Đại Tình Hiệp

Chương 68: Tiêu ma sản nghiệp

Tiêu Lộng Ngọc thừa lúc U Linh bà và thâu cây Tam Chiết U Linh quải lại, nàng liền vẽ ở trên mặt đất hai vòng tròn đường kính chừng một thước, cách xa nhau chừng năm thước. Thấy vậy, U Linh bà bà liền lên tiếng hỏi :

 

- Ngươi vẽ hai cái vòng tròn đó làm gì? Hay là ngươi lại muốn cùng ta giao đấu ở trong cái vòng tròn đó?

 

Tiêu Lộng Ngọc khẽ cau mày, chậm rãi nói :

 

- Ta đã vẽ hai vòng thì phải để ta hỏi lão bà bà chứ? Lão bà bà, ngươi có muốn giao đấu như vậy hay không?

 

Bởi vì Tiêu Lộng Ngọc vẽ vòng, đường kính chỉ chừng một thước, hơn nữa khoảng cách chỉ chừng nửa trượng, một khi đối phương đánh chưởng ra, trừ cách vận chưởng lên chống đỡ thì không còn cách tránh né nào hơn nữa.

 

U Linh bà bà quả thật không ngờ được rằng một kẻ hậu sinh tiểu bối đối với môn tuyệt kỹ thành danh trên chốn giang hồ của mình lại không một chút tỏ vẻ lo sợ như vậy.

 

Lão bà bà cười lớn, hỏi :

 

- Ngươi đã vẽ vòng tròn làm mức, nếu như bị ta đánh trúng hay là bị bức bách phải thối lui ra khỏi vòng thì ngươi tính làm sao?

 

Tiêu Lộng Ngọc không chút do dự, cao giọng đáp :

 

- Chỉ cần lão bà bà có được bản lãnh như vậy, thì Tiêu Lộng Ngọc và Tư Đồ Ngọc hai chúng ta xin cùng tự tuyệt ở đây.

 

Tiêu Lộng Ngọc tuy nói vậy nhưng nàng cũng không chịu để lộ ra chỗ sơ hở, liền đưa mắt nhìn U Linh bà bà hỏi tiếp :

 

- Lão bà bà, nếu như lão bà bị ta đánh phải thối lui ra khỏi vòng thì sao?

 

U Linh bà bà gằn giọng đáp :

 

- Đừng nói là ta bị thối lui khỏi vòng, mà chỉ cần ta không có cách nào sử dụng được Xích Sát U Linh chỉ và Bạch Sát U Linh trảo bức bách ngươi ra khỏi vòng thì ta sẽ quay trở về Miêu Cương, nguyện mãi mãi không bước chân vào giang hồ nữa.

 

U Linh bà bà vừa nói dứt lời thì Tư Đồ Ngọc đứng một bên lược trận đã phát ra một tràng cười cuồng ngạo.

 

U Linh bà bà liền đưa cặp mắt sáng ngời nhìn sang phía Tư Đồ Ngọc, ngạc nhiên hỏi :

 

- Oắt con, tại sao ngươi lại cười? Chẳng lẽ trong lời nói của ta có điều gì sai lầm chăng?

 

Tư Đồ Ngọc cười nhạt một tiếng rồi đáp :

 

- Ta cười là vì trong thiên hạ không ngờ lại có một sự bất công đến thế, Ngọc tỷ tỷ của ta có bị bại thì hai chị em chúng ta đều cùng tự vẫn hết. Còn nếu như lão bà bà mà bị hại thì chỉ có cúp đuôi mà bỏ chạy thôi à?

 

U Linh bà bà nghe Tư Đồ Ngọc nói như vậy liền đỏ mặt tía tai nghiến răng, hậm hực nói :

 

- Thôi được, nếu như ta không có cách nào bức bách Tiêu Lộng Ngọc ra khỏi vòng mốc thì ta cùng với Điền Cổ Lệ hai thầy trò cùng tự vẫn ở trước đương trường.

 

Tư Đồ Ngọc gật đầu nói :

 

- Như thế mới kể là công bằng...

 

Tư Đồ Ngọc vừa nói đến đây, Tiêu Lộng Ngọc đã cau mày ngắt lời :

 

- Như vậy cũng chưa phải là điều công bằng. Nếu như ta chưa bị bức bách ra khỏi vòng mốc mà chỉ biểu lộ sự vẫn còn đủ sức bảo toàn lấy tính mạng thì sao?

 

U Linh bà bà lạnh lùng nói :

 

- Như vậy cũng kể như ngươi đã thắng, bởi vì chúng ta tuổi tác đã cao, hỏa hầu công phu tu luyện cùng với sự chênh lệch về bối phận cũng chẳng giống nhau.

 

Tiêu Lộng Ngọc xua tay, mỉm cười nói :

 

- Lão bà bà chẳng cần phải nói như vậy. Nếu như đã là như thế thì vừa rồi Ngọc đệ đệ của ta kém tuổi tác với lão bà bà và công phu tu luyện còn non nớt hơn ta, với lão giao đấu đã đến gần trăm hiệp mà vẫn chưa phân thắng bại, đó chẳng phải là đủ khiến cho lão bà bà ngươi phải xấu hổ mà vĩnh viễn quay về ẩn náu ở đất Miêu Cương hay sao?

 

Quả nhiên U Linh bà bà sau khi nghe những câu nói chua cay của Tiêu Lộng Ngọc liền lộ vẻ tức giận vừa hổ thẹn. Một lát sau lão bà vẫn không có cách nào trả lời được.

 

Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ đứng một bên nhận thấy Tiêu Lộng Ngọc cố ý chọc tức sư phụ của mình, nàng ta liền cau mày nói :

 

- Sư phụ người đừng có để trúng phải gian kế của đối phương. Con a đầu này giảo hoạt vô cùng. Y thị đã cố ý chọc tức người đó.

 

U Linh bà bà cười nhạt mấy tiếng, rồi cau mày nói :

 

- Ta biết rồi. Nhưng dẫu cho miệng lưỡi của y thị có gian ngoa đến đâu cũng chẳng qua là...

 

Tiêu Lộng Ngọc liền ngắt lời nói :

 

- Chúng ta khỏi cần phải ăn thua nhau về lời ăn tiếng nói. Vậy có bản lãnh gì hãy đem ra so tài thắng bại đi.

 

U Linh bà bà khẽ “Hừ” nhạt một tiếng rồi nói :

 

- Vậy thì tốt lắm! Chúng ta tốc chiến đi!

 

U Linh bà bà vừa nói dứt lời liền bước vào trong vòng tròn do Tiêu Lộng Ngọc vẽ trên mặt đất chờ đợi lúc ra tay.

 

Tiêu Lộng Ngọc cũng tự bước vào trong vòng tròn, rồi đứng ung dung mỉm cười nói :

 

- Trước tiên ta muốn lấy theo nguyên tắc trọng người già cả, gọi là một chút điểm ưu đãi đối với bà bà. Nhưng giờ đây ta thấy lão bà đã đùng đùng nổi giận, lại lấy già hiếp trẻ không coi các nhân vật trẻ tuổi vào đâu cả. Do đó ta đành phải bỏ ý định cũ. Hai bên cứ công bình đem hết bản lĩnh của mình ra thi thố, chẳng ai cần phải nhân nhượng ai làm gì.

 

U Linh bà bà gằn giọng nói :

 

- Được, chúng ta đã định như vậy thì a đầu ngươi cứ yên tâm.

 

U Linh bà bà vừa nói dứt lời liền khẽ đưa hai cánh tay ra. Tiếp theo đó, từ trong hai ống tay áo lão bà phát ra những luồng kình phong kỳ lạ nhắm vào khoảng không phía trước mắt mà chộp tới.

 

Tiêu Lộng Ngọc tuy trong lời nói đối với vị U Linh bà bà này đã có ý mỉa mai châm biếm, nhưng thật ra nàng vẫn không có một chút ý khinh thường địch nhân.

 

Do đó, khi Tiêu Lộng Ngọc vừa nhìn thấy U Linh bà bà phát ra những động tác kỳ lạ với hai cánh tay chụp vào khoảng không liên hồi, nàng vẫn không có vẻ dám khinh địch, mà vội vàng vận dụng hết tinh thần chăm chú nhìn mọi sự biến chuyển.

 

Quả nhiên sau cái động tác quái dị của U Linh bà bà, thì một kỳ ảnh liền phát sinh.

 

U Linh bà bà với bàn tay khô đét chẳng khác nào móng vuốt chim, sau khi chộp vào không trung một cái, liền hiện ra hai màu sắc khác nhau.

 

Số là năm ngón tay bên phải của U Linh bà bà từ màu trắng hóa ra màu hồng nhạt, rồi trở nên hồng đậm, cuối cùng biến thành màu đỏ như máu.

 

Hơn nữa, bàn tay bên trái của lão bà bà ngược lại thì không thấy có một chút máu, toàn một màu trắng như tuyết.

 

Tiêu Lộng Ngọc thấy vậy trong lòng liền biết ngay rằng đây là hai môn tuyệt học bàng môn tà đạo Xích sát U Linh chỉ và Bạch phát U Linh trảo mà nhờ đó U Linh bà bà đã vang danh trên chốn giang hồ.

 

Vì thế nàng đành chỉ đem hết sức ra thi triển một chiêu, với hy vọng là sẽ biến cuộc diện thành tình thế hai bên dẫu có bại cũng đều bị thương.

 

Tiêu Lộng Ngọc đã có chủ ý, chẳng những nàng không cố gắng vận công đứng dừng lại, mà lại còn bước mạnh về phía trước một bước.

 

U Linh bà bà với một chiêu đắc ý, trong lúc đang mừng thầm, quả thật lão bà không ngờ được rằng Tiêu Lộng Ngọc lại nghĩ ra một kế như vậy.

 

Đợi tới khi U Linh bà bà cảm thấy muốn thâu hồi lại luồng âm phong phát ra mãnh liệt do Bạch sát U Linh chỉ thì luồng kình phong mãnh liệt của đối phương đã tới như không còn trở tay kịp.

 

U Linh bà bà không giống như Tiêu Lộng Ngọc cam tâm nhận là bại với cách hai bên cùng bị thương, nhưng lão bà muốn vận sức chống đỡ, chỉ cần cầm cự được với môn tuyệt học Tuyệt Tình trảm này là có thể thắng được rồi.

 

Vì vậy, U Linh bà bà liền vận hết chân lực, sử dụng môn Thiên Cân Trụy, muốn dùng thần công “Kim Cương Tọa Địa” ở trong vòng tròn làm mức này vẫn đứng sừng sững bất động.

 

Nhưng môn tuyệt học tuyệt thế của Nhu Tình Tiên Tử Mạnh Băng Tâm oai lực quả thật lợi hại khôn lường.

 

Ngay sau đó, chỉ nghe thấy U Linh bà bà khẽ kêu “Hự” một tiếng rồi thân hình khẽ rung lên. Chân phải của U Linh bà bà tuy vẫn không nhúc nhích, nhưng chân trái đã bị đánh bật ra một bước.

 

Tiêu Lộng Ngọc nhảy tới trước một bước, U Linh bà bà lại bị đánh lui một bước.

 

Hai người vừa mới chạm tay giao đấu với nhau, đều đã bị bức ra khỏi vòng mốc, thành ra thế bình quân. Hai bên đều thất bại.

 

Tư Đồ Ngọc thấy tình trạng đó mới khẽ thở phào một hơi, trút bớt nỗi lo lắng lúc ban đầu.

 

Tiêu Lộng Ngọc toàn thân cũng toát mồ hôi ra như tắm. Trong lòng nàng lúc đó tuy ngầm nghĩ là may mắn nhưng trên gương mặt của nàng vẫn lộ ra vẻ thản nhiên đưa mắt nhìn U Linh bà bà vòng tay nói :

 

- Lão bà bà, ta cứ cho là cuộc giao đấu giữa ta và lão bà bà ít ra cũng phải trong một thời gian dài mới có thể phân thắng bại được, không ngờ, vừa mới ra tay có một chiêu đầu, mà hai bên đều lâm vào thế bại. Ta tuy bước ra khỏi vòng một bước, nhưng lão bà bà cũng bị lui ra khỏi vòng mức của mình.

 

U Linh bà bà sắc mặt lúc bấy giờ với môn võ công Bạch Sát U Linh chỉ đều giống nhau, nghĩa là trắng bạch.

 

Lão bà căm giận nhưng lặng lẽ không nói năng nửa lời.

 

Tiêu Lộng Ngọc biết rằng U Linh bà bà định ngấm ngầm sử dụng một độc kế, tưởng đã nắm chắc được phần thắng, không ngờ cuộc diện lại biến đổi như vậy, ắt hẳn lão bà phải tức giận lắm?

 

Nàng khẽ mỉm cười rồi nói tiếp :

 

- Lão bà bà võ công rất cao, tâm cơ lại tàn độc, hà tất phải tức giận như thế làm chi? Chúng ta hãy tiếp tục tỷ thí.

 

Tiêu Lộng Ngọc nói đến đây thì U Linh bà bà đã quay đầu, ghé tai Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ mà dặn dò vài câu.

 

Lúc đó Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ liền chăm chú nhìn Tiêu Lộng Ngọc nói :

 

- Tiêu Lộng Ngọc, ân sư của ta hỏi rằng có phải các ngươi đã nhận được thiếp mời đi phó ước với Câu Lậu phái vào tiết Thanh Minh không?

 

Tư Đồ Ngọc đứng một bên liền xen lời đáp :

 

- Đúng vậy, chúng ta đã có nhận được thiếp mời, đến lúc đó ắt sẽ chuẩn bị đi phó ước. Ngươi đề cập đến vấn đề đó làm gì?

 

Điền Cổ Lệ nói :

 

- Hai bên đã có hẹn ước vào Tiết Thanh Minh, sao không đem tất cả mọi việc ân oán dời đến một ngày khác để thanh toán?

 

Tư Đồ Ngọc “À” lên một tiếng, chăm chú nhìn Tiêu Lộng Ngọc, cau mày nói :

 

- Ngọc tỷ tỷ, thì ra vị U Linh bà bà này đã có ý tạm thời ngưng giao đấu, không biết Ngọc tỷ tỷ có định ngưng việc can qua không?

 

Tiêu Lộng Ngọc ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi nói :

 

- Được, tất cả mọi việc ân oán hãy đợi đến Tiết Thanh Minh cũng chẳng muộn.

 

Điền Cổ Lệ cau mày hỏi :

 

- Hai bên đã đồng ý với nhau là tạm thời ngưng việc can qua, thì các ngươi phải đem Triệu Tố Tâm, sư muội ta...

 

Tiêu Lộng Ngọc liền lắc đầu, ngắt lời Điền Cổ Lệ nói :

 

- Rất tiếc là các ngươi đã đến chậm một bước, Triệu Tố Tâm không thể có thuật hồi sinh, vậy đành chỉ ghi món nợ máu vào ngày đại hội Thanh Minh.

 

Nói dứt lời, Tiêu Lộng Ngọc liền quay sang Tư Đồ Ngọc nói :

 

- Ngọc đệ đệ, hiền đệ hãy đem thi thể của Triệu Tố Tâm giao cho hai thầy trò họ đem đi đi!

 

Tư Đồ Ngọc liền “Dạ” một tiếng, rồi chạy vào trong gian Noãn Ngọc thiền phòng đỡ lấy thi thể Triệu Tố Tâm ra.

 

Lúc đó Điền Cổ Lệ liền hạ giọng khẽ thì thầm với U Linh bà bà vài câu. U Linh bà bà không thấy lên tiếng đáp, nhưng lão bà chỉ đưa mắt nham hiểm nhìn Tiêu Lộng Ngọc, trong ánh mắt đã thấy bốc lên ánh lửa hận cừu.

 

Điền Cổ Lệ ôm lấy thi thể lõa lồ của Triệu Tố Tâm. Nàng ta nghiến răng đưa mắt nhìn Tiêu Lộng Ngọc nói :

 

- Tiêu Lộng Ngọc, lời tục vẫn có câu: “Sát nhân thì phải đền mạng, thiếu nợ thì phải đền tiền”. Tạm thời ta cứ buông tha cho các ngươi sống thêm ít lâu nữa, đợi đến ngày Thanh Minh.

 

Tư Đồ Ngọc khẽ cau mày, cao giọng nói :

 

- Điền Cổ Lệ, ngươi chẳng cần phải nói những lời vô ích. Thầy trò các ngươi làm ác trên chốn giang hồ, toàn thân dã ngập máu. Còn chúng ta là thay trời hành đạo, trừ hại kẻ ác, thì câu “Sát nhân thì phải đền mạng, thiếu nợ thì phải đền tiền” phải ứng vào hai thầy trò các ngươi mới đúng.

 

U Linh bà bà khẽ liếc mắt ra hiệu cho Điền Cổ Lệ.

 

Nữ Táng Môn liền im lặng. Nàng ta nghiến răng đưa đôi mắt căm hận nhìn Tiêu Lộng Ngọc và Tư Đồ Ngọc, rồi cùng với U Linh bà bà lặng lẽ bỏ đi.

 

Tư Đồ Ngọc đợi cho hai thầy trò U Linh bà bà đi rồi, mới đưa tay chỉ vào thi thể Đào Hoa yêu ni nằm sóng soài trên mặt đất cười nhạt một tiếng rồi nói :

 

- Ngọc tỷ thử nghĩ xem, bọn yêu nghiệt dâm độc này quả thật chẳng còn một chút nhân tình nào nữa. Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ chỉ ôm có mỗi thi thể của Triệu Tố Tâm đem đi, còn xác của Đào Hoa yêu ni, thì y thị không thèm đếm xỉa tới.

 

Tư Đồ Ngọc nói rồi mà chàng vẫn chưa nghe thấy Tiêu Lộng Ngọc lên tiếng đáp!

 

Chàng ngạc nhiên đưa mắt nhìn thấy Tiêu Lộng Ngọc lúc đó đang chăm chú nhìn xuống mặt đất đứng ngẩn người ra.

 

Tiêu Lộng Ngọc chăm chú nhìn vòng tròn làm mức của U Linh bà bà.

 

Thì ra trong cái vòng tròn đường kính chừng một thước này đã để lộ ra hai dấu gót chân của U Linh bà bà sâu chừng vài tấc.

 

Tư Đồ Ngọc cau mày nói :

 

- Ngọc tỷ tỷ, tỷ tỷ chăm chú nhìn hai vết chân của yêu bà đó làm gì mà lại ngẩn người ra như vậy?

 

Tiêu Lộng Ngọc nói :

 

- Ngọc đệ, hiền đệ thử nghiên cứu xem hai vết chân sâu chừng mấy tấc nay biểu lộ cái gì?

 

Tư Đồ Ngọc không chút do dự, liền lên tiếng đáp :

 

- Lý do này rất dễ nhận ra. Chắc là U Linh bà bà đã thi triển môn thần công “Kim Cương Tọa Địa” để chống đỡ với sức tấn công Tuyệt Tình trảm của tỷ tỷ chứ gì?

 

Tiêu Lộng Ngọc gật đầu nói :

 

- Ngọc đệ đoán rất phải. Nhưng lúc lâm trận cần phải biết mình biết người. Ngu tỷ tuy được tư chất thông minh của ân sư, cho nên hỏa hầu cũng khá, nhưng theo lý ra mà nói thì chưa chắc vượt qua được U Linh bà bà.

 

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

 

- Ngọc tỷ dù không cao cường nhưng cũng chẳng phải là tay kém. Thế mà Ngọc tỷ tỷ đã giữ được thế đồng cân đồng lạng với U Linh bà bà hay sao?

 

Tư Đồ Ngọc suy nghĩ một chút rồi tiếp :

 

- Ngọc tỷ tỷ, tỷ tỷ đừng nên khen người mà làm nhụt đi cái nhuệ khí của mình. Tỷ tỷ cần phải nhớ rằng: với những môn tuyệt học chân truyền của Nhu Tình Tiên Tử đã đủ chấn động khắp võ lâm rồi hay sao?

 

Tiêu Lộng Ngọc là một nhân vật thông minh tuyệt thế tất nhiên là nàng liền hiểu rõ.

 

Tiêu Lộng Ngọc khẽ chớp mắt liếc nhìn Tư Đồ Ngọc rồi gật đầu mỉm cười nói :

 

- Ngu tỷ đã hiểu ra là vừa rồi Ngọc đệ đã ngầm thi triển môn tuyệt học Tiên Thiên Nhất khí của sư môn ra mà giúp ngu tỷ trong lúc bối rối phải không?

 

Tư Đồ Ngọc sợ Tiêu Lộng Ngọc sinh ra tức giận nên chàng chỉ mỉm cười nói :

 

- Tiểu đệ không phải là giúp đỡ tỷ tỷ trong lúc bối rối mà chỉ ngầm sử dụng Tiên Thiên Nhất khí khẽ tấn công về phía lão yêu bà. Không ngờ với môn Tuyệt Tình trảm mà tỷ tỷ thi triển đã không hẹn mà cùng phối hợp một cách đúng lúc như vậy!

 

Tiêu Lộng Ngọc khẽ cau mày, thì Tư Đồ Ngọc lại vội vàng giải thích tiếp :

 

- Tiểu đệ cũng biết rằng hành động như vậy là không được chính đáng. Nhưng một là trong lúc gấp rút, hai là tiểu đệ lại thấy tỷ tỷ có hơi sơ hở nên trúng phải mưu gian của lão yêu bà nhưng không còn thâu chân về kịp. Vạn nhất tỷ tỷ bước ra khỏi vòng mốc một bước là bị thất bại theo lời ước thì chẳng lẽ hai chị em chúng ta ở trước mặt bọn dâm ác này mà đều quay kiếm tự vẫn hay sao?

 

Nói đến đây, Tư Đồ Ngọc lại nắm lấy bàn tay mềm mại của Tiêu Lộng Ngọc rồi mỉm cười nói :

 

- Huống hồ tỷ tỷ cũng được lời ân sư dạy dỗ. Người dặn dò là trên chốn giang hồ lòng người rất hiểm ác, cần phải biết ứng biến tòng quyền, không thể lúc nào cũng quanh minh chính đại được. Do đó tiểu đệ đã có hành động vừa rồi... là vâng theo lời chỉ dạy của ân sư, nhất thời mà phải tòng quyền...

 

Tiêu Lộng Ngọc xua tay mỉm cười nói :

 

- Thôi được rồi. Ngọc đệ chẳng cần phải nói dài dòng nữa. Chúng ta vốn lấy câu phương châm: “Vì đời mà trừ kẻ ác”. Cho nên có gặp biến mà phải tòng quyền như vậy đâu có gì là quá đáng. Ngu tỷ làm sao mà trách cứ hiền đệ được?

 

Tư Đồ Ngọc sợ rằng Tiêu Lộng Ngọc tính khí kiêu ngạo, đối với hành động của mình làm tổn thương đến danh dự của nàng, trong lòng chàng vẫn phập phồng không yên. Tuy vậy chàng vẫn vui vẻ nói :

 

- Tỷ tỷ không trách cứ tiểu đệ, tại sao lại còn hơi nhíu mày, khiến cho tiểu đệ phải lo sợ như vậy?

 

Tiêu Lộng Ngọc lườm chàng một cái, rồi mỉm cười nói :

 

- Ngu tỷ hơi cau mày không phải tỏ ý không vui. Bởi vì ngu tỷ hơi hổ thẹn khi nghĩ đến sự thể vừa rồi, nếu không phải hiền đệ đã kịp thời hành động thì cuộc diện gay cấn đó biết giải quyết làm sao?

 

Tư Đồ Ngọc ha hả cười lớn, nói :

 

- Ngọc tỷ nói như vậy là tiểu đệ đã có công hay sao?

 

Tiêu Lộng Ngọc gật đầu nói :

 

- Chẳng những hiền đệ đã có công, mà công lao đó không phải là nhỏ.

 

Tư Đồ Ngọc nói :

 

- Ngọc tỷ tỷ là chủ soái, mà đã là tướng soái thì sự thưởng phạt phải thông minh. Có công tất thưởng, có lỗi tất phạt. Hiện giờ tiểu đệ không muốn lạm dụng công lao của mình, nhưng chỉ xin tỷ tỷ hãy ủy lạo cho tiểu đệ một đôi phần được chứ?

 

Tiêu Lộng Ngọc hiểu rõ ý Tư Đồ Ngọc. Nàng liền trầm nét mặt, đôi mắt phượng lộ ra hai luồng hàn quang sáng ngời.

 

Tư Đồ Ngọc lảng tránh đôi mắt của Tiêu Lộng Ngọc, lơ đãng nói :

 

- Ngọc tỷ tỷ không nên giận dữ. Tiểu đệ xin bỏ qua hết cả công lao và bỏ qua luôn cả lời yêu cầu được ủy lạo.

 

Tiêu Lộng Ngọc nghe vậy liền bật cười nói :

 

- Ngọc đệ không được nói bậy. Chúng ta phải nghiên cứu được việc chính yếu thì hơn. Vừa rồi hiền đệ đã thi triển đến môn Tiên Thiên Nhất khí hợp với thế công Tuyệt Tình trảm tất nhiên là oai lực phải mạnh mẽ rất nhiều. Do đó lão bà chắc là bị thương.

 

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

 

- Tất nhiên là thọ thương rất nặng. Bởi vì tỷ tỷ không có chú ý đến lão yêu bà ngay sau lúc bị trúng chưởng, chứ tiểu đệ nhận thấy lúc đó lão yêu bà không dám lên tiếng nói lớn mà chỉ khẽ thì thầm vài câu với Điền Cổ Lệ mà thôi.

 

Tiêu Lộng Ngọc gật đầu nói :

 

- Đúng vậy. Điều đó chứng tỏ rằng lão yêu bà đã thọ thương rất nặng. Có thể là lúc đó lão bà còn ngậm một búng máu tươi mà không tiện phun ra đó thôi.

 

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

 

- Quả thật như vậy. Tiểu đệ có thấy trong tay lão yêu bà nắm hai viên thuốc, nhưng có lẽ vì sự quan hệ đến thể diện của mình, nên lão yêu bà đã không dám uống thuốc trước mặt mọi người.

 

Tiêu Lộng Ngọc “À” lên một tiếng rồi nói :

 

- Đó quả thật là người trong cuộc thì mê muội, còn kẻ bàng quang thì sáng suốt. Tại sao ngu tỷ lại không phát giác ra được những sự kiện đó nhỉ?

 

Tư Đồ Ngọc mỉm cười nói :

 

- Có lẽ lúc bấy giờ tỷ tỷ đang ngầm lấy làm may mắn mà không chú ý đến... Ôi thôi! Đáng tiếc! Đáng tiếc!

 

Tiêu Lộng Ngọc chăm chú nhìn Tư Đồ Ngọc cau mày hỏi :

 

- Ngọc đệ đáng tiếc gì?

 

Tư Đồ Ngọc khẽ thở dài một tiếng, dậm chân nói :

 

- U Linh bà bà năm xưa đã được liệt vào nhóm Vũ Trụ thập ác, là một đại ma đầu trong võ lâm, tại sao chúng ta không tìm cơ hội tốt ngày hôm nay mà diệt hết hai thầy trò Nữ Táng Môn Điền Cổ Lệ, để khỏi mang lấy hậu họa sau này.

 

Tiêu Lộng Ngọc bật cười nói :

 

- Ngọc đệ chớ nên tham công, bởi vì cuộc hẹn ước Thanh Minh chẳng còn xa. Đến lúc đó có đông đủ bọn quần ma thì bọn chúng khó lòng mà có được tên nào tránh khỏi sự quả báo nhân hoàn. Triệu Tố Tâm và Bá Ngọc Liên, cả hai đều bị mất mạng rồi. Và lão yêu bà cũng đã thọ thương rất nặng, kể cũng là một kết quả lớn lao. Chúng ta còn phải đến Hoàng Sơn để bái kiến sư phụ mới là việc chính.

 

Tư Đồ Ngọc gật đầu nói :

 

- Bái kiến ân sư ở Hoàng Sơn tất nhiên là việc gấp rút. Nhưng chúng ta vẫn không thể đi ngay được.

 

Tiêu Lộng Ngọc ngạc nhiên hỏi :

 

- Nơi này còn có chuyện gì phải làm nữa, mà hiền đệ nói là không đi ngay được?

 

Tư Đồ Ngọc cau mày, đưa tay chỉ khắp xung quanh một lượt rồi cao giọng nói :

 

- Tòa Đào Hoa am là một sào huyệt dâm tà do Đào Hoa yêu ni Bá Ngọc Liên kiến tạo. Chúng ta cần phải đốt cháy ngay mới được.

 

Tiêu Lộng Ngọc khẽ đưa mắt nhìn gian Noãn Ngọc thiền phòng, trên gương mặt nàng liền ửng hồng. Nàng mỉm cười nói :

 

- Ngọc đệ nói rất phải, chúng ta hãy dùng lửa, vì cửa Phật mà diệt trừ tất cả tòa cổ am ô uế này.

 

Tiêu Lộng Ngọc nói dứt lời, hai người mới nổi lửa lên tứ phía.

 

Khói lửa bốc lên ngùn ngụt, khiến cho cả tòa Đào Hoa am chìm trong biển lửa.

 

Tiêu Lộng Ngọc nắm lấy tay Tư Đồ Ngọc ẩn vào khu rừng đào ở bên ngoài tòa cổ am. Nàng mỉm cười nói :

 

- Ngọc đệ, chúng ta cứ xem ngọn lửa thiêu rụi hết mọi công trình của bọn dâm ni đã, rồi đi Hoàng Sơn.

 

Tư Đồ Ngọc lắc đầu nói :

 

- Ngọn lửa này có gì mà đáng xem? Chúng ta đã nổi lửa lên khắp tứ phía, Ngọc tỷ chẳng lẽ lại còn lo sợ không thể đốt cháy hết được tòa cổ am này hay sao?

 

Tiêu Lộng Ngọc lắc đầu nói :

 

- Ngọc đệ hiểu lầm rồi! Ngu tỷ không phải lo sợ ngọn lửa không thiêu rụi được, chỉ sợ đồng đảng của Đào Hoa yêu ni đến cứu viện!

 

Tư Đồ Ngọc đột nhiên vỡ lẽ, liền mỉm cười nói :

 

- Ngọc tỷ chớ nên lo sợ đến những kẻ cứu viện, tất nhiên là bọn ma đầu trong Câu Lậu phái, đồng đảng với bọn họ.

 

Tiêu Lộng Ngọc chợt khẽ cau mày, hạ giọng hỏi :

 

- Ngọc đệ hãy nhìn xem. Có người nào đang tới Đào Hoa am kia kìa!

 

Tư Đồ Ngọc nhìn lên thấy một bóng người từ phía bên ngoài rừng nhanh nhẹn chạy thẳng đến Đào Hoa am.

 

Tư Đồ Ngọc vội nhảy ra khỏi khu rừng rồi vận chân khí trầm giọng lại quát :

 

- Đứng lại!

 

Bóng đen kia đang chạy vội ngừng bước quay người lại. Nhưng khi đối phương vừa quay người lại thì Tư Đồ Ngọc ngạc nhiên đến ngẩn người.

 

Thì ra bóng đen đó chẳng ai xa lạ, mà chính là Âm Dương Bảo Phiến Thiết thư sinh Trình Di Siêu, người bạn tri giao của Tư Đồ Ngọc.

 

Tư Đồ Ngọc vừa trông thấy Trình Di Siêu liền vội vàng nói :

 

- Đại ca... chẳng phải đã cùng với Địa Linh Thần Y Thái Thúc Hòa sư thúc đến Hoàng Sơn Thủy Tín phong cứu chữa bệnh tê dại của ân sư tiểu đệ hay sao?

 

Trình Di Siêu vui vẻ gật đầu nói :

 

- Đúng vậy! Ngu huynh đã cùng với đại thúc tiền bối đến Hoàng Sơn Thủy Tín phong bái kiến ân sư Hải Nhạc Du Tiên Lương lão tiền bối của hiền đệ rồi.

 

Tư Đồ Ngọc liền nghiêng mình chắp tay vái chào rồi hỏi :

 

- Ân sư của tiểu đệ vẫn được an khang chứ? Nhất là với thuật thần y kỳ diệu của Địa Linh Thần Y Thái Thúc Hòa sư thúc, căn bệnh tê bại lâu năm của ân sư tiểu đệ... được thuyên giảm phần nào chưa?

back top