Bát mì mà Trì Tiểu Trì bưng tới được đặt ở một bên, cũng không động vào nữa.
Nửa bát mì đã nguội lạnh, lòng đỏ trứng bị đánh tan lượn lờ giữa sợi mì, nhìn qua hoàn toàn không có khẩu vị.
Trì Tiểu Trì: “Tại sao cái gì?”
*Bạch An Ức*: “Tại sao không làm theo quy trình bình thường. Cậu, tôi, Trì Giang Vũ, ba người chúng ta chỉ cần hợp tác là có thể dễ dàng đạt được hai tiêu chuẩn để sống sót ra ngoài.”
Trì Tiểu Trì nói: “Cậu nghĩ đơn giản lắm.”
*Bạch An Ức*: “…”
Trì Tiểu Trì: “Nếu theo quy trình, trong mắt đám khán giả thì cậu chính là dị năng của Bạch An Ức. Cậu giải thích với bọn họ rằng cậu là nhân cách thứ hai mà Bạch An Ức sinh ra, cũng tiến hóa ra dị năng, cậu cảm thấy bọn họ sẽ tin cậu chắc? Cho nên, hoặc là cậu không xuất hiện, hoặc là Bạch An Ức không thể bày ra bất kỳ dị năng nào khác, bằng không Bạch An Ức sẽ bị nhận định là người mang nhiều dị năng. Hiện tại anh của tôi gánh chịu tất cả uy hiếp và nguy hiểm vì chuyện đó. Đây là điều mà cậu muốn xảy ra cho Bạch An Ức sao?”
*Bạch An Ức* bừng tỉnh.
Như vậy, hoặc là sức chiến đấu của bọn họ sẽ bị suy yếu, hoặc là Bạch An Ức sẽ bị xem là người mang nhiều dị năng.
Cho dù ban đầu có thể dựa vào số lượng người dị năng khá đông khiến bên cơ quan và đám khán giả bị phân tán sự chú ý, bọn họ có thể che giấu một quãng thời gian, nhưng đợi đến về sau, khi người dị năng giảm bớt, bọn họ cũng khó tránh khỏi việc bộc lộ thực lực của mình.
Đến lúc đó, một khi Bạch An Ức bị phán định là người mang nhiều dị năng, bọn họ mất đi cơ hội chủ động, ngược lại sẽ rơi vào thế bị động.
…Thế nhưng…
“Cho dù cậu không thi triển dị năng thì cũng không sao mà.” *Bạch An Ức* nói, “Lần trước là tôi bất cẩn, nhưng chỉ cần dựa vào năng lực của tôi và Trì Giang Vũ thì vẫn có thể bảo vệ tiểu Bạch đến cùng, hai cái tiêu chuẩn…”
“Anh của tôi không phải người của thế giới này!” Trì Tiểu Trì thốt lên, “Anh ấy không thể chiếm tiêu chuẩn sinh tồn của một người dị năng khác! Nếu quả thật đi tới kết cục chọn ba người trong 101 người thì anh ấy cũng sẽ phải chết!”
Lo lắng, hậm hực, buồn bực, hết thảy tâm tình tiêu cực đều bộc phát trong thân thể của Trì Tiểu Trì ngay giờ khắc này.
Trì Tiểu Trì nhẫn nhịn cơn đau đầu như bị châm cứu, gỡ xuống mắt kính, ôm nửa khuôn mặt, không chịu nổi gánh nặng mà khom người xuống.
Sự quyết đoán này khiến *Bạch An Ức* lạnh sống lưng.
Lấy lại tinh thần, *Bạch An Ức* cảm thán một câu: “Thật sự là máu lạnh.”
Trì Tiểu Trì đợi giảm bớt cơn đau đầu thì mới đem mặt chôn vào lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: “Cậu muốn phối hợp bọn họ mà chơi trò chơi này sao?”
Trì Tiểu Trì lầm bầm: “Rõ ràng có cách dùng thân phận người mang nhiều dị năng để hấp dẫn tất cả mọi người đến đây, đưa bọn họ ra ngoài, tại sao nhất định phải gϊếŧ người? 101 người chọn 3, Lâu ca chắc chắn sẽ chết, anh ấy tốt như vậy, nhất định sẽ lựa chọn hy sinh chính mình…Cho nên kế hoạch của tôi nhất định có thể thành công, tất cả cũng rất thuận lợi, cho đến nay Lâu ca vẫn ổn, vận may của tôi rất tốt…Bên ngoài cũng đã tiến hành thương lượng giữ anh ấy lại hay là gϊếŧ anh ấy, chuyện này cũng không thành vấn đề, bọn họ tuyệt đối sẽ không nỡ lòng gϊếŧ một người mang nhiều dị năng thành thục như vậy…”
*Bạch An Ức* nhìn thấy hết thảy sự khác thường của Trì Tiểu Trì.
Đợi đến lúc âm thanh lầm bầm của Trì Tiểu Trì hạ thấp, cậu mới hỏi: “Tại sao không nói kế hoạch của cậu cho anh ấy biết?”
Trì Tiểu Trì vò loạn tóc mái, sau đó siết chặt tay: “Nói cho anh ấy biết tôi sẽ vì đối tượng nhiệm vụ mà dự định để anh ấy đi mạo hiểm đến tính mạng? Lâu ca nhất định sẽ đồng ý, nhưng tôi…không có cách nào đối mặt với anh ấy, không có cách nào nói cho anh ấy biết anh ấy có thể sẽ…Cho nên một mình tôi biết là được rồi, không cần anh ấy…”
“Ồ, cậu hy vọng đến khi anh ấy chết mới hiểu kế hoạch của mình?”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không để cho anh ấy chết thêm một lần nữa ở trước mặt tôi!” Trì Tiểu Trì nỗ lực nhỏ giọng, “…Tôi sẽ cố gắng.”
*Bạch An Ức* dở khóc dở cuời: “Người như cậu rốt cục là lý trí hay cảm tính?”
Trì Tiểu Trì không đáp lại.
Cậu cảm thấy vấn đề này không quan trọng, chính mình như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là ….Lâu Ảnh và Bạch An Ức, bởi vậy căn bản không cần phải trả lời.
“Nhưng mà bây giờ tất cả đều vui vẻ.” *Bạch An Ức* mở tay ra, “Có lẽ anh ấy đã sớm biết, hơn nữa xem ra anh ấy rất tình nguyện làm công cụ của cậu.”
Trì Tiểu Trì bấm huyệt thái dương: “Câm miệng.”
“Làm sao vậy, còn chưa hài lòng với kế hoạch à? Nói thật, cậu đã làm đến bước này…”
“Không được, không đủ. Vẫn còn chưa hoàn mỹ.” Trì Tiểu Trì nói, “Có lẽ tôi đã bỏ sót điều gì đó…”
*Bạch An Ức* gặp phải người khó nhằn như vậy cũng là chuyện sứt đầu mẻ trán: “Được rồi được rồi, thay vì xoắn xuýt cái lỗ hỏng không biết có tồn tại kia hay không thì không bằng nói cho tôi biết cậu có cách gì cứu tất cả mọi người ra ngoài?”
Trì Tiểu Trì xoa mặt, cực lực khiến mình bảo trì tỉnh táo: “…Tỏa Linh Bình.”
*Bạch An Ức*: “Là cái gì?”
“Là một loại đạo cụ hoán đổi.” Trì Tiểu Trì nói, “Lúc trước Ông chủ của anh tôi ném tôi vào một thế giới linh dị, tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả, nhưng cuối cùng vẫn đổi được một Tỏa Linh Bình, rất hữu hiệu. Sau đó tôi sợ ông ta lại giở trò cũ nên đổi rất nhiều bình. Kết quả là chẳng có lần nào phát huy tác dụng…”
Nói đến đây, Trì Tiểu Trì vui vẻ: “Ông ta rất sáng tạo, trước tiên để cho tôi làm tướng quân, sau đó vứt tôi đến đây, thật ra là đang muốn ép tôi gϊếŧ người đấy.”
*Bạch An Ức*: “Cậu còn chưa nói Tỏa Linh Bình kia có tác dụng gì?”
“…Chuyên dùng để chứa năng lượng linh hồn vào đó.”
Sau khi giải thích đơn giản, Trì Tiểu Trì nhìn những người dị năng đã dùng no cơm, nói: “Một trăm bình chẵn, quả thật rất thích hợp sử dụng trong trường hợp này.”
Mãi đến tận lúc chạng vạng, điều Trì Tiểu Trì lo lắng cũng không xảy ra.
Ước chừng đến hai ba giờ chiều, trong trò chơi, ngoại trừ những người chơi tao ngộ hỗn chiến và tử vong hoặc tự sát, ngoại trừ cả Trì Tiểu Trì và Lâu Ảnh thì số người còn lại tổng cộng là 75 người đều tập trung ở khu C3.
Trong số bọn họ có một nửa là tín nhiệm Trì Giang Vũ, cho rằng anh quả thật có bản lĩnh dẫn mọi người rời đi, một nửa là muốn quan sát, nếu như anh có ý định muốn tập trung người chơi để tập hợp tiêu diệt, vậy bọn họ cũng có thể cùng nhau tiến lên, dùng mấy chục người chống lại một người, như vậy không sợ không gϊếŧ được anh ấy.
Tên của bọn họ đã được Trì Tiểu Trì đăng ký trong danh sách, không sót một ai.
Nhưng có một người vẫn ẩn nấp, đợi mãi không đến.
Trong khu bình luận, mọi người sốt ruột chờ đợi, dần dần mất đi kiên nhẫn, dồn dập la ầm lên.
“CMN, đồ nhát gan, nhát như vậy thì chơi làm gì?”
“Nó ở khu H1, trốn trong một sơn động giả chết, chờ gì nữa, cử một đội người qua đó cũng đủ hù chết nó rồi.”
“Chờ gã làm gì?? Đánh đi, làm sao không đánh.”
“Hòa hòa bình bình, giả giả thật thật, cứ nhét một cành ô liu vào miệng bọn họ có được hay không?”
Trì Tiểu Trì tính toán thời gian, lại chờ đợi, tâm tình của những người dị năng khác càng lúc càng bị ảnh hưởng bởi khu bình luận, nếu như xảy ra bạo động thì e rằng rất khó thu thập.
Một khi dùng Tỏa Linh Bình thu thập tất cả người chơi, cái người ẩn nấp kia, cộng với Trì Giang Vũ và Bạch An Ức thì xem như là ba người tồn tại cuối cùng.
Trì Tiểu Trì còn nhớ ngày hôm nay Lâu Ảnh đề cập đến sự dị thường kia, cậu bèn quan tâm một chút: “Có phát hiện gì không?”
Lâu Ảnh đáp lại: “Đã giải quyết. Yên tâm.”
Để tránh cho Trì Tiểu Trì phải lo lắng, anh liền giải thích: “Anh quét máy tất cả đồ dùng tùy thân của mọi người, không phát hiện có vật phẩm như tấm thẻ sắt. Cho nên, trong chúng ta không có Cá Nheo tồn tại.”
Trì Tiểu Trì ừ một tiếng, tâm tình vẫn còn rất nặng nề.
Trong lúc mông lung, cậu luôn cảm thấy có chút bất an.
Thời điểm thế này vốn nên để Triệu Nhu phát huy tác dụng.
Mặc dù Trì Tiểu Trì đã nhắc nhở cô không nên tự ý sử dụng dị năng tiên đoán nhưng Triệu Nhu vì luôn lo lắng sẽ xảy ra dị biến, vì cầu an tâm mà tự sử dụng dị năng, ngược lại quên mất dị năng sẽ tiêu hao tinh thần của cô.
Ở hai tiếng trước, cô đã ngủ thiếp đi, có kêu cũng không tỉnh lại.
Thiếu mất sự bảo đảm này, trong lòng của Trì Tiểu Trì không tính là an tâm, mà tình huống như vậy đã kéo dài rất lâu.
Cậu nói: “Chuẩn bị ra tay đi.”
Lâu Ảnh: “Ừm.”
Thái độ của Lâu Ảnh hờ hững như vậy khiến Trì Tiểu Trì nhịn không được mà nhìn anh.
Lâu Ảnh bị ánh mắt của cậu nhẹ nhàng thu hút, anh cũng cúi đầu nhìn về phía cậu, trong mắt không có khiển trách hay phẫn nộ, chỉ có ánh sáng khoan dung khiến lòng người như nhũn ra.
…Chỉ cần em muốn, chỉ cần anh có khả năng.
Bây giờ nghĩ đến ý tứ và lời hứa hẹn đồng ý trong câu nói này của Lâu Ảnh, Trì Tiểu Trì chỉ biết cúi đầu.
Lâu Ảnh đưa tay sờ tóc cậu, dịu dàng xoa nhẹ.
Hai người không nhiều lời, không nhận sai cũng không tha thứ.
Bởi vì bọn họ có cùng một mục đích mà đến đây, những chuyện khác có thể để lại sau này, chờ có thời gian thì sẽ chậm rãi mà giải thích.
Lâu Ảnh chỉnh lại mặt nạ trên mặt, đứng dậy.
Trong khoảnh khắc, ở ngoài màn hình lẫn trong trò chơi có vô số tầm mắt nhắm ngay anh.
Có người dị năng đứng lên, cũng có người dị năng tụ tập trong bóng tối, chuẩn bị tự vệ bất cứ lúc nào.
“Các vị…” Giọng nói của Lâu Ảnh rất trong sáng, “Mạo phạm, xin rộng lòng tha thứ.”
…Chiến trường đẫm máu mà các khán giả xem phát sóng trực tiếp tự tưởng tượng cũng chưa từng xuất hiện.
Mấy chục ánh sáng bỗng lóe lên trên màn hình, tựa như những sợi dây xích chói sáng đột nhiên tung ra khiến người ta cảm thấy chói mắt, đợi mọi người miễn cưỡng mở mắt ra thì mới ngơ ngác phát hiện đứng trong đồng cỏ bao la chỉ còn lại hai người là Trì Giang Vũ và Bạch An Ức.
Bộ xử lý khẩn cấp kinh ngạc mười mấy giây, sau đó trở nên hỗn loạn.
“Xác nhận tình huống, những người dị năng kia đi đâu rồi?!”
“Báo cáo báo cáo! Tín hiệu đã mất! Định vị cũng mất hiệu lực! Vòng cổ không đo được bất kỳ dấu hiệu tồn tại của ai cả!”
“Chiếu lại! Chiếu lại! Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?!”
Kết cục đã được xác định, khu bình luận ngoại trừ một bộ phận đang chửi đổng, oán giận không thấy rõ làm sao có thể gϊếŧ nhiều người trong tích tắc như vậy, thảo luận đây rốt cục là dị năng gì, phần đông còn lại thì đều đang mừng rỡ.
Bọn họ đều bỏ một lượng tiền lớn để đặt cược Trì Giang Vũ sống sót.
Tuy rằng tỉ lệ đặt cược đã vô hạn, gần như 1:1, nhưng dù sao cũng có thể lấy lại được vốn.
Xác nhận 75 cái Tỏa Linh Bình đều đã chứa đủ, Lâu Ảnh cũng quay về phía Trì Tiểu Trì, dịu dàng nở nụ cười: “An tâm đi. Chúng ta cũng có thể chuẩn bị rời khỏi.”
Trì Tiểu Trì nhìn đồng cỏ bao la mênh mông ở xung quanh, dường như cảm thấy điều gì đó: “…Kỳ thật, em còn có một suy nghĩ.”
Lâu Ảnh: “Là…”
Anh không thể nói tiếp được nữa.
Trì Tiểu Trì ngây ngốc nhìn trước ngực trái của Lâu Ảnh bỗng nhiên xuyên qua một bàn tay máu me đầm đìa, cậu mất đi hết thảy năng lực ngôn ngữ, sắc mặt dần dần chuyển sang trắng bệch không còn chút máu, thật giống như toàn bộ máu trong cơ thể cũng trôi theo Lâu Ảnh.
Cậu nghĩ, đây là gì.
….Đùa sao?
Tất cả mọi người choáng váng.
Những người chơi táng gia bại sản đặt cược Trì Giang Vũ sẽ thắng, mới vừa bắt được thông báo của bộ trưởng bộ xử lý khẩn cấp “Giữ lại tính mạng của Trì Giang Vũ, tiến hành nghiên cứu”, cùng với Trì Tiểu Trì đều đang ngây ngốc nhìn cái đầu người mang theo nụ cười nhô ra từ phía sau Trì Giang Vũ, đầu óc của bọn họ đều đông cứng, toàn thân ngứa ngáy.
Người nọ giống như một linh hồn chui ra từ giữa đồng cỏ bao la.
….Vừa nãy cậu ta rõ ràng không ở đó.
Trì Tiểu Trì nghe thấy giọng của mình, vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có chút quỷ dị: “…Ngụy…Thập Lục.”
“Không phải Ngụy Thập Lục nha~”
Da dẻ của Ngụy Thập Lục bịt kín một thứ chất lỏng đặc biệt, tựa như bị giội một thùng keo dán rồi sau đó cấp tốc đem phơi khô, da dẻ của gã trở nên căng cứng và co rút, ngũ quan biến hình, toàn thân hiện ra màu hồng nhạt lấp lánh.
….Giống như đang trải qua một màn lột xác khó coi.
Ngụy Thập Lục nhìn về phía Trì Tiểu Trì với ánh mắt tràn ngập trêu tức và bất cần đời, cũng giống y như đúc lúc hai người đối mặt trên xe, gã nghiêng đầu nhìn về phía Trì Tiểu Trì.
Ngụy Thập Lục hơi chuyển động ngón tay của mình, hài lòng nghe thấy âm thanh của máu thịt be bét phát ra từ trong vết thương của Lâu Ảnh, tựa như lắng nghe âm thanh của trời đất, phát ra một tiếng than thở đầy thỏa mãn.
Giọng nói của gã bởi vì cơ thịt co rút mà cất lên âm thanh lanh lảnh không phân rõ nam nữ.
“…Hiện tại, tôi là Ngụy Thập Thất nha.”
Nửa bát mì đã nguội lạnh, lòng đỏ trứng bị đánh tan lượn lờ giữa sợi mì, nhìn qua hoàn toàn không có khẩu vị.
Trì Tiểu Trì: “Tại sao cái gì?”
*Bạch An Ức*: “Tại sao không làm theo quy trình bình thường. Cậu, tôi, Trì Giang Vũ, ba người chúng ta chỉ cần hợp tác là có thể dễ dàng đạt được hai tiêu chuẩn để sống sót ra ngoài.”
Trì Tiểu Trì nói: “Cậu nghĩ đơn giản lắm.”
*Bạch An Ức*: “…”
Trì Tiểu Trì: “Nếu theo quy trình, trong mắt đám khán giả thì cậu chính là dị năng của Bạch An Ức. Cậu giải thích với bọn họ rằng cậu là nhân cách thứ hai mà Bạch An Ức sinh ra, cũng tiến hóa ra dị năng, cậu cảm thấy bọn họ sẽ tin cậu chắc? Cho nên, hoặc là cậu không xuất hiện, hoặc là Bạch An Ức không thể bày ra bất kỳ dị năng nào khác, bằng không Bạch An Ức sẽ bị nhận định là người mang nhiều dị năng. Hiện tại anh của tôi gánh chịu tất cả uy hiếp và nguy hiểm vì chuyện đó. Đây là điều mà cậu muốn xảy ra cho Bạch An Ức sao?”
*Bạch An Ức* bừng tỉnh.
Như vậy, hoặc là sức chiến đấu của bọn họ sẽ bị suy yếu, hoặc là Bạch An Ức sẽ bị xem là người mang nhiều dị năng.
Cho dù ban đầu có thể dựa vào số lượng người dị năng khá đông khiến bên cơ quan và đám khán giả bị phân tán sự chú ý, bọn họ có thể che giấu một quãng thời gian, nhưng đợi đến về sau, khi người dị năng giảm bớt, bọn họ cũng khó tránh khỏi việc bộc lộ thực lực của mình.
Đến lúc đó, một khi Bạch An Ức bị phán định là người mang nhiều dị năng, bọn họ mất đi cơ hội chủ động, ngược lại sẽ rơi vào thế bị động.
…Thế nhưng…
“Cho dù cậu không thi triển dị năng thì cũng không sao mà.” *Bạch An Ức* nói, “Lần trước là tôi bất cẩn, nhưng chỉ cần dựa vào năng lực của tôi và Trì Giang Vũ thì vẫn có thể bảo vệ tiểu Bạch đến cùng, hai cái tiêu chuẩn…”
“Anh của tôi không phải người của thế giới này!” Trì Tiểu Trì thốt lên, “Anh ấy không thể chiếm tiêu chuẩn sinh tồn của một người dị năng khác! Nếu quả thật đi tới kết cục chọn ba người trong 101 người thì anh ấy cũng sẽ phải chết!”
Lo lắng, hậm hực, buồn bực, hết thảy tâm tình tiêu cực đều bộc phát trong thân thể của Trì Tiểu Trì ngay giờ khắc này.
Trì Tiểu Trì nhẫn nhịn cơn đau đầu như bị châm cứu, gỡ xuống mắt kính, ôm nửa khuôn mặt, không chịu nổi gánh nặng mà khom người xuống.
Sự quyết đoán này khiến *Bạch An Ức* lạnh sống lưng.
Lấy lại tinh thần, *Bạch An Ức* cảm thán một câu: “Thật sự là máu lạnh.”
Trì Tiểu Trì đợi giảm bớt cơn đau đầu thì mới đem mặt chôn vào lòng bàn tay, nhẹ giọng nói: “Cậu muốn phối hợp bọn họ mà chơi trò chơi này sao?”
Trì Tiểu Trì lầm bầm: “Rõ ràng có cách dùng thân phận người mang nhiều dị năng để hấp dẫn tất cả mọi người đến đây, đưa bọn họ ra ngoài, tại sao nhất định phải gϊếŧ người? 101 người chọn 3, Lâu ca chắc chắn sẽ chết, anh ấy tốt như vậy, nhất định sẽ lựa chọn hy sinh chính mình…Cho nên kế hoạch của tôi nhất định có thể thành công, tất cả cũng rất thuận lợi, cho đến nay Lâu ca vẫn ổn, vận may của tôi rất tốt…Bên ngoài cũng đã tiến hành thương lượng giữ anh ấy lại hay là gϊếŧ anh ấy, chuyện này cũng không thành vấn đề, bọn họ tuyệt đối sẽ không nỡ lòng gϊếŧ một người mang nhiều dị năng thành thục như vậy…”
*Bạch An Ức* nhìn thấy hết thảy sự khác thường của Trì Tiểu Trì.
Đợi đến lúc âm thanh lầm bầm của Trì Tiểu Trì hạ thấp, cậu mới hỏi: “Tại sao không nói kế hoạch của cậu cho anh ấy biết?”
Trì Tiểu Trì vò loạn tóc mái, sau đó siết chặt tay: “Nói cho anh ấy biết tôi sẽ vì đối tượng nhiệm vụ mà dự định để anh ấy đi mạo hiểm đến tính mạng? Lâu ca nhất định sẽ đồng ý, nhưng tôi…không có cách nào đối mặt với anh ấy, không có cách nào nói cho anh ấy biết anh ấy có thể sẽ…Cho nên một mình tôi biết là được rồi, không cần anh ấy…”
“Ồ, cậu hy vọng đến khi anh ấy chết mới hiểu kế hoạch của mình?”
“Tôi nói rồi, tôi sẽ không để cho anh ấy chết thêm một lần nữa ở trước mặt tôi!” Trì Tiểu Trì nỗ lực nhỏ giọng, “…Tôi sẽ cố gắng.”
*Bạch An Ức* dở khóc dở cuời: “Người như cậu rốt cục là lý trí hay cảm tính?”
Trì Tiểu Trì không đáp lại.
Cậu cảm thấy vấn đề này không quan trọng, chính mình như thế nào cũng không quan trọng, quan trọng là ….Lâu Ảnh và Bạch An Ức, bởi vậy căn bản không cần phải trả lời.
“Nhưng mà bây giờ tất cả đều vui vẻ.” *Bạch An Ức* mở tay ra, “Có lẽ anh ấy đã sớm biết, hơn nữa xem ra anh ấy rất tình nguyện làm công cụ của cậu.”
Trì Tiểu Trì bấm huyệt thái dương: “Câm miệng.”
“Làm sao vậy, còn chưa hài lòng với kế hoạch à? Nói thật, cậu đã làm đến bước này…”
“Không được, không đủ. Vẫn còn chưa hoàn mỹ.” Trì Tiểu Trì nói, “Có lẽ tôi đã bỏ sót điều gì đó…”
*Bạch An Ức* gặp phải người khó nhằn như vậy cũng là chuyện sứt đầu mẻ trán: “Được rồi được rồi, thay vì xoắn xuýt cái lỗ hỏng không biết có tồn tại kia hay không thì không bằng nói cho tôi biết cậu có cách gì cứu tất cả mọi người ra ngoài?”
Trì Tiểu Trì xoa mặt, cực lực khiến mình bảo trì tỉnh táo: “…Tỏa Linh Bình.”
*Bạch An Ức*: “Là cái gì?”
“Là một loại đạo cụ hoán đổi.” Trì Tiểu Trì nói, “Lúc trước Ông chủ của anh tôi ném tôi vào một thế giới linh dị, tôi chưa kịp chuẩn bị gì cả, nhưng cuối cùng vẫn đổi được một Tỏa Linh Bình, rất hữu hiệu. Sau đó tôi sợ ông ta lại giở trò cũ nên đổi rất nhiều bình. Kết quả là chẳng có lần nào phát huy tác dụng…”
Nói đến đây, Trì Tiểu Trì vui vẻ: “Ông ta rất sáng tạo, trước tiên để cho tôi làm tướng quân, sau đó vứt tôi đến đây, thật ra là đang muốn ép tôi gϊếŧ người đấy.”
*Bạch An Ức*: “Cậu còn chưa nói Tỏa Linh Bình kia có tác dụng gì?”
“…Chuyên dùng để chứa năng lượng linh hồn vào đó.”
Sau khi giải thích đơn giản, Trì Tiểu Trì nhìn những người dị năng đã dùng no cơm, nói: “Một trăm bình chẵn, quả thật rất thích hợp sử dụng trong trường hợp này.”
Mãi đến tận lúc chạng vạng, điều Trì Tiểu Trì lo lắng cũng không xảy ra.
Ước chừng đến hai ba giờ chiều, trong trò chơi, ngoại trừ những người chơi tao ngộ hỗn chiến và tử vong hoặc tự sát, ngoại trừ cả Trì Tiểu Trì và Lâu Ảnh thì số người còn lại tổng cộng là 75 người đều tập trung ở khu C3.
Trong số bọn họ có một nửa là tín nhiệm Trì Giang Vũ, cho rằng anh quả thật có bản lĩnh dẫn mọi người rời đi, một nửa là muốn quan sát, nếu như anh có ý định muốn tập trung người chơi để tập hợp tiêu diệt, vậy bọn họ cũng có thể cùng nhau tiến lên, dùng mấy chục người chống lại một người, như vậy không sợ không gϊếŧ được anh ấy.
Tên của bọn họ đã được Trì Tiểu Trì đăng ký trong danh sách, không sót một ai.
Nhưng có một người vẫn ẩn nấp, đợi mãi không đến.
Trong khu bình luận, mọi người sốt ruột chờ đợi, dần dần mất đi kiên nhẫn, dồn dập la ầm lên.
“CMN, đồ nhát gan, nhát như vậy thì chơi làm gì?”
“Nó ở khu H1, trốn trong một sơn động giả chết, chờ gì nữa, cử một đội người qua đó cũng đủ hù chết nó rồi.”
“Chờ gã làm gì?? Đánh đi, làm sao không đánh.”
“Hòa hòa bình bình, giả giả thật thật, cứ nhét một cành ô liu vào miệng bọn họ có được hay không?”
Trì Tiểu Trì tính toán thời gian, lại chờ đợi, tâm tình của những người dị năng khác càng lúc càng bị ảnh hưởng bởi khu bình luận, nếu như xảy ra bạo động thì e rằng rất khó thu thập.
Một khi dùng Tỏa Linh Bình thu thập tất cả người chơi, cái người ẩn nấp kia, cộng với Trì Giang Vũ và Bạch An Ức thì xem như là ba người tồn tại cuối cùng.
Trì Tiểu Trì còn nhớ ngày hôm nay Lâu Ảnh đề cập đến sự dị thường kia, cậu bèn quan tâm một chút: “Có phát hiện gì không?”
Lâu Ảnh đáp lại: “Đã giải quyết. Yên tâm.”
Để tránh cho Trì Tiểu Trì phải lo lắng, anh liền giải thích: “Anh quét máy tất cả đồ dùng tùy thân của mọi người, không phát hiện có vật phẩm như tấm thẻ sắt. Cho nên, trong chúng ta không có Cá Nheo tồn tại.”
Trì Tiểu Trì ừ một tiếng, tâm tình vẫn còn rất nặng nề.
Trong lúc mông lung, cậu luôn cảm thấy có chút bất an.
Thời điểm thế này vốn nên để Triệu Nhu phát huy tác dụng.
Mặc dù Trì Tiểu Trì đã nhắc nhở cô không nên tự ý sử dụng dị năng tiên đoán nhưng Triệu Nhu vì luôn lo lắng sẽ xảy ra dị biến, vì cầu an tâm mà tự sử dụng dị năng, ngược lại quên mất dị năng sẽ tiêu hao tinh thần của cô.
Ở hai tiếng trước, cô đã ngủ thiếp đi, có kêu cũng không tỉnh lại.
Thiếu mất sự bảo đảm này, trong lòng của Trì Tiểu Trì không tính là an tâm, mà tình huống như vậy đã kéo dài rất lâu.
Cậu nói: “Chuẩn bị ra tay đi.”
Lâu Ảnh: “Ừm.”
Thái độ của Lâu Ảnh hờ hững như vậy khiến Trì Tiểu Trì nhịn không được mà nhìn anh.
Lâu Ảnh bị ánh mắt của cậu nhẹ nhàng thu hút, anh cũng cúi đầu nhìn về phía cậu, trong mắt không có khiển trách hay phẫn nộ, chỉ có ánh sáng khoan dung khiến lòng người như nhũn ra.
…Chỉ cần em muốn, chỉ cần anh có khả năng.
Bây giờ nghĩ đến ý tứ và lời hứa hẹn đồng ý trong câu nói này của Lâu Ảnh, Trì Tiểu Trì chỉ biết cúi đầu.
Lâu Ảnh đưa tay sờ tóc cậu, dịu dàng xoa nhẹ.
Hai người không nhiều lời, không nhận sai cũng không tha thứ.
Bởi vì bọn họ có cùng một mục đích mà đến đây, những chuyện khác có thể để lại sau này, chờ có thời gian thì sẽ chậm rãi mà giải thích.
Lâu Ảnh chỉnh lại mặt nạ trên mặt, đứng dậy.
Trong khoảnh khắc, ở ngoài màn hình lẫn trong trò chơi có vô số tầm mắt nhắm ngay anh.
Có người dị năng đứng lên, cũng có người dị năng tụ tập trong bóng tối, chuẩn bị tự vệ bất cứ lúc nào.
“Các vị…” Giọng nói của Lâu Ảnh rất trong sáng, “Mạo phạm, xin rộng lòng tha thứ.”
…Chiến trường đẫm máu mà các khán giả xem phát sóng trực tiếp tự tưởng tượng cũng chưa từng xuất hiện.
Mấy chục ánh sáng bỗng lóe lên trên màn hình, tựa như những sợi dây xích chói sáng đột nhiên tung ra khiến người ta cảm thấy chói mắt, đợi mọi người miễn cưỡng mở mắt ra thì mới ngơ ngác phát hiện đứng trong đồng cỏ bao la chỉ còn lại hai người là Trì Giang Vũ và Bạch An Ức.
Bộ xử lý khẩn cấp kinh ngạc mười mấy giây, sau đó trở nên hỗn loạn.
“Xác nhận tình huống, những người dị năng kia đi đâu rồi?!”
“Báo cáo báo cáo! Tín hiệu đã mất! Định vị cũng mất hiệu lực! Vòng cổ không đo được bất kỳ dấu hiệu tồn tại của ai cả!”
“Chiếu lại! Chiếu lại! Mới vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?!”
Kết cục đã được xác định, khu bình luận ngoại trừ một bộ phận đang chửi đổng, oán giận không thấy rõ làm sao có thể gϊếŧ nhiều người trong tích tắc như vậy, thảo luận đây rốt cục là dị năng gì, phần đông còn lại thì đều đang mừng rỡ.
Bọn họ đều bỏ một lượng tiền lớn để đặt cược Trì Giang Vũ sống sót.
Tuy rằng tỉ lệ đặt cược đã vô hạn, gần như 1:1, nhưng dù sao cũng có thể lấy lại được vốn.
Xác nhận 75 cái Tỏa Linh Bình đều đã chứa đủ, Lâu Ảnh cũng quay về phía Trì Tiểu Trì, dịu dàng nở nụ cười: “An tâm đi. Chúng ta cũng có thể chuẩn bị rời khỏi.”
Trì Tiểu Trì nhìn đồng cỏ bao la mênh mông ở xung quanh, dường như cảm thấy điều gì đó: “…Kỳ thật, em còn có một suy nghĩ.”
Lâu Ảnh: “Là…”
Anh không thể nói tiếp được nữa.
Trì Tiểu Trì ngây ngốc nhìn trước ngực trái của Lâu Ảnh bỗng nhiên xuyên qua một bàn tay máu me đầm đìa, cậu mất đi hết thảy năng lực ngôn ngữ, sắc mặt dần dần chuyển sang trắng bệch không còn chút máu, thật giống như toàn bộ máu trong cơ thể cũng trôi theo Lâu Ảnh.
Cậu nghĩ, đây là gì.
….Đùa sao?
Tất cả mọi người choáng váng.
Những người chơi táng gia bại sản đặt cược Trì Giang Vũ sẽ thắng, mới vừa bắt được thông báo của bộ trưởng bộ xử lý khẩn cấp “Giữ lại tính mạng của Trì Giang Vũ, tiến hành nghiên cứu”, cùng với Trì Tiểu Trì đều đang ngây ngốc nhìn cái đầu người mang theo nụ cười nhô ra từ phía sau Trì Giang Vũ, đầu óc của bọn họ đều đông cứng, toàn thân ngứa ngáy.
Người nọ giống như một linh hồn chui ra từ giữa đồng cỏ bao la.
….Vừa nãy cậu ta rõ ràng không ở đó.
Trì Tiểu Trì nghe thấy giọng của mình, vô cùng bình tĩnh, bình tĩnh đến mức có chút quỷ dị: “…Ngụy…Thập Lục.”
“Không phải Ngụy Thập Lục nha~”
Da dẻ của Ngụy Thập Lục bịt kín một thứ chất lỏng đặc biệt, tựa như bị giội một thùng keo dán rồi sau đó cấp tốc đem phơi khô, da dẻ của gã trở nên căng cứng và co rút, ngũ quan biến hình, toàn thân hiện ra màu hồng nhạt lấp lánh.
….Giống như đang trải qua một màn lột xác khó coi.
Ngụy Thập Lục nhìn về phía Trì Tiểu Trì với ánh mắt tràn ngập trêu tức và bất cần đời, cũng giống y như đúc lúc hai người đối mặt trên xe, gã nghiêng đầu nhìn về phía Trì Tiểu Trì.
Ngụy Thập Lục hơi chuyển động ngón tay của mình, hài lòng nghe thấy âm thanh của máu thịt be bét phát ra từ trong vết thương của Lâu Ảnh, tựa như lắng nghe âm thanh của trời đất, phát ra một tiếng than thở đầy thỏa mãn.
Giọng nói của gã bởi vì cơ thịt co rút mà cất lên âm thanh lanh lảnh không phân rõ nam nữ.
“…Hiện tại, tôi là Ngụy Thập Thất nha.”