Địa điểm chiến đấu không ngừng biến hóa, điều này có thể nhận biết thông qua tiếng súng liên tục thay đổi địa điểm.
Trì Tiểu Trì chạy không nổi, bèn nằm nhoài lên lưng Lâu Ảnh, để anh cõng cậu chạy về phía trước, không ngừng tiếp cận tâm điểm chiến đấu.
Từ xa xa bọn họ thấy được hai người.
Người truy kích có cánh tay phát ra tiếng máy móc chuyển động khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy, thân súng kèn kẹt xoay chuyển, họng súng chảy ra rồi từ từ phình to, biến thành một nòng súng bazooka.
“Chíu—-Oành—-”
Ngọn lửa tràn ra từ họng súng, người đang chạy trốn phía trước di chuyển linh hoạch giữa rừng rậm, thân thể chẳng khác nào tắc kè hoa, xanh biếc, như ẩn vào màu xanh của lá cây xung quanh.
Tuy nhiên dưới tác động của súng bazooka tạo nên áp lực đánh vào rừng cây khiến ba thân cây to gặp tai vạ, người nọ lảo đảo một cái, nhào lên nhánh cây thấp hơn, trước ngực lập tức nhiễm màu nâu đậm của thân cây.
Lá cây như những làn đạn rơi ào ào lên lưng Ngụy Thập Lục.
Cậu buông tay ra, từ trên cây lăn xuống, bàn tay phải đang siết chặt bỗng thả lỏng ra, vứt lên một thứ.
…Chính là viên xúc xắc 24 mặt mà lúc trước ở trên xe bị cậu ta xem như kẹo bỏ vào mồm.
Xúc xắc vẫn còn lăn lộn giữa không trung, cậu liền dùng tay trái bắt lấy, mở lòng bàn tay ra, vội vã nhìn lướt qua.
Đợi sau khi nhìn thấy, Ngụy Thập Lục đột nhiên biến sắc, mắng to một tiếng, không dám rề rà, nắm chặt xúc xắc, chạy vào phía rừng sâu.
Kỳ lạ chính là khi tay của cậu chạm vào cây cối bên cạnh thì bàn tay không còn biến màu nữa.
Người truy đuổi cậu đã đến rất gần, dự định bổ thêm một phát súng nữa.
Khi nòng súng bắt đầu tích tụ năng lượng và phát sáng, nhiệt độ càng lúc càng nóng nhưng nòng súng lại bỗng nhiên bị thắt nút, bít chặt.
Đợi người truy bắt nhận ra thì đã muộn.
…Một tiếng ầm ầm vang lên, phút chốc nổ tung.
Sức mạnh của bazooka không hề tầm thường, Trì Tiểu Trì nhìn thấy người truy đuổi bị chính súng của mình nổ tan xác.
Trong khi đó, Lâu Ảnh là người khiến chuyện này xảy ra đã sớm chuẩn bị một cái lều, vung lên giữa trời, trùm lên người Trì Tiểu Trì, ngăn cản một làn mưa máu hạ xuống.
Lâu Ảnh lại cắn răng một cái, nuốt lấy mùi chua tanh, vọt qua chỗ thi thể, dừng lại ở một nơi sạch sẽ không còn ngửi thấy mùi máu tanh.
Trì Tiểu Trì nhảy xuống khỏi lưng Lâu Ảnh, cất giọng nói: “Đi ra đi. Tôi biết cậu trốn ở sau thân cây.”
Ngụy Thập Lục dò nửa cái đầu từ một thân cây ra, chờ cậu ta thấy rõ người trước mặt thì lập tức mừng tít mắt, không để ý đến việc tính mạng vừa mới được cứu về, luyên thuyên nói: “Mắt kính nhỏ?! Tôi nhớ anh tên là Bạch…Bạch gì đó? Chúng ta ngồi cùng chuyến xe, anh còn nhớ tôi không? Tôi ngồi đối diện anh nè, còn nói chuyện với anh nữa—”
Trì Tiểu Trì: “Ừm, tôi nhớ, cậu là Ngụy Thập Lục.”
Ngụy Thập Lục nhảy ra từ sau thân cây, chỉnh lại mái tóc rối bời: “Cảm ơn cảm ơn, anh mà chậm một chút là tôi toang cmn luôn.”
“Không cần cám ơn.”
Câu này của Trì Tiểu Trì nói ra rất thật lòng.
Như Trì Tiểu Trì dự đoán, đối mặt với hai người “Cứu mạng”. thậm chí không cần Trì Tiểu Trì mở miệng thì Ngụy Thập Lục đã chủ động đưa ra lời mời tổ đội.
“Thật đúng lúc.” Ngụy Thập Lục cười hớn hở, “Tôi chỉ muốn lập một đội ba người. Không nhiều không ít, chỉ ba người, sau đó cùng nhau sống sót, không ngờ muốn cái gì thì tới cái đó. Người anh em mang mặt nạ này, chào anh, vừa nãy là anh vặn nòng súng đó hả? Cmn anh thật là ngầu nha. Nếu tôi mà là nữ thì tôi nhất định sẽ hôn anh một cái. Dị năng của anh là gì vậy? Ở chỗ đậu xe đâu có thấy anh. Hai người quen nhau à?”
Lâu Ảnh đối mặt với một loạt câu hỏi liên tiếp của Ngụy Thập Lục, anh không hề đáp lại mà chỉ hỏi: “Dị năng của cậu là gì?”
Vừa nãy Lâu Ảnh và Trì Tiểu Trì đều nhìn thấy động tác của Ngụy Thập Lục, đã sớm đoán được tám chín phần dị năng của người này.
Nhưng vẫn phải thăm dò một chút.
Ngụy Thập Lục chẹp chẹp miệng: “Ừm…nếu như phải nói, vậy thì cứ gọi là Vận May đi.”
“Vận may?”
“Vận may của tôi từ nhỏ đã không tốt, tôi thậm chí còn chưa rút trúng cái lon nước nào có chữ ‘Lấy một lon nữa’.” Ngụy Thập Lục lấy ra xúc xắc 24 mặt trong lòng bàn tay, “Tất cả vận may của tôi đều nằm ở trên đây.”
Xúc xắc 24 mặt, mỗi một mặt đều ghi chú một dị năng.
Mặt đối diện với Trì Tiểu Trì viết ba chữ nhỏ “Tắc kè hoa”.
…Trùng hợp chính là kỹ năng mà vừa nãy Ngụy Thập Lục sử dụng lúc chạy trốn.
“Mỗi một dị năng kéo dài 5 phút, mỗi ngày chỉ có thể lắc xúc xắc 10 lần.” Ngụy Thập Lục nói, “Ngày hôm sau mỗi một mặt xúc xắc sẽ biểu hiện dị năng mới, hơn nữa cũng sẽ có ba đến năm mặt trống.”
Trải qua chuyện ban nãy, Ngụy Thập Lúc gần như coi bọn họ là đồng bọn chân chính, nói thẳng ra dị năng của mình một cách chi tiết: “May mà có các anh. Vừa nãy tôi lắc trúng mặt trống, thiếu chút nữa đã đi gặp Karl Marx hát quốc ca rồi.”
Kể xong dị năng của mình, Ngụy Thập Lục nôn nóng nhìn về phía bọn họ: “Vậy các anh thì sao? Dị năng của các anh là gì?”
Chương 220: Đại đào sát: Tuyệt địa cầu sinh (mười)
Tuy rằng Ngụy Thập Lục bị bọn họ cưỡng ép kéo vào cục diện, cũng đã thể hiện đầy đủ thành ý, nhưng cẩn thận vẫn là điều không thể thiếu.
Trì Tiểu Trì và Lâu Ảnh cùng nhau đáp: “Bóp méo.”
Hai người nói dối ăn khớp không sai không kém một chữ, cho nên cả hai đều sửng sốt một chút.
Lâu Ảnh phản ứng không chậm, giọng điệu tự nhiên bổ sung lời chưa nói xong: “Ừm…tôi chỉ có thể bóp méo những vật cứng như sắt thép, không có cách nào sát thương thân thể.”
Đây cũng không tính là nói dối.
Độ phức tạp và bí ẩn của cơ thể con người tương đương với một siêu máy tính có thể thực hiện tỷ tỷ phép tính mỗi giây. Cho dù Lâu Ảnh có thể duy trì tốc độ giải toán đỉnh cấp, nhưng muốn hủy đi cánh tay của một người thì cũng phải bỏ thời gian không ngừng không nghỉ mà tính toán cỡ tám tiếng đồng hồ.
“Dị năng có tính công kích!” Ánh mắt của Ngụy Thập Lục sáng lên, “Trâu bò!”
“…Cũng có hạn chế.”
Lâu Ảnh giơ tay, vạch ra mặt nạ một chút.
“Vận dụng vô độ thì sẽ biến thành thế này.”
Nhìn thấy vết sẹo tung hoành ngang dọc, Ngụy Thập Lục hít vào một hơi lạnh, nhịn không được mà sờ mặt mình, sau đó chuyển sang nhìn Trì Tiểu Trì, cũng đợi đáp án của cậu.
Trì Tiểu Trì đáp: “Dịch chuyển tức thời.”
Ngụy Thập Lục vỗ tay một cái, vẻ mặt lập tức sáng lên: “Tôi đoán đúng rồi! Lúc ấy anh chớp mắt một cái đã biến mất, tôi liền đoán anh có thể sử dụng dị năng dịch chuyển tức thời…”
Vừa nói chuyện, Ngụy Thập Lục vừa đi ra khỏi rừng rậm.
Khi đi ngang thi thể, Ngụy Thập Lục tỏ vẻ đáng tiếc, than nhỏ một tiếng, nâng lên một mảnh lá cây, đặt lên một chỗ không biết là mảnh vỡ của đầu hay là cái mông.
“Người anh em, anh muốn sống nhưng chúng tôi cũng vậy.”
Có lẽ trong mắt Ngụy Thập Lục, hai người đột nhiên xuất hiện muốn gϊếŧ cậu chỉ là hai người dự thi đang tranh lấy cơ hội sống sót mà thôi.
Cũng giống như quân cờ trên bàn, muốn dựa vào sức mình tìm được đường sống, nhưng không hề biết trên bàn cờ còn có một bàn tay chỉ huy.
An táng nhanh gọn lẹ, Ngụy Thập Lục thành thục triển khai nghiệp vụ: “Các anh là người nơi nào? Tôi là A Thành, vốn là một lập trình viên. Ha ha, không nhìn ra nghề nghiệp của tôi phải không? Người khác đều nói tôi mặt non. Đoán thử xem, trước đây tôi đi làm thêm, làm người giao hàng cho trường cấp ba, bảo vệ canh cổng còn cho rằng tôi là học sinh cấp ba, hỏi tôi học lớp nào…”
Khi Ngụy Thập Lục đơn độc tự diễn, cậu cũng không cần người khác đối thoại với mình.
Lâu Ảnh cõng lấy Trì Tiểu Trì, yên tĩnh đi theo Ngụy chim quạ đang không ngừng ồn ào phía trước.
Anh quay nửa khuôn mặt ra sau,
nhìn Trì Tiểu Trì, tay trái đỡ bắp đùi của cậu, đồng thời nâng tay phải lên, khẽ lắc trước mặt Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì hiểu rõ anh muốn vỗ tay vì mới nãy hai người trăm miệng một lời, ăn ý hiểu nhau.
Trì Tiểu Trì kẹp chặt chân bên hông Lâu Ảnh, nhấc tay lên, cùng lòng bàn tay phải của anh đụng nhẹ, lại theo bản năng mà lệch một chút, ngón tay rơi xuống ngón giữa của Lâu Ảnh.
Đầu ngón tay của Lâu Ảnh đúng lúc chụp lấy, bắt được bàn tay của cậu.
Anh cũng không cưỡng ép cậu mà chỉ khẽ nắm lấy.
Trì Tiểu Trì muốn rút ra bất cứ lúc nào cũng được.
Nhưng Trì Tiểu Trì lại không rút tay về.
Lâu Ảnh cảm thấy đầu ngón tay của Trì Tiểu Trì cứng đờ vài giây, sau đó trở nên mềm mại, ngón tay trỏ ló ra phía trước, như đang gõ cửa, nhẹ nhàng mổ lên mu bàn tay của Lâu Ảnh.
Cậu ghé vào bên tai anh, thấp giọng nói: “…Em rơi xuống mất.”
Lâu Ảnh bật cười, lịch sự rút tay về, đỡ lấy bắp chân của cậu: “Ôm chặt anh.”
Trì Tiểu Trì đem mặt áp vào lưng anh để hạ nhiệt độ, nói lầm bầm: “Chặt rồi.”
Đang đi phía trước, Ngụy Thập Lục đột nhiên quay đầu lại: “Mạo muội hỏi một chút…”
Lâu Ảnh và Trì Tiểu Trì cùng nhau ngẩng đầu.
Ngụy Thập Lục hỏi: “Hai người là một đôi à?”
Lâu Ảnh: “…”
Trì Tiểu Trì: “…”
Ngụy Thập Lục cũng phát hiện câu hỏi này có chút đường đột: “Tôi không kỳ thị đồng tính luyến ái. À, ý của tôi là so với kỳ thị người dị năng thì hiện tại đồng tính luyến ái đã là bình thường rồi…”
Nhận ra mình càng nói càng hố, Ngụy Thập Lục dứt khoát cùi không sợ lở: “…Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Trì Tiểu Trì: “Không phải.”
Lâu Ảnh: “Đúng vậy.”
…Ăn ý hiểu ngầm của hai người chính thức tuyên cáo tan vỡ.
Ngụy Thập Lục nhìn tới nhìn lui hai người, có chút ngây ngốc.
Lâu Ảnh nghiêm túc nói: “Tôi cho là như thế. Nhưng có lẽ vẫn phải nỗ lực hơn nữa.”
Câu này xem như cho Trì Tiểu Trì tìm bậc thang bước xuống.
Ngụy Thập Lục lấy lại phản ứng, kéo dài một tiếng “Ô”, bắt đầu phân tích trọng điểm.
“Anh…” Ngụy Thập Lục chỉ tay vào Lâu Ảnh, sau đó chỉ tay về Trì Tiểu Trì, gật gật đầu, “Đang theo đuổi anh ấy.”
Trì Tiểu Trì: “…”
Lâu Ảnh: “Đúng vậy.”
Trì Tiểu Trì: “… Đi thôi.”
Ngụy Thập Lục: “Wow, xấu hổ rồi.”
Trì Tiểu Trì: “…Không nói chuyện thì cậu sẽ tức chết à?”
Ngụy Thập Lục cực kỳ nghiêm túc nói: “Chắc vậy đó.”
Trì Tiểu Trì bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ có công thức nào có thể tăng cường độ dính của không khí hay không, có thể chuẩn xác dính chặt cái miệng của tên này lại.
Trì Tiểu Trì chạy không nổi, bèn nằm nhoài lên lưng Lâu Ảnh, để anh cõng cậu chạy về phía trước, không ngừng tiếp cận tâm điểm chiến đấu.
Từ xa xa bọn họ thấy được hai người.
Người truy kích có cánh tay phát ra tiếng máy móc chuyển động khiến người ta cảm thấy ngứa ngáy, thân súng kèn kẹt xoay chuyển, họng súng chảy ra rồi từ từ phình to, biến thành một nòng súng bazooka.
“Chíu—-Oành—-”
Ngọn lửa tràn ra từ họng súng, người đang chạy trốn phía trước di chuyển linh hoạch giữa rừng rậm, thân thể chẳng khác nào tắc kè hoa, xanh biếc, như ẩn vào màu xanh của lá cây xung quanh.
Tuy nhiên dưới tác động của súng bazooka tạo nên áp lực đánh vào rừng cây khiến ba thân cây to gặp tai vạ, người nọ lảo đảo một cái, nhào lên nhánh cây thấp hơn, trước ngực lập tức nhiễm màu nâu đậm của thân cây.
Lá cây như những làn đạn rơi ào ào lên lưng Ngụy Thập Lục.
Cậu buông tay ra, từ trên cây lăn xuống, bàn tay phải đang siết chặt bỗng thả lỏng ra, vứt lên một thứ.
…Chính là viên xúc xắc 24 mặt mà lúc trước ở trên xe bị cậu ta xem như kẹo bỏ vào mồm.
Xúc xắc vẫn còn lăn lộn giữa không trung, cậu liền dùng tay trái bắt lấy, mở lòng bàn tay ra, vội vã nhìn lướt qua.
Đợi sau khi nhìn thấy, Ngụy Thập Lục đột nhiên biến sắc, mắng to một tiếng, không dám rề rà, nắm chặt xúc xắc, chạy vào phía rừng sâu.
Kỳ lạ chính là khi tay của cậu chạm vào cây cối bên cạnh thì bàn tay không còn biến màu nữa.
Người truy đuổi cậu đã đến rất gần, dự định bổ thêm một phát súng nữa.
Khi nòng súng bắt đầu tích tụ năng lượng và phát sáng, nhiệt độ càng lúc càng nóng nhưng nòng súng lại bỗng nhiên bị thắt nút, bít chặt.
Đợi người truy bắt nhận ra thì đã muộn.
…Một tiếng ầm ầm vang lên, phút chốc nổ tung.
Sức mạnh của bazooka không hề tầm thường, Trì Tiểu Trì nhìn thấy người truy đuổi bị chính súng của mình nổ tan xác.
Trong khi đó, Lâu Ảnh là người khiến chuyện này xảy ra đã sớm chuẩn bị một cái lều, vung lên giữa trời, trùm lên người Trì Tiểu Trì, ngăn cản một làn mưa máu hạ xuống.
Lâu Ảnh lại cắn răng một cái, nuốt lấy mùi chua tanh, vọt qua chỗ thi thể, dừng lại ở một nơi sạch sẽ không còn ngửi thấy mùi máu tanh.
Trì Tiểu Trì nhảy xuống khỏi lưng Lâu Ảnh, cất giọng nói: “Đi ra đi. Tôi biết cậu trốn ở sau thân cây.”
Ngụy Thập Lục dò nửa cái đầu từ một thân cây ra, chờ cậu ta thấy rõ người trước mặt thì lập tức mừng tít mắt, không để ý đến việc tính mạng vừa mới được cứu về, luyên thuyên nói: “Mắt kính nhỏ?! Tôi nhớ anh tên là Bạch…Bạch gì đó? Chúng ta ngồi cùng chuyến xe, anh còn nhớ tôi không? Tôi ngồi đối diện anh nè, còn nói chuyện với anh nữa—”
Trì Tiểu Trì: “Ừm, tôi nhớ, cậu là Ngụy Thập Lục.”
Ngụy Thập Lục nhảy ra từ sau thân cây, chỉnh lại mái tóc rối bời: “Cảm ơn cảm ơn, anh mà chậm một chút là tôi toang cmn luôn.”
“Không cần cám ơn.”
Câu này của Trì Tiểu Trì nói ra rất thật lòng.
Như Trì Tiểu Trì dự đoán, đối mặt với hai người “Cứu mạng”. thậm chí không cần Trì Tiểu Trì mở miệng thì Ngụy Thập Lục đã chủ động đưa ra lời mời tổ đội.
“Thật đúng lúc.” Ngụy Thập Lục cười hớn hở, “Tôi chỉ muốn lập một đội ba người. Không nhiều không ít, chỉ ba người, sau đó cùng nhau sống sót, không ngờ muốn cái gì thì tới cái đó. Người anh em mang mặt nạ này, chào anh, vừa nãy là anh vặn nòng súng đó hả? Cmn anh thật là ngầu nha. Nếu tôi mà là nữ thì tôi nhất định sẽ hôn anh một cái. Dị năng của anh là gì vậy? Ở chỗ đậu xe đâu có thấy anh. Hai người quen nhau à?”
Lâu Ảnh đối mặt với một loạt câu hỏi liên tiếp của Ngụy Thập Lục, anh không hề đáp lại mà chỉ hỏi: “Dị năng của cậu là gì?”
Vừa nãy Lâu Ảnh và Trì Tiểu Trì đều nhìn thấy động tác của Ngụy Thập Lục, đã sớm đoán được tám chín phần dị năng của người này.
Nhưng vẫn phải thăm dò một chút.
Ngụy Thập Lục chẹp chẹp miệng: “Ừm…nếu như phải nói, vậy thì cứ gọi là Vận May đi.”
“Vận may?”
“Vận may của tôi từ nhỏ đã không tốt, tôi thậm chí còn chưa rút trúng cái lon nước nào có chữ ‘Lấy một lon nữa’.” Ngụy Thập Lục lấy ra xúc xắc 24 mặt trong lòng bàn tay, “Tất cả vận may của tôi đều nằm ở trên đây.”
Xúc xắc 24 mặt, mỗi một mặt đều ghi chú một dị năng.
Mặt đối diện với Trì Tiểu Trì viết ba chữ nhỏ “Tắc kè hoa”.
…Trùng hợp chính là kỹ năng mà vừa nãy Ngụy Thập Lục sử dụng lúc chạy trốn.
“Mỗi một dị năng kéo dài 5 phút, mỗi ngày chỉ có thể lắc xúc xắc 10 lần.” Ngụy Thập Lục nói, “Ngày hôm sau mỗi một mặt xúc xắc sẽ biểu hiện dị năng mới, hơn nữa cũng sẽ có ba đến năm mặt trống.”
Trải qua chuyện ban nãy, Ngụy Thập Lúc gần như coi bọn họ là đồng bọn chân chính, nói thẳng ra dị năng của mình một cách chi tiết: “May mà có các anh. Vừa nãy tôi lắc trúng mặt trống, thiếu chút nữa đã đi gặp Karl Marx hát quốc ca rồi.”
Kể xong dị năng của mình, Ngụy Thập Lục nôn nóng nhìn về phía bọn họ: “Vậy các anh thì sao? Dị năng của các anh là gì?”
Chương 220: Đại đào sát: Tuyệt địa cầu sinh (mười)
Tuy rằng Ngụy Thập Lục bị bọn họ cưỡng ép kéo vào cục diện, cũng đã thể hiện đầy đủ thành ý, nhưng cẩn thận vẫn là điều không thể thiếu.
Trì Tiểu Trì và Lâu Ảnh cùng nhau đáp: “Bóp méo.”
Hai người nói dối ăn khớp không sai không kém một chữ, cho nên cả hai đều sửng sốt một chút.
Lâu Ảnh phản ứng không chậm, giọng điệu tự nhiên bổ sung lời chưa nói xong: “Ừm…tôi chỉ có thể bóp méo những vật cứng như sắt thép, không có cách nào sát thương thân thể.”
Đây cũng không tính là nói dối.
Độ phức tạp và bí ẩn của cơ thể con người tương đương với một siêu máy tính có thể thực hiện tỷ tỷ phép tính mỗi giây. Cho dù Lâu Ảnh có thể duy trì tốc độ giải toán đỉnh cấp, nhưng muốn hủy đi cánh tay của một người thì cũng phải bỏ thời gian không ngừng không nghỉ mà tính toán cỡ tám tiếng đồng hồ.
“Dị năng có tính công kích!” Ánh mắt của Ngụy Thập Lục sáng lên, “Trâu bò!”
“…Cũng có hạn chế.”
Lâu Ảnh giơ tay, vạch ra mặt nạ một chút.
“Vận dụng vô độ thì sẽ biến thành thế này.”
Nhìn thấy vết sẹo tung hoành ngang dọc, Ngụy Thập Lục hít vào một hơi lạnh, nhịn không được mà sờ mặt mình, sau đó chuyển sang nhìn Trì Tiểu Trì, cũng đợi đáp án của cậu.
Trì Tiểu Trì đáp: “Dịch chuyển tức thời.”
Ngụy Thập Lục vỗ tay một cái, vẻ mặt lập tức sáng lên: “Tôi đoán đúng rồi! Lúc ấy anh chớp mắt một cái đã biến mất, tôi liền đoán anh có thể sử dụng dị năng dịch chuyển tức thời…”
Vừa nói chuyện, Ngụy Thập Lục vừa đi ra khỏi rừng rậm.
Khi đi ngang thi thể, Ngụy Thập Lục tỏ vẻ đáng tiếc, than nhỏ một tiếng, nâng lên một mảnh lá cây, đặt lên một chỗ không biết là mảnh vỡ của đầu hay là cái mông.
“Người anh em, anh muốn sống nhưng chúng tôi cũng vậy.”
Có lẽ trong mắt Ngụy Thập Lục, hai người đột nhiên xuất hiện muốn gϊếŧ cậu chỉ là hai người dự thi đang tranh lấy cơ hội sống sót mà thôi.
Cũng giống như quân cờ trên bàn, muốn dựa vào sức mình tìm được đường sống, nhưng không hề biết trên bàn cờ còn có một bàn tay chỉ huy.
An táng nhanh gọn lẹ, Ngụy Thập Lục thành thục triển khai nghiệp vụ: “Các anh là người nơi nào? Tôi là A Thành, vốn là một lập trình viên. Ha ha, không nhìn ra nghề nghiệp của tôi phải không? Người khác đều nói tôi mặt non. Đoán thử xem, trước đây tôi đi làm thêm, làm người giao hàng cho trường cấp ba, bảo vệ canh cổng còn cho rằng tôi là học sinh cấp ba, hỏi tôi học lớp nào…”
Khi Ngụy Thập Lục đơn độc tự diễn, cậu cũng không cần người khác đối thoại với mình.
Lâu Ảnh cõng lấy Trì Tiểu Trì, yên tĩnh đi theo Ngụy chim quạ đang không ngừng ồn ào phía trước.
Anh quay nửa khuôn mặt ra sau,
nhìn Trì Tiểu Trì, tay trái đỡ bắp đùi của cậu, đồng thời nâng tay phải lên, khẽ lắc trước mặt Trì Tiểu Trì.
Trì Tiểu Trì hiểu rõ anh muốn vỗ tay vì mới nãy hai người trăm miệng một lời, ăn ý hiểu nhau.
Trì Tiểu Trì kẹp chặt chân bên hông Lâu Ảnh, nhấc tay lên, cùng lòng bàn tay phải của anh đụng nhẹ, lại theo bản năng mà lệch một chút, ngón tay rơi xuống ngón giữa của Lâu Ảnh.
Đầu ngón tay của Lâu Ảnh đúng lúc chụp lấy, bắt được bàn tay của cậu.
Anh cũng không cưỡng ép cậu mà chỉ khẽ nắm lấy.
Trì Tiểu Trì muốn rút ra bất cứ lúc nào cũng được.
Nhưng Trì Tiểu Trì lại không rút tay về.
Lâu Ảnh cảm thấy đầu ngón tay của Trì Tiểu Trì cứng đờ vài giây, sau đó trở nên mềm mại, ngón tay trỏ ló ra phía trước, như đang gõ cửa, nhẹ nhàng mổ lên mu bàn tay của Lâu Ảnh.
Cậu ghé vào bên tai anh, thấp giọng nói: “…Em rơi xuống mất.”
Lâu Ảnh bật cười, lịch sự rút tay về, đỡ lấy bắp chân của cậu: “Ôm chặt anh.”
Trì Tiểu Trì đem mặt áp vào lưng anh để hạ nhiệt độ, nói lầm bầm: “Chặt rồi.”
Đang đi phía trước, Ngụy Thập Lục đột nhiên quay đầu lại: “Mạo muội hỏi một chút…”
Lâu Ảnh và Trì Tiểu Trì cùng nhau ngẩng đầu.
Ngụy Thập Lục hỏi: “Hai người là một đôi à?”
Lâu Ảnh: “…”
Trì Tiểu Trì: “…”
Ngụy Thập Lục cũng phát hiện câu hỏi này có chút đường đột: “Tôi không kỳ thị đồng tính luyến ái. À, ý của tôi là so với kỳ thị người dị năng thì hiện tại đồng tính luyến ái đã là bình thường rồi…”
Nhận ra mình càng nói càng hố, Ngụy Thập Lục dứt khoát cùi không sợ lở: “…Tôi chỉ tùy tiện hỏi một chút thôi.”
Trì Tiểu Trì: “Không phải.”
Lâu Ảnh: “Đúng vậy.”
…Ăn ý hiểu ngầm của hai người chính thức tuyên cáo tan vỡ.
Ngụy Thập Lục nhìn tới nhìn lui hai người, có chút ngây ngốc.
Lâu Ảnh nghiêm túc nói: “Tôi cho là như thế. Nhưng có lẽ vẫn phải nỗ lực hơn nữa.”
Câu này xem như cho Trì Tiểu Trì tìm bậc thang bước xuống.
Ngụy Thập Lục lấy lại phản ứng, kéo dài một tiếng “Ô”, bắt đầu phân tích trọng điểm.
“Anh…” Ngụy Thập Lục chỉ tay vào Lâu Ảnh, sau đó chỉ tay về Trì Tiểu Trì, gật gật đầu, “Đang theo đuổi anh ấy.”
Trì Tiểu Trì: “…”
Lâu Ảnh: “Đúng vậy.”
Trì Tiểu Trì: “… Đi thôi.”
Ngụy Thập Lục: “Wow, xấu hổ rồi.”
Trì Tiểu Trì: “…Không nói chuyện thì cậu sẽ tức chết à?”
Ngụy Thập Lục cực kỳ nghiêm túc nói: “Chắc vậy đó.”
Trì Tiểu Trì bắt đầu nghiêm túc suy nghĩ có công thức nào có thể tăng cường độ dính của không khí hay không, có thể chuẩn xác dính chặt cái miệng của tên này lại.