Sau một hồi lâu suy nghĩ Phạm Dương bắt đầu lên tiếng:
- Vào khoản 1 năm trước tôi đã tìm thấy một căn phòng bí mật trong phòng cha tôi cũng chính là cựu cục trưởng cục cảnh sát thành phố Khải Dương - Phạm Hoài. Ở trong căn phòng đó tôi phát hiện ra rất nhiều bí mật thú vị đều có liên quan đến các vị ở đây.
Lâm Lang liếc nhìn Phạm Dương, ánh mắt như muốn đâm chết Phạm Dương ngay lập tức.
- Chẳng lẽ ông chủ Phạm đây muốn nói chuyện đó ở đây sao?
Phạm Dương cười tươi nhìn Lâm Lang, sắc mặt vẫn không chuyển cất giọng nói đều đều vang lên trong căn phòng lớn.
- Thật ngại quá, con người tôi không giỏi giữ bí mật cho lắm, nhất là những chuyện bẩn thỉu của người khác. Mà tôi nghĩ cậu chủ Lâm đây cũng nên biết sự thật của năm đó.
Lâm Ngọc đầu óc mơ hồ nhìn hai người bọn họ “Rốt cuộc bọn họ đang nói cái gì vậy chứ, cha mình ông ấy đang cố giấu mình chuyện gì?”.
Phạm Dương đưa ánh mắt sắc bén của mình quan sát tất cả mọi người xung quanh, sau đó nhâm nhi một ít rượu vang và bắt đầu câu chuyện của mình.
Vào 20 năm trước, lúc đó Phạm Hoài chỉ mới là một viên cảnh sát nhỏ tại cục điều tra dân sự của thành phố Khải Dương.
Lúc bây giờ, Phạm Hoài cùng cấp trên của mình được phân nhiệm vụ điều tra một vụ án mất tích nghiêm trọng.
Nạn nhân là nữ tên là Từ Tâm, năm nay 18 tuổi là người thừa kế duy nhất của nhà họ Từ. Nạn nhân được nhìn thấy lần cuối cùng là ngồi trên xe ô tô rời khỏi trại trẻ mồ côi Hy Vọng sau đó liền mất liên lạc. Đi cùng xe với nạn nhân còn có một tài xế tên là Đại Châu người này cũng biến mất không lý do. Bước đầu của vụ án các cảnh sát đánh giá rằng đây có thể là một bắt cóc tống tiền.
Sau nhiều ngày điều ra phía cảnh sát không phát hiện bất cứ manh mối nào liên quan đến nạn nhân. Trong khoảng thời gian đó nhà họ Từ liên tục nhận được những bức thư nặc danh đe dọa tống tiền từ phía hung thủ.
Bức thư đầu tiên hung thủ gửi với nội dung phía nhà họ Từ phải ngừng điều tra về vụ mất tích của Từ Lâm, nếu không Từ Tâm sẽ khó bảo toàn được tính mạng.
Bức thư thứ hai, kẻ bắt cóc yêu cầu nhà họ Từ mang 10 tỷ đóng vào thùng giấy để rải rác các nơi trên đại lộ Đông Tây – Trục đường chính đi đến các thành phố lớn.
Tuy nhiên, sau đó hung thủ liền biến mất một cách khó hiểu, hắn thậm chí còn không đến lấy số tiền chuộc mà nhà họ Từ để rải rác trên đại lộ Đông Tây.
Bấy giờ, phía cảnh sát nghi ngờ người tài xế tên Đại Châu – cũng chính là người hôm đó cùng mất tích với Từ Lâm là kẻ bắt cóc. Trong quá trình điều tra, phía cảnh sát phát hiện Đại Châu đã vay một số tiền rất lớn từ bọn cho vay nặng lãi, tính cả gốc lẫn lãi thì số tiền hắn nợ vừa tròn 10 tỷ.
Tuy nhiên, Phạm Hoài thấy có một số điểm kỳ lạ khi điều tra những người thân thiết với Đại Châu. Quản gia nhà họ Từ nói rằng, Đại Châu là một người chất phát thật thà, rất siêng năng và là người có trách nhiệm trong công việc. Nếu Đại Châu thực sự đang gặp khó khăn thì chỉ cần mở lời nhờ giúp thì mọi người ai cũng sẵn sàng giúp cậu ấy.
Khi Phạm Hoài gặp vợ của Đại Châu cô ấy vừa khóc vừa kể lại rằng, cô không hề biết chồng mình vay tiền từ lúc nào, gia đình cô đúng thật là có chút khó khăn khi phải chăm sóc 2 đứa trẻ và cả cha mẹ đã lớn tuổi, tuy nhiên không đến mức phải vay mượn với số tiền lớn như vậy. Và chồng cô không phải là loại người vay một số tiền mà bản thân không thể nào trả được.
Ngoài phát hiện những điểm bất thường này ra thì phía cảnh sát không tìm được bất cứ chứng cứ nào quan trọng, và cũng không tìm thấy bất cứ dấu vết nào của Đại Châu. Hắn dường như bốc hơi khỏi thế giới này cùng với Từ Lâm vậy.
Không lâu sau vụ án được kết thúc một cách chống vánh vì không thể điều tra ra bất cứ chứng cứ nào khác.
Tuy nhiên, trong một cuốn nhật ký Phạm Hoài có viết lại rằng, ngay hôm đó khi hắn đến trại trẻ mồ côi để điều ra vụ án có một số đứa nhóc trong đó đã nói những câu rất kỳ lạ. Chúng nói rằng “những đứa trẻ không ngoan sẽ bị mụ phù thủy bắt đi ăn thịt, có khi nào chị gái tốt bụng cũng bị mụ phù thủy bắt đi rồi không?”. Lúc này các bảo mẫu liền vội vàng đưa lũ trẻ vào trong phòng, có một trong số những đứa nhóc đó đã nhìn hắn với ánh mắt khó hiểu.
Đi quanh khu Hy Vọng hắn nhìn thấy rất nhiều dấu bánh xe để lại trên mặt đất, những vết này đến từ 5 – 6 loại xe khác nhau. Vách tường ở phía đông tòa nhà có một vết sơn rất mới, khi gặng hỏi các nhân viên ở đây thì họ nói rằng có một số đứa rẻ nghịch ngợm đã cạo lớp sơn trên vách tường này nên họ đã sơn lại nó.
Tuy nhiên, Phạm Hoài vẫn tìm thấy một vết máu nhỏ nằm trên bức tường xát mặt đất. Hắn đã nhanh tay cạo vết máu đó mang đi xét nghiệm. Kết quả cho ra đây chính là máu của Đại Châu.
Lúc này Phạm Hoài mới vỡ lẽ ra rằng, 2 người ngồi trên xe trời đi lúc đó rất có thể không phải là Đại Châu và Từ Tâm mà do 2 người khác đóng giả thành. Vì công nghệ lúc bấy giờ còn hạn chế nên hình ảnh trích xuất được từ camera giám sát không rõ ràng, có thể hung thủ đã lợi dụng điểm này để ngụy tạo bằng chứng giả.
Mà Đại Châu và Từ Tâm thực sự bây giờ có lẽ đang lành ít dữ nhiều hoặc họ có thể đang ở đâu đó ở trại trẻ mồ côi Hy Vọng chăng?
Nghĩ đến đây Phạm Hoài liền phóng xe chạy đến Hy Vọng. Tuy nhiên trên đường đi đến Hy Vọng, Phạm Hoài phát hiện chính bản thân mình đang bị một nhóm người theo giỏi. Trong lúc chạy trốn hắn không cẩn thận bị nhóm người này đánh ngất. Lúc tỉnh dậy, Phạm Hoài phát hiện bản thân đang bị trói vào một cái ghế, trên đùi hắn có để lại một chiếc điện thoại, phía trên góc trái căn phòng cũ nát là một chiếc camera giám sát.
Chiếc điện thoại vừa đổ chuông, Phạm Hoài liền đưa cánh tay với lấy chiếc điện thoại đang nằm trên đùi mình. Từ đầu dây bên kia, Phạm Hoài có thể nghe thấy tiếng vợ mình đang nói chuyện với ai đó, còn có cả tiếng cậu con trai đang chơi trong phòng. Lúc nay, Phạm Hoài mới nhận ra rằng bản thân mình và cả gia đình mình đã bị theo giỏi, kẻ đứng sau là đang muốn cảnh cáo hắn không nên nhúng tay vào chuyện này quá sâu.
Cuối cùng vì muốn bảo vệ gia đình của mình mà Phạm Hoài quyết định không tiếp tục điều tra vụ án này nữa. Vụ án này với nhiều điểm đáng ngờ cứ như thế mà khép lại.
Phạm Dương tiếp tục nói:
- Sau đó tôi đã tự mình điều tra lại vụ án năm đó và đã phát hiện ra một chuyện động trời. Khu Hy Vọng này chính là một nghĩa trang sống.
Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người đều trố mắt nhìn Phạm Dương. Có người kinh ngạc, có người sợ hãi, lại có người tâm tư khó đoán.
Lâm Ngọc giọng điệu gấp gáp hỏi:
- Hy Vọng là một nghĩa trang sống???