Đừng Kiếm Bạn Trai Trong Thùng Rác

Chương 178: Hệ thống vs hệ thống

Sáng sớm ngày hôm sau, Trì Tiểu Trì đã tỉnh dậy từ rất sớm.

Sắc trời bên ngoài dần sáng lên, ánh mặt trời như được hòa tan bằng một muỗng mật ong đường, chậm rãi len vào ô cửa sổ.

Cậu dùng tay điều khiển một áng mây che khuất ánh mặt trời để không quấy rầy giấc ngủ yên bình của người bên cạnh.

Cậu phát hiện mình ngủ bên trong giường của Văn Ngọc Kinh, Lâu Ảnh nghiêng người ngủ ở rìa ngoài, mặt quay về phía sau lưng của cậu, một tay khoát lên trên, cách đỉnh đầu của cậu vài tấc, một tay khác buông xuống tự nhiên, luồn vào trong chăn, đầu ngón tay đụng vào đầu ngón tay của cậu, mô phỏng ra tư thế nắm tay ôm nhau.

Thương thế khiến tinh thần của Lâu Ảnh khá mệt mỏi, anh không nhận ra Trì Tiểu Trì đã tỉnh.

Trì Tiểu Trì rón rén bò dậy, ở bên ngoài rửa mặt một lúc, trước tiên sắc thuốc rồi luộc một bát trứng gà trà nóng hổi, bưng vào trong phòng, ngồi bên giường, cúi đầu nhìn Lâu Ảnh một hồi lâu mới đưa tay khẽ chạm vào tai của anh.

Lâu Ảnh đang ngủ say tựa như có cảm giác, lông mày khẽ cau lại.

Trì Tiểu Trì thu tay về, cúi người bắt chuyện: “Sư phụ, chào buổi sáng.”

Lâu Ảnh nghe thấy giọng của Trì Tiểu Trì, hơi mở mắt ra, vẫn còn lim dim ngủ: “…Hả?”

Giọng của anh thiên về trầm khàn, mở ra một con mắt màu xanh xám, hiển nhiên là vừa mới tỉnh nên lẫn lộn giữa thân mèo và người.

Trì Tiểu Trì cười nhẹ: “Sư phụ, rời giường ăn sáng thôi.”

Lâu Ảnh liền nhắm chặt mắt lại, thân thể hơi dịch sâu vào bên trong giường, nhường ra một nửa cái giường, giống như là muốn bám vào giường.

Lâu ca trẻ con như vậy là lần đầu tiên Trì Tiểu Trì nhìn thấy.

Trì Tiểu Trì nổi lên tâm tư muốn trêu đùa, áp sát vào bên trong một chút, cố ý nói: “Sư phụ, anh mà không rời giường thì em sẽ hát cho anh nghe đấy.”

Lâu Ảnh không nói tiếng nào, chỉ vươn người nắm lấy tay của Trì Tiểu Trì.

Thân thể của Trì Tiểu Trì trong nháy mắt mất đi cân bằng, ngã lên nửa phần giường còn lại.

Lâu Ảnh nhấc chăn lên, đắp lên người cậu, cách chăn nhẹ nhàng ôm cổ cậu: “Cùng ngủ thêm một chút nữa.”

Như là nói đến một chuyện vô cùng tự nhiên.

Như là đang nói mặt trăng vĩnh viễn xoay quanh trái đất.

Trì Tiểu Trì cảm thấy chính mình sẽ bất động.

Bất kỳ một bộ tiểu thuyết tình cảm và kịch bản nào cũng không nói cho cậu biết ở trong thực tế gặp phải tình huống như thế này thì nên xử lý ra sao.

Trong chăn tràn đầy nhiệt độ còn sót lại và mùi hương thoang thoảng trên người Lâu Ảnh, Trì Tiểu Trì thậm chí không dám thở mạnh, cũng không dám ngẩng đầu, cho dù Lâu Ảnh đang nhắm mắt, không nhìn cậu, như là biết được cậu căng thẳng cỡ nào.

Vì để giải tỏa căng thẳng, Trì Tiểu Trì thở ra một hơi.

Lâu Ảnh đột nhiên hỏi: “Mùi thuốc trên người tôi khiến em sặc sao?”

Trì Tiểu Trì: “Hả? Không có.”

Trên người Lâu Ảnh quả thật có chút hương thơm nhàn nhạt của thuốc mỡ, ở khoảng cách này mà ngửi thì chỉ có chút vị bạc hà tươi mát.

Lâu Ảnh dường như bị mùi thuốc nồng đến khó chịu, kéo kéo y phục trước ngực, hơi cau mày: “Mùi hình như hơi nồng. Em ngửi thử một chút.”

Trì Tiểu Trì sợ anh không thoải mái, liền tiến gần anh một chút, kéo y phục trước anh rồi khẽ ngửi.

…Mùi thuốc cũng không tính là quá nồng mà.

Cậu nói: “Cũng không…”

Vừa cất tiếng thì một cánh tay ấm áp liền nâng đỡ sau gáy cậu, như là nâng lên một con sóc bị mùi trái cây hấp dẫn tiến đến, kéo vào trong lòng ôm một cái.

Trì Tiểu Trì ngây ngẩn cả người, luôn nghi ngờ anh sẽ hôn mình, cho nên cậu co rút rất chặt, bắp thịt nơi bả vai cũng căng thẳng.
Nhưng Lâu Ảnh lại không tiến thêm một bước nào cả.

Anh ôm lấy cậu rồi cùng ngồi dậy: “Ừm, tỉnh rồi. Chúng ta rời giường thôi.”

Trì Tiểu Trì phục hồi tinh thần lại, suy nghĩ, có phải Lâu ca chưa tỉnh ngủ không?

Lâu Ảnh suy nghĩ, có phải làm cậu ấy sợ không?

Vì vậy hai người sau đó đều rất quy củ.

Lâu Ảnh không tiếp nhận trứng gà trà, chỉ để Trì Tiểu Trì đút từng muỗng, nóng hổi mà húp, để dạ dày thư thái một chút mới uống thuốc.

Đám người Xích Vân Tử lo lắng cho sư đệ, đủ loại thuốc trị thương nối đuôi nhau đưa đến núi Hồi Thủ, nhưng không biết Văn Ngọc Kinh bị thứ quái ác gì tổn thương khiến vô số linh đan diệu dược vẫn không thể làm tiêu trừ những dấu vết màu đỏ lại vô cùng ngoan cố kia, thoạt nhìn vô cùng khủng bố.

Mỗi lần Xích Vân Tử tới thăm Văn Ngọc Kinh thì lại mỗi lần tăng thêm phiền não trong lòng.
Đều tự trách mình không biết nhìn người, lại quá từ tâm, không biết Yến Kim Hoa dưới mí mắt mình đã làm bao nhiêu chuyện mê hoặc, chính mình vẫn hoàn toàn không hề hay biết, vô duyên vô cớ hại khổ sư đệ.

Nghĩ đến đây, Xích Vân Tử càng hận Yến Kim Hoa hơn một chút.

“Nghe nói người kia ở Minh Nguyệt Lâu ngày ngày kêu oan.” Văn Ngọc Kinh dựa vào gối mềm, nhẹ nhàng nói, “Cổ họng cũng khàn cả rồi.”

“Khàn càng tốt, đỡ phải nói ra lời vô liêm sỉ bại hoại thanh danh của đệ.” Xích Vân Tử nói, “Để ta xử lý hắn. Sư đệ cứ an tâm dưỡng thương, vi huynh chắc chắn sẽ cho đệ một lời công đạo.”

Văn Ngọc Kinh thả xuống ống tay áo đang cuốn lên, nói: “Sư đệ có một yêu cầu quá đáng.”

Xích Vân Tử đương nhiên đáp ứng: “Đệ cứ nói, vi huynh nghe.”

Văn Ngọc Kinh nói: “Từng nghe nói lúc sư huynh vừa mới thu Yến sư điệt làm đồ đệ, tu vi của hắn không tệ, thiên phú trác tuyệt, cũng dốc lòng cầu học, sao lại trở nên lười biếng bất kham, tâm tư xảo quyệt như vậy? Sư đệ hiểu rõ, sư huynh thu đồ đệ sẽ không thể không trải qua kiểm tra nghiêm ngặt, qua loa thu vào nội môn như vậy.”
Là người yêu thích nghe lời hay, lời này có chút nhỏ nhẹ nịnh nọt, khiến trong lòng Xích Vân Tử được xoa dịu không ít: “Sư đệ, đệ là nói…?”

Văn Ngọc Kinh kéo chăn lên trước ngực: “Đệ đoán, Yến sư điệt hẳn là bị tà yêu bám vào người? Nếu không vì sao lại vi phạm giáo huấn của sư huynh, cấu kết với yêu tà?”

Xích Vân Tử hơi suy nghĩ, cảm thấy lời này có lý, liền nói chuyện với Văn Ngọc Kinh thêm một chút rồi mới phất tay áo vội vã rời đi.

Lâu Ảnh chú ý tới hướng ông ấy đi chính là Minh Nguyệt Lâu.

Anh thả ống tay áo xuống, che khuất vết thương, gọi Trì Tiểu Trì đứng hầu ở bên ngoài vào.

Trì Tiểu Trì bưng chậu thuốc tiến vào, ngồi xuống bên giường.

Lâu Ảnh cởi ra vạt áo trên người, để mặc y phục từ sau lưng trượt xuống, nằm trên nệm mềm, mặc cho Trì Tiểu Trì đem dầu thuốc xoa nóng lên đầu ngón tay rồi nhẹ nhàng thoa lên vết thương trên lưng.
Thuốc này đổi từ trong hệ thống, hiệu quả nhanh, dược lực cũng mạnh, khi thuốc ngấm vào vết thương thì cảm giác đau đớn cũng tăng cao.

Trì Tiểu Trì muốn quan sát vẻ mặt của Lâu Ảnh một chút, lại phát hiện ánh mắt của anh cực kỳ yên tĩnh, đang nhìn chăm chằm gò má của mình, trong lòng cậu liền quýnh lên, dời mắt đi: “…Đã nói với ông ấy?”

Lâu Ảnh: “Ừm…Em thật sự vẫn còn nhớ tới chuyện này.”

Trì Tiểu Trì khẽ rũ mắt xuống: “Em đương nhiên là nhớ. Yến Kim Hoa vốn là người có thật.”

Trong Giao Nhân Tiên Quân, nguyên chủ “Yến Kim Hoa” chưa bao giờ là kẻ ác.

Cái tên tu hú chiếm tổ chim nhiều năm kia cũng nên nôn ra cả gốc lẫn lãi những thứ mà mình ăn vào.

Trì Tiểu Trì suy nghĩ một chút, thừa dịp lúc thoa thuốc lên vết thương trên eo Lâu Ảnh, lại lặng lẽ xoay mặt trở lại, lén liếc một cái.
Ai ngờ Lâu Ảnh vẫn còn gối lên cánh tay, đường hoàng mà nhìn gò má của cậu.

Ánh mắt dịu dàng kia như khẽ cào vào mũi của cậu, trêu chọc Trì Tiểu Trì đến khô ran cả người.

Cậu lấy lại bình tĩnh, cười nói: “Sư phụ, nằm thẳng lại. Người xoay như thể cái bánh quai chẻo vậy.”

Lâu Ảnh nhẹ nhàng nói: “Để tôi nhìn một chút. Hiệu quả gây mê rất tốt.”

Trì Tiểu Trì phản ứng một chút mới hiểu rõ ý tứ trong lời của anh.

Cậu có chút lơ lửng rồi lại có chút không dám ngẫm nghĩ ý tứ trong lời của anh.

Vì vậy cảnh thoa thuốc khiến Trì Tiểu Trì có cảm giác lâng lâng như đang bôi mật đường lên cái bánh quai chẻo lớn.

Đương nhiên quan tâm núi Hồi Thủ không chỉ có năm vị Phong quân của núi Tĩnh Hư.

Sau ngày thứ ba xét xử công khai, Diệp Ký Minh trốn ở vò rượu cuối cùng cũng lén lút lẻn vào núi.
Khi hắn lặng lẽ đến núi Hồi Thủ thì Trì Tiểu Trì đang nấu dầu nấm.

Dầu trà trong vắt thượng hạng, bên trong là nấm khô hái từ những ngày thu, những cây nấm béo mập được nấu sôi, lá thông bị hun nóng xông ra mùi thơm ngào ngạt, ngon đến mức khiến người ta ngửi mùi cũng có thể ăn một tô mì đầy.

Diệp Ký Minh theo hương thơm mà đến, đi vòng vòng xung quanh núi Hồi Thủ nhưng không thấy bất kỳ cánh cửa nào, không thể làm gì khác hơn là khép tay lại, hô to: “Đoạn Thư Tuyệt — Tiểu ngư! Đầu cá! Đầu gỗ!”

Trì Tiểu Trì nghe tiếng, đi ra cửa nắm con rắn quay về.

“Một thân mùi rượu.” Trì Tiểu Trì cười nói, “Trùng hợp ta đem làm rắn ngâm rượu.”

“Cái đầu ngươi ấy.” Diệp Ký Minh nhìn khắp mọi nơi, “Họ Văn kia, nghe nói bị thương không nhẹ.”

Trì Tiểu Trì thở dài một tiếng, mở ra vạt áo trước, bên trong căng phồng, giấu một con mèo nhỏ trắng như nhung, nằm ngay trước ngực cậu, quấn thành một cuộn len vừa mềm vừa ấm, đang ngủ say sưa.
Diệp Ký Minh xì một tiếng: “Đồ lập dị.”

Nhưng ghen tị khiến cho hắn hoàn toàn thay đổi.

Món nấm được nấu kỹ trong dầu, Trì Tiểu Trì cũng không có ý định ăn liền, lấy mấy cái

lọ chia ra rồi cất giữ, lại đưa sư phụ mang về phòng ngủ trưa.

Dùng lời nói của Trì Tiểu Trì thì chính là ‘có chuyện tìm người trong cuộc mà lải nhải đi’, dù sao cậu tới đây cũng không phải quan tâm sống chết của tôi.

Điều này hợp ý Diệp Ký Minh.

Khi Trì Tiểu Trì bò lên giường, áng chừng mèo và người đã ngủ say, Diệp Ký Minh hóa thành một con rắn nhỏ, quấn trên tay phải của cậu hai vòng, dùng lưỡi rắn liếm hai lần lên đốt ngón tay giữa của cậu, diễu võ dương oai: “Đầu gỗ, đi ra cho bản Quân.”

Cái tay kia theo tiếng khẽ động, đầu ngón tay đặt trên giường nhẹ nhàng ngoắc ngoắc, biên độ rất nhỏ, như là sợ đánh thức Trì Tiểu Trì.
Xác nhận Trì Tiểu Trì và Lâu Ảnh đã ngủ say, Đoạn Thư Tuyệt mới viết trên giường: “Diệp huynh, đã lâu không gặp.”

Diệp Ký Minh duỗi cổ nhìn Đoạn Thư Tuyệt viết chữ: “Không chết là được. Bản Quân vì cái chuyện tào lao này của ngươi mà mấy ngày mấy đêm đều không chợp mắt, ngươi muốn bồi thường cho ta thế nào?”

Đoạn Thư Tuyệt nói: “Khiến Diệp huynh lo lắng.”

Diệp Kí Minh: “Hừ. Chỉ vậy thôi sao?”

Đoạn Thư Tuyệt kiên trì dò hỏi: “Diệp huynh muốn bồi thường thế nào?”

Diệp Ký Minh khịt mũi coi thường: “Nói như ngươi có thể bồi thường nổi vậy. Nếu như ngươi bị phế hết toàn bộ công lực rồi đuổi xuống núi thì chẳng phải sẽ dựa vào bản Quân nuôi sống sao? Lúc đó ngươi có vốn liếng gì để trả cho bản Quân?”

Đoạn Thư Tuyệt nghiêm túc suy nghĩ một chút, viết từng chữ: “Ta còn có thể câu ếch cho ngươi ăn.”
Nhìn thấy hàng chữ này, Diệp Ký Minh đột nhiên có chút động tâm.

Kiếp trước Diệp Ký Minh rất yêu thích Đoạn Thư Tuyệt, hắn nghĩ tới rất nhiều cảnh tượng sau này ở bên Đoạn Thư Tuyệt, nhưng loại nào cũng không khiến hắn động lòng bằng một chút miêu tả nho nhỏ này của Đoạn Thư Tuyệt.

Diệp Ký Minh lè lưỡi rắn ra, hạ thấp cái đầu rắn hình tam giác, ngoan ngoãn kề sát ngón tay phải của Đoạn Thư Tuyệt, cà cà rồi nói: “Cút cút cút. Bản Quân chưa bao giờ ăn thịt ếch.”

Hắn nghĩ, chỉ cần mỗi ngày ngươi hái một giỏ trái dâu cho bản Quân thì bản Quân sẽ cố hết sức nuôi ngươi cả đời.

……

P/S: ủa gì vậy, tình cảm 2 bạn trẻ rắn cá này cứ như tình cảm gà bông:D.

back top