Dung Ngữ Thư Niên

Chương 98: Ngụy Khang

Chương 98: Ngụy Khang
Edit: Gà Say Sữa

Bây giờ đã là tháng 10, thời tiết lạnh lẽo rét buốt.

Vào ngày Tam thúc phụ Ngụy Khang của Ngụy Đàm đến phủ, toàn gia tụ yến.

Theo ta thấy, dáng dấp của người tên Ngụy Khang này hoàn toàn chẳng có chút nào giống với Ngụy Giác. Thân hình ông ta gầy nhom, khuôn mặt không vuông vắn chữ điền như Ngụy Giác mà ngược lại râu dài thậm thượt, thêm vào chiếc áo bào dài khiến cho ông ta hơi có mấy phần tiên phong đạo cốt.

Ngụy Giác và ông ta tuy là huynh đệ thân sinh nhưng thái độ dường như không thân thiết hơn mấy vị thúc bá trong tộc là mấy, tựa hồ như gần gũi nhưng vẫn khách sáo, ta liếc nhìn ánh mắt như cười như không của Chu thị.

Ngụy Giác bảo con trai cùng đám cháu chắt tới ra mắt Ngụy Khang, Ngụy Đàm là người đầu tiên bước lên, hành lễ với Ngụy Khang.

“Đây là Mạnh Tĩnh?” – Ngụy Khang nhìn Ngụy Đàm vuốt râu, mỉm cười – “Quả nhiên là khí vũ hiên ngang.”

Ngụy Đàm khiêm nhường nói – “Thúc phụ quá khen.”

Ngụy Khang nhìn về phía ta nói – “Vị này chính là phu nhân của Mạnh Tĩnh, nữ nhi của Phó Tư Đồ?”

Ngụy Đàm đáp – “Vâng.”

Ta cúi đấp hành lễ – “Bái kiến Tam thúc phụ.”

Ngụy Khang mỉm cười, nhìn về phía Ngụy Chiêu – “Thiết nghĩ, đây là Trọng Minh.”

Ngụy Chiêu cũng hành lễ – “Bái kiến Tam thúc phụ.”

Ngụy Khang quan sát Ngụy Chiêu, lộ ra vẻ tán thưởng – “Hàm én mày ngài, quả là danh bất hư truyền. Hồi đầu năm, ta ở Lũng tây từng nghe tin Trọng Minh thành thân với công chúa, còn chưa tới mừng được.”

Ngụy Chiêu mỉm cười, để Lương Huệ bước lên làm lễ ra mắt. Lương Huệ đang muốn cúi lạy, bị Ngụy Khang vội vàng ngăn lại, cười nói – “Mỗ là thần tử, sao dám nhận lễ của công chúa, ngàn vạn không thể!”

Ngụy Giác nhìn bọn họ, mỉm cười – “Con dâu Ngụy thị, mỗi người một vẻ. Là lễ của tiểu bối, Nguyên Kiện cớ gì không thể nhận?”

Ngụy Khang cười gật đầu – “Thấy hai vị cháu dâu đều xuất chúng như thế, đệ cũng yên tâm vui vẻ.”

Đám cháu chắt còn lại lần lượt hành lễ với Ngụy Khang, sau một phen hàn huyên, gia nhân mới dẫn đường đưa tất cả vào bên trong.

Yến tiệc không có rượu thịt cũng không có nhạc kỹ, bầu không khí không được náo nhiệt như các yến tiệc ngày xưa. Mọi người ai yên vị nấy, im lặng dùng bữa. Sau bữa tiệc, Ngụy Giác sai người pha trà, cùng Ngụy Khang hàn huyên về một ít chuyện ở Lũng tây. Thần sắc Ngụy Khang vô cùng ôn hòa kính cẩn, khí chất văn sĩ ngời ngời. Ông ta còn cùng Ngụy Chiêu bàn luận về từ phú, nói ông ta đã từng đọc qua từ phú của Ngụy Chiêu do đám sĩ nhân mang về từ Ung Đô, còn tỏ thái độ vô cùng tán thưởng.

“Cháu tài học thô thiển, được thúc phụ khen ngợi như vậy thật lấy làm hổ thẹn.” – Ngụy Chiêu nói

“Trọng Minh hà tất quá khiêm tốn?” Ngụy Khang cầm chén trà – “Theo ý kiến của mỗ, tài năng của cháu quả là danh xứng với thực.”

Danh xứng với thực? Ta nghe mà có chút xem thường, nhưng Quách phu nhân vẫn một mực tươi cười nhã nhặn, Ngụy Giác cúi đầu nếm mứt quả tiêu thực, thần sắc không biểu hiện gì nhiều.

**********

“Vị Tam thúc này của phu quân quả là người tính tình ôn hòa.” – Trở lại phòng, ta vừa treo y phục của Ngụy Đàm lên giá vừa nói – “Lúc ngồi cạnh cữu thị, cũng không có điểm nào giống như bất hòa.”

Ngụy Đàm cầm lấy đai lưng trong tay ta, tự mình đeo – “Ta không thân quen lắm với Tam thúc phụ, phụ thân và ông ấy nảy sinh hiềm khích cũng là chuyện từ hồi còn trẻ. Mấy năm nay, phụ thân rất ít khi trở lại Lũng Tây, quan hệ với Tam thúc phụ cũng phai nhạt đi nhiều.”

Ta gật đầu.

“Ngày mai ta cùng Công Dương Quế ra ngoại ô cưỡi ngựa, phu nhân có đi không?” – Ngụy Đàm nói.

Công Dương Quế? Ta ngẩn ra, cười cười – “Thiếp phải tới chùa Đan Hà.”

“Chùa Đan Hà?” – Ngụy Đàm kinh ngạc, nhìn bụng của ta cau mày – “Thời tiết giá rét, đường núi nói không chừng đã đóng băng cả, nàng tới đó làm gì?”

Ta đáp – “Hồi đầu năm, thiếp từng tới chùa Đan Hà cầu tự, mấy ngày trước nằm mơ thấy thần phật bấy giờ mới nhớ ra còn chưa đến đó tạ ơn. Hôm nay thiếp mới sai gia nhân đi dò xét đường, nói là mấy ngày gần đây thời tiết tốt, đường núi vững vàng.”

Ngụy Đàm nhướng mày, tựa hồ có chút mất hứng.

“Bầu bạn cùng thần phật chứ không bầu bạn với phu quân, hả?” – Ngụy Đàm bóp nhẹ mũi ta, thì thầm nói.

Ta kéo tay chàng ra, mím môi – “Chẳng qua trong lòng thiếp vẫn luôn băn khoăn không yên, hơn nữa trong mấy ngày tới cũng chỉ có ngày mai là đại cát, nếu bỏ lỡ chỉ sợ trời lại bắt đầu mưa.”

Ngụy Đàm không nói nữa, sờ đầu ta một cái rồi đi tắm.

Ta nhìn bóng lưng của chàng, thở phào nhẹ nhõm.

Thật ra thì cầu thần là giả, tạ ơn cũng là giả, ngày mai ta tới chùa Đan Hà là bởi vì đã hẹn gặp mặt Nhược Thiền. Vài ngày trước, ta nhờ Lý Hoán đem thư của Công Dương Quế giao cho Nhược Thiền nhưng lại không hề thấy nàng hồi âm. Cho tới tận ngày hôm qua, nàng mới truyền thư tới nói là muốn gặp ta.

Ngày mai, Ngụy Đàm đi gặp Công Dương Quế, còn ta đi gặp Nhược Thiền.

Đúng là trùng hợp.

Ngày hôm sau, ta mặc xiêm y lớp trong lớp ngoài bước lên xe ra cửa.

Trong xe ngựa vẫn lót một tấm đêm dày như trước, màn xe cũng được tăng thêm một lớp, ngăn trở gió rét.

Đến hậu viện chùa Đan Hà, Nhược Thiền choàng áo khoác gấm đang nghiêng người dựa vào trên tháp, khói trà bốc lên nghi ngút, một đứa trĩ tỳ đang đứng bên cạnh nấu trà.

Thấy ta tới, Nhược Thiền cho đứa trĩ tỳ lui ra ngoài.

“Người bên ngoài đều nói Phó phu nhân cầu thần được con, quả đúng như vậy.”

Ta cũng cười cười, tùy ý ngồi xuống tháp đối diện nàng.

Nhược Thiền vẫn nhìn chằm chằm vào bụng ta, tựa hồ như rất tò mò.”

“Kinh Phật?” – Ta nhìn thấy đặt bên cạnh nàng là một quyển “Kinh Bối Diệp”

“Ừ.”

“Tỷ cũng đọc kinh Phật?” – Ta cảm thấy ngạc nhiên.

Nhược Thiền xem thường nói – “Niệm kinh có thể tĩnh tâm, hà cớ gì không niệm.” – Vừa nói nàng vừa lười biếng đứng dậy, đi tới án châm trà, đưa lại cho ta.

Ta nhận lấy nói – “Hôm nay, phu quân của ta đi cưỡi ngựa cùng Công Dương công tử.”

“À?” – Nhược Thiền lại ngồi xuống tháp, thần sắc không chút gợn sóng.

“Tỷ có từng gặp huynh ấy?” – Ta hỏi.

“Chưa từng.”

Ta kinh ngạc – “Huynh ấy chưa từng đi tìm tỷ?”

“Có tới.” – Nhược Thiền nhàn nhạt nói – “Nhưng ta không gặp.”

Ta nhìn nàng, không lên tiếng. Thái độ của Nhược Thiền như vậy cũng nằm trong dự liệu của ta.

Lúc Công Dương Quế bỏ đi, Nhược Thiền lo lắng huynh ấy gặp nguy hiểm, hết sức khuyên can, thậm chí không tiếc đi cầu xin người của Công Dương gia. Nhưng Công Dương Quế vẫn cứ đi, chẳng ngó ngàng tới bất cứ điều gì, nếu đổi lại là ta, chắc chắn cũng sẽ thương tâm. Có điều, lần này ta tới chính là để làm thuyết khách, Công Dương Quế đối xử với ta không tệ, dù sao cũng nên hoàn trả nhân tình cho người ta.

“Nhược Thiền có biết ta lần này đã qua Giang Đông?” – Ta cố ý hỏi.

“Đã nghe nói qua.” – Nhược Thiền khẽ mỉm cười, “Ta còn nghe nói lần này là Đại công tử đi cứu muội.”

Ta ngượng ngùng nhưng quyết tâm không để cho nàng quấy rối, đem chuyện mình bị bắt ở Giang Đông lẫn hành trình chạy thoát nói hết cho Nhược Thiền nghe, mỗi khi nhắc đến Công Dương Quế đều tận lực thổi phồng khen ngợi một phen.

Nhược Thiền vừa uống trà vừa lắng nghe, hai mắt hơi rũ xuống, tựa như nghiêm túc lắng nghe lại tựa như để hồn chu du ở phương trời khác.

“Khi đó nếu như không có Công Dương công tử tương trợ thì đừng nói đến cái thai trong bụng, ngay cả tính mạng bản thân ta cũng khó mà bảo toàn.” – Ta nói – “Công Dương công tử có tình có nghĩa, đúng là người có thể giao phó nhờ cậy.”

Nhược Thiền thế mà lại cười nhạt.

“Chàng đối với huynh đệ luôn có tình có nghĩa” – Nàng cười nhạt chậm rãi nói – “Lúc Trọng Huân gặp nạn, chàng muốn cứu mà không cứu được, muội là muội muội của Trọng Huân, chàng dĩ nhiên phải giúp muội, đối với đám huynh đệ Giang Dương kia cũng là như vậy, bất kể là hiểm ác cỡ nào, chàng cũng phải liều mình đi cứu. Ta từng cầu xin, nhưng ngay cả đầu chàng cũng không buồn quay lại.” – Âm thanh của Nhược Thiền có chút kích động, nàng dừng lại một chút, hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp – “Chàng có tình có nghĩa, nhưng lại không dành cho ta.”

Ta im lặng, không nói thêm nữa.

Lúc này, nước trà trong lô lại bắt đầu sôi, ta đang muốn châm, Nhược Thiền lại nói – “Để ta.”

Ta đành dừng tay.

Nhược Thiền châm trà rồi thêm nước, lúc này một tên người hầu vội vã đi tới, hành lễ với Nhược Thiền rồi nói – “Chủ nhân, Đại công tử nhà Thừa tướng cùng Công Dương công tử tới.”

Cả hai chúng ta đều cả kinh.

Nhược Thiền và ta cùng nhìn nhau, hỏi tên người hầu – “Người đến đâu rồi?”

“Lúc nô tài tới bẩm báo thì mới đến chân núi, hiện giờ e là đã lên đường núi rồi.” – Tên người hầu nói.

Nhược Thiền trấn định thần sắc nói – “Lập tức đem tháp án và lô trà mang vào trong sương phòng.”

Tên hầu đáp lời, đi ra bên ngoài viện gọi thêm hai người nữa cùng thu dọn.

“Thật mất hứng.” – Nhược Thiền nhìn về phía ta.

Ta hỏi nàng – “Tỷ không ở lại ư? Ta và tỷ vốn là chỗ quen biết, ở trong chùa lạy phật vô tình gặp được nhau cũng là chuyện tự nhiên.”

Nhược Thiền cong môi, khẽ thở dài – “Chuyện của ta, muội không cần bận tâm.”

Thời điểm Ngụy Đàm cùng Công Dương Quế xuất hiện ở trước cửa sân chùa, ta đã được A Nguyên dìu ở một bên giống như là đang nhàn tản đi dạo quanh sân đình vắng lặng ngắm nghía mấy cây hồng diệp bên tường.

“Phu quân?” – Ta nhìn về phía Ngụy Đàm, lộ ra vẻ vừa kinh ngạc vừa mừng rỡ – “Tại sao phu quân lại tới đây?”

Ngụy Đàm mỉm cười, đưa tay đỡ lấy ta từ tay A Nguyên – “Vi phu cùng Công Dương công tử phi ngựa tới chỗ này, nghĩ tới phu nhân đang ở nơi này bái Phật cho nên mới muốn tới xem một chút.”

Ta sáng tỏ, nhìn về phía Công Dương Quế, mỉm cười hành lễ – “Công Dương công tử.”

“Phu nhân.” – Công Dương Quế đáp lễ. So với lúc vừa mới chia tay huynh ấy dường như lại gầy hơn một chút, nhưng dáng người vẫn thẳng tắp. Ta không khỏi đưa mắt về hướng Nhược Thiền vừa mới rời đi, chỉ thấy trống trơn không một bóng người.

“Phu nhân đang ngắm hồng diệp?” – Ngụy Đàm hỏi ta.

“Vâng.” – Ta mỉm cười.

“Chỉ một mình phu nhân thôi sao? Ngôi chùa này đúng là vắng lặng.” – Ngụy Đàm nói.

“Cũng không phải chỉ một mình thiếp,” – Ta mỉm cười – “Mới rồi còn có một vị phu nhân cũng tới đây bái Phật, lúc này đã đi rồi.” – Vừa nói, ta vừa tựa như vô tình liếc Công Dương Quế một cái.

Huynh ấy nhìn ta, bên khóe môi thoáng hiện lên nụ cười khổ như có như không.

“Đại công tử và phu nhân cứ từ từ du ngoạn, mỗ xin cáo lui trước.” – Công Dương Quế chắp tay thi lễ với ta và Ngụy Đàm.

“Mới đến đã đi rồi ư?” – Ngụy Đàm kinh ngạc.

Công Dương Quế nói – “Chuyện mới nói trước đó, mỗ còn cần cùng bằng hữu thương nghị thêm.”

Ngụy Đàm mỉm cười – “Nói vậy, làm phiền Trọng Bình.”

Công Dương Quế mím môi, nhìn ta một chút rồi xoay người rời đi.

“Phu quân cùng Công Dương công tử thương nghị chuyện gì vậy?” – Trong sân chùa chỉ còn lại chúng ta, ta hỏi Ngụy Đàm, – “Công Dương công tử đồng ý ra làm quan rồi?”

“Còn chưa.” – Ngụy Đàm nói – “Có điều lại nghị thành một chuyện khác.”

“Hả?”

Ngụy Đàm nhìn ta, ánh mắt như có chút ý tứ – “Phu nhân nợ người ta một vạn hai ngàn lượng, vi phu đã trả rồi.”

Ta sửng sốt nhìn Ngụy Đàm, nhịp tim ngừng lại trong phút chốc.

“Sắc mặt như vậy là sao?” – Ngụy Đàm nhướng mày – “Chẳng lẽ vi phu bị Trọng Bình lừa rồi?”

Ta liền vội vàng lắc đầu, rồi lại hỏi – “Cái đó… Ừm, là do Công Dương công tử nói?”

“Không phải hắn thì còn ai?”

Đáy lòng ta đột nhiên nhẹ nhõm, lại không khỏi cảm thấy buồn cười. Ðương nhiên là do Công Dương Quế rồi, huynh ấy thay đám Mã Khuê đòi tiền cũng là lẽ đương nhiên. Là do ta quá căng thẳng, cứ luôn lo lắng vì chuyện này mà làm lộ ra chuyện làm ăn kia của mình. Công Dương Quế dĩ nhiên cũng không ngốc đến mức đem bí mật của ta nói cho Ngụy Ðàm biết, đối với huynh ấy cũng chẳng có lợi ích gì…

“Vi phu thực sự rất mất hứng.” – Ngụy Đàm bỗng nhiên nói

“Hả?” – Ta nhìn chàng.

Chỉ thấy sắc mặt Ngụy Đàm thâm trầm khó lường – “Mạng của vi phu chỉ giá trị một vạn hai ngàn lượng.”

Ta vừa bực mình vừa buồn cười, bấm vào lòng bàn tay chàng một cái – “Bọn họ vốn ra giá một mười vạn lượng, không bằng phu quân trả hết đi.”

Ngụy Đàm cười rộ, ôm ta, ánh mắt lấp lánh – “Phu nhân nói rất đúng, so với vật kia thì một mười vạn lượng kia cũng chẳng đáng là gì.”

Ta không hiểu – “Vật kia?”

Ngụy Đàm đang định giải thích thì một tên gia nhân đã hớt hải chạy tới kêu lên – “Đại công tử! Thiếu phu nhân!”

“Chuyện gì?” – Ngụy Đàm hỏi.

Tên gia nhân kia hiển nhiên là đã mệt lả, trong tiết trời lạnh lẽo như vậy mà mồ hôi vẫn chảy ròng ròng, thở hồng hộc nói – “Đại, đại công tử… Trong phủ không xong rồi! Quách, Quách phu nhân đem Nhâm Cơ… đem Nhâm Cơ trói lại… Nói, nói muốn phạt trượng!”

back top