt cuộc tới khi nào mới kết thúc.

 

Rượu đắng khác với ruợu độc chỗ lớn nhất là, rượu đắng chỉ có thể làm người ta đứt ruột, còn rượu độc làm người ta mất mạng.

 

Ta hi vọng thứ ta uống là rượu độc, chỉ có rượu độc, mới là thứ ta nên uống, cũng là thứ ta hi vọng được uống.

 

Nhất túy chẳng thể giải thiên sầu, nhưng rượu độc lại không giống thế.

 

Trên đời nếu như còn thứ gì đáng để cho ta trông đợi, đáng để cho ta chờ mong, thì đó chính là chén rượu độc này.

 

Một chén rượu độc có thể xua đi mọi sầu muộn.

 

Nam Cung Khiếu Không say rồi, Lan Ngọc cũng say rồi.

 

Hắn và nàng uống chẳng phải là rượu độc, nhưng chắc chắn là rượu đắng.

 

Đã là rượu đắng, đương nhiên phải uống nhanh một chút, cho nên hắn uống rất nhanh, nàng uống cũng chẳng chậm hơn hắn.

 

Nam Cung Khiếu Không say rồi, đôi mắt lèm nhèm nhìn Lan Ngọc, cười lên mấy tiếng, dừng lại, rồi cười tiếp, giống như trên đời này chẳng còn chuyện gì đáng cười hơn, đáng mừng hơn nữa.

 

Lan Ngọc cũng đang cười, cười tới chảy cả nước mắt ra, mắt nàng đỏ hoe, từng hàng nước mắt long lanh theo tiếng cười không ngừng rơi xuống, chảy qua gò má, rơi vào trong cốc rượu.

 

Rượu cứ uống không ngừng, đầu tiên là dùng chén rượu nhỏ xinh, sau đó đổi thành bầu rượu, hai người đều ngửa đầu ghé vào miệng bầu uống thật thỏa, uống hết rồi, trên bàn vẫn còn bày mười mấy bình rượu.

 

Đôi khi ngươi cho rằng không lâu sau sẽ gặp một người, nhưng cho dù có đợi cả đời cũng chẳng thể gặp được nữa. Đôi khi, ngươi cho rằng đã vĩnh biệt một người, nhưng lại cứ trùng phùng.

 

Chuyện ở trên đời này, vì sao cứ khó lường như vậy? Vì sao cứ luôn mang theo sự giễu cợt như vậy?

 

Đời người nếu gặp lại nhau, có phải là nên vui mừng như vậy, uống thỏa thuê như vậy? Chảy nước mắt cười lớn như vậy?

 

Nhưng sự chua xót và cay đắng trong lòng bọn họ? Thì ai có thể thực sự hiểu được.

 

Nhân sinh, có phải là luôn có một số người và chuyện làm người ta muốn quên nhưng lại chẳng quên nổi.

 

Nếu như người đó đột nhiên xuất hiện trước mặt ngươi vào lúc không ngờ nhất, thi trong giây phút đó, ngươi sẽ có thái độ gì? Ngươi sẽ làm gì?

 

Lan Ngọc nốc liền mấy ngụm rượu, mắt lờ đờ say nhìn Nam Cung Khiếu Không, cười khanh khách hỏi: “Ta thực sự không hiểu, sao ngươi có thể biết được ta ở nơi này?”

 

Nam Cung Khiếu Không ngẩng đầu cười lớn, cười tới chảy nước mắt ra, đột nhiên ho một trận, hồi lâu mới ngừng lại, đáp: “Ta biết ư? Làm sao mà ta biết được? Căn bản là ta chẳng biết nàng ở nơi này!”

 

Lan Ngọc ngẹo đầu, mặt đỏ như hoa đào, cười khanh khách nói: “Ngươi không biết? Ngươi không biết sao lại nói ta là người tình cũ của ngươi?”

 

Nam Cung Khiếu Không cười đáp: “Ta chỉ lừa tên tiểu quy công đó thôi, nếu ta mà biết nàng ở chỗ này, thì ta…” Hắt đột nhiên lại cười khổ.

 

Lan Ngọc vẫn cười khanh khách: “Mà nếu biết là ta, nhất định sẽ tránh cho thật xa, có phải thế không?”

 

Nam Cung Khiếu Không cười: “Nàng muốn nghe lời nói thật hay lời nói dối?”

 

Lan Ngọc đáp: “Ta muốn lời thối tha của ngươi.”

 

Nam Cung Khiếu Không cười khổ: “Bao năm vậy rồi mà tính khí của nàng vẫn chẳng thay đổi chút nào.”

 

Lan Ngọc nói: “Ngươi nói mau! Nếu biết là ta, ngươi có chịu gặp ta không?”

 

Nam Cung Khiếu Không cười ngờ nghệch: “Nói thật nhé?”

 

Lan Ngọc: “Thừa lời!”

 

Nam Cung Khiếu Không nhìn Lan Ngọc, cười khổ: “Nói thật, nếu như biết là nàng, ta đúng là không biết có nên gặp nàng hay không nữa.”

 

Lan Ngọc mắt lờ mờ nhìn hắn, gật đầu cười lớn: “Lần này thì ngươi không nói dối.”

 

Nam Cung Khiếu Không: “Ở trước mặt nàng, ta đã từng nói dối sao?”

 

Lan Ngọc hừ lạnh: “Chả lẽ ngươi chưa từng nói.”

 

Nam Cung Khiếu Không lắc đầu: “Chưa, từ xưa tới nay đều chưa.”

 

Lan Ngọc đột nhiên trợn trừng mắt hạnh, tức giận nói: “Ngươi còn dám nói là chưa? Ngươi từng nói muốn lấy ta, vậy có tính là nói dối hay không?” Lệ châu của nàng lại tuôn thành chuỗi, toàn thân rung lên từng trận, nhìn chằm chằm Nam Cung Khiếu Không.

 

Nam Cung Khiếu Không ngẩn ra, hồi lâu sau mới gật đầu nói: “Ta đã nói, đúng là ta lừa cô.” Hắn ngây ra nhìn Lan Ngọc, cười khổ nốc một ngụm rượu: “Hiện giờ vẫn còn để trong lòng sao?”

 

Lan Ngọc thẫn thờ ngồi xuống, ngây ngốc nhìn Nam Cung Khiếu Không: “Ngươi nói xem.”

 

Nam Cung Khiếu Không cười: “Đương nhiên là nàng sẽ để trong lòng, đương nhiên là nàng sẽ hận ta. Năm đó Đào Hoa Tiên Tử Lan Ngọc mỹ mạo nhường nào, nhưng mà ta lại phụ bạc nàng ấy, nàng ấy đương nhiên phải hận ta.”

 

Lan Ngọc cười nói: “Không sai, đúng là ta hận ngươi! Hận ngươi tới chết! Hận không thể đem ngươi thiên đao vạn quả, nhưng vẫn không thể giải mối hận trong lòng ta.”

 

Nam Cung Khiếu Không cười: “Đừng nói là nàng, tới ngay bản thân ta, cũng hận không thể tự xẻ thịt mình.”

 

Lan Ngọc nhìn Nam Cung Khiếu Không đột nhiên vùi mặt vào bàn, khóc rống lên.

 

Nam Cung Khiếu Không dịu dàng vuốt ve mái tóc của nàng, thở dài: “Qua một thời gian ngắn nữa, là vừa tròn mười lăm năm rồi.”

 

Lan Ngọc chầm chậm ngẩng đầu lên, trên mặt lệ châu tuôn rơi, nói: “Đúng thế, ba mươi lăm ngày nữa thôi là vừa tròn mười lăm năm rồi.”

 

Nam Cung Khiếu Không im lặng, Lan Ngọc cũng ngơ ngẩn nhìn hắn, biểu tình trong mắt phức tạp thương xót.

 

Nam Cung Khiếu Không đột nhiên buông một tiếng thở dài: “Nàng có biết vì sao ta lại tới nơi này không?”

 

Lan Ngọc cười cười, chậm rãi đáp: “Ta chỉ biết ngươi tuyệt chẳng phải tới tìm ta.”

 

Nam Cung Khiếu Không nói: “Nếu như ta nói chính là tới tìm nàng thì sao?”

 

Lan Ngọc cười lớn: “Ngươi mà nói lời như thế thì chính bản thân ngươi có tin nổi không?”

 

Nam Cung Khiếu Không nhìn Lan Ngọc hồi lâu, chầm chậm lắc đầu: “Nói như thế đúng là bản thân ta cũng chẳng tin được.”

 

Lan Ngọc cười khanh khách, nhưng nước mắt lại không ngừng rơi xuống.

 

Nam Cung Khiếu Không gọi: “Ngọc Nhi.”

 

Lan Ngọc đáp: “Ừm?”

 

Nam Cung Khiếu Không: “Nàng nói xem đời người có phải là cứ luôn không ngừng làm vệc ngốc nghếnh không?” Hắn lại giải thích: “Có phải là không ngừng làm những chuyện ngu xuẩn ngay cả bản thân mình cũng hối hận không kịp không?”

 

Lan Ngọc hỏi: “Ngươi đã từng làm chuyện ngu ngốc sao?”

 

Nam Cung Khiêu Không đáp: “Làm rồi, năm xưa bỏ rơi cô, chính là chuyện ngu xuẩn đầu tiên của ta.”

 

Lan Ngọc cười khanh khách: “Đó sao có thể tính là chuyện ngu xuẩn chứ? Phu nhân ngươi lấy vốn là môn đăng hộ đối, người như ta nếu như mà tới Nam Cung Thế Gia, mới chính là trò cười!”

 

Nam Cung Khiếu Không đột nhiên rơi lệ, nói: “Nàng tội gì phải coi rẻ bản thân như thế?”

 

Lan Ngọc nói: “Như vậy là ta coi rẻ bản thân sao? Chuyện vốn là như thế, cái danh Đào Hoa Tiên Tử Lan Ngọc năm xưa chẳng phải bởi vì nam nhân theo đằng sau quá nhiều hay sao? người như thế nếu tới Nam Cung thế gia, há chẳng phải là hủy thanh danh của Tĩnh Nam trang ư.”

 

Nam Cung Khiếu Không thờ dài, nắm lấy bầu rượu nốc liền mấy ngụm, trầm mặc không nói.

 

Lan Ngọc cười khanh khách giục: “Nói đi, ngươi còn làm chuyện ngu xuẩn gì nữa.”

 

Nam Cung Khiếu Không cười khổ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Lan Ngọc: “Nàng hẳn biết ta có muội muội là Nam Cung Tuyết.”

 

Lan Ngọc nói: “Đương nhiên là biết, đó là viên minh châu trên tay lão gia tử nhà các ngươi mà.”

 

Nam Cung Khiếu Không cười ha hả, cười tới chạy cả nước mắt ra, nói: “Muội muội đó của ta lại có dũng khí hơn ta nhiều, khi muội ấy còn chưa xuất thế đã được ngầm đính hôn với Đạm Thai Thiên Khánh rồi. Nhưng muội ấy lại theo Thiếu Kiệt tư bôn (bỏ trốn) rồi, nàng nói xem muội ấy có phải là có dũng khí hơn ta không?”

 

Lan Ngọc cười nói: “Nam Cung thế gia lại có thể có chuyện như vậy ư?”

 

Nam Cung Khiếu Không cười khổ uống một ngụm rượu: “Có! Sao lại không có! Muội ấy theo Thiếu Kiệt tư bôn tới nơi này, cô có biết hay không?

 

Lan Ngọc cười khanh khách nhưng lại không nói gì.

 

Nam Cung Khiếu Không thờ dài: “Sau này gia phụ cuối cùng cũng nghe ngóng được bọn họ ở nơi này, lão nhân gia người trước khi lâm chung đã giao phó chuyển lời cho phu thê họ, trở về Tĩnh Nam trang, nhưng khi đó ta thích thể diện, không để cho họ trở về, bây giờ nghĩ lại, ta… ta… ta đúng là hối hận không kịp.”

 

Lan Ngọc nói: “Đương nhiên là ngươi phải hối hận, nếu khi đó ngươi để cho bọn họ trở về, thì bây giờ… đã không tới đây rồi.”

 

Nam Cung Khiếu Không cười khổ: “Cả đời này của ta, đã làm hai việc phải hối hận suốt đời, nàng nói xem có phải ta đáng chết không?”

 

Lan Ngọc cười khanh khách, lại nốc mấy ngụm rượu, gò má như hoa đào hết sức mê người: “Ngưoi, ngươi đương nhiên là đáng chết! Nếu ngươi còn không đáng chết, thì còn ai đáng chết?”

 

Nam Cung Khiếu Không đau khổ cười dài, ngửa cổ lên uống ừng ực mấy ngụm rượu, lẩm bẩm: “Đúng thế, ta đương nhiên là đáng chết, ta không chết thì ai chết! Nàng nói có phải không?”

 

Không có câu trả lời.

 

Vì Lan Ngọc đã gục trên bàn, bất tỉnh nhân sự.

 

Nam Cung Khiếu Không cười khổ, lảo đảo đứng dậy, bước chân loạng choạng đi đến bên Lan Ngọc, lầm bẩm: “Nàng say rồi, nàng say rồi, ta đỡ nàng lên giường đi nghỉ.” Lan Ngọc say như chết chẳng biết trong miệng đang nói gì, Nam Cung Khiếu Không thở dài, ôm tấm thân mềm mại của nàng lên, nhẹ nhàng đặt nàng trên chiếc giường êm ái. Một mùi hương hoa lan thấm vào mũi làm động lòng người, Nam Cung Khiếu Không chỉ cảm thấy tâm thần xao động, trong cơn say Lan Ngọc đột nhiên duỗi hai tay ra ôm lấy cổ hắn, Nam Cung Khiếu Không loạng choạng, ngã nhào lên người nàng.

 

Thân thể của nàng vẫn mềm mại ấm áp, loại hương thơm như lan đó thấm vào trong lòng làm người ta như mê như say, eo nàng vẫn thật thanh mảnh, mềm như cảnh liễu rủ lay động trước gió. Nàng đột nhiên cởi áo ra, lật người đè Nam Cung Khiếu Không dưới thân, kéo tay hắn đặt lên bầu ngực của mình, ngực nàng vẫn thật săn chắc, thật trơn mịn.

 

Lan Ngọc bỗng nhiên bật khóc, nước mắt rơi như mưa trên khuôn mặt Nam Cung Khiếu Không, tay của nàng không ngừng mày mò, cởi đi y phục trên người hắn. Bản thân nàng cũng đã toàn thân trần truồng, người nóng như phát sốt, chiếc lưỡi thơm như lan quấn quít lấy hắn.

 

Chẳng biết điên cuồng bao lâu, sau từng tiếng thở gấp, từng trận cuồng loạn, mọi thứ cuối cùng lại trở về yên tĩnh. Truyện "Đại Mạc Lãng Tử Đao "

 

Nam Cung Khiếu Không lặng lẽ nằm đó, Lan Ngọc đưa mặt áp sát lên lòng ngực rộng lớn của hắn, mái tóc dài rối loạn rũ trước ngực hắn, hình như đã tỉnh rượu rồi, nhưng sau khi tỉnh lại, lại trở nên im lặng.

 

Thật lâu, Lan Ngọc mới khẽ cắn bờ môi, nhẹ giọng hỏi: “Chàng thấy thiếp có gì thay đổi so với trước đây không?”

 

Nam Cung Khiếu Không dịu dàng vuốt ve da thịt trơn như lụa của nàng, thở dài: “Nàng năm nay mới ba mươi lăm tuổi, trừ khóe mắt có chút nếp nhăn ra thì không có thay đổi gì.”

 

Lan Ngọc cười khổ, nhỏ giọng nói: “Chàng không hiểu ý của thiếp.”

 

Nam Cung Khiếu Không dịu giọng nói: “Ta hiểu mà.”

 

Một số chuyện vốn chỉ có giữa nam nữ mới có thể hiểu được, chỉ giữa nam nữ có sự thân mật da thịt mới có thể hiểu được.

 

Lan Ngọc giộng êm nhẹ: “Nếu như thiếp nói trừ chàng ra, cả đời này không có nam nhân khác chạm vào thiếp, chàng có tin hay không?”

 

Nam Cung Khiếu Không gật đầu: “Ta tin, ta có thể cảm thấy được.”

 

Một giọt nước mặt đột nhiên từ khóe mắt của Lan Ngọc rơi xuống ngực hắn, Lan Ngọc ngẹn ngào nói: “Nhưng thiếp làm như vậy rốt cuộc là vì cái gì? Rốt cuộc là có đáng không? Chàng nói đi! Chàng nói cho thiếp đi!”

 

Nam Cung Khiếu Không trầm mặc, hồi lâu mới thầm thở dài, chậm rãi nói: “Ta không biết, có lẽ là không đáng đâu.”

back top