Sau ba ngày, ngày thẩm phán Yến Kim Hoa cũng đến.
Bị đưa tới công đường, Yến Kim Hoa làm ra bộ dáng không còn khí lực, ngã quỵ xuống đất, “miễn cưỡng” chống đỡ thân mình, ngẩng đầu lên, không sợ mà nhìn thẳng Xích Vân Tử ngồi ở thượng vị, dùng giọng khàn khàn nói: “Đệ tử Yến Kim Hoa, bái kiến sư phụ.”
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, chó rơi xuống nước bị đám người vây xem từ Đoạn Thư Tuyệt trở thành hắn.
Lâu Ảnh vẫn còn dưỡng thương, Đoạn Thư Tuyệt liền thay anh đến xem phán xét.
Yến Kim Hoa mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng sôi trào.
Những gì hắn tao ngộ mấy ngày nay thật sự chứng minh cho cái gọi là liều mạng, từ xe jeep biến thành mô tô, từ mô tô biến thành chim bồ câu.
Vốn tưởng rằng đã chặn lại cổ họng đối phương, có thể một đòn knock out, nhưng đối phương lại móc ra một khẩu súng, bắn một phát, cái cảm giác này thật sự không tính là mỹ diệu.
Mà Yến Kim Hoa cũng không cảm thấy chính mình sẽ dễ dàng đi chết như vậy.
Chịu khổ mấy ngày ở Minh Nguyệt Lâu, hắn đã soạn sẵn một văn bản hoàn mỹ ở trong đầu.
Cái đầu lâu của yêu tu mà Văn Ngọc Kinh xách đến xem như bằng chứng như núi sao?
Chính mình chưa bao giờ trực tiếp cấu kết cùng đám yêu đạo này, ngay cả thư từ qua lại cũng không, chi bằng cứ khăng khăng phủ nhận thì Văn Ngọc Kinh có thể trị tội ư?
Huống hồ hôm nay Văn Ngọc Kinh không ở, e rằng Xích Vân Tử cũng không có ý triệt để tin lời của Văn Ngọc Kinh?
Nghĩ đến đây, Yến Kim Hoa có chút sức lực, làm ra vẻ mặt mười phần oan ức, nhưng trong lòng nhịn không được mà ai oán mấy ngày liền:
Hệ thống chết tiệt kia vẫn chưa chịu trở lại?
Xem như mình xui xẻo, ván này đụng phải cao thủ, mình nhận thua, có được hay không?
Dù sao hắn cũng không mò được gì, cũng đã chơi chán rồi, hệ thống đón hắn chuyển sang thế giới sau cũng được mà?
Yến Kim Hoa suy nghĩ lung tung một lúc mới nhận ra Xích Vân Tử chỉ gọi hắn quỳ trước mặt mọi người, từ khi tiếng chuông xét xử vang lên, ngay cả một lời cũng chưa cất tiếng.
Hắn nhìn lén Xích Vân Tử vài lần, phát hiện trên mặt ông ấy không có hỉ nộ, chỉ lẳng lặng nhìn mình chằm chằm, càng cảm thấy khó hiểu, lại có chút hoảng loạn.
Yến Kim Hoa cảm thấy buổi xét xử này có chút không đúng với những gì hắn tưởng tượng.
Thời gian trôi qua từng khắc, khi từng giọt mồ hôi nóng hổi chảy xuống từ trên trán của Yến Kim Hoa, Xích Vân Tử cuối cùng cũng mở miệng.
Ông nói: “Yến Kim Hoa.”
Yến Kim Hoa giật mình, lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng học lại những gì đã từng soạn sẵn trong đầu: “Vâng, sư phụ.”
Xích Vân Tử hỏi: “Từ khi ngươi vào núi, không biết đã qua bao nhiêu năm bao nhiêu tháng.”
Yến Kim Hoa cung kính nằm phục xuống đất, đôi mắt xoay chuyển, mồ hôi giàn giụa, suy nghĩ, tình huống mở màn này là thế nào? Hồi ức quá khứ? Vấn vương tình cảm?
Sau khi châm chước suy nghĩ, hắn lựa chọn thuận thế mà làm, tha thiết nói: “Vâng, đệ tử vào núi đã nhiều năm, nhận ân huệ của sư phụ, khắc sâu vào lòng, chắc chắn sẽ không…”
Xích Vân Tử rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm mồ hôi trên gáy của Yến Kim Hoa: “Trả lời câu hỏi của ta.”
Một núi lời ca tụng nghẹn ngay cổ họng Yến Kim Hoa: “…A?”
Xích Vân Tử nói: “Ta hỏi ngươi, từ khi ngươi vào núi đến nay, tính toán đâu ra đấy đã qua bao nhiêu năm rồi?”
Trong nháy mắt Yến Kim Hoa sởn cả tóc gáy, mồ hôi nóng trên người hóa thành mồ hôi lạnh, từng giọt nhỏ xuống phiến gạch đá trước mặt, rất nhanh tụ lại thành một vũng nước nhỏ.
Muốn thử Yến Kim Hoa căn bản không cần tốn quá nhiều sức lực.
Bản thân Yến Kim Hoa là một người sống, có xuất thân rõ ràng, chuyện của chính mình rõ ràng có đăng ký, giấy trắng mực đen, không có cách nào ngụy biện.
Mà Giao Nhân Tiên Quân cho dù có văn vẻ thế nào thì cũng không kể tỉ mỉ cuộc đời của một vai phụ của phụ.
Xích Vân Tử không nhanh không chậm, đặt ra ba bốn vấn đề, tất cả những gì Yến Kim Hoa tỉ mỉ nghĩ sẵn trong đầu đều mất hết hiệu lực, mồ hôi tuôn như nước, lộ ra nguyên hình.
Hắn không nhớ thời gian cụ thể mình nhập phái, cũng không nói rõ được tên họ của những đồng môn cùng nhập phái năm đó với mình, thậm chí khi hỏi đến tục danh của phụ mẫu thì hắn cũng lắp ba lắp bắp.
Yến Kim Hoa biết chuyện này sắp hỏng rồi, sau hai ba vấn đề trả lời không được, liền viện cớ mình ở lâu tại Minh Nguyệt Lâu, không ai nói chuyện, đầu óc mơ hồ, thỉnh sư phụ thông cảm.
Chẳng qua viện cớ như vậy thật sự rất mất mặt và xấu hổ.
Trong lòng Xích Vân Tử vốn đã nghi ngờ, bây giờ Yến Kim Hoa lộ ra sơ hở, làm sao có thể tiếp tục tha thứ cho kẻ đang quấy phá trong cơ thể ái đồ của ông, vô cùng phẫn nộ, lúc này vận dụng dẫn hồn thuật, truyền một lá bùa vào đỉnh đầu của Yến Kim Hoa.
Đạo thuật và dữ liệu hệ thống có hiệu quả như nhau, bởi vậy không lâu lắm hồn phách của Yến Kim Hoa bị nắm ra như một con gà con từ cơ thể chân chính của Yến Kim Hoa.
Yến Kim Hoa chân chính nấc một tiếng rồi lâm vào hôn mê, lúc này bị Tô Vân bế lên mang vào bên trong nghỉ ngơi.
Đám đệ tử sau khi ngơ ngác một lúc thì liền tập thể ồ lên.
Yến sư huynh bị người đoạt xác?
Chuyện bắt đầu từ khi nào?
Trong tình cảnh hỗn loạn, giọng nói của Lâu Ảnh vang lên trong đầu Trì Tiểu Trì: “Chủ ý của em quả thật có hiệu quả.”
Lúc trước anh thoát khỏi hệ thống, làm rối loạn kế hoạch của Yến Kim Hoa, sử dụng ván cờ của hắn để đáp trả ngược lại, vạch trần việc hắn từng cấu kết với yêu tu, một câu thật một câu giả, thành công làm rối loạn cục diễn, cứu Trì Tiểu Trì từ trong thế cục ra ngoài.
Phương pháp này mặc dù hiệu quả nhưng cái khó là phải kết thúc thế nào.
Dù sao bọn họ cũng không có bằng chứng cụ thể của việc Yến Kim Hoa cấu kết với yêu tu.
Nhưng một khi Trì Tiểu Trì sử dụng chiêu rút củi dưới đáy nồi thì Yến Kim Hoa có cấu kết với người ngoài hay không cũng không còn quan trọng.
Ở trước mặt công chúng bóc trần việc này thì thanh danh của “Yến Kim Hoa chân chính” cũng có thể được rửa sạch và bảo toàn.
Như vậy các đệ tử trong môn phái đều sẽ biết Yến sư huynh của bọn họ chính là người vô tội nhất trong toàn bộ sự kiện này.
Trì Tiểu Trì không lên tiếng, chỉ hơi nhướng mày, có chút đắc ý.
Cậu cho rằng Lâu Ảnh không nhìn thấy.
Nhưng Lâu Ảnh đang dưỡng thương ở núi Hồi Thủ lại nhìn thấy toàn bộ vẻ mặt trẻ con này của Trì Tiểu Trì, có chút buồn cười, cũng có chút muốn ôm lấy cậu.
Xích Vân Tử ngồi phía trên nắm lấy lá bùa trong tay, lập tức cảm thấy kỳ lạ.
Kẻ đoạt xác này chỉ là người phàm?
Lần này Xích Vân Tử có chút đắn đo khó định.
Nếu như người này là yêu tu mưu đồ gây rối thì cứ trực tiếp bỏ vào bếp lò, dùng một cây đuốc thiêu cháy là được.
Nhưng lá bùa đang giãy dụa không ngừng trong tay ông lại không hề có linh lực, mặc dù không biết làm sao có thể đoạt xác được đồ nhi của ông, nhưng quả thật là người bình thường, có thể là xảy ra sai lầm gì đó nên bất ngờ nhập vào cơ thể đồ nhi.
Hồn phách kia vô cùng hoảng hốt, vừa không có pháp lực hộ thể, vừa bị nỗi đau bùa chú thiêu thân, ở bên trong đụng trái đụng phải, lăn lộn kêu thảm thiết, mắt thấy cứ tiếp tục bỏ mặt thì có thể sẽ bị thiêu sống tới chết ở trong đó, Xích Vân Tử không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng lấy một người giấy ra rồi thổi một hơi, gửi hồn vào trong đó, miễn cưỡng bảo vệ cái mạng nhỏ của Yến Kim Hoa.
Yến Kim Hoa bị đánh trở về nguyên hình ở trước mặt mọi người, vừa mới giải thoát liền lăn lộn trên đất mới miễn cưỡng dập tắt lửa trên người.
Đầu tóc của hắn bị cháy rụi, khuôn mặt vốn xem như tuấn tú bị phá hủy gần một nửa, cả người không một mảnh quần áo, vô cùng chật vật.
Có đệ tử vội vàng ném xuống ngoại bào để che kín thân thể cho hắn, miễn cho dọa đám đệ tử nữ ở đây.
Đợi hắn thở ra một hơi, Xích Vân Tử vỗ bàn cả giận nói: “Ngươi đoạt lấy thân thể của đồ nhi ta bằng cách nào, kể hết mọi chuyện đi!”
Yến Kim Hoa tự biết xong đời, giải thích không được, đành phải liều mạng chút sức lực cuối cùng, liên tục lăn lộn rồi phóng ra bên ngoài phía đoàn người, ý đồ tìm chút hy vọng sống sót.
Xích Vân Tử thẹn quá hóa giận, vừa đau lòng đồ nhi vô tội bị đoạt xác, gần như phá hủy thanh danh, vừa tức giận người này dám mạo hiểm lấy danh tiếng của đồ đệ để làm loạn môn quy, gây nên tai họa sư huynh đệ tương tàn, ông không còn màng đến khí độ của mình nữa, một cước đá lăn bàn, cả giận nói: “Bắt lấy người này! Đánh một trăm gậy rồi áp giải về Minh Nguyệt Lâu! Để ta xem hắn muốn mạnh miệng đến khi nào!?”
Một trăm gậy này có thể nói là đánh vô cùng vững vàng.
Thân thể của Yến Kim Hoa là người giấy, mỗi một gậy đều đánh vào hồn phách của hắn, cảm giác so với đánh trực tiếp vào xương cốt cũng không kém là bao.
Yến Kim Hoa bị giữ chặt tay chân, nằm úp sấp, tiếng kêu rên liên tục vang lên, nhưng lại không thể động đẩy, chỉ có thể giãy như con cá chép nằm trên thớt, mưu toan tránh né bị gậy đánh trúng nhưng căn bản không thể nào trốn được.
Phần mông bị ngoại bào che kín dần dần thấm máu.
Lần trước hắn bị phạt nhưng do Yến Kim Hoa có tu luyện nên thân thể còn chống cự được, giảm bớt không ít cảm giác đau đớn, bản thân hắn vốn là người bình thường, chỉ cần uống một ngụm nước lã không nấu chín cũng có thể bị tiêu chảy, làm sao chịu nổi trái đắng như vậy, không ngừng kêu gào khóc lóc trong đau đớn, tiếng gào thét “ta biết sai rồi, đừng đánh nữa” như gϊếŧ lợn, chết đi sống lại vài lần, chờ đánh xong 100 gậy, hắn đã thở không nổi, nằm thoi thóp trên đất.
Lúc này Trì Tiểu Trì cử động.
Cậu đi về phía Xích Vân Tử, thì thầm vài câu.
Xích Vân Tử lộ ra vẻ mặt chán ghét và do dự, suy tư một lúc, cuối cùng vung tay để cậu đi.
Đoạn Thư Tuyệt lấy ra một viên đan dược từ trong túi gấm ở bên hông, đi từng bước xuống đài, đi đến trước người Yến Kim Hoa, quỳ xuống một chân, nắm miệng đối phương, ép hắn phải mở miệng.
Đút một viên đan dược vào, hô hấp của Yến Kim Hoa dần ổn định, cảm giác tê dại đau đớn
cũng dần trở nên rõ ràng.
Hắn đau đến ngay cả lời cũng nói không được, bên tai ong ong, giống như có pháo nổ.
Đoạn Thư Tuyệt xoa vai Yến Kim Hoa một chút, giọng nói vẫn bao dung ôn hòa: “Sư huynh, ngày tháng lâu dài, xin tự trân trọng.”
Đây là giọng điệu thánh mẫu mà Yến Kim Hoa từng ghét nhất, nhưng hắn nhận ra cảm giác ớn lạnh từ trong lời nói này.
Yến Kim Hoa thiếu chút nữa đã ngã quỵ: “Ngươi…”
Trước mắt choáng váng, cơ hồ phủ đen tầm nhìn của hắn.
Yến Kim Hoa trong phút chốc bỗng nghĩ đến rất nhiều thứ.
Khi cướp đoạt Kiếm Trung Thạch, Đoạn Thư Tuyệt chỉ bằng vận may mà một đường xông đến cuối cùng.
Bái được sự phụ tốt, luôn yêu thương che chở.
Ở Thời Vũ Sơn, Đoạn Thư Tuyệt buông tha cho Sơn quỷ, không cần nội đan, còn nhất định kết bạn với người ta, vậy mà lại thuận lợi trôi chảy.
Dựa vào cái gì Đoạn Thư Tuyệt có thể gặp dữ hóa lành? Còn mình lại không được.
Chính mình phí hết tâm tư đi đoạt cơ duyên, dựa vào cái gì cậu ấy có thể nằm im lại đoạt được tất cả.
Tất cả những thứ này, lẽ nào chỉ vì Đoạn Thư Tuyệt là vai chính?
…Chỉ bởi vì cậu ấy là vai chính!
Yến Kim Hoa đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận.
Rốt cục hắn đã suy nghĩ gì?
Đối với người như thế thì hắn nên ôm chặt đùi mới phải!
Trong cơn đau đớn cực độ hắn bắt được một phao cứu mạng, tất nhiên không chịu buông tha, kéo lấy tay áo của Trì Tiểu Trì: “Thư Tuyệt, Thư Tuyệt, cứu ta với. Ban đầu là ta cứu ngươi, là ta thu dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, ngươi không thể bỏ mặc ta! Ngươi không thể!”
Mỗi một chữ “Ta”, Yến Kim Hoa đều cắn như chặt đinh chém sắt, chỉ sợ Đoạn Thư Tuyệt nghe không rõ.
Chẳng phải ngươi là quân tử như ngọc? Có ân phải báo sao?
Vậy ngươi nhất định phải cứu ta!
Ngươi cũng không thể bỏ mặc ân nhân cứu mạng của mình?
Trì Tiểu Trì nâng đỡ hai tay quơ quào loạn xạ của Yến Kim Hoa, nhẹ giọng an ủi: “Ta biết, ta biết tất cả.”
Khóe miệng của Yến Kim Hoa chảy dòng máu, lộ ra nụ cười may mắn.
Nhưng chỉ một giây sau, Trì Tiểu Trì lại nói: “Sư huynh đối với ta tốt như thế nào, từng chuyện ta đều nhớ rõ, còn mối thù gϊếŧ cha mẹ của ta, sư huynh còn nhớ hay không? Dự định sẽ trả lại như thế nào đây?”
Trái tim của Yến Kim Hoa đột nhiên co rút nhanh, lập tức nỗ lực thoát khỏi sự khống chế của Trì Tiểu Trì, dời tầm mắt, mặt đầy kinh hoàng: “Ta không có, không phải ta làm!”
Vốn cũng không phải lỗi của hắn.
Cho dù hắn không nhúng tay thì cha mẹ của Đoạn Thư Tuyệt cũng sẽ chết thôi.
Nhưng lời cãi lại hoang đường như vậy thì hắn cũng không thể nói ra.
Trì Tiểu Trì lẳng lặng ngồi xổm trước người hắn, nhìn vẻ mặt chật vật của hắn, nhẹ nhàng nở nụ cười, chẳng hề nổi giận.
Tay phải của cậu đệm trên đầu gối.
Nếu Đoạn Thư Tuyệt muốn, cậu chỉ cần một chiêu là có thể dễ dàng cắt đứt yếu hầu của Yến Kim Hoa.
Nhưng Đoạn Thư Tuyệt dường như cũng không có ý ra tay.
Trong lòng của Trì Tiểu Trì liền sinh ra một suy nghĩ, đứng dậy nói: “Vì ân năm xưa, lúc này ta không gϊếŧ ngươi đã là nể tình. Về sau hy vọng sư huynh một đời trôi chảy bình an, nhất định, nhất định đừng gặp lại Đoạn mỗ.”
Dứt lời, Trì Tiểu Trì xoay người, đồng thời hỏi trong lòng: “Cậu thật sự không muốn tự tay gϊếŧ hắn?”
“Mười năm ân đức thật không tiện ở trước công chúng làm điều đó.” Đoạn Thư Tuyệt viết trong ống tay áo của mình, “Một kiếm cũng là thay hắn chặt đứt bụi trần, giải quyết mọi đau khổ. Bây giờ tại hạ chỉ mong hắn vĩnh viễn lưu lại trên cõi đời này, sống lâu trăm tuổi.”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười.
Hơn một năm qua Đoạn Thư Tuyệt có thể xem là trưởng thành cấp tốc.
Có lẽ khi cùng Diệp Ký Minh tu luyện trong năm năm thì cậu ấy đã không còn là kẻ ngây ngô hồ đồ của ngày xưa.
Đoạn Thư Tuyệt có thể thủ lễ, có thể kính cẩn, nghiêm khắc với chính bản thân, tu thân dưỡng tính, nhưng cũng hiểu rất rõ nên vận dụng năng lực của mình thế nào, ai đáng giá cho cậu ấy thật lòng chờ đợi, dốc hết sức để bảo vệ.
Tay phải cầm kiếm, tay trái cầm kinh thư. Lòng từ bi và thủ đoạn lôi đình, hai phương diện đều đầy đủ mới trở thành Đoạn Thư Tuyệt của ngày hôm nay.
Xét xử chấm dứt, Trì Tiểu Trì quay trở về núi Hồi Thủ.
Khi cậu trở lại, Diệp Ký Minh đang hóa thành rắn cùng Văn Ngọc Kinh hóa mèo đối diện nhau.
Diệp Ký Minh sợ gây chú ý cho người khác, không dám sử dụng nguyên trạng hắc xà, vì vậy hóa thành bộ dáng tiểu xà nho nhỏ, thè cái lưỡi rắn, lượn trái lượn phải, nỗ lực đe dọa con mèo nhỏ trắng như nhung ở trước mắt.
Ban đầu con mèo nhỏ chỉ cùng nó đùa giỡn một chút, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn nó, nhưng lại cảm thấy hứng thú với móng vuốt mềm mại của mình nhiều hơn hứng thú với Diệp Ký Minh.
Diệp Lý Minh liền đắc ý, đột nhiên nhoài đầu tới, diễu võ dương oai duỗi cổ, nhắm vào mắt mèo trắng: “Hú—–”
Văn Ngọc Kinh dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tay, nhấc lên móng vuốt, một chân giẫm lên đầu Diệp Ký Minh dưới móng vuốt.
Diệp Kí Minh: “…”
Hắn nổi giận vì bị giẫm đầu, nhanh chóng tránh thoát, há mồm liền định cắn lấy.
Văn Ngọc Kinh liền dùng móng vuốt tát con rắn nhỏ một phát ngã sang một bên.
Diệp Ký Minh còn chưa kịp phát rồ thì một cái tay đã duỗi tới, nắm lấy quai hàm của hắn.
Ngửi được mùi vị quen thuộc, Diệp Ký Minh không ngậm miệng nổi, đành hầm hừ mà leo lên cổ tay của đối phương, quấn vài vòng mới tiêu được cơn giận.
Hắn giãy dụa nói: “Buông ta ra! Bản Quân phải nuốt sống nó!”
Đoạn Thư Tuyệt không nói gì, chỉ dùng ngón tay giữa nhẹ nhàng gãi hàm dưới của Diệp Ký Minh.
Diệp Ký Minh cảm thấy rất thoải mái, cơn giận trong đầu cũng giảm bớt không ít, thuận theo ngón tay đang gãi của Đoạn Thư Tuyệt mà ngưỡng cổ lên, không quá cam lòng mà nghĩ, con cá này đúng là thiên vị, thật đáng ghét, sớm muộn cũng có một ngày phải nấu lên ăn.
Văn Ngọc Kinh thì lại “Meo” một tiếng, nằm trong tay Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì cúi đầu nhìn anh.
Anh lại ngụy trang mình thành một cái bao tay sưởi ấm, ôm lấy cổ tay của cậu, ngoẹo cổ nhìn Trì Tiểu Trì, nghiêm túc nhìn hồi lâu, sau đó cong cong đôi mắt, lộ ra một nụ cười.
Trì Tiểu Trì: “…” Độc thân lâu ngày, nhìn con mèo mà cũng thấy thật xinh đẹp.
Bị đưa tới công đường, Yến Kim Hoa làm ra bộ dáng không còn khí lực, ngã quỵ xuống đất, “miễn cưỡng” chống đỡ thân mình, ngẩng đầu lên, không sợ mà nhìn thẳng Xích Vân Tử ngồi ở thượng vị, dùng giọng khàn khàn nói: “Đệ tử Yến Kim Hoa, bái kiến sư phụ.”
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi, chó rơi xuống nước bị đám người vây xem từ Đoạn Thư Tuyệt trở thành hắn.
Lâu Ảnh vẫn còn dưỡng thương, Đoạn Thư Tuyệt liền thay anh đến xem phán xét.
Yến Kim Hoa mặt ngoài bình tĩnh nhưng trong lòng sôi trào.
Những gì hắn tao ngộ mấy ngày nay thật sự chứng minh cho cái gọi là liều mạng, từ xe jeep biến thành mô tô, từ mô tô biến thành chim bồ câu.
Vốn tưởng rằng đã chặn lại cổ họng đối phương, có thể một đòn knock out, nhưng đối phương lại móc ra một khẩu súng, bắn một phát, cái cảm giác này thật sự không tính là mỹ diệu.
Mà Yến Kim Hoa cũng không cảm thấy chính mình sẽ dễ dàng đi chết như vậy.
Chịu khổ mấy ngày ở Minh Nguyệt Lâu, hắn đã soạn sẵn một văn bản hoàn mỹ ở trong đầu.
Cái đầu lâu của yêu tu mà Văn Ngọc Kinh xách đến xem như bằng chứng như núi sao?
Chính mình chưa bao giờ trực tiếp cấu kết cùng đám yêu đạo này, ngay cả thư từ qua lại cũng không, chi bằng cứ khăng khăng phủ nhận thì Văn Ngọc Kinh có thể trị tội ư?
Huống hồ hôm nay Văn Ngọc Kinh không ở, e rằng Xích Vân Tử cũng không có ý triệt để tin lời của Văn Ngọc Kinh?
Nghĩ đến đây, Yến Kim Hoa có chút sức lực, làm ra vẻ mặt mười phần oan ức, nhưng trong lòng nhịn không được mà ai oán mấy ngày liền:
Hệ thống chết tiệt kia vẫn chưa chịu trở lại?
Xem như mình xui xẻo, ván này đụng phải cao thủ, mình nhận thua, có được hay không?
Dù sao hắn cũng không mò được gì, cũng đã chơi chán rồi, hệ thống đón hắn chuyển sang thế giới sau cũng được mà?
Yến Kim Hoa suy nghĩ lung tung một lúc mới nhận ra Xích Vân Tử chỉ gọi hắn quỳ trước mặt mọi người, từ khi tiếng chuông xét xử vang lên, ngay cả một lời cũng chưa cất tiếng.
Hắn nhìn lén Xích Vân Tử vài lần, phát hiện trên mặt ông ấy không có hỉ nộ, chỉ lẳng lặng nhìn mình chằm chằm, càng cảm thấy khó hiểu, lại có chút hoảng loạn.
Yến Kim Hoa cảm thấy buổi xét xử này có chút không đúng với những gì hắn tưởng tượng.
Thời gian trôi qua từng khắc, khi từng giọt mồ hôi nóng hổi chảy xuống từ trên trán của Yến Kim Hoa, Xích Vân Tử cuối cùng cũng mở miệng.
Ông nói: “Yến Kim Hoa.”
Yến Kim Hoa giật mình, lập tức lấy lại tinh thần, nhanh chóng học lại những gì đã từng soạn sẵn trong đầu: “Vâng, sư phụ.”
Xích Vân Tử hỏi: “Từ khi ngươi vào núi, không biết đã qua bao nhiêu năm bao nhiêu tháng.”
Yến Kim Hoa cung kính nằm phục xuống đất, đôi mắt xoay chuyển, mồ hôi giàn giụa, suy nghĩ, tình huống mở màn này là thế nào? Hồi ức quá khứ? Vấn vương tình cảm?
Sau khi châm chước suy nghĩ, hắn lựa chọn thuận thế mà làm, tha thiết nói: “Vâng, đệ tử vào núi đã nhiều năm, nhận ân huệ của sư phụ, khắc sâu vào lòng, chắc chắn sẽ không…”
Xích Vân Tử rũ mắt xuống, nhìn chằm chằm mồ hôi trên gáy của Yến Kim Hoa: “Trả lời câu hỏi của ta.”
Một núi lời ca tụng nghẹn ngay cổ họng Yến Kim Hoa: “…A?”
Xích Vân Tử nói: “Ta hỏi ngươi, từ khi ngươi vào núi đến nay, tính toán đâu ra đấy đã qua bao nhiêu năm rồi?”
Trong nháy mắt Yến Kim Hoa sởn cả tóc gáy, mồ hôi nóng trên người hóa thành mồ hôi lạnh, từng giọt nhỏ xuống phiến gạch đá trước mặt, rất nhanh tụ lại thành một vũng nước nhỏ.
Muốn thử Yến Kim Hoa căn bản không cần tốn quá nhiều sức lực.
Bản thân Yến Kim Hoa là một người sống, có xuất thân rõ ràng, chuyện của chính mình rõ ràng có đăng ký, giấy trắng mực đen, không có cách nào ngụy biện.
Mà Giao Nhân Tiên Quân cho dù có văn vẻ thế nào thì cũng không kể tỉ mỉ cuộc đời của một vai phụ của phụ.
Xích Vân Tử không nhanh không chậm, đặt ra ba bốn vấn đề, tất cả những gì Yến Kim Hoa tỉ mỉ nghĩ sẵn trong đầu đều mất hết hiệu lực, mồ hôi tuôn như nước, lộ ra nguyên hình.
Hắn không nhớ thời gian cụ thể mình nhập phái, cũng không nói rõ được tên họ của những đồng môn cùng nhập phái năm đó với mình, thậm chí khi hỏi đến tục danh của phụ mẫu thì hắn cũng lắp ba lắp bắp.
Yến Kim Hoa biết chuyện này sắp hỏng rồi, sau hai ba vấn đề trả lời không được, liền viện cớ mình ở lâu tại Minh Nguyệt Lâu, không ai nói chuyện, đầu óc mơ hồ, thỉnh sư phụ thông cảm.
Chẳng qua viện cớ như vậy thật sự rất mất mặt và xấu hổ.
Trong lòng Xích Vân Tử vốn đã nghi ngờ, bây giờ Yến Kim Hoa lộ ra sơ hở, làm sao có thể tiếp tục tha thứ cho kẻ đang quấy phá trong cơ thể ái đồ của ông, vô cùng phẫn nộ, lúc này vận dụng dẫn hồn thuật, truyền một lá bùa vào đỉnh đầu của Yến Kim Hoa.
Đạo thuật và dữ liệu hệ thống có hiệu quả như nhau, bởi vậy không lâu lắm hồn phách của Yến Kim Hoa bị nắm ra như một con gà con từ cơ thể chân chính của Yến Kim Hoa.
Yến Kim Hoa chân chính nấc một tiếng rồi lâm vào hôn mê, lúc này bị Tô Vân bế lên mang vào bên trong nghỉ ngơi.
Đám đệ tử sau khi ngơ ngác một lúc thì liền tập thể ồ lên.
Yến sư huynh bị người đoạt xác?
Chuyện bắt đầu từ khi nào?
Trong tình cảnh hỗn loạn, giọng nói của Lâu Ảnh vang lên trong đầu Trì Tiểu Trì: “Chủ ý của em quả thật có hiệu quả.”
Lúc trước anh thoát khỏi hệ thống, làm rối loạn kế hoạch của Yến Kim Hoa, sử dụng ván cờ của hắn để đáp trả ngược lại, vạch trần việc hắn từng cấu kết với yêu tu, một câu thật một câu giả, thành công làm rối loạn cục diễn, cứu Trì Tiểu Trì từ trong thế cục ra ngoài.
Phương pháp này mặc dù hiệu quả nhưng cái khó là phải kết thúc thế nào.
Dù sao bọn họ cũng không có bằng chứng cụ thể của việc Yến Kim Hoa cấu kết với yêu tu.
Nhưng một khi Trì Tiểu Trì sử dụng chiêu rút củi dưới đáy nồi thì Yến Kim Hoa có cấu kết với người ngoài hay không cũng không còn quan trọng.
Ở trước mặt công chúng bóc trần việc này thì thanh danh của “Yến Kim Hoa chân chính” cũng có thể được rửa sạch và bảo toàn.
Như vậy các đệ tử trong môn phái đều sẽ biết Yến sư huynh của bọn họ chính là người vô tội nhất trong toàn bộ sự kiện này.
Trì Tiểu Trì không lên tiếng, chỉ hơi nhướng mày, có chút đắc ý.
Cậu cho rằng Lâu Ảnh không nhìn thấy.
Nhưng Lâu Ảnh đang dưỡng thương ở núi Hồi Thủ lại nhìn thấy toàn bộ vẻ mặt trẻ con này của Trì Tiểu Trì, có chút buồn cười, cũng có chút muốn ôm lấy cậu.
Xích Vân Tử ngồi phía trên nắm lấy lá bùa trong tay, lập tức cảm thấy kỳ lạ.
Kẻ đoạt xác này chỉ là người phàm?
Lần này Xích Vân Tử có chút đắn đo khó định.
Nếu như người này là yêu tu mưu đồ gây rối thì cứ trực tiếp bỏ vào bếp lò, dùng một cây đuốc thiêu cháy là được.
Nhưng lá bùa đang giãy dụa không ngừng trong tay ông lại không hề có linh lực, mặc dù không biết làm sao có thể đoạt xác được đồ nhi của ông, nhưng quả thật là người bình thường, có thể là xảy ra sai lầm gì đó nên bất ngờ nhập vào cơ thể đồ nhi.
Hồn phách kia vô cùng hoảng hốt, vừa không có pháp lực hộ thể, vừa bị nỗi đau bùa chú thiêu thân, ở bên trong đụng trái đụng phải, lăn lộn kêu thảm thiết, mắt thấy cứ tiếp tục bỏ mặt thì có thể sẽ bị thiêu sống tới chết ở trong đó, Xích Vân Tử không còn cách nào, không thể làm gì khác hơn là nhanh chóng lấy một người giấy ra rồi thổi một hơi, gửi hồn vào trong đó, miễn cưỡng bảo vệ cái mạng nhỏ của Yến Kim Hoa.
Yến Kim Hoa bị đánh trở về nguyên hình ở trước mặt mọi người, vừa mới giải thoát liền lăn lộn trên đất mới miễn cưỡng dập tắt lửa trên người.
Đầu tóc của hắn bị cháy rụi, khuôn mặt vốn xem như tuấn tú bị phá hủy gần một nửa, cả người không một mảnh quần áo, vô cùng chật vật.
Có đệ tử vội vàng ném xuống ngoại bào để che kín thân thể cho hắn, miễn cho dọa đám đệ tử nữ ở đây.
Đợi hắn thở ra một hơi, Xích Vân Tử vỗ bàn cả giận nói: “Ngươi đoạt lấy thân thể của đồ nhi ta bằng cách nào, kể hết mọi chuyện đi!”
Yến Kim Hoa tự biết xong đời, giải thích không được, đành phải liều mạng chút sức lực cuối cùng, liên tục lăn lộn rồi phóng ra bên ngoài phía đoàn người, ý đồ tìm chút hy vọng sống sót.
Xích Vân Tử thẹn quá hóa giận, vừa đau lòng đồ nhi vô tội bị đoạt xác, gần như phá hủy thanh danh, vừa tức giận người này dám mạo hiểm lấy danh tiếng của đồ đệ để làm loạn môn quy, gây nên tai họa sư huynh đệ tương tàn, ông không còn màng đến khí độ của mình nữa, một cước đá lăn bàn, cả giận nói: “Bắt lấy người này! Đánh một trăm gậy rồi áp giải về Minh Nguyệt Lâu! Để ta xem hắn muốn mạnh miệng đến khi nào!?”
Một trăm gậy này có thể nói là đánh vô cùng vững vàng.
Thân thể của Yến Kim Hoa là người giấy, mỗi một gậy đều đánh vào hồn phách của hắn, cảm giác so với đánh trực tiếp vào xương cốt cũng không kém là bao.
Yến Kim Hoa bị giữ chặt tay chân, nằm úp sấp, tiếng kêu rên liên tục vang lên, nhưng lại không thể động đẩy, chỉ có thể giãy như con cá chép nằm trên thớt, mưu toan tránh né bị gậy đánh trúng nhưng căn bản không thể nào trốn được.
Phần mông bị ngoại bào che kín dần dần thấm máu.
Lần trước hắn bị phạt nhưng do Yến Kim Hoa có tu luyện nên thân thể còn chống cự được, giảm bớt không ít cảm giác đau đớn, bản thân hắn vốn là người bình thường, chỉ cần uống một ngụm nước lã không nấu chín cũng có thể bị tiêu chảy, làm sao chịu nổi trái đắng như vậy, không ngừng kêu gào khóc lóc trong đau đớn, tiếng gào thét “ta biết sai rồi, đừng đánh nữa” như gϊếŧ lợn, chết đi sống lại vài lần, chờ đánh xong 100 gậy, hắn đã thở không nổi, nằm thoi thóp trên đất.
Lúc này Trì Tiểu Trì cử động.
Cậu đi về phía Xích Vân Tử, thì thầm vài câu.
Xích Vân Tử lộ ra vẻ mặt chán ghét và do dự, suy tư một lúc, cuối cùng vung tay để cậu đi.
Đoạn Thư Tuyệt lấy ra một viên đan dược từ trong túi gấm ở bên hông, đi từng bước xuống đài, đi đến trước người Yến Kim Hoa, quỳ xuống một chân, nắm miệng đối phương, ép hắn phải mở miệng.
Đút một viên đan dược vào, hô hấp của Yến Kim Hoa dần ổn định, cảm giác tê dại đau đớn
cũng dần trở nên rõ ràng.
Hắn đau đến ngay cả lời cũng nói không được, bên tai ong ong, giống như có pháo nổ.
Đoạn Thư Tuyệt xoa vai Yến Kim Hoa một chút, giọng nói vẫn bao dung ôn hòa: “Sư huynh, ngày tháng lâu dài, xin tự trân trọng.”
Đây là giọng điệu thánh mẫu mà Yến Kim Hoa từng ghét nhất, nhưng hắn nhận ra cảm giác ớn lạnh từ trong lời nói này.
Yến Kim Hoa thiếu chút nữa đã ngã quỵ: “Ngươi…”
Trước mắt choáng váng, cơ hồ phủ đen tầm nhìn của hắn.
Yến Kim Hoa trong phút chốc bỗng nghĩ đến rất nhiều thứ.
Khi cướp đoạt Kiếm Trung Thạch, Đoạn Thư Tuyệt chỉ bằng vận may mà một đường xông đến cuối cùng.
Bái được sự phụ tốt, luôn yêu thương che chở.
Ở Thời Vũ Sơn, Đoạn Thư Tuyệt buông tha cho Sơn quỷ, không cần nội đan, còn nhất định kết bạn với người ta, vậy mà lại thuận lợi trôi chảy.
Dựa vào cái gì Đoạn Thư Tuyệt có thể gặp dữ hóa lành? Còn mình lại không được.
Chính mình phí hết tâm tư đi đoạt cơ duyên, dựa vào cái gì cậu ấy có thể nằm im lại đoạt được tất cả.
Tất cả những thứ này, lẽ nào chỉ vì Đoạn Thư Tuyệt là vai chính?
…Chỉ bởi vì cậu ấy là vai chính!
Yến Kim Hoa đột nhiên cảm thấy vô cùng hối hận.
Rốt cục hắn đã suy nghĩ gì?
Đối với người như thế thì hắn nên ôm chặt đùi mới phải!
Trong cơn đau đớn cực độ hắn bắt được một phao cứu mạng, tất nhiên không chịu buông tha, kéo lấy tay áo của Trì Tiểu Trì: “Thư Tuyệt, Thư Tuyệt, cứu ta với. Ban đầu là ta cứu ngươi, là ta thu dưỡng ngươi nhiều năm như vậy, ngươi không thể bỏ mặc ta! Ngươi không thể!”
Mỗi một chữ “Ta”, Yến Kim Hoa đều cắn như chặt đinh chém sắt, chỉ sợ Đoạn Thư Tuyệt nghe không rõ.
Chẳng phải ngươi là quân tử như ngọc? Có ân phải báo sao?
Vậy ngươi nhất định phải cứu ta!
Ngươi cũng không thể bỏ mặc ân nhân cứu mạng của mình?
Trì Tiểu Trì nâng đỡ hai tay quơ quào loạn xạ của Yến Kim Hoa, nhẹ giọng an ủi: “Ta biết, ta biết tất cả.”
Khóe miệng của Yến Kim Hoa chảy dòng máu, lộ ra nụ cười may mắn.
Nhưng chỉ một giây sau, Trì Tiểu Trì lại nói: “Sư huynh đối với ta tốt như thế nào, từng chuyện ta đều nhớ rõ, còn mối thù gϊếŧ cha mẹ của ta, sư huynh còn nhớ hay không? Dự định sẽ trả lại như thế nào đây?”
Trái tim của Yến Kim Hoa đột nhiên co rút nhanh, lập tức nỗ lực thoát khỏi sự khống chế của Trì Tiểu Trì, dời tầm mắt, mặt đầy kinh hoàng: “Ta không có, không phải ta làm!”
Vốn cũng không phải lỗi của hắn.
Cho dù hắn không nhúng tay thì cha mẹ của Đoạn Thư Tuyệt cũng sẽ chết thôi.
Nhưng lời cãi lại hoang đường như vậy thì hắn cũng không thể nói ra.
Trì Tiểu Trì lẳng lặng ngồi xổm trước người hắn, nhìn vẻ mặt chật vật của hắn, nhẹ nhàng nở nụ cười, chẳng hề nổi giận.
Tay phải của cậu đệm trên đầu gối.
Nếu Đoạn Thư Tuyệt muốn, cậu chỉ cần một chiêu là có thể dễ dàng cắt đứt yếu hầu của Yến Kim Hoa.
Nhưng Đoạn Thư Tuyệt dường như cũng không có ý ra tay.
Trong lòng của Trì Tiểu Trì liền sinh ra một suy nghĩ, đứng dậy nói: “Vì ân năm xưa, lúc này ta không gϊếŧ ngươi đã là nể tình. Về sau hy vọng sư huynh một đời trôi chảy bình an, nhất định, nhất định đừng gặp lại Đoạn mỗ.”
Dứt lời, Trì Tiểu Trì xoay người, đồng thời hỏi trong lòng: “Cậu thật sự không muốn tự tay gϊếŧ hắn?”
“Mười năm ân đức thật không tiện ở trước công chúng làm điều đó.” Đoạn Thư Tuyệt viết trong ống tay áo của mình, “Một kiếm cũng là thay hắn chặt đứt bụi trần, giải quyết mọi đau khổ. Bây giờ tại hạ chỉ mong hắn vĩnh viễn lưu lại trên cõi đời này, sống lâu trăm tuổi.”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười.
Hơn một năm qua Đoạn Thư Tuyệt có thể xem là trưởng thành cấp tốc.
Có lẽ khi cùng Diệp Ký Minh tu luyện trong năm năm thì cậu ấy đã không còn là kẻ ngây ngô hồ đồ của ngày xưa.
Đoạn Thư Tuyệt có thể thủ lễ, có thể kính cẩn, nghiêm khắc với chính bản thân, tu thân dưỡng tính, nhưng cũng hiểu rất rõ nên vận dụng năng lực của mình thế nào, ai đáng giá cho cậu ấy thật lòng chờ đợi, dốc hết sức để bảo vệ.
Tay phải cầm kiếm, tay trái cầm kinh thư. Lòng từ bi và thủ đoạn lôi đình, hai phương diện đều đầy đủ mới trở thành Đoạn Thư Tuyệt của ngày hôm nay.
Xét xử chấm dứt, Trì Tiểu Trì quay trở về núi Hồi Thủ.
Khi cậu trở lại, Diệp Ký Minh đang hóa thành rắn cùng Văn Ngọc Kinh hóa mèo đối diện nhau.
Diệp Ký Minh sợ gây chú ý cho người khác, không dám sử dụng nguyên trạng hắc xà, vì vậy hóa thành bộ dáng tiểu xà nho nhỏ, thè cái lưỡi rắn, lượn trái lượn phải, nỗ lực đe dọa con mèo nhỏ trắng như nhung ở trước mắt.
Ban đầu con mèo nhỏ chỉ cùng nó đùa giỡn một chút, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn nó, nhưng lại cảm thấy hứng thú với móng vuốt mềm mại của mình nhiều hơn hứng thú với Diệp Ký Minh.
Diệp Lý Minh liền đắc ý, đột nhiên nhoài đầu tới, diễu võ dương oai duỗi cổ, nhắm vào mắt mèo trắng: “Hú—–”
Văn Ngọc Kinh dùng tư thế sét đánh không kịp bưng tay, nhấc lên móng vuốt, một chân giẫm lên đầu Diệp Ký Minh dưới móng vuốt.
Diệp Kí Minh: “…”
Hắn nổi giận vì bị giẫm đầu, nhanh chóng tránh thoát, há mồm liền định cắn lấy.
Văn Ngọc Kinh liền dùng móng vuốt tát con rắn nhỏ một phát ngã sang một bên.
Diệp Ký Minh còn chưa kịp phát rồ thì một cái tay đã duỗi tới, nắm lấy quai hàm của hắn.
Ngửi được mùi vị quen thuộc, Diệp Ký Minh không ngậm miệng nổi, đành hầm hừ mà leo lên cổ tay của đối phương, quấn vài vòng mới tiêu được cơn giận.
Hắn giãy dụa nói: “Buông ta ra! Bản Quân phải nuốt sống nó!”
Đoạn Thư Tuyệt không nói gì, chỉ dùng ngón tay giữa nhẹ nhàng gãi hàm dưới của Diệp Ký Minh.
Diệp Ký Minh cảm thấy rất thoải mái, cơn giận trong đầu cũng giảm bớt không ít, thuận theo ngón tay đang gãi của Đoạn Thư Tuyệt mà ngưỡng cổ lên, không quá cam lòng mà nghĩ, con cá này đúng là thiên vị, thật đáng ghét, sớm muộn cũng có một ngày phải nấu lên ăn.
Văn Ngọc Kinh thì lại “Meo” một tiếng, nằm trong tay Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì cúi đầu nhìn anh.
Anh lại ngụy trang mình thành một cái bao tay sưởi ấm, ôm lấy cổ tay của cậu, ngoẹo cổ nhìn Trì Tiểu Trì, nghiêm túc nhìn hồi lâu, sau đó cong cong đôi mắt, lộ ra một nụ cười.
Trì Tiểu Trì: “…” Độc thân lâu ngày, nhìn con mèo mà cũng thấy thật xinh đẹp.