Nửa tháng trôi qua.
Thời điểm Cổ Mị Sanh đi đến đại điện của Âm Dương Tông thì đã có rất nhiều người chờ sẵn. Đa phần đều là những vị trưởng lão cấp cao, thậm chí ngay cả Cực Lạc - một trong hai vị tôn giả - cũng có mặt. Ánh mắt hắn vừa thoáng qua một tia sắc lạnh khi chứng kiến Thiên Ma cùng đi vào với Cổ Mị Sanh.
"Phụ thân, tôn giả, các vị trưởng lão, Cổ Mị Sanh đã tới."
"Ừm."
Cổ Liệt gật gật đầu, hỏi:
"Mị Nhi, đạo lữ mà con chọn là Thiên Ma sao?"
Hai chữ "Thiên Ma" này Cổ Liệt không lạ gì, từ lúc nữ nhi của ông đưa hắn về Âm Dương Tông thì ông đã biết. Nhưng thời điểm ấy thì ông không bận tâm lắm. Sau đó, khi hay Cổ Mị Sanh để hắn cư ngụ tại Lạc Hoa Điện thì ông mới bắt đầu để ý đến hắn, bởi lẽ hắn là người đầu tiên có thể sống ở Lạc Hoa Điện mà không bị giết. Thời gian gần đây, sự chú ý của ông dành cho Thiên Ma lại càng nhiều hơn bao giờ hết. Vì sao ư? Vì cái tên "Thiên Ma" đã làm kinh động toàn bộ các thế lực tu tiên giới Thiên Vũ đại lục khi một mình ra tay tiêu diệt gần năm mươi tông phái tu tiên chỉ trong chưa đầy một tháng! Đáng nói hơn nữa là, dưới sự mai phục của bốn vị cường giả ba thế lực Đại Nhật Cung, Tinh Cung và Đà La Tự, Thiên Ma vẫn có thể bình an trốn thoát. Đây không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được.
Bởi vậy, đối với sự chọn lựa của nữ nhi mình, Cổ Liệt cũng không thấy có gì không thỏa đáng. Tuy nhiên, có vài người thì lại không nghĩ vậy, Cực Lạc chính là một trong số đó. Hắn lên tiếng phản đối:
"Thiên Ma không thích hợp để trở thành đạo lữ của Mị Sanh."
Nghe thế, Cổ Mị Sanh cau mày, không vui chất vấn:
"Tôn giả, xin hỏi tại sao ông lại cho rằng hắn không thích hợp?"
Cực Lạc đáp:
"Lai lịch của hắn không rõ ràng; ra tay không phân nặng nhẹ, giống như vừa rồi, mỗi lần hắn ra tay đều là diệt môn, như vậy rất dễ biến Âm Dương Tông ta trở thành cái đích cho tu sĩ chính phái nhắm vào. Quan trọng nhất là thời gian hắn gắn bó với Âm Dương Tông quá ngắn, khó mà đảm bảo lòng trung thành với bổn tông được."
Cổ Mị Sanh không phản bác mà hỏi tiếp:
"Như vậy tôn giả ông cho rằng ai mới thích hợp làm đạo lữ của ta?"
"Dĩ nhiên là một người có dũng có mưu, biết phân rõ nặng nhẹ, có xuất thân rõ ràng và trung tâm với Âm Dương Tông."
"Tôn giả ông nói thế thì hẳn là đã chọn được người nào đó thích hợp rồi phải không? Sao không nói huỵch toẹt ra cho mọi người được rõ?"
"Mị Sanh, lời ngươi như vậy là có ý gì?"
"Ý gì?"
Cổ Mị Sanh khẽ liếc qua tứ trưởng lão Trương Vũ gần đó, cười lạnh:
"Ta nghĩ tôn giả ông hẳn phải rõ ràng hơn ta chứ?"
Đến lúc này nàng mới phản kích lại:
"Khi nãy tôn giả ông có nói Thiên Ma xuất thân không rõ ràng, ra tay chẳng phân nặng nhẹ đúng không? Vậy Cổ Mị Sanh ta xin phép được trả lời như sau: Có một câu nói rất hay, đó là "Anh hùng không hỏi xuất thân". Câu nói này ta chẳng những nghe nhiều mà còn thấy nhiều."
Nàng chỉ vào vài vị trưởng lão trong đại điện và nói:
"Ngũ trưởng lão, thất trưởng lão, cửu trưởng lão đều là những người gia nhập Âm Dương Tông rất muộn, tính đến hiện tại thì bất quá cũng chỉ trên dưới mười lăm năm mà thôi, so với con số mấy trăm năm của đại đa số trưởng lão khác mà nói thì thật chẳng thấm vào đâu. Thế nhưng, năng lực của họ thì không ai có thể phủ nhận được và bằng chứng cho việc đó là những chức vị trọng yếu mà họ đang nắm giữ hiện giờ. Tôn giả, xuất thân của họ cũng không rõ ràng đấy. Mặc dù thời gian gia nhập của họ rất ngắn nhưng ai dám nói rằng họ không trung tâm với Âm Dương Tông?"
Những lời lẽ sắc bén và dẫn chứng thuyết phục của Cổ Mị Sanh khiến cho các vị trưởng lão đều âm thầm gật đầu. Ngay cả Cực Lạc tôn giả cũng chẳng thể phản bác được.
Cổ Mị Sanh tiếp tục nói:
"Còn về việc tôn giả ông cho rằng hành động diệt môn của Thiên Ma là ra tay không phân nặng nhẹ thì ta không đồng ý. Từ xưa đến nay, chính tà bất lưỡng lập chẳng khác nào như nước với lửa. Hai bên, bên nào lại không muốn tiêu diệt đối phương? Huồng hồ trong cuộc tuyển chọn vừa rồi, các thế lực chính phái đã nhân cơ hội mà không ngừng truy sát chúng ta. Việc Thiên Ma diệt mấy mươi tông môn của bọn họ là không phân nặng nhẹ ư? Trong khi mà bọn họ chẳng chút nào kiêng dè? Âm Dương Tông chúng ta đường đường là một trong lục đại phái của Thiên Vũ đại lục, là một trong hai thế lực dẫn đầu tà đạo có lý nào lại sợ đầu sợ đuôi mà không dám thẳng tay đáp trả?"
Nàng dịu giọng lại:
"Vì thế cho nên, hành động của Thiên Ma chẳng thể nói là làm việc không phân nặng nhẹ được. Thậm chí ta cho rằng nó còn có tác dụng chấn nhiếp đối với những tông phái có ý chống đối với Âm Dương Tông ta."
"Mị Sanh, ta thấy ngươi đã quá phiến diện rồi. Những lời ngươi vừa nói chỉ là đang xét theo chiều hướng tích cực mà thôi. Ai có thể bảo đảm hành động của hắn sẽ gây tác dụng ngược lại hay không? Ai dám khẳng định tuyệt đối hắn sẽ một dạ trung tâm với Âm Dương Tông?"
Cực Lạc tôn giả vẫn một mực phản đối Thiên Ma trở thành đạo lữ của Cổ Mị Sanh. Hắn hướng Cổ Liệt, dáng vẻ "chân thành" nói:
"Tông chủ, lựa chọn đạo lữ cho tân tông chủ không phải là việc nhỏ; được mất thế nào, lợi hại ra sao, mong tông chủ nên suy xét tỉ mỉ."
Nghe xong mấy lời đó thì nét mặt Cổ Mị Sanh liền trở nên khá khó coi. Tên Cực Lạc kia rõ ràng là đang uy hiếp phụ thân nàng. Giữa một vị tôn giả và một kẻ mới nổi danh là Thiên Ma thì lựa chọn bên nào thiết nghĩ chẳng cần phải nói ra. Nàng tức giận bảo:
"Cực Lạc! Lựa chọn người nào làm đạo lữ là quyết định của ta! Quy định của tông môn còn không cấm thì ngươi có quyền gì mà lên tiếng phản đối?"
Trước sự chất vấn thẳng thừng của Cổ Mị Sanh, Cực Lạc tôn giả không có cách nào phản bác được, bởi lẽ thật sự lời nàng nói không hề sai. Nếu xét theo quy định của tông môn thì hắn chẳng có quyền gì mà phản đối hay là đồng ý hết. Và điều đó làm hắn cảm thấy mình bị "xúc phạm". Hắn "Hừ" lạnh, mười thành uy áp nhằm vào Cổ Mị Sanh mà tới.
Cổ Liệt đương nhiên sẽ không đứng nhìn nữ nhi bị thương tích gì. Thế nhưng khi hắn định ngăn lại uy áp của Cực Lạc tôn giả thì một người khác đã làm việc đó.
Kẻ ấy là Thiên Ma.
Đứng chắn trước người Cổ Mị Sanh, Thiên Ma phát ra một luồng uy áp khiếp người để đối kháng lại. Và điều làm mọi người phải kinh ngạc đó là luồng uy áp kia chẳng chút nào thua kém uy áp của Cực Lạc tôn giả, trong khi tu vi của Cực Lạc tôn giả đã là Chân Đan Cảnh hậu kỳ.
Có thể nói đây là một chuyện khó tin làm người ta không thể không rung động. Và người bị rung động nhất hiện giờ thiết nghĩ không ai khác ngoài Cực Lạc tôn giả. Theo cảm nhận của hắn thì rõ ràng tu vi của Thiên Ma chỉ là Chân Đan Cảnh sơ kỳ. Thế nhưng thứ đang xảy ra trước mắt hắn lại là thế nào? Từ bao giờ mà uy áp của tu sĩ Chân Đan Cảnh sơ kỳ có thể đối kháng lại với tu sĩ Chân Đan Cảnh hậu kỳ? Cực Lạc tôn giả cảm thấy đầu của mình có chút không đủ dùng.
Thời điểm Cổ Mị Sanh đi đến đại điện của Âm Dương Tông thì đã có rất nhiều người chờ sẵn. Đa phần đều là những vị trưởng lão cấp cao, thậm chí ngay cả Cực Lạc - một trong hai vị tôn giả - cũng có mặt. Ánh mắt hắn vừa thoáng qua một tia sắc lạnh khi chứng kiến Thiên Ma cùng đi vào với Cổ Mị Sanh.
"Phụ thân, tôn giả, các vị trưởng lão, Cổ Mị Sanh đã tới."
"Ừm."
Cổ Liệt gật gật đầu, hỏi:
"Mị Nhi, đạo lữ mà con chọn là Thiên Ma sao?"
Hai chữ "Thiên Ma" này Cổ Liệt không lạ gì, từ lúc nữ nhi của ông đưa hắn về Âm Dương Tông thì ông đã biết. Nhưng thời điểm ấy thì ông không bận tâm lắm. Sau đó, khi hay Cổ Mị Sanh để hắn cư ngụ tại Lạc Hoa Điện thì ông mới bắt đầu để ý đến hắn, bởi lẽ hắn là người đầu tiên có thể sống ở Lạc Hoa Điện mà không bị giết. Thời gian gần đây, sự chú ý của ông dành cho Thiên Ma lại càng nhiều hơn bao giờ hết. Vì sao ư? Vì cái tên "Thiên Ma" đã làm kinh động toàn bộ các thế lực tu tiên giới Thiên Vũ đại lục khi một mình ra tay tiêu diệt gần năm mươi tông phái tu tiên chỉ trong chưa đầy một tháng! Đáng nói hơn nữa là, dưới sự mai phục của bốn vị cường giả ba thế lực Đại Nhật Cung, Tinh Cung và Đà La Tự, Thiên Ma vẫn có thể bình an trốn thoát. Đây không phải là chuyện mà ai cũng có thể làm được.
Bởi vậy, đối với sự chọn lựa của nữ nhi mình, Cổ Liệt cũng không thấy có gì không thỏa đáng. Tuy nhiên, có vài người thì lại không nghĩ vậy, Cực Lạc chính là một trong số đó. Hắn lên tiếng phản đối:
"Thiên Ma không thích hợp để trở thành đạo lữ của Mị Sanh."
Nghe thế, Cổ Mị Sanh cau mày, không vui chất vấn:
"Tôn giả, xin hỏi tại sao ông lại cho rằng hắn không thích hợp?"
Cực Lạc đáp:
"Lai lịch của hắn không rõ ràng; ra tay không phân nặng nhẹ, giống như vừa rồi, mỗi lần hắn ra tay đều là diệt môn, như vậy rất dễ biến Âm Dương Tông ta trở thành cái đích cho tu sĩ chính phái nhắm vào. Quan trọng nhất là thời gian hắn gắn bó với Âm Dương Tông quá ngắn, khó mà đảm bảo lòng trung thành với bổn tông được."
Cổ Mị Sanh không phản bác mà hỏi tiếp:
"Như vậy tôn giả ông cho rằng ai mới thích hợp làm đạo lữ của ta?"
"Dĩ nhiên là một người có dũng có mưu, biết phân rõ nặng nhẹ, có xuất thân rõ ràng và trung tâm với Âm Dương Tông."
"Tôn giả ông nói thế thì hẳn là đã chọn được người nào đó thích hợp rồi phải không? Sao không nói huỵch toẹt ra cho mọi người được rõ?"
"Mị Sanh, lời ngươi như vậy là có ý gì?"
"Ý gì?"
Cổ Mị Sanh khẽ liếc qua tứ trưởng lão Trương Vũ gần đó, cười lạnh:
"Ta nghĩ tôn giả ông hẳn phải rõ ràng hơn ta chứ?"
Đến lúc này nàng mới phản kích lại:
"Khi nãy tôn giả ông có nói Thiên Ma xuất thân không rõ ràng, ra tay chẳng phân nặng nhẹ đúng không? Vậy Cổ Mị Sanh ta xin phép được trả lời như sau: Có một câu nói rất hay, đó là "Anh hùng không hỏi xuất thân". Câu nói này ta chẳng những nghe nhiều mà còn thấy nhiều."
Nàng chỉ vào vài vị trưởng lão trong đại điện và nói:
"Ngũ trưởng lão, thất trưởng lão, cửu trưởng lão đều là những người gia nhập Âm Dương Tông rất muộn, tính đến hiện tại thì bất quá cũng chỉ trên dưới mười lăm năm mà thôi, so với con số mấy trăm năm của đại đa số trưởng lão khác mà nói thì thật chẳng thấm vào đâu. Thế nhưng, năng lực của họ thì không ai có thể phủ nhận được và bằng chứng cho việc đó là những chức vị trọng yếu mà họ đang nắm giữ hiện giờ. Tôn giả, xuất thân của họ cũng không rõ ràng đấy. Mặc dù thời gian gia nhập của họ rất ngắn nhưng ai dám nói rằng họ không trung tâm với Âm Dương Tông?"
Những lời lẽ sắc bén và dẫn chứng thuyết phục của Cổ Mị Sanh khiến cho các vị trưởng lão đều âm thầm gật đầu. Ngay cả Cực Lạc tôn giả cũng chẳng thể phản bác được.
Cổ Mị Sanh tiếp tục nói:
"Còn về việc tôn giả ông cho rằng hành động diệt môn của Thiên Ma là ra tay không phân nặng nhẹ thì ta không đồng ý. Từ xưa đến nay, chính tà bất lưỡng lập chẳng khác nào như nước với lửa. Hai bên, bên nào lại không muốn tiêu diệt đối phương? Huồng hồ trong cuộc tuyển chọn vừa rồi, các thế lực chính phái đã nhân cơ hội mà không ngừng truy sát chúng ta. Việc Thiên Ma diệt mấy mươi tông môn của bọn họ là không phân nặng nhẹ ư? Trong khi mà bọn họ chẳng chút nào kiêng dè? Âm Dương Tông chúng ta đường đường là một trong lục đại phái của Thiên Vũ đại lục, là một trong hai thế lực dẫn đầu tà đạo có lý nào lại sợ đầu sợ đuôi mà không dám thẳng tay đáp trả?"
Nàng dịu giọng lại:
"Vì thế cho nên, hành động của Thiên Ma chẳng thể nói là làm việc không phân nặng nhẹ được. Thậm chí ta cho rằng nó còn có tác dụng chấn nhiếp đối với những tông phái có ý chống đối với Âm Dương Tông ta."
"Mị Sanh, ta thấy ngươi đã quá phiến diện rồi. Những lời ngươi vừa nói chỉ là đang xét theo chiều hướng tích cực mà thôi. Ai có thể bảo đảm hành động của hắn sẽ gây tác dụng ngược lại hay không? Ai dám khẳng định tuyệt đối hắn sẽ một dạ trung tâm với Âm Dương Tông?"
Cực Lạc tôn giả vẫn một mực phản đối Thiên Ma trở thành đạo lữ của Cổ Mị Sanh. Hắn hướng Cổ Liệt, dáng vẻ "chân thành" nói:
"Tông chủ, lựa chọn đạo lữ cho tân tông chủ không phải là việc nhỏ; được mất thế nào, lợi hại ra sao, mong tông chủ nên suy xét tỉ mỉ."
Nghe xong mấy lời đó thì nét mặt Cổ Mị Sanh liền trở nên khá khó coi. Tên Cực Lạc kia rõ ràng là đang uy hiếp phụ thân nàng. Giữa một vị tôn giả và một kẻ mới nổi danh là Thiên Ma thì lựa chọn bên nào thiết nghĩ chẳng cần phải nói ra. Nàng tức giận bảo:
"Cực Lạc! Lựa chọn người nào làm đạo lữ là quyết định của ta! Quy định của tông môn còn không cấm thì ngươi có quyền gì mà lên tiếng phản đối?"
Trước sự chất vấn thẳng thừng của Cổ Mị Sanh, Cực Lạc tôn giả không có cách nào phản bác được, bởi lẽ thật sự lời nàng nói không hề sai. Nếu xét theo quy định của tông môn thì hắn chẳng có quyền gì mà phản đối hay là đồng ý hết. Và điều đó làm hắn cảm thấy mình bị "xúc phạm". Hắn "Hừ" lạnh, mười thành uy áp nhằm vào Cổ Mị Sanh mà tới.
Cổ Liệt đương nhiên sẽ không đứng nhìn nữ nhi bị thương tích gì. Thế nhưng khi hắn định ngăn lại uy áp của Cực Lạc tôn giả thì một người khác đã làm việc đó.
Kẻ ấy là Thiên Ma.
Đứng chắn trước người Cổ Mị Sanh, Thiên Ma phát ra một luồng uy áp khiếp người để đối kháng lại. Và điều làm mọi người phải kinh ngạc đó là luồng uy áp kia chẳng chút nào thua kém uy áp của Cực Lạc tôn giả, trong khi tu vi của Cực Lạc tôn giả đã là Chân Đan Cảnh hậu kỳ.
Có thể nói đây là một chuyện khó tin làm người ta không thể không rung động. Và người bị rung động nhất hiện giờ thiết nghĩ không ai khác ngoài Cực Lạc tôn giả. Theo cảm nhận của hắn thì rõ ràng tu vi của Thiên Ma chỉ là Chân Đan Cảnh sơ kỳ. Thế nhưng thứ đang xảy ra trước mắt hắn lại là thế nào? Từ bao giờ mà uy áp của tu sĩ Chân Đan Cảnh sơ kỳ có thể đối kháng lại với tu sĩ Chân Đan Cảnh hậu kỳ? Cực Lạc tôn giả cảm thấy đầu của mình có chút không đủ dùng.