Giờ phút này, sau khi Tiểu Lô Tử hắt hơi một cái thật mạnh, cuối cùng cũng lập tức thức giấc. Đúng lúc thấy Đồng Nhạc Nhạc vừa cắm đầu lao xuống dưới hồ thì mặt mày vẫn còn buồn bực !
"Tiểu tổ tông của ta, đây là ngươi làm gì ! ?"
Đối với nghi hoặc của Tiểu Lô Tử, Đồng Nhạc Nhạc không để ý chút nào.
Nàng cứ bơi ở trong hồ rất lâu, rốt cục sau khi cảm giác được đã rửa sạch sẽ nước bọt trên người, mới 'roạt' một tiếng, ngoi lên từ trong hồ .
Khi thấy Tiểu Lô Tử ngồi xổm trên bờ, mặt mày nghi hoặc nhìn mình , Đồng Nhạc Nhạc vẫn giữ im lặng, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Mặc dù trong lòng biết là lúc nãy chính mình vác đá ghè chân, nhưng sau khi Đồng Nhạc Nhạc nhảy lên bờ thì vẫn cố ý ra sức vung vẩy thật mạnh , làm nước trên người bắn tung toé lên Tiểu Lô Tử , xem như trả thù !
Thương thay cho Tiểu Lô Tử bị bắn ướt cả người, nhưng vẫn không biết chính mình tại sao lại đắc tội với người này !
Cuối cùng, sau khi Đồng Nhạc Nhạc đã làm khô mọi vết nước trên người, nàng nhìn qua sắc trời một chút thì thấy đã không còn sớm .
Hiện tại Huyền Lăng Thương, hẳn là đang ở tại Ngự Thư Phòng để phê duyệt tấu chương chứ! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức tung chân chạy về hướng tới Ngự Thư Phòng . Nàng muốn đi gặp Huyền Lăng Thương.
Tiểu Lô Tử thấy vậy, không thể làm gì khác hơn là xách cái giỏ trúc lên rồi đuổi theo.
"Tiểu tổ tông của ta, đợi ta a. . ."
. . .
Mặc dù cái chân trước của Đồng Nhạc Nhạc bị thương, nhưng mà hiện tại trong lòng nàng chỉ nghĩ được nhìn thấy Huyền Lăng Thương sớm hơn một chút, cho nên chạy nhanh như chớp .
Đám thị vệ đang đứng tại sân trước cửa Ngự Thư Phòng chỉ cảm thấy trước mắt có một bóng trắng thoáng vụt qua, nhanh đến mức cơ hồ làm cho người ta không phát hiện được.
Đối với con Tiểu Bạch Điêu này, mọi người cũng lấy làm bình thường.
Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng chạy vội tới Ngự Thư Phòng , trong lòng có hơi buồn bực.
Bởi vì trong ngày thường , cánh cửa lớn của Ngự Thư Phòng đa phần là rộng mở, tại sao hôm nay cửa Ngự Thư Phòng lại đóng kín vậy! ?
Chẳng lẽ , Huyền Lăng Thương đang bàn bạc quốc sự cùng đại thần khác ở bên trong ! ?
Không đúng a, coi như bàn bạc quốc sự, nhưng bên ngoài có nhiều thị vệ gác như vậy mà vẫn còn phải đóng cửa sao! ?
Càng nghĩ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng tò mò.
Càng tò mò ! Đồng Nhạc Nhạc càng muốn biết rõ ràng, rốt cuộc lúc này đang xảy ra chuyện gì.
Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc liền từ từ đi tới trước cửa Ngự Thư Phòng.
Đầu tiên là len lén từ khe cửa nhìn vào bên trong .
Chỉ thấy bên trong Ngự Thư Phòng thật im ắng, hình như không có một bóng người .
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cau mày một cái, càng tỏ ra tò mò .
Tại sao Huyền Lăng Thương không ở bên trong vậy! ?
Mỗi ngày vào lúc này, không phải hắn đều phê duyệt tấu chương ở bên trong sao! ?
Trong lòng tò mò, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vươn móng vuốt đẩy cái cửa gỗ chạm trổ vốn chỉ là khép lại.
Cùng với 'kẹt' một tiếng, âm thanh cửa gỗ cọ vào mặt đất vang lên. Còn cánh cửa gỗ vốn chỉ là khép hờ lập tức bị đẩy ra.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhấc chân đi vào bên trong .
Có điều , chân nàng còn chưa đặt trên mặt đất, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có tiếng 'roạt' một tiếng. Nghe thấy thế, Đồng Nhạc Nhạc theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Không nhìn thì còn khá, vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bỗng nhiên xuất hiện cảm giác trái tim nhảy khỏi lồng ngực.
Chỉ thấy một chậu đựng thứ gì đó đen sì sì không biết là vật gì , rơi thẳng trên người nàng rồi đập xuống đất . . .
Chuyện phát sinh đột nhiên, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến đầu óc trống rỗng. Do đang hăm hở định tới đây, nên lúc muốn tránh né thì đã muộn!
Chỉ nghe 'bịch' một tiếng, Đồng Nhạc Nhạc vừa kịp nhắm mắt lại.
Chỉ cảm thấy toàn thân ướt rườn rượt, chun mũi cũng ngửi thấy được là có mùi mực nước . . .
Ngửi, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết , thứ trút trên người nàng rốt cuộc là vật gì . . .
Đó là mực nước. . .
"Tiểu tổ tông của ta, đây là ngươi làm gì ! ?"
Đối với nghi hoặc của Tiểu Lô Tử, Đồng Nhạc Nhạc không để ý chút nào.
Nàng cứ bơi ở trong hồ rất lâu, rốt cục sau khi cảm giác được đã rửa sạch sẽ nước bọt trên người, mới 'roạt' một tiếng, ngoi lên từ trong hồ .
Khi thấy Tiểu Lô Tử ngồi xổm trên bờ, mặt mày nghi hoặc nhìn mình , Đồng Nhạc Nhạc vẫn giữ im lặng, cũng không biết nên nói cái gì cho phải.
Mặc dù trong lòng biết là lúc nãy chính mình vác đá ghè chân, nhưng sau khi Đồng Nhạc Nhạc nhảy lên bờ thì vẫn cố ý ra sức vung vẩy thật mạnh , làm nước trên người bắn tung toé lên Tiểu Lô Tử , xem như trả thù !
Thương thay cho Tiểu Lô Tử bị bắn ướt cả người, nhưng vẫn không biết chính mình tại sao lại đắc tội với người này !
Cuối cùng, sau khi Đồng Nhạc Nhạc đã làm khô mọi vết nước trên người, nàng nhìn qua sắc trời một chút thì thấy đã không còn sớm .
Hiện tại Huyền Lăng Thương, hẳn là đang ở tại Ngự Thư Phòng để phê duyệt tấu chương chứ! ?
Nghĩ tới đây, Đồng Nhạc Nhạc liền lập tức tung chân chạy về hướng tới Ngự Thư Phòng . Nàng muốn đi gặp Huyền Lăng Thương.
Tiểu Lô Tử thấy vậy, không thể làm gì khác hơn là xách cái giỏ trúc lên rồi đuổi theo.
"Tiểu tổ tông của ta, đợi ta a. . ."
. . .
Mặc dù cái chân trước của Đồng Nhạc Nhạc bị thương, nhưng mà hiện tại trong lòng nàng chỉ nghĩ được nhìn thấy Huyền Lăng Thương sớm hơn một chút, cho nên chạy nhanh như chớp .
Đám thị vệ đang đứng tại sân trước cửa Ngự Thư Phòng chỉ cảm thấy trước mắt có một bóng trắng thoáng vụt qua, nhanh đến mức cơ hồ làm cho người ta không phát hiện được.
Đối với con Tiểu Bạch Điêu này, mọi người cũng lấy làm bình thường.
Vào lúc Đồng Nhạc Nhạc nhanh chóng chạy vội tới Ngự Thư Phòng , trong lòng có hơi buồn bực.
Bởi vì trong ngày thường , cánh cửa lớn của Ngự Thư Phòng đa phần là rộng mở, tại sao hôm nay cửa Ngự Thư Phòng lại đóng kín vậy! ?
Chẳng lẽ , Huyền Lăng Thương đang bàn bạc quốc sự cùng đại thần khác ở bên trong ! ?
Không đúng a, coi như bàn bạc quốc sự, nhưng bên ngoài có nhiều thị vệ gác như vậy mà vẫn còn phải đóng cửa sao! ?
Càng nghĩ, trong lòng Đồng Nhạc Nhạc càng tò mò.
Càng tò mò ! Đồng Nhạc Nhạc càng muốn biết rõ ràng, rốt cuộc lúc này đang xảy ra chuyện gì.
Kết quả là, Đồng Nhạc Nhạc liền từ từ đi tới trước cửa Ngự Thư Phòng.
Đầu tiên là len lén từ khe cửa nhìn vào bên trong .
Chỉ thấy bên trong Ngự Thư Phòng thật im ắng, hình như không có một bóng người .
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc cau mày một cái, càng tỏ ra tò mò .
Tại sao Huyền Lăng Thương không ở bên trong vậy! ?
Mỗi ngày vào lúc này, không phải hắn đều phê duyệt tấu chương ở bên trong sao! ?
Trong lòng tò mò, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi vươn móng vuốt đẩy cái cửa gỗ chạm trổ vốn chỉ là khép lại.
Cùng với 'kẹt' một tiếng, âm thanh cửa gỗ cọ vào mặt đất vang lên. Còn cánh cửa gỗ vốn chỉ là khép hờ lập tức bị đẩy ra.
Thấy vậy, Đồng Nhạc Nhạc không khỏi nhấc chân đi vào bên trong .
Có điều , chân nàng còn chưa đặt trên mặt đất, chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu có tiếng 'roạt' một tiếng. Nghe thấy thế, Đồng Nhạc Nhạc theo bản năng ngẩng đầu nhìn lên.
Không nhìn thì còn khá, vừa nhìn, Đồng Nhạc Nhạc chỉ cảm thấy bỗng nhiên xuất hiện cảm giác trái tim nhảy khỏi lồng ngực.
Chỉ thấy một chậu đựng thứ gì đó đen sì sì không biết là vật gì , rơi thẳng trên người nàng rồi đập xuống đất . . .
Chuyện phát sinh đột nhiên, Đồng Nhạc Nhạc sợ đến đầu óc trống rỗng. Do đang hăm hở định tới đây, nên lúc muốn tránh né thì đã muộn!
Chỉ nghe 'bịch' một tiếng, Đồng Nhạc Nhạc vừa kịp nhắm mắt lại.
Chỉ cảm thấy toàn thân ướt rườn rượt, chun mũi cũng ngửi thấy được là có mùi mực nước . . .
Ngửi, Đồng Nhạc Nhạc cũng biết , thứ trút trên người nàng rốt cuộc là vật gì . . .
Đó là mực nước. . .