Edit : be ngok
“Thật xin lỗi ,Tiểu Nhạc Tử, lần trước bổn vương có hứa dạy ngươi học cưỡi ngựa, nhưng thật sự bổn vương có chút công chuyện, cho nên không thể dạy ngươi được.”
Nghe được những lời này, lại thấy vẻ mặt xin lỗi của hắn, Đồng Nhạc Nhạc lập tức lắc đầu như đảo tỏi.
"Vương gia, kì thật ngài không cần xin lỗi nô tài, vương gia là người hoàng thượng tín nhiệm nhất, đương nhiên bận chuyện quốc gia đại sự. Nô tài hiểu rõ nên cũng không có giận vương gia, hơn nữa nô tài cũng học xong cưỡi ngựa rồi.”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng đáp.
Đợt trước,Lan Lăng Thiệu Giác cũng phái người báo cho mình biết hắn có việc bận không thể đến được, chính vì vậyĐồng NHạc Nhạc cũng không oán trách gì.
Dù sao muốn người bận rộn như Lan Lăng Thiệu Giác đến cả lúc nghỉ ngơi bình thường cũng không có lại tới dạy nàng tập cưỡi ngựa thì có hơi…ách…quá đáng.
Chỉ là, tấm lòng của hắn thật cũng khiến cho nàng vô cùng cảm động.
Lan Lăng Thiệu Giác thấy nàng không có giận hắn lên mới thở phào một hơi.
“Ha hả, vậy thì tốt rồi, Bổn vương liền yên tâm, chỉ là, Tiểu Nhạc Tử , ngươi giống như đang có tâm sự, rốt cuộc là làm sao vậy…hay là gặp phải vấn đề gì phiền não, nói ra đi, có thể Bổn vương sẽ giúp được ngươi đấy.”
Nghe được những lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, trong lòng biết hắn thật tâm đối tốt với mình, Đồng Nhạc Nhạc cảm động.
“Kì thật nô tài chỉ có điểm chán nản, thật vất vả mới học xong cưỡi ngựa ,nhưng cũng không thể giống người khác vào rừng săn thú. Ai….”
Tuy nói là vào rừng săn thú, kì thật nàng chỉ cần chính mình cưỡi ngựa xem người khác săn thú cũng là là tốt lắm rồi. Chỉ tiếc…
Nghĩ đến đây , Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thấy mất mát, đầu cúi xuống, hai tay nhỏ bé không tự chủ vân vê mép áo.
Nghe được nhưng lời này của Đồng Nhạc Nhạc lại thấy vẻ mất mát của hắn, con ngươi xinh đẹp của Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi lóe lên một phen, khóe miệng khẽ nhếch một cái , mở miệng tươi cười nói.
“Tiểu Nhạc Tử , vậy ngươi phải đi sát phía sau ta, ngàn vạn lần không được để bị lạc. Dù sao ngươi đối với nơi này cũng không quen thuộc, trong rừng có rất nhiều xà độc mãng thú linh tinh, hơn nữa trong rừng sâu còn có gấu đen và cọp, cực kì nguy hiểm. Ngươi mới học xong cưỡi ngưa, ngàn vạn lần không nên đi vào đấy.”
Biết Lan Lăng Thiệu Giác đang lo lắng cho sự an toàn của mình , Đồng Nhạc Nhạc cảm động muốn rớt nước mắt, lập tức gật đầu như dã tỏi.
“Dạ, nô tài đồng ý với người, nhất định một tấc cũng không dời, xin vương gia cứ yên tâm.”
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc cam đoan, Lan Lăng Thiệu Giác mới nhẹ nhàng gật đầu, lập tức vung trường tiên, giục ngựa chạy đi.
Thấy vậy , Đồng Nhạc Nhạc cũng vung trường tiên, lập tức đuổi theo phía sau.
Có lẽ vì biết Đồng Nhạc Nhạc mới học cưỡi ngựa, tốc độ cũng không nhanh lắm nên Lăng Thiệu Giác cũng chạy tương đối chậm, để Đồng Nhạc Nhạc có thể đuổi theo phía sau.
Đồng Nhạc Nhạc vừa giục ngựa, vừa đảo mắt bốn phía. Chỉ thấy rừng cây này rất lớn, đưa mắt nhìn quanh một vòng phát hiện có rất nhiều cây cổ thụ mọc san sát, cành lá tươi tốt đan xen, che phủ ảnh mặt trời. Càng chạy sâu trong rừng càng râm mát.
Bốn phía trong rừng còn không ngừng có tiếng vó ngựa lộc cộc, tiếng chim hót lanh lảnh khiến khu rừng vốn đang yên lặng bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Đi theo phía sau Lan Lăng Thiệu Giác, dọc đường đi Đồng Nhạc Nhạc còn thấy một vài chú hươi và thỏ hoang linh tinh. Mỗi lần thấy như vậy, nàng đều không kìm được vui mừng hô lên thành tiếng.
“Vương gia, mau nhìn, đó là hươu sao đấy.”
Vốn tưởng Lan Lăng Thiệu Giác không biết, muốn để cho hắn nhìn một chút, lại không ngờ hắn đang dương cung bắn rồi. Chỉ là mỗi lần nàng vừa lên tiếng hươu sao các loại linh tinh đều bỏ chạy.
Thấy vậy , khuôn mặt nhỏ nhắn đang kích động hưng phấn lập tức co rúm…
“Ôi… Hươu sao bị nô tài hù chạy mất rồi.”
NHìn thấy Đồng Nhạc Nhạc thở dài bất đắc dĩ, khóe miệng Lan Lăng Thiệu Giác khẽ nhếch một cái, tựa tiếu phi tiếu, mở miệng nói.
“Không có việc gì, trong rừng còn rất nhiều động vật.”
“Dạ, vương gia cưỡi ngựa rất giỏi, khẳng định là có thu họach lớn, chỉ tiếc nô tài không biết bắn cung , nếu không cũng tự mình săn rồi.”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói, tràn đầy kì vọng.
Lan Lăng Thiệu Giác thấy thái giám bên cạnh mặt đầy chờ mong con ngươi lóe một cái, môi mỏng khẽ nhếch, mở miệng cười nói.
“Điều này có gì không thể, Bổn vương dạy ngươi bắn cung là được rồi.”
“Cái gì, vương gia thật sẽ dạy nô tài bắn cung???!!!!”
Nghe được những lời này, mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời
“Thật xin lỗi ,Tiểu Nhạc Tử, lần trước bổn vương có hứa dạy ngươi học cưỡi ngựa, nhưng thật sự bổn vương có chút công chuyện, cho nên không thể dạy ngươi được.”
Nghe được những lời này, lại thấy vẻ mặt xin lỗi của hắn, Đồng Nhạc Nhạc lập tức lắc đầu như đảo tỏi.
"Vương gia, kì thật ngài không cần xin lỗi nô tài, vương gia là người hoàng thượng tín nhiệm nhất, đương nhiên bận chuyện quốc gia đại sự. Nô tài hiểu rõ nên cũng không có giận vương gia, hơn nữa nô tài cũng học xong cưỡi ngựa rồi.”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng đáp.
Đợt trước,Lan Lăng Thiệu Giác cũng phái người báo cho mình biết hắn có việc bận không thể đến được, chính vì vậyĐồng NHạc Nhạc cũng không oán trách gì.
Dù sao muốn người bận rộn như Lan Lăng Thiệu Giác đến cả lúc nghỉ ngơi bình thường cũng không có lại tới dạy nàng tập cưỡi ngựa thì có hơi…ách…quá đáng.
Chỉ là, tấm lòng của hắn thật cũng khiến cho nàng vô cùng cảm động.
Lan Lăng Thiệu Giác thấy nàng không có giận hắn lên mới thở phào một hơi.
“Ha hả, vậy thì tốt rồi, Bổn vương liền yên tâm, chỉ là, Tiểu Nhạc Tử , ngươi giống như đang có tâm sự, rốt cuộc là làm sao vậy…hay là gặp phải vấn đề gì phiền não, nói ra đi, có thể Bổn vương sẽ giúp được ngươi đấy.”
Nghe được những lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, trong lòng biết hắn thật tâm đối tốt với mình, Đồng Nhạc Nhạc cảm động.
“Kì thật nô tài chỉ có điểm chán nản, thật vất vả mới học xong cưỡi ngựa ,nhưng cũng không thể giống người khác vào rừng săn thú. Ai….”
Tuy nói là vào rừng săn thú, kì thật nàng chỉ cần chính mình cưỡi ngựa xem người khác săn thú cũng là là tốt lắm rồi. Chỉ tiếc…
Nghĩ đến đây , Đồng Nhạc Nhạc không khỏi thấy mất mát, đầu cúi xuống, hai tay nhỏ bé không tự chủ vân vê mép áo.
Nghe được nhưng lời này của Đồng Nhạc Nhạc lại thấy vẻ mất mát của hắn, con ngươi xinh đẹp của Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi lóe lên một phen, khóe miệng khẽ nhếch một cái , mở miệng tươi cười nói.
“Tiểu Nhạc Tử , vậy ngươi phải đi sát phía sau ta, ngàn vạn lần không được để bị lạc. Dù sao ngươi đối với nơi này cũng không quen thuộc, trong rừng có rất nhiều xà độc mãng thú linh tinh, hơn nữa trong rừng sâu còn có gấu đen và cọp, cực kì nguy hiểm. Ngươi mới học xong cưỡi ngưa, ngàn vạn lần không nên đi vào đấy.”
Biết Lan Lăng Thiệu Giác đang lo lắng cho sự an toàn của mình , Đồng Nhạc Nhạc cảm động muốn rớt nước mắt, lập tức gật đầu như dã tỏi.
“Dạ, nô tài đồng ý với người, nhất định một tấc cũng không dời, xin vương gia cứ yên tâm.”
Nghe được Đồng Nhạc Nhạc cam đoan, Lan Lăng Thiệu Giác mới nhẹ nhàng gật đầu, lập tức vung trường tiên, giục ngựa chạy đi.
Thấy vậy , Đồng Nhạc Nhạc cũng vung trường tiên, lập tức đuổi theo phía sau.
Có lẽ vì biết Đồng Nhạc Nhạc mới học cưỡi ngựa, tốc độ cũng không nhanh lắm nên Lăng Thiệu Giác cũng chạy tương đối chậm, để Đồng Nhạc Nhạc có thể đuổi theo phía sau.
Đồng Nhạc Nhạc vừa giục ngựa, vừa đảo mắt bốn phía. Chỉ thấy rừng cây này rất lớn, đưa mắt nhìn quanh một vòng phát hiện có rất nhiều cây cổ thụ mọc san sát, cành lá tươi tốt đan xen, che phủ ảnh mặt trời. Càng chạy sâu trong rừng càng râm mát.
Bốn phía trong rừng còn không ngừng có tiếng vó ngựa lộc cộc, tiếng chim hót lanh lảnh khiến khu rừng vốn đang yên lặng bỗng trở nên vô cùng náo nhiệt.
Đi theo phía sau Lan Lăng Thiệu Giác, dọc đường đi Đồng Nhạc Nhạc còn thấy một vài chú hươi và thỏ hoang linh tinh. Mỗi lần thấy như vậy, nàng đều không kìm được vui mừng hô lên thành tiếng.
“Vương gia, mau nhìn, đó là hươu sao đấy.”
Vốn tưởng Lan Lăng Thiệu Giác không biết, muốn để cho hắn nhìn một chút, lại không ngờ hắn đang dương cung bắn rồi. Chỉ là mỗi lần nàng vừa lên tiếng hươu sao các loại linh tinh đều bỏ chạy.
Thấy vậy , khuôn mặt nhỏ nhắn đang kích động hưng phấn lập tức co rúm…
“Ôi… Hươu sao bị nô tài hù chạy mất rồi.”
NHìn thấy Đồng Nhạc Nhạc thở dài bất đắc dĩ, khóe miệng Lan Lăng Thiệu Giác khẽ nhếch một cái, tựa tiếu phi tiếu, mở miệng nói.
“Không có việc gì, trong rừng còn rất nhiều động vật.”
“Dạ, vương gia cưỡi ngựa rất giỏi, khẳng định là có thu họach lớn, chỉ tiếc nô tài không biết bắn cung , nếu không cũng tự mình săn rồi.”
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng nói, tràn đầy kì vọng.
Lan Lăng Thiệu Giác thấy thái giám bên cạnh mặt đầy chờ mong con ngươi lóe một cái, môi mỏng khẽ nhếch, mở miệng cười nói.
“Điều này có gì không thể, Bổn vương dạy ngươi bắn cung là được rồi.”
“Cái gì, vương gia thật sẽ dạy nô tài bắn cung???!!!!”
Nghe được những lời này, mắt Đồng Nhạc Nhạc lập tức sáng ngời