Dưỡng chồn thành hậu, tà mị lãnh đế ôn nhu yêu

Chương 126-1: Không đúng (1)

Edit : huyền trân 205
Nghĩ đến chính mình một tay cầm cung, một tay cầm mũi tên, nhắm vào con mồi, dáng vẻ kia, nhất định uy phong lẫm liệt, rất soái khí!
Càng muốn, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng kích động.
Còn có một đôi mắt xinh đẹp sáng ngời, cực kì rạng rỡ . Giống như một đôi mắt mã não đen tuyền xinh đẹp , ở dưới ánh mặt trời, tản ra ánh sáng rực rỡ, rất chói mắt!
Nhưng nàng lại không biết, dáng vẻ của mình bây giờ vui tươi như vậy, rơi vào trong mắt Lan Lăng Thiệu Giác ở bên cạnh, làm cho Lan Lăng Thiệu Giác nhìn đến ngây dại.
Cho tới nay, Lan Lăng Thiệu Giác cũng biết, tiểu thái giám trước mắt này, dáng dấp phi thường tốt.
Đặc biệt, tiểu thái giám này tâm địa tốt, không có ý đồ gì. Trong lòng có cái gì, sẽ hiện lên đầy đủ trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia.
Hơn nữa, tiểu thái giám này, đặc biệt dễ thỏa mãn, coi dù là chuyện nho nhỏ, cũng sẽ khiến cho hắn vui mừng vô cùng.
Giống như hiện tại vậy!
Cưỡi ngựa bắn cung đối với hắn mà nói, đã sớm thành thạo, cho nên cũng không cảm thấy cái gì.
Nhưng mà tiểu thái giám trước mắt này, vừa nghe thấy mình nói muốn dạy hắn cách bắn cung, liền vui vẻ giống như nhặt được vàng vậy.
Trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo kia, chân mày giãn ra, đôi môi gợi lên một nụ cười sáng lạn, lộ ra một hàm răng trắng lóa đều tăm tắp.
Thu hút cái nhìn của người ta nhất, vẫn là đôi mắt to đen trắng rõ ràng.
Lan Lăng Thiệu Giác có lẽ là lần đầu tiên thấy một đôi mắt xinh đẹp vậy!
Đường nét hoàn mỹ, hàng mi dài dày cong vút, giống như một mái hiên đen bóng, phủ xuống mi mắt hắn hai bóng râm mát. Nó khiến cho tiểu thái giám trước mắt này nhìn qua càng thêm tinh xảo mê người.
Mà ở trong đôi mắt đen trắng rõ ràng, càng hiện rõ trong veo, tinh khiết, giống như nước suối trong suốt nhất thế gian vậy, có thể gột rửa tất cả ô uế.
Còn có nụ cười vui sướng hồn nhiên kia, ngọt ngào như thế, làm cho người ta nhìn, chỉ cảm thấy trong lòng giống như được thoa mật, tạo ra một cảm giác thật ngọt ngào. . .
Thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác nhìn cũng ngây dại.
Đồng Nhạc Nhạc không biết tâm tư Lan Lăng Thiệu Giác, lúc này, trong lòng nàng đều chỉ nghĩ đến phương diện bắn cung.
May là trên lưng ngựa của nàng có cung và mũi tên, vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức cầm lấy cung, định học theo những người khác, giương cung bắn tên.
Chỉ là, lần đầu cầm lên thanh cung này, vẫn là có chút không quen.
Tay cầm cung, cũng có chút lệch lạc.
Thấy tư thế Đồng Nhạc Nhạc cầm cung, Lan Lăng Thiệu Giác không khỏi phục hồi tinh thần lại, trong mắt xẹt qua một nụ cười, lập tức mở miệng cười khẽ một tiếng.
"Ha hả, Tiểu Nhạc Tử, cung không phải cầm như vậy, ngươi xem tư thế ta cầm cung."
Vừa nói dứt lời, Lan Lăng Thiệu Giác liền một tay cầm cung, lại một tay cầm mũi tên, vừa làm mẫu, Lan Lăng Thiệu Giác vừa tỉ mỉ giảng giải thuật bắn cung và những chuyện phải chú ý.
Lan Lăng Thiệu Giác nói chuyện êm tai, hơn nữa rất có kiên nhẫn. Tất cả mọi chuyện, như thể hắn đều sợ Đồng Nhạc Nhạc nghe không hiểu, cho nên nói vô cùng cặn kẽ.
Đợi Lan Lăng Thiệu Giác nói xong tất cả việc phải chú ý, đúng lúc này, giữa không trung đột nhiên bay ra một con chim nhỏ.
Chỉ thấy đầu con chim rất nhỏ, cự ly cũng xa, từ nơi này nhìn qua, chỉ có một điểm đen lớn.
Tuy là như thế, Lan Lăng Thiệu Giác cũng chĩa mũi tên về phía con chim đang không ngừng vỗ cánh bay cao kia.
"Tiểu Nhạc Tử, nhìn cho rõ !"
Nghe được lời này Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc lập tức tập trung tinh thần dồn ánh mắt nhìn vào Lan Lăng Thiệu Giác.
Chỉ thấy lúc này, Lan Lăng Thiệu Giác đang một tay cầm cung, một tay nhắm mũi tên vào con chim.

Gương mặt tuấn tú như ngọc kia, lông mày khẽ cau lại, môi đỏ mọng khẽ mím lại, tràn đầy vẻ nghiêm túc.
Không biết từng nghe ai nói qua, người làm việc nghiêm túc, là mê người nhất!
Thật giống như Lan Lăng Thiệu Giác bây giờ vậy!
Gió thu phe phẩy, hất cho tay áo nam nhân tung bay, làm mái tóc đen sau lưng hắn vẽ lên một đường cong duyên dáng.
Nam nhân mắt sáng như đuốc, ở trong hắc mâu ôn hòa kia có thêm vài phần chuyên chú và nghiêm túc mà bình thường không có .
Nam nhân vẫn im lặng duy trì tư thế giương cung, thần sắc nghiêm túc, quả nhiên cũng là một người như rồng như phượng, trích tiên vượt khỏi đời thường!
Nam nhân tốt đẹp như vậy, hình tượng tốt đẹp đã khắc ghi sâu sắc vào trong lòng Đồng Nhạc Nhạc, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc khâm phục.
Thật sự là một người nam nhân tuấn mỹ hiếm có trên thế gian a!
Ngay lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc đang thán phục, chỉ nghe 'Vèo' một tiếng, mũi tên trên tay nam nhân đã bắn.
Cùng với 'Vèo' một tiếng, mũi tên kia đã lấy tốc độ nhanh như chớp, hướng tới con chim cách đó không xa .
Thấy vậy, ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc cũng liền nhanh chóng nhìn theo hướng cung tên bay đi, cho đến lúc, con chim vốn đang vỗ cánh bay lượn liền "bịch" một tiếng mà rơi xuống đất.
Thấy vậy, con ngươi Đồng Nhạc Nhạc lập tức trừng lớn, mặt mày ngạc nhiên.
Sau một khắc, sau khi đợi Đồng Nhạc Nhạc phục hồi tinh thần lại, lập tức không nhịn được đưa tay vỗ tay hoan hô.
"Oa oa oa, Vương gia, ngươi quá lợi hại! Cự ly xa, hơn nữa con chim kia nhỏ như vậy, còn bay nhanh, ngài rốt cuộc là làm được như thế nào! ?"
Đồng Nhạc Nhạc mở miệng giật mình la lên, ánh mắt nhìn phía Lan Lăng Thiệu Giác, cơ hồ là sùng bái .
Nhìn thấy ánh mắt Đồng Nhạc Nhạc sùng bái, Lan Lăng Thiệu Giác khóe miệng chỉ là nhẹ nhàng nhếch một cái, cười khẽ nói.
"Ha hả, này có cái gì lợi hại! ? Tài bắn cung của Hoàng thượng, ngươi cũng từng xem đi! ? Chúng ta vào lúc năm tuổi, liền cùng nhau luyện tập bắn cung, học thời gian dài, dĩ nhiên là giỏi."
"Oa, năm tuổi liền bắt đầu học tập thuật bắn cung, cũng quá lợi hại đi! ?"
Nghe được lời này của Lan Lăng Thiệu Giác, Đồng Nhạc Nhạc vẻ mặt không dám tin.
Trong đầu, không khỏi liên tưởng một bức tranh như này.
Hai chú bé nho nhỏ, dáng dấp trắng trẻo mập mạp, trông cực kì khéo léo. Dáng dấp một tay cầm cung, một tay cầm mũi tên. Cũng không biết khi đó Huyền Lăng Thương, là ông cụ non giống như hiện tại, hay là giống như tiểu gạo nếp dễ thương này đây! ?
*Tiểu gạo nếp (Noemie), con gái của diễn viên Lưu Khải Uy cùng Dương Mịch sinh 1/6/ 2014 ở Hương Cảng. Bởi vì vừa vặn ra đời tại tiết đoan ngọ, cho nên nhũ danh gọi là tiểu gạo nếp, sau thành từ chỉ đứa bé
Nghĩ tới đây, nụ cười ở khóe miệng Đồng Nhạc Nhạc càng tỏ ra rạng rỡ.
Thực sự muốn nhìn một chút, Huyền Lăng Thương khi còn bé, rốt cuộc là có dáng vẻ gì.
Ngay tại lúc trong lòng Đồng Nhạc Nhạc tò mò, Lan Lăng Thiệu Giác lại thấy tiểu thái giám bên cạnh, không biết nghĩ đến cái gì, khóe miệng mỉm cười, điệu bộ kia, cực kì đáng yêu.
Thấy vậy, Lan Lăng Thiệu Giác môi đỏ mọng mở ra, không khỏi tò mò hỏi.
"Tiểu Nhạc Tử, ngươi đang suy nghĩ cái gì đấy! ?"
"Ha hả, không có, chỉ là đang suy nghĩ, Hoàng thượng khi còn bé, là làm ra vẻ một ông cụ non, hay là trắng trẻo mập mạp dễ thương! ?"
Nhưng mà, nàng nghĩ, hẳn là người trước đi! ?
Dù sao, từ khi quan biết Huyền Lăng Thương đến bây giờ, Huyền Lăng Thương đều là một bộ dáng lạnh lùng. Chỉ là, thời điểm lúc nàng còn là tiểu điêu nhi, lại lộ ra vẻ mặt ôn nhu sủng nịch.
Cũng không biết, người nào mới thật sự là hắn. . .

back top