Bạch Lam từ từ tiến về phía mọi người, ánh mắt đầy chết chóc. Bỗng từ phía sau lại vang lên tiếng bước chân, người tới lần này là là quản gia nhà họ Từ – Lý Long.
Lý Long đi vào trong, trên người mặc một bộ vest đen lịch lãm loan lỗ trên áo là những vết máu còn chưa khô. Mà chuyện này kể ra cũng bất ngờ, dù đã lớn tuổi nhưng thân thủ của Lý Long thật sự vẫn còn rất linh hoạt, chỉ một mình Lý Long vừa ra tay liền có thể giết 2 người đàn ông khỏe mạnh.
Lý Long không nhanh không chậm đi đến bên cạnh thi thể của Từ Tâm, bàn tay dính đầy máu muốn đưa tay sờ lên khuôn mặt của cô chủ nhỏ nhưng lại thôi vì sợ làm Từ Tâm sẽ sợ hãi. Ông ta đúng thật là buồn cười, người đó sớm đã chết từ 20 năm trước, những trong mắt ông ta thi thể trước mặt như còn sống vậy. Bất giác trong đầu ông vang lên câu nói “Sao người chú nhiều máu vậy, chú lại bị thương rồi à?”.
Lý Long sống đến ngày hôm nay chỉ có duy nhất một nguyện vọng đó chính là báo thù cho Từ Tâm và tìm được thi thể của cô chủ nhỏ. Nguyện vọng ấy hôm nay có thể thực hiện được rồi.
Nhà họ Từ thật sự quá thối nát, nếu lúc đó khi ông bà chủ vừa bị sát hại ông đưa Từ Tâm rời khỏi nơi đó thì liệu kết cục có khác đi không?
Hai mắt Lý Long rưng rưng nhìn qua Lâm Ngọc bên cạnh, cũng may máu mũ của Từ Tâm vẫn còn trên thế gian này, để cho ông một cơ hội sửa sai.
- Cậu chủ, người bên ngoài đều được xử lý sạch sẽ rồi.
Lâm Lang giật mình phút chốc lại chuyển sang lo sợ, người của ông ta phái đến cũng phải 30 người đều bị xử lý sạch sẽ rồi hay sao, bọn chúng rốt cuộc là đã tính kế mình từ lúc nào? Dù vậy Lâm Lang có sóng gió nào mà chưa gặp qua, người của ông ta chẳng phải vẫn còn một người ở đây sao, là kẻ máu lạnh nhất, giỏi giết người nhất mà ông ta từng đào tạo.
Việc duy nhất ông ta cần làm bây giờ là làm lung lay tình đoàn kết của bọn họ, kéo dài thời gian để tìm cho mình một con đường sống.
- Đúng là hổ phụ sinh hổ tử, cậu tính kế giỏi lắm.
Lâm Lang vừa nói vừa vỗ tay khen ngợi, cái khen ngợi này đầy trào phúng, như chính bản thân ông ta vừa chịu tổn thương rất lớn. Ánh mắt Lâm Lang nhìn Lâm Ngọc như dao cắt, lời lẽ sắc bén nói ra những lời cay độc:
- Nhưng mà cậu nên nhớ, cậu mang họ Lâm không phải họ Từ, ta dù có thế nào cũng là cha ruột của cậu. Nếu bây giờ cậu chịu cầu xin ta, rồi giết hết tất cả bọn họ thì nể tình cha con ta sẽ cho cậu một con đường sống.
Lâm Ngọc không có chút phản ứng nào, chỉ đứng đó nhìn trân trân vào thi thể của Từ Tâm.
Lúc này Hạ Ánh, Phạm Dương, Lý Long đều cười thầm trong lòng, không biết ông ta lấy đâu ra can đảm vào tình thế này rồi vẫn còn hơi sức để hù dọa bọn họ.
Thấy Lâm Ngọc chỉ đứng đó quay mặt vào bể kính lớn Lâm Lang chỉ tay vào Từ Lâm rồi nói lớn, như muốn khiêu khích giới hạn cuối cùng của Lâm Ngọc.
- Cậu có muốn biết ta giết cô ta như nào không?
Lâm Lang vừa nói câu này thân thể Lâm Ngọc liền có phản ứng. Nhìn thấy như vậy Lâm Lang lại tiếp tục nói:
- Bên phía mấy lão già nhà họ Từ không chỉ muốn tài sản cùng quyền lực của bố mẹ cô ta, mà còn muốn nội tạng của cô ta để giúp họ sống lâu hơn. Nể tình cô ta sinh cho ta một đứa, ta còn dự định cho cô ta sống thêm vài năm vui vẻ. Thật không ngờ đến cô ta lại tự mình tìm đến chất vấn chuyện của ta.
- Ta thấy cô ta yêu thương mấy đứa trẻ đó như vậy, liền đưa cô ta xuống đây nhìn chúng nó cầu xin được sống như nào, nhìn bọn ta lấy đi nội tạng của bọn chúng ra sao. Cô ta vừa khóc, vừa quỳ xuống cầu xin ta tha mạng cho chúng nó. Cảnh tượng đó nhớ lại còn khiến ta hoài niệm.
Nói đến đây Lâm Lang còn nở một nụ cười vui vẻ. Hắn nhìn sự phẫn nộ trên mặt tất cả mọi người ở đây, nhìn Lâm Ngọc đau khổ khiến hắn rất thỏa mãn, ông ta chính là muốn lợi dụng chuyện này kéo dài thời gian cho Bạch Lam hành động.
- Sau khi lấy nội tạng của cô ta đem cấy cho mấy lão già nhà họ Từ, ta cảm thấy nên làm gì đó để lưu lại ký ức này, thế là ta liền cho người tiến hành bảo quản xác của cô ta làm thành tiêu mẫu.
Lâm Lang kể đến đây, ai nấy đều phẫn nộ trong lòng, Lý Long không kìm được mà lao đến chỗ Lâm Lang. Nhưng chưa kịp làm gì thì Bạch Lam đã dơ con dao cầm trên tay đâm thật mạnh xuống đùi của ông ta.
Lâm Lang la lên một tiếng đau đớn rồi nhìn Bạch Lam với đôi mắt không thể nào tin được, đến cả Bạch Lam cũng phản bội ông ta ư. Rốt cuộc từ khi nào, người bên cạnh ông ta đều là nội gián?
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Lam không biết từ lúc nào chảy ra hai hàng nước mắt. Bạch Lam chính là đứa trẻ năm đó mà Từ Tâm đã liều mình cứu giúp từ tay Lâm Lang. Cũng chính Bạch Lam là người kể hết mọi chuyện cho Lý Long, sau đó được Lý Long huấn luyện rồi cài vào tổ chức của Lâm Lang.
Bên này Hạ Ánh cũng đang quỳ sụp xuống khóc lớn, cô khóc cho những nỗi đau mình đã trải qua, khóc cho số phận bi thảm của những đứa trẻ ở Hy Vọng. Vì chính cô cũng từng là đứa trẻ được nuôi dưỡng bởi Hy Vọng.
Khác với Bạch Lam, Hạ Ánh có thể trốn thoát được đều là nhờ sự giúp đỡ của Phạm Hoài. Sau đó không biết vì sao Lâm Ngọc có thể thấy cô, bồi dưỡng cô, cho cô một lý lịch trong sạch để đưa đến bên cạnh Lâm Lang làm nội gián. Và Lâm Ngọc cũng chính là người giúp Phạm Dương tìm ra sự thật năm đó.
Lâm Ngọc từ từ đi đến bên cạnh Lâm Lang, cậu ta vuốt lấy khuôn mặt nhăn nhó vì đau đớn của ông ta, ánh mắt thản nhiên chỉ vào hai cái xác treo trên trần nhà.
- Bọn chúng đều tự tin như ông vậy, như kết cục đều rất thảm.
Lúc này Lâm Lang mới chú ý tới hai các xác đang treo trên trần nhà, nhìn kỹ lại có chút quen mắt. Đây… đây chẳng phải là hai lão già nhà họ Từ đã từng cấy nội tạng của Từ Lâm hay sao?
Lâm Lang ông ta bắt đầu sợ rồi, sợ mình cũng giống như hai lão ấy. Ông ta sống nữa đời người, làm không biết bao nhiêu chuyện ác, nhưng đến giờ phút này mới cảm nhận được rõ nhất sự sợ hãi khi chờ đợi cái chết.
Ông ta nắm chặt lấy tay của Lâm Ngọc ánh mắt thể hiện sự cầu xin, nhưng Lâm Ngọc liền hất tay ông ta ra. Ra hiệu cho hai người Bạch Lam và Lý Long khiên ông ta vào căn phòng chứa đầy tội ác.
Bạch Lam trong phòng mổ sờ soạn những dụng cụ y tế một cách phấn khích, còn Lý Long ghì chặt Lâm Lang xuống bàn rồi cố định ông ta lại bằng những sợ dây.
Lâm Ngọc vỗ vai Phạm Dương như thể hiện sự cảm kích vì đã tìm ra thi thể của Từ Tâm. Sau đó cậu ta bắt đầu lấy ra những đồ vật cúng tế là một lư hương, nhang, hoa thược dược đen và một khay bạc, đã chuẩn bị từ trước đó để ngay ngắn dưới sàn nhà.
Theo dân gian, nếu người sau khi chết không được trở về với gia đình thì không thể nào đi đầu thai chuyển kiếp được, mà linh hồn của người đã mất cứ mãi quẩn quanh nơi mình đã chết. Thế nên Lâm Ngọc mới làm buổi lễ cầu siêu này với mong muốn Từ Tâm có thể ra đi thanh thản.
Từng vết dao rạch xuống da thịt Lâm Lang, máu từ từ chảy ra rồi lại bắn tung tóe khắp nơi, Bạch Lam không giết Lâm Lang ngay lập tức mà từ từ hành hạ ông ta chết dần chết mòn, để ông ta cảm nhận rõ nhất tội ác của mình.
Bên ngoài tiếng đọc kinh siêu độ cùng tiếng la thét thảm khốc của Lâm Lang hòa lẫn vào nhau, vang vọng trong căn hầm, vừa u uất, vừa tanh tưởi, như để thỏa mãn những linh hồn đầy oán giận.