Về phần tại sao không cùng lúc rời đi? Trong đó Trần Y Y cùng Sở Minh Yến cũng đã có suy tính.
Đầu tiên là bọn hạ nhân của Sở gia, đều đã ở Sở gia làm rất nhiều năm, Sở Minh Yến không có cách nào cứ như vậy bỏ của chạy lấy người.
Mà chuyện ngày hôm quá phát sinh quá đột ngột, mấy cửa hàng của Sở gia Sở Minh Yến còn muốn nghĩ biện pháp an trí.
Điểm trọng yếu nhất chính là, nếu bọn họ cùng rời đi, thời điểm rời đi nhất định sẽ gây sự chú ý cho người khác.
Dù sao Sở gia cả một nhà như thế, chủ nhà đột nhiên đều không thấy, không muốn gây sự chú ý cho người khác cũng khó.
Những người kia tuyệt đối sẽ không tùy tiện bỏ qua cho người Sở gia.
Nếu trêи đường bọn họ chạy trốn, có người lén lút đi theo hoặc là nửa đường bị bắt.
Đến lúc đó các nàng tứ cố vô thân, nói không chừng kết cục sẽ càng thêm thê thảm.
Cho nên Sở Minh Yến cùng Trần Y Y thương lượng một chút, mới quyết định trước tiên đem lão phu nhân cùng Sở Trác đưa đi.
Bởi vì bọn họ một người thâm cư nội trạch, một người thân thể không tốt.
Cho dù bọn họ một thời gian dài không xuất hiện ở bên ngoài, bất luận là kẻ nào cũng sẽ không hoài nghi.
Nhưng là Sở Minh Yến sẽ không giống như vậy, nếu như nàng biến mất một hai ngày, vô luận là người nào cũng đều phát hiện ra mánh khoé.
Cho nên Sở Minh Yến không thể tùy tiện rời đi, nàng nhất định phải lưu lại đến cuối cùng rồi mới có thể rời đi.
Mà Trần Y Y không rời đi bởi vì hai nguyên nhân, một là nàng không yên lòng về Sở Minh Yến, hai là nàng còn muốn thay đồ ngốc kia báo thù rửa hận.
Nguyên bản kế hoạch của Trần Y Y cùng Sở Minh Yến thực sự ổn thoả, sau khi đem lão phu nhân cùng Sở Trác đưa đi, hai người bọn họ cũng sẽ không còn nỗi lo nào nữa, làm chuyện gì cũng đều có thể buông tay ra mà làm.
Nhưng các nàng không nghĩ tới chính là, xảy ra một chút ngoài ý muốn, chính là Sở Trác kia.
Sở Trác tỉnh lại sau cơn hôn mê, liền không nguyện ý cho người khác chạm vào hắn, ngược lại so với trước đó càng thêm dính Trần Y Y.
Nói đến hắn cũng coi như trong hoạ có phúc, bởi vì hoạ sát thân ngày hôm qua, Sở Trác có thể biểu đạt hỉ nộ ( vui buồn) của chính mình.
Sở Minh Yến khi biết được chuyện này, thiếu chút nữa vui đến phát khóc.
Sở Minh Yến cùng những người khác đều cảm thấy, đây là trời cao đang thương cảm Sở Trác.
Chỉ có Trần Y Y tự mình biết, không phải trời cao thương cảm hắn, mà là cái vị nương tử như nàng đau lòng hắn.
Ngày hôm qua lúc đại phu xem thương thế cho Sở Trác, sắc mặt vô cùng không dễ nhìn.
Bởi vì bệnh cũ trước kia ở chỗ đó của Sở Trác, lại một lần nữa nhận lấy trọng thương.
Cũng là nguyên nhân mà Sở Trác đột nhiên phát bệnh điên.
Ngược dòng thời gian trở về ngày hôm qua, Trần Y Y theo Hỉ nha rời đi không lâu.
Có một nam nhân mang mạng che mặt màu đen, đột nhiên xông vào chỗ viện tử của nhị gia.
Lúc ấy Vân Bích đang ở phòng bếp sắc thuốc cho nhị gia, trong phòng chỉ còn Thang Viên chuẩn bị cho nhị gia nghỉ ngơi.
Thang Viên đang giúp nhị gia chải tóc, đã nhìn thấy một thân ảnh cao to xông vào.
Phản ứng đầu tiên của Thang Viên chính là bảo hộ trước mặt nhị gia, sau đó lớn tiếng hét ầm lên.
Thang Viên biết mình không phải là đối thủ người kia, Nhị gia lại là cái người không biết nguy hiểm, nàng chỉ có thể dùng cách này để kêu mọi người đến.
Nam nhân kia vừa nghe tiếng Thang Viên hét lên, liền tiến lên hai bước đánh một chưởng làm Thang Viên hôn mê.
Thời điểm Vân Bích từ bên ngoài xông vào, đã nhìn thấy nam nhân kia nắm lấy tóc nhị gia, hung hăng hướng tới góc bàn trang điểm đánh tới.
Nhị gia ngay từ đầu không có bất kỳ phản ứng nào, đột nhiên đụng phải bệnh cũ sau cái ót, mới bởi vì đau đớn kịch liệt mà phát bệnh điên.
Ngay lúc đó Vân Bích sợ đến mức choáng váng, nàng tận mắt nhìn thấy nhị gia giống như là bị điên, mặc kệ tóc của chính mình đang bị người ta nắm lấy, lập tức bẻ gãy cánh tay của người kia.
Cũng chính bởi vì lúc nhị gia nổi điên, bẻ gãy cánh tay của nam nhân kia.
Mới khiến cho nam nhân kia không có cánh nào lập tức chạy trốn, bị người của Sở gia bắt được.
Hôm qua Trần Y Y sau khi đợi đại phu rời đi, liền đem đan dược trong không gian lấy ra.
Trong tiểu thuyết, một nhà Trần Tú Tú có thể sống sót trong đại loạn, về sau lại sống tốt như thế, không chỉ bởi vì Trần Tú Tú có không gian tùy thân.
Mà còn bởi vì trong tay Trần Tú Tú, có một hộp gấm màu đỏ thẫm.
Trong cái hộp gấm này, có ba viên đan dược.
Ba viên đan dược này là Thánh phẩm chữa thương.
Trần Tú Tú cũng nhờ viên đan dược này, mà cứu được Trần Bách Sam và Trần phu nhân thiếu chút nữa mất mạng.
Trần Y Y vốn là muốn, đem ba viên đan dược này để đó, đợi đến lúc chính mình cần thì liền dùng.
Nhưng sau khi nàng nghe được lời đại phu nói, biết vết thương cũ của Sở Trác bị tổn thương thêm, cuộc sống về sau ngoại trừ vừa điên vừa ngốc, còn phải chịu cơn nhức đầu tra tấn.
Trần Y Y đau lòng hắn, cảm thấy hắn không nên gặp phải những chuyện này.
Nàng thấy đồ ngốc này trong cơn hôn mê vẫn nhíu mày, nhất thời nhịn không được đem cho hắn một viên đan dược.
Sau khi hắn ăn đan dược Trần Y Y liền phát hiện, lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được sắc mặt hắn đang khôi phục huyết sắc, ngay cả lông mày đang nhíu chặt cũng giãn ra.
Chờ đến giữa trưa ngày thứ hai, Sở Trác sau khi tỉnh lại.
Thang Viên muốn hầu hạ Sở Trác đứng dậy, Sở Trác một mực không biểu lộ trêи mặt bất cứ thứ gì, lộ ra một tia cảm xúc giống như bài xích.
Thang Viên cho là lúc ấy mình nhìn thấy điều đó, liền đem chuyện này nói với Trần Y Y.
Trần Y Y nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc, nàng trở lại trong phòng nhìn Sở Trác.
Đã nhìn thấy Sở Trác tự mình xuống giường, tại lúc nhìn thấy nàng hắn hết sức chủ động kéo tay Trần Y Y.
Lúc ấy Trần Y Y thập phần sợ hãi, sợ hãi nàng cho Sở Trác một viên đan dược, đem bệnh ngốc cùng bệnh điên của hắn đều chữa khỏi.
Trần Y Y ngây ngốc đứng tại chỗ, thiếu chút nữa không nhịn được hất tay Sở Trác ra.
Ngay tại thời điểm nàng kinh nghi bất động, Sở Trác vẫn như cũ không có biểu lộ gì trêи mặt, thần sắc hiện lên một tia ủy khuất.
Hắn thập phần chậm chạp dơ tay lên, sau đó chỉ vào đầu mình nửa ngày mới phun ra một chữ.
” Đau!”
Đại khái là bởi vì nhiều năm không lên tiếng, Sở Trác phát ra cái chữ này âm rất không tiêu chuẩn. Thanh âm nghe qua cũng hết sức khó nghe.
Trần Y Y nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn ngơ ngác trước mắt, đột nhiên cảm thấy tâm như bị đột kϊƈɦ.
Làm sao bây giờ? Tiểu gia hỏa này có chút đáng yêu nha.
Về sau Trần Y Y lại thăm dò hắn mấy lần, phát hiện Sở Trác vẫn ngốc như cũ mới yên lòng.
Không phải nàng không hy vọng Sở Trác trở thành người bình thường, mà là sợ hãi sau khi hắn biến thành người bình thường, sẽ đem những hành vi kỳ quái trước đó của nàng nói ra.
Trần Y Y thật vật vả mới xuyên qua gặp tình cảnh này, tìm được một khối thân thể không ốm đau.
Nàng còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống, bởi vì trước kia chủ quan, mà bị người ta xem như yêu quái muốn đốt?
Trần Y Y cảm thấy bản thân trước kia,thật đúng là quá sơ suất.
Bởi vì trước kia không có cảm giác Sở Trác tồn tại, liền thật sự coi người này thành không khí.
Bất quá cũng may Sở Trác vẫn ngốc như cũ ….
Về sau Sở Minh Yến muốn đem lão phu nhân cùng Sở Trác đưa đi, Sở Trác giống như hài tử cá biệt không chịu nghe lời.
Hắn nhìn cũng không nhìn Sở Minh Yến một cái, chỉ là dùng sức lôi kéo tay Trần Y Y.
Sở Minh Yến cùng Trần Y Y thuyết phục hơn nửa ngày, cũng không thể lay chuyển Sở Trác một chút.
Sở Minh Yến đau lòng nhị ca mình, thấy như vậy cũng không tiếp tục bức bách.
Nàng lo lắng nhị ca duy nhất một điểm, không muốn bởi vì mình ràng buộc nhị ca, mà làm cho hắn trong lòng ghi hận mình.
Vì thế chức trách lớn chiếu cố Sở Trác, đã bị Sở Minh Yến giao vào trong tay Trần Y Y.
Trần Y Y thật ra cũng muốn cự tuyệt, nàng không muốn hầu hạ người khác.
Nhưng là nàng không nghĩ là nàng hoàn toàn không muốn, Sở Trác thế mà dính lấy nàng không thôi, Trần Y Y cũng chỉ có thể hơi cố gắng chiếu cố hắn một chút.
Bởi vì lão phu nhân thân thể không tốt, trêи đường không thể thiếu người đáng tin cậy chăm sóc.
Sở Minh Yến cho người đáng tín nhiệm nhất là quản sự, bọn người Thang Viên, cùng mang theo lão phu nhân rời đi.
Nếu bọn họ đã muốn rời đi không thể tới nơi người ta có thể dễ dàng tìm ra được, nhất định phải tìm một chỗ ẩn nấp mà ít người biết đến.
Lão quản sự có một người bà con xa, sống ở tại một tiểu sơn thôn gọi là Vô Hoa thôn.
Nghe lão quản gia nói, nơi đó thập phần hoang vu hẻo lánh, rất phù hợp với yêu cầu của Trần Y Y.
Cho nên mấy người liền thương lượng tốt, về sau liền sống tại Vô Hoa thôn.
Mặc dù ở nơi đó cuộc sống rất khổ cực, nhưng ít ra có thể cam đoan một nhà bình yên.
Sở Minh Yến tin tưởng đại ca sẽ trở về, nàng cảm thấy chỉ cần bọn họ có thể còn sống,một ngày nào đó có thể đợi được đại ca trở về.
Mấy ngày sau, Sở Minh Yến cùng Trần Y Y bề bộn nhiều việc.
Sở Minh Yến làm theo ý của Trần Y Y, đầu tiên là đem tên nam nhân vừa bắt được đưa đi quan phủ.
Sau đó cho Hỉ nha một chút tiền, đem nàng ta đuổi ra khỏi Sở gia.
Đưa tên kia lên quan, là bởi vì muốn kinh sợ những người đối với Sở gia muốn động thủ.
Mặc dù bọn họ biết rằng, quan phủ không chỉ không tìm ra người đứng phía sau, nói không chừng còn giúp đỡ yểm trợ cho hung thủ.
Nhưng là cũng chính bởi vì như vậy, hung thủ sẽ nể mặt quan phủ, mà thu liễm một chút tay chân của mình.
Về phần Hỉ nha, Sở Minh Yến cảm thấy mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Mặc dù nàng ta cũng là người đáng thương, nhưng là nàng ta có đáng thương cũng không thể lấy lý do đó mà đi tổn thương người khác.
Về sau Trần Y Y cho người truyền ra lời đồn đại, nói Sở nhị gia triệt để điên rồi.
Cùng lấy lý do hạ nhân Sở gia chăm sóc nhị gia không tốt, giận chó đánh mèo đem mấy người hạ nhân từng nhóm đuổi ra khỏi Sở gia.
Trước đó Trần Y Y vì đối phó đám hài tử ác độc đã khi dễ Sở Trác, mua mấy cái tiểu ăn mày này trở về.
Mấy tiểu ăn mày này nhận ân tình của nàng, đối với Trần Y Y thập phần chân thành.
Trần Y Y từ chỗ Sở Minh Yến cầm không ít bạc, sau đó toàn bộ đều phân phát cho mấy tiểu ăn mày này.
Trần Y Y vỗ vỗ đầu một tiểu gia hoả trong số đó ” Ta nói lời này, các người nhất định phải nhớ rõ.
Các ngươi cầm lấy số tiền này, phân cho những đám ăn mày khác trong thành.
Sau đó bảo bọn họ đến viện Phúc Đức, Hoà Xuân Trai, Thịnh Hoà tiền trang …. Gây cho bọn họ một chút phiền toái.
Nhớ kỹ các ngươi bảo bọn họ chỉ cần quậy phá trong ngày mười tám này.
Sau khi làm xong lập tức cầm tiền ra khỏi thành, tìm một cái tiểu sơn thôn hoặc thị trấn vắng vẻ mà sống ”
Trần Y Y xuất tiền kêu bọn họ đi gây phiền phức là vì báo thù cho Sở Trác.
Vốn dĩ nàng muốn tự mình đi, nhưng bất đắt dĩ lại có thêm một Sở Trác.
Để cho bọn họ đi phá vào ngày mười tám là bởi vì trong ngày này Sở Minh Yến cùng Trần Y Y sẽ mang theo Sở Trác chạy trốn.
Sau khi đám ăn mày này náo loạn xong, rất nhiều người bao gồm cả Hứa tam gia cũng không có thời gian quản việc của đám người Trần Y Y.
Về phần tại sao chỉ để bọn họ làm loạn một ngày thôi, là bởi vì náo quá lâu sẽ khiến quan phủ chú ý đến.
Đến lúc đó quan phủ xuất động, những tên tiểu ăn mày kia liền xong.
Không bao lâu nữa, thiên hạ sẽ đại loạn.
Trần Y Y kêu bọn họ đi đến địa phương vắng vẻ, là bởi vì an toàn của bọn họ mà suy nghĩ.
Bởi vì thời điểm đại loạn chân chính, phản quân chủ yếu công chiếm các thành, trấn lớn.
Làng tương đối nhỏ, có vẻ vắng vẻ rất ít phản quân đi qua.
Cho nên so sánh như vậy, những địa phương này sẽ tương đối an toàn.
Chỉ cần tại thời điểm bọn họ gặp nguy hiểm, lén lút tránh đi một chút đều có thể tránh được những nguy hiểm không cần thiết.
Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì mà bọn họ phải đưa lão phu nhân đến một địa phương vắng vẻ như Vô Hoa thôn.
Đầu tiên là bọn hạ nhân của Sở gia, đều đã ở Sở gia làm rất nhiều năm, Sở Minh Yến không có cách nào cứ như vậy bỏ của chạy lấy người.
Mà chuyện ngày hôm quá phát sinh quá đột ngột, mấy cửa hàng của Sở gia Sở Minh Yến còn muốn nghĩ biện pháp an trí.
Điểm trọng yếu nhất chính là, nếu bọn họ cùng rời đi, thời điểm rời đi nhất định sẽ gây sự chú ý cho người khác.
Dù sao Sở gia cả một nhà như thế, chủ nhà đột nhiên đều không thấy, không muốn gây sự chú ý cho người khác cũng khó.
Những người kia tuyệt đối sẽ không tùy tiện bỏ qua cho người Sở gia.
Nếu trêи đường bọn họ chạy trốn, có người lén lút đi theo hoặc là nửa đường bị bắt.
Đến lúc đó các nàng tứ cố vô thân, nói không chừng kết cục sẽ càng thêm thê thảm.
Cho nên Sở Minh Yến cùng Trần Y Y thương lượng một chút, mới quyết định trước tiên đem lão phu nhân cùng Sở Trác đưa đi.
Bởi vì bọn họ một người thâm cư nội trạch, một người thân thể không tốt.
Cho dù bọn họ một thời gian dài không xuất hiện ở bên ngoài, bất luận là kẻ nào cũng sẽ không hoài nghi.
Nhưng là Sở Minh Yến sẽ không giống như vậy, nếu như nàng biến mất một hai ngày, vô luận là người nào cũng đều phát hiện ra mánh khoé.
Cho nên Sở Minh Yến không thể tùy tiện rời đi, nàng nhất định phải lưu lại đến cuối cùng rồi mới có thể rời đi.
Mà Trần Y Y không rời đi bởi vì hai nguyên nhân, một là nàng không yên lòng về Sở Minh Yến, hai là nàng còn muốn thay đồ ngốc kia báo thù rửa hận.
Nguyên bản kế hoạch của Trần Y Y cùng Sở Minh Yến thực sự ổn thoả, sau khi đem lão phu nhân cùng Sở Trác đưa đi, hai người bọn họ cũng sẽ không còn nỗi lo nào nữa, làm chuyện gì cũng đều có thể buông tay ra mà làm.
Nhưng các nàng không nghĩ tới chính là, xảy ra một chút ngoài ý muốn, chính là Sở Trác kia.
Sở Trác tỉnh lại sau cơn hôn mê, liền không nguyện ý cho người khác chạm vào hắn, ngược lại so với trước đó càng thêm dính Trần Y Y.
Nói đến hắn cũng coi như trong hoạ có phúc, bởi vì hoạ sát thân ngày hôm qua, Sở Trác có thể biểu đạt hỉ nộ ( vui buồn) của chính mình.
Sở Minh Yến khi biết được chuyện này, thiếu chút nữa vui đến phát khóc.
Sở Minh Yến cùng những người khác đều cảm thấy, đây là trời cao đang thương cảm Sở Trác.
Chỉ có Trần Y Y tự mình biết, không phải trời cao thương cảm hắn, mà là cái vị nương tử như nàng đau lòng hắn.
Ngày hôm qua lúc đại phu xem thương thế cho Sở Trác, sắc mặt vô cùng không dễ nhìn.
Bởi vì bệnh cũ trước kia ở chỗ đó của Sở Trác, lại một lần nữa nhận lấy trọng thương.
Cũng là nguyên nhân mà Sở Trác đột nhiên phát bệnh điên.
Ngược dòng thời gian trở về ngày hôm qua, Trần Y Y theo Hỉ nha rời đi không lâu.
Có một nam nhân mang mạng che mặt màu đen, đột nhiên xông vào chỗ viện tử của nhị gia.
Lúc ấy Vân Bích đang ở phòng bếp sắc thuốc cho nhị gia, trong phòng chỉ còn Thang Viên chuẩn bị cho nhị gia nghỉ ngơi.
Thang Viên đang giúp nhị gia chải tóc, đã nhìn thấy một thân ảnh cao to xông vào.
Phản ứng đầu tiên của Thang Viên chính là bảo hộ trước mặt nhị gia, sau đó lớn tiếng hét ầm lên.
Thang Viên biết mình không phải là đối thủ người kia, Nhị gia lại là cái người không biết nguy hiểm, nàng chỉ có thể dùng cách này để kêu mọi người đến.
Nam nhân kia vừa nghe tiếng Thang Viên hét lên, liền tiến lên hai bước đánh một chưởng làm Thang Viên hôn mê.
Thời điểm Vân Bích từ bên ngoài xông vào, đã nhìn thấy nam nhân kia nắm lấy tóc nhị gia, hung hăng hướng tới góc bàn trang điểm đánh tới.
Nhị gia ngay từ đầu không có bất kỳ phản ứng nào, đột nhiên đụng phải bệnh cũ sau cái ót, mới bởi vì đau đớn kịch liệt mà phát bệnh điên.
Ngay lúc đó Vân Bích sợ đến mức choáng váng, nàng tận mắt nhìn thấy nhị gia giống như là bị điên, mặc kệ tóc của chính mình đang bị người ta nắm lấy, lập tức bẻ gãy cánh tay của người kia.
Cũng chính bởi vì lúc nhị gia nổi điên, bẻ gãy cánh tay của nam nhân kia.
Mới khiến cho nam nhân kia không có cánh nào lập tức chạy trốn, bị người của Sở gia bắt được.
Hôm qua Trần Y Y sau khi đợi đại phu rời đi, liền đem đan dược trong không gian lấy ra.
Trong tiểu thuyết, một nhà Trần Tú Tú có thể sống sót trong đại loạn, về sau lại sống tốt như thế, không chỉ bởi vì Trần Tú Tú có không gian tùy thân.
Mà còn bởi vì trong tay Trần Tú Tú, có một hộp gấm màu đỏ thẫm.
Trong cái hộp gấm này, có ba viên đan dược.
Ba viên đan dược này là Thánh phẩm chữa thương.
Trần Tú Tú cũng nhờ viên đan dược này, mà cứu được Trần Bách Sam và Trần phu nhân thiếu chút nữa mất mạng.
Trần Y Y vốn là muốn, đem ba viên đan dược này để đó, đợi đến lúc chính mình cần thì liền dùng.
Nhưng sau khi nàng nghe được lời đại phu nói, biết vết thương cũ của Sở Trác bị tổn thương thêm, cuộc sống về sau ngoại trừ vừa điên vừa ngốc, còn phải chịu cơn nhức đầu tra tấn.
Trần Y Y đau lòng hắn, cảm thấy hắn không nên gặp phải những chuyện này.
Nàng thấy đồ ngốc này trong cơn hôn mê vẫn nhíu mày, nhất thời nhịn không được đem cho hắn một viên đan dược.
Sau khi hắn ăn đan dược Trần Y Y liền phát hiện, lấy tốc độ bằng mắt thường có thể thấy được sắc mặt hắn đang khôi phục huyết sắc, ngay cả lông mày đang nhíu chặt cũng giãn ra.
Chờ đến giữa trưa ngày thứ hai, Sở Trác sau khi tỉnh lại.
Thang Viên muốn hầu hạ Sở Trác đứng dậy, Sở Trác một mực không biểu lộ trêи mặt bất cứ thứ gì, lộ ra một tia cảm xúc giống như bài xích.
Thang Viên cho là lúc ấy mình nhìn thấy điều đó, liền đem chuyện này nói với Trần Y Y.
Trần Y Y nghe vậy vẻ mặt kinh ngạc, nàng trở lại trong phòng nhìn Sở Trác.
Đã nhìn thấy Sở Trác tự mình xuống giường, tại lúc nhìn thấy nàng hắn hết sức chủ động kéo tay Trần Y Y.
Lúc ấy Trần Y Y thập phần sợ hãi, sợ hãi nàng cho Sở Trác một viên đan dược, đem bệnh ngốc cùng bệnh điên của hắn đều chữa khỏi.
Trần Y Y ngây ngốc đứng tại chỗ, thiếu chút nữa không nhịn được hất tay Sở Trác ra.
Ngay tại thời điểm nàng kinh nghi bất động, Sở Trác vẫn như cũ không có biểu lộ gì trêи mặt, thần sắc hiện lên một tia ủy khuất.
Hắn thập phần chậm chạp dơ tay lên, sau đó chỉ vào đầu mình nửa ngày mới phun ra một chữ.
” Đau!”
Đại khái là bởi vì nhiều năm không lên tiếng, Sở Trác phát ra cái chữ này âm rất không tiêu chuẩn. Thanh âm nghe qua cũng hết sức khó nghe.
Trần Y Y nhìn thấy gương mặt nhỏ nhắn ngơ ngác trước mắt, đột nhiên cảm thấy tâm như bị đột kϊƈɦ.
Làm sao bây giờ? Tiểu gia hỏa này có chút đáng yêu nha.
Về sau Trần Y Y lại thăm dò hắn mấy lần, phát hiện Sở Trác vẫn ngốc như cũ mới yên lòng.
Không phải nàng không hy vọng Sở Trác trở thành người bình thường, mà là sợ hãi sau khi hắn biến thành người bình thường, sẽ đem những hành vi kỳ quái trước đó của nàng nói ra.
Trần Y Y thật vật vả mới xuyên qua gặp tình cảnh này, tìm được một khối thân thể không ốm đau.
Nàng còn chưa kịp hưởng thụ cuộc sống, bởi vì trước kia chủ quan, mà bị người ta xem như yêu quái muốn đốt?
Trần Y Y cảm thấy bản thân trước kia,thật đúng là quá sơ suất.
Bởi vì trước kia không có cảm giác Sở Trác tồn tại, liền thật sự coi người này thành không khí.
Bất quá cũng may Sở Trác vẫn ngốc như cũ ….
Về sau Sở Minh Yến muốn đem lão phu nhân cùng Sở Trác đưa đi, Sở Trác giống như hài tử cá biệt không chịu nghe lời.
Hắn nhìn cũng không nhìn Sở Minh Yến một cái, chỉ là dùng sức lôi kéo tay Trần Y Y.
Sở Minh Yến cùng Trần Y Y thuyết phục hơn nửa ngày, cũng không thể lay chuyển Sở Trác một chút.
Sở Minh Yến đau lòng nhị ca mình, thấy như vậy cũng không tiếp tục bức bách.
Nàng lo lắng nhị ca duy nhất một điểm, không muốn bởi vì mình ràng buộc nhị ca, mà làm cho hắn trong lòng ghi hận mình.
Vì thế chức trách lớn chiếu cố Sở Trác, đã bị Sở Minh Yến giao vào trong tay Trần Y Y.
Trần Y Y thật ra cũng muốn cự tuyệt, nàng không muốn hầu hạ người khác.
Nhưng là nàng không nghĩ là nàng hoàn toàn không muốn, Sở Trác thế mà dính lấy nàng không thôi, Trần Y Y cũng chỉ có thể hơi cố gắng chiếu cố hắn một chút.
Bởi vì lão phu nhân thân thể không tốt, trêи đường không thể thiếu người đáng tin cậy chăm sóc.
Sở Minh Yến cho người đáng tín nhiệm nhất là quản sự, bọn người Thang Viên, cùng mang theo lão phu nhân rời đi.
Nếu bọn họ đã muốn rời đi không thể tới nơi người ta có thể dễ dàng tìm ra được, nhất định phải tìm một chỗ ẩn nấp mà ít người biết đến.
Lão quản sự có một người bà con xa, sống ở tại một tiểu sơn thôn gọi là Vô Hoa thôn.
Nghe lão quản gia nói, nơi đó thập phần hoang vu hẻo lánh, rất phù hợp với yêu cầu của Trần Y Y.
Cho nên mấy người liền thương lượng tốt, về sau liền sống tại Vô Hoa thôn.
Mặc dù ở nơi đó cuộc sống rất khổ cực, nhưng ít ra có thể cam đoan một nhà bình yên.
Sở Minh Yến tin tưởng đại ca sẽ trở về, nàng cảm thấy chỉ cần bọn họ có thể còn sống,một ngày nào đó có thể đợi được đại ca trở về.
Mấy ngày sau, Sở Minh Yến cùng Trần Y Y bề bộn nhiều việc.
Sở Minh Yến làm theo ý của Trần Y Y, đầu tiên là đem tên nam nhân vừa bắt được đưa đi quan phủ.
Sau đó cho Hỉ nha một chút tiền, đem nàng ta đuổi ra khỏi Sở gia.
Đưa tên kia lên quan, là bởi vì muốn kinh sợ những người đối với Sở gia muốn động thủ.
Mặc dù bọn họ biết rằng, quan phủ không chỉ không tìm ra người đứng phía sau, nói không chừng còn giúp đỡ yểm trợ cho hung thủ.
Nhưng là cũng chính bởi vì như vậy, hung thủ sẽ nể mặt quan phủ, mà thu liễm một chút tay chân của mình.
Về phần Hỉ nha, Sở Minh Yến cảm thấy mình đã hết lòng quan tâm giúp đỡ.
Mặc dù nàng ta cũng là người đáng thương, nhưng là nàng ta có đáng thương cũng không thể lấy lý do đó mà đi tổn thương người khác.
Về sau Trần Y Y cho người truyền ra lời đồn đại, nói Sở nhị gia triệt để điên rồi.
Cùng lấy lý do hạ nhân Sở gia chăm sóc nhị gia không tốt, giận chó đánh mèo đem mấy người hạ nhân từng nhóm đuổi ra khỏi Sở gia.
Trước đó Trần Y Y vì đối phó đám hài tử ác độc đã khi dễ Sở Trác, mua mấy cái tiểu ăn mày này trở về.
Mấy tiểu ăn mày này nhận ân tình của nàng, đối với Trần Y Y thập phần chân thành.
Trần Y Y từ chỗ Sở Minh Yến cầm không ít bạc, sau đó toàn bộ đều phân phát cho mấy tiểu ăn mày này.
Trần Y Y vỗ vỗ đầu một tiểu gia hoả trong số đó ” Ta nói lời này, các người nhất định phải nhớ rõ.
Các ngươi cầm lấy số tiền này, phân cho những đám ăn mày khác trong thành.
Sau đó bảo bọn họ đến viện Phúc Đức, Hoà Xuân Trai, Thịnh Hoà tiền trang …. Gây cho bọn họ một chút phiền toái.
Nhớ kỹ các ngươi bảo bọn họ chỉ cần quậy phá trong ngày mười tám này.
Sau khi làm xong lập tức cầm tiền ra khỏi thành, tìm một cái tiểu sơn thôn hoặc thị trấn vắng vẻ mà sống ”
Trần Y Y xuất tiền kêu bọn họ đi gây phiền phức là vì báo thù cho Sở Trác.
Vốn dĩ nàng muốn tự mình đi, nhưng bất đắt dĩ lại có thêm một Sở Trác.
Để cho bọn họ đi phá vào ngày mười tám là bởi vì trong ngày này Sở Minh Yến cùng Trần Y Y sẽ mang theo Sở Trác chạy trốn.
Sau khi đám ăn mày này náo loạn xong, rất nhiều người bao gồm cả Hứa tam gia cũng không có thời gian quản việc của đám người Trần Y Y.
Về phần tại sao chỉ để bọn họ làm loạn một ngày thôi, là bởi vì náo quá lâu sẽ khiến quan phủ chú ý đến.
Đến lúc đó quan phủ xuất động, những tên tiểu ăn mày kia liền xong.
Không bao lâu nữa, thiên hạ sẽ đại loạn.
Trần Y Y kêu bọn họ đi đến địa phương vắng vẻ, là bởi vì an toàn của bọn họ mà suy nghĩ.
Bởi vì thời điểm đại loạn chân chính, phản quân chủ yếu công chiếm các thành, trấn lớn.
Làng tương đối nhỏ, có vẻ vắng vẻ rất ít phản quân đi qua.
Cho nên so sánh như vậy, những địa phương này sẽ tương đối an toàn.
Chỉ cần tại thời điểm bọn họ gặp nguy hiểm, lén lút tránh đi một chút đều có thể tránh được những nguy hiểm không cần thiết.
Đây cũng là nguyên nhân vì cái gì mà bọn họ phải đưa lão phu nhân đến một địa phương vắng vẻ như Vô Hoa thôn.