Phạm Dương âm trầm nhìn Lâm Ngọc, giọng điệu chắc nịch đáp:
- Đúng vậy.
- Chắc cậu Lâm Ngọc không biết, mẹ cậu Từ Tâm đã mở trại trẻ mò côi Hy Vọng với mong muốn mang đến một cuộc sống tốt đẹp hơn cho những đứa trẻ cơ nhỡ, không nơi nương tựa. Nhưng ông Lâm Lang đây đã lợi dụng sự tin tưởng của vợ mình mà âm thầm biến một nơi đầy Hy Vọng thành một cái lò mỗ người. Nơi cướp đi sinh mạng của hàng trăm đứa trẻ tội nghiệp.
Lâm Ngọc trố mắt nhìn Phạm Dương hoảng hốt, như không tin được những lời mình vừa nghe, tay chân cậu bủn rủn, đôi tay không tự chủ được mà run lên từng hồi, Lâm Ngọc phải bấu lấy hai tay lại với nhau để cố giữ bình tỉnh.
- Ông chủ Dương có bằng chứng gì chứng minh lời ông vừa nói hay không?
Phạm Dương đưa ánh mắt lạnh lùng của mình lướt nhìn tất cả mọi người trên bàn ăn, khóe miệng hơi giật giật như muốn như không mà cong lên. Hắn đứng phắt dậy, tiếng ghế bị đẩy ra kêu một tiếng két đến chói tai.
- Nếu cậu muốn xem bằng chứng thì đi theo tôi.
Phạm Dương vừa đi được một đoạn thì Lâm Ngọc nữa tin nữa ngờ nhưng cũng không suy nghĩ gì nhiều mà chạy theo sau. Thấy vậy Lâm Lang ra hiệu, Hạ Ánh liền đẩy Lâm Lang đi theo sau hai người bọn họ để xem Phạm Dương có thể dỡ được trò gì.
Phạm Dương đưa mọi người đến bìa rừng thì dừng lại một lúc như sợ người phía sau không bắt kịp được mình, sau đó lại tiếp tục tiến vào sâu vào bên trong. Dưới ánh trăng tròn mờ ảo, hai bên hàng cây treo những chiếc đèn nhỏ chạy bằng pin. Thứ ánh sáng ấy cứ le lói giữa màn đêm đen kịch và làn sương mờ ảo.
Lâm Ngọc vừa đi vừa nhìn ngó xung quanh, không biết từ khi nào khu rừng bên cạnh Hy Vọng lại có treo những bóng đèn nhỏ này. Nhìn bầu không khí lúc bấy giờ như cung đường đi xuống địa ngục vậy, vừa lạnh lẽo vừa rùng rợn.
Đi bộ tầm 15 phút Phạm Dương liền dừng lại, tay hắn chỉ về phía những lá cờ đỏ nhỏ cắm rãi rát bên dưới những gốc cây và trên những mỏm đất nhỏ.
- Bên dưới những lá cờ đó đều là thi thể của những đứa trẻ bị giết để lấy nội tạng, nếu không tin cậu cứ đào lên xem.
Không biết từ góc nào Phạm Dương lôi ra một cây xẻng lớn sau đó ném qua cho Lâm Ngọc. Trong một phút hoảng hốt Lâm Ngọc bắt đầu đào từ một mỏm đất nhỏ. Tiếng xẻng xới tung từng lớp đất cứ vang vọng trong đêm tối, đất ở đây khá xốp như trước đó đã có ai đó từng đào chỗ này lên vậy, chẳng mấy chốc Lâm Ngọc đã đào được một cái hố lớn.
Rồi âm thanh bỗng dừng lại, bên dưới lớp đất là 2 – 3 bộ xương nhỏ. Như không tin vào mắt mình, Lâm Ngọc tiếp tục đào vào những điểm đánh dấu lân cận. Bất kỳ cái hố nào cậu cũng đều tìm thấy 2 – 3 thậm chí là 4 – 5 bộ xương trẻ em ở bên dưới.
Cậu hoảng hốt, tay chân run rẩy không kìm chế được mà ngã khụy xuống đất, hai hàng nước mắt như đang chực chờ rơi.
Hạ Ánh lần đầu tiên nhìn thấy khung cảnh rùng rợn như vậy nên tay chân bất giác cũng trở nên run rẩy, tim đập nhanh liên hồi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, hơi thở cũng trở nên nặng nề.
Nhìn qua Lâm Lang, ông ta có hơi bất ngờ nhưng thái độ cũng không có thay đổi quá lớn. Chỉ là việc xấu mình từng làm bị người khác phơi bày ra như vậy trong lòng cũng có chút khó chịu, không vui. Mà cũng chẳng sao, dù sao trước khi đến đây ông ta cũng đã cho người mai phục quanh Hy Vọng, tất cả chỉ đợi ông ta ra hiệu thì đều sẽ lao tới dọn dẹp hiện trường và xử lý những kẻ phiền phức giúp ông ta. Dù sao loại chuyện này đối với người từng làm rất nhiều chuyện thất đức như Lâm Lang cũng rất quen thuộc.
Phạm Dương lại tiếp tục câu chuyện của mình:
- Năm đó lúc cô Từ Tâm đã phát giác ra được những việc mà ông Lâm đây đã làm nên đã cãi nhau một trận lớn với ông ta tại đây. Nhưng vạn nhất cô Từ Tâm không ngờ tới, người chồng mà cô tưởng chừng như rất yêu mình lại có thể xuống tay với mình một cách độc ác như vậy.
- Ông Lâm đây đã đánh ngất cô Từ sau đó nhốt cô vào một căn hầm bí mật, nơi ông và các đồng bọn tiến hành mổ lấy nội tạng của bọn trẻ. Lúc đó Đại Châu – người tài xế đi cùng cô Lâm đã nhìn thấy tất cả mọi việc. Trong lúc đang chạy trốn thì bị người của ông phát hiện và đánh chết ngay tại chỗ, ở vách tường phía đông tòa nhà.
Lâm Lang cười khẩy:
- Ồ, cậu nói như chính mình đã chứng kiến hết mọi chuyện vậy.
Ông ta có thể tự tin như vậy, chính là vì trước khi bàn giao Hy Vọng cho Phạm Dương, ông ta đã cho người tiêu hủy hết chứng cứ có liên quan, bao gồm cả căn hầm bí mật ấy. Lúc đó, ông ta cũng muốn xử lý những bộ xương kia, nhưng dọn dẹp được một nữa thì thấy khá phiền vì không biết chính xác có bao nhiêu bộ xương và địa điểm chôn xác nên ông ta cứ để đó. Thật không ngờ Phạm Dương này lại có thể đào ra mấy bộ xương đó, còn đánh dấu tỉ mỉ như vậy.
Phạm Dương nhìn ông ta với vẻ mặt đắt chí, liền không nhịn được mà muốn vả vào mặt ông ta mấy cái.
- Ông tưởng người của ông đã xử lý sạch sẽ chứng cứ rồi sao? Không đâu, sao tôi có thể cho ông làm điều đó khi đã biết trước mọi chuyện cơ chứ!
Đi sâu vào tầm 500m nữa, Phạm Dương liền mở một cánh cửa sắt lớn được dấu dưới lớp đất và lá khô ở trên. Bên dưới là một đường hâm rất sâu, trên bức tường xi măng đã bám đầy rêu xanh, những bật thang nhấp nhô ẩn hiện trong bóng tối làm cho người ta nổi hết da gà. Đường hầm này rất dài lại tối đen nhìn sao cũng không thấy rõ bên trong, chiều ngang thì rộng tầm 2m.
Phạm Dương cúi người xuống cửa hầm,đưa tay vào bên trong mò mẫm, sau một hồi thì công tắc bên cạnh đã được gạt lên, những bóng đèn sợi đốt chớp tắt vài cái rồi sáng lên, thắp sáng cả hành lang đen kịch.
Phạm Dương nhìn Lâm Lang, vẻ mặt đắc ý, giọng điệu có chút trào phúng mà nói:
- Ông Lâm đây có muốn đi xuống chiêm ngưỡng nơi mà tôi đã dày công bảo quản một chút không? À mà tôi quên mất là chân ông đi lại không tiện, nên tôi đây phải đích thân đưa ông đi xuống dưới chiêm ngưỡng rồi.
Phạm Dương đi đến phía sau Lâm Lang, dùng ánh mắt để ra hiệu cho Hạ Ánh tránh ra. Hạ Ánh có chút lưỡng lự rồi sau đó cũng tránh sang một bên. Đường xuống bên dưới trơn trượt, các bậc cầu thang cứ nhấp nhô làm cho Lâm Lang cả người cứ sốc nãy theo.
Dường như cảm nhận được mọi chuyện đã vượt tầm kiểm soát, Lâm Lang liền lén nhấn nút thông báo được dấu kỹ trong túi áo để báo hiệu cho người của mình từ bên ngoài tiến vào.