“Kết hôn?” Hàn Hân Đình ngạc nhiên đến mức không thể giữ nổi cao độ giọng nói của mình trước mặt Hàn Học Kỳ.
“Sao con lại ngạc nhiên vậy? Chuyện con và Quốc Bân lấy nhau chỉ là vấn đề sớm muộn thôi mà. Ông đâu có bắt con lấy người khác.” Hàn Học Kỳ từ tốn đáp lại.
“Nhân lúc ông vẫn còn khỏe, ông cũng muốn thấy cháu mình kết hôn.”
Hàn Học Kỳ là một người đàn ông có ngoại hình cao ráo. Dù bước vào độ tuổi lão niên, Hàn Học Kỳ vẫn toát lên khí chất ngời ngời của một doanh nhân phong độ. Hơn nữa, ông rất biết trau chuốt hình ảnh, yêu thích cập nhật các xu hướng mới lẫn trải nghiệm mới, thành ra, trong mắt nhiều người, Hàn Học Kỳ là một người hiện đại, tư tưởng tiến bộ.
Hơn nữa, trong tay ông ấy nắm giữa hơn 30% tác động kinh tế của toàn quốc với sự đóng góp mạnh mẽ vào ngành công nghiệp ô tô, khai thác khoáng sản và sở hữu nhiều cơ sở hạ tầng ở các khu resort cao cấp. Hàn Học Kỳ là một tay kinh doanh có tiếng về loại hình dịch vụ và khai thác. Ngược hẳn với nhà họ Tạ, chuyên mở rộng về lĩnh vực đầu tư xã hội, nhà đất và các dịch vụ công, nhờ đó, tiếng nói của Tạ Triết đối với quan chức chính phủ có phần nhỉn hơn. Tuy nhiên, không đồng nghĩa Hàn Học Kỳ thua kém về thế hay về quyền.
Dù vậy, Tạ gia hay Hàn gia xưa nay chỉ hay bị dân tình so sánh về độ giàu có, cơ bản không cạnh tranh nhau.
“Ông à! Không phải chúng ta đã thỏa thuận sẽ nói chuyện này sau sao?” Hàn Hân Đình sốt sắng.
“Trước mắt, con sẽ tiếp quản một số nhánh kinh doanh của nhà mình mà. Đây không phải là ưu tiên hay sao ông?” Hàn Hân Đình nói thêm khi Hàn Học Kỳ vẫn dửng dưng với sự phản kháng của cháu mình.
“Ông không muốn con vất vả thôi.”
“Con không vất vả.”
“Nhưng ông cũng không muốn Quốc Bân thiệt thòi.”
“Thời gian gần đây, nó đã vì nhà họ Hàn làm rất nhiều thứ, ra ngoài làm việc rất vất vả. Nếu không phải có Quốc Bân, đám cổ đông đã tranh thủ cơ hội này mà cấu xé tập đoàn rồi.”
“Đình Đình! Không có một người con trai nào mà bằng lòng đứng mũi chịu sào để vì gia đình của người khác như vậy.”
“Ông thấy được chân thành của nó, cố gắng của nó, cũng thấy nó thương yêu con thế nào, thấy nó là người đáng tin cậy dành cho con.” Hàn Học Kỳ nhỏ nhẹ dỗ dành.
“Con…con không thể kết hôn với Quốc Bân.” Hàn Hân Đình hít một hơi sâu. Đây có lẽ là lúc cô phải quyết định.
“Hàn Hân Đình! Con nói cái gì?”
“Con không thể kết hôn với anh ấy như ý ông.”
“Con có đối tượng rồi.”
“Cuối cùng cũng chịu nói rồi à?”
“Dạ?”
“Đối tượng của con có phải là cháu gái của Tạ Triết không?”
“Ông…biết rồi ạ?”
“Đình Đình. Con là cháu gái của ông, ra ngoài làm việc, làm sao ông không lo lắng. Chuyện con mỗi ngày mang siêu xe đi dạo hết mấy quán bar, cười cười nói nói với bao nhiêu người không phải ông không biết.”
“Con dùng danh nghĩa Hàn gia làm càn trong giới pháp y, không phải ông không biết.”
“Con đột ngột đi đầu tư, mua cả hãng xe đạp của người ta, không phải ông không biết.”
“Thời gian gần đây, con đột nhiên muốn học hỏi chuyện làm ăn của Hàn gia, muốn tách sức ảnh hưởng của Quốc Bân với nhà mình, không phải ông không biết.”
“Chuyện con yêu Tạ Kỳ Ngôn, hai đứa qua lại với nhau, không phải ông không biết.”
“Hàn Hân Đình. Con ở bên ngoài chơi bời thế nào cũng được, tung hoành ra sao cũng được. Ông không quản. Chỉ cần người con cưới là Bành Quốc Bân, những thứ con làm, ông có thể xóa sạch hết cho con.”
“Nhưng, ông hy vọng Tạ Kỳ Ngôn cũng như một cuộc phiêu lưu của con, chỉ cần con không mang con bé đến trước mặt ông để xin cưới, cái gì ông cũng có thể để yên cho con làm càn.”
“Ông! Nhưng con, chính là muốn cưới Tạ Kỳ Ngôn.” Hàn Hân Đình đột nhiên kiên định, không muốn nhượng bộ ông mình.
“Hàn Hân Đình! Con muốn chống đối ông sao?” Hàn Học Kỳ cau mày, tay đập mạnh xuống bàn, giọng nói vô cùng răn đe.
“Không phải con muốn chống đối ông, con chỉ muốn lấy người con yêu thôi.”
“Ông à! Tạ Kỳ Ngôn, cậu ấy, không phải cậu ấy không có thiệt thòi vì yêu con.”
“Quốc Bân là một người tốt, cũng rất đáng tin cậy. Nhưng Tạ Kỳ Ngôn cũng vậy mà.”
“Cậu ấy là cấp trên của con, tương lai rộng mở, có nhà, có xe, cậu ấy có gì không lo được cho con?”
“Cậu ấy là cháu gái của Tạ Triết, người theo đuổi cậu ấy dài đến không đếm được, người cậu ấy muốn yêu cũng đâu cần khó khăn gì để có được.”
“Tại sao cậu ấy lại phải chịu tổn thương và lùi bước vì muốn bên cạnh con thôi chứ?”
“Con hiểu Quốc Bân đã rất cố gắng để hỗ trợ ông, đó là lý do mà con luôn cảm thấy có lỗi với anh ấy, con mới không thể làm đau lòng anh ấy. Nhưng con cũng muốn ông an tâm, tin tưởng con, con có thể thay ông để gánh vác gia đình mình mà không cần một người đàn ông nào cả.”
“Nói đến như vậy, nghĩa là con muốn coi thường cả lời nói của ông ư?” Hàn Học Kỳ đỏ mặt tía tai, cao giọng hỏi Hàn Hân Đình.
“Con không có ý đó!”
“Nhưng nếu vì là cháu gái của Hàn Học Kỳ mà ngay cả người muốn yêu con cũng không yêu được, con không muốn giữ thân phận này nữa.”
“Hàn Hân Đình, con hăm dọa ông sao?”
“Ông à! Con chỉ muốn yêu Tạ Kỳ Ngôn thôi! Với Hàn gia, khó khăn như vậy ư?”
“Nực cười. Cơ nghiệp này có thể trông cậy vào một đứa con gái sao?”
“Nhưng không phải vì vậy, chúng ta đẩy lên vai của Quốc Bân. Anh ấy không cần phải gánh chịu những điều này, nhất là ở bên cạnh một người không yêu anh ấy.”
“Từ bé ông đã dạy con rất nhiều về sự kiên cường, cứng đầu, Ông biết con sẽ không lùi bước mà. Gần đây, con cũng nắm một số nhánh kinh doanh trọng điểm của tập đoàn, cơ bản có thể xem là có trọng lượng với đám cổ đông. Con không ngại để thay ông chăm lo cho sự nghiệp của Hàn gia. Ông có thể tin con không?”
“Còn giấc mơ pháp y của con?”
“Giấc mơ pháp y là vì con muốn thực hiện một lời hứa. Tình yêu với Tạ Kỳ Ngôn mới là đích đến của con.”
“Tạ Triết lợi hại thật! Thương trường cũng muốn đấu, tình yêu của con cháu nhà này cũng muốn đấu.” Hàn Học Kỳ cười khẩy, một cách chua chát.
“Tạ Kỳ Ngôn có gì mà con lại dám chống đối ông để yêu nó chứ?”
“Cậu ấy sợ con không hạnh phúc.” Hàn Hân Đình dứt lời, nước mắt không la không thét lại chậm rãi rơi xuống. Đây là lần đầu tiên Hàn Học Kỳ thấy cháu gái mình khóc. Có lẽ cũng rất lâu rồi, từ khi vợ ông mất, ông mới thấy được Hàn Hân Đình khóc.
“Được rồi! Coi như ông đã biết con yêu ai. Nhưng ông không để qua chuyện này đâu. Tạm thời, chuyện kết hôn khoan bàn, ông cần gặp Tạ Kỳ Ngôn.”
“Ông!”
“Sao hả? Đã nói đến cỡ này còn muốn cản ông gặp nó à? “Dạ!”
“Còn chuyện của Quốc Bân. Ông sẽ không nói. Chỉ là con cần giải quyết khéo. Hiện tại, Quốc Bân đang nắm giữ rất nhiều chuyện làm ăn của Hàn gia, bố mẹ của nó cũng rất nhiệt tình hỗ trợ.”
“Đình Đình à! Chuyện tình yêu, cố chấp, ngang bướng, dũng khí ra sao, không phải ông không hiểu. Nhưng chuyện kinh doanh không như thế. Ông không thể liều lĩnh trong giai đoạn nhạy cảm này, hơn nữa, con cũng chưa lấy hết được lòng tin của tập đoàn, phải có thêm thời gian. Nếu có bất trắc, con rất dễ sẩy chân.”
“Ai cũng muốn đảm bảo lợi ích của mình, cả ông cũng vậy, ông là thương nhân, không phải một nhà đạo đức. Ông không thể đứng trước mặt họ nói nhân nghĩa, đạo lý. Chuyện con yêu cháu gái Tạ Triết có thể là con dao hai lưỡi, nhưng ông không thể mạo hiểm.”
“Quốc Bân và nhà của thằng bé là khiên chắn tốt nhất mà chúng ta có.”
“Ông à! Ông tin con không?”
“Con sẽ làm thế nào?”
“Con sẽ nói chuyện với Quốc Bân.” Hàn Hân Đình khẳng định. Trong lòng cô khi nghĩ đến Tạ Kỳ Ngôn, những cái ôm siết mạnh hơn những liều thuốc ngủ của cậu ấy khiến Hàn Hân Đình thắp lên nhiều hơn dũng khí. Cô nhất định không để Tạ Kỳ Ngôn chịu đựng cảm giác khó chịu này một mình nữa, cậu ấy đã thiệt thòi đủ rồi.
Trong lúc đó, tại cảnh cục Ưu Đàm, Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã dẫn người đến gặp Hứa Trung Kiệt. Như thỏa thuận, hắn sẽ có mặt tại văn phòng chính của mình để hợp tác điều tra với cảnh sát.
Hứa Trung Kiệt là một tay giảo quyệt. Hắn có một vẻ ngoài đen nhẻm, đôi mắt sáng và ranh ma. Hắn thích hút xì gà và khoác áo lông bất chấp thời tiết bên ngoài là bao nhiêu độ. Hắn có một sự cuồng tín mạnh mẽ với vòng chuỗi làm bằng trầm hương và các đồ màu sặc sỡ. Thật sự không rõ Hứa Trung Kiệt là kiểu người như thế nào qua phong cách lung tung của hắn.
“Sếp Tạ! Sếp Phương! Cuối cùng tôi cũng gặp hai sếp ở ngoài đời rồi. Đúng là xinh đẹp thật đó!” Hứa Trung Kiệt có giọng nói hào sảng, thoạt nhìn, hắn rất biết cách giao tiếp với người khác với tính cách sởi lởi.
“Thích gặp cảnh sát lắm sao?” Phương Tư Nhã chán ghét thách thức.
Hứa Trung Kiệt bị khí thế của Phương Tư Nhã lấn át vài giây rồi cũng nhanh chóng ấy lại bình tĩnh, đáp lời.
“Tôi không biết sếp Phương là một người thích đùa.”
“A Minh. Chắc biết chứ hả?” Phương Tư Nhã cũng không nhiều lời, mở điện thoại có hình A Minh đưa về phía Hứa Trung Kiệt.
“Hai sếp không định ngồi xuống sao?” Hứa Trung Kiệt lại đánh lạc hướng sang một bên, hắn liếc nhìn màn hình điện thoại của Phương Tư Nhã rồi nở một nụ cười lạnh, thư thái rót ấm trà vào hai chiếc tách nhỏ. Phong thái cực kỳ ung dung.
“Không cần ngồi chung, trả lời câu hỏi nhanh đi.” Phương Tư Nhã chê trách sự rườm rà của hắn.
“A Minh… Xem nào, anh ta làm đậu xe ở một trong các nhà hàng của tôi. Làm việc cũng rất siêng năng đó!” Nói rồi Hứa Trung Kiệt nhấp một ngụm trà, nở ra nụ cười vô tội.
“Chỉ là một tên đậu xe mà cũng để ý nhiều như vậy sao?” Phương Tư Nhã tung đòn thăm dò.
“Cơ bản là biết, tôi cũng là người biết chăm lo cấp dưới đó.” Thái độ của Hứa Trung Kiệt cũng không hề nao núng.
“Chăm lo như kiểu quan hệ chủ nợ, con nợ không?” Phương Tư Nhã cười khẩy.
“À! Thì tất nhiên, chuyện cho mượn tiền trong chỗ làm là chuyện thường tình mà. Tính tôi rất hào phóng, các anh em khó khăn đều có thể đến tìm tôi.”
“Có đúng không?” Hắn phụ họa bằng cách hỏi han mấy tên đàn em xung quanh, bọn chúng cũng rất biết nghe lời mà hưởng ứng.
“Tất nhiên! Đó là chuyện bình thường. Nhưng cho vay nặng lãi thì không phải chuyện bình thường đâu nhỉ. Việc lấy hạn mức lãi suất cao hơn với con số được quy định, chính là phạm pháp.” Phương Tư Nhã gặn hỏi, trong khi đó, Tạ Kỳ Ngôn vẫn im lặng và chăm chú quan sát.
“Nè sếp! Sếp có thể nói đồ ăn ở chỗ tôi làm không ngon, nói con người tôi là kẻ lỗ mãng, nhưng sếp đừng khép tội bậy bạ như thế nhé!”
“Từ bao giờ mà cảnh sát lại thích tội nào thì khép tội đó cho người khác thế?” Hắn vội đặt mạnh tách trà xuống bàn, vang lên một tiếng.
“Phải đó!” Giống như nhận được chỉ thị của Hứa Trung Kiệt, đám đàn em của hắn rất ăn ý hùa theo, toan át chế hai vị nữ cảnh sát.
“Hứa Trung Kiệt!” Tạ Kỳ Ngôn lúc này quyết định lên tiếng, các ngón tay ngoắc nhẹ về hướng Hứa Trung Kiệt, biểu thị kêu gọi hắn đến gần.
“Hay là thế này đi!” Tạ Kỳ Ngôn chậm rãi nhoài người, kéo sát khoảng cách với Hứa Trung Kiệt, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng, trái ngược hoàn toàn với thái độ có phần nóng vội của Phương Tư Nhã.
“Tôi có báo cáo xét nghiệm của A Minh, nhiều phần trên cơ thể có vết bầm nặng, trên đầu có vết thương, có vẻ hắn bị ngược đãi. Chúng tôi sẽ tiếp tục xét nghiệm các vết bầm và yêu cầu lấy các CCTV liên quan từ các nhà hàng của anh mà A Minh làm việc thì anh nghĩ sao? Chắng qua chỉ là cảnh dân hợp tác thôi mà. Tôi nghĩ anh không từ chối đâu nhĩ? Nhưng mà chuyện ra vào mấy chỗ làm ăn của anh, sẽ không có vấn đề gì chứ?” Tạ Kỳ Ngôn đánh đúng trọng tâm.
“Trên điện thoại, A Minh có chụp một tờ giấy cam kết liên quan đến việc cho vay, hạn mức trên đó hoàn toàn vượt mức lãi suất được chấp thuận, chúng tôi sẽ đưa đến công an kinh tế để tiến hành điều tra công ty đã thực hiện cho phép giải ngân khoản vay này.”
“Hơn nữa, A Minh là nhân viên của anh, môi trường lao động không an toàn, mức độ thương tật trên người của anh ta đủ để chúng tôi có quyền yêu cầu xin lệnh thanh tra cơ sở của anh.”
“Hứa Trung Kiệt, tôi không nghĩ anh thích phiền phức.” Tạ Kỳ Ngôn vẫn bình thản dẫn dắt, Phương Tư Nhã bên cạnh nhìn đến không chớp mắt. Thói quen của Tạ Kỳ Ngôn khi hỏi cung à dồn ép không phải là cho kẻ khác lựa chọn. Vậy nên, cách làm này rất khác với thường ngày.
“Chúng tôi có rất nhiều thời gian, một ngày, hai ngày, ba tháng, bốn tháng, chúng tôi đều có thể theo được.” Tạ Kỳ Ngôn chốt hạ.
“Còn anh là người kinh doanh, thời gian là vàng là bạc, anh thực sự muốn lãng phí sao?”
“Mấy người muốn gì? Bây giờ tính thiếu nợ không trả sao?” Hứa Trung Kiệt sốt sắng, giọng nói cực kỳ chao đảo.
“Tôi cho anh một cách.”
“Cái gì?”
“Nợ tất nhiên phải trả. Đem giấy nợ của A Minh ra đây, thương lượng về mức lãi suất cho phép, chi trả theo định kỳ.”
“Hứa Trung Kiệt, anh là người làm ăn, tôi biết anh sẽ cân nhắc. Một là không lấy được gì, hai là lấy chậm. Mất mát anh nhận chỉ là vài đồng bạc thôi, nhưng để chúng tôi nhúng tay thì tôi cá anh sẽ phiền phức đó.”
“Sao hả?” Tạ Kỳ Ngôn tung đòn đánh cuối cùng.
Tại sao không dồn ép hắn, tại sao lại quyết định tha cho hắn, Phương Tư Nhã thực sự không hiểu tại sao Tạ Kỳ Ngôn lại quyết định mở đường sống cho một kẻ lưu manh như Hứa Trung Kiệt.
Sau khi chấp nhận giao ra giấy nợ và sửa đổi thông tin, Hứa Trung Kiệt buộc phải ký thêm một cam kết rằng không gây ảnh hưởng cho A Minh cũng như không thu số tiền vượt mức. Giấy cam kết sẽ được lưu giữ tại Ưu Đàm. Hắn hậm hực làm theo nhưng cũng không có cách nào phản kháng. Dẫu sao đây cũng là số tiền nhỏ, hắn không thể hy sinh cái lợi lớn.
“À! Hứa Trung Kiệt! Đừng hành động điên rồ.” Tạ Kỳ Ngôn lên tiếng nhắc nhở khi chuẩn bị rời đi.
“Nếu A Minh đột ngột biến mất, đột ngột được tìm thấy ở đâu đó, tôi tin anh sẽ là nghi phạm đầu tiên, bất kỳ lý do là gì, chúng tôi cũng sẽ cắn anh không buông.” Tạ Kỳ Ngôn nhấn mạnh câu cuối, chính là cho Hứa Trung Kiệt một tín hiệu cảnh báo.
“Nhất định!” Hứa Trung Kiệt gằn giọng đáp lại, Tạ Kỳ Ngôn nở nụ cười, đưa tay ra, bắt lấy tay hắn.
“Tạ Kỳ Ngôn! Cậu thay đổi thật đó.” Phương Tư Nhã mở lời khi cả hai rời khỏi văn phòng của Hứa Trung Kiệt một đoạn xa.
“Thay đổi chuyện gì?”
“Bình thường với những kẻ như Hứa Trung Kiệt, cậu sẽ làm tới cùng, đưa hắn vào tù để răn đe, tại sao lại…”
“Làm ngành lâu tôi nhận ra, nhún nhường cũng là một cách để tiến lên.”
“Cậu thực sự muốn lên chức à?” Phương Tư Nhã thở dài, rốt cuộc không nhịn nổi mà hỏi.
“Phải!”
Tạ Kỳ Ngôn hiểu rõ mình muốn gì. Nếu cậu ấy có đủ quyền hạn, cậu ấy đã không lùi bước trước Lâm Chính, cậu ấy sẽ đủ mạnh mẽ, đủ tiếng nói để nhanh chóng đi tìm lão Bân. Ông ấy không cần phải chịu đựng lâu đến vậy. Nếu cậu ấy lên chức, cậu ấy đủ quyền hạn, cậu ấy sẽ có thể lật lại vụ án của Hạ Chi Dao mà không chờ đợi sự cho phép của ai. Tạ Kỳ Ngôn chính là đã ngộ được đạo lý này rồi.
“Hai sếp!” Một tiếng nói thều thào, rụt rè gọi. May là, Phương Tư Nhã hay Tạ Kỳ Ngôn đều là nhũng kẻ thính tai.
“Bà là…” Cả hai nhìn người đàn bà có dáng ngoài nhỏ nhắn. Dù ăn mặc những kiểu trang phục sờn cũ nhưng trông vẫn tươm tất.
“Tôi là người giúp việc ở chỗ ông chủ Hứa.”
“Có chuyện gì?”
Cả bọn nhanh chóng tìm một hẻm vắng vẻ. Khi Phương Tư Nhã đảm bảo không có người theo đuôi, dùng thêm vài lời trấn an người phụ nữ, bà Liên mới thở phào một cái.
“Chuyện của A Minh, tôi biết thẳng bé không phải là người u mê. Nhưng tôi luôn thắc mắc vì sao nó lại nợ nhiều như vậy. Nó là một đứa sống tiết kiệm, không có nhiều thú vui, thú vui duy nhất của nó là mấy cái mô hình xe.”
“Vậy thì bà có thắc mắc gì?” Phương Tư Nhả chú tâm.
“Nhưng mô hình thì không thể khiến nó nợ nhiều như thế.” Bà Liên khẳng định.
“Ý bà muốn nói chuyện gì, tôi vẫn không hiểu, nếu hắn có vấn đề gì cần tiền thì sao, nợ cá độ, đâu phải khó hiểu?” Phương Tư Nhã vặn hỏi.
“Nó không có sở thích coi đá banh, nó lớn lên trong gia đình đổ vỡ vì bài bạc, cơ bản rất ghét chuyện đánh bạc. Nó có thể nợ tiền vì mấy chuyện đó sao?”
“Bà thân với anh ta lắm sao?”
“Từ lúc nó còn lang thang kiếm ăn, tôi đưa nó vào làm ở đây, một tay chăm sóc nó mà.” Bà Liên bày tỏ.
“Chỉ là, dạo gần đây, nó lạ lắm.”
“Nó không có nhiều bạn bè, mỗi ngày đều tan làm đúng giờ thì không có chuyện gì lạ. Nhưng tính nó không thích đi chơi, không có bạn gái, nên nó luôn muốn tăng ca. Nhưng dạo gần đây, nó không tăng ca nữa, có khi sớm hơn, rồi cứ ru rú ở nhà, đồ ăn còn phải do tôi đưa đến.”
“Hay anh ta có bạn gái.” Phương Tư Nhã đặt giả thuyết.
“Có bạn gái mà suốt ngày chỉ ở trong nhà, chơi máy tính à?”
“Mấy đứa làm chung với nó nói là nó mê đắm trong một cái trang gì đó.”
“Bà nghi ngờ trang đó sao?” Phương Tư Nhã cau mày dò hỏi.
“Tôi không rõ, nhưng tôi biết ông chủ Hứa gần đây có mở ra một trang tin gì đó mà mấy đứa làm chung đều rất thích thú. Lúc nào cũng đeo tai nghe rồi cắm mặt vô máy.”
“Bà có biết đó là trang gì không?”
“Không! Tôi không được biết, tôi chỉ tình cờ thấy cả đám tụ tập nói về cái đó thôi, rồi bọn nó cười hô hố lên.” Bà Liên thành thật.
“Nhưng mà từ ngày ông chủ Hứa mở, việc mấy đứa nhỏ mượn tiền cứ liên tục diễn ra. A Minh chỉ là…nhiều hơn đến độ không trả nổi.” Tạ Kỳ Ngôn hiểu rõ bà ấy không nói dối. Không có lý do gì bà ấy phải làm thế. Nhưng cũng không loại trừ khả năng bà Liên muốn phá hoại Hứa Trung Kiệt. Tạ Kỳ Ngôn biết mọi thông tin cần phải điều tra.
“Tại sao lại nói cho chúng tôi nghe?” Tạ Kỳ Ngôn hoài nghi.
“Vì các sếp cứu A Minh, tôi không biết nó còn may mắn lần nào nữa không?” Bà Liên thở dài.
Trong ánh mắt chán chường của bà ấy, cả Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã biết rõ câu chuyện này mình nhất định không thể bỏ qua.