Trước ngày mười tám, thời gian còn không tới hai ngày.
Trần Y Y cùng Sở Minh Yến tại đây đã sắp xếp xong xuôi tiểu nhị bên trong cửa hàng.
Đợi đến ngày mười tám, liền đem hàng hoá bên trong cửa hàng, lấy phương thức bán lỗ vốn bán đi.
Ngày mười tám ấy, trong thành tuyệt đối thập phần náo nhiệt.
Trần Y Y, Sở Minh Yến có thể thừa cơ mang theo Sở Trác ra khỏi thành.
Chẳng qua là kế hoạch không đuổi kịp biến hoá, đêm ngày mười bảy hôm đó liền thay đổi.
Bởi vì hiện tại hộ viện cùng hạ nhân Sở gia, đại đa số đều bị đưa đi, Sở gia lớn như vậy nay lại trống rỗng.
Vì cân nhắc an toàn cho mấy người bọn họ, Trần Y Y cùng Sở Minh Yến thương lượng cùng chuyển vào tiểu viện của hạ nhân.
Trần Y Y làm như vậy, là tự mình có chút mưu kế.
Nếu nhất cử nhất động của bọn họ gần đây, không cẩn thận bị người khác phát hiện được.
Như vậy trước khi bọn họ chạy trốn, nhất định trong hai ngày này sẽ đối với bọn họ động thủ.
Những người đó sau khi xông vào Sở gia, đầu tiên chắc chắn sẽ tìm tới chỗ các viện tử mà chủ tử nghỉ ngơi.
Bọn người kia sẽ không nghĩ đến, thân cành vàng lá ngọc như bọn họ, sẽ ở tại trong viện cũ nát của hạ nhân?
Nay Sở gia chỉ còn lại Trần Y Y, Sở Minh Yến, Sở Trác cùng một cái nha hoàn bị câm.
Lúc đầu Trần Y Y cho nha hoàn câm bạc, muốn để cho người này cùng với những người khác rời đi.
Nhưng là cái nha hoàn này không chỉ lắc đầu, còn vô cùng cố chấp nhất định phải lưu lại.
Về sau Sở Minh Yến nói cho Trần Y Y, cái nha hoàn câm này chính là tiểu cô nương nhà nông năm đó Sở Trác đã cứu.
Khi đó nha hoàn này lọt vào tay Hứa tam gia bị người ta nhục nhã, không ai dám tiến lên phía trước cứu nàng.
Tại thời điểm nàng bất lực nhất, tuyệt vọng nhất. Là Nhị gia đã xuất hiện cho nàng cơ hội sống.
Từ đó về sau, cô nương câm liền vào làm hạ nhân ở Sở gia.
Nàng mặc dù ở Sở gia làm nhiều năm như vậy, cơ hội có thể nhìn thấy Nhị gia chỉ đếm trêи đầu ngón tay.
Bởi vì nàng chính là cái thô sử nha hoàn, căn bản không có cơ hội tới gần viện tử nhị gia.
Cộng thêm về sau Nhị gia bị thương, nàng lại càng không có cơ hội nhìn thấy Nhị gia.
Nay Sở gia gặp rủi ro, bọn hạ nhân đều đi tẩu tán.
Nàng vốn là người không có gánh nặng gì trêи lưng, ngay tại lúc này càng không có khả năng bỏ quên ân nhân.
Cô nương câm tự nhận mình mặc dù không có bản lãnh gì, nhưng là một người có thể chịu được cực khổ.
Nàng chỉ cầu tại thời điểm ân nhân cần nàng, nàng vẫn sẽ như cũ canh giữ ở bên cạnh ân nhân.
Nha hoàn câm quỳ gối trước mặt Nhị gia, dập đầu ba cái.
Mặc dù nàng biết nhị gia hiện tại đã ngốc, căn bản không nhớ rõ nàng là ai? Cũng không biết rõ đây là đang làm cái gì?
Nhưng là vẫn như cũ thời điểm nàng dập đầu vô cùng cung kính, ngay cả đầu đập gần như muốn nứt vẫn vô tri vô giác.
Trần Y Y thấy bộ dạng bướng bỉnh cố chấp này, lại vừa vặn là cái người câm điếc, nàng nhất thời mềm lòng không có tiếp tục đuổi nha hoàn kia đi.
Mấy ngày hôm nay vì an toàn bọn họ một mực ở tại một gian phòng trong tiểu viện.
Thời điểm Trần Y Y ngủ đến nửa đêm, đột nhiên nghe được tiểu thịt viên sủa lên hai tiếng, nàng nhanh chóng mở to mắt ngồi dậy.
Nên đến, vẫn phải đến.
Tai thời điểm Trần Y Y mở mắt, cô nương câm nằm ở sát vách cũng tỉnh theo.
Trần Y Y trước tiên là đem Vân Bích đánh tỉnh, sau đó rón ra rón rén ra khỏi phòng ….
Cùng lúc đó mấy người nam nhân cao lớn lực lưỡng đang ở Sở gia tứ phía tìm người.
Một người nam nhân trêи mặt có một vết sẹo, ở Sở gia lớn như vậy vòng vo nửa ngày, nhịn không được nhỏ giọng thầm nói:” Bọn họ sẽ không phải đã chạy trốn rồi chứ?”
Một người nam nhân khác đi cùng hắn không nói cái gì, ánh mắt sắc bén lộ ra trong bóng đêm phá lệ âm trầm đáng sợ.
Tên mặt thẹo tiếp tục nói:” Chủ tử vì một nữ nhân, sai chúng ta động thủ trước, cũng không sợ người ở phía trêи trách tội xuống.”
Nam nhân có ánh mắt thâm trầm kia nghe vậy, lạnh lùng lườm tên mặt thẹo một cái.
” Không cần nói nhiều lời vô nghĩa!”
Tên mặt thẹo kia hiển nhiên rất sợ hắn ta, nghe hắn ta nói như vậy lập tức ngậm miệng lại.
Mà ở phía sau, bọn hắn đột nhiên nghe được vài tiếng chó sủa.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, lập tức hướng tới phía có tiếng kêu chạy đi.
Bởi vì người muốn đối phó, chỉ là vài cái nữ tử cùng một người điên, bọn hắn chỉ đi đến đây có bốn người.
Cùng lúc đó, những người còn lại sẽ đi đến một gia đình họ Hứa trong thành.
Mục đích của bọn hắn là muốn tạo ra huyết án động trời, sau đó đem người của triều đình hấp dẫn tới.
Nguyên bản kế hoạch của chủ tử, là muốn đồ sát cả nhà Sở gia.
Nhưng Sở gia này cũng thật kỳ quái, giống như đã sớm biết trước tiếng gió ( tin tức).
Sau mấy ngày ngắn ngủi, bên trong Sở gia chỉ còn lại lẻ tẻ vài người.
Giết một hai người cùng giết cả một nhà,hiệu quả hoàn toàn không giống nhau.
Chẳng qua chỉ là giết chết mấy người mà nói, căn bản không thể kinh động đến người của kinh đô.
Cho nên chủ tử tạm thời cải biến kế hoạch, đem mục tiêu sớm định ra ban đầu là Sở gia đổi thành Hứa gia.
Mục đích mà bốn người bọn hắn đi chuyến này, chính là đến đem nữ nhân mà chủ tử muốn đi, sau đó đem những người còn lại ở Sở gia toàn bộ giết hết.
Lúc bọn hắn hướng tới bên này chạy đến, mấy người Trần Y Y đã thu thập hết đồ chuẩn bị từ cửa sau chuồn đi.
Cô nương câm cùng Vân Bích đi ở đằng trước, Trần Y Y cùng Sở Trác đi ở chính giữa, Sở Minh Yến có chút võ công ôm tiểu thịt viên đi sau cùng.
Theo kế hoạch của Trần Y Y cùng Sở Minh Yến, từ lúc mang cả nhà đi trốn, kế hoạch của hai người vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Rõ ràng bọn họ chỉ cần cố gắng đợi thêm vài giờ nữa, liền có thể mang theo Sở Trác chạy thoát.
Nhưng là cố tình ở thời điểm quan trọng này, vẫn là gặp rủi ro?
Sở Minh Yến làm như thế nào có thể kiên cường, nàng cũng chỉ là tiểu nha đầu mười bốn mười lắm tuổi.
Giờ phút này nàng thật sự sợ hãi, sợ hãi cứ như vậy không minh bạch mà chết đi.
Sở Minh Yến thừa dịp có ánh trăng lén liếc mắt nhìn Trần Y Y một cái, nàng vốn cho rằng Trần Y Y sẽ sợ hãi giống như nàng.
Dù sao tuổi tác Trần Y Y cũng tương tự với nàng, năm nay bất quá cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi.
Nhưng làm cho nàng ngoài ý muốn chính là Trần Y Y đối với sự xuất hiện của những người kia cũng không có quá nhiều kinh ngạc cùng khủng hoảng.
Trần Y Y chính là đang trầm mặc lôi kéo Sở Trác ngây thơ, ở trong bóng đêm đi thật nhanh lên phía trước.
Nếu không phải hiện tại thời cơ không thích hợp, Sở Minh Yến thật sự muốn hỏi Trần Y Y, có phải là nàng đã sớm dự đoán được sẽ có chuyện này xảy ra? Bằng không thì tại sao nàng bắt bọn họ đổi viện tử?
Nếu ngay từ đầu bọn họ không đổi viện tử, nói không chừng giờ phút này đã thành tử thi lạnh lẽo.
Ngay tại lúc Sở Minh Yến đắm chìm trong suy đoán kinh hãi của bản thân, Vân Bích ở phía trước dẫn đường đột nhiên ngã xuống một phát.
Cô nương câm cuống quít đưa tay đến nâng Vân Bích dậy, kết quả nghe được Vân Bích khóc hô:” Tiểu thư! Có mai phục!”
Một tiếng này của Vân Bích mặc dù rất nhỏ, tại trong đêm yên tĩnh nghe qua lại phá lệ thê thảm.
Làm cho mâý người ở đây, lập tức run cả da đầu.
Trần Y Y nghe vậy quay mắt nhìn sang, liền phát hiện y phục của Vân Bích bị cái gì đó cắt mấy đạo lỗ hỏng.
Hiển nhiên trêи mặt đất trước mặt bọn họ, có người trước đó bố trí cạm bẫy.
Vân Bích bị đau che bắp chân của mình, sau đó hướng về phía Trần Y Y lộ lắng nói:” Tiểu thư, các người đi mau! Đi mau! ”
Thời điểm Vân Bích sốt ruột sẽ gọi Trần Y Y là tiểu thư chứ không phải thiếu phu nhân.
Trần Y Y thấy y phục trêи người Vân Bích nhanh chóng nhiễm huyết sắc, mơ hồ đoán ra thứ tạo ra vết cắt trêи người Vân Bích là cái gì.
Nàng quay người rút thanh trường kiếm từ bên hông Vân Bích, sau đó đi đến trước Vân Bích đưa tay vung kiếm lên phía trước, mấy sợi bạc không thấy rõ nhưng dị thường sắt bén lập tức bị đứt ra.
Trần Y Y nhìn thoáng qua chân Vân Bích, thấy vết thương không nghiêm trọng lắm, liền nói với cô nương câm:” Không cần đàn xe ngựa, giúp đỡ Vân Bích trực tiếp đi phía cửa sau.”
Vân Bích thấy thế lập tức cắn chặt răng, dưới sự giúp đỡ của cô nương câm đứng lên.
Vân Bích khó hiểu hỏi: ” Tiểu thư, vì cái gì không cần xe ngựa ”
Không đợi Trần Y Y mở miệng giải thích cho Vân Bích, Sở Minh Yến đã giải thích trước:”Bọn hắn đã có thể ở nơi này thiết lập cạm bẫy, xe ngựa khẳng định cũng đã bị đụng tay đụng chân.”
Sở Trác ngơ ngác nhìn thấy máu trêи váy của Vân Bích, con ngươi trong suốt trong đôi mắt hiện lên một tia đục ngầu.
Trần Y Y mượn ánh trắng thấy sắc mặt hắn có chút trắng bệch, liền cho rằng hắn bởi vì nhìn thấy máu tươi nên sợ.
Trần Y Y đưa tay chế trụ tay Sở Trác, cười nói với hắn:”Đừng sợ, không có chuyện gì ”
Trần Y Y nói lời này giống như mây trôi nước chảy, không chỉ an ủi Sở Trác ngây thơ, mà còn an ủi những người khác.
Về sau Trần Y Y lôi kéo Sở Trác đi ở phía trước, nàng vừa đi vừa sử dụng kiếm ở phía trước dò đường.
Ngay tại lúc mấy người bọn họ đi tới cửa sau, vừa định hung hăng buông lỏng một chút.
Bọn họ liền phát hiện ngay tại chỗ ra vào cửa sau đang có một cái nam nhân lưng hùm vai gấu đang đứng.
Tên nam nhân kia đứng đưa lưng về phía ánh trăng, hơn phân nửa thân hình hắn ẩn bên trong bóng tối.
Dáng vẻ hắn im ắng chờ đợi ở đó, thật giống như một cái đao phủ đáng sợ.
Mấy người bọn họ vừa nhìn thấy đối phương, liền không nhịn được hít sâu một hơi.
Vân Bích bị doạ đến mức đưa tay che lên miệng của mình, sợ bản thân không cẩn thận sẽ hét lên.
Sở Minh Yến thấy thế lập tức buông tiểu thịt viên xuống, liền muốn đoạt lại trường kiếm từ trong tay Trần Y Y.
Mặc dù nàng vẫn như cũ rất sợ hại, nhưng nàng là người duy nhất trong mấy người bọn họ có thể đánh.”
Ở cái loại tình huống này, nàng nhất định phải bảo vệ tốt những người khác.
Nhưng mà Trần Y Y không chịu đưa thanh trường kiếm cho nàng ” Hảo muội muội, làm phiền muội chế mắt của đồ ngốc này lại.”
Sở Minh Yến sửng sốt một chút, sau đó đưa tay lên bưng kín mắt Sở Trác.
Cùng lúc đó, Trần Y Y cầm theo thanh kiếm hướng tới chỗ tên to con kia đâm.
Tên to con một mặt khinh thường liếc Trần Y Y một cái, Trần Y Y nhỏ bé như vậy đứng trước mặt của hắn, nhìn giống như con chuột nhỏ.
Trước kia Trần Y Y thân thể không tốt, cho nên chưa từng đánh nhau, cũng không có kỹ xảo đánh nhau gì.
Lúc Trần Y Y đưa tay lên trong phút chốc đã bị tên to con bắt được cổ tay mảnh khảnh.
Vân Bích khi nhìn thấy cổ tay Trần Y Y bị nắm lấy, sắc mặt lập tức trắng bệch đến cực điểm.
Nếu không phải cô nương câm đang đỡ Vân Bích, Vân Bích đoán chừng có thể bị doạ đến co quắp trêи mặt đất.
Sở Minh Yến cũng bị doạ sợ đến choáng váng, nàng theo bản năng buông lỏng tay che mắt Sở Trác ra, muốn tiến lên giúp Trần Y Y.
Nhưng mà ngay sau đó, tình thế đột nhiên bị đảo ngược.
Trần Y Y bị bắt lấy cổ tay lập tức trở tay bắt được cánh tay tên to con, cắn răng một cái trực tiếp làm tên to con ngã văng ra xa.
Người cao to nặng nề đụng vào vách tường, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Trần Y Y nhìn cũng không nhìn hắn, lập tức xoay người nói với Sở Minh Yến:” Đi mau! Hắn khẳng định còn có đồng bọn.”
Sở Minh Yến nghe vậy ngây ngốc ừ một tiếng, liền lôi kéo Sở Trác dẫn đầu chạy.
Cô nương câm cũng phản ứng rất nhanh, kéo lấy Vân Bích vẫn còn đang ngây ngốc, theo sát phía sau chạy.
Trần Y Y lúc vừa rồi chỉ sử dụng tám phần lực đạo.
Nàng mặc dù không cẩn thận nhìn xem, nhưng vẫn luôn cảm thấy cái tên to con kia lần này ngã thực thê thảm, không chết cũng muốn nửa tàn phế.
Trần Y Y vừa rồi thắng nhẹ nhàng như vậy là bởi vì hai nguyên nhân.
Một là đối phương thấy nàng là nữ nhân, hoàn toàn không có đem nàng để vào mắt.
Hai là đối phương là người của Cố công tử, Cố công tử trước đó nhất định ra lệnh muốn nàng sống.
Bởi vì hai điểm này, Trần Y Y mới có thể may mắn qua cửa này.
Mặc dù thấy thắng mà không cần võ, nhưng là vì mạng sống chuyện này có đáng là gì?
Trần Y Y vốn muốn đến cửa hàng gần nhất của Sở gia, tìm một chiếc xe ngựa chạy ra khỏi thành.
Nhưng là chạy đến phía trước, cước bộ của nàng đột nhiên dừng lại.
Bởi vì nàng chứng kiến phía trước cách đó không xa, ánh lửa dấy lên ngút trời, mơ hồ còn nghe được tiếng có người kêu la thảm thiết ……
Trần Y Y cùng Sở Minh Yến tại đây đã sắp xếp xong xuôi tiểu nhị bên trong cửa hàng.
Đợi đến ngày mười tám, liền đem hàng hoá bên trong cửa hàng, lấy phương thức bán lỗ vốn bán đi.
Ngày mười tám ấy, trong thành tuyệt đối thập phần náo nhiệt.
Trần Y Y, Sở Minh Yến có thể thừa cơ mang theo Sở Trác ra khỏi thành.
Chẳng qua là kế hoạch không đuổi kịp biến hoá, đêm ngày mười bảy hôm đó liền thay đổi.
Bởi vì hiện tại hộ viện cùng hạ nhân Sở gia, đại đa số đều bị đưa đi, Sở gia lớn như vậy nay lại trống rỗng.
Vì cân nhắc an toàn cho mấy người bọn họ, Trần Y Y cùng Sở Minh Yến thương lượng cùng chuyển vào tiểu viện của hạ nhân.
Trần Y Y làm như vậy, là tự mình có chút mưu kế.
Nếu nhất cử nhất động của bọn họ gần đây, không cẩn thận bị người khác phát hiện được.
Như vậy trước khi bọn họ chạy trốn, nhất định trong hai ngày này sẽ đối với bọn họ động thủ.
Những người đó sau khi xông vào Sở gia, đầu tiên chắc chắn sẽ tìm tới chỗ các viện tử mà chủ tử nghỉ ngơi.
Bọn người kia sẽ không nghĩ đến, thân cành vàng lá ngọc như bọn họ, sẽ ở tại trong viện cũ nát của hạ nhân?
Nay Sở gia chỉ còn lại Trần Y Y, Sở Minh Yến, Sở Trác cùng một cái nha hoàn bị câm.
Lúc đầu Trần Y Y cho nha hoàn câm bạc, muốn để cho người này cùng với những người khác rời đi.
Nhưng là cái nha hoàn này không chỉ lắc đầu, còn vô cùng cố chấp nhất định phải lưu lại.
Về sau Sở Minh Yến nói cho Trần Y Y, cái nha hoàn câm này chính là tiểu cô nương nhà nông năm đó Sở Trác đã cứu.
Khi đó nha hoàn này lọt vào tay Hứa tam gia bị người ta nhục nhã, không ai dám tiến lên phía trước cứu nàng.
Tại thời điểm nàng bất lực nhất, tuyệt vọng nhất. Là Nhị gia đã xuất hiện cho nàng cơ hội sống.
Từ đó về sau, cô nương câm liền vào làm hạ nhân ở Sở gia.
Nàng mặc dù ở Sở gia làm nhiều năm như vậy, cơ hội có thể nhìn thấy Nhị gia chỉ đếm trêи đầu ngón tay.
Bởi vì nàng chính là cái thô sử nha hoàn, căn bản không có cơ hội tới gần viện tử nhị gia.
Cộng thêm về sau Nhị gia bị thương, nàng lại càng không có cơ hội nhìn thấy Nhị gia.
Nay Sở gia gặp rủi ro, bọn hạ nhân đều đi tẩu tán.
Nàng vốn là người không có gánh nặng gì trêи lưng, ngay tại lúc này càng không có khả năng bỏ quên ân nhân.
Cô nương câm tự nhận mình mặc dù không có bản lãnh gì, nhưng là một người có thể chịu được cực khổ.
Nàng chỉ cầu tại thời điểm ân nhân cần nàng, nàng vẫn sẽ như cũ canh giữ ở bên cạnh ân nhân.
Nha hoàn câm quỳ gối trước mặt Nhị gia, dập đầu ba cái.
Mặc dù nàng biết nhị gia hiện tại đã ngốc, căn bản không nhớ rõ nàng là ai? Cũng không biết rõ đây là đang làm cái gì?
Nhưng là vẫn như cũ thời điểm nàng dập đầu vô cùng cung kính, ngay cả đầu đập gần như muốn nứt vẫn vô tri vô giác.
Trần Y Y thấy bộ dạng bướng bỉnh cố chấp này, lại vừa vặn là cái người câm điếc, nàng nhất thời mềm lòng không có tiếp tục đuổi nha hoàn kia đi.
Mấy ngày hôm nay vì an toàn bọn họ một mực ở tại một gian phòng trong tiểu viện.
Thời điểm Trần Y Y ngủ đến nửa đêm, đột nhiên nghe được tiểu thịt viên sủa lên hai tiếng, nàng nhanh chóng mở to mắt ngồi dậy.
Nên đến, vẫn phải đến.
Tai thời điểm Trần Y Y mở mắt, cô nương câm nằm ở sát vách cũng tỉnh theo.
Trần Y Y trước tiên là đem Vân Bích đánh tỉnh, sau đó rón ra rón rén ra khỏi phòng ….
Cùng lúc đó mấy người nam nhân cao lớn lực lưỡng đang ở Sở gia tứ phía tìm người.
Một người nam nhân trêи mặt có một vết sẹo, ở Sở gia lớn như vậy vòng vo nửa ngày, nhịn không được nhỏ giọng thầm nói:” Bọn họ sẽ không phải đã chạy trốn rồi chứ?”
Một người nam nhân khác đi cùng hắn không nói cái gì, ánh mắt sắc bén lộ ra trong bóng đêm phá lệ âm trầm đáng sợ.
Tên mặt thẹo tiếp tục nói:” Chủ tử vì một nữ nhân, sai chúng ta động thủ trước, cũng không sợ người ở phía trêи trách tội xuống.”
Nam nhân có ánh mắt thâm trầm kia nghe vậy, lạnh lùng lườm tên mặt thẹo một cái.
” Không cần nói nhiều lời vô nghĩa!”
Tên mặt thẹo kia hiển nhiên rất sợ hắn ta, nghe hắn ta nói như vậy lập tức ngậm miệng lại.
Mà ở phía sau, bọn hắn đột nhiên nghe được vài tiếng chó sủa.
Hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, lập tức hướng tới phía có tiếng kêu chạy đi.
Bởi vì người muốn đối phó, chỉ là vài cái nữ tử cùng một người điên, bọn hắn chỉ đi đến đây có bốn người.
Cùng lúc đó, những người còn lại sẽ đi đến một gia đình họ Hứa trong thành.
Mục đích của bọn hắn là muốn tạo ra huyết án động trời, sau đó đem người của triều đình hấp dẫn tới.
Nguyên bản kế hoạch của chủ tử, là muốn đồ sát cả nhà Sở gia.
Nhưng Sở gia này cũng thật kỳ quái, giống như đã sớm biết trước tiếng gió ( tin tức).
Sau mấy ngày ngắn ngủi, bên trong Sở gia chỉ còn lại lẻ tẻ vài người.
Giết một hai người cùng giết cả một nhà,hiệu quả hoàn toàn không giống nhau.
Chẳng qua chỉ là giết chết mấy người mà nói, căn bản không thể kinh động đến người của kinh đô.
Cho nên chủ tử tạm thời cải biến kế hoạch, đem mục tiêu sớm định ra ban đầu là Sở gia đổi thành Hứa gia.
Mục đích mà bốn người bọn hắn đi chuyến này, chính là đến đem nữ nhân mà chủ tử muốn đi, sau đó đem những người còn lại ở Sở gia toàn bộ giết hết.
Lúc bọn hắn hướng tới bên này chạy đến, mấy người Trần Y Y đã thu thập hết đồ chuẩn bị từ cửa sau chuồn đi.
Cô nương câm cùng Vân Bích đi ở đằng trước, Trần Y Y cùng Sở Trác đi ở chính giữa, Sở Minh Yến có chút võ công ôm tiểu thịt viên đi sau cùng.
Theo kế hoạch của Trần Y Y cùng Sở Minh Yến, từ lúc mang cả nhà đi trốn, kế hoạch của hai người vô cùng thuận buồm xuôi gió.
Rõ ràng bọn họ chỉ cần cố gắng đợi thêm vài giờ nữa, liền có thể mang theo Sở Trác chạy thoát.
Nhưng là cố tình ở thời điểm quan trọng này, vẫn là gặp rủi ro?
Sở Minh Yến làm như thế nào có thể kiên cường, nàng cũng chỉ là tiểu nha đầu mười bốn mười lắm tuổi.
Giờ phút này nàng thật sự sợ hãi, sợ hãi cứ như vậy không minh bạch mà chết đi.
Sở Minh Yến thừa dịp có ánh trăng lén liếc mắt nhìn Trần Y Y một cái, nàng vốn cho rằng Trần Y Y sẽ sợ hãi giống như nàng.
Dù sao tuổi tác Trần Y Y cũng tương tự với nàng, năm nay bất quá cũng chỉ mười sáu mười bảy tuổi.
Nhưng làm cho nàng ngoài ý muốn chính là Trần Y Y đối với sự xuất hiện của những người kia cũng không có quá nhiều kinh ngạc cùng khủng hoảng.
Trần Y Y chính là đang trầm mặc lôi kéo Sở Trác ngây thơ, ở trong bóng đêm đi thật nhanh lên phía trước.
Nếu không phải hiện tại thời cơ không thích hợp, Sở Minh Yến thật sự muốn hỏi Trần Y Y, có phải là nàng đã sớm dự đoán được sẽ có chuyện này xảy ra? Bằng không thì tại sao nàng bắt bọn họ đổi viện tử?
Nếu ngay từ đầu bọn họ không đổi viện tử, nói không chừng giờ phút này đã thành tử thi lạnh lẽo.
Ngay tại lúc Sở Minh Yến đắm chìm trong suy đoán kinh hãi của bản thân, Vân Bích ở phía trước dẫn đường đột nhiên ngã xuống một phát.
Cô nương câm cuống quít đưa tay đến nâng Vân Bích dậy, kết quả nghe được Vân Bích khóc hô:” Tiểu thư! Có mai phục!”
Một tiếng này của Vân Bích mặc dù rất nhỏ, tại trong đêm yên tĩnh nghe qua lại phá lệ thê thảm.
Làm cho mâý người ở đây, lập tức run cả da đầu.
Trần Y Y nghe vậy quay mắt nhìn sang, liền phát hiện y phục của Vân Bích bị cái gì đó cắt mấy đạo lỗ hỏng.
Hiển nhiên trêи mặt đất trước mặt bọn họ, có người trước đó bố trí cạm bẫy.
Vân Bích bị đau che bắp chân của mình, sau đó hướng về phía Trần Y Y lộ lắng nói:” Tiểu thư, các người đi mau! Đi mau! ”
Thời điểm Vân Bích sốt ruột sẽ gọi Trần Y Y là tiểu thư chứ không phải thiếu phu nhân.
Trần Y Y thấy y phục trêи người Vân Bích nhanh chóng nhiễm huyết sắc, mơ hồ đoán ra thứ tạo ra vết cắt trêи người Vân Bích là cái gì.
Nàng quay người rút thanh trường kiếm từ bên hông Vân Bích, sau đó đi đến trước Vân Bích đưa tay vung kiếm lên phía trước, mấy sợi bạc không thấy rõ nhưng dị thường sắt bén lập tức bị đứt ra.
Trần Y Y nhìn thoáng qua chân Vân Bích, thấy vết thương không nghiêm trọng lắm, liền nói với cô nương câm:” Không cần đàn xe ngựa, giúp đỡ Vân Bích trực tiếp đi phía cửa sau.”
Vân Bích thấy thế lập tức cắn chặt răng, dưới sự giúp đỡ của cô nương câm đứng lên.
Vân Bích khó hiểu hỏi: ” Tiểu thư, vì cái gì không cần xe ngựa ”
Không đợi Trần Y Y mở miệng giải thích cho Vân Bích, Sở Minh Yến đã giải thích trước:”Bọn hắn đã có thể ở nơi này thiết lập cạm bẫy, xe ngựa khẳng định cũng đã bị đụng tay đụng chân.”
Sở Trác ngơ ngác nhìn thấy máu trêи váy của Vân Bích, con ngươi trong suốt trong đôi mắt hiện lên một tia đục ngầu.
Trần Y Y mượn ánh trắng thấy sắc mặt hắn có chút trắng bệch, liền cho rằng hắn bởi vì nhìn thấy máu tươi nên sợ.
Trần Y Y đưa tay chế trụ tay Sở Trác, cười nói với hắn:”Đừng sợ, không có chuyện gì ”
Trần Y Y nói lời này giống như mây trôi nước chảy, không chỉ an ủi Sở Trác ngây thơ, mà còn an ủi những người khác.
Về sau Trần Y Y lôi kéo Sở Trác đi ở phía trước, nàng vừa đi vừa sử dụng kiếm ở phía trước dò đường.
Ngay tại lúc mấy người bọn họ đi tới cửa sau, vừa định hung hăng buông lỏng một chút.
Bọn họ liền phát hiện ngay tại chỗ ra vào cửa sau đang có một cái nam nhân lưng hùm vai gấu đang đứng.
Tên nam nhân kia đứng đưa lưng về phía ánh trăng, hơn phân nửa thân hình hắn ẩn bên trong bóng tối.
Dáng vẻ hắn im ắng chờ đợi ở đó, thật giống như một cái đao phủ đáng sợ.
Mấy người bọn họ vừa nhìn thấy đối phương, liền không nhịn được hít sâu một hơi.
Vân Bích bị doạ đến mức đưa tay che lên miệng của mình, sợ bản thân không cẩn thận sẽ hét lên.
Sở Minh Yến thấy thế lập tức buông tiểu thịt viên xuống, liền muốn đoạt lại trường kiếm từ trong tay Trần Y Y.
Mặc dù nàng vẫn như cũ rất sợ hại, nhưng nàng là người duy nhất trong mấy người bọn họ có thể đánh.”
Ở cái loại tình huống này, nàng nhất định phải bảo vệ tốt những người khác.
Nhưng mà Trần Y Y không chịu đưa thanh trường kiếm cho nàng ” Hảo muội muội, làm phiền muội chế mắt của đồ ngốc này lại.”
Sở Minh Yến sửng sốt một chút, sau đó đưa tay lên bưng kín mắt Sở Trác.
Cùng lúc đó, Trần Y Y cầm theo thanh kiếm hướng tới chỗ tên to con kia đâm.
Tên to con một mặt khinh thường liếc Trần Y Y một cái, Trần Y Y nhỏ bé như vậy đứng trước mặt của hắn, nhìn giống như con chuột nhỏ.
Trước kia Trần Y Y thân thể không tốt, cho nên chưa từng đánh nhau, cũng không có kỹ xảo đánh nhau gì.
Lúc Trần Y Y đưa tay lên trong phút chốc đã bị tên to con bắt được cổ tay mảnh khảnh.
Vân Bích khi nhìn thấy cổ tay Trần Y Y bị nắm lấy, sắc mặt lập tức trắng bệch đến cực điểm.
Nếu không phải cô nương câm đang đỡ Vân Bích, Vân Bích đoán chừng có thể bị doạ đến co quắp trêи mặt đất.
Sở Minh Yến cũng bị doạ sợ đến choáng váng, nàng theo bản năng buông lỏng tay che mắt Sở Trác ra, muốn tiến lên giúp Trần Y Y.
Nhưng mà ngay sau đó, tình thế đột nhiên bị đảo ngược.
Trần Y Y bị bắt lấy cổ tay lập tức trở tay bắt được cánh tay tên to con, cắn răng một cái trực tiếp làm tên to con ngã văng ra xa.
Người cao to nặng nề đụng vào vách tường, phát ra một tiếng vang thật lớn.
Trần Y Y nhìn cũng không nhìn hắn, lập tức xoay người nói với Sở Minh Yến:” Đi mau! Hắn khẳng định còn có đồng bọn.”
Sở Minh Yến nghe vậy ngây ngốc ừ một tiếng, liền lôi kéo Sở Trác dẫn đầu chạy.
Cô nương câm cũng phản ứng rất nhanh, kéo lấy Vân Bích vẫn còn đang ngây ngốc, theo sát phía sau chạy.
Trần Y Y lúc vừa rồi chỉ sử dụng tám phần lực đạo.
Nàng mặc dù không cẩn thận nhìn xem, nhưng vẫn luôn cảm thấy cái tên to con kia lần này ngã thực thê thảm, không chết cũng muốn nửa tàn phế.
Trần Y Y vừa rồi thắng nhẹ nhàng như vậy là bởi vì hai nguyên nhân.
Một là đối phương thấy nàng là nữ nhân, hoàn toàn không có đem nàng để vào mắt.
Hai là đối phương là người của Cố công tử, Cố công tử trước đó nhất định ra lệnh muốn nàng sống.
Bởi vì hai điểm này, Trần Y Y mới có thể may mắn qua cửa này.
Mặc dù thấy thắng mà không cần võ, nhưng là vì mạng sống chuyện này có đáng là gì?
Trần Y Y vốn muốn đến cửa hàng gần nhất của Sở gia, tìm một chiếc xe ngựa chạy ra khỏi thành.
Nhưng là chạy đến phía trước, cước bộ của nàng đột nhiên dừng lại.
Bởi vì nàng chứng kiến phía trước cách đó không xa, ánh lửa dấy lên ngút trời, mơ hồ còn nghe được tiếng có người kêu la thảm thiết ……