Chương 113: Hiểu Lầm
Edit: Gà Say Sữa
Cữu mẫu lần này vội vã tới, nửa là vì tang lễ, nửa là để cáo biệt.
Ta mời bà đên nội thất ngồi, bà than thở, đem nguyên do kể lại với ta.
Kiều Đề có thai nên theo cô thị trở về Nam Dương dưỡng thai, trượng phu nàng ta Sầm Vĩ mấy tháng trước bị phái tới Hình Châu, Hà Bắc. Còn cậu con trai độc nhất của cữu mẫu Kiều Khác gần đây cũng bị phái đi Bộc Dương, Hà Nam đảm nhiệm chức Quận trưởng sử. Cữu mẫu suy đi nghĩ lại cuối cùng quyết định đi theo Kiều Khác.
Chuyện Kiều Khác phải đi Bộc Dương, ta đã biết từ một hai ngày trước. Nguyên nhân không cần hỏi cũng biết, sau khi Ngụy Chiêu thượng vị rất nhiều quan viên thứ tộc Ngụy Đàm đề bạt lúc đầu người thì giáng cấp, người thì bị thuyên chuyển. Tuy Kiều Khác xuất thân cao quý nhưng lại bị coi là thân tín của Ngụy Đàm thành ra liên lụy. Quận trưởng sử vốn cũng là một chức quan tốt, chỉ có điều vị trí đó thường là dành cho mấy vị lão thần sắp sửa cáo lão, nay lại để cho một người trẻ tuổi, cũng có nghĩa là quan vận cả đời của người này đến đây coi như chấm dứt.
“A Cẩn, con ở lại Ung Đô phải bảo trọng.” – Cữu mẫu chấm nước mắt, thở dài nói – “Cữu mẫu từng nghe nói, Ngụy Khang cũng không phải loại người hiền lành lương thiện gì.”
“Ngụy Khang?” – Ta kinh ngạc nhìn cữu mẫu – “Sao cữu mẫu lại nhắc tới ông ta?”
“Con không biết gì sao?” – Cữu mẫu cũng kinh ngạc – “Binh mã triều đình không đủ, Ngụy Khang phụng chiếu lĩnh sáu vạn quân từ Lương Châu tới cứu viện.”
Ta cả kinh không nói nên lời.
“Sáu vạn.” – Ta thì thầm lặp lại – “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Có lẽ hai ngày nữa là tới, Bá Cung trước kia làm lang quan trong cùng, nghe triều thần nghị luận mới biết được.” – Cữu mẫu cau mày – “A Cẩn, chuyện lớn như vậy mà bọn họ cũng giấu con, Đại Tư Mã đi còn chưa lâu…” – Giọng điệu bà chứa đầy bi thương, nước mắt lại rớt xuống.
Ta an ủi cữu mẫu, lại đổi chủ đề khác, cuối cùng tiễn bà ra phủ.
Sau khi trở về, tâm tư rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa.
Ngụy Khang, đệ đệ của Ngụy Giác, Tam thúc phụ của Ngụy Đàm, Ngụy Chiêu, Ngụy An, cuối năm ngoái đã từng đến Ung Đô một chuyến, được bổ nhiệm làm Thái thú Lương Châu.
Sáu vạn binh Lương Châu, ta âm thầm hít vào một hơi.
Lương Châu dân phong dũng mãnh, năm đó Hà Quy loạn chính, triều đình yếu nhược, hắn ỷ vào mười vạn binh lính Lương Châu một đường xông thẳng vào Trường An làm mưa làm gió. Ngụy Chiêu vội vã như vậy là vì phải đối phó với Lương Mân? Hay là…
Bất giác, ta nghĩ tới Ngụy Đàm, bỗng nhiên giống như nhìn thấy một tia ảo diệu.
Có lẽ bất kể sự thật như thế nào, Ngụy Chiêu cũng nhận định là Ngụy Đàm đã chết cho nên hắn mới gióng trống khua chiêng muốn làm gì thì làm.
Trú quân ở Ung Đô, hiện nay bất quá chỉ có ba vạn binh Tế Liễu doanh, ba vạn binh này, Ngụy Chiêu muốn dựa vào địa vị hôm nay của mình để khống chế kỳ thực không dễ dàng gì.
Sau khi Ngụy Chiêu thượng vị, ngày nào cũng bận sấp bận ngửa, chẳng qua là bởi vì củng cố quyền lực. Nhưng quyền lực trong triều hiện này, quân đội và chính trị phải cùng nắm chắc thì vị thế mới vững vàng, một kẻ dã tâm bừng bừng trong tay lại không có một binh một tốt, cho dù quan chức có cao hơn nữa cũng chỉ là trò cười cho người khác. Đáng tiếc, Ngụy Giác lại không để lại cho Ngụy Chiêu bất kỳ đội quân nào mặc hắn tùy ý sai khiến, vì vậy binh Tây Lương trên tay Ngụy Khang lại hóa thành một lựa chọn không tồi. Năm ngoài Ngụy Khang tới Ung Đô, hai người này trò chuyện với nhau vô cùng tâm đầu ý hợp.
Binh sĩ của Ngụy Đàm ở tiền phương vẫn thừa sức giằng co với Lương Mân, mà Ngụy Chiêu một khi đã vững chân ở Ung Đô thì cho dù mất đi Nhữ Nam, Thai Châu thì đại bộ phận phía Bắc vẫn nằm trong tay hắn.
Cho nên, hắn mới có ý muốn rời đô về phía Bắc.
Càng quan trọng nhất là, từ lúc Ngụy Đàm xảy ra chuyện tới nay, chỉ bất quá 5 ngày. Mà Ngụy Khang lại ở tít Lương Châu, cho dù ngựa chiến có chạy liên tục cũng phải mất mười ngày nửa tháng. Từ đó suy ra, chí ít ngày mà Ngụy Đàm lên đường tới Tây An, Ngụy Khang cũng đã dẫn quân lên đường. Trùng hợp như vậy, nếu nói không có dụng ý khó lường, không có mưu tính từ trước thì ai mà tin được? Ngụy Khang lĩnh sáu vạn binh từ Lương Châu tới, không phải là gió trời vô ảnh vô tung, mấu chốt trong đó, nhất định là có người phối hợp.
Đáy lòng càng ngẫm càng sáng tỏ.
Bất kể hiện giờ Ngụy Đàm sống hay chết thì Ung Đô cũng không phải là nơi thích hợp để ta và A Mịch ở lại lâu.
*******
Ngụy Khang quả nhiên là tới.
Đến ngày thứ hai, tin tức truyền về, Ngụy Khang đã tới bên ngoài thành Ung Đô.
Trên mặt Quách phu nhân không giấu nổi nụ cười còn Ngụy Chiêu thì mới sáng sớm đã ra khỏi thành nghênh đón.
Ta và Lương Huệ cùng đám họ hàng nữ quyến đều chờ ở trong phủ, đến gần trưa, gia nhân tới báo, nói là Ngụy Khang đã tới.
Bên ngoài vang lên tiếng thở dài thật to – “Ông trời đố kỵ anh tài, con cháu Ngụy thị ta bị hại chết, đúng là bất hạnh của gia tộc! Bất hạnh của thiên hạ!” – Mọi người nhìn ra ngoài, liền thấy một người mặc đồ tang, mặt đầy bi thương đang bước nhanh vào trong, chính là Ngụy Khang.
Gia nhân trên thượng đường thất thanh khóc to, Ngụy Khang nước mắt đầm đìa, vịn linh án khóc không ra tiếng – “Năm ngoái gặp mặt, các cháu của ta anh vũ xuất chúng, ngạo khí hơn người! Làm sao ngờ được chỉ mới hơn nửa năm mà đã âm dương cách biệt! Là ta tới quá trễ! Nếu binh mã Lương Châu ta mà kịp thời chạy tới thì nhất định sẽ không để cho các cháu ta chịu nửa điểm nguy nan!”
Tiếng khóc càng thê thiết, Chu thị và Mao thị ôm lấy nhau, khóc nức lên. Ta cũng cúi đầu, lấy khăn che mặt, Ngụy Đàm không rõ tung tích, ta cũng muốn khóc nhưng lại không tài nào rỏ ra một giọt nước mắt. Càng suy nghĩ nhiều, lòng ta lại càng thanh tỉnh, nhưng lời than khóc của Ngụy Khang lọt vào trong tai ta cũng không còn tình thâm ý thiết như vậy.
“Tam thúc đích thân tới để tang, đám Mạnh Tĩnh ở dưới suối vàng có biết, trong lòng cũng cảm thấy an ủi.” – Quách phu nhân bước lên khuyên nhủ, dứt lời liền bảo nữ quyến từng người tới hành lễ với Ngụy Khang.
Ngụy Khang nói vài lời an ủi, Chu thị và Mao thị khóc mãi không dứt – “Các cháu dâu xin nén bi thương, trong nhà còn có tôn trưởng, ấu tử, phải bảo trọng mới được.” – Ngụy Khang thành khẩn nói với ta.
Ta cúi đầu thi lễ với ông ta – “Kính vâng.”
Sau khi Ngụy Khang tới chỗ Ngụy Giác thăm hỏi xong liền ra khỏi thành.
“Nghe nói binh lính Lương Châu hiện nay đang trú ở Đốc Dương, nơi đó là tiểu ấp, lại cách mười mấy dặm, doanh trại đều nằm ở nơi hẻo lánh.” – A Nguyên nói – “Vị công đài này vì sao không ở lại Ung Đô?”
Ta vừa thay tã cho A Mịch vừa nói – “Ở Ung Đô làm gì, so với Ung Đô thì sự an ổn của binh sĩ Lương Châu vẫn quan trọng hơn.”
A Nguyên gật đầu, một chốc sau sắc mặt nàng ta đổi sang vẻ thần bí, lấy ra một tờ giấy đưa cho ta – “Thư hồi âm của phụ thân.”
Thần kinh ta rung lên, nhận lấy phong thư.
Tác phong làm việc của Lý Thượng xưa nay vẫn luôn lanh lẹ dứt khoát, ta nhờ ông ấy đi thăm dò lai lịch của Lữ Chinh, tin tức đã nhanh chóng được gửi đến.
Phụ thân của Lữ Chinh là Lữ Tư là gia thần cũ của Ngụy Giác. Mấy năm trước, Lữ Chinh đầu quân cho Ngụy Giác, người này cũng tương đối có tài, từ khi nhập binh một đường thăng tới chức vị phó tướng. Hắn có quan hệ rất mật thiết với Văn Châm, lần này đảm nhiệm chức Đô đốc hậu cần có lẽ cũng là nhờ đám người Văn Châm an bài.
Chỉ dựa vào một điểm này thôi cũng đủ để làm sáng tỏ rất nhiều việc.
Lương Mân tập kích lúc nửa đêm, quân sĩ bỏ chạy tứ tán, Lữ Chinh báo tang, từng chuyện từng chuyện giống như một vòng tròn khép kín.
Tình hình ngày càng náo nhiệt, nhưng tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà phía Ngụy Đàm lại hoàn toàn không có chút động tĩnh nào? Lòng ta lại trầm xuống.
Hôm nay chỉ có tờ giấy kia là thứ duy nhất nói Ngụy Đàm còn sống, chàng còn sống thật sao?
**********
Ngụy Chiêu mời Ngụy Khang tới, ta nghĩ một lượt cuối cùng cũng nghĩ thông, đến khi tin tức Quách Thừa lĩnh năm vạn binh từ Liêu Đông truyền tới thì ta đã không còn cảm thấy quá kinh ngạc nữa.
Sau khi Ngụy Giác diệt cả nhà Đàm Hi liền để Quách Thừa ở lại Liêu Đông tiến hành thu nạp, chiêu mộ bộ hạ cũ của Đàm Hi làm quân đồn trấn thủ biên cương, không chỉ có tiếng mà còn có cả miếng. Sau khi Quách Thừa trở về Ung Đô liền bổ nhiệm người khác nắm giữ chức Thái thú Liêu Đông, nay xem ra, người kia nếu như không phải cùng một giuộc với Quách Thừa thì chính là không trấn áp được dư uy của Quách Thừa, , năm vạn binh lúc này xuất phát tới Ung Đô, vừa hay hội họp cùng Ngụy Khang.
Ngụy Khang và Quách Thừa, một người là thúc phu, một người là cữu phụ, đều là thân thích mà Ngụy Chiêu có thể tin tưởng được.
Một Lương Châu doanh cùng một Liêu Đông doanh, cái nào cũng đủ để đè bẹp Tế Liễu doanh, cộng toàn bộ binh sĩ lại đã hơn mười mấy vạn.
Triều thần trong triều như được uống định tâm hoàn, thêm vào đó sau khi Lương Mân công phá thủy trại của Ngụy Đàm xong thì lại không thấy có thêm động tĩnh gì. Trong thư Lý Thượng gửi tới có nói, tin tức từ tiền phương bị phong tỏa rất nghiêm ngặt, chỉ nghe nói quân mã Lương Mân có hạn, không dám vào sâu quá mức, đành phải lưu lại ở khu vực Thai Châu, Nhẫm Dương, Nhữ Nam trưng dụng dân phu có thể sung quân cùng lương thảo.
Dĩ nhiên, thân thích cũng có phân thân sơ xa gần, Ngụy Chiêu dĩ nhiên là không tín nhiệm Tế Liễu doanh, nhưng giữa Lương Châu doanh và Liêu Đông doanh thì hắn tựa hồ như thân cận với Quách Thừa hơn một chút.
Đại doanh của binh Liêu Đông đóng ở phía Tây cách Ung Đô hai mươi dặm. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi Ngụy Chiêu đã tới đây những hai lần, tin tức của Lý Thượng nói, binh lính canh phòng kinh thành dạo gần đây dường như đã thay đổi khá nhiều người, ông ấy nghe được không ít người nói khẩu âm Liêu Đông.
Trong lòng ta cảm thấy có điểm gì đó không đúng.
Nói bằng khẩu âm Liêu Đông thì dĩ nhiên là binh Liêu Đông nhưng thủ vệ kinh thành luôn là do quân sĩ Tế Liễu doanh đảm nhiệm. Ý đồ của Ngụy Chiêu rất rõ ràng, hắn muốn khống chế Ung Đô cho nên mới loại bỏ người của Tế Liễu doanh.
Trong đầu ta trăm ngàn ý nghĩ liên tục xoay chuyển, cuối cùng hồi âm cho Lý Thượng bảo ông đi thăm dò động thái của Tế Liễu doanh.
Ngay lúc ta đang nóng ruột chờ tin thì Mao thị và Chu thị lại tới.
Từ sau khi nhận được tin dữ, bọn họ hầu như ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, lần nào gặp ta cũng khóc mãi, nhưng hôm nay lại mang thái độ tâm sự trùng trùng tới, tựa như có chuyện gì đó.
“Sao thế?” – Ta hỏi.
Mao thị và Chu thị đưa mắt nhìn nhau, ta hiểu ý, bảo A Nguyên đi đóng cửa lại.
“Trưởng tẩu,” – Chu thị nói – “Nhị đường thúc muốn làm gì vậy? Thúc ấy đem Vệ úy đổi thành người của Liêu Đông doanh, hôm nay gia nhân ra ngoài, lúc trở về nói lại với ta binh sĩ tuần tra trên đường cũng là người Liêu Đông, thái độ vô cùng ngang ngược, dân chúng chỉ hơi không tuân theo là lập tức động tay động chân.”
“Ta cũng có nghe nói.” – Mao thị nói – “Đám binh lính đó ăn cơm uống rượu xong rồi không chịu trả tiền, chủ quán muốn báo quan bọn họ liền ra tay đánh cho thừa sống thiếu chết, còn đập phá cửa tiệm.” – Dứt lời, nàng ta than thở – “Từ trước tới nay nào có chuyện như vậy, Thừa tướng trị quân nghiêm minh, cho dù là thời điểm nửa thành toàn là lưu dân thì quân sĩ cũng không dám làm càn như vậy. Chẳng lẽ Đại công tử không có ở đây, thế đạo này lại…” – Chạm phải chuyện thương tâm, Mao thị lại cúi đầu nghẹn ngào.
Ta và Chu thị đều hết lời khuyên giải an ủi.
“Trưởng tẩu,” – Thần sắc Chu thị bất an – “Bọn ta tới là muốn nói với tỷ, ta cảm thấy hiện nay trong phủ, trong thành đều không ổn định, dân chúng chỉ trích không ít. Dạo gần đây, ngày nào cũng có rất nhiều nhà rời khỏi Ung Đô, chẳng lẽ trong thành sẽ xảy ra chuyện sao?”
Rốt cuộc thì cũng có người hỏi điều này, ta trầm ngâm nói – “Theo ta thấy thì chuyện này chỉ là chuyện sớm muộn.”
Chu thị và Mao thị đều biến sắc.
“Hu hu…” – Mao thị hoảng sợ, khóc thảm thiết nói – “Chúng ta đã mất phu quân, lẽ nào lại phải gặp li loạn nữa sao?”
Chu thị cũng không nhịn đươc khóc thành tiếng – “Ban đầu ở Lũng Tây, ta không nên đồng ý để phu quân đi… Ta chẳng đáng bận tâm nhưng trong nhà còn một đôi nhi nữ còn chưa trưởng thành, hiện nay loạn thế như vậy, biết phải làm gì cho phải?”
Ta cân nhắc chốc lát, nói – “Phu quân của chúng ta cũng chưa chắc đã không còn nữa.”
Tiếng khóc đột ngột ngừng lại, Chu thị là người đầu tiên phải ứng lại, mờ mịt nhìn ta – “Cái gì?”
Ta nhìn bọn họ, thấp giọng nói – “Có một chuyện ta chỉ nói cho hai người biết, nhưng hai người có thể giữ kín không?”
Chu thị và Mao thị nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Ta đem hoài nghi của mình đối với Lữ Chinh, Ngụy Khang cùng Quách Thừa nói hết với Chu thị và Mao thị. Bọn họ lắng nghe, ánh mắt ngập tràn ngờ vực rồi dần dần lại ánh lên sắc sáng hy vọng.
“Nếu vậy…” – Giọng Mao thị run run kích động – “Nếu phu quân vẫn chưa chết, vậy Ung Đô có thể cứu rồi?”
“Nhưng nếu bọn họ vẫn chưa chết thì sao đến giờ vẫn chưa trở về?” – Chu thị tuy vui mừng nhưng vẫn còn ngờ vực.
Ta lắc đầu, than nhẹ – “Chuyện này ta cũng nghĩ không thông, cho nên mới chỉ là suy đoán.” – Dứt lời liền nghiêm nghị dặn dò – “Cho dù chỉ là suy đoán thì hai người cũng không được khinh thường lỡ lời, trong phủ vẫn còn Quách phu nhân.”
“Bọn ta biết rồi.” – Chu thị nói rành mạch – “Trưởng tẩu yên tâm.”
Edit: Gà Say Sữa
Cữu mẫu lần này vội vã tới, nửa là vì tang lễ, nửa là để cáo biệt.
Ta mời bà đên nội thất ngồi, bà than thở, đem nguyên do kể lại với ta.
Kiều Đề có thai nên theo cô thị trở về Nam Dương dưỡng thai, trượng phu nàng ta Sầm Vĩ mấy tháng trước bị phái tới Hình Châu, Hà Bắc. Còn cậu con trai độc nhất của cữu mẫu Kiều Khác gần đây cũng bị phái đi Bộc Dương, Hà Nam đảm nhiệm chức Quận trưởng sử. Cữu mẫu suy đi nghĩ lại cuối cùng quyết định đi theo Kiều Khác.
Chuyện Kiều Khác phải đi Bộc Dương, ta đã biết từ một hai ngày trước. Nguyên nhân không cần hỏi cũng biết, sau khi Ngụy Chiêu thượng vị rất nhiều quan viên thứ tộc Ngụy Đàm đề bạt lúc đầu người thì giáng cấp, người thì bị thuyên chuyển. Tuy Kiều Khác xuất thân cao quý nhưng lại bị coi là thân tín của Ngụy Đàm thành ra liên lụy. Quận trưởng sử vốn cũng là một chức quan tốt, chỉ có điều vị trí đó thường là dành cho mấy vị lão thần sắp sửa cáo lão, nay lại để cho một người trẻ tuổi, cũng có nghĩa là quan vận cả đời của người này đến đây coi như chấm dứt.
“A Cẩn, con ở lại Ung Đô phải bảo trọng.” – Cữu mẫu chấm nước mắt, thở dài nói – “Cữu mẫu từng nghe nói, Ngụy Khang cũng không phải loại người hiền lành lương thiện gì.”
“Ngụy Khang?” – Ta kinh ngạc nhìn cữu mẫu – “Sao cữu mẫu lại nhắc tới ông ta?”
“Con không biết gì sao?” – Cữu mẫu cũng kinh ngạc – “Binh mã triều đình không đủ, Ngụy Khang phụng chiếu lĩnh sáu vạn quân từ Lương Châu tới cứu viện.”
Ta cả kinh không nói nên lời.
“Sáu vạn.” – Ta thì thầm lặp lại – “Chuyện này xảy ra khi nào?”
“Có lẽ hai ngày nữa là tới, Bá Cung trước kia làm lang quan trong cùng, nghe triều thần nghị luận mới biết được.” – Cữu mẫu cau mày – “A Cẩn, chuyện lớn như vậy mà bọn họ cũng giấu con, Đại Tư Mã đi còn chưa lâu…” – Giọng điệu bà chứa đầy bi thương, nước mắt lại rớt xuống.
Ta an ủi cữu mẫu, lại đổi chủ đề khác, cuối cùng tiễn bà ra phủ.
Sau khi trở về, tâm tư rốt cuộc cũng không kìm nén được nữa.
Ngụy Khang, đệ đệ của Ngụy Giác, Tam thúc phụ của Ngụy Đàm, Ngụy Chiêu, Ngụy An, cuối năm ngoái đã từng đến Ung Đô một chuyến, được bổ nhiệm làm Thái thú Lương Châu.
Sáu vạn binh Lương Châu, ta âm thầm hít vào một hơi.
Lương Châu dân phong dũng mãnh, năm đó Hà Quy loạn chính, triều đình yếu nhược, hắn ỷ vào mười vạn binh lính Lương Châu một đường xông thẳng vào Trường An làm mưa làm gió. Ngụy Chiêu vội vã như vậy là vì phải đối phó với Lương Mân? Hay là…
Bất giác, ta nghĩ tới Ngụy Đàm, bỗng nhiên giống như nhìn thấy một tia ảo diệu.
Có lẽ bất kể sự thật như thế nào, Ngụy Chiêu cũng nhận định là Ngụy Đàm đã chết cho nên hắn mới gióng trống khua chiêng muốn làm gì thì làm.
Trú quân ở Ung Đô, hiện nay bất quá chỉ có ba vạn binh Tế Liễu doanh, ba vạn binh này, Ngụy Chiêu muốn dựa vào địa vị hôm nay của mình để khống chế kỳ thực không dễ dàng gì.
Sau khi Ngụy Chiêu thượng vị, ngày nào cũng bận sấp bận ngửa, chẳng qua là bởi vì củng cố quyền lực. Nhưng quyền lực trong triều hiện này, quân đội và chính trị phải cùng nắm chắc thì vị thế mới vững vàng, một kẻ dã tâm bừng bừng trong tay lại không có một binh một tốt, cho dù quan chức có cao hơn nữa cũng chỉ là trò cười cho người khác. Đáng tiếc, Ngụy Giác lại không để lại cho Ngụy Chiêu bất kỳ đội quân nào mặc hắn tùy ý sai khiến, vì vậy binh Tây Lương trên tay Ngụy Khang lại hóa thành một lựa chọn không tồi. Năm ngoài Ngụy Khang tới Ung Đô, hai người này trò chuyện với nhau vô cùng tâm đầu ý hợp.
Binh sĩ của Ngụy Đàm ở tiền phương vẫn thừa sức giằng co với Lương Mân, mà Ngụy Chiêu một khi đã vững chân ở Ung Đô thì cho dù mất đi Nhữ Nam, Thai Châu thì đại bộ phận phía Bắc vẫn nằm trong tay hắn.
Cho nên, hắn mới có ý muốn rời đô về phía Bắc.
Càng quan trọng nhất là, từ lúc Ngụy Đàm xảy ra chuyện tới nay, chỉ bất quá 5 ngày. Mà Ngụy Khang lại ở tít Lương Châu, cho dù ngựa chiến có chạy liên tục cũng phải mất mười ngày nửa tháng. Từ đó suy ra, chí ít ngày mà Ngụy Đàm lên đường tới Tây An, Ngụy Khang cũng đã dẫn quân lên đường. Trùng hợp như vậy, nếu nói không có dụng ý khó lường, không có mưu tính từ trước thì ai mà tin được? Ngụy Khang lĩnh sáu vạn binh từ Lương Châu tới, không phải là gió trời vô ảnh vô tung, mấu chốt trong đó, nhất định là có người phối hợp.
Đáy lòng càng ngẫm càng sáng tỏ.
Bất kể hiện giờ Ngụy Đàm sống hay chết thì Ung Đô cũng không phải là nơi thích hợp để ta và A Mịch ở lại lâu.
*******
Ngụy Khang quả nhiên là tới.
Đến ngày thứ hai, tin tức truyền về, Ngụy Khang đã tới bên ngoài thành Ung Đô.
Trên mặt Quách phu nhân không giấu nổi nụ cười còn Ngụy Chiêu thì mới sáng sớm đã ra khỏi thành nghênh đón.
Ta và Lương Huệ cùng đám họ hàng nữ quyến đều chờ ở trong phủ, đến gần trưa, gia nhân tới báo, nói là Ngụy Khang đã tới.
Bên ngoài vang lên tiếng thở dài thật to – “Ông trời đố kỵ anh tài, con cháu Ngụy thị ta bị hại chết, đúng là bất hạnh của gia tộc! Bất hạnh của thiên hạ!” – Mọi người nhìn ra ngoài, liền thấy một người mặc đồ tang, mặt đầy bi thương đang bước nhanh vào trong, chính là Ngụy Khang.
Gia nhân trên thượng đường thất thanh khóc to, Ngụy Khang nước mắt đầm đìa, vịn linh án khóc không ra tiếng – “Năm ngoái gặp mặt, các cháu của ta anh vũ xuất chúng, ngạo khí hơn người! Làm sao ngờ được chỉ mới hơn nửa năm mà đã âm dương cách biệt! Là ta tới quá trễ! Nếu binh mã Lương Châu ta mà kịp thời chạy tới thì nhất định sẽ không để cho các cháu ta chịu nửa điểm nguy nan!”
Tiếng khóc càng thê thiết, Chu thị và Mao thị ôm lấy nhau, khóc nức lên. Ta cũng cúi đầu, lấy khăn che mặt, Ngụy Đàm không rõ tung tích, ta cũng muốn khóc nhưng lại không tài nào rỏ ra một giọt nước mắt. Càng suy nghĩ nhiều, lòng ta lại càng thanh tỉnh, nhưng lời than khóc của Ngụy Khang lọt vào trong tai ta cũng không còn tình thâm ý thiết như vậy.
“Tam thúc đích thân tới để tang, đám Mạnh Tĩnh ở dưới suối vàng có biết, trong lòng cũng cảm thấy an ủi.” – Quách phu nhân bước lên khuyên nhủ, dứt lời liền bảo nữ quyến từng người tới hành lễ với Ngụy Khang.
Ngụy Khang nói vài lời an ủi, Chu thị và Mao thị khóc mãi không dứt – “Các cháu dâu xin nén bi thương, trong nhà còn có tôn trưởng, ấu tử, phải bảo trọng mới được.” – Ngụy Khang thành khẩn nói với ta.
Ta cúi đầu thi lễ với ông ta – “Kính vâng.”
Sau khi Ngụy Khang tới chỗ Ngụy Giác thăm hỏi xong liền ra khỏi thành.
“Nghe nói binh lính Lương Châu hiện nay đang trú ở Đốc Dương, nơi đó là tiểu ấp, lại cách mười mấy dặm, doanh trại đều nằm ở nơi hẻo lánh.” – A Nguyên nói – “Vị công đài này vì sao không ở lại Ung Đô?”
Ta vừa thay tã cho A Mịch vừa nói – “Ở Ung Đô làm gì, so với Ung Đô thì sự an ổn của binh sĩ Lương Châu vẫn quan trọng hơn.”
A Nguyên gật đầu, một chốc sau sắc mặt nàng ta đổi sang vẻ thần bí, lấy ra một tờ giấy đưa cho ta – “Thư hồi âm của phụ thân.”
Thần kinh ta rung lên, nhận lấy phong thư.
Tác phong làm việc của Lý Thượng xưa nay vẫn luôn lanh lẹ dứt khoát, ta nhờ ông ấy đi thăm dò lai lịch của Lữ Chinh, tin tức đã nhanh chóng được gửi đến.
Phụ thân của Lữ Chinh là Lữ Tư là gia thần cũ của Ngụy Giác. Mấy năm trước, Lữ Chinh đầu quân cho Ngụy Giác, người này cũng tương đối có tài, từ khi nhập binh một đường thăng tới chức vị phó tướng. Hắn có quan hệ rất mật thiết với Văn Châm, lần này đảm nhiệm chức Đô đốc hậu cần có lẽ cũng là nhờ đám người Văn Châm an bài.
Chỉ dựa vào một điểm này thôi cũng đủ để làm sáng tỏ rất nhiều việc.
Lương Mân tập kích lúc nửa đêm, quân sĩ bỏ chạy tứ tán, Lữ Chinh báo tang, từng chuyện từng chuyện giống như một vòng tròn khép kín.
Tình hình ngày càng náo nhiệt, nhưng tại sao xảy ra chuyện lớn như vậy mà phía Ngụy Đàm lại hoàn toàn không có chút động tĩnh nào? Lòng ta lại trầm xuống.
Hôm nay chỉ có tờ giấy kia là thứ duy nhất nói Ngụy Đàm còn sống, chàng còn sống thật sao?
**********
Ngụy Chiêu mời Ngụy Khang tới, ta nghĩ một lượt cuối cùng cũng nghĩ thông, đến khi tin tức Quách Thừa lĩnh năm vạn binh từ Liêu Đông truyền tới thì ta đã không còn cảm thấy quá kinh ngạc nữa.
Sau khi Ngụy Giác diệt cả nhà Đàm Hi liền để Quách Thừa ở lại Liêu Đông tiến hành thu nạp, chiêu mộ bộ hạ cũ của Đàm Hi làm quân đồn trấn thủ biên cương, không chỉ có tiếng mà còn có cả miếng. Sau khi Quách Thừa trở về Ung Đô liền bổ nhiệm người khác nắm giữ chức Thái thú Liêu Đông, nay xem ra, người kia nếu như không phải cùng một giuộc với Quách Thừa thì chính là không trấn áp được dư uy của Quách Thừa, , năm vạn binh lúc này xuất phát tới Ung Đô, vừa hay hội họp cùng Ngụy Khang.
Ngụy Khang và Quách Thừa, một người là thúc phu, một người là cữu phụ, đều là thân thích mà Ngụy Chiêu có thể tin tưởng được.
Một Lương Châu doanh cùng một Liêu Đông doanh, cái nào cũng đủ để đè bẹp Tế Liễu doanh, cộng toàn bộ binh sĩ lại đã hơn mười mấy vạn.
Triều thần trong triều như được uống định tâm hoàn, thêm vào đó sau khi Lương Mân công phá thủy trại của Ngụy Đàm xong thì lại không thấy có thêm động tĩnh gì. Trong thư Lý Thượng gửi tới có nói, tin tức từ tiền phương bị phong tỏa rất nghiêm ngặt, chỉ nghe nói quân mã Lương Mân có hạn, không dám vào sâu quá mức, đành phải lưu lại ở khu vực Thai Châu, Nhẫm Dương, Nhữ Nam trưng dụng dân phu có thể sung quân cùng lương thảo.
Dĩ nhiên, thân thích cũng có phân thân sơ xa gần, Ngụy Chiêu dĩ nhiên là không tín nhiệm Tế Liễu doanh, nhưng giữa Lương Châu doanh và Liêu Đông doanh thì hắn tựa hồ như thân cận với Quách Thừa hơn một chút.
Đại doanh của binh Liêu Đông đóng ở phía Tây cách Ung Đô hai mươi dặm. Chỉ trong hai ngày ngắn ngủi Ngụy Chiêu đã tới đây những hai lần, tin tức của Lý Thượng nói, binh lính canh phòng kinh thành dạo gần đây dường như đã thay đổi khá nhiều người, ông ấy nghe được không ít người nói khẩu âm Liêu Đông.
Trong lòng ta cảm thấy có điểm gì đó không đúng.
Nói bằng khẩu âm Liêu Đông thì dĩ nhiên là binh Liêu Đông nhưng thủ vệ kinh thành luôn là do quân sĩ Tế Liễu doanh đảm nhiệm. Ý đồ của Ngụy Chiêu rất rõ ràng, hắn muốn khống chế Ung Đô cho nên mới loại bỏ người của Tế Liễu doanh.
Trong đầu ta trăm ngàn ý nghĩ liên tục xoay chuyển, cuối cùng hồi âm cho Lý Thượng bảo ông đi thăm dò động thái của Tế Liễu doanh.
Ngay lúc ta đang nóng ruột chờ tin thì Mao thị và Chu thị lại tới.
Từ sau khi nhận được tin dữ, bọn họ hầu như ngày nào cũng lấy nước mắt rửa mặt, lần nào gặp ta cũng khóc mãi, nhưng hôm nay lại mang thái độ tâm sự trùng trùng tới, tựa như có chuyện gì đó.
“Sao thế?” – Ta hỏi.
Mao thị và Chu thị đưa mắt nhìn nhau, ta hiểu ý, bảo A Nguyên đi đóng cửa lại.
“Trưởng tẩu,” – Chu thị nói – “Nhị đường thúc muốn làm gì vậy? Thúc ấy đem Vệ úy đổi thành người của Liêu Đông doanh, hôm nay gia nhân ra ngoài, lúc trở về nói lại với ta binh sĩ tuần tra trên đường cũng là người Liêu Đông, thái độ vô cùng ngang ngược, dân chúng chỉ hơi không tuân theo là lập tức động tay động chân.”
“Ta cũng có nghe nói.” – Mao thị nói – “Đám binh lính đó ăn cơm uống rượu xong rồi không chịu trả tiền, chủ quán muốn báo quan bọn họ liền ra tay đánh cho thừa sống thiếu chết, còn đập phá cửa tiệm.” – Dứt lời, nàng ta than thở – “Từ trước tới nay nào có chuyện như vậy, Thừa tướng trị quân nghiêm minh, cho dù là thời điểm nửa thành toàn là lưu dân thì quân sĩ cũng không dám làm càn như vậy. Chẳng lẽ Đại công tử không có ở đây, thế đạo này lại…” – Chạm phải chuyện thương tâm, Mao thị lại cúi đầu nghẹn ngào.
Ta và Chu thị đều hết lời khuyên giải an ủi.
“Trưởng tẩu,” – Thần sắc Chu thị bất an – “Bọn ta tới là muốn nói với tỷ, ta cảm thấy hiện nay trong phủ, trong thành đều không ổn định, dân chúng chỉ trích không ít. Dạo gần đây, ngày nào cũng có rất nhiều nhà rời khỏi Ung Đô, chẳng lẽ trong thành sẽ xảy ra chuyện sao?”
Rốt cuộc thì cũng có người hỏi điều này, ta trầm ngâm nói – “Theo ta thấy thì chuyện này chỉ là chuyện sớm muộn.”
Chu thị và Mao thị đều biến sắc.
“Hu hu…” – Mao thị hoảng sợ, khóc thảm thiết nói – “Chúng ta đã mất phu quân, lẽ nào lại phải gặp li loạn nữa sao?”
Chu thị cũng không nhịn đươc khóc thành tiếng – “Ban đầu ở Lũng Tây, ta không nên đồng ý để phu quân đi… Ta chẳng đáng bận tâm nhưng trong nhà còn một đôi nhi nữ còn chưa trưởng thành, hiện nay loạn thế như vậy, biết phải làm gì cho phải?”
Ta cân nhắc chốc lát, nói – “Phu quân của chúng ta cũng chưa chắc đã không còn nữa.”
Tiếng khóc đột ngột ngừng lại, Chu thị là người đầu tiên phải ứng lại, mờ mịt nhìn ta – “Cái gì?”
Ta nhìn bọn họ, thấp giọng nói – “Có một chuyện ta chỉ nói cho hai người biết, nhưng hai người có thể giữ kín không?”
Chu thị và Mao thị nhìn nhau, khẽ gật đầu.
Ta đem hoài nghi của mình đối với Lữ Chinh, Ngụy Khang cùng Quách Thừa nói hết với Chu thị và Mao thị. Bọn họ lắng nghe, ánh mắt ngập tràn ngờ vực rồi dần dần lại ánh lên sắc sáng hy vọng.
“Nếu vậy…” – Giọng Mao thị run run kích động – “Nếu phu quân vẫn chưa chết, vậy Ung Đô có thể cứu rồi?”
“Nhưng nếu bọn họ vẫn chưa chết thì sao đến giờ vẫn chưa trở về?” – Chu thị tuy vui mừng nhưng vẫn còn ngờ vực.
Ta lắc đầu, than nhẹ – “Chuyện này ta cũng nghĩ không thông, cho nên mới chỉ là suy đoán.” – Dứt lời liền nghiêm nghị dặn dò – “Cho dù chỉ là suy đoán thì hai người cũng không được khinh thường lỡ lời, trong phủ vẫn còn Quách phu nhân.”
“Bọn ta biết rồi.” – Chu thị nói rành mạch – “Trưởng tẩu yên tâm.”