Công Tôn Nam xưa nay rất đa nghi, điểm này cũng chính là điểm Triệu Mạn muốn lợi dụng. Mọi căn cứ chính xác đều cho thấy, chuyện năm đó là Công Tôn Nam đứng sau lưng sai khiến Hạng Trị Chung phản bội Công Tôn Bách, hai người này là kẻ thù giết con của bà, bà muốn làm cho bọn họ đấu tranh nội bộ, đấu đến lưỡng bại câu thương mới tốt!
“Thanh Đằng, đều an bài hết chưa?”
“An bài hết rồi……”
“Được ——” Triệu Mạn nhìn trời chiều như máu, trong mắt đã tràn ngập bi thương. Bách Nhi, mẫu hậu nhất định sẽ báo thù cho ngươi!
Lời đồn, đối với phủ tướng quân mang đến phiền toái rất lớn, đủ loại người lấy đủ loại lý do xuất hiện ở đại môn phủ tướng quân, muốn gặp Hạng Quân Vãn, kết quả đều bị Hạng Trị Chung lấy cớ Hạng Quân Vãn đang dưỡng bệnh mà cự tuyệt. Mặc dù có người chưa từ bỏ ý định, nhưng thay vào đó đây là Cẩm thành, Hạng Trị Chung là đại tướng quân Thương Nguyệt quốc, cũng không có người dám xông vào phủ tướng quân. Chỉ là phương thức che che đậy như thế, càng làm cho mọi người đối với Hạng Quân Vãn sinh ra tò mò.
Ngay lúc lời đồn bay đầy trời, Phượng Cửu trở về, mang theo Linh Nhật châu.
“Hạt châu này trông thật xinh đẹp!” Hạng Quân Vãn cầm Linh Nhật châu màu bạch ngân phiếm chút ánh sáng ngẩn người, nhật, hẳn là nóng bỏng rực rỡ, nhưng Linh Nhật châu lại là màu trắng ngà thanh lương, ngược lại, nguyệt, hẳn là lạnh lùng thanh lãnh, nhưng Linh Nguyệt châu lại là đỏ rực. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
“Thích không?”
Vẻ mặt Phượng Cửu có chút mỏi mệt, nhưng mà ánh mắt nhìn Hạng Quân Vãn vẫn nồng tình mật ý như trước, hắn từ phía sau lưng ôm vòng eo Hạng Quân Vãn, vùi đầu vào sau tai nàng, ngửi trên người nàng mùi thơm cơ thể độc nhất thuộc về Hạng Quân Vãn, trong lòng đặc biệt thỏa mãn.
“Thích!”
“Thích là tốt rồi, cũng không uổng ta chạy một chuyến này……”
Thanh âm của Phượng Cửu càng ngày càng nhỏ, cuối cùng thế nhưng an tĩnh lại. Một trận hô hấp ấm áp từ phía sau đầu Hạng Quân Vãn truyền đến, người nam nhân này thế nhưng ôm nàng mà ngủ.
Hạng Quân Vãn không dám quấy rầy Phượng Cửu, đành phải thay nhẹ nhàng chuyển động, vừa định giúp đỡ Phượng Cửu lên giường, lại bị hắn kéo vào trong lòng, theo hắn ngã nằm xuống.
“Đừng đi, ta đã ba ngày ba đêm chưa chợp mắt……” Phượng Cửu nỉ non, bàn tay to vỗ về lưng Hạng Quân Vãn, nhiệt khí ấm áp vù vù phả lên món tóc trước trán Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu nhắm chặt hai mắt, nặng nề ngủ.
Ba ngày ba đêm chưa chợp mắt?
Hạng Quân Vãn nhìn chằm chằm khuôn mặt hao gầy của Phượng Cửu, cùng màu xanh dưới cằm, trong lòng cảm thấy mềm mại lạ thường. Lúc trước, hắn nói chắc chắn tìm Linh Nhật châu cho nàng, quả nhiên làm được. Chỉ là, Phượng Cửu, ngươi vì sao phải đối với ta tốt như vậy?
Ngón tay Hạng Quân Vãn nhẹ nhàng vẽ theo làn mi Phượng Cửu, chậm rãi đi xuống. Cặp phượng nhãn kia ngày thường tùy tiện bừa bãi, lúc này không ngờ lại an tĩnh như thế, lông mi thật dài đi theo hô hấp của hắn lên xuống, giống như cánh bướm vậy.
Thời điểm Phượng Cửu tỉnh, là ương ngạnh bá đạo lại dịu dàng săn sóc, hai loại biểu tình trái ngược có thể ở trên mặt hắn phối hợp được hoàn hảo không sứt mẻ, mà lúc này, hắn đang ngủ, lại giống như đứa nhỏ, chỉ là một bàn tay gắt gao nắm cả hông của nàng, một bàn tay nắm chặt tay trái của nàng, dường như sợ Hạng Quân Vãn rời đi.
Thôi, hôm nay cứ qua như vậy đi! Nghĩ đến Hạng Trị Chung mấy ngày hôm trước nói, nếu cùng Phượng Cửu lưỡng tình tương duyệt, thì rời đi nơi này, Hạng Quân Vãn bỗng nhiên cảm thấy, kỳ thật có Phượng Cửu đi cùng, cũng không phải một chuyện xấu.
Mang theo tâm tình như thế, Hạng Quân Vãn chìm vào giấc ngủ.
Chờ đến khi thiên hạ trong lòng hát ra tiếng hít thở đều đều, Phượng Cửu mới chậm rãi mở phượng nhãn diêm dúa lẳng lơ. Nữ nhân này, không hề phòng bị mà nằm ở trong lồng ngực của hắn, khiến cho Phượng Cửu có loại cảm giác thỏa mãn. Hắn, đã chậm rãi tiếp cận lòng của nàng rồi! (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Lúc này, Hạng Quân Vãn lại là ở trong mùi thức ăn mà tỉnh lại, Phượng Cửu chuẩn bị một bàn những thứ Hạng Quân Vãn thích ăn, cười híp mắt hầu hạ nàng rửa mặt, ôm nàng đến bên cạnh bàn.
“Phượng Cửu, ta lại không bị thương, ngươi có thể ——”
Trải qua một đêm hôm qua, Hạng Quân Vãn rõ ràng cảm giác được Phượng Cửu thấy nàng ánh mắt so với trước kia càng nhiều hơn một phần nóng rực, hiện tại ở trong lòng ngực của hắn, hơi thở nam tính của hắn gần sát như thế, khiến cho Hạng Quân Vãn không khỏi đỏ mặt, hồng nhạt vẫn lan tràn đến gáy của nàng, mà ngay cả xương quai xanh lộ ra đến khéo léo, cũng dấy lên một tầng phấn hồng nhợt nhạt, Phượng Cửu nhìn đến yết hầu căng thẳng.
“Ta rời đi mấy ngày nay nàng cũng không có ăn cơm thật ngon đi! Nhìn nàng gầy chỉ còn xương cốt, ôm đau tay cho nên ta quyết định tự mình đốc thúc nàng ăn cơm!”
Phượng Cửu bắt ép mình đem ánh mắt từ chỗ xương quai xanh Hạng Quân Vãn thu hồi lại, gắp đồ ăn tới trong bát nàng, “Ăn nhiều một chút! Ăn nhiều còn tốt cho sinh nở!”
“Khụ khụ ——” Lời này trực tiếp khiến cho Hạng Quân Vãn sặc. Cái gì gọi là một nắm xương cốt? Cái gì gọi là ăn nhiều dễ sinh nở? Bọn họ, còn chưa có quen thuộc như vậy đi……
Tựa hồ nhìn ra suy nghĩ của Hạng Quân Vãn, Phượng Cửu hiếm khi nghiêm túc hẳn lên, “Nàng đều ngủ với ta, chẳng lẽ không tính đối với ta phụ trách sao?”
“Chít chít ——” Bao Tử ở một bên hai chân trước đang phục xuống bàn nhìn chằm chằm mỹ thực thèm nhỏ dãi ba thước, sau khi nghe Phượng Cửu vô lại nói như vậy, trực tiếp lăn lông lốc ngã trên mặt đất. Vô sỉ a! Chủ nhân, rõ ràng là ngươi chơi xấu người khác trên giường, còn nói lời nghĩa chính như vậy! Hơn nữa, đây cũng không phải lần đầu tiên ngươi chiếm tiện nghi của Vãn Vãn!
Hạng Quân Vãn quẫn, khuôn mặt càng cháy lên lợi hại. Hắn thế nhưng da mặt càng ngày càng dầy!
Không đợi Hạng Quân Vãn nhận, Phượng Cửu trực tiếp gắp đũa rau đút vô miệng Hạng Quân Vãn, một bên giúp nàng ăn cơm, một bên miệng nói thầm, “Tuy rằng ta thích nở nang, nhưng nhìn ở nàng cùng ta có phần vợ chồng chi thực, ta liền cố mà đáp ứng lời cầu hôn của nàng. Bất quá, ta hỏi qua ý của Tiểu Nam, không thích người gầy, nàng cố làm thế nào để mọc thêm chút thịt, cũng không uổng ta xuống bếp vì nàng.”
Thời điểm nói chuyện, Phượng Cửu quét mắt nhìn bộ ngực Hạng Quân Vãn, giống như đặc biệt không hài lòng với một cặp kia, biểu tình này vừa lúc bị Hạng Quân Vãn bắt được. Buồn cười! Nàng tuy rằng thân mình gầy, nhưng linh lung hữu trí, nơi nào cần nàng vẫn rất săn sóc!
Nhìn ra Hạng Quân Vãn “oán giận”, Phượng Cửu trong lòng vui mừng. Kỳ thật thời điểm ôm nàng, tay hắn trong lúc vô ý đụng phải chỗ kia. Đừng nói, Hạng Quân Vãn một thân xương cốt, nhưng thịt ở địa phương kia rất không làm người xem thất vọng……
Một hồi điểm tâm, ở dưới sự cưỡng bức chơi xấu dụ dỗ các loại của Phượng Cửu, Hạng Quân Vãn cố gắng giải quyết hai chén cơm đầy, Phượng Cửu mới cảm thấy mỹ mãn bỏ qua, cuối cùng khi Hạng Quân Vãn gác đũa, hắn ăn canh tàn thịt lạnh của nàng.
Điểm này, khiến cho Hạng Quân Vãn cảm thấy có chút ngượng ngùng, cũng đặc biệt không được tự nhiên. Tốt xấu Bàn Long thành phú khả địch quốc, Phượng Cửu là thành chủ Bàn Long thành, lại là vương gia Dực Nhân quốc, hẳn là cẩm y ngọc thực lớn lên. Nhìn Phượng Cửu ăn đến ngon miệng, Hạng Quân Vãn cảm thấy người này có khuynh hướng thích ngược. (Các bạn đang xem truyện được dịch bởi Bạch Thiên Lâu.)
Ngay lúc hai người đều dùng cơm, Lạc Tuyết vọt vào như gió.
“Tiểu thư, không tốt!”
Nhìn thấy Phượng Cửu, Lạc Tuyết đầu tiên là một trận kinh ngạc, sau lại lại là hiểu rõ. Dù sao Phượng Cửu “tá túc” ở đây cũng không phải lần đầu tiên, lại nói nàng cũng hiểu được chỉ có Phượng Cửu mới có thể xứng đôi với chủ tử nhà mình.
“Làm sao?” Hạng Quân Vãn ngẩng đầu, có thể làm cho Lạc Tuyết sốt ruột, nhất định là có chuyện.
“Này ——” Nhìn nhìn Phượng Cửu, thấy Hạng Quân Vãn không ngăn cản, Lạc Tuyết mở miệng, “Kinh Hồn bị người đánh trọng thương, còn có chính là, Vân Tranh quận chúa đến đây.”