Dung Ngữ Thư Niên

Chương 114: Loạn Thành

Chương 114: Loạn Thành
Edit: Gà Say Sữa

Ta không nói cho bọn họ biết ý định rời khỏi Ung Đô của mình.

Một là vì chuyện này vẫn còn nhiều biến số chưa rõ, càng nhiều người sẽ càng dễ khiến ta bị bó tay bó chân, hai là nếu như Chu thị và Mao thị có ý đồ khác, nói chuyện này ra chỉ càng làm tăng thêm phiền phức, chẳng bằng không nói. Trong Ngụy phủ, chỉ có một mình A Nguyên là biết dự định của ta.

Thực ra, ta đem suy đoán Ngụy Đàm còn chưa chết nói cho Chu thị và Mao thị biết không phải là do tâm huyết dâng trào hay gì cả. Chẳng qua là vì tình nghĩa huynh đệ giữa Ngụy Đàm và đám Ngụy Cương rất tốt mà giao tình giữa ta và Chu thị, Mao thị cũng không nhạt, nỗi thống khổ khi mất đi phu quân, ta hiểu rất rõ, cũng coi như là đồng bệnh tương liên. Nói cho bọn họ biết là bởi vì ta hy vọng vạn nhất tương lai Ung Đô có xảy ra biến loạn thì bọn họ cũng có thể có chút hy vọng để kiên trì.

Lượng sức mà làm, những gì ta có thể làm cũng chỉ có như vậy.

Tin tức của Lý Thượng rốt cuộc cũng tới, trong thư ông viết đám người Mã Khuê sau ba ngày nữa sẽ tới.

Như vậy vừa hay, ngày đó Thiên tử khai một cái am trong cung cầu phúc cho những người đã khuất, toàn bộ tế lễ do Thái Chúc chủ trì.

Đây là cơ hội tốt, ta chỉ cần giả vờ ở trên đường xảy ra chút chuyện bất ngờ, chi viện khéo một chút là có thể thuận lợi chạy trốn, mà cái gọi là “bất ngờ” thì vừa đúng sở trường của đám Mã Khuê. Về phần chi viện, Lý Thượng báo cho ta, ông đã chọn mua một căn trạch viện ở Đông thành làm nơi trú ẩn, phía trước mặt là đường phố ồn ào, vừa vặn có thể làm bình phong che mắt người khác, là nơi tốt nhất.

Xem xong thư, tảng đá treo trong lòng ta mấy ngày qua cuối cùng cũng được thả xuống.

Có điều sang ngày hôm sau, trong triều xảy ra một chuyện.

Ngụy Chiêu trên triều dâng tấu dời đô, Thiên tử chấp thuận, nhưng khi bàn đến chuyện dời đô tới nơi nào thì lại xảy ra bất đồng

Lần này khác với lần trước, không phải một đám sĩ tộc đối đầu với Ngụy Đàm mà là một người đối đầu với Ngụy Chiêu cùng toàn bộ triều thần, người khởi xướng bất đồng chính là Ngụy Khang.

Sau khi Ngụy Khang tới Ung Đô thì vô cùng tự cao, cái này cũng khó trách, trong số ba doanh binh trú ở Ung Đô thì Lương Châu doanh là lớn nhất, tiềm lực của Ngụy Khang cũng là mạnh nhất.

Ngụy Chiêu đề xuất Yến Châu cách Ung Đô ngoài hai ngàn dặm, khí hậu ôn hòa, thủy thổ phong nhuận, người dân cũng giàu có sung túc, có thể làm quốc đô.

Ngụy Khang lại xem thường, nói nếu bàn về phong thủy của cải, Lũng Châu thời cổ từng là đô thành, không có nơi nào tốt hơn đất nơi đó.

Lời này vừa nói ra, triều thần lập tức xôn xao.

Ngụy Khang hùng hồn đầy lý lẽ nói có sáu ngàn binh mã Lương Châu trấn giữ, Thiên tử cứ yên tâm dời đô tới Lũng Châu. Nói trắng ra là buông lời uy hiếp.

Quách Thừa là người đầu tiên không đồng ý, đối đầu trực diện với Ngụy Khang, bàn tới cuối cùng Ngụy Khang mắng Quách Thừa “gia nô”, Quách Thừa châm chọc Ngụy Khang là “con bạc”. Dưới cơn nóng giận, Ngụy Khang phất tay áo bỏ đi.

“Phu nhân.” – A Nguyên khẩn trương nói – “Em nghe nói sau khi Ngụy Khang trở về Đốc Dương liền lập tức ra lệnh toàn quân luyện binh, tựa hồ sắp có biến.”

Ta cũng cảm thấy chuyện này trọng đại, Ngụy Khang tức giận như vậy ước chừng là do Ngụy Chiêu thân cận Quách Thừa, lạnh nhạt với Tam thúc phụ là ông ta cho nên mới như vậy. Cơn tức giận của Ngụy Khang ngày hôm nay là nhắm vào Quách Thừa nhưng một khi đã nổi lên mâu thuẫn, Ung Đô nhất định liên lụy vào. Chỉ là không biết Ngụy Chiêu đối diện với tình huống này, định xử trí như thế nào?

Đến tối, Ngụy Chiêu trở về phủ, không được bao lâu bên kia liền truyền đến tin tức Ngụy Chiêu tranh chấp với Quách phu nhân.

Quản sự mời ta qua đó, ta không từ chối, chỉnh trang lại đầu tóc một chút rồi đi tới viện của Quách phu nhân, còn chưa bước vào cửa đã nghe thấy âm thanh giương cung bạt kiếm trong phòng.

“… Đó là cữu phụ của ngươi!” – Đây là lời của Quách phu nhân.

“Chính vì ông ấy là cữu phụ của nhi tử, nhi tử mới hy vọng ông ấy lấy đại cục làm trọng! Tam thúc phụ là người lòng dạ hẹp hòi, cữu phụ tội gì phải so kè với ông ta? Tam thúc phụ bất mãn chính là vì chuyện Liêu Đông binh vào thành, cữu phụ chỉ cần nhường một bước, Tam thúc phụ sẽ bỏ qua không đề cập tới nữa.”

Quách phu nhân cười nhạt – “Tướng sĩ của cữu phụ ngươi vào thành còn không phải là vì ngươi hay sao? Là chính ngươi nói không tin được Tế Liễu doanh!”

“Xưa khác, nay khác.” – Ngụy Chiêu bất đắc dĩ nói – “Nếu Tam thúc phụ thực sự sinh sự, đối với nhi tử hay cữu phụ đều chẳng phải là chuyện tốt. Xin mẫu thân cân nhắc!”

Dứt lời, tiếng bước chân vang lên rồi Ngụy Chiêu mở cửa bước ra ngoài.

Thấy ta, khuôn mặt đang giận dữ đùng đùng của hắn thoáng qua vẻ ngạc nhiên, nhưng mau chóng trở lại bình thản, thi lễ nói – “Trưởng tẩu.”

“Nhị thúc.” – Ta đáp lễ.

Ngụy Chiêu không nhiều lời, lập tức cáo lui.

“Thiếu phu nhân, người xem…” – Quản sự khó xử nhìn về phía ta.”

Trong lòng ta hiểu, quản sự tìm ta tới là muốn ta đi khuyên nhủ nhưng chuyện tới nước này, ta quả thực không tiện khuyên. Đúng lúc này trong phòng đột nhiên “choang” một tiếng, có thể nghe ra là tiếng đồ sứ rơi vỡ, ta lại càng chắc chắn hiện giờ nếu vào trong tất chả có chuyện gì tốt.

“Ngày mai ta lại tới.” – Ta nói với quản sự xong xoay người đi ra.

“Phu nhân.” – Trên đường, A Nguyên nhỏ giọng thầm thì – “Nhị công tử cũng biết trong chuyện này ngài ta hành động thiên vị nên hôm nay mới muốn hòa giải.”

Hòa giải? Trong lòng ta cười nhạt, hòa giải cái gì chứ? Hà Quy là người đầu tiên bày ra cái trò “hiệp thiên tử lệnh chư hầu”, sau đấy thì không ít kẻ rối rít noi theo, đến phiên Ngụy Giác, có thể nói là trình độ cao nhất, Ngụy Khang hôm nay, bất quá cũng chỉ là bắt chước mà thôi.

Ngụy Khang và Quách Thừa, một sói một hổ, Ngụy Chiêu dẫn hai con thú vào nhà, trong tay lại không có vũ khí sắc bén, có lòng hòa giải là tốt nhưng làm thế nào để hòa giải? Cùng sói hợp mưu hay cùng hổ hợp mưu?

Nếu mọi thứ đã sẵn sàng, ta và A Nguyên bắt đầu âm thầm thu xếp đồ đạc. Bỏ trốn không thể mang theo quá nhiều đồ đạc, hai chúng ta chỉ có thể lựa những thứ cần thiết nhất, xiêm áo của ta và A Nguyên đều không cần mang còn A Mịch thì chỉ cần mấy cái tã là đủ, vàng bạc vụn phải mang. Mấy ngày qua A Nguyên đã nghĩ đủ biện pháp tuồn một ít bạc ra cho Lý Thượng, còn hai chúng ta mỗi người cất giấu một ít trên người, không có cách nào mang theo nhiều hơn được nữa.

Ta nhìn quanh phòng, chung sống với Ngụy Đàm hai ba năm, nơi này bày biện không ít đồ đạc, có của ta, cũng có của Ngụy Đàm. Lần này ta đi, có lẽ sẽ có người xông vào lục soát, mới nghĩ đến đây trong lòng đã không mấy dễ chịu.

Ta đem đồ dùng của Ngụy Đàm gom lại một chỗ, đa phần đều là đồ không mấy đáng tiền, hy vọng đám người lục soát có thể hạ thủ lưu tình.

Nghĩ đến tiền, ta đột nhiên nhớ ra trong phòng chái còn có mười cân vàng Ngụy Đàm cho ta.

Bỏ trốn làm sao có thể không đem theo vàng? Trong lòng ta nóng lên đang định đi lấy thì chợt nhớ ra ta mới bảo A Nguyên mang hai súc vải không dùng tới đến chỗ Chu thị, đến giờ còn chưa quay lại.

Chuyện đào đất lấy vàng vẫn phải có một người trợ thủ mới được, ta chờ được một lúc, vẫn chưa thấy A Nguyên quay lại, liền tựa người vào tháp ngủ thiếp đi.

Hai ngày nay thời tiết có chút oi bức, ban đêm không có gió lạnh, ta nằm ở trên tháp khó khăn lắm mới thiếp đi.

Ta mơ thấy mình đi ở dưới mặt trời chói chang, tay ôm A Mịch đang tìm kiếm khắp nơi như muốn tìm cái gì đó, trong lòng vô cùng sốt ruột.

Trên đường rất đông người qua kẻ lại nhưng không có người nào để ý đến ta.

“…Đang làm gì vậy?” – Một giọng nói mang theo ý cười truyền đến.

Ta quay đầu, người nọ quay lưng về phía ánh dướng xán lạn, không nhìn thấy rõ mặt mũi nhưng đường nét vô cùng quen thuộc, tựa như đã đứng ở đó rất lâu.

Trong lòng ta vui mừng đang muốn mở miệng trả lời thì thoáng một cái khung cảnh biến thành người nọ đang đứng ở trên thuyền thật cao.

Mặt đất rung chuyển, ta gào to tên người nọ nhưng chàng chỉ quay đầu cười một tiếng, khóe miệng cong lên cực kỳ lưu manh…

“… Phu nhân, phu nhân!” – ta bị A Nguyên lay tỉnh, mở mắt, chỉ thấy tóc tai nàng rối loạn, thần sắc hốt hoảng – “Phu nhân, trong thành loạn rồi!”

Ta giật mình hoàn toàn tỉnh ngủ, lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài tối om không nhìn thấy bất cứ thứ gì, chỉ có âm thanh hỗn loạn truyền tới tựa hồ như có người đang vừa hét vừa chạy.

A Mịch cũng đã tỉnh, nhũ mẫu ôm con bé tới, khẩn trương nhìn chúng ta.

Ta bảo A Nguyên lập tức thu dọn đồ đạc, mặc quần áo cẩn thận, đi ra ngoài. Trong sân trống không, ta đi thẳng ra ngoài viện chỉ thấy bóng người liên tục chạy qua chạy lại, gia nhân bỏ trốn, trong ngực dường như còn giấu đồ đạc.

“Đã xảy ra chuyện gì?” – Ta ngăn một kẻ lại hỏi.

Kẻ kia thần sắc vội vã, vừa đưa tay gạt mồ hôi vừa nói – “Thiếu phu nhân! Binh Lương Châu lén tập kích giữa đêm, cửa thành không giữ nổi bị phá rồi, mau chạy thôi!”

Ta giật mình nói – “Tại sao lại như vậy? Nhị công tử đâu?”

Kẻ kia nói – “Nhị công tử chẳng biết đi đâu, Quách phu nhân vừa mới lên xe đi rồi.”- Dứt lời hắn liền thi lễ với ta rồi vội vã chạy mất.

Nhìn tình hình trước mặt, đầu ta nóng lên, lập tức chạy tới thượng đường. Dọc đường đi chỉ thấy lác đác vài bóng người, chủ nhân cùng gia nhân đều không biết đã chạy đi đâu, ta thầm nghĩ không hay rồi, vội chạy tới viện của Ngụy Giác xem thế nào.

“Trưởng tẩu!” – Giọng nói của Chu thị đột nhiên truyền tới, ta quay đầu lại thấy Chu thị và Mao thị đang vội vã chạy tới.

Bọn họ hiển nhiên là cũng bị hỗn loạn bất ngờ làm tỉnh, tóc tai quần áo đều có chút rối loạn.

Chu thị kéo ta lại – “Ta nghe nói, Quách phu nhân mang theo toàn bộ binh vệ trong phủ đi rồi có đúng không?”

Lòng ta trầm xuống.

“Binh vệ trong phủ ư?” – Ta trợn mắt.

“Trọng Minh!” – Một âm thanh lo lắng truyền tới, chúng ta cùng quay lại, thì ra là Lương Huệ. Lúc ban ngày nàng ta đã vào cung, vốn nghe nói là muốn ở lại trong cung, giờ nhìn dáng vẻ như vậy hiển nhiên là nghe được tin tức cho nên mới chạy về.

“Trọng Minh đâu?” – Thần sắc Lương Huệ kinh hoàng – “Trọng Minh ở đâu rồi?”

Ta lắc đầu, vội vàng hỏi nàng ta – “Công chúa từ trong cùng về, bên ngoài như thế nào rồi?”

Lương Huệ không trả lời, chạy về phía căn phòng vẫn sáng ánh đèn của Ngụy Giác, đẩy cửa phòng ra.

“Ááaaa!” Một tiếng thét kinh hoàng vang lên, ta, Mao thị và Chu thị lập tức chạy tới.

“Á…”Vừa nhìn rõ cảnh tượng trước mắt, Mao thị lập tức che miệng, trợn to mắt. Ta cũng cảm thấy dạ dày cuộn lên muốn nôn ra.

Giường của Ngụy Giác trống không, dưới giường, một nữ tử hai mắt trợn trắng, lưỡi thè cả ra ngoài, trên cổ quấn một dải lụa, đã chết từ lâu… chính là Nhâm Cơ.

“Đây…” – Chu thị đỡ lấy Lương Huệ đang run rẩy, sắc mặt tái nhợt.

“Quách phu nhân sai người thắt cổ chết.” – Một âm thanh nhẹ nhàng truyền tới – “Là ở lúc tới đưa Thừa tướng đi chạy trốn.”

Bọn ta giật nảy cả người, nhìn qua, thì ra là Hứa Cơ. Nàng ta búi tóc cao, quần áo đơn bạc, đứng trong bóng tối bình tĩnh một cách quỷ dị.

“Hứa Cơ.” – Ta nhìn nàng ta, mơ hồ cảm thấy khác thường. – “Còn người khác thì sao?”

“Chạy rồi.” – Hứa Cơ chậm rãi nói – “Số lượng xe quá ít, Quách phu nhân giết hết tất cả cơ thiếp, chỉ mang hài tử theo, trong phủ không còn binh vệ, gia nhân cũng tự mình tìm đường chạy trốn hết.”

“Trọng Minh thì sao? – Giọng Lương Huệ nức nở – “Chàng cũng đi rồi sao? Chàng không đợi ta…”

“Chờ cô?” – Hứa Cơ cười rộ lên – “Vì sao chàng phải chờ cô? Cô chỉ là một công chúa, cũng không phải là Thiên tử!”

Sắc mặt Lương Huệ nhất thời trở nên vặn vẹo.

“Là ngươi!” – Lương Huệ oán hận nói, buông Chu thị ra – “Chính là con tiện nhân nhà ngươi! Nếu như không vì hôm qua chàng tới chỗ ngươi thì ta sao lại vào cung!”

Hứa Cơ không cãi lại nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười giễu cợt, thấy Lương Huệ nhào tới cũng không né tránh. Lương Huệ giơ tay lên muốn tát vào mặt Hứa Cơ, ta liếc thấy hàn quang lóe lên trong tay Hứa Cơ liền vội vàng nói – “Coi chừng!”

Nhưng đã quá trễ, bàn tay Lương Huệ khựng lại giữa không trung, sững sờ nhìn xuống ngực mình.

“Á!” – Mao thị thét lên một tiếng.

“Hứa Cơ!” – Thần sắc Chu thị kịch biến – “Ngươi…”

“Cuối cùng cũng kết thúc rồi.” – Hứa Cơ nhìn chằm chằm vào chúng ta, khẽ thì thầm, dùng tay đẩy ngã Lương Huệ.

“Đi!” – Ta hét lớn, dắt đám Chu thị chạy về phía cửa viện.

Hứa Cơ đứng ở trong đình, tựa hồ như không có ý đuổi theo, thân ảnh gầy yếu giống như bóng quỷ. Chu thị không yên tâm, còn đóng chặt cửa viện môn lại.

“Làm sao bây giờ?” – Giọng Chu thị như sắp khóc.

“Không thể ở lại trong phủ, đi thôi!” – Ta vừa nói vừa chạy về phía viện của mình.

“Phu nhân!” – A Nguyên thấy ta trở về, thần sắc hơi thả lỏng, vội vã tiến lên đón.

“Thu dọn xong chưa?” – Ta hỏi.

“Thu dọn xong rồi.”

Ta nhìn A Mịch đang nằm trong nhũ mẫu, bước về phía góc phòng, mở rương ra. Bên trong đều là binh khí của Ngụy Đàm, ta chọn một thanh kiếm, lại bảo mỗi người chọn lấy một thứ để phòng thân.

“Em mới đi tìm Hoàng thúc, ông ấy đã giấu sẵn một chiếc xe ngựa, để ở hậu môn.” – A Nguyên nói.

Trong lòng ta thoáng thở phào nhẹ nhõm, đưa mọi người rời khỏi viện đi đường tắt tới hậu môn.

“Cuối cùng thì thiếu phu nhân cũng tới rồi!” – Đúng như dự đoán, Hoàng thúc đã đứng đợi sẵn ở hậu môn, thấy chúng ta tới, ông như thở phào nhẹ nhõm. Hoàng Thúc nhận lấy bọc đồ trong tay A Nguyên, nói – “Ta thấy Quách phu nhân quá nửa đêm rồi còn đòi xe, liền lưu ý một chút, không ngờ đúng là phải dùng tới… Phải nhanh lên một chút, mới rồi còn có người nói binh lính Lương Châu sắp sửa phá thành rồi…”

“Nhưng không đủ xe!” – Chu thị vội la lên.

Ta cũng vì điều này mà đau đầu, hài tử của Chu thị và Mao thị đầu năm nay đã đưa về Lũng Tây, bọn họ cũng không đem theo người hầu, không mấy phiền toái, nhưng cho dù là như vậy, tính cả ta, A Nguyên và nhũ mẫu thì một chiếc xe ngựa quả thật là không đủ..

Đúng lúc này, đột nhiên truyền tới tiếng lộc cộc của xe ngựa, một chiếc xe không biết từ đâu xuất hiện chạy về phía chúng ta.

Xe chạy không nhanh, phu xe quát lớn – “Tránh ra! Tránh ra!”

“A Nguyên!” – Ta quát một tiếng, A Nguyên hiểu ý, lập tức cùng ta chặn ở giữa đường, rút kiếm ra khỏi vỏ. Phu xe dường như vẫn còn non tay, thấy vậy thì kinh hãi, lại không thể đổi hướng chỉ đành kéo ngựa chậm lại. A Nguyên thừa cơ lập tức kéo dây cương, dùng kiếm chỉ vào phu xe, – “Dừng xe!”

Phu xe dường như bị chúng ta dọa sợ, cho xe dừng hẳn lại.

Ta đang muốn tiến lên nói vài câu, đột nhiên rất nhiều bóng người rầm rập kéo tới, hình như là quân lính.

“Mau lên xe! Tới thành Nam!” – ta bất chấp tất cả, vừa quát lên với đám Chu thị vừa ôm A Mịch chạy tới bên xe ngưa, vén rèm nhảy lên.

Còn chưa kịp ngồi vững thì xe ngựa đã đột nhiên chạy nhanh về phía trước.

“Oa… oa…!” – A Mịch dường như bị dọa liền mở miệng khóc lên.

“Chớ khóc, con ngoan, chớ khóc…” – Ta vừa thở gấp vừa vỗ về nữ nhi, nhìn chằm chằm về phía trước.

Trong xe đã có người ngồi sẵn ,là một nữ tử, nàng ta nhìn thanh kiếm trong tay ta liền trợn mắt, vừa thét vừa co rúm người vào một góc.

“Không được kêu!” – ta cầm kiếm chĩa vào nàng ta.

Nữ tử lập tức ngậm miệng.

Ta thở hổn hển, thoáng buông lỏng cánh tay ôm A Mịch, vừa rồi dùng quá nhiều sức bây giờ mới cảm thấy vừa nhức vừa tê dại.

“Ngươi là nữ thổ phỉ ư?” – Nữ tử kia nơm nớp lo sợ hỏi, đúng lúc đó ánh đèn lồng bên đường vừa vặn chiếu vảo trong xe soi rõ khuôn mặt ta. Nữ tử kia bỗng nhiên nói – “Cô… Cô là nữ nhi nhà họ Phó!”

Ở Ung Đô, người từng gặp qua ta không ít, ta không đáp lời, chỉ lo vỗ về A Mịch.

“Nghe nói cô đã gả cho Ngụy Đàm.” – Nữ tử nói, ánh mắt tựa hồ hơi tỏa sáng – “Cô cảm thấy huynh ấy có cao không? Có tuấn tú không? Cô không thích Bùi Tiềm nữa sao? Lúc cô gả cho Ngụy Đàm có từng do dự không? Liệc có khi nào cảm thấy Bùi Tiềm tốt hơn không?”

“Sao ngươi lắm mồm thế?” – Ta hua cây kiếm trong tay, không nhịn được quát.

Nữ tử lại im miệng.

Tiếng roi không ngừng quất vào xe ngựa, xe chạy rất nhanh, gió đêm nhàn nhạt mang theo mùi khói lửa len vào mành xe, khắp nơi đều hỗn loạn, tiếng kêu gào xen lẫn với tiếng người chạy trốn.

Tình trạng hiện nay, đám người Mã Khuê còn chưa kịp vào thành thì loạn quân đã đánh tới, bất kể chuyện gì cũng đều có thể phát sinh, phía bên Lý Thượng còn chưa rõ tình hình, Ung Đô này không thể ở lại. Phương pháp tốt nhất để đối phó với loạn quân đó chính là đi tìm người của Tế Liễu doanh, chỉ cần ra khỏi thành Nam…

“Phu nhân!” – A Nguyên ở bên ngoài lo lắng hô lên – “Phía trước có một đội quân sĩ tới!”

Đúng là sợ cái gì thì cái đó tới.

Ta liếc thấy có căn nhà bên đường liền quả quyết nói – “Dừng lại!”

Phu xe siết chặt dây cương, xe ngựa lập tức dừng lại, ta ôm A Mịch, dùng kiếm gạt mành xe.

“Mọi người đưa ta theo với.” – Nữ tử nói – “Ta là người đi du ngoạn, bình thường bận sấp bận ngửa, khó khắn lắm có chút thời gian rảnh rỗi, đang rầu muốn chết.”

A Nguyên đón lấy A Mịch từ trong tay ta nói – “Cô là một nữ nhân, lại không giống người kiếm kế sinh nhai, có thể bận cái gì?”

“Viết chữ.” – Nữ tử nói.

“Chúng ta không mang cô theo được.” – Không đợi A Nguyên mở miệng, ta ngắt lời nhìn nữ tử kia – “Đa tạ nữ quân, chớ tiếp tục đi về phía trước nữa, rẽ hướng khác đi, hẹn có dịp gặp lại” – Dứt lời liền dẫn đám chu thị chui vào một con hẻm nhỏ tối om.

Ánh lửa cùng tiếng vó ngựa dồn dập ngoài đâu hẻm nhưng không có ai phát hiện ta chúng ta.

Ta cùng A Nguyên lần mò trong hẻm tối, nơi này là thành Nam, không giống như những nơi khác trong Ung Đô, nơi này vàng thau lẫn lộn, loại người nào cũng có. Dưới ánh trăng mờ, ngõ hẻm quanh co khúc khuỷu, trong không khí còn thoảng mùi hôi thối của thức ăn và uế vật, ta và A Nguyên không kìm được đưa tay bịt mũi.

“Phu nhân.” – A Nguyên dùng tay áo che mũi, đưa mắt nhìn xung quanh. “Chỗ này là chỗ nào thế?”

Ta không trả lời, tiếp tục đi về phía trước thêm hai bước, cho đến khi nhìn thấy cánh cửa sơn đen xuất hiện trước mặt.

“Đây là…” – Chu thị và Mao thị cùng đồng thanh kinh ngạc hỏi.

Ta bước lên, dùng khuyên đồng gõ lên cửa ba tiếng, ngừng một chút lại gõ thêm bảy tiếng.

Sau một hồi, cửa bỗng nhiên mở ra.

Phó nhân nhìn thấy ta, dường như có chút kinh ngạc.

“Phu nhân.” – Hắn hành lễ.

“Chủ nhân của ngươi có ở đây không?” – Ta hỏi.

Phó nhân đang định trả lời thì một âm thanh lười biếng vang lên từ đằng sau – “Rốt cuộc thì muội cũng nhớ ra tới tìm ta.”

Nhược Thiền xuất hiện trước cửa, sắc trời quá tối cộng thêm lớp phấn son trên khuôn mặt làm cho người ta không nhìn rõ thần sắc của nàng.

“Uống chút nước nhé?” – Vào trong phòng, Nhược Thiền tùy ý cắm chiếc quạt lụa trong tay vào bình hoa.

“Ừm.” – Ta bế A Mịch, đưa mắt quan sát quanh phòng, cửa sổ dùng một tấm rèm thật dày che kín, nhìn như mới được làm. Đồ đạc bày trí vô cùng tinh xảo, gốm sứ tao nhã, bàn ghế chạm khắc hoa mỹ, thứ nào cũng không tầm thường khiến cho nơi này giống như phủ đệ của một gia đình quyền quý. Nhưng sa trướng đỏ thẫm buông rủ khiến cho cả căn phòng toát lên một vẻ mị hoặc mập mờ dụ dỗ trí óc người ta.

Đây là Ngưng Hương Quán của Nhược Thiền, mái ngói cong cong đặc trưng nhất thành Đông, mỗi lần đi ngang qua đây ta đều không nhịn được nhìn thêm mấy lần, bất quá dù sao cũng không phải là nơi đàng hoàng cho nên đây cũng là lần đầu tiên ta tới nơi này. Tòa lầu năm tầng mới tinh, phòng ốc cũng vô cùng nổi bật, nhưng buổi tối từ bên ngoài nhìn vào lại không nhìn thấy chút ánh sáng nào.

A Mịch vốn đang ngủ giữa chừng bị đánh thức, lại chạy cả quãng đường, hiện giờ cuối cùng cũng an ổn, ta đút cho con bé chút nước, uống xong liền ngáp một cái muốn ngủ.

Chu thị và Mao thị hiển nhiên là vô cùng bứt rứt, bọn họ tựa hồ như đã biết đây là nơi nào, nhìn Nhược Thiền rồi lại nhìn xung quanh, thần sắc vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc.

So với bọn họ, Nhược Thiền trấn định hơn nhiều, nàng không thèm nhìn bọn Mao thị mà quay sang dặn dò phó nhân – “Cửa viện đã khóa kỹ chưa? Đèn tắt hết chưa?”

“Tắt hết rồi.” – Phó nhân đáp – “Bên ngoài nhất định là không nhìn thấy ánh đèn trong nhà.”

“Người trong nhà thì sao?”

“Đều đã được an trí thỏa đáng.”

Nhược Thiền gật đầu, quay sang phía chúng ta.

“Trong thành rối loạn.” – Ta nói.

“Ta biết.” – Thần sắc Nhược Thiền ổn định.

Ta nhìn về phía Chu thị, Mao thị, nói với Nhược Thiền – “Đây là chị em dâu của ta, cùng chạy nạn.”

Nhược Thiền gật đầu, thi lễ với bọn Chu thị – “Hàn xá của thiếp quê mùa, tiếp đãi không chu toàn, mong hai vị phu nhân thông cảm nhiều.”

Chu thị vội nói – “Ân nghĩa của phu nhân, chúng thiếp cảm kích sâu sắc.”

Ở bên ngoài đột nhiên truyền tới âm thanh huyên náo mơ hồ, mọi người đều thầm hiểu trong lòng, không hề phát ra tiếng động.

“Chủ nhân.” – Một tên phó nhân vội vã bước vào phòng bẩm báo – “Quách Thừa bỏ thành rồi, nghe nói chạy trốn về phía Bắc. Ngụy Khang chia binh làm 2 đường, một đường đuổi theo Quách Thừa, một đường vào thành cướp bóc. Nhưng nô tài nghe nói khu vực Hoàng cung cùng phủ Thừa tướng xảy ra kịch chiến, cửa Nam cũng có người công kích, hình như là Tế Liễu doanh.”

Lời này vừa thốt ra, bầu không khí lập tức trở nên kích động.

“Binh Lương Châu cướp thành ư?” – Giọng Mao thị run rẩy – “Ta nghe nói năm đó Hà Quy xông vào Trường An từng dung túng cho binh sĩ cướp, đốt, giết suốt ba ngày, vậy…”

Ta cũng cảm thấy đáy lòng hoảng hốt.

“Tế Liễu doanh là bộ hạ cũ của phu quân.” – Ta cố gắng trấn định, nhìn về phía Nhược Thiền. – “Nếu như có thể báo tin thì có lẽ bọn họ sẽ tới cứu chúng ta.”

Nhược Thiền không lên tiếng, chỉ hơi kéo tấm rèm cửa sổ lộ ra một khe hẹp.

“Có trông thấy ngọn đèn kia không?” – Nhược Thiền hỏi.

Ta ghé mắt nhìn, trên tháp cao của ngôi chùa kế bên quả thực có treo một ngọn đèn lồng.

“Đó là…” – Ta kinh ngạc nhìn về phía Nhược Thiền.

“Đó làm ám hiệu mà ta và Công Dương Quế đã từng ước định.” – Nhược Thiền nhàn nhạt nói – “Nếu như gặp nạn, ta sẽ sai người thắp ngọn đèn lồng kia, chàng nhìn thấy sẽ tới. Bên ngoài nguy hiểm như vậy lại tối lửa tắt đèn, muội bảo ai đi đưa tin?”

Lời của Nhược Thiền là sự thật, bên ngoài nguy hiểm như vậy, nếu người đưa tin bị bắt lại, liết lộ tin tức về chỗ ẩn núp của bọn ta thì còn tệ hơn.

Mọi người mở to mắt nhìn nhau, nhất thời không ai lên tiếng.

Đúng lúc ấy, bên ngoài truyền tới tiếng động ầm ầm , giống như có người đập cửa.

Khuôn mặt Nhược Thiền liền biến sắc.

“Chớ lên tiếng.” – Sắc mặt nàng tối sầm, dứt lời đi đến đen cạnh buông rèm trướng xuống, đưa tay đẩy một cái, bức tường mở ra để lộ một gian mật thất.

Tất cả chúng ta đều kinh ngạc.

“Vào trong.” – Nhược Thiền ngắn gọn nói.

Chúng ta liền vội vàng làm theo, mật thất không rộng lắm nhưng cũng đủ chỗ cho 5 người ẩn núp.

“Nếu như ta không gọi thì các người không được đi ra.” – Chờ ta bước vào, Nhược Thiền buông một câu thật nhỏ.

Ta gật đầu. Nhược Thiền đóng cửa lại, cả gian mật thất chìm vào bóng tối.

Tuy không có chút ánh sáng nào nhưng âm thanh lại nghe được rất rõ. Tiếng đập cửa ngừng lại, một lúc sau, tiếng bước chân hỗn loạn vang lên, rất nhiều tiếng quát nạt ồn ào, có người xông vào trong phòng.

“Là tới đánh cướp sao?” – Nhũ mẫu căng thẳng hỏi.

“Chẳng lẽ là ngươi của Tam thúc phụ phát hiện ra tung tích của chúng ta, tới bắt người?” – Mao thị lo lắng nức nở hỏi – “Nghe nói lúc ông ta nổi giận thì lục thân cũng không nhận…”

“Suỵt!” – Chu thị suỵt khẽ.

Rồi “rầm” một tiếng, cửa của gian phòng nơi chúng ta ẩn núp bị đá văng ra, có người xông vào, lại nghe thấy một loạt âm thanh đồ đạc va chạm vào nhau, dường như có người đang bê đồ ra ngoài.

“… Phì! Lão Tứ, để ngươi chọn đồ mà ngươi cũng không biết chọn! Mấy món đồ sứ rách nát kia bê được về đến Lương Châu thì cũng vỡ hết rồi, lấy làm cái khỉ gì!”

Một giọng nói khác vang lên – “Ta nghe nói đống đồ sứ kia toàn là hàng thượng phẩm, đến một cái đèn nhỏ cũng đáng giá mấy chục lượng vàng.”

“Thật không..?”

Tiếng đồ sứ vỡ vụn liên tiếp vang lên, một người thô lỗ cất giọng cười to – “Chọn cái khác, chọn cái khác! Cái bằng kỷ kia, tay nắm là bằng vàng, cạy xuống!”

“Công đài!” – Âm thanh phó nhân dè dặt vang lên – “Công đài muốn của cải, tiểu nhân sẽ đích thân dâng lên, chỉ là xin đừng phá hủy đồ đạc…”

Có tiếng người kêu thét lên, tựa hồ như bị đánh.

Có người hùng hùng hổ hổ nói – “Ông đây muốn lấy cái gì thì lấy cái đó! Ngươi quản cái mẹ gì!”

Có người cười nói – “Lão Tam, ta nghe nói chỗ này quý nhất không phải đám vàng bạc kia. Ngưng Hương quán có một đào nương diễm danh nô nức xa gần, nghe nói bao nhiêu người ra giá ngàn lượng vàng cũng không được nhìn thấy nàng lộ mặt một lần.”

Tiếng cười thô bỉ ồn ào vang lên, kẻ nọ lớn giọng nói – “Gọi đào nương tới! Đêm nay ông đây ngủ lại đây!”

Phó nhân nói – “Công đài, chủ nhân nhà ta không nay không có ở đây, chỉ e…”

“Không có ở đây?” – Kẻ kia cười nhạt – “Không có ở đây ta sẽ một đuốc đốt hết chỗ này, các ngươi thông đồng với Quách Thừa mưu phản, cũng bắt lại hết cho ta!”

“Oa…” – A Mịch bị đánh thức, ta vội vàng bịt miệng con bé lại.

Trong mật thất không người nào dám thở mạnh.

“Công đài xin chậm đã.” – Lúc này, một âm thanh mềm mại đột ngột truyền đến, là Nhược Thiền – “Chư vị công đài, phó nhân thô bỉ, công đài giận dữ thế làm chi!”

Đám càn rỡ kia liền cười phá lên.

“Ngươi chính là đào nương?” – Những kẻ kia nhìn thấy Nhược Thiền, giọng điệu trở nên ngả ngớn – “Hừm… dáng dấp quả thực không tệ. Huynh đệ, ai tới trước nào?”

“Chư công chậm đã.” – Nhược Thiền từ tốn nói – “Đây là kinh thành, là đất dưới chân Thiên tử, chư công vào nhà dân cướp bóc, không sợ vương pháp sao?”

“Vương pháp?” – Những kẻ kia tựa hồ như sững ra một chút rồi lại tiếp tục cười gập cả bụng.

Một kẻ nhổ nước bọt, nói – “Vương pháp cái mẹ gì! Ông đây chính là vương pháp” – Hắn bỡn cợt – “Nghe nói công phu trên giường của ngươi rất lợi hại, nếu tối nay phục vụ cho các ông đây thư thái thì bọn ta cũng có thể suy nghĩ cho ngươi làm vương pháp một lần!”

back top