Từ miệng của A Minh, Tạ Kỳ Ngôn và Phương Tư Nhã biết được trang tin mà những tên đàn em của Hứa Trung Kiệt mê đắm mê đuối là một trang cá cược. Tuy nhiên, nó lại không phải là đích đến chính.
Các trang cá cược chỉ đóng vai trò trung gian nhằm đặt những tình tiết ẩn cho các mẫu quảng cáo dẫn về loạt phòng chat khiêu dâm có trả phí. Người dùng thông qua các mảnh trên bàn cược để ghép thành chìa khóa để truy cập vào đường dẫn đến website khiêu dâm. Điểm chung của mạng lưới phòng chat này là được xây dựng rất phức tạp, nhiều cổng vào và người tham gia phải trải qua xác thực.
Tiểu Cảnh nói rằng nếu không phải A Minh hợp tác, cơ bản, cảnh sát rất khó truy vết. Vì tuỳ vào tài khoản và lịch sử hoạt động mà người tham gia sẽ được dẫn đến những phòng chat khác nhau. Hầu hết giai đoạn đầu tiên đều sẽ cung cấp các phúc lợi miễn phí, những cô gái dễ thương với những trang phục được mặc theo yêu cầu do người tham gia phòng chat bình chọn.
Tuy nhiên, sau thời gian tham gia, một số quyền lợi có thể bị khóa, các bảng yêu cầu để nhận nhiều phúc lợi cao cấp sẽ liên tục xuất hiện. Các thành viên buộc phải nâng cấp các thứ bậc cần thiết thông qua việc nạp token cho hệ thống. Sau đó, token của họ dùng để mở các quyền lợi tương xứng, hoặc chỉ đơn giản là duy trì gói quyền lợi hiện tại.
“Truy vết token đúng là đề tài tiểu luận mà.” Tiểu Cảnh đã từng cảm thán như thế khi điều tra về bảng token quy đổi.
Nhờ có sự giúp sức từ mấy người bạn cùng trường của mình, Tiểu Cảnh phát hiện mọi giao dịch trên trang thông tin này đều dùng token gọi là KEN. Trị giá đồng KEN được liên kết với một sàn giao dịch chợ trời. Người dùng sẽ mua các gói đồng KEN được bán như một loại sản phẩm. Toàn bộ giao dịch thông qua Ví ảo. Ví ảo kết nối các loại tiền ảo đa dạng được vận hành công khai trên toàn thế giới, người dùng cần nạp tiền để có được số lượng coin trong Ví ảo dùng để mua đồng KEN.
Đối với những phúc lợi đòi hỏi số lượng KEN lớn, việc mở gói không đơn giản chỉ là nạp KEN vào tài khoản theo các trị giá mà gói yêu cầu. Thành viên sẽ được xác nhận theo cách của trang tin và liên hệ với nhau thông qua nhóm chat đặc biệt. Điều này giúp đảm bảo các hoạt động sẽ nằm trong tầm kiểm soát của người vận hành. Tiến trình xác minh danh tính rất nghiêm ngặt, nhóm của Tiểu Cảnh hoàn toàn không thể chen chân.
“Lắm trò thật đấy!” Phương Tư Nhã hoa mắt, chóng mặt sau khi nghe Tiểu Cảnh giải thích.
“Đúng là bọn hút máu.” Lão Hổ nói thêm.
“Nghĩa là sẽ có rất nhiều cấp bậc và cũng sẽ hàng trăm giao dịch đồng KEN diễn ra mỗi ngày?” Tạ Kỳ Ngôn cau mày.
“Chính xác là như vậy.”
“Tuy nhiên, vì lượng giao dịch mỗi ngày đều rất lớn, các nguồn nạp tiền vào Ví ảo cũng rất đa dạng do họ chấp nhận nhiều đồng điện tử đang vận hành. Sau đó, lại thông qua một trang giao dịch mua bán để rửa vết đồng tiền ảo, thực sự rất khó truy ra các tài khoản giao dịch cũng như các tài khoản tham gia phòng chat.”
“Lời khai của A Minh là hắn chỉ đang sử dụng gói cơ bản, để duy trì cũng đã vắt kiệt hắn đến mức này. Để tham gia và nạp tiền mà hắn còn trải qua nhiều bước như vậy, tận hưởng các gói khác chắc chắn sẽ phức tạp hơn.” Phương Tư Nhã lên tiến, cau mày nghĩ về hình ảnh của A Minh trên sân thượng.
“Nghĩa là trên hắn sẽ còn rất nhiều quyền lợi và giá trị KEN cao hơn với cách thức hoạt động tinh vi hơn?” Tạ Kỳ Ngôn quay sang Tiểu Cảnh.
“Đúng! Nhưng tụi em vẫn chưa thể tiếp cận.”
“Hứa Trung Kiệt chỉ là một tay buôn, phần lớn thời gian là chém giết, từ khi nào mà hắn lại nghĩ ra cái trò làm ăn tinh vi như vậy chứ? Cái gan cũng lớn nữa. Theo Tiểu Cảnh, chẳng phải hắn đang góp phần thao túng tài chính và các quy định kinh tế hay sao?” Phương Tư Nhã phì cười.
“Có tìm được đích của trang tin không?” Tạ Kỳ Ngôn tiếp lời.
“Thực sự là không. Vì các mẫu quảng cáo được đặt tại các trang tin cá cược là một dạng mã thay đổi, nó được thiết lập có kỳ hạn. Với mỗi lượt truy cập sẽ có vị trí xuất hiện và hình thức khác nhau, tuỳ thuộc vào yêu cầu về số lượng nữa nên tụi em không thể giải mã hết những biến số này.” Tiểu Cảnh cụp mắt, rõ ràng là cảm thấy bản thân làm chưa đủ tốt với kỳ vọng của Tạ Kỳ Ngôn.
“Nhưng có cơ hội không?” Tạ Kỳ Ngôn rất nhanh chóng nắm bắt tâm tư này, nhẹ giọng hỏi.
“Em nghĩ nếu có thời gian sẽ làm được.”
Reng! Reng!
Tiếng điện thoại của Tạ Kỳ Ngôn reo lên. Số điện thoại là một số lạ, Tạ Kỳ Ngôn thở hắt một tiếng khi hồn vẫn đang treo lơ lửng trên trần nhà, chiếc ghế sofa hôm nay thật bí bách. Trong đầu của Tạ Kỳ Ngôn thầm nghĩ.
“Tôi có cái này cho cô.” Giọng nói rất quen thuộc. Đó là Hạc Hiên. Anh ta cũng nhanh chóng gửi cho Tạ Kỳ Ngôn một tin nhắn hình ảnh qua ứng dụng nhắn tin quen thuộc của cả hai.
Đại Mạch!
Người đàn ông cao gầy, đen nhẻm, gương mặt mang đến sự bất cần và rắn rỏi. Ánh mắt trắng dã của hắn có điều gì đó làm người khác sợ hãi khi nhìn vào. Đó là cái tên và ánh mắt mà Tạ Kỳ Ngôn không bao giờ quên.
“Đây là hình ảnh mà tôi may mắn tìm được từ điện thoại của một người làm việc trong quán của hắn, cậu ta chụp ảnh biển quảng cáo trò chơi, nhưng lại vô tình chụp được hắn đang gặp một người. Không rõ câu chuyện là gì.” Hạc Hiên nói qua điện thoại.
“A Long!” Tạ Kỳ Ngôn hoảng hốt, cả đời mình chắc chắn cũng không quên cái tên và cả khuôn mặt đó.
“Hạc Hiên, cậu có thể điều tra sâu hơn không?”
“Được! Cô muốn thông tin gì?”
“Tất cả các mối quan hệ của hắn với người này, quen biết ra sao, qua lại như thế nào, tất cả đều cần.”
“Tôi hiểu rồi.”
“À! Tạ Kỳ Ngôn.” Hạc Hiên bất ngờ lên tiếng khi nghe rục rịch ở đầu dây bên kia.
“Sao hả?” Tạ Kỳ Ngôn khựng lại.
“Cảm ơn đã đóng tiền học cho em tôi.”
“Đừng tính toán.” Tạ Kỳ Ngôn không muốn nói mấy lời biết ơn vô nghĩa. Từ lâu, với cô, Hạc Hiên là bạn.
Như rất nhiều lần, những câu chuyện của bọn họ đều không đầu không cuối, không có chào hỏi, không có tạm biệt, bọn họ tự động cắt ngang liên lạc và xóa toàn bộ dấu tích về cuộc đối thoại của nhau. Sau khi bấm xóa, Tạ Kỳ Ngôn tựa lưng vào sofa, mặt lại nhìn lên trần nhà, tay vẫn siết chặt điện thoại.
“Có chuyện gì mà cậu căng thẳng vậy?” Hàn Hân Đình bước ra phòng khách khi vừa tắm xong, vừa hay bắt trọn tiếng thở dài của Tạ Kỳ Ngôn.
“À! Tôi chỉ suy nghĩ về mấy vụ gần đây.”
“Cậu uống thuốc chưa?” Hàn Hân Đình đi vòng ra sau ghế sofa, nhẹ nhàng ôm lấy cổ của Tạ Kỳ Ngôn, vòng tay từ phía sau thật ấm áp.
“Uống rồi! Đỡ một chút rồi.” Tạ Kỳ Ngôn mỉm cười, nắm lấy bàn tay của Hàn Hân Đình như một kiểu an ủi.
“Nhức đầu lắm sao?” Hàn Hân Đình vô thức xoa nhẹ hai bên thái dương của Tạ Kỳ Ngôn.
“Một chút. Còn cậu, về nhà ổn chứ?”
“Ông muốn gặp cậu?”
“Hàn lão gia sao? Cậu nói cho ông nghe chuyện chúng ta rồi à?”
Trước ánh mắt chờ đợi của Tạ Kỳ Ngôn, Hàn Hân Đình đột nhiên cảm thấy niềm vui và sự khoan khoái trong lòng mình dâng lên.
Cô bất ngờ đi vòng lên phía trước, đưa người trườn lên Tạ Kỳ Ngôn để có thể nhìn rõ đối phương, tay cũng vòng qua cổ của Tạ Kỳ Ngôn, hơi thở hoa lan dụ hoặc. Hàn Hân Đình thực sự không muốn bỏ lỡ cảm xúc của Tạ Kỳ Ngôn. Thành thật, cô lo Tạ Kỳ Ngôn sẽ chạy mất.
“Sao hả? Sợ rồi à?’
“Sắp gặp ông, cậu nghĩ xem tôi nên chuẩn bị gì để ông gả cháu ông cho tôi?”
“Tạ Kỳ Ngôn! Cậu có thật là lần đầu yêu không? Học cách nói chuyện ngọt ngào như vậy từ ai? Đã nói thế này với bao nhiêu người rồi?” Hàn Hân Đình giả đò giận dỗi để mong Tạ Kỳ Ngôn dỗ mình.
“Cậu là người đầu tiên. Vừa mới biết yêu thì tôi đã va phải cậu rồi.”
“Thật ra chuyện gặp ông là sớm muộn, tôi muốn xem ông nghĩ thế nào về tôi, cho tôi bao nhiêu điểm.”
“Cậu không có điểm, Quốc Bân 100 điểm.”
“Tệ đến vậy à? Tôi phải làm sao với con số 0 đây?”
“Chiếm được trái tim của cháu gái ông vẫn chưa có điểm đặc cách hả?”
Tạ Kỳ Ngôn cụp mắt, trông chừng không phải kiểu đùa giỡn thông thường, Hàn Hân Đình tự dưng cũng có một chút sốt sắng.
“Cậu có tôi, cậu không cần có điểm.”
“Vậy có đủ đến mức để tôi hỏi ông chuyện cưới cậu được không?” Tạ Kỳ Ngôn vòng tay ôm lấy chiếc eo nhỏ của Hàn Hân Đình.
“Tạ Kỳ Ngôn!”
“Không phải nên nói về chuyện đó rồi sao? Cậu biết tôi cũng không yêu ai được nữa, lại còn, có một mình cậu chịu đựng và hiểu tôi khi tay vẫn còn bận siết drap giường thôi.” Tạ Kỳ Ngôn giọng nũng nịu, bàn tay đang đỡ lấy lưng của Hàn Hân Đình lại ve vuốt cánh tay của cô rồi nắm chặt lấy bàn tay của Hàn Hân Đình.
Lời nói trông không nghiêm túc của sếp Tạ khiến Hàn Hân Đình vừa bất ngờ, vừa buồn cười, ai mà ngờ Tạ Kỳ Ngôn còn có khía cạnh này cơ chứ.
“Thật sự không lo sao?”
“Có! Nhưng tôi lo tôi làm khó cậu hơn.”
“Xong rồi! Tôi giải quyết được” Hàn Hân Đình thở phào, nhẹ nhàng tựa đầu lên vai trái của Tạ Kỳ Ngôn.
“Cậu mệt không?” Tạ Kỳ Ngôn đưa tay vuốt nhẹ sống lưng của Hàn Hân Đình. Đây là một hành động dỗ dành Hàn Hân Đình rất yêu thích.
“Một chút nhưng mà tôi tin mình sẽ làm tốt để cậu không thiệt thòi, ông cũng có thể yên tâm, Quốc Bân cũng không cần làm bình phong. Trong chuyện này, tôi chỉ cần cố gắng một chút.” Hàn Hân Đình bày tỏ.
“Tôi không thiệt thòi, tôi là băng cá nhân mà!” Tạ Kỳ Ngôn giở giọng trêu ghẹo.
“Vậy sao?”
“Lúc nãy tay tôi siết ra giường hơi đau. Chắc tôi phải dùng cậu hết đêm nay rồi. Tôi đang bị thương nặng lắm đây!”
Như một thói quen hằng ngày của những cặp đôi, Hàn Hân Đình hay Tạ Kỳ Ngôn đều biết rõ bước tiếp theo là gì. Hôm nay, ngoài trời thanh mát, tiếng thở dài và những làn hơi nóng rực rất nhanh chóng chiếm thế thượng phong. Cơ thể của Hàn Hân Đình cũng đã nhanh chóng không còn phòng bị.
Họ trôi trong những cơn sóng triều, nụ hôn đẩy đưa càng lúc càng sâu, khát khao đến mức cả hai hiểu rằng dù không phải lần đầu nhưng sự say mê dành cho đối phương là chưa bao giờ thôi mới mẻ. Một người như hổ lang vồ mồi, dồn dập tấn công, cạy hết răng lưỡi, say sưa không dứt. Một người hài lòng đáp ứng, đưa tay quàng qua cổ đối phương, dung túng cho kẻ đang bẻ gãy mình bằng những cơn hưng phấn bất tận.
Hơi thở nóng hực, mùi tinh dầu trong phòng và những tiếng sóng triều ngân lên không dứt khiến Hàn Hân Đình như bị nhấn chìm đến mức chỉ có thể phát ra những âm thanh khô ran từ cổ họng.
“Ngôn Ngôn!” Hàn Hân Đình rên rỉ khi Tạ Kỳ Ngôn hạ thấp nụ hôn xuống phần ngực trái của mình. Làn hơi nóng chẳng khác gì ngọn lửa đang chực chờ phun ra ở đỉnh núi, Hàn Hân Đình nài nỉ ghì vai của Tạ Kỳ Ngôn xuống hy vọng đối phương hiểu ý mình mà tìm đến đúng chỗ.
“Ngôn! Tôi nhịn không nổi nữa!” Hàn Hân Đình bí bách, giọng cố nén xuống.
Tạ Kỳ Ngôn mỉm cười, kéo đôi môi của mình trườn trên chiếc cổ trắng mịn của Hàn Hân Đình, rồi dừng lại nỉ nỏ bên tai của Hàn Hân Đình.
“Nhấc hông cậu lên đi!”
Xương quai xanh, hai bên mạn sườn, từng thớ da trên người Hàn Hân Đình, không có nơi nào Tạ Kỳ Ngôn bỏ sót. Đến khi nhận thức lồng ngực mình nặng nề hơi thở cũng là khi Hàn Hân Đình nhận ra, hai chân của mình đã thực sự ôm trọn vòng qua eo của Tạ Kỳ Ngôn. Đến mức này, cô biết bản thân đã không còn đường lui.
Trong phòng khách, trên sofa rồi lại trên giường và kết thúc trong phòng tắm đến khi cả hai mệt lả đi. Hàn Hân Đình giống như một chú mèo con thèm khát hơi ấm, cật lực chui rúc vào lồng ngực của Tạ Kỳ Ngôn đến mức run người vì sợ hơi ấm sẽ đẩy mình ra.
Tạ Kỳ Ngôn cẩn thận bao bọc lấy Hàn Hân Đình, từ từ đỡ lấy lưng của đối phương như một tín hiệu của sự an ủi, chờ đến khi Hàn Hân Đình nằm im lặng trong lòng, Tạ Kỳ Ngôn mới tìm cách rời đi. Tạ Kỳ Ngôn xuống giường để mang khăn ấm đến, lau dọn cho Hàn Hân Đình. Sau khi vệ sinh bản thân mới tìm lại chiếc giường quen thuộc, từ tốn kéo Hàn Hân Đình sát vào lòng mình.
Hàn Hân Đình mới mất lại được hơi ấm gỗ tuyết tùng trùm lên cơ thể mình, mỉm cười một chút, bàn tay cào nhẹ lên ngực trái của Tạ Kỳ Ngôn mới an tâm đi ngủ.
Reng! Reng! Tạ Kỳ Ngôn chỉ vừa chợp mắt một lúc. Tiếng chuông điện thoại của cả hai vang lên đinh tai lúc 4:30 sáng.
“Sếp Tạ!”
“Có án mạng.” Đầu dây bên kia hớt hải truyền tin.
Hiện trường vụ án là khoảng đất phía dưới chiếc cầu độc đạo nối Tô Hàn và khu lân cận. Nơi đó nằm cách xa nhà của Hàn Hân Đình một đoạn hơn 7 cây số. Đây không phải là khu vực hoang vắng. Chỉ đơn giản đây là khu hầm cầu, sinh sống của nhóm lang thang. Mùi hôi và ẩm thấp nên không có nhiều người qua lại. Gần đây, do chính quyền Tô Hàn phát động kế hoạch nâng cao hình ảnh đô thị, cật lực dọn dẹp các khu ổ chuột, khu tập trung của hội nhóm lang thang.
Hầu hết những kẻ vô gia cư đều đã được di chuyển đến trại tập trung nhất định, được bảo quản bởi các chính quyền khu vực. Đây là nỗ lực lớn của Mã Cảnh Hào để hướng đến mô hình đô thị xanh bền vững. Điều này cũng là bước đi trọng yếu khi phát triển Tô Hàn thành khu vực kinh tế đa dạng và nhộn nhịp về sau. An ninh, môi trường, hệ thống giải trí về đêm phong phú. Tất cả sẽ giúp Tô Hàn có được dáng vẻ đặc biệt, nổi trội nhất của thành phố đáng sống. Thế nên, công tác được thi hành rất triệt để, khu vực từng rất nhộn nhịp của giới lang thang này càng ngày càng hiếm có người lui tới. Hầu hết chỉ là những người hay mua hàng ở các cửa hàng tiện lợi quanh đây. Biết sao được, đây là lối đi duy nhất dẫn đến các khu cửa hàng tiện lợi.
“Sếp Tạ! Pháp Y Hàn, hai người cùng đến thì hay quá.” Một cảnh viên hớt hải chạy đến khi nhìn thấy Hàn Hân Đình chở Tạ Kỳ Ngôn đến trên xe ô tô của mình.
“Thi thể đâu?” Hàn Hân Đình lập tức vào trạng thái làm việc.
“Lối này ạ!” Cảnh viên nhanh chóng hướng dẫn cả hai vị sếp.
“Tạ Kỳ Ngôn! Đến rồi à!” Phương Tư Nhã đứng cạnh Tiểu Ca và lão Hổ, khuôn mặt có biểu cảm trầm ngâm.
“Khoan đã!” Phương Tư Nhã vội vàng ngăn cản khi nhìn thấy Tạ Kỳ Ngôn bước vào trạng thái sẵn sàng tiến vào vị trí nạn nhân.
“Chuyện gì?” Tạ Kỳ Ngôn cau mày lấy làm lạ khi nhìn thấy cả nhóm lại đứng bất động ở đây. Hàn Hân Đình cũng không màng tới, vội vàng di chuyển đến khu vực thi thể được phát hiện.
“Cậu chuẩn bị một chút.” Phương Tư Nhã hít một hơi sâu mới nặng nhọc buông ra từng chữ.
“Có chuyện gì sao?” Tạ Kỳ Ngôn vẫn chưa hiểu chuyện gì, trong lòng càng lúc càng bị sự tò mò cuốn đi.
“Nạn nhân 14 tuổi, hiện là trẻ mồ côi, học sinh của Minh Tinh.” Phương Tư Nhã ngập ngừng
“Tìm thấy được thông tin của nạn nhân nhanh vậy rồi à?” Tạ Kỳ Ngôn càng lúc càng khó hiểu thái độ của Phương Tư Nhã. Tạ Kỳ Ngôn nhanh chóng đi đến khu vực của người bị hại thay vì chờ đợi lời giải thích từ Phương Tư Nhã.
“Là… Lam Lam!” Hàn Hân Đình hét lên, đôi bàn tay đang đeo găng dừng lại, đầu ngón tay run rẩy, ánh mắt vừa bất ngờ vừa vụn vỡ khi nhìn thấy thi thể đang nằm dưới nền đất, khuôn mặt ẩn sau lớp khẩu trang vẫn không tài nào che hết nổi sự ngỡ ngàng, đau đớn của cô.
“Cái gì?” Tạ Kỳ Ngôn cảm giác như tai mình bị ù đi. Có phải đã nghe nhầm không, Tạ Kỳ Ngôn không hiểu tại sao cái xác nằm đây lại là Lam Lam. Tạ Kỳ Ngôn vội vàng nhào đến thi thể, kéo sát mặt mình để nhìn cho rõ.
Nạn nhân là một bé gái. 14 tuổi. Dấu hiệu cuối cùng: Đã tử vong.
Cái xác của Lam Lam ngày hôm đó là sự ám ảnh cực độ đối với Tạ Kỳ Ngôn. Cô bé bị xẻ bụng, hai đốt ngón tay bị cắt lìa. Chết trong tư thế khỏa thân và gương mặt có nhiều vết xước vẫn đang rỉ máu.