Giang sơn tươi đẹp

Chương 12: Quay về chốn cũ


Thời tiết đã sang cuối hạ sắp chuyển vào đầu mùa thu, nhưng khí hậu ở phương Nam vẫn còn rất oi bức. Tần Hạo mới đi một đoạn đường mà đầu đã rịn đầy mồ hôi, hắn ngồi trên ngựa nâng tay áo lau mồ hôi trên trán, uống ừng ực mấy ngụm nước, sau đó không nén được tiếng thở dài thườn thượt.

Sao mình cứ gặp phải mấy loại nhiệm vụ gian khổ thế này hoài vậy chứ?

Trở lại Tây Hoa, khoan hãy nói đến Lật Anh Thiến có đồng ý theo mình về Kim Lăng hay không, chỉ mỗi thân phận của mình thôi đã quá dễ dàng bị bại lộ rồi.

Nghĩ tới đây, trong đầu hắn hiện lên hình ảnh ngày đó trước khi đi, khi hắn còn đang oán trách Tri Ngọc không dưới mấy trăm lần, thì người chỉ cười như mây trôi giữa trời nói với hắn một câu: "Mời nữ tướng quân đến đây chỉ có lợi cho chúng ta, ngươi yên tâm đi đi."

Chỉ một câu nói như thế đã trực tiếp đánh tan bao oán giận của Tần Hạo, sau đó Tần Hạo chỉ đành xoay người lên ngựa, bắt đầu gấp rút lên đường.

Thu hồi suy nghĩ, Tần Hạo lại đánh tiếng thở dài, sờ tay vào ngực lấy ra túi gấm lúc gần đi Tri Ngọc giao cho hắn. Khi đó Tri Ngọc nói với hắn đợi đến Nghĩa Dương mới được mở ra, mà lúc này hắn đang vào địa phận Nghĩa Dương, cũng phải mất vài ngày nữa mới đến Lạc Dương, sau đó ra roi thúc ngựa tranh thủ thời gian là có thể đến được Trường An rồi.

Lòng Tần Hạo vốn rất hiếu kỳ, không biết trong túi gấm này rốt cuộc đựng cái gì, mà vật cầm trong tay ấy lại nhẹ như bông, trong lòng càng khó nén được tò mò, ngay sau đó không cần nghĩ ngợi thêm liền mở nó ra.

Nhẹ nhàng rút món đồ trong đó ra, Tần Hạo nhất thời ngỡ ngàng trong chốc lát.

Trong tấm da dê dày mịn tỏa ra mùi thuốc, mà trong đó lại còn được gói một một lớp mặt nạ da người.

Tần Hạo chợt bừng tỉnh, hèn gì công tử lại bảo mình phải tới Nghĩa Dương mới mở ra.

Mặt nạ này được làm hết sức công phu, hình như được đặc chế từ da mặt của người thật. Bôn ba lâu ngày, dải nắng dầm mưa sẽ làm mất đi công dụng của nó vì vậy công tử mới tẩm thuốc, rồi dùng tấm da dê này bao bọc lại để giữ lại nguyên trạng. Mặt nạ da người như vậy bình thường phải tốn ngàn vàng mới mua được, nhưng để có hiệu quả tốt nhất thì chỉ có thể đảm bảo tối đa trong vòng một tháng. Hôm nay qua hết phạm vị Nghĩa Dương là đến Lạc Dương, đến chừng ấy người quen nhất định sẽ càng nhiều, lúc đó sẽ cần tới mặt nạ da người này, mà theo thời gian, từ Nghĩa Dương đến Trường An, cho dù tính cả đi lẫn về thì thời gian một tháng cũng còn dư dả. (kg biết chính tả chữ dư dả này đúng kg nhỉ, lâu quá kg dùng chữ này nên quên mất hihihi)

Kế hoạch của công tử đúng là chu đáo và chặt chẽ.



Tần Hạo đổ từ túi ra chút nước lau sơ mặt, sau khi làm ướt hết mặt mới cẩn thận mở tấm mặt nạ da người ra, rồi dùng đầu ngón tay cẩn thận ấn lên đường viền, đến khi cảm nhận được trên mặt không để lại dấu vết gì đã hoàn toàn khớp với lớp da mặt.

Làm xong tất cả, cất túi gấm không đi, tâm trạng Tần Hạo cũng thả lỏng hơn nhiều, uống thêm chút nước mới tiếp tục thúc ngựa lên đường. Đi suốt cả một hành trình đường dài, thế nhưng lòng hắn vẫn không ngừng thán phục tâm tư kín đáo của Tri Ngọc.

Trong khi ấy, cách Nghĩa Dương ngoài trăm dặm, công tử Tri Ngọc luôn được Tần Hạo một lòng nhớ đến hiện đang nhàn hạ ngồi trên một chiếc xe ngựa xa hoa rộng lớn, nhắm mắt dưỡng thần nhịp nhàng lắc lư theo xe ngựa.

An Ninh Hề cùng Tri Ngọc ngồi chung một xe, Vũ Chi Duệ đánh xe bên ngoài, còn có cấm vệ quân đi theo hộ tống, ngay ngắn chỉnh tề đâu chừng ba trăm người.

Bởi vì An Ninh Hề chỉ dẫn theo hai người Tri Ngọc và Vũ Chi Duệ lên đường, mà sức khỏe Tri Ngọc lại không được tốt, vì thế chỉ có mỗi Vũ Chi Duệ mới có thể đảm nhận nhiệm vụ phu xe. Nhưng đến giữa trưa, ngồi trong xe ngựa thì không có gì đáng ngại, chỉ tội nghiệp hắn phải hứng chịu cái nắng độc hại gay gắt của ánh mặt trời ở phía bên ngoài.

Thật ra ban đầu An Ninh Hề chỉ tính có ba người họ gọn gang đơn giản lên đường, nhưng đám người Lang thái phó bảo thấy không yên lòng, nên mới chọn ra nhiều cấm vệ quân như vậy đi theo bảo vệ. Dọc đường đi đương nhiên sẽ dẫn tới bách tính tò mò vây xem, hậu quả khiến cho tiến độ hành trình của họ chậm đi rất nhiều. Sau đó nghe theo đề nghị của Tri Ngọc, đổi lại đi tuyến đường hiện tại này mới mới nhanh hơn được chút.

Tri Ngọc đối với địa hình con đường này rõ như nắm chắc trong tay, điều đó lại lần nữa gây sự chú ý của An Ninh Hề.

Đi thêm không lâu, Vũ Chi Duệ siết chặt dây cương cho xe dừng lại, lau mồ hôi xong bẩm báo với người trong khoang xe ở phía sau: "Quân thượng, đã đến Giang Đô rồi."

An Ninh Hề trong xe nghe vậy liền giơ tay vén lên rèm xe nhìn ra bên ngoài, nơi này vẫn còn ở ngoại ô nhưng quả thật đã đến phạm vi của Giang Đô rồi. Nàng đã từng tới đây, nơi này tuy đã trải qua mười năm nhưng quang cảnh nơi đây cũng không khác so với trong ký ức nàng là bao.

"Tốc độ chúng ta xem ra cũng khá nhanh, mới hơn nửa tháng thôi mà đã đến Giang Đô rồi." An Ninh Hề hờ hững nói, vẻ mặt ngay sau đó lại bắt đầu thay đổi phức tạp.

Vậy là không lâu nữa sẽ đến Khai Phong.


"Đúng là nhanh thật, qua thêm vài canh giờ nữa là đến bờ Hoài Thủy, đổi sang đi bằng thuyền lá tốc độ sẽ nhanh hơn." Chẳng biết Tri Ngọc đã mở mắt ra từ lúc nào, bất ngờ nghe An Ninh Hề nói vậy thì môi khẽ nở nụ cười, "Qua khỏi Hoài Thủy là đến địa phận Khai Phong rồi."

Nghe nói thế, vẻ mặt An Ninh Hề càng thêm phức tạp, chậm rãi buông xuống tấm rèm trong tay, nàng dựa lưng vào buồng xe nhắm mắt lại, hồi lâu mới lên tiếng căn dặn Vũ Chi Duệ đang đợi ở bên ngoài xe: “Vậy hãy nhanh tới bờ Hoài Thủy đi.”

Chẳng phải nàng đã chờ đợi ngày này lâu lắm rồi sao? Giờ không cần suy nghĩ gì nữa cả, chỉ cần từng bước làm theo kế hoạch của mình là được.

An Ninh Hề thầm tự trấn an mình, cảm xúc cũng từ từ bình tĩnh lại. Lúc quay đầu lại thì thấy Tri Ngọc đang nhìn mình chằm chằm, tâm tình vừa được khôi phục lại bắt đầu đánh thót lên một cái.

"Sắc mặc quân thượng dường như không được tốt, có phải trong người thấy khó chịu không?" Tri Ngọc nói xong hai đầu mày cũng hơi nhíu lại, sắc mặt tỏ ra vô cùng lo lắng, ân cần chân thành như thế ngược lại khiến An Ninh Hề có chút không tự nhiên.

"Không có, bổn cung không sao." An Ninh Hề phất tay quay đầu đi, trực tiếp lờ đi ánh mắt dò xét của Tri Ngọc, rũ mắt thẫn thờ nhìn hoa văn nơi góc áo của mình.

Thật ra cũng không phải thẫn thờ gì, chỉ là nàng đang sắp xếp lại từng chi tiết, suy nghĩ cho kế hoạch kế tiếp của mình.

Mà Tri Ngọc ngồi ở đối diện xéo với nàng cũng đang suy tư nghĩ ngợi. Ban nãy lúc nhắm mắt dưỡng thần, hắn đã nghĩ đến những tình huống có thể sẽ gặp ở Khai Phong, sau đó đưa ra một quyết định.

"Quân thượng, Tri Ngọc có một chuyện muốn thỉnh cầu."

Dòng suy nghĩ của An Ninh Hề bị giọng nói bất ngờ cất lên cắt ngang, nàng theo bản năng ngẩng đầu nhìn về phía Tri Ngọc, lại nhìn thấy dáng vẻ ngập ngừng muốn nói rồi thôi của Tri Ngọc, không khỏi có chút kỳ quái.

"Là chuyện gì? Nói ra thử xem."


An Ninh Hề vừa dứt lời, trên mặt Tri Ngọc càng tỏ ra do dự, giống như cố tình gợi lên sự hiếu kỳ cho người khác, cho đến khi thấy An Ninh Hề sắp sửa muốn hỏi lại lần thứ hai mới mở miệng nói: "Ta muốn thỉnh xin quân thượng chấp thuận cho ta khi ở Đông Việt không phải gặp bất kỳ ai."

An Ninh Hề kinh ngạc hỏi, "Tại sao?"

Tri Ngọc mím mím môi, gương mặt vốn tái nhợt bỗng ửng đỏ, "Chuyện này... Quân thượng còn nhớ Lục công tử Đông Việt chứ, ban đầu ta thấy quân thượng có ý với hắn, mới bạo gan nhắc nhở người hãy thu hắn vào hậu cung, rồi sau đó dẫn đến việc hắn bỏ trốn và làm người bị thương. Lục công tử cũng hiểu rõ nội tình ấy, nếu bị hắn nhìn thấy ta xuất hiện ở Đông Việt, sợ rằng...."

Lúc này An Ninh Hề mới hiểu hoá ra là vậy. Cái tên Tri Ngọc này cũng thật thú vị, rõ ràng mình là người được Nữ Hầu sủng ái nhất, vậy mà còn giúp nàng ta thu nạp thêm người khác vào cung. Song điều này cũng đã nói lên sự thật là hắn có vấn đề không phải sao?

An Ninh Hề vốn còn định dẫn theo hắn vào cung Đông Việt tham dự yến tiệc, nào ngờ hắn đột nhiên đưa ra yêu cầu này. Như vậy cũng tốt, dẫu sao thân phận của hắn cũng không tiện, nếu đến lúc đó bị đám người Đông Việt lấy đó làm đề tài đàm tiếu, nói Nam Chiêu không tôn trọng Đông Việt thì cũng không hay.

Nghĩ vậy, An Ninh Hề cũng không truy cứu việc hắn gián tiếp hại mình bị thương, chỉ gật đầu nói: "Vậy ngươi cứ ở đó đợi, đừng đi lung tung là được."

Tri Ngọc nghe vậy, nét mặt lập tức bày tỏ sự cảm kích, khóe môi cũng dần tràn lan ý cười.

Hai người nói xong đề tài đó xong không nói thêm gì nữa, trong buồng xe lần nữa rơi vào trầm mặc. Còn Vũ Chi Duệ ngồi ở bên ngoài đánh xe thì không ngừng mắng thầm trong lòng.

Trước đây hắn đã thấy Tri Ngọc rất ư là chướng mắt, hôm nay lại nghe nói hắn là đầu sỏ gián tiếp báo hại mình ngồi trong ám lao suốt nửa tháng trời thì trong lòng càng thêm tức giận.

Một người chỉ sống nhờ gương mặt mà còn dám làm mưa làm gió!

Trong lòng Vũ Chi Duệ thấy rất bất bình, nên tay cũng tăng thêm sức, hung hăng quốc ngựa liên tục, để vận tốc xe ngựa di chuyển nhanh hơn, bỏ rơi lại đám cấm vệ quân chạy lon ton theo phía sau. Kết quả vốn đến bờ Hoài Thủy phải cần ít nhất ba bốn canh giờ, nhưng nhờ tay nghề vung roi của hắn mà rút ngắn lại chỉ còn vỏn vẹn hai canh giờ.

Xe ngựa vừa đến bờ Hoài Thủy, An Ninh Hề sau khi xuống xe liếc nhìn bầu trời chỉ vừa sẩm tối, cất lời khen kỹ thuật đánh xe ngựa của Vũ Chi Duệ rất tốt.

Vũ Chi Duệ vốn không phải cố tình đánh xe nhanh như vậy, lúc phản ứng lại thì toàn thân tuôn đầy mồ hôi lạnh, nếu lỡ trên đường xảy ra chuyện gì, hắn có mười mạng cũng không gánh nổi trách nhiệm này. Vì vậy khi nghe An Ninh Hề khích lệ, hắn hết sức áy náy cúi đầu, nhưng không quên giương mắt hung hăng trừng trừng liếc nhìn Tri Ngọc, để bày tỏ nỗi tức giận trong lòng vẫn chưa tan hết.



Dĩ nhiên Tri Ngọc làm sao hiểu được suy nghĩ trong lòng Vũ Chi Duệ, vì hắn đang mải nhìn chung quanh xem có chiếc thuyền lớn nào không, vì ngoài ba người bọn họ ra vẫn còn đến ba trăm cấm vệ quân cũng cần sang sông.

Rất nhanh Tri Ngọc đã tìm thấy được mục tiêu, lúc này xa xa mé sông có một chiếc thuyền đang neo đậu, rường cột chạm trổ, cao những mấy tầng. Người trên thuyền cũng đang nhìn tới phương hướng của bọn họ, sau đó vội vàng xuống thuyền đi tới, còn có một đám binh lính đi theo ở phía sau.

Người nọ khoảng ngoài ba mươi, một thân quan phục màu đen, kim quan buộc tóc, diện mạo tuy khôi ngô tuấn tú nhưng ẩn giấu sự sâu xa khó lường.

An Ninh Hề cũng nhìn thấy người đi tới, đăm đăm ngắm nhìn gương mặt quen thuộc ấy, khóe môi nàng từ từ gợi lên nét cười mai mỉa.

Không ngờ là huynh ấy.

Người tới đứng lại trước mặt An Ninh Hề, tầm mắt quét một vòng qua Tri Ngọc và Vũ Chi Duệ, sau đó chắp tay nói với An Ninh Hề: "Vị này chính là Nữ Hầu Nam Chiêu?"

An Ninh Hề gật đầu, "Đúng vậy."

"Vậy thì hay quá, hạ quan là Tiêu Như Trung - Lễ tào thị trung của Đông Việt, phụng lệnh vương thượng ta đặc biệt đến Hoài Thủy nghênh đón Nữ Hầu đến Khai Phong."

Trên môi An Ninh Hề rõ ràng đang mỉm cười, nhưng không kém phần lạnh lẽo, "Vậy làm phiền Tiêu đại nhân rồi."

Tiêu Như Trung là huynh trưởng cùng cha khác mẹ lúc nàng còn là Tiêu Như Thanh, cũng là một trong những huynh đệ tỷ muội đối với nàng vô cùng nghiêm khắc cay nghiệt.

Nghe An Ninh Hề nói vậy, Tiêu Như Trung cũng đáp lại vài lời khách sáo, sau đó dẫn ba người đi về phía thuyền lớn, ba trăm người hộ tống đương nhiên cũng đi theo.

Sau khi ngồi vào chỗ của mình ở tầng ba trong khoang thuyền, thái độ An Ninh Hề dường như rất vui vẻ. Nàng bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, kỳ thật nỗi mong chờ trong lòng nàng lúc này tựa như mạch sóng ngầm tuôn trào giữa dòng sông.

Mười năm rồi, Sở Nghiệp Kỳ, cuối cùng chúng ta cũng gặp lại nhau.



back top