Đản Sinh Vương Phi

Chương 22: Ta có thể khóc thì thật là tốt

Yên Chi nhanh chóng ôm Phi Nhi vào lều vải của mình, vừa mới vén màn trướng lên đã nhìn thấy ba thiếu niên đang ngồi ở trên thảm, có vẻ như là đã chờ lâu. Vừa nhìn thấy Yên Chi đi vào, cả ba thiếu niên lập tức đứng lên cười ha hả nhìn bọn họ.

 

Yên Chi dè dặt đặt Phi Nhi ở trên thảm bên cạnh, rồi liếc mắt ngắm bọn họ: ”Ba người các ngươi rất rảnh rỗi?”

 

“Hơi hơi.”

 

“Không có chuyện gì để làm.”

 

“Đúng đúng!”

 

“Vậy được rồi!” Yên Chi xoay người lại, phân phó:

 

“Đạt Nhĩ Mục, ngươi giúp ta mang chậu nước sạch đến. Tạp Kỳ, đi sang bên phía Đạt Mộc Tề xem có quần áo nữ sạch sẽ không. Tắc Khách, ngươi đi nấu sữa dê đem lại đây.”

 

“. . . A.” Ba người sửng sốt rồi xoay người liền đi ra khỏi trướng.

 

“Ba tên ngốc!” Yên Chi mắng nhỏ một câu rồi mở quần áo của Phi Nhi ra để xem xét vết thương trên người.

 

Phi Nhi nhìn chăm chú vào nàng mà nhẹ giọng hỏi: ”Yên Chi tỷ, làm sao mà một chút sức lực muội đều không có?”

 

“Trong người muội có một loại độc tên là Giải Công Tán, phỏng đoán có người hoài nghi võ công của muội cao cường, sau khi hạ dược, ném muội xuống núi còn đấy muội vào tử địa, không cho muội còn đường sống.”

 

“. . . Muội cũng không có võ công mà.”

 

“Nhưng muội quả thật kỳ lạ “ Yên Chi đánh giá thân thể của nàng ”Da thịt trắng đến gần như trong suốt, cánh trong suốt, tai nhọn, dung nhan tuyệt vời, trên đời này tuyệt đối không tìm được người thứ hai.”

 

“Ách. . .” Phi Nhi được Yên Chi khen mà khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cúi nhìn xuống đầy thẹn thùng.

 

“Đúng rồi, thấy vương tuyển phi thì có hứng thú không?”

 

“Muội?” Phi Nhi kinh ngạc mở to mắt ”Muội, muội . . . muội tuyển?”

 

“Chẳng lẽ là tỷ à?”

 

“. . . Không được, muội phải đi về tìm cha.”

 

“Ai, vẫn còn là cô gái nhỏ chưa rời nổi cha mẹ.” Yên Chi mỉm cười lắc đầu.

 

Đôi mắt biếc thoáng qua một vẻ đau thương mà nói thực tiếc rẻ: ”Cha muội đã chết từ rất lâu, thật vất vả để tìm được cha mới, cho nên . . . muội rất muốn ở chung một chỗ với cha.”

 

Yên Chi bỗng nhiên sửng sốt, giờ mới biết được người cha bây giờ của Phi Nhi cũng không phải cha đẻ thì trong lòng áy náy, vội vàng kéo nàng vào trong lòng nhẹ nhàng an ủi: ”Đừng buồn nữa, chờ khi tuyển phi kết thúc thì ta lập tức gọi người mang hộ thư đến để cha muội tới đón muội.”

 

“Cám ơn! Cám ơn Yên Chi tỷ.”

 

“Ừ . . . lại đây! Nằm xuống, để ta xem mấy vết thương phía sau lưng.”

 

“A.” Phi Nhi lại cứ nằm ở trên thảm, đầu gối trên cánh tay.

 

Màn cửa lều đột nhiên bị xốc lên, bóng hình cao lớn của Đạt Mộc Tề tiến vào. Đầu còn chưa lộ ra hết thì một cái chén đã nhằm hắn ném tới.

 

“Bốp!”

 

“Ái chà!”

 

“Vụt!” Yên Chi nhanh chóng cầm lấy chăn đắp lên người Phi Nhi rồi trừng mắt nhìn Đạt Mộc Tề: ”Muốn chết à, đi vào lều cũng không nói một tiếng.”

 

“. . . Ta đến để đưa thuốc.” Đạt Mộc Tề liếc mắt thoáng nhìn thấy hai bắp chân trắng nõn thì vội vàng quay đầu.

 

“Đặt dưới đất, cút đi!”

 

“Ngươi!”

 

“Lại cãi hử, ta phế ngươi giờ!”

 

“Hì hì!” Phi Nhi thấy hai người bọn họ vừa thấy mặt liền đấu võ mồm thì không nhịn được mà cười trộm. Bị Yên Chi và Đạt Mộc Tề đồng thời quay lại nhìn thì nàng vội vàng lắc đầu vô tội.

 

Khóe miệng Đạt Mộc Tề giật nhẹ rồi xoay người đi ra khỏi lều vải.

 

Chỉ chốc lát, ba thiếu niên đã đem đến tất cả các thứ Yên Chi cần rồi đặt ở trước mặt nàng. Yên Chi bảo bọn hắn ngồi yên lặng đừng có nhìn sang, bằng không thì cút đi.

 

Ba thiếu niên gật đầu, ngồi ở trên thảm đưa lưng về phía bọn họ. Muốn làm bằng hữu với thiếu nữ đáng yêu thì đương nhiên phải biết nhẫn.

 

Yên Chi biết bọn họ sẽ không quay đầu lại nên mở chăn ra, dùng khăn tay ướt rửa sach vết thương phía sau lưng Phi Nhi. Nàng nhìn thấy vết thương ghê người, qua nửa tháng mà còn không khép lại, ngay cả da thịt chung quanh đều trở nên đen sì. Hẳn roi kia không chỉ có ngâm muối mà còn tẩm độc. (dã man quá >.

 

Thật là kẻ ác độc.

 

May mắn hai cánh không bị tổn thương chỗ nào, vị trí yếu ớt như thế nếu như bị tổn thương thì nhất định sẽ rất đau.

 

Nàng dời mắt đi thì thoáng nhìn thấy Phi Nhi xiết chặt hai nắm tay, cắn chặt môi, từ trong miệng vẫn còn phát ra tiếng nghiến răng kêu ”ken két” thì đáy lòng không khỏi bội phục thiếu nữ nhìn thì như chưa trưởng thành nhưng lại vô cùng kiên cường.

 

Đạt Nhĩ Mục cảm giác bầu không khí phía sau có vẻ nặng nề thì bất giác ngoái lại liếc mắt, phát hiện Phi Nhi sắc mặt tái nhợt, mày cau lại thì biết, nhất định là vết thương rất đau.

 

Đạt Nhĩ Mục không đành lòng nhìn tiếp nên quay đầu lại rồi nhắc nhở một câu: ”Yên Chi tỷ, bảo Phi Nhi hát đi.”

 

“. . . lại còn ca hát?”

 

“Ừ “ Đạt Nhĩ Mục gật đầu ”Đại ca lúc chữa thương thì cũng không phải vừa đọc binh thư, vừa để Vu sư ( thầy mo) bôi thuốc sao?”

 

Yên Chi hai mắt sáng ngời, điều này có vẻ là một biện pháp tốt để đánh lạc hướng sự chú ý của nàng ta đối với vết thương, như vậy cũng sẽ không đau đớn như thế nữa.

 

Yên Chi vì vậy nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi Phi Nhi: ”Phi Nhi có biết hát không?”

 

“Hả? Biết . . . biết mà.”

 

“Vậy thử hát cho Yên Chi tỷ cùng ba vị bằng hữu nghe một bài, được chứ?”

 

“Ca hát?” Phi Nhi quay đầu đi, nhìn qua một cái cửa sổ nhỏ duy nhất của lều vải, nhìn sắc trời sắp sửa tối thì nhớ lại gương mặt tuấn tú yêu chiều kia, nhớ vòng ôm ấm áp trong ngực, lại còn cả đôi mắt hấp dẫn mê người kia.

 

Trong đầu thoáng qua một bài hát cũ, đầu lưỡi hông hồng liền liếm liếm đôi môi rồi nhẹ giọng hát lên:

 

“Thời thơ ấu của ta, thời khắc phóng khoáng ồn ào, mọi người bên ta, tất cả đều ca hát để chung vui cùng ta . . .”

 

Yên Chi thừa dịp lúc nàng ca hát liền nhanh chóng mở hộp thuốc chữa thương ra. Một mùi thơm ngát thổi qua làm làn môi đỏ mọng thoáng mỉm cười. Đạt Y Đồ lại không tiếc dùng Thánh Phong Tán?

 

Không nghĩ nhiều nữa, nàng đổ một ít vào khăn tay sạch sẽ rồi nhẹ nhàng xoa lên trên vết thương. Một làn khói nhẹ nhàn nhạt nổi lên, vết thương lập tức bốc lên những bọt nước trắng cùng với mùi thối khó ngửi.

 

”Thời thơ ấu đã qua, ta có cuộc sống của mình, ý nghĩ mới thì có bài hát mới, tùy hứng và xúc động.

 

Vào những lúc không cách nào kiềm chế, ta quên là vẫn còn có những bài ca như vậy. Bầu trời tối đen, mưa đen sắp rơi, bầu trời tối đen ảm đạm. . .”

 

“Yên Chi tỷ, đệ đi. . . Nhà vệ sinh.”

 

“Đệ . . . đệ đi uống nước.”

 

“. . .” Đạt Nhĩ Mục nhìn hai đồng bạn chạy trối chết, trong khóe mắt cũng lóe ra giọt nước mắt.

 

Không nghĩ tới Phi Nhi hát lên thì tất cả mọi người đều khóc. . .

 

”Mỗi ngày ta đi đều phải đối mặt với những lối rẽ, ta nhớ lại hạnh phúc nho nhỏ thưở ấu thơ tốt đẹp đơn thuần đã qua.

 

Yêu luôn làm cho người ta khóc, làm cho người ta cảm giác là chưa đủ. Bầu trời quá lớn nên không thấy rõ lắm, thực cô đơn . . .”

 

“Đừng hát nữa!” Đạt Nhĩ Mục vụt đứng lên, đưa lưng về phía bọn họ, xiết chặt hai nắm tay mà toàn thân run rẩy.

 

Có điều giọng hát buồn đau kia tuyệt không dừng lại:

 

”Vốn là bà ngoại đã sớm nói cho ta nghe, dưới mưa rào cũng phải dũng cảm đi tới.

 

Ta tin tưởng tất cả đều sẽ bình yên, hiện tại ta muốn về nhà . . .”

 

“Phi Nhi. . .” Yên Chi rung động nhìn nàng. Phi Nhi rất nhớ tới cha, nhưng nàng lại không chảy xuống một giọt nước mắt.

 

Mắt biếc chớp chớp quay đầu lại nhìn thẳng vào mắt Yên Chi, Phi Nhi khẽ nở một nụ cười buồn bã mà nói bất đắc dĩ:

 

“Nếu như muội có thể khóc thì thật là tốt biết bao.” (TT__TT)

 

Bỗng dưng, Yên Chi đau lòng nhắm mắt lại, rồi để chảy xuống một giọt nước mắt đồng tình . . .

back top