Cả một dãy hành lang đầy mùi ẩm mốc lại lạnh lẽo, không biết nước từ đâu chứ nhỉu xuống vài giọt “lách tách”, 2 bên bức tường bám đầy rêu xanh như lâu rồi chưa có người dọn dẹp. Căn hầm này dường như rất rộng, rộng tới mức đi mãi mà không thấy điểm đến.
Đi được một lúc lâu trước mắt bốn người họ mới xuất hiện một cánh cửa sắt lớn, nhìn qua cánh cửa này khá dày dặn chắc chắn, trông lớp sơn vẫn còn mới.
Phạm Dương bỗng cười lên một tiếng lớn, như đứa trẻ vừa tìm được một món đồ chơi yêu thích, hắn phấn khích nhìn xuống Lâm Lang.
- Ông xem trông có quen không, thật là mong chờ.
Lúc này Phạm Dương đi lên phía trước, trên cánh cửa có một cái khóa lớn cần phải nhập mật mã. Khi sáu con số được nhập vào, cánh cửa cũng từ từ mở ra.
Bên trong mọi thứ sạch sẽ gọn gàng, trong căn phòng lớn xếp đầy các kệ sắt cao tầm 2m, trên những chiếc kệ còn sót lại vài hủ thủy tinh lớn, bên trong đựng một dung dịch gì đó màu vàng nhạt và một số bộ phận cơ thể người, mỗi hủ thủy tinh như vậy đều có một mã ký tự dán phía trước.
Hạ Ánh sợ hãi đưa tay bịt lấy miệng của bản thân để chặn lại âm thanh. Lâm Ngọc nhíu mày lại, hôm nay như một đại hội vạch tội, bao nhiêu tội ác được chôn giấu bấy lâu cứ như thế mà bị Phạm Dương vạch trần từng cái một. Điều duy nhất khiến cậu đi cùng với bọn họ tới tận bây giờ chính là để chờ một người. Một người rất quan trọng.
Lâm Lang bây giờ trong lòng vô cùng khó chịu, trong thâm tâm đang càng ngày càng sốt ruột. Rốt cuộc từ khi nào bên cạnh ông lại xuất hiện nội gián? Linh cảm của một kẻ từng gây ra nhiều tội ác cho ông ta một cảm giác chẳng lành. Nhìn tình huống hiện tại chắc chắn là một sống một chết.
Phạm Dương lại tiếp tục mở ra một cánh cửa khác bên trong chưa đầy các dụng cụ y tế được bảo quản rất cẩn thận, tiếp đến là một phòng bệnh nhân được bố trí rất sang trọng với nhiều vật dụng y tế cao cấp. Bên cạnh đó là một phòng mổ với nhiều trang thiết bị hiện đại. Tất cả mọi thử ở đây như một bệnh viện thu nhỏ vậy, kể cả một bệnh viện tỉnh cũng chưa chắc đã trang bị được nhiều trang thiết bị hiện đại và tân tiến như vậy, tuy nhiên mọi thiết bị chỉ nhằm phục vụ một mục đích duy nhất là cấy ghép nội tạng phi pháp.
Và khi cánh cửa cuối cùng được mở ra, mùi xác chết hôi thối, cay nồng chạy xộc vào mũi khiến mọi người không kịp phản ứng mà nôn khan.
Bên trong căn phòng xếp đầy những chiếc lồng giam bằng sắt lớn, trên trần nhà còn gắn thêm ba cái móc sắt lớn được treo chắc chắn bằng sợi dây xích rất to, trong ba móc sắt ấy có hai móc đang treo lơ lửng hai cái xác đang phân hủy không rõ là nam hay nữ. Nhìn hiện trường như một lò mổ thịt lớn, tanh tưởi và ghê rợn.
Lúc này khóe mắt Lâm Lang có chút giật giật, trong lòng đang không ngừng suy nghĩ đến một số chuyện. Nơi này trước đó không hề có xác chết nào cả, dù là có thì nhìn mức độ phân hủy này cũng không thể là chuyện của 5 năm trước được. Vậy hai cái xác này là từ khi nào mà có?
Phạm Dương đi đến cuối góc phòng, giật thật mạnh miếng vải đen đang che phủ một vật gì đó rất lớn. Hiện ra trước mắt mọi người là một bể thủy tinh hình chữ nhật được đặt trên một cái bệ gỗ lớn, chiều dài 2m, chiều dọc 1m, bên trong chứa một thi thể còn khá nguyên vẹn. Mà thi thể nằm trong bể kính lớn đó không ai khác chính là Từ Tâm.
Lâm Ngọc có chút mờ hồ, vẫn chưa nhìn nhận được người trước mặt là ai. Lúc này Phạm Dương lại đột nhiên lên tiếng.
- Tôi phải tốn rất nhiều công sức mới có thể mang báu vật này từ chỗ ông Lâm đến đây đấy!
Lúc này Lâm Lang vẫn còn cứng miệng không chịu thừa nhận, nhưng trong lòng lại nóng hết ruột gan, chột dạ như bị người ta nằm được cái đuôi của mình vậy.
Phạm Dương cười một tiếng lớn trào phúng, sau đó lấy một cái búa lớn được để ngay ngắn bên cạnh góc phòng, dơ lên dự định đập bể cái bể kính này.
Đột nhiên Lâm Lang và Lâm Ngọc đều vội vàng đồng thanh nói “Không được”.
Phạm Dương mang theo ý cười trên mặt lại quay qua hỏi lại.
- Ồ! Tại sao lại không được?
Lâm Lang muốn nói nhưng lại không nói, vẻ mặt căng thẳng, mồ hôi trên trán bắt đầu chảy xuống. Lâm Ngọc từ từ bước đến gần cái bể kính, sau đó tỉ mỉ quan sát, miệng liên tục nói.
- Không được phá hỏng nó, không được.
- Mẹ, đây là mẹ tôi, đây chắc chắn là mẹ của tôi.
Hai mắt Lâm Ngọc đỏ ngầu, đôi tay run rẩy sờ thật kỹ gương mặt của Từ Tâm qua lớn kính dày cộm.
Lâm Lang nghiến răng nghiến lợi nhìn Phạm Dương:
- Sao cậu lấy được thứ này?
Phạm Dương dửng dưng thừa nhận, không chút lo sợ:
Là tôi biết được một số bí mật thông qua một người quen.
Lúc này Hạ Ánh không còn lén lút run rẩy nữa mà như biến đổi thành người khác, khoan thai đi đến bên cạnh của Phạm Dương.
- Ấy cha, bị lộ mất tiêu rồi.
Lâm Lang trố mắt nhìn hai người bọn họ đứng cạnh nhau, trong mắt toàn sát ý, như muốn lao đến xử lý đôi cẩu nam nữ này, nhưng thân thể lại quá bất tiện chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn.
- Hai người là từ lúc nào?
Nghe tới đây Phạm Dương có chút đắt ý:
- Cái này tất nhiên là phải cảm ơn ông rồi. Năm đó, nếu không có Hạ Ánh cảnh báo cho tôi thì có lẽ tôi đã bị người của ông giết người diệt khẩu rồi. Vụ tai nạn 5 năm trước, cũng là một tay chúng tôi dàn dựng lên, chỉ tiếc là vụ tai nạn lúc ấy chỉ có thể khiến ông liệt 2 chân mà không phải là liệt cả người.
Nói tới đây Phạm Dương lại lắc đầu tỏ vẻ tiếc nuối khôn nguôi.
Hạ Ánh đi đến trước mặt Lâm Lang nhìn xuống ông ta với vẻ mặt chán ghét:
- Ông thấy trình độ diễn xuất của tôi tốt chứ, không uổng phí tài nguyên ông bồi dưỡng tôi nhỉ!?
- Mỗi khi nhìn thấy khuôn mặt của ông cùng đám người đó, điều khiến tôi kinh tởm không thôi, các người ấy à đều thích cái vẻ ngoài kiều diễm này của tôi nên mới bị tôi lừa thành ra như vậy.
Lâm Lang hai người trước mặt, một người ca một người sướng tức đến tím tái mặt mày. Ông ta thật sự không ngờ tới, mình lại bị đám nít ranh này lừa suốt 5 năm.
- Cô biết được bao nhiêu chuyện?
Hạ Ánh lấy tay che miệng cười khúc khích, nhìn Lâm Lang thể đang nhìn một tên hề.
- Các người nghĩ các người giấu kỹ lắm sao, đám đàn ông các người chỉ cần chuốc mấy ly rượu nói mấy lời ngọt ngào thì chuyện gì cũng không giấu được.
- Chuyện này phải kể từ 5 năm trước, lúc đó ông vừa nhận được một bức thư đe dọa. Sợ chuyện trước đây bị bại lộ, ông liền âm thầm cho người sát hại những người từng tham gia phi vụ cấy ghép nội tạng rồi dàn dựng thành một vụ giết người hàng loạt, sau đó ông cố tình dụ cảnh sát trưởng Phạm Hoài đến để điều tra vụ án rồi âm thầm cho người xử lý Phạm Hoài. Tôi nói có đúng không?
Lâm Lang cười lớn, ánh mắt hắn hung hăn đỏ ngầu, từng sợ tơ máu hằng lên trong mắt:
- Giỏi, giỏi lắm, thì ra các người sớm đã biết hết mọi chuyện, e là hôm nay không tính để tôi toàn vẹn mà rời khỏi đây nhỉ!? Nhưng mà các người có từng nghĩ đến tôi hôm nay đến đây không chỉ một mình?
- Giờ này người của tôi cũng sắp vào tới rồi, các người cứ chờ mà chết cùng nhau ở đây đi.
Bỗng có tiếng bước chân từ bên ngoài vọng vào, ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn ra ngoài cánh cửa. Bạch Lam đi tới, trên eo mang hai khẩu súng nhỏ đã gắn nòng giảm thanh, trên tay còn đang cầm một con dao lớn bằng chiều dài nửa cánh tay vẫn còn đang rỉ máu.
Hạ Ánh mở tròn mắt nhìn người trước mặt, đây chẳng phải là cô trợ lý nhỏ của cô hay sao, sao bây giờ lại thành người của Lâm Lang? Bạch Lam có bản lĩnh lớn như vậy từ lúc nào?
Lâm Lang hưng phấn, lập tức nói lớn:
- Tới đúng lúc lắm, màu giết hết những người ở đây cho tôi.