Hắn nắm Tang Tương chém ra một kiếm đầy uy lực.
"Rống!"
"Ầm"
Khi quang mang tiêu tán, bốn người lão Phong Tử nhìn vào khoảng không nơi Thiên Ma đứng lúc nãy, gương mặt ai nấy đều trầm trọng hẳn. Đặc biệt là lão Phong Tử.
Hơn ai hết, ông là người hiểu rõ thần thông của mình có bao nhiêu lợi hại. Với sức mạnh của hỏa giao long kia, đừng nói là một tu sĩ Chân Đan Cảnh sơ kỳ như Thiên Ma mà dù là một tu sĩ Chân Đan Cảnh trung kỳ đi nữa cũng sẽ dễ dàng bị nó diệt sát. Vậy mà Thiên Ma, chỉ với một kiếm chiêu bình thường đã chém tan nó. Nếu như tu vi của hắn không phải Chân Đan Cảnh sơ kỳ mà là trung kỳ hay thậm chí là hậu kỳ thì sẽ thế nào? Lão Phong Tử không dám nghĩ. Ông nói với ba người còn lại, giọng lạnh lùng:
"Đuổi theo!"
Dứt lời, ông đã hóa thành một đạo lưu quang bay đi với tốc độ cực hạn của một tu sĩ Chân Đan Cảnh hậu kỳ.
Ông đã quyết tâm phải giết bằng được Thiên Ma!
...
Về phần Thiên Ma, sau khi "chạy thoát", hắn lập tức hướng đến một phường thị tu tiên gần nhất, kế đến thì thi triển dị dung thuật và liễm tức thuật để ẩn giấu bản thân khỏi thần thức của đám người lão Phong Tử.
Và dĩ nhiên, với trình độ liễm tức thuật và dị dung thuật từ Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết thì việc qua mặt tu sĩ bình thường ở Thiên Vũ đại lục này không phải điều gì quá khó khăn. Thế nhưng đó là với những tu sĩ bình thường, còn với tu sĩ "không bình thường" thì lại khác. Hiện tại thì Thiên Ma chính là bị một kẻ "không bình thường" như thế chặn đường. Tên của kẻ đó là Lãnh Hàn Bích.
"Ngươi cũng muốn lấy mạng ta?"
Thiên Ma là người lên tiếng trước.
Lãnh Hàn Bích không trả lời ngay mà đứng nhìn chằm vào Thiên Ma. Mãi một lúc lâu hắn mới chợt nói:
"Vì sao ngươi lại chọn đi con đường tà đạo?"
Câu hỏi này khiến Thiên Ma cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Dẫu vậy thì hắn vẫn chỉ lạnh lùng đáp:
"Trong mắt ta không có chính mà cũng chẳng có tà."
"Những thứ ngươi học là dùng để giết tu sĩ chính đạo sao?"
Lãnh Hàn Bích lại hỏi.
"Ngươi muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi, không cần phải vòng vo."
"Thiên Ma, ngươi hãy nghe kỹ đây. Nếu ngươi vẫn còn dùng những thứ ngươi đã học được để tàn sát người trong chính đạo, Lãnh Hàn Bích ta nhất định sẽ dùng thanh đao của mình tru diệt ngươi!"
"Tru diệt ta? Buồn cười... Ngươi có bản lãnh đó sao?"
Lời vừa dứt cũng là lúc Thiên Ma xuất kiếm.
"Ầm... Ầm"
Nhìn khoảng không trước mặt, ánh mắt Thiên Ma hiện lên vẻ hoài nghi. Một kiếm vừa rồi tuy không ẩn giấu thần thông gì nhưng cũng chứa đến sáu thành linh lực của hắn, theo lý thì một tu sĩ Niết Bàn Cảnh hậu kỳ đỉnh phong như Lãnh Hàn Bích không thể nào chống lại được. Nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại, Lãnh Hàn Bích chẳng những đỡ được mà còn có thể trốn thoát ngay trước mặt hắn. Đáng nói hơn nữa là bí thuật độn quang kia lại vô cùng cao minh, chỉ trong vài giây đã vượt ra ngoài cảm ứng của hắn.
"Những thần thông cao cấp như thế không thể nào được sáng tạo bởi tu sĩ ở Thiên Vũ đại lục này được. Trừ phi... hắn có một vài thứ giống ta, hoặc cũng có thể..."
Thiên Ma tạm gác lại nghi hoặc trong lòng, nhắm thẳng hướng bắc bay đi.
...
Âm Dương Tông.
"Chủ nhân, người đã trở về."
"Ừm."
Khẽ gật đầu, Thiên Ma tùy tiện hỏi:
"Kết quả thế nào?"
Cổ Mị Sanh báo lại:
"Nhờ có chủ nhân trợ giúp, trong cuộc tuyển chọn lần này ta đã giành chiến thắng."
"Vậy sau này hẳn là ta phải gọi ngươi một tiếng Cổ tông chủ rồi."
"Ta không dám có ý nghĩ đó."
Thiên Ma cũng không muốn tiếp chuyện với nàng nhiều. Hắn nhẹ phẩy tay, bảo:
"Nếu không còn việc gì nữa thì lui ra đi."
Vài giây sau vẫn thấy Cổ Mị Sanh còn đứng đấy, dáng vẻ ngập ngừng thì Thiên Ma hơi cau mày, hỏi:
"Có chuyện gì cần ta giúp thì nói đi."
Lúc này Cổ Mị Sanh mới e ngại mở lời:
"Là thế này thưa chủ nhân: Trong cuộc tuyển chọn lần này, vì ta là người chiến thắng nên hiển nhiên sẽ trở thành tông chủ đời tiếp theo của Âm Dương Tông. Có điều, trước khi chính thức đảm nhiệm chức tông chủ này thì ta phải đi vào Mật Cảnh."
Thấy nàng đột ngột dừng lại, Thiên Ma mới đoán:
"Việc ngươi muốn nhờ ta hẳn là có liên quan đến Mật Cảnh gì kia?"
"Vâng."
"Nói rõ đi."
Cổ Mị Sanh tiếp tục trình bày:
"Theo quy định mà tổ sư Âm Dương Tông chúng ta đặt ra, trước thời điểm cử hành đại điển lên ngôi, tân tông chủ sẽ phải cùng với đạo lữ của mình tiến nhập Mật Cảnh để tiếp nhận tẩy lễ. Chỉ khi nào hoàn thành xong thì mới được mọi người chính thức công nhận."
"Ngươi muốn ta làm đạo lữ của ngươi?"
"Vâng."
Như thấy có điều không đúng, Cổ Mị Sanh bổ sung thêm:
"Nhưng chỉ là trên danh nghĩa."
"Khi nào?"
"Để mở Mật Cảnh thì cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, vì vậy ta nghĩ ít nhất là mười ngày sau."
"Được rồi, đến khi ấy thì tới thông báo cho ta. Ngươi lui ra đi."
"Vậy... Ta xin cáo lui."
Còn lại một mình trong phòng, Thiên Ma ngồi lặng lẽ, tay chống trán, nét mặt đầy ưu tư. Dù được bao bọc bởi thứ ánh sáng ôn hòa và êm dịu tựa vì sao đêm của những viên dạ minh châu nhưng lòng hắn lại chẳng thể nào bình yên nổi. Lấp đầy tâm trí hắn là máu và vô số thi thể nằm la liệt... của những người hắn đã giết.
Thứ cảm giác ấy thật khó chịu. Hắn thấy thế. Nó như muốn bóp nghẹt tim hắn để không còn đập nữa, như muốn siết chặt cổ hắn để không thể thở nữa. Hắn thấy căn phòng này thật ngột ngạt chẳng khác nào một hồ nước đang vây lấy mình. Đầy những giọng nói xa lạ mà hắn chưa bao giờ nghe.
"Im đi!"
Hắn đột nhiên quát lên. Sau đó, hắn đứng dậy đi ra ngoài. Những bước chân vội vã...
...
Nhìn căn nhà tre leo lét ánh đèn trước mặt, Thiên Ma chậm rãi tiến lại gần.
Bên trong căn nhà, Đồng Đồng đang lim dim ngủ trên đùi một cô gái thì bỗng bật dậy, chạy nhanh ra cửa. Thế nhưng khi tới cửa thì như nghĩ tới gì đó, nó đột nhiên dừng lại rồi chạy ngược trở về, đứng nấp sau người cô gái.
Thiên Ma bước vào trong, nhỏ giọng hỏi:
"Ta ở đây một lát được không?"
Cô gái không đáp mà chăm chú nhìn hắn. Vẫn là thân ảnh ấy nhưng chẳng hiểu sao nàng lại thấy có gì đó thật nặng nề và uất.
Sau một lúc, nàng nhẹ gật đầu xem như đồng ý. Đợi hắn ngồi xuống ghế, nàng bỗng hỏi:
"Có muốn nghe ta đàn không?"
Thiên Ma đáp khẽ:
"U Mi."
Cô gái hiểu là hắn muốn nghe khúc "U Mi" bèn lấy tỳ bà ra gảy bản nhạc ấy.
"Tang Tương qua chưa?
Gió hồng vừa đến
Duyên đã cạn
Tình cũng hết
Một tiếng cười đôi ba hàng lệ
Chuyện nhân thế đúng sai nào ai tỏ?
..."
Đây là lần đầu tiên cô gái vừa đàn vừa hát. Khúc nhạc của nàng và lời ca của hắn.
Sau khi tiếng đàn đã ngừng một lúc, Thiên Ma mới nhận xét:
"Ngươi hát hay lắm."
Trầm ngâm một lúc, hắn chợt hỏi:
"Ngươi thấy thế gian này như thế nào?"
"Là một nơi đầy sự đổi thay."
Cô gái đưa tay nhẹ vuốt ve chiếc đàn tỳ bà của mình, nói tiếp, giọng trầm hẳn:
"Với ta, tỳ bà là chiếc đàn đẹp nhất... nhưng cũng là cây đàn đa truân nhất."
"Có lẽ ta đã hiểu được phần nào. Ngươi có thể đàn lại một khúc U Mi nữa không?"
"Ừm."
"Tang Tương qua chưa?
Gió hồng vừa đến
Duyên đã cạn
Tình cũng hết
Một tiếng cười đôi ba hàng lệ
Chuyện nhân thế đúng sai nào ai tỏ?
...
Khúc nhạc kết thúc, cô gái nhìn lại thì thấy Thiên Ma đã ngủ tự khi nào.
...
"Rống!"
"Ầm"
Khi quang mang tiêu tán, bốn người lão Phong Tử nhìn vào khoảng không nơi Thiên Ma đứng lúc nãy, gương mặt ai nấy đều trầm trọng hẳn. Đặc biệt là lão Phong Tử.
Hơn ai hết, ông là người hiểu rõ thần thông của mình có bao nhiêu lợi hại. Với sức mạnh của hỏa giao long kia, đừng nói là một tu sĩ Chân Đan Cảnh sơ kỳ như Thiên Ma mà dù là một tu sĩ Chân Đan Cảnh trung kỳ đi nữa cũng sẽ dễ dàng bị nó diệt sát. Vậy mà Thiên Ma, chỉ với một kiếm chiêu bình thường đã chém tan nó. Nếu như tu vi của hắn không phải Chân Đan Cảnh sơ kỳ mà là trung kỳ hay thậm chí là hậu kỳ thì sẽ thế nào? Lão Phong Tử không dám nghĩ. Ông nói với ba người còn lại, giọng lạnh lùng:
"Đuổi theo!"
Dứt lời, ông đã hóa thành một đạo lưu quang bay đi với tốc độ cực hạn của một tu sĩ Chân Đan Cảnh hậu kỳ.
Ông đã quyết tâm phải giết bằng được Thiên Ma!
...
Về phần Thiên Ma, sau khi "chạy thoát", hắn lập tức hướng đến một phường thị tu tiên gần nhất, kế đến thì thi triển dị dung thuật và liễm tức thuật để ẩn giấu bản thân khỏi thần thức của đám người lão Phong Tử.
Và dĩ nhiên, với trình độ liễm tức thuật và dị dung thuật từ Chân Nghiệt Đại Diễn Quyết thì việc qua mặt tu sĩ bình thường ở Thiên Vũ đại lục này không phải điều gì quá khó khăn. Thế nhưng đó là với những tu sĩ bình thường, còn với tu sĩ "không bình thường" thì lại khác. Hiện tại thì Thiên Ma chính là bị một kẻ "không bình thường" như thế chặn đường. Tên của kẻ đó là Lãnh Hàn Bích.
"Ngươi cũng muốn lấy mạng ta?"
Thiên Ma là người lên tiếng trước.
Lãnh Hàn Bích không trả lời ngay mà đứng nhìn chằm vào Thiên Ma. Mãi một lúc lâu hắn mới chợt nói:
"Vì sao ngươi lại chọn đi con đường tà đạo?"
Câu hỏi này khiến Thiên Ma cảm thấy có chút ngoài ý muốn. Dẫu vậy thì hắn vẫn chỉ lạnh lùng đáp:
"Trong mắt ta không có chính mà cũng chẳng có tà."
"Những thứ ngươi học là dùng để giết tu sĩ chính đạo sao?"
Lãnh Hàn Bích lại hỏi.
"Ngươi muốn gì thì cứ nói thẳng ra đi, không cần phải vòng vo."
"Thiên Ma, ngươi hãy nghe kỹ đây. Nếu ngươi vẫn còn dùng những thứ ngươi đã học được để tàn sát người trong chính đạo, Lãnh Hàn Bích ta nhất định sẽ dùng thanh đao của mình tru diệt ngươi!"
"Tru diệt ta? Buồn cười... Ngươi có bản lãnh đó sao?"
Lời vừa dứt cũng là lúc Thiên Ma xuất kiếm.
"Ầm... Ầm"
Nhìn khoảng không trước mặt, ánh mắt Thiên Ma hiện lên vẻ hoài nghi. Một kiếm vừa rồi tuy không ẩn giấu thần thông gì nhưng cũng chứa đến sáu thành linh lực của hắn, theo lý thì một tu sĩ Niết Bàn Cảnh hậu kỳ đỉnh phong như Lãnh Hàn Bích không thể nào chống lại được. Nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại, Lãnh Hàn Bích chẳng những đỡ được mà còn có thể trốn thoát ngay trước mặt hắn. Đáng nói hơn nữa là bí thuật độn quang kia lại vô cùng cao minh, chỉ trong vài giây đã vượt ra ngoài cảm ứng của hắn.
"Những thần thông cao cấp như thế không thể nào được sáng tạo bởi tu sĩ ở Thiên Vũ đại lục này được. Trừ phi... hắn có một vài thứ giống ta, hoặc cũng có thể..."
Thiên Ma tạm gác lại nghi hoặc trong lòng, nhắm thẳng hướng bắc bay đi.
...
Âm Dương Tông.
"Chủ nhân, người đã trở về."
"Ừm."
Khẽ gật đầu, Thiên Ma tùy tiện hỏi:
"Kết quả thế nào?"
Cổ Mị Sanh báo lại:
"Nhờ có chủ nhân trợ giúp, trong cuộc tuyển chọn lần này ta đã giành chiến thắng."
"Vậy sau này hẳn là ta phải gọi ngươi một tiếng Cổ tông chủ rồi."
"Ta không dám có ý nghĩ đó."
Thiên Ma cũng không muốn tiếp chuyện với nàng nhiều. Hắn nhẹ phẩy tay, bảo:
"Nếu không còn việc gì nữa thì lui ra đi."
Vài giây sau vẫn thấy Cổ Mị Sanh còn đứng đấy, dáng vẻ ngập ngừng thì Thiên Ma hơi cau mày, hỏi:
"Có chuyện gì cần ta giúp thì nói đi."
Lúc này Cổ Mị Sanh mới e ngại mở lời:
"Là thế này thưa chủ nhân: Trong cuộc tuyển chọn lần này, vì ta là người chiến thắng nên hiển nhiên sẽ trở thành tông chủ đời tiếp theo của Âm Dương Tông. Có điều, trước khi chính thức đảm nhiệm chức tông chủ này thì ta phải đi vào Mật Cảnh."
Thấy nàng đột ngột dừng lại, Thiên Ma mới đoán:
"Việc ngươi muốn nhờ ta hẳn là có liên quan đến Mật Cảnh gì kia?"
"Vâng."
"Nói rõ đi."
Cổ Mị Sanh tiếp tục trình bày:
"Theo quy định mà tổ sư Âm Dương Tông chúng ta đặt ra, trước thời điểm cử hành đại điển lên ngôi, tân tông chủ sẽ phải cùng với đạo lữ của mình tiến nhập Mật Cảnh để tiếp nhận tẩy lễ. Chỉ khi nào hoàn thành xong thì mới được mọi người chính thức công nhận."
"Ngươi muốn ta làm đạo lữ của ngươi?"
"Vâng."
Như thấy có điều không đúng, Cổ Mị Sanh bổ sung thêm:
"Nhưng chỉ là trên danh nghĩa."
"Khi nào?"
"Để mở Mật Cảnh thì cần phải chuẩn bị rất nhiều thứ, vì vậy ta nghĩ ít nhất là mười ngày sau."
"Được rồi, đến khi ấy thì tới thông báo cho ta. Ngươi lui ra đi."
"Vậy... Ta xin cáo lui."
Còn lại một mình trong phòng, Thiên Ma ngồi lặng lẽ, tay chống trán, nét mặt đầy ưu tư. Dù được bao bọc bởi thứ ánh sáng ôn hòa và êm dịu tựa vì sao đêm của những viên dạ minh châu nhưng lòng hắn lại chẳng thể nào bình yên nổi. Lấp đầy tâm trí hắn là máu và vô số thi thể nằm la liệt... của những người hắn đã giết.
Thứ cảm giác ấy thật khó chịu. Hắn thấy thế. Nó như muốn bóp nghẹt tim hắn để không còn đập nữa, như muốn siết chặt cổ hắn để không thể thở nữa. Hắn thấy căn phòng này thật ngột ngạt chẳng khác nào một hồ nước đang vây lấy mình. Đầy những giọng nói xa lạ mà hắn chưa bao giờ nghe.
"Im đi!"
Hắn đột nhiên quát lên. Sau đó, hắn đứng dậy đi ra ngoài. Những bước chân vội vã...
...
Nhìn căn nhà tre leo lét ánh đèn trước mặt, Thiên Ma chậm rãi tiến lại gần.
Bên trong căn nhà, Đồng Đồng đang lim dim ngủ trên đùi một cô gái thì bỗng bật dậy, chạy nhanh ra cửa. Thế nhưng khi tới cửa thì như nghĩ tới gì đó, nó đột nhiên dừng lại rồi chạy ngược trở về, đứng nấp sau người cô gái.
Thiên Ma bước vào trong, nhỏ giọng hỏi:
"Ta ở đây một lát được không?"
Cô gái không đáp mà chăm chú nhìn hắn. Vẫn là thân ảnh ấy nhưng chẳng hiểu sao nàng lại thấy có gì đó thật nặng nề và uất.
Sau một lúc, nàng nhẹ gật đầu xem như đồng ý. Đợi hắn ngồi xuống ghế, nàng bỗng hỏi:
"Có muốn nghe ta đàn không?"
Thiên Ma đáp khẽ:
"U Mi."
Cô gái hiểu là hắn muốn nghe khúc "U Mi" bèn lấy tỳ bà ra gảy bản nhạc ấy.
"Tang Tương qua chưa?
Gió hồng vừa đến
Duyên đã cạn
Tình cũng hết
Một tiếng cười đôi ba hàng lệ
Chuyện nhân thế đúng sai nào ai tỏ?
..."
Đây là lần đầu tiên cô gái vừa đàn vừa hát. Khúc nhạc của nàng và lời ca của hắn.
Sau khi tiếng đàn đã ngừng một lúc, Thiên Ma mới nhận xét:
"Ngươi hát hay lắm."
Trầm ngâm một lúc, hắn chợt hỏi:
"Ngươi thấy thế gian này như thế nào?"
"Là một nơi đầy sự đổi thay."
Cô gái đưa tay nhẹ vuốt ve chiếc đàn tỳ bà của mình, nói tiếp, giọng trầm hẳn:
"Với ta, tỳ bà là chiếc đàn đẹp nhất... nhưng cũng là cây đàn đa truân nhất."
"Có lẽ ta đã hiểu được phần nào. Ngươi có thể đàn lại một khúc U Mi nữa không?"
"Ừm."
"Tang Tương qua chưa?
Gió hồng vừa đến
Duyên đã cạn
Tình cũng hết
Một tiếng cười đôi ba hàng lệ
Chuyện nhân thế đúng sai nào ai tỏ?
...
Khúc nhạc kết thúc, cô gái nhìn lại thì thấy Thiên Ma đã ngủ tự khi nào.
...