Chương 99: Ăn Trộm
Edit: Gà Say Sữa
Phạt trượng Nhâm Cõ? Ta nghe thấy vậy liền lấy làm kinh hãi, đưa mắt nhìn sang Ngụy Ðàm, thấy chàng cũng kinh ngạc.
“Đã xảy ra chuyện gì?” – Ngụy Ðàm cau mày hỏi.
“Tiểu nhân không biết.” – Tên gia nhân nói – “Chỉ biết chủ mẫu nổi giận đùng đùng, quản sự thấy tình thế không ổn liền sai tiểu nhân tới tìm Đại công tử.”
Ngụy Ðàm gật đầu, nhìn ta một chút, cười khổ – “Hôm nay sợ là không thể ngắm hồng diệp rồi.”
Ta lắc đầu nói – “Gia sự quan trọng.”
Ngụy Ðàm sai gia nhân đi chuẩn bị xe ngựa, tự mình đỡ ta xuống núi. Trên đường trở về ta vẫn một mực im lặng, Nhâm Cơ vào cửa là do một tay Quách phu nhân thúc đẩy, ta luôn cảm thấy bà ta vô cùng hài lòng với dáng vẻ cúi đầu cụp tai của nàng ta, hôm nay lại xảy ra chuyện này, rốt cuộc là vì sao?
Đến khi hai chúng ta về đến phủ, đi tới sảnh đường thấy cũng không nhiều người có mặt. Quách phu nhân sắc mặt tái xanh ngồi ở vị trí cao nhất, Lương Huệ và Trương thị đều đứng ở bên cạnh, một người hầu hạ, một người nhẹ giọng khuyên giải.
Nhâm Cơ quỳ phục trên đất, tóc tai rối bời, đang nhỏ giọng khóc thút thít.
Ngụy Đàm và ta đưa mắt nhìn nhau rồi tiến lên hành lễ với Quách phu nhân – “Bái kiến mẫu thân.”
Quách phu nhân nghiêng đầu, tựa hồ như không muốn nhìn nhưng vẫn có thể nghe thấy.
Ta thấy bầu không khí bất thường, muốn lên tiếng trước nhưng Ngụy Đàm lại kéo ta lại.
“Không biết Nhâm Cơ hà cớ gì lại bị trách phạt?” – Ngụy Đàm nói.
“Hà cớ gì trách phạt?” – Quách phu nhân cười nhạt – “Thiếp của con hoàn toàn không có chút liêm sỉ phụ đạo, bày ra hành vi trộm cắp! Trưởng tử sủng thiếp, đi ngược lại cương thường trong gia đình, đường đường là Ngụy phủ, thể diện mặt mũi biết để vào đâu?” – Dứt lời bà ta nhìn chằm chằm vào Ngụy Đàm – “Đây là người của con, con tới cũng tốt, nói xem nên xử trí như thế nào?”
Ta nhìn Quách phu nhân, nghe giọng điệu nghiêm trọng của bà ta nhưng lại không hiểu rõ lắm.
“Ăn trộm?” – Ngụy Đàm nhìn Nhâm Cơ rồi lại nhìn về phía Quách phu nhân nói – “Mẫu thân nói Nhâm Cơ không có phép tắc, lời này có căn cứ gì không?”
Quách phu nhân đưa mắt nhìn Trương thị, Trương thị hiểu ý liền đem một vật trình ra trước – “Đại công tử mời xem, vật này là do gia nhân lục soát được ở trong phòng của tỳ nữ, chính là cẩm bào của Thừa tướng, còn có trâm ngọc. Những món đồ này biến mất đã mấy ngày hôm nay, nếu như không phải lục soát cả phủ thì cơ hồ chẳng biết ở đâu.”
Ta nhìn những món đồ kia, bỗng nhiên hiểu ra.
Cẩm bào cùng trâm ngọc kia mặc dù giá trị không nhỏ nhưng đều là vật dụng thường ngày của Ngụy Giác. Nhâm Cơ trước lúc vào phủ tuy là vũ kỹ nhưng nàng cũng xuất thân từ đại gia sĩ tộc, nay lại đi ăn trộm tài vật, nói như thế nào cũng cảm thấy khiên cưỡng. Mà nếu như không phải do tham lam vậy thì những món đồ lục soát được ở chỗ Nhâm Cơ này, câu trả lời chỉ có một…
Ta liếc về phía Nhâm Cơ, suy nghĩ trong lòng giống như bánh xe nhanh chóng chuyển động lại vô cùng rõ ràng.
Gia nhân từ phủ xuất phát, ra khỏi thành, hỏi thăm tung tích của Ngụy Đàm, lại chạy lên núi tìm được ta và Ngụy Đàm sau đó dẫn chúng ta về phủ. Quách phu nhân luôn trị gia nghiêm khắc, tội danh trộm cắp rõ rành rành mà lại phải tiêu tốn nhiều thời gian như vậy để thẩm vấn. Nếu Quách phu nhân thật có lòng muốn phạt vậy thì thời gian đó thừa đủ để đem một tiểu thiếp như Nhâm Cơ đánh đến chết đi sống lại mười mấy lần.
Nhưng bà ta lại một mực không động thủ, chỉ e là muốn chờ chúng ta trở về.
Nếu vậy, chuyện này lại không đơn giản như vậy nữa.
Hơn nữa hôm nay Ngụy Giác có việc tới doanh trại, chưa đến tối sẽ không trở về.
Một hòn đá trúng hai con chim sao?
Đáy lòng ta cười nhạt, Quách phu nhân hành sự như vây, ngay cả cái cớ lẫn thủ đoạn đều không tệ, chỉ là không biết nếu như Ngụy Giác ở đây liệu bà ta có dám đường đường thị chúng như vậy hay không?
Nghĩ vậy, ta nhìn về phía Ngụy Đàm, chỉ thấy sắc mặt chàng vẫn trầm tĩnh không đổi.
“Phu nhân minh giám…” – Chỉ nghe thấy âm thanh nỉ non run rẩy của Nhâm Cơ – “Chuyện này không phải do thiếp…”
“Im miệng!” – Trương thị trách mắng – “Nơi này há có chỗ cho cô mở miệng!”
“Đại công tử.” – Quách phu nhân nhìn Ngụy Đàm – “Nàng ta là thiếp của Đại công tử, nên xử trí như thế nào?”
Ngụy Đàm không nhanh không chậm nói – “Mẫu thân, việc này chưa điều tra rõ ràng, chưa đủ để định tội.”
“Sao lại chưa đủ?” – Trương thị nói – “Đại công tử, nhân chứng vật chứng đều đã đủ cả.”
“Về việc định đoạt như thế nào?” – Ngụy Đàm không thèm nhìn Trương thị, chỉ nhìn Quách phu nhân – “Mẫu thân, từ chuyện xà nhà sụp lần trước, ta đã muốn đuổi Nhâm Cơ ra ngoài. Đưa nàng ta vào Phật đường là ý của phụ thân và mẫu thân, nàng ta đã không còn là thị thiếp của ta, thân phận không khác biệt gì với tỳ nữ thông thường, dĩ nhiên là do mẫu thân định đoạt. Nếu mẫu thân hỏi ý kiến của nhi tử thì nhi tử cho rằng, những món đồ này đều là đồ vật trong phòng của phụ thân, không bằng đợi phụ thân trở lại hỏi cho rõ ràng, tránh hiềm nghi người khác.”
Quách phu nhân cau mày, đang định mở miệng thì hạ nhân lại vào bẩm báo – “Thừa tướng đã hồi phủ.”
Trong nháy mắt, ta thấy sắc mặt của Quách phu nhân và Trương thị hơi biến đổi. Lương Huệ ngồi bên cạnh Quách phu nhân thì ngược lại, trên mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
“Xảy ra chuyện gì?” – Quay lại đã thấy Ngụy Giác đương sải bước qua đình trước, bước lên bậc thềm.
Mọi người hành lễ, Quách phu nhân vội vàng đứng dậy, Lương Huệ đỡ lấy một bên tay bà ta – “Chủ công.”
“Đây là thế nào?” – Ngụy Giác liếc nhìn Nhâm Cơ phủ phục trên mặt đất.
Quách phu nhân nói – “Chủ công, Nhâm Cơ ăn trộm đồ vật, hạ nhân phát hiện ra đồ vật bị mất của chủ công ở trong phòng nàng ta.” – Dứt lời liền bảo Trương thị đem cẩm bào cùng trâm ngọc trình lên.
Ngụy Giác liếc mắt nhìn một cái nhưng lại có vẻ dửng dưng không để tâm.
“Thì ra là vì thế.” – Ngụy Giác đi tới bên cạnh Nhâm Cơ, thở dài nói – “Đứng lên đi.”
Nhâm Cơ hơi ngước nhìn lên nhưng lại co rúm người lại, tựa hồ như không dám.
Ngụy Giác đưa tay ra, đỡ nàng ta đứng dậy, chỉ thấy Nhâm Cơ cúi đầu thấp giọng nỉ non, khuôn mặt tái nhợt giống như cánh hoa đẫm sương, tuy dáng vẻ xộc xệch nhưng lại khiến người ta thương tiếc.
“Phu nhân hiểu lầm rồi.” – Ngụy Giác nói với Quách phu nhân – “Những thứ ở trong phòng Nhâm Cơ là do ta tự mình để lại.”
Ánh mắt Quách phu nhân thoáng hiện lên tia sửng sốt, hơi nhướng mày – “Sao cơ?”
Ngụy Giác mỉm cười -“Nhâm Cơ vào Phật đường, mấy ngày trước từng bầu bạn ta đọc kinh Phật, vô cùng chu đáo. Ta cũng đang định lựa ngày nói với phu nhân chuyện nạp Nhâm Cơ vào cửa nhưng nhiều chuyện phức tạp nhất thời quên mất. Hôm nay nếu phu nhân đã biết thì thuận tiện quét dọn phòng ốc, để Nhâm Cơ làm trắc thất.”
Quách phu nhân nhìn Ngụy Giác rồi lại nhìn về phía Nhâm Cơ, khoảnh khắc sau liền lộ ra nụ cười.
“Thì ra là như vậy.” – Bà ta thở dài nói, tựa như thở phào nhẹ nhõm lại tựa như oán trách – “Chủ công nên nói sớm mới phải, làm thiếp không rõ nguyên do thiếu chút nữa là oan ức Nhâm Cơ, cũng trách lầm Đại công tử.” – Dứt lời, bà ta mặt mày hòa nhã đưa mắt nhìn sang Ngụy Đàm.
Ánh mắt Ngụy Đàm bình tĩnh, khóe miệng hơi vểnh lên.
Ngụy Giác cũng cười, nhìn về phía Nhâm Cơ, nhẹ nhàng vỗ về tay nàng ta – “Là ta không chu toàn.”
Nhâm Cơ nhìn ông ta, mím môi, thẹn thùng cúi đầu.
Chuyện khẩn biến thành chuyện vui, ta có chút kinh ngạc.
Không chỉ một mình ta, Chu thị và Mao thị nghe được tin liền lập tức tới phủ.
“Thừa tướng nạp Nhâm Cơ?” – Mao thị dở khóc dở cười, – “Nàng ta không phải là thiếp của Đại đường huynh sao?”
“Cái gì mà thiếp của Đại đường huynh.” – Chu thị dùng mắt ra hiệu với Mao thị, nhìn về phía ta nói – “Đại đường huynh ngay từ đầu đã không muốn nạp nàng ta.”
Ta cười cười – “Chuyện này là do cữu thị và cô thị làm chủ.”
“Nhâm Cơ này, vậy mà lại là một người có chủ ý.” – Mao thị thở dài nói, – “Cũng đúng, một người sống sờ sờ lại bị ném ở Phật đường, thiếu nữ thanh xuân liệu có được mấy lần năm tháng ngọc ngà? Còn không bằng đánh cuộc một lần…”
“Muội thương hại nàng ta?” – Chu thị trêu ghẹo, – “Muội vẫn luôn tố khổ hai người thiếp trong nhà phiền hà đủ kiểu, bây giờ không phiền nữa chứ gì?”
“Tỷ thật lắm lời!” – Mao thị đập nhẹ lên người Chu thị, vừa bực mình vừa buồn cười, sau khi cười đùa ầm ĩ lại quay sang hỏi ta – “Đã là Thừa tướng nạp thiếp, làm sao dọn dẹp được tin tức, không thấy phong thanh gì?”
“Có thể có phong thanh gì? Vừa mới mãn tang, chung quy vẫn là khó coi.” – Ta nói.
Hai người cuối cùng cũng rõ ràng.
Chuyện này thật ra còn một lý do khác. Ngụy Đàm mặc dù ngoài miệng phủi sạch liên can nhưng dẫu sao Nhâm Cơ ban đầu cũng là thiếp của Ngụy Đàm, hiện giờ lại vào phòng của Ngụy Giác, truyền ra bên ngoài chung quy vẫn là khó nghe, cho nên trong phủ cũng chỉ thu dọn phòng bên của Ngụy Giác, để cho Nhâm Cơ chuyển chỗ ở, còn về thân phận, nàng ta cũng không được xem là thiếp.
Nghĩ tới những điều này, ta cũng có chút cảm khái.
Thực ra ta và Nhâm Cơ có chút tương tự nhau, đều là phận nhà tan cửa nát, lưu lạc bên ngoài, có điều nàng ta thảm hơn ta, ít nhất ta cũng có nhà chồng để nương thân còn nàng ta phải trở thành vũ kỹ, bị người ta xem là lễ vật tặng đi.
Có đôi lần ta cũng cảm thấy thương hại nàng ta nhưng thứ nàng ta tranh lại là Ngụy Đàm, nếu vậy thì thật xin lỗi, ta sẽ không bởi vì nàng ta đáng thương mà nhượng bộ.
Ta nhớ lúc xuống núi Ngụy Giác từng nói gì đó với tên tùy tùng, tên tùy tùng vâng một tiếng rồi nhanh chóng cưỡi ngựa chạy đi mất.
Buổi tối lúc đi ngủ, ta hỏi Ngụy Đàm – “Cữu thị là phu quân mời tới?”
Ngụy Đàm chỉ cười không phủ nhận.
“Phu quân đã sớm biết chuyện?” – Ánh mắt ta nhìn chằm chằm vào chàng.
“Ta không biết.” – Ngụy Đàm kéo chăn đắp kín người ta – “Chẳng qua là dự cảm có chút dính líu nên nghĩ báo cho phụ thân biết một tiếng cũng tốt, nếu ông ấy không liên quan tự nhiên cũng sẽ không xen vào.”
Ta còn muốn hỏi thêm thì Ngụy Đàm lại nói – “Ngủ đi.” – Dứt lời liền thổi tắt nến.
Ta cuộn trong chăn, trong đầu vẫn không thôi suy nghĩ, chân kẹp giữa hai chân Ngụy Đàm, vô cùng ấm áp.
“Phu quân.” – Ta nhẹ giọng hỏi.
“Hử?”
“Chàng nói thứ còn đáng giá hơn mười vạn lượng bạc là gì?”
“Áp trại phu nhân. Bọn họ nói muốn nàng, vi phu đồng ý rồi.”
Ta liền không khách khí nhéo cánh tay chàng.
Ngụy Đàm không đứng đắn cười thành tiếng.
“Đao thương, thuyền.” – Chàng nói.
“Hả?” – Ta kinh ngạc – “Bọn họ muốn những thứ này để làm gì?”
“Hải tắc cường đạo còn có thể muốn làm gì?” – Ngụy Đàm đưa tay vuốt tóc ta – “Ngày tháng của Ngô Côn trôi qua quá an nhàn cũng không tốt, vi phu cho hắn một chút tiêu khiển.”
Edit: Gà Say Sữa
Phạt trượng Nhâm Cõ? Ta nghe thấy vậy liền lấy làm kinh hãi, đưa mắt nhìn sang Ngụy Ðàm, thấy chàng cũng kinh ngạc.
“Đã xảy ra chuyện gì?” – Ngụy Ðàm cau mày hỏi.
“Tiểu nhân không biết.” – Tên gia nhân nói – “Chỉ biết chủ mẫu nổi giận đùng đùng, quản sự thấy tình thế không ổn liền sai tiểu nhân tới tìm Đại công tử.”
Ngụy Ðàm gật đầu, nhìn ta một chút, cười khổ – “Hôm nay sợ là không thể ngắm hồng diệp rồi.”
Ta lắc đầu nói – “Gia sự quan trọng.”
Ngụy Ðàm sai gia nhân đi chuẩn bị xe ngựa, tự mình đỡ ta xuống núi. Trên đường trở về ta vẫn một mực im lặng, Nhâm Cơ vào cửa là do một tay Quách phu nhân thúc đẩy, ta luôn cảm thấy bà ta vô cùng hài lòng với dáng vẻ cúi đầu cụp tai của nàng ta, hôm nay lại xảy ra chuyện này, rốt cuộc là vì sao?
Đến khi hai chúng ta về đến phủ, đi tới sảnh đường thấy cũng không nhiều người có mặt. Quách phu nhân sắc mặt tái xanh ngồi ở vị trí cao nhất, Lương Huệ và Trương thị đều đứng ở bên cạnh, một người hầu hạ, một người nhẹ giọng khuyên giải.
Nhâm Cơ quỳ phục trên đất, tóc tai rối bời, đang nhỏ giọng khóc thút thít.
Ngụy Đàm và ta đưa mắt nhìn nhau rồi tiến lên hành lễ với Quách phu nhân – “Bái kiến mẫu thân.”
Quách phu nhân nghiêng đầu, tựa hồ như không muốn nhìn nhưng vẫn có thể nghe thấy.
Ta thấy bầu không khí bất thường, muốn lên tiếng trước nhưng Ngụy Đàm lại kéo ta lại.
“Không biết Nhâm Cơ hà cớ gì lại bị trách phạt?” – Ngụy Đàm nói.
“Hà cớ gì trách phạt?” – Quách phu nhân cười nhạt – “Thiếp của con hoàn toàn không có chút liêm sỉ phụ đạo, bày ra hành vi trộm cắp! Trưởng tử sủng thiếp, đi ngược lại cương thường trong gia đình, đường đường là Ngụy phủ, thể diện mặt mũi biết để vào đâu?” – Dứt lời bà ta nhìn chằm chằm vào Ngụy Đàm – “Đây là người của con, con tới cũng tốt, nói xem nên xử trí như thế nào?”
Ta nhìn Quách phu nhân, nghe giọng điệu nghiêm trọng của bà ta nhưng lại không hiểu rõ lắm.
“Ăn trộm?” – Ngụy Đàm nhìn Nhâm Cơ rồi lại nhìn về phía Quách phu nhân nói – “Mẫu thân nói Nhâm Cơ không có phép tắc, lời này có căn cứ gì không?”
Quách phu nhân đưa mắt nhìn Trương thị, Trương thị hiểu ý liền đem một vật trình ra trước – “Đại công tử mời xem, vật này là do gia nhân lục soát được ở trong phòng của tỳ nữ, chính là cẩm bào của Thừa tướng, còn có trâm ngọc. Những món đồ này biến mất đã mấy ngày hôm nay, nếu như không phải lục soát cả phủ thì cơ hồ chẳng biết ở đâu.”
Ta nhìn những món đồ kia, bỗng nhiên hiểu ra.
Cẩm bào cùng trâm ngọc kia mặc dù giá trị không nhỏ nhưng đều là vật dụng thường ngày của Ngụy Giác. Nhâm Cơ trước lúc vào phủ tuy là vũ kỹ nhưng nàng cũng xuất thân từ đại gia sĩ tộc, nay lại đi ăn trộm tài vật, nói như thế nào cũng cảm thấy khiên cưỡng. Mà nếu như không phải do tham lam vậy thì những món đồ lục soát được ở chỗ Nhâm Cơ này, câu trả lời chỉ có một…
Ta liếc về phía Nhâm Cơ, suy nghĩ trong lòng giống như bánh xe nhanh chóng chuyển động lại vô cùng rõ ràng.
Gia nhân từ phủ xuất phát, ra khỏi thành, hỏi thăm tung tích của Ngụy Đàm, lại chạy lên núi tìm được ta và Ngụy Đàm sau đó dẫn chúng ta về phủ. Quách phu nhân luôn trị gia nghiêm khắc, tội danh trộm cắp rõ rành rành mà lại phải tiêu tốn nhiều thời gian như vậy để thẩm vấn. Nếu Quách phu nhân thật có lòng muốn phạt vậy thì thời gian đó thừa đủ để đem một tiểu thiếp như Nhâm Cơ đánh đến chết đi sống lại mười mấy lần.
Nhưng bà ta lại một mực không động thủ, chỉ e là muốn chờ chúng ta trở về.
Nếu vậy, chuyện này lại không đơn giản như vậy nữa.
Hơn nữa hôm nay Ngụy Giác có việc tới doanh trại, chưa đến tối sẽ không trở về.
Một hòn đá trúng hai con chim sao?
Đáy lòng ta cười nhạt, Quách phu nhân hành sự như vây, ngay cả cái cớ lẫn thủ đoạn đều không tệ, chỉ là không biết nếu như Ngụy Giác ở đây liệu bà ta có dám đường đường thị chúng như vậy hay không?
Nghĩ vậy, ta nhìn về phía Ngụy Đàm, chỉ thấy sắc mặt chàng vẫn trầm tĩnh không đổi.
“Phu nhân minh giám…” – Chỉ nghe thấy âm thanh nỉ non run rẩy của Nhâm Cơ – “Chuyện này không phải do thiếp…”
“Im miệng!” – Trương thị trách mắng – “Nơi này há có chỗ cho cô mở miệng!”
“Đại công tử.” – Quách phu nhân nhìn Ngụy Đàm – “Nàng ta là thiếp của Đại công tử, nên xử trí như thế nào?”
Ngụy Đàm không nhanh không chậm nói – “Mẫu thân, việc này chưa điều tra rõ ràng, chưa đủ để định tội.”
“Sao lại chưa đủ?” – Trương thị nói – “Đại công tử, nhân chứng vật chứng đều đã đủ cả.”
“Về việc định đoạt như thế nào?” – Ngụy Đàm không thèm nhìn Trương thị, chỉ nhìn Quách phu nhân – “Mẫu thân, từ chuyện xà nhà sụp lần trước, ta đã muốn đuổi Nhâm Cơ ra ngoài. Đưa nàng ta vào Phật đường là ý của phụ thân và mẫu thân, nàng ta đã không còn là thị thiếp của ta, thân phận không khác biệt gì với tỳ nữ thông thường, dĩ nhiên là do mẫu thân định đoạt. Nếu mẫu thân hỏi ý kiến của nhi tử thì nhi tử cho rằng, những món đồ này đều là đồ vật trong phòng của phụ thân, không bằng đợi phụ thân trở lại hỏi cho rõ ràng, tránh hiềm nghi người khác.”
Quách phu nhân cau mày, đang định mở miệng thì hạ nhân lại vào bẩm báo – “Thừa tướng đã hồi phủ.”
Trong nháy mắt, ta thấy sắc mặt của Quách phu nhân và Trương thị hơi biến đổi. Lương Huệ ngồi bên cạnh Quách phu nhân thì ngược lại, trên mặt không giấu nổi vẻ kinh ngạc.
“Xảy ra chuyện gì?” – Quay lại đã thấy Ngụy Giác đương sải bước qua đình trước, bước lên bậc thềm.
Mọi người hành lễ, Quách phu nhân vội vàng đứng dậy, Lương Huệ đỡ lấy một bên tay bà ta – “Chủ công.”
“Đây là thế nào?” – Ngụy Giác liếc nhìn Nhâm Cơ phủ phục trên mặt đất.
Quách phu nhân nói – “Chủ công, Nhâm Cơ ăn trộm đồ vật, hạ nhân phát hiện ra đồ vật bị mất của chủ công ở trong phòng nàng ta.” – Dứt lời liền bảo Trương thị đem cẩm bào cùng trâm ngọc trình lên.
Ngụy Giác liếc mắt nhìn một cái nhưng lại có vẻ dửng dưng không để tâm.
“Thì ra là vì thế.” – Ngụy Giác đi tới bên cạnh Nhâm Cơ, thở dài nói – “Đứng lên đi.”
Nhâm Cơ hơi ngước nhìn lên nhưng lại co rúm người lại, tựa hồ như không dám.
Ngụy Giác đưa tay ra, đỡ nàng ta đứng dậy, chỉ thấy Nhâm Cơ cúi đầu thấp giọng nỉ non, khuôn mặt tái nhợt giống như cánh hoa đẫm sương, tuy dáng vẻ xộc xệch nhưng lại khiến người ta thương tiếc.
“Phu nhân hiểu lầm rồi.” – Ngụy Giác nói với Quách phu nhân – “Những thứ ở trong phòng Nhâm Cơ là do ta tự mình để lại.”
Ánh mắt Quách phu nhân thoáng hiện lên tia sửng sốt, hơi nhướng mày – “Sao cơ?”
Ngụy Giác mỉm cười -“Nhâm Cơ vào Phật đường, mấy ngày trước từng bầu bạn ta đọc kinh Phật, vô cùng chu đáo. Ta cũng đang định lựa ngày nói với phu nhân chuyện nạp Nhâm Cơ vào cửa nhưng nhiều chuyện phức tạp nhất thời quên mất. Hôm nay nếu phu nhân đã biết thì thuận tiện quét dọn phòng ốc, để Nhâm Cơ làm trắc thất.”
Quách phu nhân nhìn Ngụy Giác rồi lại nhìn về phía Nhâm Cơ, khoảnh khắc sau liền lộ ra nụ cười.
“Thì ra là như vậy.” – Bà ta thở dài nói, tựa như thở phào nhẹ nhõm lại tựa như oán trách – “Chủ công nên nói sớm mới phải, làm thiếp không rõ nguyên do thiếu chút nữa là oan ức Nhâm Cơ, cũng trách lầm Đại công tử.” – Dứt lời, bà ta mặt mày hòa nhã đưa mắt nhìn sang Ngụy Đàm.
Ánh mắt Ngụy Đàm bình tĩnh, khóe miệng hơi vểnh lên.
Ngụy Giác cũng cười, nhìn về phía Nhâm Cơ, nhẹ nhàng vỗ về tay nàng ta – “Là ta không chu toàn.”
Nhâm Cơ nhìn ông ta, mím môi, thẹn thùng cúi đầu.
Chuyện khẩn biến thành chuyện vui, ta có chút kinh ngạc.
Không chỉ một mình ta, Chu thị và Mao thị nghe được tin liền lập tức tới phủ.
“Thừa tướng nạp Nhâm Cơ?” – Mao thị dở khóc dở cười, – “Nàng ta không phải là thiếp của Đại đường huynh sao?”
“Cái gì mà thiếp của Đại đường huynh.” – Chu thị dùng mắt ra hiệu với Mao thị, nhìn về phía ta nói – “Đại đường huynh ngay từ đầu đã không muốn nạp nàng ta.”
Ta cười cười – “Chuyện này là do cữu thị và cô thị làm chủ.”
“Nhâm Cơ này, vậy mà lại là một người có chủ ý.” – Mao thị thở dài nói, – “Cũng đúng, một người sống sờ sờ lại bị ném ở Phật đường, thiếu nữ thanh xuân liệu có được mấy lần năm tháng ngọc ngà? Còn không bằng đánh cuộc một lần…”
“Muội thương hại nàng ta?” – Chu thị trêu ghẹo, – “Muội vẫn luôn tố khổ hai người thiếp trong nhà phiền hà đủ kiểu, bây giờ không phiền nữa chứ gì?”
“Tỷ thật lắm lời!” – Mao thị đập nhẹ lên người Chu thị, vừa bực mình vừa buồn cười, sau khi cười đùa ầm ĩ lại quay sang hỏi ta – “Đã là Thừa tướng nạp thiếp, làm sao dọn dẹp được tin tức, không thấy phong thanh gì?”
“Có thể có phong thanh gì? Vừa mới mãn tang, chung quy vẫn là khó coi.” – Ta nói.
Hai người cuối cùng cũng rõ ràng.
Chuyện này thật ra còn một lý do khác. Ngụy Đàm mặc dù ngoài miệng phủi sạch liên can nhưng dẫu sao Nhâm Cơ ban đầu cũng là thiếp của Ngụy Đàm, hiện giờ lại vào phòng của Ngụy Giác, truyền ra bên ngoài chung quy vẫn là khó nghe, cho nên trong phủ cũng chỉ thu dọn phòng bên của Ngụy Giác, để cho Nhâm Cơ chuyển chỗ ở, còn về thân phận, nàng ta cũng không được xem là thiếp.
Nghĩ tới những điều này, ta cũng có chút cảm khái.
Thực ra ta và Nhâm Cơ có chút tương tự nhau, đều là phận nhà tan cửa nát, lưu lạc bên ngoài, có điều nàng ta thảm hơn ta, ít nhất ta cũng có nhà chồng để nương thân còn nàng ta phải trở thành vũ kỹ, bị người ta xem là lễ vật tặng đi.
Có đôi lần ta cũng cảm thấy thương hại nàng ta nhưng thứ nàng ta tranh lại là Ngụy Đàm, nếu vậy thì thật xin lỗi, ta sẽ không bởi vì nàng ta đáng thương mà nhượng bộ.
Ta nhớ lúc xuống núi Ngụy Giác từng nói gì đó với tên tùy tùng, tên tùy tùng vâng một tiếng rồi nhanh chóng cưỡi ngựa chạy đi mất.
Buổi tối lúc đi ngủ, ta hỏi Ngụy Đàm – “Cữu thị là phu quân mời tới?”
Ngụy Đàm chỉ cười không phủ nhận.
“Phu quân đã sớm biết chuyện?” – Ánh mắt ta nhìn chằm chằm vào chàng.
“Ta không biết.” – Ngụy Đàm kéo chăn đắp kín người ta – “Chẳng qua là dự cảm có chút dính líu nên nghĩ báo cho phụ thân biết một tiếng cũng tốt, nếu ông ấy không liên quan tự nhiên cũng sẽ không xen vào.”
Ta còn muốn hỏi thêm thì Ngụy Đàm lại nói – “Ngủ đi.” – Dứt lời liền thổi tắt nến.
Ta cuộn trong chăn, trong đầu vẫn không thôi suy nghĩ, chân kẹp giữa hai chân Ngụy Đàm, vô cùng ấm áp.
“Phu quân.” – Ta nhẹ giọng hỏi.
“Hử?”
“Chàng nói thứ còn đáng giá hơn mười vạn lượng bạc là gì?”
“Áp trại phu nhân. Bọn họ nói muốn nàng, vi phu đồng ý rồi.”
Ta liền không khách khí nhéo cánh tay chàng.
Ngụy Đàm không đứng đắn cười thành tiếng.
“Đao thương, thuyền.” – Chàng nói.
“Hả?” – Ta kinh ngạc – “Bọn họ muốn những thứ này để làm gì?”
“Hải tắc cường đạo còn có thể muốn làm gì?” – Ngụy Đàm đưa tay vuốt tóc ta – “Ngày tháng của Ngô Côn trôi qua quá an nhàn cũng không tốt, vi phu cho hắn một chút tiêu khiển.”