Cùng lúc đó, bên kia
"Không tốt, Hoàng thượng, điêu nhi đã ăn Cẩm Lý ( cá chép gấm) cực phẩm do Bắc Lăng Quốc tiến cống !"
Đang là thời gian sau giờ ngọ, Huyền Lăng Thương vừa mới hạ triều trở về, đang ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương.
Giờ phút này, có một Đới Đao thị vệ vội vã đi vào. Đầu tiên là hắn quỳ xuống đất hành lễ với nam nhân tuấn tú trước mắt đang chăm chú phê duyệt tấu chương , sau đó mới nói ra tình tiết câu chuyện mà mình vừa mới biết được .
Nghe được những lời người mới đến đã nói, nam nhân tuấn tú vốn đang chăm chú phê duyệt tấu chương chỉ hơi ngẩng huyết mâu tuyệt đẹp kia lên, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn người mới đến.
Chỉ thấy người mới đến không phải ai khác, mà đúng là Đa Long, một trong những ám vệ một mực đi theo hắn nhiều năm .
Từ sau khi phát sinh sự kiện lần trước, trong lòng Huyền Lăng Thương liền một mực không yên tâm.
Hắn sợ con tiểu điêu nhi vào lúc chính mình không chú ý lại lần nữa chơi đùa mất tích, hoặc là gặp phải chuyện gì linh tinh các loại. Vì vậy, hắn liền phái Đa Long âm thầm bảo vệ tiểu điêu nhi kia.
Nói ra thì cũng buồn cười. Nếu như trước kia mà có người nói, hắn sẽ không tiếc công phái đi ám vệ đắc lực của bản thân chỉ để bảo vệ một con tiểu điêu nhi, thì đánh chết hắn cũng sẽ không tin . Vậy mà hiện tại. . .
Vừa nghĩ tới tiểu điêu nhi lông xù, thông minh cực kì dễ thương kia, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Lập tức, bạc môi có hơi cong lên, liền mở miệng trầm giọng nói.
"Nếu nó thích ăn, để cho Bắc Lăng Quốc tiến cống nhiều hơn một chút!"
Chẳng qua là Cẩm Lý thôi, chỉ cần nó thích ăn, không phải sao! ?
Đối với sự hào phóng của Huyền Lăng Thương , khóe miệng Đa Long tùy ý đứng một bên giật giật, vẻ mặt không sao nói nổi .
Đốt của a!
Cẩm Lý cực phẩm của Bắc Lăng Quốc , chính là có giá trị liên thành a!
Hiện nay, lại bị một con điêu nhi nho nhỏ ăn! ?
Đế vương trẻ tuổi này làm sao vậy! ? Lại đều không tức giận chút nào, hơn nữa, vẫn còn nói cái gì mà cứ để cho Bắc Lăng Quốc tiến cống nhiều hơn một chút! ?
Đế vương này, đối với con tiểu điêu nhi kia, thật sự quá mức sủng ái đi! ?
Không chỉ có sai khiến hắn là một ám vệ giờ đi bảo vệ một con thú cưng thì cũng được , bây giờ còn để cho tiểu điêu nhi này ăn mới sợ chứ . . .
Nghĩ tới đây, Đa Long thật sự không hiểu. Chẳng qua là một con tiểu điêu nhi thôi, mặc dù đã cứu tính mạng hoàng thượng, nhưng mà, Hoàng thượng đối với con tiểu điêu nhi kia có đúng là sủng ái quá đáng chăng ! ?
Trong lòng suy tính, chỉ là Đa Long cũng không nói thêm gì.
Dù sao, hắn làm kẻ thuộc hạ, thật sự không nên can thiệp nhiều hơn vào chuyện của chủ nhân .
Lời của chủ nhân đã nói, chính là mệnh lệnh, hắn chỉ cần làm theo là được!
Trong lòng nghĩ thế, Đa Long liền lập tức lui xuống , tiếp tục làm nhiệm vụ âm thầm bảo vệ tiểu điêu nhi . . .
. . .
Đồng Nhạc Nhạc cũng không hề biết chuyện Huyền Lăng Thương phái người âm thầm bảo vệ mình.
Hiện tại, nàng là ăn uống no đủ, liền muốn đi tìm Huyền Lăng Thương .
Lúc này, Huyền Lăng Thương mỗi ngày đều đã trở về từ Ngự Thư Phòng , cùng dùng cơm trưa với nàng!
Vừa nghĩ tới nam nhân tuấn tú tập hợp đủ cả tuấn tú khí phách dịu dàng vào bản thân, đối với chính mình lại cực kì yêu quí, chăm lo từng li từng tí , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng phảng phất dường như được rưới mật , cực kì ngọt ngào.
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng không quản gương mặt đầy vẻ ủ rũ kia của Tiểu Lô Tử , vắt chân lên cổ liền chạy về hướng tới điện Dưỡng Tâm .
Lúc này nàng đã được chữa trị vài ngày .Vết thương trên người đã sớm không cần quấn băng nữa , cho nên dù đi xa hay đến gần thì nàng đều chạy nhanh như chớp giật.
Tiểu Lô Tử thấy vậy, cũng không quản suy nghĩ nhiều đến mặt khác , chỉ là mang một gương mặt đau khổ thảm thiết mà vội đuổi theo . . .
"Tiểu tổ tông của ta, đợi ta a. . ."
Đối với Tiểu Lô Tử mặt mày lo lắng, Đồng Nhạc Nhạc ngoảnh mặt làm ngơ.
Bởi vì giờ phút này, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến Huyền Lăng Thương.
Không biết Huyền Lăng Thương có đang chờ nàng tại điện Dưỡng Tâm Điện không đây! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chạy nhanh hơn .
Trong thời gian nháy mắt, nàng đã chạy về đến bên trong điện Dưỡng Tâm .
Đến khi Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng chạy vào điện Dưỡng Tâm , đôi mắt đen lúng liếng phảng phất như bảo thạch kia lập tức đảo quanh một vòng .
Khi ánh mắt rơi vào bóng dáng màu vàng đang tùy ý đứng tại cửa, nàng cũng không hề suy nghĩ nhiều mặt khác, chỉ là nhún mũi chân một cái, cả thân thể liền nhanh chóng nhảy vào trong lòng nam nhân .
"Không tốt, Hoàng thượng, điêu nhi đã ăn Cẩm Lý ( cá chép gấm) cực phẩm do Bắc Lăng Quốc tiến cống !"
Đang là thời gian sau giờ ngọ, Huyền Lăng Thương vừa mới hạ triều trở về, đang ở Ngự Thư Phòng phê duyệt tấu chương.
Giờ phút này, có một Đới Đao thị vệ vội vã đi vào. Đầu tiên là hắn quỳ xuống đất hành lễ với nam nhân tuấn tú trước mắt đang chăm chú phê duyệt tấu chương , sau đó mới nói ra tình tiết câu chuyện mà mình vừa mới biết được .
Nghe được những lời người mới đến đã nói, nam nhân tuấn tú vốn đang chăm chú phê duyệt tấu chương chỉ hơi ngẩng huyết mâu tuyệt đẹp kia lên, nhẹ nhàng liếc mắt nhìn người mới đến.
Chỉ thấy người mới đến không phải ai khác, mà đúng là Đa Long, một trong những ám vệ một mực đi theo hắn nhiều năm .
Từ sau khi phát sinh sự kiện lần trước, trong lòng Huyền Lăng Thương liền một mực không yên tâm.
Hắn sợ con tiểu điêu nhi vào lúc chính mình không chú ý lại lần nữa chơi đùa mất tích, hoặc là gặp phải chuyện gì linh tinh các loại. Vì vậy, hắn liền phái Đa Long âm thầm bảo vệ tiểu điêu nhi kia.
Nói ra thì cũng buồn cười. Nếu như trước kia mà có người nói, hắn sẽ không tiếc công phái đi ám vệ đắc lực của bản thân chỉ để bảo vệ một con tiểu điêu nhi, thì đánh chết hắn cũng sẽ không tin . Vậy mà hiện tại. . .
Vừa nghĩ tới tiểu điêu nhi lông xù, thông minh cực kì dễ thương kia, Huyền Lăng Thương chỉ cảm thấy trong lòng ấm áp.
Lập tức, bạc môi có hơi cong lên, liền mở miệng trầm giọng nói.
"Nếu nó thích ăn, để cho Bắc Lăng Quốc tiến cống nhiều hơn một chút!"
Chẳng qua là Cẩm Lý thôi, chỉ cần nó thích ăn, không phải sao! ?
Đối với sự hào phóng của Huyền Lăng Thương , khóe miệng Đa Long tùy ý đứng một bên giật giật, vẻ mặt không sao nói nổi .
Đốt của a!
Cẩm Lý cực phẩm của Bắc Lăng Quốc , chính là có giá trị liên thành a!
Hiện nay, lại bị một con điêu nhi nho nhỏ ăn! ?
Đế vương trẻ tuổi này làm sao vậy! ? Lại đều không tức giận chút nào, hơn nữa, vẫn còn nói cái gì mà cứ để cho Bắc Lăng Quốc tiến cống nhiều hơn một chút! ?
Đế vương này, đối với con tiểu điêu nhi kia, thật sự quá mức sủng ái đi! ?
Không chỉ có sai khiến hắn là một ám vệ giờ đi bảo vệ một con thú cưng thì cũng được , bây giờ còn để cho tiểu điêu nhi này ăn mới sợ chứ . . .
Nghĩ tới đây, Đa Long thật sự không hiểu. Chẳng qua là một con tiểu điêu nhi thôi, mặc dù đã cứu tính mạng hoàng thượng, nhưng mà, Hoàng thượng đối với con tiểu điêu nhi kia có đúng là sủng ái quá đáng chăng ! ?
Trong lòng suy tính, chỉ là Đa Long cũng không nói thêm gì.
Dù sao, hắn làm kẻ thuộc hạ, thật sự không nên can thiệp nhiều hơn vào chuyện của chủ nhân .
Lời của chủ nhân đã nói, chính là mệnh lệnh, hắn chỉ cần làm theo là được!
Trong lòng nghĩ thế, Đa Long liền lập tức lui xuống , tiếp tục làm nhiệm vụ âm thầm bảo vệ tiểu điêu nhi . . .
. . .
Đồng Nhạc Nhạc cũng không hề biết chuyện Huyền Lăng Thương phái người âm thầm bảo vệ mình.
Hiện tại, nàng là ăn uống no đủ, liền muốn đi tìm Huyền Lăng Thương .
Lúc này, Huyền Lăng Thương mỗi ngày đều đã trở về từ Ngự Thư Phòng , cùng dùng cơm trưa với nàng!
Vừa nghĩ tới nam nhân tuấn tú tập hợp đủ cả tuấn tú khí phách dịu dàng vào bản thân, đối với chính mình lại cực kì yêu quí, chăm lo từng li từng tí , Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy trong lòng phảng phất dường như được rưới mật , cực kì ngọt ngào.
Vì vậy, Đồng Nhạc Nhạc cũng không quản gương mặt đầy vẻ ủ rũ kia của Tiểu Lô Tử , vắt chân lên cổ liền chạy về hướng tới điện Dưỡng Tâm .
Lúc này nàng đã được chữa trị vài ngày .Vết thương trên người đã sớm không cần quấn băng nữa , cho nên dù đi xa hay đến gần thì nàng đều chạy nhanh như chớp giật.
Tiểu Lô Tử thấy vậy, cũng không quản suy nghĩ nhiều đến mặt khác , chỉ là mang một gương mặt đau khổ thảm thiết mà vội đuổi theo . . .
"Tiểu tổ tông của ta, đợi ta a. . ."
Đối với Tiểu Lô Tử mặt mày lo lắng, Đồng Nhạc Nhạc ngoảnh mặt làm ngơ.
Bởi vì giờ phút này, trong lòng nàng chỉ nghĩ đến Huyền Lăng Thương.
Không biết Huyền Lăng Thương có đang chờ nàng tại điện Dưỡng Tâm Điện không đây! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc chạy nhanh hơn .
Trong thời gian nháy mắt, nàng đã chạy về đến bên trong điện Dưỡng Tâm .
Đến khi Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng chạy vào điện Dưỡng Tâm , đôi mắt đen lúng liếng phảng phất như bảo thạch kia lập tức đảo quanh một vòng .
Khi ánh mắt rơi vào bóng dáng màu vàng đang tùy ý đứng tại cửa, nàng cũng không hề suy nghĩ nhiều mặt khác, chỉ là nhún mũi chân một cái, cả thân thể liền nhanh chóng nhảy vào trong lòng nam nhân .