Sở Minh Yến có chút im lặng nhìn nàng, chờ đến khi Trần Y Y cười đã đời rồi, lúc này mới thở dài nói:” Mọi chuyện đã trở thành như thế này, cho dù ta không vui cũng không có biện pháp nào khác.”
Trần Y Y nghe vậy sửng sốt một chút, chẳng lẽ là do nàng suy nghĩ nhiều, Sở Minh Yến đối với Hàn Lẫm căn bản không có ý tứ gì? Trần Y Y nghĩ như vậy, liền thử thăm dò hỏi Sở Minh Yến:” Muội không thích hắn? Không muốn ở cùng với hắn sao?”
Nếu Sở Minh Yến thật không có cảm giác gì với Hàn Lẫm, nàng cũng không nên làm loạn điểm uyên ương, nàng biết hai người không có tình cảm với nhau ở cùng một chỗ, thời gian lâu dài rất dễ trở thành một đôi phu thê bất hoà.
Hơn nữa nam nữ cổ đại sau khi thành hôn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể tách ra. Trần Y Y cũng không muốn bởi vì chính mình, để cho người muội phu này đi con đường mà nàng ấy không muốn.
Sở Minh Yến sau khi nghe thấy lời Trần Y Y xong, liền dùng một đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Trần Y Y, hiển nhiên là nàng chưa từng cân nhắc đến vấn đề này.
Lão phu nhân vẫn luôn muốn tìm cho nàng một nam nhân vừa xuất xắc vừa rộng lượng, hy vọng nam nhân kia sau này có thể không so đo với tính tình hung bạo của Sở Minh Yến. Đồng thời cũng hy vọng người trong nhà của nam nhân kia, đều là những người có tính tình tốt dễ dàng chung đụng với nhau. Như vậy sau khi Sở Minh Yến gả đi, sẽ không bị những người trong nhà đó khi dễ.
Nhưng mà vô luận nam nhân kia xuất sắc rộng lượng cỡ nào, nhà phu quân bên kia tính tình tốt ra sao, cũng không dễ dàng khoan nhượng với một cái nữ nhân không yêu thích hồng trang chỉ yêu thích vũ trang. Nhất là tính tình của Sở Minh Yến thật mạnh, nàng thích mang binh đánh giặc, nàng thích trợ giúp đại ca làm tân chính, nàng muốn giúp nữ nhân khắp thiên hạ tranh giành quyền lợi … Như vậy nàng không có biện pháp nào, sau khi gả cho người ta một mực ở lại hậu viện giúp phu quân nuôi dưỡng hài tử.
*Hồng trang: kiểu trang sức y phục, đồ làm đẹp của nữ nhân.
*Tân chính: chính sách mới,nền chính trị mới.
Nhưng là nếu nam nhân này đổi thành Hàn Lẫm thì sao? Sở Minh Yến trong lòng nhịn không được có chút cuồng loạn.
Hàn Lẫm là cô nhi, không có phụ mẫu, cũng không có tỷ muội huynh đệ. Nếu nàng gả cho Hàn Lẫm, không những không bị bà bà chỉ trích, mà còn không phải lo lắng bị tẩu tử muội phu đâm chọt.
*Bà bà: mẹ chồng
Hơn nữa Hàn Lẫm không phải như những nam nhân khác, hắn thập phần hiểu biết tình cách cùng ý nghĩ của nàng. Hắn không những không đem nàng nhốt vào trong hậu viện, nói không chừng sẽ còn chủ động đứng sau lưng nàng ủng hộ nàng. Giống như hai năm trước đó, rõ ràng năng lực của hắn mạnh hơn nàng, lại nguyện ý thu liễm uy phong của mình, yên lặng ở bên cạnh một phó tướng nho nhỏ như nàng.
Còn có một điểm nữa chính là, Hàn Lẫm khác với rất nhiều nam nhân khác. Hắn sẽ không vì mặt mũi của bản thân mà khó xử nàng, càng không phải là một tên háo sắc. Trước đó khi còn ở biên cương, có một nữ tử trẻ tuổi coi trọng hắn, nữ tử kia có dung mạo đẹp như hoa. Nàng ấy còn chủ động nhiệt tình đến trước mặt Hàn Lẫm, Hàn Lẫm lúc ấy ngay cả liếc mắt nhìn người ta một cái cũng không muốn. Nếu nàng gả cho một nam nhân như vậy, sẽ không cần tranh giành với những nữ nhân khác.
Sở Minh Yến càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy thoải mái, lo lắng bất an trước đó lập tức tan thành mây khói. Nàng sau khi nói với Trần Y Y một tiếng cảm tạ, liền một mặt nhẹ nhõm rời khỏi phủ tướng quân.
Thu Quỳ một mặt kỳ quái nhìn Sở Minh Yến đi xa, nghĩ rằng: Thời điểm đến mang dáng vẻ tình cảnh bi thảm, như thế nào uống chưa cạn nửa chén trà, lại mang tâm tình thật tốt rời đi, cũng không biết nàng ấy cùng phu nhân đã nói cái gì?
Sở Minh Yến bên này sau khi rời khỏi phủ tướng quân, đã gặp Tề gia Tam công tử ở trêи đường. Tề tam vừa nhìn thấy Sở Minh Yến ánh mắt liền sáng lên, hắn vội vàng bước nhanh tới chỗ Sở Minh Yến, trêи khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười nhàn nhạt.
Sở Minh Yến đã nghĩ thông suốt một chuyện đại sự, tâm trạng lúc này có thể hình dung là trời quang mây tạnh, cho nên nàng nhìn thấy Tề tam hiếm khi cười nở một nụ cười xán lạn.
Tề tam không phải người thích cười, mà giờ phút này trêи khuôn mặt trắng nõn lại nở một nụ cười. Người của Tề gia có dáng vẻ thập phần xuất chúng, lúc này cười lên nhìn phá lệ đẹp mắt:” Yến tướng quân đây là vừa mới từ phủ tướng quân ra?”
Sở Minh Yến:” Đến thăm tiểu chất nữ.”
Hai người đứng chung một chỗ tán gẫu vài ba câu, Sở Minh Yến liền muốn xoay người cáo từ. Mà thời điểm nàng muốn mở miệng nói lời cáo từ, một đạo ánh mắt nóng rực lại dừng trêи người nàng. Sở Minh Yến vội vàng xoay người nhìn sang, đã nhìn thấy Hàn Lẫm đứng đó cách đó không xa nhìn nàng.
Sắc mặt Hàn Lẫm lúc này cũng không dễ nhìn, buổi sáng khi hắn tỉnh lại liền nghĩ đến chuyện hoang đường ngày hôm qua. Lúc hắn phát hiện Sở Minh Yến không còn ở đó, nhất thời cảm thấy da đầu tê dại một hồi. Hắn cho rằng Sở Minh Yến sau khi phát hiện ra việc này đã tức giận, liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài tìm nàng.
Hắn đi tới những địa phương Sở Minh Yến có khả năng đến tìm qua một lần, sau đó từ trong miệng hạ nhân phủ tướng quân biết được, Sở Minh Yến đã rời khỏi phủ tướng quân cách đây không lâu. Sau đó, hắn đã nhìn thấy dáng vẻ Sở Minh Yến nở một nụ cười rạng rỡ với Tề tam. Không biết vì cái gì, trong lòng của hắn bỗng cảm thấy đau nhói.
Lúc còn ở Vô Hoa thôn sau khi biết Sở Minh Yến là nữ tử, Hàn Lẫm liền nhịn không được bắt đầu để ý đến nàng. Về sau càng ngày càng hiểu rõ hơn về nàng, hắn càng không có cách nào rời mắt khỏi nàng.
Ngày ấy một đám sơn phỉ tới Vô Hoa thôn, nàng rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương, lại vì bảo hộ cho nhị ca cùng người nhà của mình, tựa như một con thú nhỏ hung ác ngăn khuất ở phía trước. Hàn Lẫm lúc ấy thập phần yêu thương nàng, yêu thương nàng rõ ràng là một nữ tử, lại có thể liều mạng như vậy.
Cho nên tại lúc Huyền Vũ quân của Sở Hủ rời đi, một người không có gánh nặng gì trêи vai như hắn đột nhiên nổi lên một ý niệm trong đầu, hắn muốn nhắm mắt theo đuôi ở bên cạnh nàng, sau đó âm thầm trở thành hậu thuẫn đáng tin cậy nhất của nàng.
Mấy năm qua hắn một mực nỗ lực như vậy, ẩn nhẫn khát vọng dưới đáy lòng của mình, sau đó rốt cuộc cũng đã trở thành người nàng tín nhiệm nhất. Nhưng là khi hắn thật sự kề vai sát cánh cùng nàng, hắn lại không cam tâm chỉ nhận được sự tín nhiệm của nàng. Đối với lòng tham của mình, Hàn Lẫm căm hận đến tận xương tủy, nhưng là hắn không tài nào khống chế được chính mình.
Liên quan tới chuyện xảy ra tối hôm qua, Hàn Lẫm cũng không nhớ rõ. Hắn chỉ nhớ rõ Sở Minh Yến nhào tới trêи người hắn, nếu lúc ấy hắn còn có một phần lý trí, nhất định sẽ không cùng nàng hồ nháo làm ra chuyện như vậy. Bởi vì so với khát vọng dưới đáy lòng, hắn kỳ thật sợ mất Sở Minh Yến hơn.
Sở Minh Yến thấy ánh mắt Hàn Lẫm có chút thất thần, liền hướng tới chỗ Tề tam áy náy cười một cái, sau đó nhanh chóng đi tới chỗ Hàn Lẫm bên kia. Dáng người Hàn Lẫm thập phần cao lớn, Sở Minh Yến lúc đứng trước mặt hắn, nguyên bản một người rất cao lại trở nên thập phần nhỏ bé.
Kỳ thật lúc Sở Minh Yến nhìn thấy Hàn Lẫm, trong nội tâm cũng có chút không được tự nhiên. Nàng vẫn luôn xem Hàn Lẫm như huynh đệ tốt, lại không nghĩ tới có một ngày hai người sẽ …. biến thành mối quan hệ như thế này. Trêи mặt Sở Minh Yến lộ ra vẻ lúng túng, nàng ra vẻ trấn định nói với Hàn Lẫm:” Đi thôi, vừa vặn ta đang có chuyện muốn nói với huynh.”
Hàn Lẫm nghe vậy liền định thần lại, đã nhìn thấy Sở Minh Yến quay người đi về phía trước, hắn vội nhấc bước chân bước nhanh theo. Khi hắn đi ngang qua người Tề tam, đôi con ngươi thất thần kia của Hàn Lẫm hiện lên một tia băng lãnh.
Tề tam biết Hàn Lẫm đang cảnh cáo mình điều gì, hắn nhìn bóng dáng hai người một trước một sau rời đi, đột nhiên bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Hắn đã sớm biết bản thân cùng Sở Minh Yến chênh lệch, mặc dù vẫn luôn có hảo cảm đối với người ta, nhưng là xưa nay cũng chưa từng hy vọng xa vời điều gì.
Hai người một đường về tới chỗ ở của Hàn Lẫm, chỗ ở của hắn cũng không nhỏ, nhưng trong nhà chỉ có một cái hạ nhân. Chủ yếu là do trước kia hắn sống một mình đã quen, không thích bị người khác hầu hạ, cũng không thích địa bàn của hắn bị người khác tùy tiện xuất nhập.
Sở Minh Yến sau khi vào viện tử của Hàn Lẫm, liền đưa lưng về phía của Hàn Lẫm bất chợt nói:” Ta …. Ta sẽ chịu trách nhiệm với huynh. ”
Hàn Lẫm nguyên bản còn đang suy nghĩ xem nên nói đến chuyện ngày hôm qua như thế nào, đột nhiên nghe Sở Minh Yến nói có chút phản ứng không kịp. Hắn chớp chớp đôi mắt của mình, trong con ngươi hiện lên một tia khó tin, bất quá rất nhanh ánh mắt của hắn liền trở nên ảm đạm.
“Ta không cần muội chịu trách nhiệm, muội không cần bởi vì chuyện khó xử này mà gả cho ta.”
Hắn cho rằng Sở Minh Yến là bởi vì, hai người bọn họ xảy ra chuyện như thế, mới bất đắc dĩ muốn ở bên hắn. Hắn cũng sẽ không hy vọng Sở Minh Yến ủy khuất cầu toàn, thậm chí hắn còn nghĩ tới nếu như Sở Minh Yến khó chịu khi nhìn thấy hắn, hắn sẽ chủ động thỉnh cầu Nhϊế͙p͙ Chính vương cho hắn lưu lại biên cương không bao giờ trở lại nữa.
*Uỷ khuất cầu toàn: tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Sở Minh Yến nghe vậy tức giận xoay người lại, trước đó Trần Y Y nói nàng trong chuyện tình cảm quá mức trì độn, bây giờ nàng lại cảm thấy đại ngốc tử trước mặt mới là người trì độn nhất.
Nàng có chút tức giận nói:” Không cưới ta, huynh còn muốn cưới ai? Chẳng lẽ là muốn cưới tiểu mỹ nhân ở biên cương kia?”
Hàn Lẫm nhìn bộ dáng tức giận của Sở Minh Yến, sau khi sửng sốt một chút, trêи mặt liền nở một nụ cười xán lạn. Hắn có một năng lực hết sức đặc thù, thời điểm hắn không cười là một hán tử thô kệch bình thường. Song khi hắn cười lên, ngũ quan của hắn giống như đổi thành một người khác, cả người nhìn vừa đẹp mắt vừa mê người.
Sở Minh Yến nhìn người ngây ngô cười trước mắt, khuôn mặt bất tri bất giác đỏ lên. Nàng sao có thể nói ra những lời như vậy, thật đúng là làm cho người ta thẹn thùng. Bất quá Sở Minh Yến cũng không phải là người khó chịu, nàng chỉ có hơi ngượng ngùng một chút, liền lập tức đỏ mặt trừng mắt nói:” Huynh không nguyện ý cưới ta?”
Hàn Lẫm vội nói:” Ta nguyện ý, ta phi thường nguyện ý, ta hận không thể lập tức cưới muội. ”
Hàn Lẫm là người có tính cách hướng nội, rất ít khi có dáng vẻ vội vàng giống như bây giờ. Sở Minh Yến nghe hắn nói, lỗ tai không tự chủ được đỏ lên, nàng đưa tay sờ sờ cái mũi của mình.
“Nếu huynh đã nguyện ý cưới ta, ta cũng …. nguyện ý gả cho huynh, chúng ta cũng đã phát sinh chuyện kia, vậy … vậy chúng ta liền thành thân đi. ”
Hàn Lẫm nghe vậy cả người như muốn bất tỉnh bởi vì hạnh phúc xông tới quá đột ngột, lập tức không thèm suy nghĩ gì mà đáp ứng luôn.
Đến lúc Trần Y Y biết được tin tức này, đã là ba ngày sau đó, vương phủ bên kia cũng đã náo loạn mâý lần. Nàng nghe bọn người Thu Quỳ nói, Nhϊế͙p͙ Chính vương sau khi biết chuyện này, liền mang theo roi da trực tiếp đi đến quân doanh đánh Hàn Lẫm một trận. Đối với kết quả như thế này nàng cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao muội muội bảo bối nhiều năm như vậy của Sở Hủ, cứ như vậy không minh bạch cùng nam nhân khác qua đêm, thân làm đại ca nhất định sẽ nhịn không được bộc phát.
Bất quá trải qua chuyện Sở Hủ đánh người lần này, đồng thời cũng đem tình cảm trì độn trong người Sở Minh Yến đánh ra. Nàng nhìn vết thương chằng chịt trêи người Hàn Lẫm, đau lòng đến mức cả mặt trắng bệch.
Vì không muốn Sở Trác lại đánh Hàn Lẫm một trận, sáng sớm ngày hôm nay Sở Minh Yến cũng đã cho người đưa lời nhắn tới, nhờ Trần Y Y nghĩ biện pháp ngăn nhị ca nàng lại.
Hai ngày nay Sở Trác cũng không có ở kinh thành, cho nên chuyện này người nhị ca như hắn vẫn chưa được biết. Vì không muốn Sở Trác sau khi trở lại kinh đô, phát hiện tiểu muội muội của mình đã bị sói tha đi. Trần Y Y sau khi nhận được lời nhắn, liền hấp tấp chạy đến cửa thành chờ Sở Trác.
Trần Y Y nghe vậy sửng sốt một chút, chẳng lẽ là do nàng suy nghĩ nhiều, Sở Minh Yến đối với Hàn Lẫm căn bản không có ý tứ gì? Trần Y Y nghĩ như vậy, liền thử thăm dò hỏi Sở Minh Yến:” Muội không thích hắn? Không muốn ở cùng với hắn sao?”
Nếu Sở Minh Yến thật không có cảm giác gì với Hàn Lẫm, nàng cũng không nên làm loạn điểm uyên ương, nàng biết hai người không có tình cảm với nhau ở cùng một chỗ, thời gian lâu dài rất dễ trở thành một đôi phu thê bất hoà.
Hơn nữa nam nữ cổ đại sau khi thành hôn, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì không thể tách ra. Trần Y Y cũng không muốn bởi vì chính mình, để cho người muội phu này đi con đường mà nàng ấy không muốn.
Sở Minh Yến sau khi nghe thấy lời Trần Y Y xong, liền dùng một đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm Trần Y Y, hiển nhiên là nàng chưa từng cân nhắc đến vấn đề này.
Lão phu nhân vẫn luôn muốn tìm cho nàng một nam nhân vừa xuất xắc vừa rộng lượng, hy vọng nam nhân kia sau này có thể không so đo với tính tình hung bạo của Sở Minh Yến. Đồng thời cũng hy vọng người trong nhà của nam nhân kia, đều là những người có tính tình tốt dễ dàng chung đụng với nhau. Như vậy sau khi Sở Minh Yến gả đi, sẽ không bị những người trong nhà đó khi dễ.
Nhưng mà vô luận nam nhân kia xuất sắc rộng lượng cỡ nào, nhà phu quân bên kia tính tình tốt ra sao, cũng không dễ dàng khoan nhượng với một cái nữ nhân không yêu thích hồng trang chỉ yêu thích vũ trang. Nhất là tính tình của Sở Minh Yến thật mạnh, nàng thích mang binh đánh giặc, nàng thích trợ giúp đại ca làm tân chính, nàng muốn giúp nữ nhân khắp thiên hạ tranh giành quyền lợi … Như vậy nàng không có biện pháp nào, sau khi gả cho người ta một mực ở lại hậu viện giúp phu quân nuôi dưỡng hài tử.
*Hồng trang: kiểu trang sức y phục, đồ làm đẹp của nữ nhân.
*Tân chính: chính sách mới,nền chính trị mới.
Nhưng là nếu nam nhân này đổi thành Hàn Lẫm thì sao? Sở Minh Yến trong lòng nhịn không được có chút cuồng loạn.
Hàn Lẫm là cô nhi, không có phụ mẫu, cũng không có tỷ muội huynh đệ. Nếu nàng gả cho Hàn Lẫm, không những không bị bà bà chỉ trích, mà còn không phải lo lắng bị tẩu tử muội phu đâm chọt.
*Bà bà: mẹ chồng
Hơn nữa Hàn Lẫm không phải như những nam nhân khác, hắn thập phần hiểu biết tình cách cùng ý nghĩ của nàng. Hắn không những không đem nàng nhốt vào trong hậu viện, nói không chừng sẽ còn chủ động đứng sau lưng nàng ủng hộ nàng. Giống như hai năm trước đó, rõ ràng năng lực của hắn mạnh hơn nàng, lại nguyện ý thu liễm uy phong của mình, yên lặng ở bên cạnh một phó tướng nho nhỏ như nàng.
Còn có một điểm nữa chính là, Hàn Lẫm khác với rất nhiều nam nhân khác. Hắn sẽ không vì mặt mũi của bản thân mà khó xử nàng, càng không phải là một tên háo sắc. Trước đó khi còn ở biên cương, có một nữ tử trẻ tuổi coi trọng hắn, nữ tử kia có dung mạo đẹp như hoa. Nàng ấy còn chủ động nhiệt tình đến trước mặt Hàn Lẫm, Hàn Lẫm lúc ấy ngay cả liếc mắt nhìn người ta một cái cũng không muốn. Nếu nàng gả cho một nam nhân như vậy, sẽ không cần tranh giành với những nữ nhân khác.
Sở Minh Yến càng nghĩ trong lòng càng cảm thấy thoải mái, lo lắng bất an trước đó lập tức tan thành mây khói. Nàng sau khi nói với Trần Y Y một tiếng cảm tạ, liền một mặt nhẹ nhõm rời khỏi phủ tướng quân.
Thu Quỳ một mặt kỳ quái nhìn Sở Minh Yến đi xa, nghĩ rằng: Thời điểm đến mang dáng vẻ tình cảnh bi thảm, như thế nào uống chưa cạn nửa chén trà, lại mang tâm tình thật tốt rời đi, cũng không biết nàng ấy cùng phu nhân đã nói cái gì?
Sở Minh Yến bên này sau khi rời khỏi phủ tướng quân, đã gặp Tề gia Tam công tử ở trêи đường. Tề tam vừa nhìn thấy Sở Minh Yến ánh mắt liền sáng lên, hắn vội vàng bước nhanh tới chỗ Sở Minh Yến, trêи khuôn mặt tuấn tú mang theo ý cười nhàn nhạt.
Sở Minh Yến đã nghĩ thông suốt một chuyện đại sự, tâm trạng lúc này có thể hình dung là trời quang mây tạnh, cho nên nàng nhìn thấy Tề tam hiếm khi cười nở một nụ cười xán lạn.
Tề tam không phải người thích cười, mà giờ phút này trêи khuôn mặt trắng nõn lại nở một nụ cười. Người của Tề gia có dáng vẻ thập phần xuất chúng, lúc này cười lên nhìn phá lệ đẹp mắt:” Yến tướng quân đây là vừa mới từ phủ tướng quân ra?”
Sở Minh Yến:” Đến thăm tiểu chất nữ.”
Hai người đứng chung một chỗ tán gẫu vài ba câu, Sở Minh Yến liền muốn xoay người cáo từ. Mà thời điểm nàng muốn mở miệng nói lời cáo từ, một đạo ánh mắt nóng rực lại dừng trêи người nàng. Sở Minh Yến vội vàng xoay người nhìn sang, đã nhìn thấy Hàn Lẫm đứng đó cách đó không xa nhìn nàng.
Sắc mặt Hàn Lẫm lúc này cũng không dễ nhìn, buổi sáng khi hắn tỉnh lại liền nghĩ đến chuyện hoang đường ngày hôm qua. Lúc hắn phát hiện Sở Minh Yến không còn ở đó, nhất thời cảm thấy da đầu tê dại một hồi. Hắn cho rằng Sở Minh Yến sau khi phát hiện ra việc này đã tức giận, liền vội vội vàng vàng đi ra ngoài tìm nàng.
Hắn đi tới những địa phương Sở Minh Yến có khả năng đến tìm qua một lần, sau đó từ trong miệng hạ nhân phủ tướng quân biết được, Sở Minh Yến đã rời khỏi phủ tướng quân cách đây không lâu. Sau đó, hắn đã nhìn thấy dáng vẻ Sở Minh Yến nở một nụ cười rạng rỡ với Tề tam. Không biết vì cái gì, trong lòng của hắn bỗng cảm thấy đau nhói.
Lúc còn ở Vô Hoa thôn sau khi biết Sở Minh Yến là nữ tử, Hàn Lẫm liền nhịn không được bắt đầu để ý đến nàng. Về sau càng ngày càng hiểu rõ hơn về nàng, hắn càng không có cách nào rời mắt khỏi nàng.
Ngày ấy một đám sơn phỉ tới Vô Hoa thôn, nàng rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương, lại vì bảo hộ cho nhị ca cùng người nhà của mình, tựa như một con thú nhỏ hung ác ngăn khuất ở phía trước. Hàn Lẫm lúc ấy thập phần yêu thương nàng, yêu thương nàng rõ ràng là một nữ tử, lại có thể liều mạng như vậy.
Cho nên tại lúc Huyền Vũ quân của Sở Hủ rời đi, một người không có gánh nặng gì trêи vai như hắn đột nhiên nổi lên một ý niệm trong đầu, hắn muốn nhắm mắt theo đuôi ở bên cạnh nàng, sau đó âm thầm trở thành hậu thuẫn đáng tin cậy nhất của nàng.
Mấy năm qua hắn một mực nỗ lực như vậy, ẩn nhẫn khát vọng dưới đáy lòng của mình, sau đó rốt cuộc cũng đã trở thành người nàng tín nhiệm nhất. Nhưng là khi hắn thật sự kề vai sát cánh cùng nàng, hắn lại không cam tâm chỉ nhận được sự tín nhiệm của nàng. Đối với lòng tham của mình, Hàn Lẫm căm hận đến tận xương tủy, nhưng là hắn không tài nào khống chế được chính mình.
Liên quan tới chuyện xảy ra tối hôm qua, Hàn Lẫm cũng không nhớ rõ. Hắn chỉ nhớ rõ Sở Minh Yến nhào tới trêи người hắn, nếu lúc ấy hắn còn có một phần lý trí, nhất định sẽ không cùng nàng hồ nháo làm ra chuyện như vậy. Bởi vì so với khát vọng dưới đáy lòng, hắn kỳ thật sợ mất Sở Minh Yến hơn.
Sở Minh Yến thấy ánh mắt Hàn Lẫm có chút thất thần, liền hướng tới chỗ Tề tam áy náy cười một cái, sau đó nhanh chóng đi tới chỗ Hàn Lẫm bên kia. Dáng người Hàn Lẫm thập phần cao lớn, Sở Minh Yến lúc đứng trước mặt hắn, nguyên bản một người rất cao lại trở nên thập phần nhỏ bé.
Kỳ thật lúc Sở Minh Yến nhìn thấy Hàn Lẫm, trong nội tâm cũng có chút không được tự nhiên. Nàng vẫn luôn xem Hàn Lẫm như huynh đệ tốt, lại không nghĩ tới có một ngày hai người sẽ …. biến thành mối quan hệ như thế này. Trêи mặt Sở Minh Yến lộ ra vẻ lúng túng, nàng ra vẻ trấn định nói với Hàn Lẫm:” Đi thôi, vừa vặn ta đang có chuyện muốn nói với huynh.”
Hàn Lẫm nghe vậy liền định thần lại, đã nhìn thấy Sở Minh Yến quay người đi về phía trước, hắn vội nhấc bước chân bước nhanh theo. Khi hắn đi ngang qua người Tề tam, đôi con ngươi thất thần kia của Hàn Lẫm hiện lên một tia băng lãnh.
Tề tam biết Hàn Lẫm đang cảnh cáo mình điều gì, hắn nhìn bóng dáng hai người một trước một sau rời đi, đột nhiên bất đắc dĩ cười khổ một tiếng. Hắn đã sớm biết bản thân cùng Sở Minh Yến chênh lệch, mặc dù vẫn luôn có hảo cảm đối với người ta, nhưng là xưa nay cũng chưa từng hy vọng xa vời điều gì.
Hai người một đường về tới chỗ ở của Hàn Lẫm, chỗ ở của hắn cũng không nhỏ, nhưng trong nhà chỉ có một cái hạ nhân. Chủ yếu là do trước kia hắn sống một mình đã quen, không thích bị người khác hầu hạ, cũng không thích địa bàn của hắn bị người khác tùy tiện xuất nhập.
Sở Minh Yến sau khi vào viện tử của Hàn Lẫm, liền đưa lưng về phía của Hàn Lẫm bất chợt nói:” Ta …. Ta sẽ chịu trách nhiệm với huynh. ”
Hàn Lẫm nguyên bản còn đang suy nghĩ xem nên nói đến chuyện ngày hôm qua như thế nào, đột nhiên nghe Sở Minh Yến nói có chút phản ứng không kịp. Hắn chớp chớp đôi mắt của mình, trong con ngươi hiện lên một tia khó tin, bất quá rất nhanh ánh mắt của hắn liền trở nên ảm đạm.
“Ta không cần muội chịu trách nhiệm, muội không cần bởi vì chuyện khó xử này mà gả cho ta.”
Hắn cho rằng Sở Minh Yến là bởi vì, hai người bọn họ xảy ra chuyện như thế, mới bất đắc dĩ muốn ở bên hắn. Hắn cũng sẽ không hy vọng Sở Minh Yến ủy khuất cầu toàn, thậm chí hắn còn nghĩ tới nếu như Sở Minh Yến khó chịu khi nhìn thấy hắn, hắn sẽ chủ động thỉnh cầu Nhϊế͙p͙ Chính vương cho hắn lưu lại biên cương không bao giờ trở lại nữa.
*Uỷ khuất cầu toàn: tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục.
Sở Minh Yến nghe vậy tức giận xoay người lại, trước đó Trần Y Y nói nàng trong chuyện tình cảm quá mức trì độn, bây giờ nàng lại cảm thấy đại ngốc tử trước mặt mới là người trì độn nhất.
Nàng có chút tức giận nói:” Không cưới ta, huynh còn muốn cưới ai? Chẳng lẽ là muốn cưới tiểu mỹ nhân ở biên cương kia?”
Hàn Lẫm nhìn bộ dáng tức giận của Sở Minh Yến, sau khi sửng sốt một chút, trêи mặt liền nở một nụ cười xán lạn. Hắn có một năng lực hết sức đặc thù, thời điểm hắn không cười là một hán tử thô kệch bình thường. Song khi hắn cười lên, ngũ quan của hắn giống như đổi thành một người khác, cả người nhìn vừa đẹp mắt vừa mê người.
Sở Minh Yến nhìn người ngây ngô cười trước mắt, khuôn mặt bất tri bất giác đỏ lên. Nàng sao có thể nói ra những lời như vậy, thật đúng là làm cho người ta thẹn thùng. Bất quá Sở Minh Yến cũng không phải là người khó chịu, nàng chỉ có hơi ngượng ngùng một chút, liền lập tức đỏ mặt trừng mắt nói:” Huynh không nguyện ý cưới ta?”
Hàn Lẫm vội nói:” Ta nguyện ý, ta phi thường nguyện ý, ta hận không thể lập tức cưới muội. ”
Hàn Lẫm là người có tính cách hướng nội, rất ít khi có dáng vẻ vội vàng giống như bây giờ. Sở Minh Yến nghe hắn nói, lỗ tai không tự chủ được đỏ lên, nàng đưa tay sờ sờ cái mũi của mình.
“Nếu huynh đã nguyện ý cưới ta, ta cũng …. nguyện ý gả cho huynh, chúng ta cũng đã phát sinh chuyện kia, vậy … vậy chúng ta liền thành thân đi. ”
Hàn Lẫm nghe vậy cả người như muốn bất tỉnh bởi vì hạnh phúc xông tới quá đột ngột, lập tức không thèm suy nghĩ gì mà đáp ứng luôn.
Đến lúc Trần Y Y biết được tin tức này, đã là ba ngày sau đó, vương phủ bên kia cũng đã náo loạn mâý lần. Nàng nghe bọn người Thu Quỳ nói, Nhϊế͙p͙ Chính vương sau khi biết chuyện này, liền mang theo roi da trực tiếp đi đến quân doanh đánh Hàn Lẫm một trận. Đối với kết quả như thế này nàng cũng không có gì ngạc nhiên, dù sao muội muội bảo bối nhiều năm như vậy của Sở Hủ, cứ như vậy không minh bạch cùng nam nhân khác qua đêm, thân làm đại ca nhất định sẽ nhịn không được bộc phát.
Bất quá trải qua chuyện Sở Hủ đánh người lần này, đồng thời cũng đem tình cảm trì độn trong người Sở Minh Yến đánh ra. Nàng nhìn vết thương chằng chịt trêи người Hàn Lẫm, đau lòng đến mức cả mặt trắng bệch.
Vì không muốn Sở Trác lại đánh Hàn Lẫm một trận, sáng sớm ngày hôm nay Sở Minh Yến cũng đã cho người đưa lời nhắn tới, nhờ Trần Y Y nghĩ biện pháp ngăn nhị ca nàng lại.
Hai ngày nay Sở Trác cũng không có ở kinh thành, cho nên chuyện này người nhị ca như hắn vẫn chưa được biết. Vì không muốn Sở Trác sau khi trở lại kinh đô, phát hiện tiểu muội muội của mình đã bị sói tha đi. Trần Y Y sau khi nhận được lời nhắn, liền hấp tấp chạy đến cửa thành chờ Sở Trác.