*Bạch An Ức* nói: “Phiên bản mà tôi nghe thấy không phải như thế. Giữa hai đường ray, đường ray chỉ có một đứa bé chơi đùa là đường ray bị bỏ hoang từ lâu không sử dụng, đường ray có năm đứa bé chơi đùa là đường ray rõ ràng có ghi chú ‘đang hoạt động’. Nói cách khác, năm đứa bé làm trái quy định, mà đứa bé còn lại tuân thủ quy định lại phải đối mặt với nguy hiểm bị đâm chết. Xin hỏi, trong tình huống này, cậu sẽ lựa chọn thế nào?”
Trì Tiểu Trì gật đầu, không phát biểu quan điểm dư thừa: “Ừm, tôi có nghe qua phiên bản này.”
Lâu Ảnh nói: “Anh còn nghe qua một phiên bản khác. Đứa bé kia là một người con ngoan lại học giỏi, mà năm đứa bé còn lại nổi danh là hỗn láo, đạo đức tồi tệ, bỏ bê việc học. Cùng câu hỏi, ở tình huống này, phải chọn thế nào?”
Trì Tiểu Trì lâm vào lặng im.
*Bạch An Ức* và Lâu Ảnh đều đang đợi, muốn biết Trì Tiểu Trì sẽ cho ra đáp án gì.
Nhưng Trì Tiểu Trì lại không trực tiếp trả lời mà chỉ mím khóe môi: “…Cho nên hai người có nhìn ra được gì hay không?”
Lâu Ảnh trầm ngâm.
*Bạch An Ức* lại nhướng mày: “Nhìn ra cái gì?”
“Người đặt câu hỏi đang có ý định chồng thêm điều kiện.” Trì Tiểu Trì nói, “Người nọ đang có ý định hướng dẫn người giải đề đi đụng năm đứa bé kia.”
*Bạch An Ức*: “…”
Hình như….đúng là như thế.
“Đây giống như bài toán đố được học ở trường tiểu học. Tất cả điều kiện được đặt ra rõ ràng. Mục đích cuối cùng là để đi đến đáp án cuối cùng và duy nhất. Đây là những gì mà người ra đề muốn chúng ta làm.”
Trì Tiểu Tri nói: “Loại điều kiện được cố ý thêm vào này là hoàn toàn vô nghĩa. Vì điều kiện là không giới hạn, có thể thêm vào bất cứ lúc nào. Giả thiết năm đứa bé kia đều là kẻ gϊếŧ người mang tội ác tày trời? Giả thiết năm đứa bé kia bất tử, ngày hôm sau sẽ xảy ra biến động toàn cầu, dẫn đến chết hàng vạn hàng nghìn người, hoặc giả thiết năm đứa bé kia tồn tại sẽ dẫn đến hủy diệt trái đất thì sao? Đâm chết hay không? Nếu không đâm chết thì còn có thể thêm vào vô số giả thiết, cho đến khi có một rào cản đột ngột chặn ngang, dẫn chúng ta hướng đến đáp án mà người ra đề mong muốn.”
“Đây cũng giống như chúng ta đối mặt với sự lựa chọn. Giả thiết người dị năng che giấu thân phận tiềm ẩn nguy hiểm, giả thiết việc công khai bí mật người dị năng có thể tiến hóa sẽ dẫn đến trật tự xã hội bị đảo lộn, cho nên tiến hành giam cầm và hành quyết người dị năng không nghe lời là hợp lý…Đây là lý do mà người xây dựng cơ quan giám sát đưa ra kết luận.”
“Mà trong tình huống như vậy, chúng ta cũng sẽ bị hướng dẫn. Hoặc là dựa vào gϊếŧ người tự cứu lấy mình, hoặc là tự sát để giải thoát, hoặc là bị người khác gϊếŧ chết, bởi vì đây là quy tắc, là kết quả của nhiều điều kiện khác nhau. Mà tôi muốn thử một chút xem có con đường thứ tư có thể đi hay không.”
*Bạch An Ức*: “Con đường thứ tư là gì?”
Trì Tiểu Trì mở kho hàng, trượt màn hình tìm kiếm thẻ: “Ai ra đề thì tôi sẽ đi giải quyết kẻ đó. Đây chính là ‘giải quyết vấn đề’ mà tôi nhắc đến.”
*Bạch An Ức* đứng ở quan điểm của Bạch An Ức mà hỏi: “Nếu trong quá trình này cần cậu phải gϊếŧ người thì sao? Cậu cho rằng đây là điều mà Bạch An Ức muốn sao?”
“Nếu Bạch An Ức lựa chọn được hồi sinh, vậy điều cậu ấy muốn đã rất rõ ràng. —Cậu ấy muốn sống.” Trì Tiểu Trì nói, “Bản thân của hai chữ sống sót là một chuyện cực kỳ thực dụng. Mà sống thực dụng cũng có nghĩa không thể đạt được nếu không hy sinh một thứ gì đó.”
Cậu nói tiếp: “Có một số việc nói không chừng Bạch An Ức còn hiểu rõ hơn cả cậu. Người từng chết một lần sẽ biết muốn an ổn ngắm nhìn bầu trời thì phải bước qua mảnh đất đầy bụi gai.”
*Bạch An Ức* nói: “Vị tiên sinh chủ nghĩa thực dụng này, cậu phải biết rõ, ‘Giải quyết vấn đề’ mà cậu nhắc đến là giải quyết cả một tổ chức, thậm chí là cả một quốc gia.”
“Tôi biết.” Trì Tiểu Trì nói, “Cho nên tôi cần được giúp đỡ.”
“Cho nên? Mục tiêu hành động tiếp theo của chúng ta là?”
Trì Tiểu Trì nói: “Quay lại khu D20, lôi kéo đồng đội mới.”
*Bạch An Ức* càng ngày càng cảm thấy hứng thú: “…Đồng đội nào vậy? Là người cậu quen à?”
Trì Tiểu Trì tìm kiếm thẻ dịch chuyển tức thời trong kho hàng, nói: “Chỉ là từng gặp mà thôi. Nhưng chờ tôi cứu mạng của cậu ta thì chúng ta chính là đồng đội.”
*Bạch An Ức* cảm thấy mơ hồ: “…Hả?”
Trong một tiếng cậu rời đi đã xảy ra chuyện gì?
Vẫn là Lâu Ảnh thay Trì Tiểu Trì giải thích: “Khi chúng tôi chờ cậu quay lại, phát hiện ngoài khu rừng có người dự thi tiến vào nghỉ chân.”
“Cậu mượn thân thể của bọn họ, đi đến thế giới của bọn họ, đây là chuyện không thể lừa dối. Chờ bọn họ phát hiện đội viên đã chết, nhất định sẽ kiểm tra ai từng đến khu vực D20. Tiểu Trì nói, khả năng xấu nhất là khi cậu vừa xuất hiện liền bị phát hiện, nói không chừng đang có người điều tra. Cho nên Tiểu Trì không nhắc nhở người dị năng đi nhầm vào khu rừng đó…”
*Bạch An Ức* bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cậu cho rằng mình rất vô phép tắc, mãi đến khi gặp được Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì nói xen vào: “Nói trắng ra là tôi chỉ muốn kéo một người chịu tội thay thôi.”
*Bạch An Ức*: “Cậu không sợ liên lụy người kia à?”
“Anh của tôi đã giải trừ chức năng tiêm thuốc độc ở vòng cổ của cậu ta. Ít ra bây giờ cậu ta sẽ không chết ngay lập tức.” Trì Tiểu Trì nói tiếp, “Tính thời gian thì cũng không còn nhiều lắm. Bây giờ chúng ta lập tức lên đường cứu người đi.”
*Bạch An Ức*: “…”
Hóa ra Trì Tiểu Trì vừa nãy ngẩn người không phải đang tiếp thu tin tức mà là đang tính toán đi cứu người dị năng bỗng dưng bị kéo xuống nước?
“Đi sớm một chút thì có thể chưa kịp đánh nhau, đi trễ một chút thì lại không kịp rồi.” Trì Tiểu Trì nói, “Chỉ cần tôi cứu mạng cậu ta, tính khả thi cậu ta lựa chọn gia nhập chúng ta cũng tăng lên hơn 70%, đáng giả thử.”
“Cậu không sợ cậu ta là Cá Nheo à?”
Trì Tiểu Trì lấy ra một tấm thẻ, đem thấm thẻ phát sáng đặt giữa ngón trỏ và ngón giữa, nhàn nhạt liếc mắt nhìn *Bạch An Ức*.
“Mục đích của Cá Nheo là gϊếŧ người, dù sao cũng phải nghĩ cách ra tay. Cái này phải xem cậu có đủ tỉnh táo hay không.” Trì Tiểu Trì cười, “Phải xem khả năng của cậu rồi.”
*Bạch An Ức* nhìn chăm chú vào bóng lưng của Trì Tiểu Trì, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “…Cậu từng trải qua chuyện gì vậy?”
*Bạch An Ức* vẫn không tin Trì Tiểu Trì đến từ xã hội của nhân loại bình thường.
Trong bối cạnh xã hội bình thường không thể sinh ra một người quái dị như Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì đưa lưng về phía *Bạch An Ức*, giọng điệu bình tĩnh: “Không đáng nhắc tới.”
“Mạo muội hỏi một chút. Cha mẹ vẫn còn sống chứ?”
Trì Tiểu Trì từng ứng phó rất nhiều lần những câu hỏi tương tự như vậy với phóng viên, vì vậy đối đáp rất trôi chảy: “Cha mẹ còn sống, hiện tại cũng khỏe mạnh, chưa ly hôn.”
“Bọn họ có đánh đập cậu không?”
“Cậu là phóng viên hả?” Trì Tiểu Trì có chút bực bội nhưng lại làm cho bản thân phải buồn cười, “Bọn họ không đánh tôi…rất ít đánh tôi. Nhiều nhất cũng chỉ là mặc kệ tôi.”
“Quan hệ với bạn bè?”
“Cũng ổn.”
“Có tình cờ gặp phải bạo lực học đường không?”
“Từng gặp, một nhóm nhỏ. Sau đó tôi nói với một kẻ trong nhóm, mặc kệ tôi bị ức hiếp thế nào, mặc kệ có phải là tên đó làm hay không, cuối cùng tôi đều sẽ tính nợ trên đầu của nó. Tôi đánh không lại năm người nhưng đánh được một người. Sau khi tên đó bị tôi đánh mấy trận thì bọn họ không tìm tôi nữa.”
“Bạo lực chỗ làm việc?”
“Tôi là diễn viên. Ban đầu cũng không tệ lắm, cũng có chút quan hệ, trong đoàn phim cơ bản đều là người quen, rất nâng đỡ tôi.”
“Áp lực công việc có lớn không?”
“Không lớn, đối với tôi mà nói thì đóng phim không tính là khó.”
“Có bị mắng không?”
“Thường xuyên. Cho nên thỉnh thoảng tôi sẽ chửi bọn blogger nhà báo trên mạng một trận để giải sầu.”
Sau khi trả lời nhiều câu hỏi như vậy, Trì Tiểu Trì cười: “Phóng viên Bạch, kết thúc phỏng vấn rồi à?”
*Bạch An Ức* cho ra một kết luận: “Cậu thật sự là quái dị.”
Trì Tiểu Trì dứt khoát gật đầu: “Cám ơn đã khen ngợi.”
*Bạch An Ức* cho rằng Trì Tiểu Trì nhất định đã trải qua chuyện gì đó, liền dùng ánh mắt dò hỏi Lâu Ảnh.
Lâu Ảnh lắc lắc đầu, bày tỏ chính anh cũng không biết.
Nhưng anh biết Trì Tiểu Trì là một người từng yêu thích ngắm nhìn bầu trời, lội qua mười ba năm dài đằng đẵng bước trên bụi gai.
Cuối cùng cũng chỉ hóa thành một vài câu đùa hời hợt trong miệng của cậu mà thôi.
Khi Trì Tiểu Trì chọn lựa có thể dùng thẻ hay chưa, dự định đặt nó vào khe dự phòng để có thể lấy ra bất cứ lúc nào thì *Bạch An Ức* đã kề sát vào Lâu Ảnh: “Anh không phải là bạn của cậu ấy sao?”
“Bạn cũng không nhất thiết phải biết hết tất cả về cậu ấy.” Thần thái của Lâu Ảnh rất thản nhiên, “Tôi chỉ cần biết những gì cậu ấy muốn tôi biết, cũng tin tưởng tôi là đủ rồi.”
Anh lại bổ sung: “…Còn nữa, có thể chỉnh lỗi của cậu một chút không?”
*Bạch An Ức*: “Chỉnh lỗi gì?”
Lâu Ảnh: “Tôi là bạn trai của cậu ấy.”
Mới vừa rồi Trì Tiểu Trì còn bình thản vững vàng, bất chợt nghe thấy liền run tay một cái, thiếu chút nữa đã truyền tống bọn họ đến N20 thay vì D20.
Sau khi thực hiện truyền tống hữu kinh vô hiểm, địa điểm D20 mà bọn họ quay lại đã bị phá hủy.
Bìa rừng bị nổ tung, tạo ra một cái hố cực to, dưới đáy hố là một thi thể máu me be bét, quần áo cũng giống bọn họ nhưng đế giày rất sạch sẽ.
…Có lẽ là người do trung tâm điều khiển phái tới.
“Người của trung tâm có lẽ sẽ vô cùng phẫn nộ vì tổn thất của một tiểu đội, nhưng để không gây chú ý, bọn họ chắc chắn sẽ không phái quá nhiều người đến.” Trì Tiểu Trì lấy ra đồng hồ biểu hiện tỉ lệ đặt cược, “Bởi vì tôi đã quan sát, cái người tên Ngụy Thập Lục có tỉ lệ đặc cược không thấp, ắt hẳn sẽ có người tham dự đánh bạc quan sát cậu ta. Người của trung tâm không dám gây động tĩnh quá lớn.”
*Bạch An Ức* nhìn về phía đồng hồ của cậu, khẽ cười một tiếng.
Trên đồng hồ thể hiện tên của Bạch An Ức quả thật xếp từ dưới đếm lên, tỉ lệ đặt cược cực cao, cũng không ai thèm quan tâm cậu.
Nhưng mà có một tài khoản không có tên người sử dụng lại đặt cược 100 đồng cho Bạch An Ức.
Mặc dù *Bạch An Ức* cho rằng người kia có lẽ là ngư ông có tiền giăng lưới rộng, nhưng vẫn lặng lẽ ghi nhớ ID gồm 9 số kia.
Bọn họ đi vào sâu trong rừng rậm.
Để tránh tiết lộ thực lực, *Bạch An Ức* đã sớm quay lại thân thể Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì gật đầu, không phát biểu quan điểm dư thừa: “Ừm, tôi có nghe qua phiên bản này.”
Lâu Ảnh nói: “Anh còn nghe qua một phiên bản khác. Đứa bé kia là một người con ngoan lại học giỏi, mà năm đứa bé còn lại nổi danh là hỗn láo, đạo đức tồi tệ, bỏ bê việc học. Cùng câu hỏi, ở tình huống này, phải chọn thế nào?”
Trì Tiểu Trì lâm vào lặng im.
*Bạch An Ức* và Lâu Ảnh đều đang đợi, muốn biết Trì Tiểu Trì sẽ cho ra đáp án gì.
Nhưng Trì Tiểu Trì lại không trực tiếp trả lời mà chỉ mím khóe môi: “…Cho nên hai người có nhìn ra được gì hay không?”
Lâu Ảnh trầm ngâm.
*Bạch An Ức* lại nhướng mày: “Nhìn ra cái gì?”
“Người đặt câu hỏi đang có ý định chồng thêm điều kiện.” Trì Tiểu Trì nói, “Người nọ đang có ý định hướng dẫn người giải đề đi đụng năm đứa bé kia.”
*Bạch An Ức*: “…”
Hình như….đúng là như thế.
“Đây giống như bài toán đố được học ở trường tiểu học. Tất cả điều kiện được đặt ra rõ ràng. Mục đích cuối cùng là để đi đến đáp án cuối cùng và duy nhất. Đây là những gì mà người ra đề muốn chúng ta làm.”
Trì Tiểu Tri nói: “Loại điều kiện được cố ý thêm vào này là hoàn toàn vô nghĩa. Vì điều kiện là không giới hạn, có thể thêm vào bất cứ lúc nào. Giả thiết năm đứa bé kia đều là kẻ gϊếŧ người mang tội ác tày trời? Giả thiết năm đứa bé kia bất tử, ngày hôm sau sẽ xảy ra biến động toàn cầu, dẫn đến chết hàng vạn hàng nghìn người, hoặc giả thiết năm đứa bé kia tồn tại sẽ dẫn đến hủy diệt trái đất thì sao? Đâm chết hay không? Nếu không đâm chết thì còn có thể thêm vào vô số giả thiết, cho đến khi có một rào cản đột ngột chặn ngang, dẫn chúng ta hướng đến đáp án mà người ra đề mong muốn.”
“Đây cũng giống như chúng ta đối mặt với sự lựa chọn. Giả thiết người dị năng che giấu thân phận tiềm ẩn nguy hiểm, giả thiết việc công khai bí mật người dị năng có thể tiến hóa sẽ dẫn đến trật tự xã hội bị đảo lộn, cho nên tiến hành giam cầm và hành quyết người dị năng không nghe lời là hợp lý…Đây là lý do mà người xây dựng cơ quan giám sát đưa ra kết luận.”
“Mà trong tình huống như vậy, chúng ta cũng sẽ bị hướng dẫn. Hoặc là dựa vào gϊếŧ người tự cứu lấy mình, hoặc là tự sát để giải thoát, hoặc là bị người khác gϊếŧ chết, bởi vì đây là quy tắc, là kết quả của nhiều điều kiện khác nhau. Mà tôi muốn thử một chút xem có con đường thứ tư có thể đi hay không.”
*Bạch An Ức*: “Con đường thứ tư là gì?”
Trì Tiểu Trì mở kho hàng, trượt màn hình tìm kiếm thẻ: “Ai ra đề thì tôi sẽ đi giải quyết kẻ đó. Đây chính là ‘giải quyết vấn đề’ mà tôi nhắc đến.”
*Bạch An Ức* đứng ở quan điểm của Bạch An Ức mà hỏi: “Nếu trong quá trình này cần cậu phải gϊếŧ người thì sao? Cậu cho rằng đây là điều mà Bạch An Ức muốn sao?”
“Nếu Bạch An Ức lựa chọn được hồi sinh, vậy điều cậu ấy muốn đã rất rõ ràng. —Cậu ấy muốn sống.” Trì Tiểu Trì nói, “Bản thân của hai chữ sống sót là một chuyện cực kỳ thực dụng. Mà sống thực dụng cũng có nghĩa không thể đạt được nếu không hy sinh một thứ gì đó.”
Cậu nói tiếp: “Có một số việc nói không chừng Bạch An Ức còn hiểu rõ hơn cả cậu. Người từng chết một lần sẽ biết muốn an ổn ngắm nhìn bầu trời thì phải bước qua mảnh đất đầy bụi gai.”
*Bạch An Ức* nói: “Vị tiên sinh chủ nghĩa thực dụng này, cậu phải biết rõ, ‘Giải quyết vấn đề’ mà cậu nhắc đến là giải quyết cả một tổ chức, thậm chí là cả một quốc gia.”
“Tôi biết.” Trì Tiểu Trì nói, “Cho nên tôi cần được giúp đỡ.”
“Cho nên? Mục tiêu hành động tiếp theo của chúng ta là?”
Trì Tiểu Trì nói: “Quay lại khu D20, lôi kéo đồng đội mới.”
*Bạch An Ức* càng ngày càng cảm thấy hứng thú: “…Đồng đội nào vậy? Là người cậu quen à?”
Trì Tiểu Trì tìm kiếm thẻ dịch chuyển tức thời trong kho hàng, nói: “Chỉ là từng gặp mà thôi. Nhưng chờ tôi cứu mạng của cậu ta thì chúng ta chính là đồng đội.”
*Bạch An Ức* cảm thấy mơ hồ: “…Hả?”
Trong một tiếng cậu rời đi đã xảy ra chuyện gì?
Vẫn là Lâu Ảnh thay Trì Tiểu Trì giải thích: “Khi chúng tôi chờ cậu quay lại, phát hiện ngoài khu rừng có người dự thi tiến vào nghỉ chân.”
“Cậu mượn thân thể của bọn họ, đi đến thế giới của bọn họ, đây là chuyện không thể lừa dối. Chờ bọn họ phát hiện đội viên đã chết, nhất định sẽ kiểm tra ai từng đến khu vực D20. Tiểu Trì nói, khả năng xấu nhất là khi cậu vừa xuất hiện liền bị phát hiện, nói không chừng đang có người điều tra. Cho nên Tiểu Trì không nhắc nhở người dị năng đi nhầm vào khu rừng đó…”
*Bạch An Ức* bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cậu cho rằng mình rất vô phép tắc, mãi đến khi gặp được Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì nói xen vào: “Nói trắng ra là tôi chỉ muốn kéo một người chịu tội thay thôi.”
*Bạch An Ức*: “Cậu không sợ liên lụy người kia à?”
“Anh của tôi đã giải trừ chức năng tiêm thuốc độc ở vòng cổ của cậu ta. Ít ra bây giờ cậu ta sẽ không chết ngay lập tức.” Trì Tiểu Trì nói tiếp, “Tính thời gian thì cũng không còn nhiều lắm. Bây giờ chúng ta lập tức lên đường cứu người đi.”
*Bạch An Ức*: “…”
Hóa ra Trì Tiểu Trì vừa nãy ngẩn người không phải đang tiếp thu tin tức mà là đang tính toán đi cứu người dị năng bỗng dưng bị kéo xuống nước?
“Đi sớm một chút thì có thể chưa kịp đánh nhau, đi trễ một chút thì lại không kịp rồi.” Trì Tiểu Trì nói, “Chỉ cần tôi cứu mạng cậu ta, tính khả thi cậu ta lựa chọn gia nhập chúng ta cũng tăng lên hơn 70%, đáng giả thử.”
“Cậu không sợ cậu ta là Cá Nheo à?”
Trì Tiểu Trì lấy ra một tấm thẻ, đem thấm thẻ phát sáng đặt giữa ngón trỏ và ngón giữa, nhàn nhạt liếc mắt nhìn *Bạch An Ức*.
“Mục đích của Cá Nheo là gϊếŧ người, dù sao cũng phải nghĩ cách ra tay. Cái này phải xem cậu có đủ tỉnh táo hay không.” Trì Tiểu Trì cười, “Phải xem khả năng của cậu rồi.”
*Bạch An Ức* nhìn chăm chú vào bóng lưng của Trì Tiểu Trì, đột nhiên hỏi một câu không đầu không đuôi: “…Cậu từng trải qua chuyện gì vậy?”
*Bạch An Ức* vẫn không tin Trì Tiểu Trì đến từ xã hội của nhân loại bình thường.
Trong bối cạnh xã hội bình thường không thể sinh ra một người quái dị như Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì đưa lưng về phía *Bạch An Ức*, giọng điệu bình tĩnh: “Không đáng nhắc tới.”
“Mạo muội hỏi một chút. Cha mẹ vẫn còn sống chứ?”
Trì Tiểu Trì từng ứng phó rất nhiều lần những câu hỏi tương tự như vậy với phóng viên, vì vậy đối đáp rất trôi chảy: “Cha mẹ còn sống, hiện tại cũng khỏe mạnh, chưa ly hôn.”
“Bọn họ có đánh đập cậu không?”
“Cậu là phóng viên hả?” Trì Tiểu Trì có chút bực bội nhưng lại làm cho bản thân phải buồn cười, “Bọn họ không đánh tôi…rất ít đánh tôi. Nhiều nhất cũng chỉ là mặc kệ tôi.”
“Quan hệ với bạn bè?”
“Cũng ổn.”
“Có tình cờ gặp phải bạo lực học đường không?”
“Từng gặp, một nhóm nhỏ. Sau đó tôi nói với một kẻ trong nhóm, mặc kệ tôi bị ức hiếp thế nào, mặc kệ có phải là tên đó làm hay không, cuối cùng tôi đều sẽ tính nợ trên đầu của nó. Tôi đánh không lại năm người nhưng đánh được một người. Sau khi tên đó bị tôi đánh mấy trận thì bọn họ không tìm tôi nữa.”
“Bạo lực chỗ làm việc?”
“Tôi là diễn viên. Ban đầu cũng không tệ lắm, cũng có chút quan hệ, trong đoàn phim cơ bản đều là người quen, rất nâng đỡ tôi.”
“Áp lực công việc có lớn không?”
“Không lớn, đối với tôi mà nói thì đóng phim không tính là khó.”
“Có bị mắng không?”
“Thường xuyên. Cho nên thỉnh thoảng tôi sẽ chửi bọn blogger nhà báo trên mạng một trận để giải sầu.”
Sau khi trả lời nhiều câu hỏi như vậy, Trì Tiểu Trì cười: “Phóng viên Bạch, kết thúc phỏng vấn rồi à?”
*Bạch An Ức* cho ra một kết luận: “Cậu thật sự là quái dị.”
Trì Tiểu Trì dứt khoát gật đầu: “Cám ơn đã khen ngợi.”
*Bạch An Ức* cho rằng Trì Tiểu Trì nhất định đã trải qua chuyện gì đó, liền dùng ánh mắt dò hỏi Lâu Ảnh.
Lâu Ảnh lắc lắc đầu, bày tỏ chính anh cũng không biết.
Nhưng anh biết Trì Tiểu Trì là một người từng yêu thích ngắm nhìn bầu trời, lội qua mười ba năm dài đằng đẵng bước trên bụi gai.
Cuối cùng cũng chỉ hóa thành một vài câu đùa hời hợt trong miệng của cậu mà thôi.
Khi Trì Tiểu Trì chọn lựa có thể dùng thẻ hay chưa, dự định đặt nó vào khe dự phòng để có thể lấy ra bất cứ lúc nào thì *Bạch An Ức* đã kề sát vào Lâu Ảnh: “Anh không phải là bạn của cậu ấy sao?”
“Bạn cũng không nhất thiết phải biết hết tất cả về cậu ấy.” Thần thái của Lâu Ảnh rất thản nhiên, “Tôi chỉ cần biết những gì cậu ấy muốn tôi biết, cũng tin tưởng tôi là đủ rồi.”
Anh lại bổ sung: “…Còn nữa, có thể chỉnh lỗi của cậu một chút không?”
*Bạch An Ức*: “Chỉnh lỗi gì?”
Lâu Ảnh: “Tôi là bạn trai của cậu ấy.”
Mới vừa rồi Trì Tiểu Trì còn bình thản vững vàng, bất chợt nghe thấy liền run tay một cái, thiếu chút nữa đã truyền tống bọn họ đến N20 thay vì D20.
Sau khi thực hiện truyền tống hữu kinh vô hiểm, địa điểm D20 mà bọn họ quay lại đã bị phá hủy.
Bìa rừng bị nổ tung, tạo ra một cái hố cực to, dưới đáy hố là một thi thể máu me be bét, quần áo cũng giống bọn họ nhưng đế giày rất sạch sẽ.
…Có lẽ là người do trung tâm điều khiển phái tới.
“Người của trung tâm có lẽ sẽ vô cùng phẫn nộ vì tổn thất của một tiểu đội, nhưng để không gây chú ý, bọn họ chắc chắn sẽ không phái quá nhiều người đến.” Trì Tiểu Trì lấy ra đồng hồ biểu hiện tỉ lệ đặt cược, “Bởi vì tôi đã quan sát, cái người tên Ngụy Thập Lục có tỉ lệ đặc cược không thấp, ắt hẳn sẽ có người tham dự đánh bạc quan sát cậu ta. Người của trung tâm không dám gây động tĩnh quá lớn.”
*Bạch An Ức* nhìn về phía đồng hồ của cậu, khẽ cười một tiếng.
Trên đồng hồ thể hiện tên của Bạch An Ức quả thật xếp từ dưới đếm lên, tỉ lệ đặt cược cực cao, cũng không ai thèm quan tâm cậu.
Nhưng mà có một tài khoản không có tên người sử dụng lại đặt cược 100 đồng cho Bạch An Ức.
Mặc dù *Bạch An Ức* cho rằng người kia có lẽ là ngư ông có tiền giăng lưới rộng, nhưng vẫn lặng lẽ ghi nhớ ID gồm 9 số kia.
Bọn họ đi vào sâu trong rừng rậm.
Để tránh tiết lộ thực lực, *Bạch An Ức* đã sớm quay lại thân thể Trì Tiểu Trì.