Đản Sinh Vương Phi

Chương 21: Trại đạt mỗ

 

Trại Đạt Mỗ nằm trên vùng đất thảo nguyên cách biên giới Minh quốc hơn 120 dặm . Trải qua tám ngày lộ trình, đi qua một quả núi cao hùng vĩ thì trước mặt thổi tới một cơn gió mát xen lẫn mùi vị cỏ xanh đậm đà nhắc nhở cho bọn họ biết là đã đi vào đại thảo nguyên mênh mông.

 

Đây là lần đầu tiên Phi Nhi nhìn thấy thảo nguyên, đôi mắt biếc tràn đầy vẻ hưng phấn. Đột nhiên nàng cảm giác được hai mắt không đủ dùng, giá mọc thêm nhiều hơn mấy cái thì thật tốt.

 

Nơi này trời đặc biệt xanh, không khí trong lành, nhìn không thấy điểm cuối. Trên đời này, một cõi xanh biếc cả ngàn dặm, lại thêm rất nhiều đồi núi nhỏ xanh thẫm. Nhưng giữa một vùng xanh ngút ngàn như vậy có những đàn dê , đàn ngựa hắt lên màu trắng như tuyết, tựa như những chiếc thuyền đang lênh đênh giữa biển cả rộng lớn. Thảo nguyên mênh mông, sức sống hừng hực, sức sống tràn trề.

 

Ngoài ra thỉnh thoảng còn vọng tới những tiếng leng keng như chuông ngân. Các thiếu nữ du mục cưỡi tuấn mã, dáng người duyên dáng nổi bật giữa màu xanh của trời và màu xanh hoa cỏ, vui đùa đuổi đàn ngựa rong ruổi tạo nên những tràng dài âm thanh đuổi ngựa cùng tiếng cười vui.

 

Loại cảnh sắc này thật sự làm Phi Nhi thán phục không thôi, nàng thoải mái nhắm mắt lại để tận hưởng sự yên tĩnh giữa chốn mênh mông.

 

“Yên Chi tỷ tỷ!”

 

Từ xa, một đám thiếu niên đang vung roi ngựa, cưỡi những con ngựa cực kỳ cao to, đang phấn khởi phi về hướng bọn họ.

 

Yên Chi vui mừng vẫy cánh tay với bọn họ, há miệng lớn tiếng gọi: ”Tạp Kỳ, đi nói cho Đạt Y Đồ, ta đã tìm được giải dược!”

 

“Oa! Tô Đan được cứu rồi! Tô Đan xinh đẹp được cứu rồi!”

 

Lập tức, toàn bộ đám thiếu niên đều bắt đầu vui vẻ hô to rồi lập tức quay đầu ngựa lại. Một nhóm người nhằm phía lều vải lớn nhất, một nhóm người khác đi theo bên cạnh xe ngựa. Thảo nguyên tĩnh lặng bắt đầu náo nhiệt hẳn lên: tiếng hoan hô, tiếng cười lớn, tiếng vó ngựa xen lẫn vào nhau thật là sung sướng.

 

Mọi người phát hiện Phi Nhi ở trên xe, thấy trên mặt nàng có vài vết máu đỏ sậm thì vội nhăn mày. Cô gái nhỏ xinh, vui tươi như thế, là kẻ nào nhẫn tâm làm nàng bị tổn thương thành ra thế này?

 

Trong đó một thiếu niên khá lớn tuổi không nhịn được dò hỏi: ”Yên Chi tỷ, nàng ta là ai?”

 

“Nàng là tân nương do ta nhặt về.”

 

“Tân nương?”

 

“Tân nương của ai?”

 

“Hì hì. . . Chẳng lẽ là tân nương của Đạt Y Đồ sao?”

 

“Yên Chi tỷ, Đạt Y Đồ sẽ đè chết nàng ta!”

 

“Bại hoại!”

 

“Ha ha ha!”

 

Tất cả mọi người bắt đầu lấy Phi Nhi để vui đùa. Phi Nhi thì chỉ tò mò nhìn nụ cười của bọn họ, lại quay đầu sang nhìn qua Yên Chi mà hoàn toàn không hiểu những lời bọn họ nói.

 

Yên Chi trợn mắt nhìn bọn họ mà nhắc nhở: ”Đừng bắt nạt người ta nghe không, ta sẽ tức giận.”

 

“Hắc hắc! Nếu như Đạt Y Đồ không cần tân nương này thì Yên Chi tỷ cứ đem nàng ta tặng cho ta đi.”

 

“Ngươi nghĩ hay nhỉ!” Toàn bộ thiếu niên đều đẩy Đạt Nhĩ Mục một cái làm con ngựa sợ đến nhắc cả chân trước lên rồi lớn tiếng hí vang.

 

Cả người Phi Nhi chấn động, mắt biếc tràn đầy kinh hoảng. Mọi người biết là đã hù dọa nàng thì vội vàng thu lại nụ cười, lo lắng nhìn nàng.

 

Yên Chi lập tức vỗ vỗ bả vai nàng mà trấn an:

 

“Đừng sợ, những con ngựa này là bọn hắn nuôi từ lúc mới đẻ đến bây giờ, rất có linh tính nên sẽ không xằng bậy.”

 

“Muội cũng thay người nuôi ngựa đỡ đẻ rồi.” Ai đó ở bên cạnh xoa khăn tay.

 

“Có thật không?” Yên Chi kinh ngạc nhìn nàng ”Phi Nhi cũng nuôi ngựa?”

 

“Anh của muội nuôi, anh ấy không cho muội cưỡi, nói là chờ sau khi muội lớn lên thì sẽ cho một con ngựa nhỏ.”

 

“Ha hả. . . Đợi lát nữa bảo Đạt Mộc Tề đưa một con ngựa nhỏ cho muội, được không?”

 

“Có thật không?” Mắt biếc bỗng dưng tỏa sáng, hưng phấn mà nhìn Yên Chi. Còn đôi tay bắt chéo ở trước ngực, chờ mong nàng xác nhận lại lần nữa.

 

“Ừ, Yên Chi không nói dối!”

 

“Cám ơn Yên Chi tỷ!”

 

Khuôn mặt xinh đẹp lại hiện lên nụ cười ngọt ngào, đám thiếu niên bên cạnh cũng vui mừng mà hoan hô cùng với nàng rồi vội vàng mỉm cười hiền lành với nàng, còn ánh mắt không dời đi nổi.

 

Thật là một thiếu nữ đáng yêu!

 

Xe ngựa dừng ở bên ngoài lều vải lớn nhất trại Đạt Mỗ. Vì e ngại Phi Nhi có thương tích trong người nên Yên Chi ôm lấy nàng đi vào lều vải. Đám thiếu niên cũng không vào theo mà chỉ chơi đùa hoạt động bên ngoài lều trại.

 

Trong lều vải có hai nam nhân cao lớn đang ngồi, Phi Nhi nhận ra một người trong đó. Nàng đã gặp lần trước tại bờ sông Duyên Phận khi người ấy cứu hai đứa trẻ. Còn một người khác thì hơi hao hao giống hắn, hẳn là anh em rồi.

 

“Yên Chi!”

 

Nam nhân mà nàng không nhận ra thấy Yên Chi đi tới thì vội vàng hưng phấn ra nghênh đón, nhưng hắn thấy trong lòng nàng có thiếu nữ nên hắn ngừng động tác ôm.

 

“Nàng ta là?”

 

“Bằng hữu của ta - Phi Nhi.”

 

“. . . Bằng hữu này nàng biết từ khi nào? Trại Đạt Mỗ không thể để người ngoài vào.”

 

“Trên đường nhặt được. Trại Đạt Mỗ không phải muốn chọn phi sao? Coi như nàng ta là một người.”

 

“Cái gì? Nàng bảo cô ta đến tranh đoạt vị trí Vương phi với nàng?”

 

“Cắt! Không chỉ có anh tuyển, đại ca Đạt Y Đồ cũng tuyển mà. Hơn nữa, đối với vị trí Vương phi ta không có hứng thú nên đừng có nói khó nghe như vậy.”

 

“Nàng!”

 

Trong khi hai người đấu võ mồm, Phi Nhi cùng Đạt Y Đồ nhìn nhau. Trong đôi mắt màu xanh thoáng qua một vẻ tò mò, không lý giải nổi vì sao nàng lại ở cùng một chỗ với Yên Chi? Nàng không phải Vương phi của Diêm Vương sao?

 

Có điều lúc hắn ở Minh thành thì tuyệt không có nghe nói Diêm Vương lập phi, nhưng lúc ấy Diêm Vương cũng không hề phủ nhận thân phận của nàng, vậy đó là có chuyện gì xảy ra?

 

Chẳng lẽ là thị thiếp của Diêm Vương?

 

Nghe nói thị thiếp của Diêm Vương nhiều không kể xiết, mà ngay cả nữ đế Tuyệt Lãnh Hương cũng là tình nhân của hắn.

 

Phi Nhi nhìn thấy hắn đang suy đoán về mình thì nháy mắt mấy cái, tự nhiên nở một nụ cười ngọt ngào với hắn.

 

Đạt Y Đồ bỗng nhiên sửng sốt, mày kiếm nhướn lên rồi chuyển hướng nhìn, hắn cầm chén rượu lên mà uống cũng không trả lời nàng.

 

Đạt Mộc Tề liếc mắt ngắm nhìn thiếu nữ rồi hỏi Yên Chi với vẻ không vui: ”Cứ thế này, ta nói nàng muốn ôm cô ấy tới khi nào?”

 

“Mắc mớ gì tới ngươi? Cô ta không nặng.”

 

“Ngươi!” Đạt Mộc Tề cố ghìm tức giận ”Trở lại chuyện chính, giải dược đâu? Tô Đan vẫn còn hôn mê đó.”

 

“Ừ, đúng. . .” Yên Chi giang tay ra trao Phi Nhi cho Đạt Mộc Tề ”Ôm hộ một lát.”

 

“. . .” Đạt Mộc Tề theo bản năng giang hai tay tiếp nhận Phi Nhi có thương tích.

 

Động tác thô lỗ làm đụng vào vết thương tương đối nghiêm trọng phía sau lưng của Phi Nhi , làm cho Phi Nhi than nhẹ một tiếng, đau đớn nhăn mày lại, sắc mặt thoáng chốc trở nên tái nhợt. Nàng cắn chặt môi dưới.

 

Yên Chi lấy giải dược từ hầu bao ra, vừa nhìn sắc mặt của Phi Nhi trắng như tờ giấy thì lập tức mắng ầm lên:

 

“Anh thật là đại quê mùa, cũng không thể nhẹ nhàng hơn sao? Sau lưng nàng ta có vết thương đòn roi còn không kịp bình phục! !”

 

“. . . Nàng không nói làm sao ta biết!”

 

“Chết tiệt!” Yên Chi cầm tay Phi Nhi kéo lên trên vai mình, cẩn thận từng li từng tí ôm lấy nàng ”Mau gọi người tới lều vải của ta. Nếu như vết thương của nàng há miệng thì ta vĩnh viễn cũng sẽ không để ý tới ngươi!” Nói xong, rồi vội vàng chạy khỏi lều vải.

 

“Này! Yên Chi, này. . .”

 

Đạt Mộc Tề ảo não hừ một câu, xoay người đi sang chỗ khác đem bình thuốc đưa cho Đạt Y Đồ rồi nói: ”Đại ca, ca đi xem qua Tô Đan, đệ đi lấy thuốc chữa thương cho nha đầu kia.”

 

“Dùng cái này đi.” Đạt Y Đồ lấy từ ống tay áo ra một cái bình làm bằng bạch ngọc rồi đặt ở trên bàn.

 

“Chà! Đây không phải là Thánh Phong Tán sao? Bảo bối của đại ca sao có thể tùy tiện đưa cho người khác dùng, ca lại không nhận nữ nhân kia.”

 

“Nàng ta không phải là bằng hữu của Yên Chi sao?”

 

“. . . Không phải đệ không biết Yên Chi. ’Nhiệt tình’ của nàng ta sớm muộn sẽ làm trại Đạt Mỗ có đông đảo người từ nơi khác đến.”

 

“Ta từng gặp mặt một lần với với nữ nhân kia nên biết trượng phu (chồng) của nàng.”

 

“À, thì ra là thế!” Đạt Mộc Tề lúc này mới cầm lấy bình thuốc, ”Ta đi trước đây.” Nói xong thì nhanh chóng rời khỏi lều vải.

 

Đạt Y Đồ tiếp tục cầm lấy cái chén, nhấm nháp rượu được hâm nóng mà rơi vào trầm tư . . .

back top