Động tác kia cực kì gọn gàng, chỉ nhảy một cái là tới .
Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc đã yên ổn rơi vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân dịu dàng, hiền hậu kia.
Nàng chun mũi, ngửi thấy mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt dễ chịu khiến người ta an tâm...
Đây là mùi hương khiến nàng ỷ lại...
Ngửi mùi Long Tiên Hương dễ chịu này, cảm nhận nam nhân đang đưa tay vuốt lông cho nàng,lặp đi lặp lại một động tác, dịu dàng như thế, khiến cho nàng vô cùng thoải mái...
Hưởng thụ mỹ nam hầu hạ, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi từ từ khẽ nhắm đôi mắt đẹp, khóe miệng mỉm cười, trên mặt lộ rõ vẻ mặt say mê và hưởng thụ.
Thật thoải mái a...
Đối với vẻ mặt mãn nguyện của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương như lại nhìn thấy tiểu điêu nhi vừa chạy vào Dưỡng Tâm Điện liền chạy thẳng vào lòng hắn. Thì trong lòng không khỏi cảm thấy rung động .
Giờ phút này, nhìn lại tiểu điêu nhi trong ngực, tùy ý cho mình vuốt ve bộ lông của nó, vẻ mặt mãn nguyện và đầy hưởng thụ kia, không khỏi khiến Huyền Lăng Thương cảm thấy tức cười.
"Ha hả, có thể khiến cho đường đường vua của một nước vuốt lại lông cho mình, cũng chỉ có mình tiểu điêu nhi ngươi thôi."
Nam nhân mở miệng, vẻ mặt sung sướng cười nhẹ, mang theo vài phần trầm thấp, lại vô cùng gợi cảm ...
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi từ từ mở đôi mắt đẹp ra, lẳng lặng nhìn chăm chú nam nhân trước mắt đang sung sướng cười nhẹ.
Dẫu rằng đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này. Nhưng mà, mỗi một lần nhìn thấy nam nhân này, lại luôn khiến nàng liên tục kinh ngạc mà thầm kêu trong lòng.
Chậc chậc chậc, thế gian làm sao lại có một nam nhân tuấn tú như vậy !?
Hàng mi sắc như đao , mũi cao thẳng tắp, môi như điêu khắc. Mà động lòng người nhất lại là nụ cười dịu dàng đầy vẻ sủng ái của hắn.
Phảng phất như một làn gió êm dịu gió thoảng qua, từ từ thổi vào nội tâm nàng...
Có thể được vị đế vương tuấn tú như vậy dịu dàng sủng ái, quả thật như những người khác nói, rốt cuộc kiếp trước nàng đã tích phúc gì a !?
Đang lúc Đồng Nhạc Nhạc kêu lên trong lòng, chỉ thấy vị đế vương trước mắt đang cười lại, đột nhiên vươn ngón tay thon thả kia, nhẹ nhàng điểm điểm lên trán của nàng.
"Làm sao vậy !? Tiểu tử kia đang suy nghĩ cái gì đó!?"
Đối với việc nam nhân dí tay lên trán mang theo vẻ dịu dàng và sủng ái, Đồng Nhạc Nhạc theo bản năng vươn móng vuốt, gắt gao ôm ngón tay thon thả kia.
Chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, còn có mùi hương chỉ thuộc về nam nhân này, tất cả đều khiến cho Đồng Nhạc Nhạc vô cùng không muốn xa rời.
Có lẽ, nàng đời này, cũng sẽ không rời khỏi nam nhân này. Lúc này, làm cho nàng lần đầu tiên sinh ra ý muốn ỷ lại vào nam nhân này...
Từ nhỏ, Đồng Nhạc Nhạc đã là cô nhi.
Mặc dù được sống tự do tự tại, vui vẻ sung sướng, chỉ là, nàng có cá tính độc lập nên không ỷ lại những người khác.
Bởi vì nàng cảm giác được, ở trên thế giới này, tất cả những gì đạt được đều phải dựa vào chính mình!
Nhưng mà hiện tại, nàng lại bắt đầu ỷ lại nam nhân này.
Mới ngắn ngủi thời gian vài ngày, nàng liền cảm giác được, đời này, nàng cũng sẽ không rời xa nam nhân này...
Mặc dù hiện tại nàng chỉ là một con tiểu điêu.
Chính là, tiểu điêu thì kệ tiểu điêu đi, chỉ cần, nàng có thể vĩnh viễn ở lại bên người nam nhân này...
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng nhón mũi chân, lập tức, hướng tới gần gương mặt tuấn tú của nam nhân kia.
Dưới ánh mắt của nam nhân, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên gương mặt tuấn tú...
Chỉ cảm thấy, da thịt trên môi, mềm nhẵn như vậy, ấm áp như vậy, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc trong lòng kêu lên không thôi.
Mỹ nam chính là mỹ nam a, ngay cả da thịt đều mềm nhẵn, ngay cả thân là nữ nhân như nàng đều phải hâm mộ ganh tị.
Đối với việc Đồng Nhạc Nhạc kêu lên đầy cảm thán và hôn mình , trên mặt Huyền Lăng Thương cũng là sửng sốt.
Mặc dù, con tiểu điêu nhi này chỉ nhẹ nhàng hôn, liền nhanh chóng rời khỏi, chỉ là, lại làm cho trong lòng Huyền Lăng Thương rung động không thôi.
Dù sao, thuở nhỏ mẫu thân hắn mất, sau đó được Thái Hậu nương nương một mực nuôi dưỡng.
Coi như liền ngay cả đệ đệ thân cận nhất của hắn cũng chưa từng chủ động hôn qua mặt hắn...
Hiện nay, con tiểu điêu nhi này, lại ỷ lại vào hắn, tín nhiệm hắn, chủ động thân mật với hắn ...
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy trong lòng như có thứ gì vậy, dần dần tan chảy ...
Nhìn về phía tiểu điêu nhi ở trong lòng, huyết mâu mang theo nhu tình và sủng nịch vô bờ.
Bạc môi hé mở, khóe miệng nhếch lên càng vui vẻ.
"Ha hả, ngươi tiểu gia hỏa này..."
Cuối cùng, Đồng Nhạc Nhạc đã yên ổn rơi vào lồng ngực rắn chắc của nam nhân dịu dàng, hiền hậu kia.
Nàng chun mũi, ngửi thấy mùi Long Tiên Hương nhàn nhạt dễ chịu khiến người ta an tâm...
Đây là mùi hương khiến nàng ỷ lại...
Ngửi mùi Long Tiên Hương dễ chịu này, cảm nhận nam nhân đang đưa tay vuốt lông cho nàng,lặp đi lặp lại một động tác, dịu dàng như thế, khiến cho nàng vô cùng thoải mái...
Hưởng thụ mỹ nam hầu hạ, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi từ từ khẽ nhắm đôi mắt đẹp, khóe miệng mỉm cười, trên mặt lộ rõ vẻ mặt say mê và hưởng thụ.
Thật thoải mái a...
Đối với vẻ mặt mãn nguyện của Đồng Nhạc Nhạc, Huyền Lăng Thương như lại nhìn thấy tiểu điêu nhi vừa chạy vào Dưỡng Tâm Điện liền chạy thẳng vào lòng hắn. Thì trong lòng không khỏi cảm thấy rung động .
Giờ phút này, nhìn lại tiểu điêu nhi trong ngực, tùy ý cho mình vuốt ve bộ lông của nó, vẻ mặt mãn nguyện và đầy hưởng thụ kia, không khỏi khiến Huyền Lăng Thương cảm thấy tức cười.
"Ha hả, có thể khiến cho đường đường vua của một nước vuốt lại lông cho mình, cũng chỉ có mình tiểu điêu nhi ngươi thôi."
Nam nhân mở miệng, vẻ mặt sung sướng cười nhẹ, mang theo vài phần trầm thấp, lại vô cùng gợi cảm ...
Nghe vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi từ từ mở đôi mắt đẹp ra, lẳng lặng nhìn chăm chú nam nhân trước mắt đang sung sướng cười nhẹ.
Dẫu rằng đây không phải lần đầu tiên nhìn thấy nam nhân này. Nhưng mà, mỗi một lần nhìn thấy nam nhân này, lại luôn khiến nàng liên tục kinh ngạc mà thầm kêu trong lòng.
Chậc chậc chậc, thế gian làm sao lại có một nam nhân tuấn tú như vậy !?
Hàng mi sắc như đao , mũi cao thẳng tắp, môi như điêu khắc. Mà động lòng người nhất lại là nụ cười dịu dàng đầy vẻ sủng ái của hắn.
Phảng phất như một làn gió êm dịu gió thoảng qua, từ từ thổi vào nội tâm nàng...
Có thể được vị đế vương tuấn tú như vậy dịu dàng sủng ái, quả thật như những người khác nói, rốt cuộc kiếp trước nàng đã tích phúc gì a !?
Đang lúc Đồng Nhạc Nhạc kêu lên trong lòng, chỉ thấy vị đế vương trước mắt đang cười lại, đột nhiên vươn ngón tay thon thả kia, nhẹ nhàng điểm điểm lên trán của nàng.
"Làm sao vậy !? Tiểu tử kia đang suy nghĩ cái gì đó!?"
Đối với việc nam nhân dí tay lên trán mang theo vẻ dịu dàng và sủng ái, Đồng Nhạc Nhạc theo bản năng vươn móng vuốt, gắt gao ôm ngón tay thon thả kia.
Chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, còn có mùi hương chỉ thuộc về nam nhân này, tất cả đều khiến cho Đồng Nhạc Nhạc vô cùng không muốn xa rời.
Có lẽ, nàng đời này, cũng sẽ không rời khỏi nam nhân này. Lúc này, làm cho nàng lần đầu tiên sinh ra ý muốn ỷ lại vào nam nhân này...
Từ nhỏ, Đồng Nhạc Nhạc đã là cô nhi.
Mặc dù được sống tự do tự tại, vui vẻ sung sướng, chỉ là, nàng có cá tính độc lập nên không ỷ lại những người khác.
Bởi vì nàng cảm giác được, ở trên thế giới này, tất cả những gì đạt được đều phải dựa vào chính mình!
Nhưng mà hiện tại, nàng lại bắt đầu ỷ lại nam nhân này.
Mới ngắn ngủi thời gian vài ngày, nàng liền cảm giác được, đời này, nàng cũng sẽ không rời xa nam nhân này...
Mặc dù hiện tại nàng chỉ là một con tiểu điêu.
Chính là, tiểu điêu thì kệ tiểu điêu đi, chỉ cần, nàng có thể vĩnh viễn ở lại bên người nam nhân này...
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhẹ nhàng nhón mũi chân, lập tức, hướng tới gần gương mặt tuấn tú của nam nhân kia.
Dưới ánh mắt của nam nhân, nhẹ nhàng đặt lên một nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước trên gương mặt tuấn tú...
Chỉ cảm thấy, da thịt trên môi, mềm nhẵn như vậy, ấm áp như vậy, khiến cho Đồng Nhạc Nhạc trong lòng kêu lên không thôi.
Mỹ nam chính là mỹ nam a, ngay cả da thịt đều mềm nhẵn, ngay cả thân là nữ nhân như nàng đều phải hâm mộ ganh tị.
Đối với việc Đồng Nhạc Nhạc kêu lên đầy cảm thán và hôn mình , trên mặt Huyền Lăng Thương cũng là sửng sốt.
Mặc dù, con tiểu điêu nhi này chỉ nhẹ nhàng hôn, liền nhanh chóng rời khỏi, chỉ là, lại làm cho trong lòng Huyền Lăng Thương rung động không thôi.
Dù sao, thuở nhỏ mẫu thân hắn mất, sau đó được Thái Hậu nương nương một mực nuôi dưỡng.
Coi như liền ngay cả đệ đệ thân cận nhất của hắn cũng chưa từng chủ động hôn qua mặt hắn...
Hiện nay, con tiểu điêu nhi này, lại ỷ lại vào hắn, tín nhiệm hắn, chủ động thân mật với hắn ...
Nghĩ tới đây, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy trong lòng như có thứ gì vậy, dần dần tan chảy ...
Nhìn về phía tiểu điêu nhi ở trong lòng, huyết mâu mang theo nhu tình và sủng nịch vô bờ.
Bạc môi hé mở, khóe miệng nhếch lên càng vui vẻ.
"Ha hả, ngươi tiểu gia hỏa này..."