Do vì chạng vạng tối mới lên thuyền xuất phát, nên khi nhóm người An Ninh Hề đến Đông Việt thì trời đã tối om.
Cấm vệ quân Nam Chiêu dĩ nhiên không được phép tiến vào vương cung Đông Việt, tất cả đều được an bài nghỉ ngơi ngoài dịch quán Khai Phong. Còn ba người An Ninh Hề thì được Tiêu Như Trung sắp xếp cho đón họ vào cung, bởi vì Đông Việt vương đã xếp đặt nơi nghỉ ngơi đặc biệt cho những quân chủ các nước đến tham dự tiệc.
Tiêu Như Trung cưỡi ngựa dạt sang một bên dẫn đường phía trước, khi xe ngựa chầm chậm rẽ vào cửa cung quen thuộc, lòng dạ An Ninh Hề cũng theo đó cuồn cuộn như sóng vỗ ba đào, chuyện cũ từng màn từng màn ào về như thác lũ hiện ra ở trước mắt.
Bản thân đã từng cho rằng mình sẽ dùng thân phận cao quý nhất bước vào cửa cung này, không ngờ hôm nay trở về, vẫn là thân phận và cách thức ấy.
Thời gian tiến vào cung chưa tới nửa nén hương thì xe ngựa đã ngừng lại, An Ninh Hề thu hồi suy nghĩ, nghe Tiêu Như Trung ở bên ngoài hết sức cung kính nói: "Mời Nữ Hầu xuống xe."
An Ninh Hề vén rèm lên nhìn, phát hiện mình đang dừng ở một nơi phía ngoài vườn ngự uyển, quan sát đánh giá hoàn cảnh chung quanh, dù sao đã qua mười năm, cung Đông Việt vương thay đổi quả thật không ít.
Có tiểu thái giám tiến lên đặt chiếc đôn dưới xe ngựa, Vũ Chi Duệ từ vị trí lái xe vững vàng nhảy xuống, dìu An Ninh Hề cẩn thận bước xuống xe, Tri Ngọc cũng bước xuống theo.
"Đây là chỗ nghỉ ngơi vương thượng nước ta đã an bài cho Nữ Hầu ngài, nếu có chỗ nào không hài lòng, xin Nữ Hầu cứ nói."
Đèn cung đình treo cao, chiếu sáng cả một vương cung không khác gì như ban ngày, An Ninh Hề giương mắt nhìn cung điện được trang hoàng lộng lẫy trước mắt, lạnh nhạt đáp lại một câu: "Không cần, nơi này rất tốt."
Tiêu Như Trung nói chuyện quá khách sáo khiến An Ninh Hề cảm thấy chưa thể thích ứng được. Một người trước kia từng ở trước mặt mình vô cùng ngạo mạn mà nay bỗng chốc trở nên tao nhã lễ độ như vậy khiến nàng cứ cảm thấy là lạ.
Tiêu Như Trung nghe vậy cũng không khách sáo nữa, nói với An Ninh Hề: "Thật ra quân chủ những nước khác đều đã đến, ngày mai vương thượng sẽ thiết yến chiêu đãi tại trong cung, hôm nay Nữ Hầu đến cũng vừa đúng lúc, đêm nay hãy nghỉ ngơi cho khỏe trước, nhóm cung nhân sẽ tận tâm hầu hạ."
An Ninh Hề nhíu mày, "Hả? Thiết đãi vào ngày mai?"
Mấy quốc gia kia đúng là tích cực hơn nàng nhiều, Đông Việt vừa mời là đến liền.
Tiêu Như Trung khẽ gật đầu, nở nụ cười mấy khi có được, giữa hai đầu lông mày thoáng qua nét lo lắng, "Đúng vậy, ngày mai sẽ thiết yến, chắc hẳn rất náo nhiệt. Nữ Hầu đi đường đã lâu, bây giờ mời nghỉ ngơi trước."
An Ninh Hề chỉ gật đầu chứ không tiếp lời. Nhiệm vụ nghênh đón người của Tiêu Như Trung đã hoàn thành, sau khi thi lễ với nàng xong liền xoay người rời đi.
Thấy hắn đã đi, An Ninh Hề cất bước đi đến nơi ở của mình, nhưng vừa đi được vài bước, khóe mắt thoáng liếc thấy hướng bên phải có một bóng người đang đi về phía bên này liền lập tức dừng bước. Người nọ hiển nhiên cũng nhìn thấy An Ninh Hề nên dừng bước nhìn lại, sau đó chuyển hướng chân chầm chầm đi tới chỗ nàng đứng.
An Ninh Hề thật sự không thể tin kinh ngạc nhìn người càng lúc càng đi đến gần kia.
Đã mười năm trôi qua, vậy mà ông ấy không có chút thay đổi nào, năm tháng thoi đưa nhưng dường như không hề lưu lại bất kỳ dấu ấn nào trên người ông ấy.
Trong lúc An Ninh Hề đang nhìn chằm chằm người ở trước mắt, thì người nọ cũng đang quan sát nàng không rời mắt. Ông ấy mặc một thân tăng bào, đầu điểm ba chấm, diện mạo ôn hòa điềm tĩnh, là một hòa thượng khoảng chừng bốn mươi tuổi.
Hòa thượng đứng lại trước mặt An Ninh Hề, nhìn thẳng vào ánh mắt như hang động mênh mông vô tận của An Ninh Hề, như thể xuyên thấu cả quá khứ và tương lai, thậm chí là tất cả bí mật về nàng.
"A Di Đà Phật...." Hồi lâu sau, hòa thượng đọc câu khẩu hiệu nhà Phật, nhìn nàng cười cười, đột nhiên nói một câu không đầu không đuôi: "Thí chủ, đã lâu không gặp."
Đã lâu không gặp.
Quả thực đã mười năm rồi.
An Ninh Hề hé môi nhưng giây phút này nàng thật sự không biết nên nói gì. Ông vẫn có đôi mắt tinh tường trước sau như một, chỉ nhìn thoáng qua đã nhận ra thân phận của mình.
Không thẹn với danh xưng "Thiên hạ đệ nhất trí giả" cao tăng Đồ Di Ca.
Hồi lâu sau vẻ mặt An Ninh Hề mới bình thản trở lại, rốt cuộc mở miệng, "Có phải đại sư đã nhận lầm người chăng? Bổn cung không hề quen biết ngài."
Hòa thượng Đồ Di Ca nghe được lời nói của An Ninh Hề chỉ khẽ mỉm cười, vẻ mặt hết sức từ ái thân thiện, "Nếu đều là người cùng trên thế gian, vốn dĩ không có cái gọi là quen biết hay không, huống chi chỉ cần lòng không thay đổi, bất kể ai đó có thay đổi ra sao thì cũng vẫn là cố nhân, bần tăng chỉ đang cảm thán mà thôi."
An Ninh Hề thầm giật mình, như cảm nhận được ánh mắt dò xét của đám người Tri Ngọc ở phía sau, bàn tay nàng giấu dưới ống tay áo rộng vô thức siết chặt, mãi lúc lâu sau mới cố ra vẻ bình tĩnh đáp lại một câu: "Đại sự Phật pháp cao thâm, bổn cung đã thụ giáo."
Đồ Di Ca cười khẽ hai tiếng, chắp hai tay đọc câu khẩu hiệu nhà Phật, sau đó nhìn nàng không chớp mắt hỏi, "Thí chủ, có thể tìm một chỗ để nói chuyện được không?" Trên mặt ông như mang theo ý cười an ủi chúng sinh, lời nói cũng điềm tĩnh ôn hòa, khiến người nghe không có cách nào cự tuyệt.
An Ninh Hề vốn định quay về nghỉ ngơi, lúc này nghe Đồ Di Ca nói vậy, chỉ thoáng suy tư trong giây lát sau đó gật đầu, "Được, đại sư xin mời."
Đồ Di Ca mở miệng yêu cầu đương nhiên là phải có chuyện gì đó muốn nói với nàng rồi.
Đồ Di Ca gật đầu một cái, trên môi luôn nở nụ cười hòa ái, không hề khách sáo với An Ninh Hề trực tiếp dẫn đầu đi về phía trước, thế nhưng khi đi ngang qua Tri Ngọc, lúc sắp sửa lướt qua hắn thì đột nhiên dừng bước.
Lúc này Tri Ngọc vẫn còn đang ngạc nhiên trước mối quan hệ giữa vị hòa thượng bất ngờ xuất hiện và An Ninh Hề, thì thấy ông ta đột nhiên dừng lại ở trước mặt mình, trong lòng thấy khó hiểu nhưng trên mặt vẫn duy trì vẻ mặt ôn hòa bình tĩnh.
“Công tử có tướng mạo rất tốt.”
Qua lúc lâu sau, Đồ Di Ca chỉ nói một câu như vậy, sau đó đi thẳng về phía trước, khiến ba người ở lại đều ngơ ngẩn không hiểu gì, thậm chí còn hoài nghi không biết có phải vừa rồi ông đã nói câu đó hay không nữa.
Thấy Đồ Di Ca đã đi xa, An Ninh Hề nhìn sang Tri Ngọc bằng ánh mắt mang đầy thâm ý rồi cất bước đi theo Đồ Di Ca đi vào một nơi phía sau cung đình.
Tri Ngọc sững sờ tại chỗ một lúc, sau đó mới nhíu nhíu mày, không nhịn được hỏi Vũ Chi Duệ ở bên cạnh: "Vũ thái phó có biết hòa thượng này là người phương nào không?"
Vũ Chi Duệ hơi kinh ngạc liếc mắt nhìn hắn, vẻ mặt còn kèm theo sự khinh bỉ, "Lẽ nào ngay cả đại sư Đồ Di Ca mà Tri Ngọc công tử cũng không nhận ra? Ông ấy là cao tăng nổi tiếng khắp thiên hạ, nghe đồn lời ông từng nói qua đều sẽ trở thành sự thật, ông được tôn như vị Thần sống. Mấy năm trước lúc đến Trung Chu ta đã từng gặp ông ấy được một lần, nhưng theo như dáng vẻ vừa rồi của ông thì rất giống như có quen biết với quân thượng thì quả thật rất kỳ quái, quân thượng nào giờ chưa từng gặp ông ấy kia mà...."
Tri Ngọc không còn tâm trạng để nghe mấy lời sau của Vũ Chi Duệ nữa, chỉ cau mày suy tư về câu nói ẩn ý mới vừa rồi của Đồ Di Ca.
Nếu những điều cao nhân ấy nói đều sẽ trở thành sự thật, vậy sao tự nhiên lại khen tướng mạo hắt tốt? Và nếu có được tướng mạo tốt thì sao hắn còn phải gặp nhiều gian nan khốn khổ như thế, thậm chí sống lưu lạc tha phương đến nay còn chưa được trở về cố hương?
Nghĩ tới đây, tầm mắt hắn lại dõi theo Đồ Di Ca đã đi rất xa.
Dường như cảm nhận được ánh mắt của Tri Ngọc, Đồ Di Ca ngoảnh đầu lại liếc mắt nhìn, sau đó tiếp tục đi thêm vài bước mới dừng bước.
Nơi họ đang đứng là một vườn hoa hẻo lánh ngay giữa cung Đông Việt vương, trăng sao trên bầu trời cùng đèn cung đình chiếu sáng làm nổi bật cả vùng cỏ cây rậm rạp um tùm trước mắt. Đêm mùa Hạ ở đây cũng khiến cho tâm trạng thấy khang khác, hoàn cảnh thì rất im lìm tĩnh lặng, rất thích hợp để nói chuyện riêng.
Quay đầu nhìn sang An Ninh Hề đang đứng sóng vai cùng mình, Đồ Di Ca tựa như cảm thán rồi mới chầm chậm nói ra lời mình muốn nói, "Thí chủ hôm nay lệ khí sâu nặng, xem ra đó không phải chuyện tốt."
Thật ra thì trong lòng An Ninh Hề đại khái cũng có thể đoán được ông ấy tìm mình để nói gì, khi nghe xong lời này nàng chỉ cười nhạt bình tĩnh đáp lại: "Lệ khí sâu nặng thì có làm sao? Chỉ cần cung Đông Việt vương này có thể chịu được là đủ rồi."
Đồ Di Ca chắp tay trước ngực, lần nữa đọc câu khẩu hiệu Phật pháp, trên mặt hiện rõ sự thương xót, thậm chí trong mắt còn mang cả nét âu sầu, "Thí chủ cần gì phải như thế, dẫu sao cũng là chuyện xưa trong quá khứ rồi, tội gì phải cố chấp không buông bỏ."
An Ninh Hề nhíu mày, "Đại sư muốn khuyên ta quên đi quá khứ ư? Hừ...." Nàng lạnh lùng hừ một tiếng, "Nếu bỏ qua dễ dàng như thế, vậy nỗi khổ suốt mười năm sống tại vách núi của ta tính làm sao đây? Đại sư người nói xem nên làm thế nào?"
Đồ Di Ca thở dài một hơi thật sâu, giương mắt nhìn cảnh trí cỏ cây tràn đầy sức sống ở chung quanh, lắc đầu nói: "Ngày tháng tốt đẹp còn rất dài, thí chủ khư khư chấp niệm như thế, chỉ e rằng sẽ bỏ lỡ rất nhiều...."
Ông còn chưa dứt lời đã bị một tràng cười lanh lảnh cắt ngang, hai người nhìn lại từ nơi phát ra âm thanh đó, phía sau buội rậm có một cô gái một thân cung trang hoa lệ đang dẫn theo một đám cung nhân từ nơi xa đi tới, trong tay nàng ta còn ẫm bồng một bọc tả, khắp khuôn mặt xinh đẹp ngập tràn nụ cười hạnh phúc thỏa mãn, thỉnh thoảng đưa tay trêu chọc đứa trẻ trong ngực, ý cười chan chứa yêu thương lẫn vui vẻ.
An Ninh Hề híp mắt nhìn gương mặt khiến nàng đã khắc cốt ghi tâm suốt hơn mười năm, khóe môi bất giác nhếch lên cười lạnh lẽo, "Đại sư người sai rồi, ta không quan trọng sẽ bỏ lỡ thứ gì cả, những thứ đó đối với ta mà nói thật quá xa xỉ. Ta thiết nghĩ, chẳng qua ta chỉ muốn đòi lại tất cả những gì thuộc về ta đã mất đi, như thế... đã đủ rồi."
Đồ Di Ca còn muốn nói thêm điều gì đó nhưng An Ninh Hề đã nâng nhẹ tay lên ngăn cản, sau đó nghiêng người qua nhìn thẳng vào mắt ông, lời nói ra cũng vô cùng kiên định, "Đại sư chỉ cần đứng ngoài xem là được, còn mối thù này ta nhất định phải báo!"
Gió đêm thổi qua, giọng nói rét lạnh của An Ninh Hề như hòa theo cơn gió, trong đôi mắt màu hổ phách lóe lên tia sáng khác thường, còn cuốn theo từng trận gió lạnh xào xạc, dù cho có trấn định vững vàng như cao tăng Đồ Di Ca đây cũng không kiềm được có phần hốt hoảng.
Truyện đánh dấu