Khi thuốc gây mê truyền vào da thịt, cửa đằng sau bị phá ra, chừng mười mấy người mang vũ khí tiến vào.
Thân thể của người nam co quắp như bùn, mềm nhũn trượt xuống.
Đội trưởng đội bảo vệ xác nhận người nam đã rơi vào trạng thái ngủ say, khoát tay ra hiệu cho những người khác lập tức vây lại.
Đội trưởng đứng bên cạnh, lật ra mí mắt của người nam, sắc mặt liền cứng lại.
Người quản lý cũng vội vàng chạy đến, đẩy ra đoàn người, nhìn người hôn mê kia, gã liền nổi giận, đạp cho người nam ngã xuống khỏi ghế: “CMN! Hại ông đây hả? Muốn hại chết ông đây mà, ông sẽ đánh mày chết trước—”
Đội trưởng trầm mặc, ngăn cản người quản lý một chút.
Người quản lý nổi giận nhưng vẫn nỗ lực kiềm nén: “Tên này bị sao vậy?”
“Anh ta…” Đội trưởng nói, “Còn đang trong hình thức giả ngủ.”
Người quản lý không hiểu: “Là sao?”
Sắc mặt đội trưởng càng lúc càng khó coi: “Anh ta đã quay lại thế giới kia.”
Người quản lý: “Làm sao có thể? Không mang mũ bảo hiểm, không có thiết bị nối tiếp, làm sao có thể quay trở lại?!”
Đội trưởng vừa định nói chuyện thì người nằm trên đất đột nhiên phát ra tiếng vang kỳ lạ, khò khè khò khè, như là cuống họng bị cắt một cái lỗ.
Sau một lúc thì đầu của người nam lệch sang một bên, tắt thở mà chết.
Đội trưởng và người quản lý nhìn nhau, một suy đoán cực kỳ khủng bố hiện lên trong đầu hai người.
…Người vừa mới quay về là Lục Thanh Thụ thật sao?
Hay là một người khác…ở trong thế giới kia?
Chẳng lẽ là một người dị năng nào đó cướp đoạt thân thể Lục Thanh Thụ, đến thế giới hiện thực để thăm dò tin tức, sau đó gϊếŧ chết Lục Thanh Thụ?
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì thì có lẽ chỉ có người chết và kẻ chủ mưu mới biết rõ.
Người quản lý sững sờ trong chốc lát, cầm lấy thiết bị liên lạc gấp gáp phát ra thông báo: “Điều tra địa điểm tiểu đội ba người Lục Thanh Thụ được truyền tống, tìm kiếm những người dị năng xuất hiện hoặc từng xuất hiện ở nơi đó, phái ra ba tiểu đội Cá Nheo tiến vào thanh trừng!”
“Đã tra ra được!” Người chỉ huy bên đầu kia dời người quản lý nữ bị hôn mê ra khỏi khoang thuốc con nhộng, thăm dò dấu hiệu sinh mệnh của hai người khác, hàng lông mày cau chặt, đáp lại, “Tiểu đội này lựa chọn khu vực D20. Hiện tại khu vực này còn có dấu hiệu người dị năng hoạt động!”
“Là Ai?”
“Ngụy Thập Lục, dị năng cấp B, tỉ lệ đặt cược không thấp, có lẽ không dễ ra tay…”
Người quản lý khựng lại, hung ác nói: “Không cần biết dùng bất kỳ biện pháp gì, gϊếŧ thằng đó ngay, đem làm ‘phân bón’!”
…
*Bạch An Ức* có thể hiện thân lần nữa là nhờ vào một chiếc gương trong kho hàng của Trì Tiểu Trì.
Khoảng một tiếng mười phút trước, trải qua trao đổi, bọn họ quyết định phái *Bạch An Ức* đi chấp hành nhiệm vụ thăm dò.
Nguyên nhân là vì thể chất *Bạch An Ức* đặc biệt, một khi xuất hiện tình huống đột ngột thì cậu có thể quay về bất cứ lúc nào.
*Bạch An Ức* nhìn xung quanh, ba người đang ở một ốc đảo sa mạc.
Cậu không nhìn thấy “người giám sát”, liền hỏi: “Lục Thanh Thụ đâu?”
Trì Tiểu Trì: “Ai?”
*Bạch An Ức*: “Người giám sát đó.”
Ánh mắt của Trì Tiểu Trì trở nên buồn bã.
Lâu Ảnh thay cậu đáp: “Anh ta đã chết, vừa mới đây. Là tự sát.”
*Bạch An Ức* cau mày.
Cậu nhớ rõ lúc Lục Thanh Thụ vừa bị tóm, nước mắt rơi lã chã, kêu gào không muốn chết, cầu bọn họ tha cho anh ta.
Một người như vậy sẽ chọn tự sát sao?
“Sau khi cậu đi, anh ta bình tĩnh trở lại. Anh ta có một cô con gái.” Trì Tiểu Trì rũ mắt xuống, “Anh ta không thể quay về. Nếu như anh ta chết thì chính là hy sinh vì nhiệm vụ, trung tâm sẽ gửi tiền an ủi, con gái cũng có thể sống tốt hơn một chút. Nếu không chết, một khi quay lại sẽ bị phán tội phản bội, bị đưa vào ngục giam.”
“Anh ta nói, đã muốn chết từ lâu rồi. Chỉ khi đêm xuống lật xem quyển truyện tranh, nghĩ đến khuôn mặt của con gái thì mới có thể tiếp tục chịu đựng.”
“Anh ta cứ lải nhải, nói không ít chuyện liên quan đến con gái của mình.”
“Trước khi chết, câu nói cuối cùng của anh ta là, xin lỗi, thật sự tôi không hề muốn gϊếŧ các anh. Tôi gϊếŧ các anh chỉ vì tôi muốn sống mà thôi.”
Sau khi Lục Thanh Thụ chết, Trì Tiểu Trì vận dụng một tấm thẻ dịch chuyển tức thời, dời bọn họ đến một địa điểm mới.
“Anh của tôi vừa nãy có nghiên cứu vòng cổ.” Trì Tiểu Trì nói, “Mặc dù không có cách ngăn cản những chức năng khác của vòng cổ nhưng ít nhất anh ấy có thể chặn lại thuốc gây mê và thuốc độc. Cho dù bọn họ phát hiện ra chúng ta…”
“Cho dù bọn họ phát hiện ra chúng ta thì cũng không dễ dàng dùng thuốc độc gϊếŧ chết chúng ta.” *Bạch An Ức* nói tiếp, “Đây chỉ là một trong những thủ đoạn uy hiếp mà thôi. Đối với bọn họ thì người dị năng có thể dùng làm phân bón.”
Trì Tiểu Trì suy tư: “… Phân bón?”
Cậu dừng lại một chút, tiếp tục nói: “…Người dị năng có thể tiến hóa. Tiến hóa có thể thông qua huấn luyện cũng có thể thông qua tiến hóa tự nhiên…Nhưng hai cách này đều quá chậm, cách nhanh nhất và tiện nhất là gϊếŧ chết một người dị năng có năng lực đặc biệt khác.”
“Nơi này…” *Bạch An Ức* nói, “Là Thiên đường của người dị năng chính phủ, là năng lượng để bọn họ bổ sung…cũng là trại chăn nuôi của bọn họ.”
Ngay cả người thắng cuộc cuối cùng cũng sẽ bị bọn họ sử dụng, ngoan ngoãn đưa đầu ra, tự nguyện hiến dâng tự do, đeo vào vòng cổ.
*Bạch An Ức* nói: “Kế hoạch này chính thức được xưng hô là Kế hoạch bảo vệ người dị năng.”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười: “… Haha, ‘Bảo vệ’.”
Cậu nhìn về phía chân trời, nhìn về phía những con chim, những áng mây giả tạo.
Tất cả sự giả tạo kia đẹp như thực: “…Chẳng phải là ‘bảo vệ’ à.”
Trì Tiểu Trì nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Phản đối người dị năng cũng không phải là mù quáng phản đối.
Mỗi một cử động đều bao hàm lợi ích và suy tính trong đó.
Từ khi bắt đầu che giấu thân phận, cho dù vì bất kỳ nguyên nhân gì, Bạch An Ức và những người dị năng này đều bị xã hội đánh dấu thành “Tội phạm” và “Phần tử bất ổn”.
Bọn họ phải bảo đảm có thể quản lý mỗi một người dị năng, bởi vì một khi bí mật “Người dị năng tàn sát lẫn nhau có thể tăng lên đẳng cấp dị năng” được công bố với xã hội thì khó có thể bảo đảm những người dị năng sẽ không vì lợi ích mà tự gϊếŧ lẫn nhau.
Cho nên vì bảo vệ những người dị năng “tuân thủ pháp luật” được an toàn, ban ngành liên quan cần phải bắt giam những người dị năng “không yên ổn” này. “Hợp lý” lợi dụng quy tắc tiến hóa, sàng lọc những người dị năng vô dụng làm trái quy tắc làm “Chất dinh dưỡng” cung cấp cho đội canh gác, cũng đưa ra ba tiêu chuẩn tồn tại, xem như chính sách huấn luyện tinh binh, nâng cao sức mạnh của người dị năng phụ trách canh gác, giữ gìn trật tự xã hội hiện hữu, bảo vệ người dị năng nghe lời và nhân loại bình thường.
Về phần dùng tính mạng của “người dị năng” để đánh bạc thì cũng chỉ là một trong những việc phụ nhằm tối đa hóa lợi ích mà thôi.
Thấy vẻ mặt của Trì Tiểu Trì, *Bạch An Ức* liền biết việc tiêu hóa tin tức này không tính là đơn giản.
Ngay cả cậu khi nhìn thấy kế hoạch này cũng chỉ có thể đối mặt với máy tính mà hút nửa điếu thuốc vừa giành được.
Xem như bọn họ thành công trốn thoát cũng sẽ trở thành phần tử phản loạn uy hiếp sự ổn định của xã hội và sẽ bị truy nã cả đời, trừ phi có thể trốn đến một quốc gia che chở người dị năng, mai danh ẩn tích suốt đời.
Thế nhưng nếu tuân theo quy tắc thỏa hiệp, vì sinh mệnh mà từ bỏ tự do, tự chủ động đưa đầu vào vòng cổ, vậy tất cả sự kiên trì ngoan cố lúc trước của Bạch An Ức phải tính làm sao?
Trong lúc này, ngay cả *Bạch An Ức* cũng không biết nên lựa chọn thế nào.
Cậu không phải một người, cậu chỉ là một cái bóng, vì Bạch An Ức tồn tại mà cậu có thể tồn tại.
Nếu như là Bạch An Ức thì cậu ấy sẽ nghĩ thế nào?
Trì Tiểu Trì ngồi ở ốc đảo, yên lặng lắng nghe gió mát.
Trong lúc này, Lâu Ảnh quỳ ở sau lưng cậu, chẳng làm gì cả, chỉ khẽ đỡ lấy vai cậu. truyện xuyên nhanh
Tâm tình của Trì Tiểu Trì rất yên tĩnh, vẻ mặt cũng thế.
*Bạch An Ức* đứng bên cạnh tò mò nhìn cặp đôi này, cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ rất kỳ diệu, không căng thẳng mà ngược lại rất an bình.
Ngồi như thế khoảng bốn năm phút, Trì Tiểu Trì đứng dậy, Lâu Ảnh cũng đi theo.
Trì Tiểu Trì: “Đi thôi.”
*Bạch An Ức*: “Đi nơi nào?”
Trì Tiểu Trì: “Đi giải quyết vấn đề.”
*Bạch An Ức* vừa kinh ngạc vì sự thẳng thắn dứt khoát của Trì Tiểu Trì vừa hiếu kỳ trong mấy phút ngắn ngủi này Trì Tiểu Trì đã suy nghĩ những gì: “Giải quyết thế nào?”
Trì Tiểu Trì: “Gϊếŧ người.”
*Bạch An Ức*: “… Cậu dự định tuân thủ quy tắc, tham gia trò chơi?”
Trì Tiểu Trì: “Không. Là lợi dụng quy tắc.”
*Bạch An Ức* nói thẳng: “Tôi không nghĩ ra, với nan đề tàu điện thế này thì cậu muốn lợi dụng quy tắc như thế nào?”
Cái gọi là “Nan đề tàu điện” tồn tại rất nhiều phiên bản.
Trên cơ bản, nó chỉ là một đoàn tàu nằm ở trạng thái chạy như bay mà không thể dừng lại, khi chuẩn bị đi qua một khúc rẽ, mà khúc rẽ này chia làm hai hướng, một hướng có một đứa bé đang chơi đùa, mà tàu điện sớm được xác định phải lái sang một hướng khác, ở hướng đó có năm đứa trẻ đang chơi đùa.”
Nhân vật chính đối mặt với vấn đề khó khăn này, nắm trong tay cần điều khiển quyết định sự sống và cái chết.
Trong tình huống không kịp né tránh, anh ta phải bẻ cần điều khiển về hướng nào?
Nan đề này một khi được đặt ra liền dẫn đến những tranh luận kịch liệt.
Rốt cục nên giải quyết thế nào?
Là tôn trọng số đông sinh mạng, từ bỏ một đứa bé? Hay là tin tưởng bất kỳ sinh mạng nào cũng có giá trị ngang nhau, thẳng thắn không bẻ cần điều khiển, để mặc cho số phận phán định?
Có thể ví với tình huống hiện tại, rốt cục là muốn tự cứu, vi phạm nguyên tắc bản thân, hy sinh tự do, hay là vì tự do, giữ nghiêm nguyên tắc, hy sinh tánh mạng?
Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Cậu thấy vấn đề này thế nào?”
Thân thể của người nam co quắp như bùn, mềm nhũn trượt xuống.
Đội trưởng đội bảo vệ xác nhận người nam đã rơi vào trạng thái ngủ say, khoát tay ra hiệu cho những người khác lập tức vây lại.
Đội trưởng đứng bên cạnh, lật ra mí mắt của người nam, sắc mặt liền cứng lại.
Người quản lý cũng vội vàng chạy đến, đẩy ra đoàn người, nhìn người hôn mê kia, gã liền nổi giận, đạp cho người nam ngã xuống khỏi ghế: “CMN! Hại ông đây hả? Muốn hại chết ông đây mà, ông sẽ đánh mày chết trước—”
Đội trưởng trầm mặc, ngăn cản người quản lý một chút.
Người quản lý nổi giận nhưng vẫn nỗ lực kiềm nén: “Tên này bị sao vậy?”
“Anh ta…” Đội trưởng nói, “Còn đang trong hình thức giả ngủ.”
Người quản lý không hiểu: “Là sao?”
Sắc mặt đội trưởng càng lúc càng khó coi: “Anh ta đã quay lại thế giới kia.”
Người quản lý: “Làm sao có thể? Không mang mũ bảo hiểm, không có thiết bị nối tiếp, làm sao có thể quay trở lại?!”
Đội trưởng vừa định nói chuyện thì người nằm trên đất đột nhiên phát ra tiếng vang kỳ lạ, khò khè khò khè, như là cuống họng bị cắt một cái lỗ.
Sau một lúc thì đầu của người nam lệch sang một bên, tắt thở mà chết.
Đội trưởng và người quản lý nhìn nhau, một suy đoán cực kỳ khủng bố hiện lên trong đầu hai người.
…Người vừa mới quay về là Lục Thanh Thụ thật sao?
Hay là một người khác…ở trong thế giới kia?
Chẳng lẽ là một người dị năng nào đó cướp đoạt thân thể Lục Thanh Thụ, đến thế giới hiện thực để thăm dò tin tức, sau đó gϊếŧ chết Lục Thanh Thụ?
Rốt cục đã xảy ra chuyện gì thì có lẽ chỉ có người chết và kẻ chủ mưu mới biết rõ.
Người quản lý sững sờ trong chốc lát, cầm lấy thiết bị liên lạc gấp gáp phát ra thông báo: “Điều tra địa điểm tiểu đội ba người Lục Thanh Thụ được truyền tống, tìm kiếm những người dị năng xuất hiện hoặc từng xuất hiện ở nơi đó, phái ra ba tiểu đội Cá Nheo tiến vào thanh trừng!”
“Đã tra ra được!” Người chỉ huy bên đầu kia dời người quản lý nữ bị hôn mê ra khỏi khoang thuốc con nhộng, thăm dò dấu hiệu sinh mệnh của hai người khác, hàng lông mày cau chặt, đáp lại, “Tiểu đội này lựa chọn khu vực D20. Hiện tại khu vực này còn có dấu hiệu người dị năng hoạt động!”
“Là Ai?”
“Ngụy Thập Lục, dị năng cấp B, tỉ lệ đặt cược không thấp, có lẽ không dễ ra tay…”
Người quản lý khựng lại, hung ác nói: “Không cần biết dùng bất kỳ biện pháp gì, gϊếŧ thằng đó ngay, đem làm ‘phân bón’!”
…
*Bạch An Ức* có thể hiện thân lần nữa là nhờ vào một chiếc gương trong kho hàng của Trì Tiểu Trì.
Khoảng một tiếng mười phút trước, trải qua trao đổi, bọn họ quyết định phái *Bạch An Ức* đi chấp hành nhiệm vụ thăm dò.
Nguyên nhân là vì thể chất *Bạch An Ức* đặc biệt, một khi xuất hiện tình huống đột ngột thì cậu có thể quay về bất cứ lúc nào.
*Bạch An Ức* nhìn xung quanh, ba người đang ở một ốc đảo sa mạc.
Cậu không nhìn thấy “người giám sát”, liền hỏi: “Lục Thanh Thụ đâu?”
Trì Tiểu Trì: “Ai?”
*Bạch An Ức*: “Người giám sát đó.”
Ánh mắt của Trì Tiểu Trì trở nên buồn bã.
Lâu Ảnh thay cậu đáp: “Anh ta đã chết, vừa mới đây. Là tự sát.”
*Bạch An Ức* cau mày.
Cậu nhớ rõ lúc Lục Thanh Thụ vừa bị tóm, nước mắt rơi lã chã, kêu gào không muốn chết, cầu bọn họ tha cho anh ta.
Một người như vậy sẽ chọn tự sát sao?
“Sau khi cậu đi, anh ta bình tĩnh trở lại. Anh ta có một cô con gái.” Trì Tiểu Trì rũ mắt xuống, “Anh ta không thể quay về. Nếu như anh ta chết thì chính là hy sinh vì nhiệm vụ, trung tâm sẽ gửi tiền an ủi, con gái cũng có thể sống tốt hơn một chút. Nếu không chết, một khi quay lại sẽ bị phán tội phản bội, bị đưa vào ngục giam.”
“Anh ta nói, đã muốn chết từ lâu rồi. Chỉ khi đêm xuống lật xem quyển truyện tranh, nghĩ đến khuôn mặt của con gái thì mới có thể tiếp tục chịu đựng.”
“Anh ta cứ lải nhải, nói không ít chuyện liên quan đến con gái của mình.”
“Trước khi chết, câu nói cuối cùng của anh ta là, xin lỗi, thật sự tôi không hề muốn gϊếŧ các anh. Tôi gϊếŧ các anh chỉ vì tôi muốn sống mà thôi.”
Sau khi Lục Thanh Thụ chết, Trì Tiểu Trì vận dụng một tấm thẻ dịch chuyển tức thời, dời bọn họ đến một địa điểm mới.
“Anh của tôi vừa nãy có nghiên cứu vòng cổ.” Trì Tiểu Trì nói, “Mặc dù không có cách ngăn cản những chức năng khác của vòng cổ nhưng ít nhất anh ấy có thể chặn lại thuốc gây mê và thuốc độc. Cho dù bọn họ phát hiện ra chúng ta…”
“Cho dù bọn họ phát hiện ra chúng ta thì cũng không dễ dàng dùng thuốc độc gϊếŧ chết chúng ta.” *Bạch An Ức* nói tiếp, “Đây chỉ là một trong những thủ đoạn uy hiếp mà thôi. Đối với bọn họ thì người dị năng có thể dùng làm phân bón.”
Trì Tiểu Trì suy tư: “… Phân bón?”
Cậu dừng lại một chút, tiếp tục nói: “…Người dị năng có thể tiến hóa. Tiến hóa có thể thông qua huấn luyện cũng có thể thông qua tiến hóa tự nhiên…Nhưng hai cách này đều quá chậm, cách nhanh nhất và tiện nhất là gϊếŧ chết một người dị năng có năng lực đặc biệt khác.”
“Nơi này…” *Bạch An Ức* nói, “Là Thiên đường của người dị năng chính phủ, là năng lượng để bọn họ bổ sung…cũng là trại chăn nuôi của bọn họ.”
Ngay cả người thắng cuộc cuối cùng cũng sẽ bị bọn họ sử dụng, ngoan ngoãn đưa đầu ra, tự nguyện hiến dâng tự do, đeo vào vòng cổ.
*Bạch An Ức* nói: “Kế hoạch này chính thức được xưng hô là Kế hoạch bảo vệ người dị năng.”
Trì Tiểu Trì nở nụ cười: “… Haha, ‘Bảo vệ’.”
Cậu nhìn về phía chân trời, nhìn về phía những con chim, những áng mây giả tạo.
Tất cả sự giả tạo kia đẹp như thực: “…Chẳng phải là ‘bảo vệ’ à.”
Trì Tiểu Trì nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Phản đối người dị năng cũng không phải là mù quáng phản đối.
Mỗi một cử động đều bao hàm lợi ích và suy tính trong đó.
Từ khi bắt đầu che giấu thân phận, cho dù vì bất kỳ nguyên nhân gì, Bạch An Ức và những người dị năng này đều bị xã hội đánh dấu thành “Tội phạm” và “Phần tử bất ổn”.
Bọn họ phải bảo đảm có thể quản lý mỗi một người dị năng, bởi vì một khi bí mật “Người dị năng tàn sát lẫn nhau có thể tăng lên đẳng cấp dị năng” được công bố với xã hội thì khó có thể bảo đảm những người dị năng sẽ không vì lợi ích mà tự gϊếŧ lẫn nhau.
Cho nên vì bảo vệ những người dị năng “tuân thủ pháp luật” được an toàn, ban ngành liên quan cần phải bắt giam những người dị năng “không yên ổn” này. “Hợp lý” lợi dụng quy tắc tiến hóa, sàng lọc những người dị năng vô dụng làm trái quy tắc làm “Chất dinh dưỡng” cung cấp cho đội canh gác, cũng đưa ra ba tiêu chuẩn tồn tại, xem như chính sách huấn luyện tinh binh, nâng cao sức mạnh của người dị năng phụ trách canh gác, giữ gìn trật tự xã hội hiện hữu, bảo vệ người dị năng nghe lời và nhân loại bình thường.
Về phần dùng tính mạng của “người dị năng” để đánh bạc thì cũng chỉ là một trong những việc phụ nhằm tối đa hóa lợi ích mà thôi.
Thấy vẻ mặt của Trì Tiểu Trì, *Bạch An Ức* liền biết việc tiêu hóa tin tức này không tính là đơn giản.
Ngay cả cậu khi nhìn thấy kế hoạch này cũng chỉ có thể đối mặt với máy tính mà hút nửa điếu thuốc vừa giành được.
Xem như bọn họ thành công trốn thoát cũng sẽ trở thành phần tử phản loạn uy hiếp sự ổn định của xã hội và sẽ bị truy nã cả đời, trừ phi có thể trốn đến một quốc gia che chở người dị năng, mai danh ẩn tích suốt đời.
Thế nhưng nếu tuân theo quy tắc thỏa hiệp, vì sinh mệnh mà từ bỏ tự do, tự chủ động đưa đầu vào vòng cổ, vậy tất cả sự kiên trì ngoan cố lúc trước của Bạch An Ức phải tính làm sao?
Trong lúc này, ngay cả *Bạch An Ức* cũng không biết nên lựa chọn thế nào.
Cậu không phải một người, cậu chỉ là một cái bóng, vì Bạch An Ức tồn tại mà cậu có thể tồn tại.
Nếu như là Bạch An Ức thì cậu ấy sẽ nghĩ thế nào?
Trì Tiểu Trì ngồi ở ốc đảo, yên lặng lắng nghe gió mát.
Trong lúc này, Lâu Ảnh quỳ ở sau lưng cậu, chẳng làm gì cả, chỉ khẽ đỡ lấy vai cậu. truyện xuyên nhanh
Tâm tình của Trì Tiểu Trì rất yên tĩnh, vẻ mặt cũng thế.
*Bạch An Ức* đứng bên cạnh tò mò nhìn cặp đôi này, cảm thấy bầu không khí giữa bọn họ rất kỳ diệu, không căng thẳng mà ngược lại rất an bình.
Ngồi như thế khoảng bốn năm phút, Trì Tiểu Trì đứng dậy, Lâu Ảnh cũng đi theo.
Trì Tiểu Trì: “Đi thôi.”
*Bạch An Ức*: “Đi nơi nào?”
Trì Tiểu Trì: “Đi giải quyết vấn đề.”
*Bạch An Ức* vừa kinh ngạc vì sự thẳng thắn dứt khoát của Trì Tiểu Trì vừa hiếu kỳ trong mấy phút ngắn ngủi này Trì Tiểu Trì đã suy nghĩ những gì: “Giải quyết thế nào?”
Trì Tiểu Trì: “Gϊếŧ người.”
*Bạch An Ức*: “… Cậu dự định tuân thủ quy tắc, tham gia trò chơi?”
Trì Tiểu Trì: “Không. Là lợi dụng quy tắc.”
*Bạch An Ức* nói thẳng: “Tôi không nghĩ ra, với nan đề tàu điện thế này thì cậu muốn lợi dụng quy tắc như thế nào?”
Cái gọi là “Nan đề tàu điện” tồn tại rất nhiều phiên bản.
Trên cơ bản, nó chỉ là một đoàn tàu nằm ở trạng thái chạy như bay mà không thể dừng lại, khi chuẩn bị đi qua một khúc rẽ, mà khúc rẽ này chia làm hai hướng, một hướng có một đứa bé đang chơi đùa, mà tàu điện sớm được xác định phải lái sang một hướng khác, ở hướng đó có năm đứa trẻ đang chơi đùa.”
Nhân vật chính đối mặt với vấn đề khó khăn này, nắm trong tay cần điều khiển quyết định sự sống và cái chết.
Trong tình huống không kịp né tránh, anh ta phải bẻ cần điều khiển về hướng nào?
Nan đề này một khi được đặt ra liền dẫn đến những tranh luận kịch liệt.
Rốt cục nên giải quyết thế nào?
Là tôn trọng số đông sinh mạng, từ bỏ một đứa bé? Hay là tin tưởng bất kỳ sinh mạng nào cũng có giá trị ngang nhau, thẳng thắn không bẻ cần điều khiển, để mặc cho số phận phán định?
Có thể ví với tình huống hiện tại, rốt cục là muốn tự cứu, vi phạm nguyên tắc bản thân, hy sinh tự do, hay là vì tự do, giữ nghiêm nguyên tắc, hy sinh tánh mạng?
Trì Tiểu Trì hỏi ngược lại: “Cậu thấy vấn đề này thế nào?”