Độc Y Xấu Phi

Chương 67: Đại tướng quân uy vũ!

“Phu quân, nàng nói bậy! Quả thực là vu khống!” Ngọc phu nhân cùng Hạng Quân Nhu vạn lần thật không ngờ Lạc Tuyết trước kia nhát gan hiện tại lại có lá gan lớn như vậy, hơn nữa trên tay nàng còn cầm một cái hộp tinh xảo, bên trong nằm một đôi vòng tay Dương Chi ngọc cực phẩm, đúng dịp xác minh lễ vật được nhắc tới trong lời nói của Lạc Tuyết.

 

“Phụ thân, ngươi đừng để bị các nàng lừa! Ngươi xem, mặt của ta chính là con tiện nhân kia đánh!” Hạng Quân Nhu chỉa ngón tay về phíaHạng Quân Vãn, hoàn toàn đã quên vừa rồi Hạng Quân Vãn là làm sao giáo huấn nàng.

 

“Khốn kiếp!”

 

Không đợi Hạng Quân Vãn ra tay, Hạng Trị Chung hét lớn một tiếng, dọa Hạng Quân Nhu nhảy dựng.

 

Lúc này đây, Hạng Trị Chung rốt cục tự mình cảm nhận được cuộc sống của Hạng Quân Vãn ở phủ tướng quân, trước kia hắn lãnh binh ở bên ngoài, tuy rằng đau lòng Hạng Quân Vãn, nhưng dù sao cách quá xa, ngoài tầm tay với, Ngọc phu nhân sau lưng có Hoàng hậu làm chỗ dựa, ở phủ tướng quân quả thực là lấy thúng úp voi. Nhưng mà nay hắn đã trở lại, mẹ con Ngọc phu nhân còn kiêu ngạo như vậy, chẳng lẽ các nàng đều khi hắn là người chết sao!

 

“Nàng là tỷ tỷ của ngươi! Ngươi trước mặt của ta mặt cũng dám kiêu ngạo ương ngạnh, bản thân ngươi là cái dạng gì mà dám nói tỷ tỷ mình như thế! Người đâu, đem Tứ tiểu thư nhốt vào Phật đường!”

 

“Phu quân……”

 

Hạng Trị Chung yêu thương Hạng Quân Vãn, vẫn là một cây gai trong lòng Ngọc phu nhân, hiện tại hắn vì Hạng Quân Vãn trút giận, Ngọc phu nhân lại tức giận đến sắc mặt trắng bệch. Tốt xấu bà vừa mới vinh thăng làm tướng quân phu nhân, Hạng Trị Chung không nể mặt thầy tu cũng phải nể mặt phật tổ, ngay cả Hạng Quân Nhu làm sai, cũng có thể xem hôm nay là ngày lành của bà mà không nên truy cứu. Phạt Hạng Quân Nhu như thế, kỳ thật chính là đánh vào mặt bà a! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

 

“Ngươi câm miệng cho ta! Đều là ngươi dạy nữ nhi tốt! Trước kia các ngươi làm sao đối với Vãn Nhi, ta cũng không truy cứu, nhưng mà hiện tại ở ngay dưới mắt của ta mà các ngươi cũng dám như thế, phủ tướng quân rốt cuộc là ai làm chủ?!”

 

Hạng Trị Chung lên tiếng, lập tức có người đi lên mang Hạng Quân Nhu đi.

 

“Ta không phục!” Hạng Quân Nhu giãy ra, vọt tới trước mặt Hạng Trị Chung, “Vì sao? Ta cùng nàng đồng dạng là của ngươi nữ nhi, vì sao ngươi bất công như vậy? Nàng có chỗ nào tốt! Kẻ quái dị, phế vật, còn là một dã chủng! Bộ dạng nàng một chút cũng không giống ngươi, nàng chính là một dã chủng! Dựa vào cái gì muốn ta nhượng nàng, còn muốn nhìn nàng chiếm lấy những thứ thuộc về ta ——”

 

“Ba ——” Lời của Hạng Quân Nhu còn chưa nói xong, Hạng Trị Chung một bạt tai trực tiếp đem nàng đánh ngã. Hạng Trị Chung nhiều năm ở trong quân, lực tay thật lớn, một cái tát này trực tiếp đem Hạng Quân Nhu đánh tới ngất xỉu.

 

“Nhu Nhi……” Ngọc phu nhân thấy thế, lao qua ôm nữ nhi gào khóc, “Phu quân, Nhu Nhi cho dù có sai, người có chuyện không thể từ từ nói sao? Nàng còn là một đứa nhỏ a! Ta có hai cái nữ nhi, Nhu Nhi bị như thế, ngươi để cho ta sống thế nào a!”

 

Một khóc hai náo ba thắt cổ, là thủ pháp truyền thống của nữ nhân, Ngọc phu nhân cũng không ngoại lệ. Chỉ tiếc, Hạng Trị Chung cũng không bởi vì Ngọc phu nhân lê hoa đái vũ mà đối với nàng thương tiếc, điều hắn không thể dễ dàng tha thứ là Hạng Quân Nhu một ngụm một tiếng “Tiện chủng” đến mắng Hạng Quân Vãn. Nếu Hạng Quân Vãn là tiện chủng, vậy thiên hạ cũng chẳng có ai là người cao quý!

 

“Ngươi không muốn sống, có thể lập tức chết!” Hạng Trị Chung chán ghét nhìn Ngọc phu nhân liếc mắt một cái, hắn chưa từng chán ghét Ngọc phu nhân như vậy. “Người đâu, mang Tứ tiểu thư tiếp tục quỳ Phật đường, chờ nàng nhận sai, lại cho nàng ăn! Nếu Tứ tiểu thư không biết sai, để cho nàng quỳ, đến khi nàng nhận sai mới thôi!”

 

Lập tức, đi lên hai người đem Hạng Quân Nhu lôi đi, Ngọc phu nhân muốn cùng đi qua, bị Hạng Trị Chung ngăn lại.

 

 

 

“Phu nhân, hôm nay là ngày lành của ngươi, ngươi đi Từ Đường dâng hương hành lễ cho Nguyệt Như. Tuy rằng Thái hậu cất nhắc ngươi, cho ngươi thành phu nhân, nhưng Nguyệt Như mới là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, Vãn Nhi mới là chủ tử chính thức của phủ tướng quân. Ngươi…… Phải nhớ kỹ vị trí của mình!”

 

Lời này đem Ngọc phu nhân tức giận đến răng nanh nghiến kêu khanh khách, hắn là có ý tứ gì? Làm cho bà đội lên danh hiệu đại phu nhân, lại giống như trước đây làm kẻ theo đuôi? Điều đó không có khả năng!

 

Chỉ là, Ngọc phu nhân chỗ nào dám chống đối Hạng Trị Chung, chỉ có thể trước khi đi hung tợn nhìn về phía Hạng Quân Vãn. Sỉ nhục này, bà nhớ kỹ! Thù này bà nhất định sẽ báo!

 

Những kẻ hùng hổ đi theo mẹ con Ngọc phu nhân đến đây, bị Hạng Trị Chung sai người mang đi ra ngoài mỗi người đánh bốn mươi đại bản. Trong viện, không ngừng có thanh âm quát to cùng cầu xin tha thứ truyền đến, Hạng Quân Vãn lại không coi ai ra gì lấy ra Hoàng Kim trà, tự mình pha một ấm, rót một chén đưa cho Hạng Trị Chung. “Phụ thân, nếm thử tay nghề của ta!”

 

Nhìn thấy Hạng Quân Vãn bình tĩnh thong dong như thế, Hạng Trị Chung vừa lòng gật gật đầu. Trước kia hắn còn lo lắng Hạng Quân Vãn quá mức nhu nhược, sợ mình không thể hộ nàng cả đời, nay ngoài cửa sổ tiếng hạ nhân khóc la không ngừng truyền đến, Hạng Quân Vãn lại thủy chung vẫn duy trì tao nhã tươi cười, khiến cho Hạng Trị Chung rốt cục yên tâm. Không có hắn thủ hộ, nói vậy nàng cũng có thể sống rất khá đi! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

 

“Trà ngon!” Hạng Trị Chung một ngụm đem Hoàng Kim trà uống xong, dẫn tới Lạc Tuyết một trận cười khẽ, “Lão gia, thưởng thức trà cũng không phải là uống giống người như thế!”

 

Lời của Lạc Tuyết, khiến cho tâm tình Hạng Trị Chung lúc trước bị mẹ con Ngọc phu nhân ảnh hưởng trở nên tốt hẳn lên, vừa rồi Lạc Tuyết đối với Hạng Quân Vãn bảo vệ hắn đều xem ở trong mắt, có người trung tâm như thế, đối với Hạng Quân Vãn có thể nói là trợ lực lớn nhất.

 

Cha và con gái hàn huyên một hồi lâu, có người gõ cửa, “Lão gia, bốn mươi đại bản đánh xong. Có hai người tắt thở……”

 

“Đã chết? Tiện nghi bọn họ!” Hạng Trị Chung hừ lạnh một tiếng, “Đem bọn họ đưa đến Đại Lý Tự, nói là ác nô khi chủ, nói Trương đại nhân xử lý thật tốt!”

 

Có những lời này, những người đó chỉ có một con đường chết, Hạng Quân Vãn cười lại rót một chén trà cho Hạng Trị Chung. Có phụ thân vì nàng che gió che mưa như thế, nàng còn có cái yêu cầu gì xa vời chứ!

 

Tại phật đường, Ngọc phu nhân sau khi biết được Hạng Trị Chung trừng trị những người đó, chân mềm nhũn, ngồi dưới đất. Hạng Trị Chung, ngươi có nhất thiết phải đuổi tận giết tuyệt như thế sao? Những người đó đều là tâm phúc Ngọc phu nhân mấy năm nay bồi dưỡng ở phủ tướng quân, làm như vậy, tương đương chặt mất cánh tay phải của bà.

 

“Nương, phụ thân vì sao vô tình như vậy?” Hạng Quân Nhu mặt xưng phù, ánh mắt híp lại thành một đường nhỏ.

 

Nhìn thấy nữ nhi ủy khuất như thế, Ngọc phu nhân đau lòng không thôi. “Nhu Nhi, cục tức này trước hết nhẫn nhịn, ngươi trước hết xin lỗi cha ngươi, chúng ta sẽ có cơ hội thu thập tiểu tiện nhân kia!” Ngọc phu nhân kêu Thanh Đằng xuất ra thư của nàng đưa cho Hạng Quân Nhu, sau khi nhìn được nội dung, Hạng Quân Nhu cười đến dữ tợn. “Nương, người nói rất đúng, nhẫn nhất thời gió êm sóng lặng! Trước hết để cho tiểu tiện nhân kia đắc ý vài ngày, ngày sinh Thái hậu chính là ngày nàng chết!”

 

Chưa đến hai ngày, lời dồn tiểu thư phủ tướng quân chính là Nữ chúa rơi vào tai Hạng Quân Vãn, sau khi nghe được tin tức, nàng lạnh lùng cười, nàng khẳng định không có sơ hở, Phượng Cửu, cũng sẽ không bán đứng nàng, chuyện này rốt cuộc là ai ở sau lưng giở trò quỷ chứ? (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)

 

Cùng lúc đó, Công Tôn Nam ở ngự thư phòng cũng nghe được tin đồn này. Tuy rằng ngay từ đầu hắn không tin đây là thật sự, nhưng mà lời đồn càng truyền càng mạnh, Công Tôn Nam thế nhưng tin vài phần.

 

“Nếu Hạng Quân Vãn thật là Nữ chúa, Hạng Trị Chung kia chẳng phải là giấu diếm trẫm quá tốt?” Vừa nghĩ tới dung mạo của nữ tử đêm đó, con ngươi Công Tôn Nam lại âm trầm vài phần.

back top