Đại Tình Hiệp

Chương 67: Đào Hoa am chủ

Tư Đồ Ngọc khẽ nắm lấy bàn tay mềm mại của Tiêu Lộng Ngọc. Chàng hạ giọng nói :

 

- Ngọc tỷ tỷ, tỷ tỷ đã tha thứ cho tiểu đệ, tại sao... lại không gọi một câu: Ngọc đệ đệ đi?

 

Tiêu Lộng Ngọc thấy Tư Đồ Ngọc vẫn có vẻ lo lắng không yên, nàng đành chỉ gượng cười nói :

 

- Ngọc...

 

Chữ “Ngọc” vừa phát ra từ miệng Tiêu Lộng Ngọc đột nhiên nàng khẽ đảo mắt, liền thấy trên người Tư Đồ Ngọc vẫn cởi trần trùng trục, nàng liền “Hứ” một tiếng, dậm chân khẽ mắng :

 

- Hiền đệ, cứ xem cái thân hình của hiền đệ đáng gọi là đồ quỷ hay không? Sao chẳng mau mau mặc quần áo vào?

 

Tư Đồ Ngọc vì quá mừng rỡ cho nên đã quên tất cả mọi chuyện. Chàng vẫn chưa phát giác ra rằng mình vẫn còn cởi trần. Lúc đó vừa nghe thấy Tiêu Lộng Ngọc lên tiếng mắng như vậy, chàng liền đỏ mặt tía tai.

 

Chàng một mặt vội vàng mặc quần áo, một mặt đưa mắt nhìn Tiêu Lộng Ngọc nói :

 

- Ngọc tỷ tỷ, tỷ tỷ đã hỏi tiểu đệ xong rồi. Bây giờ tiểu đệ xin hỏi đến tỷ tỷ.

 

Tiêu Lộng Ngọc cau mày nói :

 

- Ngu tỷ đã đoán ra được vấn đề muốn hỏi của Ngọc đệ. Có lẽ vấn đề liên quan đến việc báo thù. Có phải hiền đệ muốn hỏi tại sao tỷ tỷ trong hang động bí mật nơi Câu Lậu phái đã nhẫn tâm đánh cho hiền đệ một cái tát đấy không?

 

Tư Đồ Ngọc lắc đầu gượng cười nói :

 

- Ngọc tỷ, tỷ tỷ đoán sai rồi. Liên quan đến nguyên nhân tỷ tỷ đánh cho tiểu đệ một cái tát tai, tiểu đệ biết rằng nhất định tỷ tỷ đã tức giận vì tiểu đệ sớm đã được giải chất độc và đã hồi tỉnh, tại sao lại im lặng chậm trễ ra tay hạ thủ, khiến cho tỷ tỷ phải lo lắng. Hơn nữa, lại chịu nhẫn nhịn thêm những điều kiện khó dễ của Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông.

 

Tiêu Lộng Ngọc khẽ đảo khóe thu ba, đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc nói :

 

- Ngọc đệ đoán quả thật không sai một chút nào. Lúc đó thật ngu tỷ tức giận muốn chết đi được...

 

Nói đến đây, Tiêu Lộng Ngọc hơi ngừng lại một chút. Nàng trầm ngâm một hồi lâu rồi lại cau mày nói tiếp :

 

- Ngọc đệ, hiền đệ đã hiểu được tâm trạng của ngu tỷ lúc bấy giờ, lại còn vấn đề gì muốn hỏi ngu tỷ nữa?

 

Tư Đồ Ngọc nói :

 

- Tiểu đệ muốn hỏi là tỷ tỷ tức giận mà bỏ đi, tại sao... tại sao...

 

Tiêu Lộng Ngọc thấy Tư Đồ Ngọc ngại ngùng ấp úng mà không thốt ra tiếng, liền mỉm cười đỡ lời :

 

- Ngọc đệ muốn hỏi tại sao ngu tỷ đã tức giận bỏ đi rồi, lại còn tự động quay trở lại bên cạnh hiền đệ phải không?

 

Tư Đồ Ngọc gãi đầu. Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói tiếp :

 

- Ngu tỷ bỏ đi một mạch được hơn mấy mươi dặm đường, mà cơn buồn bực ở trong lòng vẫn không có cách nào tiêu trừ được. Lúc đó ngu tỷ toàn thân cảm thấy nóng nảy lạ thường. Do đó ngu tỷ đã dừng chân ở cạnh một giòng suối lạnh như băng giá, để dùng nước rửa mặt.

 

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

 

- Đó là cách tiểu trừ cơn tức giận rất hay vậy.

 

Tiêu Lộng Ngọc nói :

 

- Cơn tức giận vừa tiêu tan, khắp người ngu tỷ cảm thấy khoan khoái vô cùng. Ngu tỷ đột nhiên không chịu phục, bởi vì ngu tỷ cảm thấy hình như mình không có chỗ nào đối không phải với hiền đệ, mà tại sao hiền đệ lại cố ý để cho ngu tỷ nhận lấy những đề nghị quái ác của tên Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông?

 

Tư Đồ Ngọc thở dài một tiếng nói :

 

- Tỷ tỷ nghĩ rằng tiểu đệ có thể cố ý mà làm như vậy hay sao?

 

Tiêu Lộng Ngọc đưa mắt lườm chàng rồi mỉm cười nói :

 

- Những giả thuyết tối thiểu của ngu tỷ cũng có đến hàng trăm lý do, nhưng nếu kỹ lưỡng mà thăm dò kết quả thì trong đó, ngay cả một giả thuyết cũng không có cách nào lập được.

 

Tư Đồ Ngọc vừa như có ý khen ngợi, vừa thở dài buồn bã nói :

 

- Rất may tỷ tỷ là người thông minh sáng suốt, chứ nếu không thì mối oan uổng của tiểu đệ biết đến ngày nào mới tẩy sạch cho được?

 

Tiêu Lộng Ngọc khẽ đưa tay vỗ vào vai Tư Đồ Ngọc như tỏ vẻ an ủi, mỉm cười nói :

 

- Tuy hiền đệ không có một lý do nào để cố ý chọc tức ngu tỷ, nhưng trong đó cốt nhiên là do sự hiểu lầm, cho nên ngu tỷ nghĩ rằng với cái tát tai nặng nề khiến cho tiểu đệ phải chảy cả máu mồm cũng không có một quan hệ nào, nhưng ngu tỷ mà tuyệt tình bỏ đi một nước, tất nhiên sẽ ảnh hưởng đến cõi lòng hiền đệ một cách lớn lao lắm.

 

Tư Đồ Ngọc nghe Tiêu Lộng Ngọc nói như vậy, chàng liền dang rộng hai cánh tay ôm chặt Tiêu Lộng Ngọc vào lòng. Trong đôi mắt của chàng đã long lanh ngấn lệ. Chàng buồn tủi nói :

 

- Tỷ tỷ quả thật là người bạn tri âm của tiểu đệ. Tiểu đệ lấy làm sung sướng lắm!

 

Tiêu Lộng Ngọc ôn tồn mỉm cười nói :

 

- Ngu tỷ nghĩ ra rằng hiền đệ không thể nóng nảy mà chết cũng sẽ trở thành điên cuồng, cho nên ngu tỷ mới vội vàng từ hơn mấy chục dặm xa quay trở lại hang động bí mật nơi Câu Lậu phái.

 

Tư Đồ Ngọc “Ủa” lên một tiếng, cau mày nói :

 

- Thật không may rồi! Khi tỷ tỷ quay trở lại nơi hang động bí mật chỉ sợ rằng tiểu đệ và Liễu sư thúc...

 

Tiêu Lộng Ngọc không để Tư Đồ Ngọc nói dứt lời, mỉm cười nói :

 

- Quả đúng như vậy! Lúc ngu tỷ quay lại hang động bí mật đó thì Ngọc đệ và Liễn Vô Cấu sư thúc đã rời khỏi nơi đó rồi.

 

Tư Đồ Ngọc giật nẩy mình, chăm chú nhìn Tiêu Lộng Ngọc nói :

 

- Tỷ tỷ, việc này lạ thật. Tỷ tỷ chưa gặp tiểu đệ và Liễu sư thúc, tại sao tỷ tỷ lại biết rằng người đó là Liễu sư thúc?

 

Tiêu Lộng Ngọc tỏ vẻ thán phục, nàng mỉm cười đáp :

 

- Liễu sư thúc hành sự cao mình khôn lường. Người đã đoán ra được rằng ngu tỷ chỉ là nhất thời mà sinh ra hồ đồ thế thôi, chứ đợi đến khi trí tuệ được sáng suốt rồi, thì ngu tỷ quay trở lại tìm tiểu đệ.

 

Tư Đồ Ngọc càng cảm thấy ngạc nhiên nói :

 

- Ngọc tỷ tỷ, tỷ tỷ đã gặp Liễu sư thúc rồi hay sao?

 

Tiêu Lộng Ngọc lắc đầu thở dài nói :

 

- Ngu tỷ tuy chưa gặp được Liễu sư thúc vì Liễu sư thúc đoán được ngu tỷ đã nặng lòng đối với hiền đệ, cho nên bấy giờ dù có tức giận mà bỏ đi, về sau ắt sẽ hối hận. Do đó người có để lại mấy dòng chữ ở trong động, nói rõ là hiện đệ tuy trí óc đã hơi sáng suốt nhưng công lực vẫn chưa hồi phục được, nên đành chỉ ngấm ngầm dưỡng thần đợi đến khi vận dụng công lực được rồi, hiền đệ mới đột nhiên ra tay, định hạ thủ Bách Biến Ôn Quân Mễ Nguyên Thông.

 

Tư Đồ Ngọc niệm một câu “A Di Đà Phật” rồi chắp tay, thở dài nói :

 

- Thật đáng thương cho mối oan uổng của tiểu đệ đã có lúc được sáng tỏ, Liễu sư thúc đã ra công đức vô lượng.

 

Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :

 

- Thật ra ngu tỷ đã chịu quay trở lại là cũng đã hiểu rõ được nguyên nhân ở trong câu chuyện. Do đó những lời để lại trong động của Liễu sư thúc chẳng qua chỉ làm sáng tỏ thêm sự dự đoán của ngu tỷ là chính xác mà thôi.

 

Tư Đồ Ngọc âu yếm bá lấy cổ Tiêu Lộng Ngọc rồi ôn tồn hỏi :

 

- Tỷ tỷ tuy đã biết rõ được mối oan uổng của tiểu đệ, nhưng tại sao tỷ tỷ lại đến đúng lúc mà gặp tiểu đệ?

 

Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :

 

- Đó cũng là do ở công đức của Liễu sư thúc, bởi vì những giòng chữ của người đã lưu lại ở trong động có nói rõ là hiền đệ đi Hoàng Sơn còn người thì đi Thái Sơn. Do đó ngu tỷ mới căn cứ theo hướng đi này mà ra tay tìm kiếm cho bằng được hiền đệ.

 

Tư Đồ Ngọc chăm chú nhìn Tiêu Lộng Ngọc, “À” lên một tiếng rồi nói :

 

- Ngọc tỷ mối tình riêng là việc nhỏ, mà công nghĩa mới là việc lớn, tỷ tỷ... cần gì phải theo tìm tiểu đệ? Tỷ tỷ nên đuổi theo Liễu sư thúc đi bái kiến ân sư ở Thái Sơn rồi trình bày lại những tình cảnh có liên quan đến Độc Chỉ Thần Quan Du Nhất Phi với Câu Lậu phái mới phải.

 

Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :

 

- Ngọc đệ tuy nói cũng hợp lý nhưng ngu tỷ đi tìm Ngọc đệ là cũng vì ba lý do chính.

 

Bốn chữ “ba lý do chính” này khiến Tư Đồ Ngọc nghe rồi liền cau mày nhìn Tiêu Lộng Ngọc, tỏ vẻ ngạc nhiên vô cùng.

 

Tiêu Lộng Ngọc biết rằng Tư Đồ Ngọc đang thắc mắc, nàng liền mỉm cười nói :

 

- Lý do thứ nhất là về chuyến đi Thái Sơn đã có Liễu sư thúc đảm nhiệm rồi, chẳng cần ngu tỷ phải đuổi theo nữa.

 

Tư Đồ Ngọc hơi mấp máy môi định lên tiếng nói, thì Tiêu Lộng Ngọc lại nói tiếp :

 

- Lý do thứ hai là ngu tỷ nếu chưa trở lại Thái Sơn thì ân sư của ngu tỷ sẽ cho là ngu tỷ vì thương cho mối tình mà sa lánh việc đời, cho nên người sẽ lo lắng mà tìm ngu tỷ. Như thế người ắt sẽ bị Liễu sư thúc dẫn dắt tái nhập giang hồ..

 

Tư Đồ Ngọc bật cười nói :

 

- Lý do này thật mới lạ. Nhưng không biết lý do thứ ba như thế nào?

 

Tiêu Lộng Ngọc đưa bàn tay phải dí vào trán Tư Đồ Ngọc một cái rồi mỉm cười nói :

 

- Lý do thứ ba chẳng phải là vì tiểu oan gia ngươi đâu. Ngu tỷ sợ rằng hiền đệ bị mối tình phiền não hoảng hốt tinh thần, dễ sinh ra những chuyện sai lầm đáng tiếc. Do đó, ngu tỷ mới vội vàng đuổi theo đấy.

 

Tư Đồ Ngọc ngấm ngầm cảm kích mối tình của Tiêu Lộng Ngọc đối với mình. Lúc bấy giờ chàng không ngăn được hai giòng lệ cảm xúc hạ giọng hỏi :

 

- Ngọc tỷ, tỷ tỷ... tại sao tỷ tỷ lại tìm đến được Thủy Vân am này?

 

Tiêu Lộng Ngọc rút ra một vuông khăn tay trắng, lau nước mắt cho Tư Đồ Ngọc khẽ mỉm cười nói :

 

- Trong thiên hạ không ngờ lại có được sự trùng hợp kỳ lạ này. Ngu tỷ cũng có đi qua khu rừng nhỏ ở lưng chừng núi và cũng thấy được trên cây có để lại một dòng chữ. Do đó, ngu tỷ mới biết được rằng có người muốn ám hại hiền đệ, nên ngu tỷ đã ngấm ngầm theo dõi tung tích của hiền đệ mà tìm đến nơi đây.

 

Tư Đồ Ngọc thở dài một tiếng, rồi chàng ôm chặt Tiêu Lộng Ngọc, khẽ lắc đầu nói :

 

- Tỷ tỷ, may mắn lại có tỷ tỷ đến đây, chứ không nhờ được ơn đức cứu khổ cứu nạn của Quan Âm Bồ Tát này, thì tiểu đệ sẽ bị bọn Điền Cổ Lệ và Triệu Tố Tâm ám hại đến nghìn đời sau không thể còn mặt mũi nào nhìn thấy ai nữa.

 

Tiêu Lộng Ngọc đột nhiên nhớ đến mình đã mang sự chịu nhục, bất giác đôi mắt nàng khẽ đỏ hồng.

 

Nàng khẽ cau mày, giả bộ hờn giận nói :

 

- Ngu tỷ đối với hiền đệ đã cứu khổ cứu nạn khiến cho ngu tỷ phải thọ khổ thọ nạn một cái bạt tai vốn chưa trả được nợ lại... lại... lại món nợ này, ngu tỷ quả thật đã phải trả một giá rất đắt.

 

Tư Đồ Ngọc nghe rồi chàng liền nghĩ lại chuyện vầy duyên loan phụng với Tiêu Lộng Ngọc lúc này, bất giác trong lòng chàng liền cảm thấy bối rối đưa mắt nhìn Tiêu Lộng Ngọc gượng cười nói :

 

- Ngọc tỷ tỷ, đó... đó... cũng chẳng kể là món lợi tức, bởi vì chúng ta sớm đã tâm đầu ý hợp, thì trước sau gì... cũng có một ngày nào đó...

 

Tiêu Lộng Ngọc cũng chẳng biết là vui mừng hay là hổ thẹn, nàng ầm ừ một tiếng rồi bỗng trào hai giòng lệ nóng ra.

 

Môn tuyệt học Tuyệt Tình trảm độc môn của Tiêu Lộng Ngọc vốn có oai lực mạnh mẽ, nhưng đối với Tư Đồ Ngọc mà nói thì oai lực của hai giòng lệ này lại còn mạnh mẽ hơn môn Tuyệt Tình trảm oai trấn võ lâm đó nhiều.

 

Đột nhiên hai tiếng “bốp bốp” vang lên. Thì ra Tư Đồ Ngọc thấy Tiêu Lộng Ngọc đã rơi lệ, chàng vội vàng đưa tay đánh vào má mình hai cái, sau đó mới gượng cười nói :

 

- Tỷ tỷ... đừng nên khóc. Hay là tỷ tỷ... thấy rằng tiểu đệ đối không nên không phải với tỷ tỷ?

 

Tiêu Lộng Ngọc thấy Tư Đồ Ngọc tự đánh vào má mình hai cái bạt tai thật nên thân, bất giác nàng càng thêm phần thương xót.

 

Nàng ái ngại kề môi vào má Tư Đồ Ngọc hôn liền hai cái rồi mỉm cười lên tiếng nói :

 

- Ngọc đệ, hiền đệ đối với ngu tỷ không có điều gì không nên không phải cả. Bây giờ hiền đệ có sự thắc mắc lớn lao nào khiến cho ngu tỷ dầu có vì... hiền đệ mà hy sinh, ngu tỷ cũng dám làm.

 

Tư Đồ Ngọc nghe rồi liền buột miệng nói :

 

- Tiểu đệ đã hổ thẹn đến chết đi được thì làm sao mà còn có sự biểu lộ lớn lao gì đối với tỷ tỷ cho được?

 

Tiêu Lộng Ngọc đưa tay chỉ vào thi thể lõa lồ của Triệu Tố Tâm nằm ở dưới chân giường mỉm cười nói :

 

- Đó chẳng phải là một sự biểu lộ lớn lao của hiền đệ đó sao?

 

Tư Đồ Ngọc thấy vậy liền cau mày, tỏ vẻ vẫn còn thắc mắc. Tiêu Lộng Ngọc liền mỉm cười nói tiếp :

 

- Hiền đệ đối với sự hoành hành của chất độc tà dâm, khiến cho trong cơ thể lửa dục bốc lên phừng phừng, mà tên Mê Hồn Xà Nữ Triệu Tố Tâm này thân thể lại lõa lồ, cùng ở trong một gian phòng bí mật, không có một người nào khác, hiền đệ có thể nhẫn nhục nghiến răng để không phụ lòng Ngọc tỷ tỷ của mình mà điểm vào tử huyệt của Triệu Tố Tâm, đó chẳng phải khiến cho ngu tỷ dẫu có hy sinh đến tính mạng của mình cũng phải trung thành với sự biểu lộ lớn lao của hiền đệ như thế hay sao? Bởi vì hiền đệ đã chịu vì ngu tỷ mà hy sinh tính mạng, thì ngu tỷ cũng vì hiền đệ mà hy sinh đến tính mạng cũng là phải rồi. Huống chi...

 

Tư Đồ Ngọc thấy giọng nói của Tiêu Lộng Ngọc đến đây lại chợt ngập ngừng, chàng ngạc nhiên nói :

 

- Huống chi cái gì? Tại sao tỷ tỷ không nói tiếp đi?

 

Tiêu Lộng Ngọc đôi gò má ửng hồng, tỏ vẻ hổ thẹn. Nàng âu yếm ghé sát bên tai Tư Đồ Ngọc, hạ giọng nói :

 

- Huống chi đó cũng chẳng phải kể là một sự hy sinh trinh tiết bởi vì theo như lời hiền đệ nói rất phải, chúng ta sớm muộn gì rồi cũng sẽ có ngày nào đó. Duy chỉ có thể nói được rằng vì sự tình quá gấp rút, nên chúng ta mới phải tòng quyền mà đi trước một bước đấy thôi.

 

Tư Đồ Ngọc trong lòng xúc động. Chàng không ngăn được ngọn lửa tình, lại muốn giở trò ái ân một lần nữa, nhưng Tiêu Lộng Ngọc đã hiểu ý ngay, liền biến sắc mặt, đẩy chàng ra rồi nói :

 

- Ngọc đệ không được bậy bạ! Hành động vừa rồi chẳng qua là tòng quyền để giải trừ chất độc cứu tính mạng của hiền đệ, cho nên có thể nói là không có một chút ý niệm dâm tà, nhưng nếu cứ tiếp tục thì sẽ là ham mê sắc dục. Hiền đệ có ý muốn làm nhơ nhớp đến thanh danh của sư môn, khiến cho ngu tỷ sẽ biến thành một kẻ dâm phụ và chính hiền đệ cũng chịu cam tâm làm đồ bội bạc sở khanh hay sao?

 

Những lời nói của Tiêu Lộng Ngọc khiến cho Tư Đồ Ngọc cảm thấy cơn dục vọng trong lòng chàng liền tiêu tan mà lạnh toát cả người.

 

Tiêu Lộng Ngọc vừa rồi đối với Tư Đồ Ngọc vẻ mặt lạnh lẽo và nghiêm khắc, trách cứ chàng một hồi, nhưng giờ đây trên gương mặt của Tư Đồ Ngọc đã ửng hồng, mồ hôi trán toát ra như tắm, chứng tỏ rằng chàng đã hổ thẹn, khiến cho nàng bất giác cũng cảm thấy thương xót.

 

Tiêu Lộng Ngọc buồn bã thở dài một tiếng, rồi đưa chiếc khăn lau những giọt mồ hôi trên trán Tư Đồ Ngọc.

 

Kế đó, nàng mỉm cười dịu dàng nói :

 

- Ngọc đệ có phải lời nói vừa rồi của ngu tỷ đã quá nặng, khiến cho hiền đệ phải tức giận phải không?

 

Tư Đồ Ngọc bình sinh đối với Ngọc tỷ tỷ của mình rất hiền hòa và thân mật, nhưng hiện giờ hình như chàng có điều gì buồn bực, nên không âu yếm với Tiêu Lộng Ngọc.

 

Đợi đến khi Tiêu Lộng Ngọc khẽ cau mày, thở dài một tiếng. Tư Đồ Ngọc mới gượng cười nói :

 

- Ngọc tỷ tỷ, tỷ tỷ... tỷ tỷ đối với tiểu đệ cần phải quyết liệt, chứ nếu như đối với tiểu đệ quá dễ dãi thì tiểu đệ... sẽ được dịp...

 

Tiêu Lộng Ngọc nghe thấy Tư Đồ Ngọc nói khôi hài như vậy, nàng không nhịn được cũng bật cười xòa, rồi chăm chú nhìn chàng lắc đầu nói :

 

- Ngọc đệ đệ, hiền đệ...

 

Tiêu Lộng Ngọc nói tới đây, đột nhiên có người ở bên ngoài Noãn Ngọc thiền phòng gằn giọng nói :

 

- Tiêu Lộng Ngọc... ngươi hãy ra mau đi! Nhưng tuyệt không được làm tổn thương đến một sợi tơ kẽ tóc của sư muội Triệu Tố Tâm của ta. Nếu không, ta sẽ xé xác ngươi với Tư Đồ Ngọc để đòi bồi thường.

 

Tư Đồ Ngọc “ủa” lên một tiếng chăm chú nhìn Tiêu Lộng Ngọc, cau mày hỏi :

 

- Ngọc tỷ tỷ, đó là Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ hay sao?

 

Tiêu Lộng Ngọc gật đầu đáp :

 

- Hiền đệ với y thị đã quen biết nhau lâu rồi, ắt phải nhận ra được giọng nói của y thị chứ? Huống chi chỉ căn cứ vào việc y thị gọi Triệu Tố Tâm là sư muội cũng đủ biết rằng y thị là Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ.

 

Tư Đồ Ngọc cau mày nói :

 

- Lạ thật! Con yêu phụ này là kẻ bại tướng dưới tay chúng ta, ắt y thị thấy tỷ tỷ và tiểu đệ chỉ cẩn thấy bóng cũng đủ phải bỏ chạy rồi chứ, tại sao giờ đây y thị còn dám lớn lối như vậy được?

 

Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :

 

- Có lẽ y thị đã tìm được chỗ dựa nào đó...

 

Tiêu Lộng Ngọc vừa nói tới đây thì bên ngoài Noãn Ngọc thiền phòng lại vọng vào giọng nói nham hiểm của Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ rằng :

 

- Tiêu Lộng Ngọc thực sự ngươi có ở bên trong đó hay không? Nếu như không mau mau bước ra thì ta sẽ phóng hỏa đốt gian Noãn Ngọc thiền phòng này ra tro đấy.

 

Tiêu Lộng Ngọc khẽ cau mày, cao giọng nói :

 

- Điền Cổ Lệ, ngươi muốn phóng hỏa thì cứ việc hành động đi. Ta thử xem Triệu Tố Tâm sư muội của ngươi có bị chết cháy hay không nào?

 

Điền Cổ Lệ gằn giọng nói :

 

- Quỷ a đầu, ngươi đã ở trong phòng tại sao lại không dám ra? Chẳng lẽ ngươi sợ chết mà hèn nhát đến thế hay sao?

 

Tiêu Lộng Ngọc cười khanh khách nói :

 

- Ngươi nóng nảy làm chi! Ngọc đệ đệ của ta và Triệu Tố Tâm sư muội của ngươi vừa mới vui vầy xong, thì cũng cần phải để cho hai người họ dọn dẹp xong đâu đấy chứ?

 

Điền Cổ Lệ hình như có vẻ giật mình lại gằn giọng nói tiếp :

 

- Quỷ a đầu, ta cảnh cáo ngươi thêm một lần nữa. Nếu như ngươi mà có động đến một sợi tóc của Triệu Tố Tâm sư muội ta, thì ta sẽ xé xác ngươi ra làm trăm mảnh để báo thù.

 

Tiêu Lộng Ngọc không thèm đếm xỉa gì đến những lời nói hăm dọa của Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ. Nàng quay đầu lại nhìn Tư Đồ Ngọc dịu dàng nói :

 

- Thôi được rồi! Ngọc đệ đệ, chúng ta hãy tạm dừng lại chuyện tâm sự để ra ứng chiến đã. Nhưng tạm thời chúng ta cũng cần phải che giấu cái chết của Triệu Tố Tâm. Chúng ta cứ bảo rằng y thị đã bị điểm vào huyệt mê và hiện nay đang nằm trong phòng.

 

Tư Đồ Ngọc một mặt gật đầu, một mặt nắm lấy cánh tay Tiêu Lộng Ngọc hạ giọng nói :

 

- Ngọc tỷ tỷ, tiểu đệ... tiểu đệ có một yêu cầu...

 

Tiêu Lộng Ngọc thấy Tư Đồ Ngọc nói có vẻ ngập ngừng, e ngại liền bật cười hỏi :

 

- Ngọc đệ có chuyện gì, tại sao không nói thẳng ra đi? Ngu tỷ... có lời yêu cầu nào mà không đáp ứng đâu?

 

Tư Đồ Ngọc nói :

 

- Phen này ra giao đấu với địch nhân, bất luận là Điền Cổ Lệ có dựa vào thế lực nào, xin tỷ tỷ cứ để cho tiểu đệ ứng phó lấy một mình. Nếu không phải là đến lúc quan trọng thì tỷ tỷ không được tham gia trận chiến.

 

Tiêu Lộng Ngọc rất lấy làm lạ, ngạc nhiên hỏi :

 

- Đó còn có lý lẽ gì nữa? Bởi vì hiền đệ tuy đã được Đoàn Thiên Hùng giúp sức mà đả thông Nhâm Đốc nhị mạch, vượt qua Sinh Tử Huyền Quan, cho nên thành hỏa hầu võ công rất có tiến bộ, nhưng cũng không được coi ngu tỷ như một tượng đá.

 

Tư Đồ Ngọc vội vàng lên tiếng giải thích. Chàng vội vàng nói :

 

- Tỷ tỷ đáng là bậc ân sư của tiểu đệ thì tiểu đệ làm sao lại dám coi tỷ tỷ như một kẻ dại khờ? Duy chỉ sợ...

 

Tiêu Lộng Ngọc thấy Tư Đồ Ngọc nói tới đây lại ngập ngừng, nàng vội vàng hỏi :

 

- Chỉ sợ cái gì? Hiền đệ mau nói ra đi!

 

Tư Đồ Ngọc khẽ đưa mắt nhìn những cảnh hỗn độn trên giường, bất giác chàng đỏ bừng mặt ấp úng nói :

 

- Tiểu đệ... chỉ sợ... tỷ tỷ vừa rồi... có hơi không tiện.

 

Những lời nói lúc đoạn lúc tạc đầy vẻ lo ngại này, khiến cho một người thanh bạch như Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc nghe xong cũng đỏ bừng hai gò má, tỏ vẻ hổ thẹn khôn cùng.

 

Tiêu Lộng Ngọc định lên tiếng đáp, nhưng nàng cũng không biết trả lời ra sao, đành khẽ đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc mà “Hứ” lên một tiếng, rồi yểu điệu nhảy ra khỏi Noãn Ngọc thiền phòng.

 

Tư Đồ Ngọc tất nhiên là vội vàng đuổi theo sau.

 

Chàng và Tiêu Lộng Ngọc vừa rồi đã do nơi cửa bí mật mà vào, giờ đây lại theo cửa chính mà bước ra.

 

Bên ngoài Noãn Ngọc thiền phòng là một khu đất trống.

 

Trên khu đất đã thấy có ba người đứng ở đó. Ba người này đều thuộc về phái nữ. Hai người trông xa lạ, còn một người thì rất quen thuộc.

 

Người quen thuộc chẳng ai khác hơn là Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ đã lên tiếng khiêu chiến với Tiêu Lộng Ngọc.

 

Còn hai người xa lạ thì một người diện mạo rất xinh đẹp, tuổi ước chừng ba mươi.

 

Người này là một vị nữ ni, gương mặt trong vô cùng dâm đãng.

 

Một người là một lão phụ mặc áo màu huyền, tóc dài xõa xuống vai, nhưng căn cứ theo lời nói khi trước từ nơi cửa miệng Điền Cổ Lệ, nàng cũng có thể đoán ra vị ni cô là Đào Hoa am chủ, còn lão phụ là một trong Vũ Trụ thập ác, có biệt danh là U Linh bà bà, vô cùng lợi hại.

 

Tiêu Lộng Ngọc đưa mắt nhìn đối phương một lượt, rồi nàng dùng Ngữ nghĩa truyền thanh khẽ nói bên tai Tư Đồ Ngọc rằng :

 

- Ngọc đệ, hai người đàn bà đẹp đẽ xin để cho hiền đệ xử trí, còn lão phụ mặc áo huyền hình dáng trông như quỷ tức là U Linh bà bà, sư phụ của Điền Cổ Lệ đã từ lâu oai danh trấn át khắp miền Miêu Cương, võ công vô cùng kỳ bí, xin để cho ngu tỷ đối phó.

 

Tư Đồ Ngọc tuy không mấy vừa lòng, nhưng chàng không dám trái lại ý định của tỷ tỷ mình, cho nên chàng đành phải miễn cưỡng gật đầu.

 

Điền Cổ Lệ thấy Tiêu Lộng Ngọc và Tư Đồ Ngọc đã bước ra khỏi Noãn Ngọc thiền phòng, liền trợn mắt gằn giọng nói :

 

- Tiêu Lộng Ngọc, Triệu Tố Tâm sư muội của ta đâu? Tại sao ngươi không đem sư muội của ta cùng ra luôn?

 

Tiêu Lộng Ngọc thản nhiên mỉm cười nói :

 

- Triệu Tố Tâm sư muội của ngươi quá vui say với việc giao hoan đến nỗi không còn cử động được. Ngọc đệ đệ của ta rất thương xót cho nên mới để cho y thị nghỉ ngơi ở trong phòng.

 

Điền Cổ Lệ nghe rồi vẫn không lên tiếng đáp. Nàng ta chiếu đôi mắt sắc bén nhìn đăm đăm vào Tiêu Lộng Ngọc.

 

Tiêu Lộng Ngọc không hiểu Điền Cổ Lệ tại sao lại chăm chú nhìn mình như vậy, nàng liền cau mày, ngạc nhiên hỏi :

 

- Điền Cổ Lệ, tại sao ngươi lại nhìn ta như vậy? Chẳng lẽ trên mặt ta có gì đáng chú ý lắm hay sao?

 

Điền Cổ Lệ đột nhiên nghiến răng cười nhạt lên hồi lâu rồi nàng ta gằn giọng nói :

 

- Ta đã nhìn ra được tâm can của ngươi rồi. Có lẽ vừa rồi ngươi đã có giao hoan với Tư Đồ Ngọc? Người được sung sướng chẳng phải là Triệu Tố Tâm sư muội của ta, mà chính là con tiện tỳ mặt dày mày dạn ngươi.

 

Tiêu Lộng Ngọc không ngờ chỉ mới trải qua một cuộc ái ân mà trên mặt sinh lý đã có để lộ ra sự biến hóa gì để cho lọt vào đôi mắt sành sỏi của Điền Cổ Lệ.

 

Tiêu Lộng Ngọc nghe rồi liền đỏ bừng sắc mặt, Tư Đồ Ngọc đột nhiên nổi giận, lớn tiếng nói :

 

- Điền Cổ Lệ, ngươi nói nhiều lời làm gì. Nếu như muốn hai bên đem tài ra giao đấu thì ngươi hãy mau mau thông báo tên họ của người bên ngươi rồi chịu chết đi.

 

Điền Cổ Lệ cười nhạt một tiếng rồi nói :

 

- Tư Đồ Ngọc ngươi đừng có nóng nảy. Lần này ngươi và Tiêu Lộng Ngọc trừ cách quỳ gối van xin ra thì không còn hy vọng sống còn được.

 

Điền Cổ Lệ nói tới đây, trước tiên nàng ta đưa tay trỏ vào ni cô trung niên xinh đẹp cao giọng nói :

 

- Vị này là Am chủ của bổn am, Đào Hoa đại sư, cũng là Bá Ngọc Liên, tỷ tỷ của ta...

 

Tư Đồ Ngọc ha hả cười lớn, rồi chiếu đôi mắt sáng ngời liếc nhìn đối phương một lượt rồi ngắt lời :

 

- Đừng nói là Bá Ngọc Liên, mà dẫu cho ngươi có đem Bá Kim Liên tới đây, y thị cũng sẽ chết dưới Ngọc Long nhuyễn kiếm của ta.

 

Đào Hoa yêu ni Bá Ngọc Liên “Hứ” một tiếng, rồi cất giọng dâm đãng nói :

 

- Vị tiểu huynh đệ này mặt mũi tuấn tú như vậy, nhưng tại sao lời ăn tiếng nói lại hung dữ quá như thế?

 

Tư Đồ Ngọc tức giận gằn giọng nói :

 

- Yêu tỳ, ai là tiểu huynh đệ của ngươi! Ta là Diêm Vương đòi mạng, sứ giả câu hồn của ngươi...

 

Đào Hoa yêu ni Bá Ngọc Liên vẫn không tức giận, trên môi vẫn nở một nụ cười kiều mị rồi y thị định bước tới xuất trận.

 

Điền Cổ Lệ xua tay nói :

 

- Liên tỷ tỷ hãy chậm một bước đã, để tiểu muội được giới thiệu danh hiệu của sư phụ đối với hai tiểu quỷ kiêu ngạo, không biết trời cao đất dày này.

 

Điền Cổ Lệ vừa nói tới đây, Tiêu Lộng Ngọc đã cười nhạt, rồi lạnh lùng đỡ lời nói :

 

- Điền Cổ Lệ, ngươi bất tất phải khoa trương thanh thế. Ta cũng đã biết được người đỡ đầu và cũng là sư phụ của ngươi là U Linh bà bà, một trong Vũ Trụ thập ác, tiếng tăm vang rền khắp miền Miêu Cương đã lâu và cũng rất ít khi lai vãng đến đất Trung Nguyên này.

 

Điền Cổ Lệ cười nhạt một tiếng nói :

 

- Ngươi biết vậy thì tốt lắm.

 

Dứt lời, Điền Cổ Lệ liền quay sang sư phụ là U Linh bà bà hạ giọng nói :

 

- Thưa sư phụ, hai người họ đây, nam là Tư Đồ Ngọc, đồ đệ của Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ, và nữ là Tiêu Lộng Ngọc, đồ đệ của Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm.

 

U Linh bà bà cất giọng nói như quỷ hú, cười nhạt liền mấy tiếng rồi the thé nói :

 

- Chỉ với những kẻ hậu sinh tiểu bối này thì giao cho con với Bá am chủ đối phó cũng được rồi. Nếu chẳng đến lúc khẩn cấp thì ta cũng chẳng cần phải ra tay làm chi.

 

Tư Đồ Ngọc nghe rồi liền tức giận cau mày gằn giọng nói :

 

- Không ngờ yêu nghiệt lại cuồng ngạo đến thế! Dẫu có ra tay, chưa chắc đã nắm được phần thắng. Gọi là Vũ Trụ thập ác chỉ có thể nạt nộ được những kẻ tầm thường, chỉ đáng để cho những bậc thức giả chê cười mà thôi.

 

U Linh bà bà vẫn không lộ vẻ tức giận, lão ni đưa mắt nhìn Tư Đồ Ngọc khẽ nhếch môi, nở một nụ cười nham hiểm.

 

Điền Cổ Lệ hình như đã có thể dựa mạnh, cho nên gương mặt nàng ta lộ vẻ đắc ý vô cùng, đưa mắt nhìn Tiêu Lộng Ngọc, kiêu ngạo nói :

 

- Tiêu Lộng Ngọc, con quỷ a đầu ngươi kể ra cũng có đôi chút kiến thức. Vậy ngươi có biết được những quy củ của ân sư ta định ra như thế nào không?

 

Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :

 

- Dĩ nhiên là biết chứ! Dẫu cho ta chưa được ăn qua thịt heo, nhưng cũng đã được xem kẻ giết heo rồi.

 

Bạch Y Long Nữ Tiêu Lộng Ngọc nói những câu mỉa mai này, khiến cho thầy trò U Linh bà bà đều biến sắc.

 

Điền Cổ Lệ tức giận đưa mắt lườm Tiêu Lộng Ngọc một cái. Tư Đồ Ngọc quay sang Tiêu Lộng Ngọc hoang mang hỏi :

 

- Ngọc tỷ, lão yêu đã định ra những quy củ gì vậy?

 

Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :

 

- Hễ người nào biết được thân phận của U Linh bà bà mà còn vô lễ không chịu khuất phục, thì ắt phải trở thành một u linh dưới môn U Linh tam tuyệt của y thị.

 

Tư Đồ Ngọc tỏ vẻ ngớ ngẩn, khẽ đưa mắt nhìn U Linh bà bà, rồi lại quay sang Tiêu Lộng Ngọc cau mày hỏi :

 

- Ngọc tỷ, U Linh tam tuyệt là cái gì vậy?

 

Tiêu Lộng Ngọc lên tiếng đáp :

 

- Đó là Xích Sát U Linh chỉ, Bạch Sát U Linh trảo và Tam Chiết U Linh quải. Mười lăm năm về trước, hai món U Linh chỉ và U Linh trảo của y thị chỉ mới luyện được có tám thành hỏa hầu. Ngày nay y thị đã tái xuất giang hồ thì ngu tỷ đoán rằng y thị đã tiến bộ thêm được hai thành hỏa hầu nữa.

 

Những lời nói của Tiêu Lộng Ngọc khiến cho một người kiêu ngạo tuyệt luân như U Linh bà bà nghe rồi cũng phải giật mình kinh sợ.

 

Bởi vì Tiêu Lộng Ngọc dẫu có biết được những quy củ của U Linh bà bà đã định ra và nói được môn tuyệt học U Linh tam tuyệt của y thị cũng chẳng lấy gì làm lạ, nhưng Tiêu Lộng Ngọc lại có thể nói ra được thành hỏa hầu mười lăm năm về trước và sự tiến bộ đến ngày nay như thế nào một cách chính xác, quả thật khiến cho người ta đáng lấy làm sợ.

 

Tư Đồ Ngọc nghe Tiêu Lộng Ngọc nói rồi, liền bước tới phía trước hai bước, cao giọng nói :

 

- Điền Cổ Lệ, ta muốn được biến thành u linh, vậy trong ba người các ngươi, ai là người sẽ siêu độ cho ta đây?

 

Bởi vì sự quan hệ về thân phận, Điền Cổ Lệ tất nhiên không thể mới trận đầu tiên lại mời đến sư phụ, U Linh bà bà, của nàng ta ra tay.

 

Nhưng nàng ta lại tự biết rằng mình không phải là tay đối thủ của Tư Đồ Ngọc, cho nên Điền Cổ Lệ liền quay sang Đào Hoa yêu ni Bá Ngọc Liên mỉm cười nói :

 

- Liên tỷ tỷ...

 

Điền Cổ Lệ vừa nói tới đây thì Đào Hoa yêu ni Bá Ngọc Liên đã cười nhạt một tiếng, chậm rãi bước về phía trước. Y thị cau mày nhìn Tư Đồ Ngọc rồi nói :

 

- Tư Đồ Ngọc, vừa rồi có phải ngươi muốn tỷ thí với ta không? Giờ đây để chiều theo ý ngươi, ta cũng muốn thử xem bản lĩnh của ngươi có cao hơn Võ Nhị Lang hay không? Công phu của ngươi có so được với Tây Môn Khánh hay không?

 

Tư Đồ Ngọc biết rằng Đào Hoa yêu ni nói vượt qua được Võ Nhị Lang, tứ có ý muốn khiêu chiến, còn so được với Tây Môn Khánh là có ý nghĩa dâm tà!

 

Lúc đó Tư Đồ Ngọc liền sa sầm nét mặt, gằn giọng nói :

 

- Đồ dâm ni hạ lưu...

 

Tư Đồ Ngọc vừa nói tới đây, Đào Hoa am chủ Bá Ngọc Liên liền “hừ” lên một tiếng, cười khanh khách, ngắt lời nói :

 

- Tư Đồ thí chủ, thí chủ đừng nên căm hận như vậy. Hai bên vừa mới gặp nhau đã to lời mắng chửi bần ni là dâm ni hạ lưu. Chẳng lẽ hai chị em các ngươi vừa rồi giao hoan với nhau ở trong Noãn Ngọc thiền phòng lại là những cử chỉ thượng lưu hay sao?

 

Tư Đồ Ngọc bị đối phương nói trúng ngay nhược điểm, khiến cho chàng liền đỏ mặt tía tai lớn tiếng quát :

 

- Chẳng cần phải phí nhiều lời, chúng ta so tài với nhau như thế nào đây?

 

Đào Hoa yêu ni Bá Ngọc Liên liếc mắt tống tình Tư Đồ Ngọc, rồi cười dâm đãng nói :

 

- Bàn về tỷ thí như thế nào là còn phải xem Tư Đồ thí chủ lựa chọn lập trường nào đã, Võ Tòng đối với Bá Ngọc Liên tất nhiên chỉ có vấn đề giao đấu sinh tử. Nếu như là Tây Môn Khánh...

 

Tư Đồ Ngọc thấy Đào Hoa yêu ni Bá Ngọc Liên trong lời nói ngầm có ý dâm đãng. Do đó, chàng không đợi cho y thị nói dứt lời, liền lộ vẻ tức giận ngắt lời :

 

- Vậy thì chúng ta hãy giao đấu sinh tử với nhau. Dâm ni, ngươi hãy mau mau rút binh khí ra đi!

 

Bá Ngọc Liên lắc đầu, mỉm cười nói :

 

- Nếu là giao đấu sinh tử với nhau cũng chẳng cần phải rút binh khí ra làm chi, bởi vì Võ Nhị Lang khi đả hổ ở Cảnh Dương Cương cũng chỉ dùng có đôi bàn tay thịt.

 

Đây là chỗ giảo hoạt của Đào Hoa yêu ni Bá Ngọc Liên. Bởi vì, thứ nhất là y thị rất tinh thông về môn chưởng pháp, thứ hai là y thị đã nghe danh cây Ngọc Long nhuyễn kiếm của Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ có oai lực rất mạnh mẽ, do đó y thị đã cố nói khéo để tránh việc giao đấu bằng binh khí với Tư Đồ Ngọc.

 

Tư Đồ Ngọc nghe thấy Bá Ngọc Liên đề nghị như vậy, quả nhiên chàng liền cau mày, nhưng rồi cũng gật đầu nói :

 

- Ngươi muốn cùng ta so tài bằng quyền chưởng cũng được, duy có điều là ngày hôm nay ta lập lời thề vì chính nghĩa võ lâm mà ra tay diệt trừ kẻ ác, do đó, đối với bọn yêu nữ dâm phụ các ngươi quyết không có dung tình. Bất luận là kiếm hay chưởng, đều chỉ có một sống một chết chứ không còn một con đường nào khác nữa.

 

Bá Ngọc Liên vẫn thản nhiên như thường, không lộ vẻ gì là tức giận. Y thị còn cười khanh khách, nói :

 

- Hãy thử xem! Ta không tin được rằng một vị lang quân phong lưu anh tuấn như ngươi lại là một kẻ lòng gan dạ sắt, chỉ hiểu được việc dày hoa nát ngọc, chứ không hiểu được việc thương hoa tiếc ngọc.

 

Nói dứt lời, Đào Hoa yêu ni lại nhanh như điện chớp xê dịch tới trước ngực Tư Đồ Ngọc, rồi y thị đưa tay phải ra chộp mạnh về phía trước.

 

Đào Hoa yêu ni mặt mũi tuy đẹp như hoa như ngọc, nhưng lòng dạ chẳng khác gì sài lang, ra tay tàn độc vô cùng.

 

Bá Ngọc Liên xuất chiêu rồi, sau đó mới cười nham hiểm nói :

 

- Tư Đồ thí chủ, xin thí chủ để cho bần ni được moi gan móc ruột thí chủ trước nhé? Thực sự bản ni muốn xem thí chủ có bản lãnh gì nào?

 

Tư Đồ Ngọc thấy đối phương sử dụng chiêu thức quả có phần già dặn. Chàng khẽ cau mày lớn tiếng cười nói :

 

- Bá Ngọc Liên, ta đây lòng dạ chính trực, giờ đây ngươi có bản lãnh gì cứ việc thi thố cả đi, cần gì phải hăm dọa.

 

Tư Đồ Ngọc nói xong, ưỡn ngực dõng dạc bước tới phía trước và thót bụng né tránh. Cử chỉ này quả thật rất mâu thuẫn.

 

Về phần Bá Ngọc Liên, y thị chỉ e ngại bị sai trong gang tấc, không chộp trúng được vào ngực Tư Đồ Ngọc, nhưng chàng đã tự ưỡn ngực ra, tất nhiên sẽ chộp trúng một cách dễ dàng.

 

Bá Ngọc Liên ỷ vào môn công phu Trảo Hồn chỉ có oai lực phi thường.

 

Tư Đồ Ngọc đã không bị chộp trúng thì thôi, chứ một khi bị chộp trúng thì gan ruột ngũ tạng của chàng sẽ bị móc nát.

 

Tư Đồ Ngọc ỷ mình đã luyện được môn Tiên Thiên Nhất Khí của sư môn. Do đó, chàng đã vận chân khí để che chở trước ngực, thử xem chiêu Trảo Hồn quỷ thủ của Bá Ngọc Liên lợi hại đến mức nào?

 

Tình thế này, một người có ý chụp cho trúng, một người lại cố ý chịu đựng, tất nhiên cả hai đều vận toàn lực ra thi triển, không ai dám khinh thường ai cả.

 

Sau một chiêu thắng bại, ắt sẽ phân rõ ràng. Để xem ai mạnh ai yếu, công phu ai thâm hậu, công phu ai non kém?

 

Trong chớp mắt, hai người trao đổi xong một chiêu.

 

Bá Ngọc Liên chộp trúng ngực Tư Đồ Ngọc, hay nói một cách khác là Tư Đồ Ngọc đã chịu đựng Ngũ chỉ của Bá Ngọc Liên.

 

Đột nhiên, chỉ nghe có một tiếng rú lớn vang lên, rồi máu tươi bắn tung tóe trên mặt đất.

 

Môn công phu Trảo Hồn chỉ bàng môn tà đạo cuối cùng bị thất bại trước môn Tiên Thiên Nhất Khí oai trấn càn khôn.

 

Tư Đồ Ngọc cười nhạt. Chàng vẫn ung dung vô sự...

 

Năm ngón tay mềm mại của Đào Hoa yêu ni bị sức phản chấn của môn Tiên Thiên Nhất Khí làm cho dội lại và gẫy lìa.

 

Khi Bá Ngọc Liên bị gẫy lìa năm ngón tay, y thị không tự chủ được liền rú lên một tiếng vô cùng thảm thiết.

 

Tư Đồ Ngọc quả đúng là người lòng gan dạ sắt. Nên khi nghe tiếng rú đó chẳng những không có lòng thương xót, trái lại chàng còn Phách không điểm ra một chỉ vào ngực Bá Ngọc Liên.

 

Oai lực của một chỉ Phách không này so với ngũ chỉ thế công của Bá Ngọc Liên vừa rồi còn mạnh hơn nhiều.

 

Sau khi Đào Hoa yêu ni bị trúng thế chỉ Phách không này, y thị liền ngã quỵ xuống, chấm dứt một đời tội nghiệt.

 

Nói là vô tình, nhưng quả thật là có tình. Bởi vì Tư Đồ Ngọc tuy phất ra một chỉ này là để giết Bá Ngọc Liên nhưng cũng nhờ đó mà giải cứu cho Bá Ngọc Liên tránh khỏi sự thống khổ sau khi năm ngón tay bị gãy lìa.

 

Tiêu Lộng Ngọc đứng một bên thấy vậy liền lẳng lặng gật đầu. Nàng biết rằng Tư Đồ Ngọc gần đây võ công so với trước kia đã tiến bộ rất xa. Chẳng vậy mà trong chiêu đầu đã giải quyết được thân thủ và thủ pháp tàn độc của Đào Hoa yêu ni Bá Ngọc Liên một cách nhanh nhẹn như thế được.

 

Tiêu Lộng Ngọc trong lòng ngầm mừng rỡ nhưng đồng thời nàng cũng sanh ra mối nghi ngờ.

 

Tiêu Lộng Ngọc nghi ngờ là vì U Linh bà bà với Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ sao lại không ra tay giải cứu cho đồng bọn của mình?

 

Tiêu Lộng Ngọc quả thật là một nhân vật thông minh tuyệt đỉnh.

 

Sau một hồi suy nghĩ, nàng đã hiểu rõ được lý do, cho nên nàng chăm chú nhìn Điền Cổ Lệ rồi nói :

 

- Điền Cổ Lệ, Đào Hoa yêu ni Bá Ngọc Liên đã chết rồi, tại sao ngươi còn chưa tạ ơn Ngọc đệ đệ của ta?

 

Điền Cổ Lệ nghe rồi liền ngạc nhiên, nghiến răng đáp :

 

- Ta phải vì Bá Ngọc Liên tỷ tỷ của ta báo thù còn chưa được, lẽ nào lại đi tạ ơn... Tư Đồ Ngọc, sư đệ của ngươi?

 

Tiêu Lộng Ngọc thản nhiên mỉm cười nói :

 

- Điền Cổ Lệ, ngươi đừng có khẩu Phật tâm xà đi nữa. Sư phụ của ngươi với Triệu Tố Tâm lúc mới vào đất Trung Nguyên này không có nơi nương dựa, hiển nhiên là có ý muốn lấy Đào Hoa am, một nơi mà Bá Ngọc Liên đã khổ công sắp đặt rất nhiều cơ quan tàn độc làm cơ sở, rồi bọn ngươi lại có ý muốn cướp đoạt luôn nhưng sợ rằng người ta sẽ dị nghị, do đó mới dùng độc kế mượn dao giết người để cho y thị bị giết chết dưới tay Ngọc đệ đệ của ta. Nếu không thầy trò nhà ngươi tại sao...

 

Tiêu Lộng Ngọc vừa nói tới đây, Điền Cổ Lệ đã biến sắc mặt quát lớn :

 

- Tiêu Lộng Ngọc, ngươi đừng có nhiều lời. Có gan thì cứ việc ra tay tỷ thí với ta một phen! Tiêu Lộng Ngọc đôi mắt đầy khinh miệt nhìn Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ lúc đó vì thẹn quá hóa tức giận, “Hứ” lên một tiếng rồi nói :

 

- Điền Cổ Lệ, ngươi tức giận hay sao? Ngươi tự xưng là Nữ Táng Môn, nhưng chỉ là một kẻ tham sinh húy tử. Ngay đối với Ngọc đệ đệ mà cũng không dám ra tay, thế mà mi lại còn khua môi múa mỏ với ta nữa ư?

 

Điền Cổ Lệ phải rùng mình sởn tóc vì câu nói của Tiêu Lộng Ngọc.

 

U Linh bà bà đứng ngoài căn cứ trên thành hỏa hầu võ công của Tư Đồ Ngọc vừa rồi đã biểu lộ bằng cách giết chết Đào Hoa yêu ni Bá Ngọc Liên, biết rằng Điền Cổ Lệ quả thật còn thua kém rất xa.

 

Lão ni cười nham hiểm, bước vội về phía trước.

 

Tiêu Lộng Ngọc thấy U Linh bà bà đích thân nhập cuộc, liền quay sang Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

 

- Ngọc đệ, với một chiêu thức của hiền đệ vừa rồi đã siêu độ cho Đào Hoa yêu ni... Giờ đây hiền đệ phải nghỉ ngơi, để nhường cho ngu tỷ lãnh giáo vị lão bà trong Vũ Trụ thập ác này.

 

Tư Đồ Ngọc khẽ cau mày lắc đầu nói :

 

- Ngọc tỷ, tỷ tỷ không nhận thấy lời nói của mình mâu thuẫn hay sao? Tiểu đệ chỉ mới ra tay một chiêu với Đào Hoa yêu ni Bá Ngọc Liên thì có gì là mệt nhọc mà cần phải nghỉ ngơi?

 

Tiêu Lộng Ngọc biết rõ U Linh bà bà là tay lợi hại, nàng sợ rằng Tư Đồ Ngọc vạn nhất thành hỏa hầu võ công hơi yếu một chút, nàng lộ vẻ phật ý không vui, lên tiếng nói :

 

- Ngọc đệ, đệ đệ muốn gì? Sao lại... không nghe lời ngu tỷ?

 

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

 

- Ngọc tỷ chẳng phải là tỷ tỷ đã có nói rằng vị lão bà này có ba môn võ học độc môn là Xích Sát U Linh chỉ, Bạch Sát U Linh trảo và Tam Chiết U Linh quải có tên là U Linh tam tuyệt hay sao? Vậy ít ra tỷ tỷ cũng nhường cho tiểu đệ được mở rộng tầm con mắt, lãnh giáo với cao nhân vài chiêu chứ?

 

Tiêu Lộng Ngọc không biết tính sao, đành chỉ khẽ cau mày dịu dàng nói :

 

- Ngọc đệ đã muốn hành động thì hiền đệ hãy nên dùng Ngọc Long nhuyễn kiếm để lãnh giáo Tam Chiết U Linh quải của lão bà mà thôi. Nhưng bất luận là thắng hay bại, ắt cần phải lập tức dừng tay. Nếu không, lần này ngu tỷ quả thật sẽ bỏ đi xa, từ nay về sau sẽ không thèm lý tới hiền đệ nữa.

 

Điền Cổ Lệ đứng một bên cười nhạt luôn mồm, xen lời nói :

 

- Tiêu Lộng Ngọc, ngươi bất tất phải bỏ chạy đi xa. Tư Đồ Ngọc so với ngươi còn chạy xa hơn nữa, khiến cho ngươi đuổi theo không kịp.

 

Tư Đồ Ngọc nhất thời cũng chưa hiểu được ý nghĩa trong câu nói của Điền Cổ Lệ, chàng liền ngạc nhiên, buột miệng hỏi :

 

- Ta... tại sao lại sẽ chạy đi xa hơn?

 

Điền Cổ Lệ trên đôi mắt lộ vẻ âm trầm, cười nham hiểm một tiếng rồi nói :

 

- Ngươi và sư phụ của ta ra tay động thủ, quả thật chẳng khác nào trứng chọi với đá. Với môn Tam Chiết U Linh quải của sư phụ ta thì nơi Quỷ Môn quan, Uổng Tử thành và Nại Hà kiều đó là con đường ắt ngươi phải trải qua. Vậy chẳng phải là ngươi đã chạy xa hơn hay sao?

 

Tư Đồ Ngọc nghe câu nói đầy vẻ hài hước của Điền Cổ Lệ rồi, chẳng những chàng đã không tức giận, mà trái lại còn cười một tràng cuồng ngạo, kế đó chàng lại cau mày gật đầu nói :

 

- Ngươi nói kể cũng phải. Quỷ Môn quan, Uổng Tử thành và Nại Hà kiều đều là những còn đường ắt phải trải qua, nhưng ngươi cần phải biết rằng với quyền trải qua những con đường đó là thuộc về U Linh.

 

* * * * *

 

U Linh bà bà tuy trong lòng rất lấy làm kinh ngạc, nhưng trên gương mặt vẫn lạnh như tiền gật đầu “Hừ” một tiếng nói :

 

- Ngươi biết vậy là tốt lắm!

 

Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười đỡ lời :

 

- Nhưng lão bà chẳng phải là người tầm thường, tất nhiên cũng biết rõ là Ngọc sư đệ của ta chẳng những sức lực vẫn còn dồi dào, mà những tuyệt chiêu kiếm pháp độc môn của Hải Nhạc Du Tiên Lương Thiên Kỳ đã từng nhờ đó mà được oai danh khắp tứ hải bát hoang năm xưa vẫn chưa thi triển hết.

 

U Linh bà bà lại khẽ đưa mắt nhìn sang Tư Đồ Ngọc, không tỏ vẻ phản đối, gật đầu nói :

 

- Kể ra đó cũng là một sự thật. Nhưng thành hỏa hầu của oắt con hãy còn non nớt lắm. Thanh Ngọc Long nhuyễn kiếm ở trong tay y so với Lương Thiên Kỳ sử dụng năm xưa khác biệt nhau rất xa. Do đó, đối với lão bà này mà nói thì chẳng có một sự uy hiếp gì được đâu.

 

Tiêu Lộng Ngọc là người rất thiện về việc nắm bắt lấy những sự sơ hở trong lời nói của đối phương mà bắt bẻ lại. Vì thế, nàng liền mỉm cười nói :

 

- Nếu nói xuôi thì cũng chẳng có gì có thể uy hiếp được. Nhưng trái lại, cũng có thể nói là có sự uy hiếp. Lão bà bà đã được liệt danh vào nhóm Vũ Trụ thập ác trong võ lâm đã có oai danh rất lớn, ắt cũng phải hiểu lý giao đấu mà không thắng được ắt phải hổ thẹn chứ?

 

U Linh bà bà liền cau mày nói :

 

- Nói như vậy, chắc là ngươi muốn ta và Tư Đồ Ngọc ngừng tay ở đây hay sao?

 

Tiêu Lộng Ngọc đưa mắt nhìn U Linh bà bà mỉm cười nói :

 

- Lão bà bà, lão bà đã ngại rằng thành hỏa hầu của sư đệ ta không tới mức, tại sao lại không đổi lấy người có thành hỏa hầu khá hơn để giao đấu có phải là vui hơn không?

 

U Linh bà bà lạnh lùng hỏi :

 

- Ai là người có thành hỏa hầu khá hơn Tư Đồ Ngọc?

 

Tiêu Lộng Ngọc chỉ ngay vào mình chậm rãi nói :

 

- Ta, dĩ nhiên là ta! Tư Đồ Ngọc là sư đệ, còn ta là tỷ tỷ. Nếu như ta không cao cường hơn thì chả hóa ra là một vị tỷ tỷ tầm thường lắm hay sao?

 

Tư Đồ Ngọc nghe rồi liền châu môi ra, nhưng Tiêu Lộng Ngọc đã liếc mắt nhìn thấy. Nàng khẽ cau mày nói :

 

- Ngọc đệ, hiền đệ châu môi như thế làm gì? Chẳng lẽ còn tự cao tự đại không chịu phục Ngọc tỷ tỷ của hiền đệ nữa hay sao?

 

Tư Đồ Ngọc không dám tỏ ý không phục. Chàng không dám châu môi ra nữa, liền vội vàng nói :

 

- Phục! Phục! Tiểu đệ đối với người khác không phục, nhưng đối với Ngọc tỷ tỷ, tiểu đệ chỉ là một con sâu con bọ ở trong huyệt, còn tỷ tỷ là một vầng trăng sáng, thì tiểu đệ làm sao...

 

Tiêu Lộng Ngọc không sao nhẫn nhịn được, liền bật cười nói :

 

- Thôi được rồi. Hiền đệ khỏi phải nói nhiều lời nữa, để cho ngu tỷ chuyện trò về việc giao đấu với U Linh bà bà đây. Hiền đệ nhớ là đừng có xen lời khiến cho ngu tỷ phải bận tâm đấy nhé!

 

Nói đến đây, Tiêu Lộng Ngọc lại quay sang U Linh bà bà cau mày nói :

 

- Lão bà bà đã nghe thấy gì chưa? Ngọc đệ đệ của ta đã công nhận là ta cao cường hơn. Không biết ý của lão bà như thế nào? Có còn bỏ mềm mà sợ cứng hay không?

 

Tiêu Lộng Ngọc vừa nói dứt lời, U Linh bà bà liền chiếu đôi mắt sáng rực nhìn nàng, trên gương mặt lộ vẻ đắc ý, gật đầu nói :

 

- Được, ngươi muốn chết trước cũng vậy. Nhưng ngươi chết rồi, Tư Đồ Ngọc chắc cũng không sống nổi?

 

Tiêu Lộng Ngọc nói đến đây quay sang Tư Đồ Ngọc, cau mày nói :

 

- Ngọc đệ đã nghe thấy gì chưa? Ta là tỷ tỷ, ngươi là hiền đệ, vậy ta xin chết trước là lẽ dĩ nhiên. Vậy hiền đệ hãy thâu kiếm lại, đứng bên ngoài lược trận, để xem vị U Linh bà bà này sẽ siêu độ ngu tỷ bằng cách nào?

 

Tư Đồ Ngọc nghe rồi, bất đắc dĩ liền thâu thanh Ngọc Long nhuyễn kiếm lại, lui về phía sau mấy bước.

 

Nhưng Tư Đồ Ngọc sợ rằng vị Ngọc tỷ tỷ của mình trong lúc hành động có điều gì sơ xuất chăng, do đó chàng khẽ cau mày hạ giọng nói :

 

- Ngọc tỷ tỷ, tỷ tỷ trong lúc hành động...

 

Tiêu Lộng Ngọc thấy gương mặt của Tư Đồ Ngọc đã hơi ửng hồng và nói một cách ấp úng, liền biết được ngay tâm ý của chàng.

 

Nàng đưa mắt lườm Tư Đồ Ngọc một cái rồi nói :

 

- Ngu tỷ định cùng với U Linh bà bà tỷ thí về huyền công, chẳng hành động như vậy có điều gì bất tiện hay không?

 

U Linh bà bà thấy Tiêu Lộng Ngọc và Tư Đồ Ngọc chuyện trò với nhau một hồi lâu, bất giác cảm thấy không nhẫn nại được, liền gằn giọng nói :

 

- Tiêu Lộng Ngọc, ngươi đã muốn dành lấy cái chết trước, tại sao không mau rút binh khí ra đi?

 

Tiêu Lộng Ngọc khẽ đưa mắt nhìn cây Tam Chiết U Linh quải dài đến bốn thước rưỡi trên tay U Linh bà bà, mỉm cười nói :

 

- Lão bà bà, về phương diện oai lực của cây Tam Chiết U Linh quải của lão bà, ta đã được xem qua rồi. Xin lão bà hãy cất nó đi thôi.

 

U Linh bà bà ngạc nhiên hỏi :

 

- Ngươi không muốn tỷ thí bằng binh khí với ta hay sao?

 

Tiêu Lộng Ngọc mỉm cười nói :

 

- Lão bà bà đã xưng hùng xưng bá với môn U Linh tam tuyệt, sao không đem cả hai môn tuyệt học kia cùng thi triển cả một thể ngay đi?

 

U Linh bà bà thấy Tiêu Lộng Ngọc nói giận đến dựng đứng mái tóc bạc, đôi mắt của lão bà để lộ hung quang, U Linh bà bà gằn giọng :

 

- Tiêu Lộng Ngọc, ngươi đừng lẻo mồm lẻo mép. Hiện giờ ngươi muốn thưởng thức môn Xích Sát U Linh chỉ với Bạch Sát U Linh trảo của ta đấy phải không?

 

Tiêu Lộng Ngọc gật đầu đáp :

 

- Ta đã biết lão bà đã nổi danh với một chỉ Đoạt hồn và một trảo Câu phách.

 

Có thể là Tiêu Lộng Ngọc này đã luyện được trăm hồn vạn phách, thì chưa chắc lão bà với một chỉ đã Đoạt hồn và một trảo Câu phách được.

 

U Linh bà bà cười nhạt một tiếng nói :

 

- A đầu cuồng ngạo, ngươi muốn tìm cái chết?

 

Dứt lời, U Linh bà bà vung cây Tam Chiết U Linh quải đến “xoẹt xoẹt” hai tiếng.

 

Liền theo đó, chỉ thấy cây U Linh quải ngắn lại còn có sáu, bảy tấc, lão bà liền dắt gọn vào lưng.

back top