Phong Vân không trả lời lại, nhưng nhìn hành động của nàng là đủ hiểu, động tác càng lúc càng nhanh hơn, linh lực tỏa ra cũng vô cùng mạnh mẽ.
Điện thiểm lôi minh bùng phát như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Cùng khắc đó, trong mắt Mộc Hoàng hiện lên một tia sáng lạnh, giơ cao lôi chi thần phạt trong tay lên, nhắm thẳng vàohắc châu kia.
“Đi.”Quát lạnh một tiếng, linh lực của lôi chi thần phạt trong tay Mộc Hoàng đại trướng, bắn thẳng về phía hắc châu.
Lôi chi thần phạt ở trên bầu trời xẹt qua một đạo lưu quang, thế chiến đấu như chẻ tre phá vỡ vầng sáng màu đen, hung hăng đánh lên hắc châu.
Không có thanh âm, không có hơi thở, không có dao động.
Trong nháy mắt, toàn bộ nơi nay trở nên cực kì tĩnh mịch.
Ngay sau đó, một đạo phá thanh nhỏ chậm rãi vang lên.
Hắc châu kia bị một kích do thần binh lợi khí ở bên người Mộc Hoàng đâm thẳng,không thể chịu nổi lực công kích lớn như vậy, chậm rãi vỡ đôi.
Phong Vân thấy vậy vung tay, lục sắc linh lực quét ngang một trận, đảo qua từng tấc đất, đẩy lui khí đen thoát ra nơi hắc châu bị vỡ kia.
Lưỡng đạo linh lực tương giao giữa Mộc Hoàng cùng Phong Vân khiến hắc châu không thể phục hồi lại được, rơi phịch xuống mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
“Bộp” Mà ngay tại thời khắc hắc châu vỡ tan, ở một không gian xa xôi khác, một viên hắc châu nho nhỏ đồng dạng cũng đồng thời vỡ vụn.
“Hả? Tinh linh bộ tộc đã thoát khỏi khống chế.”
“ Thoát khỏi khống chế ư, sao có thể?” Một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên khắp không gian.
Mà ở tại vực sâu, Mộc Hoàng thu hồi kiếm, bỗng chau mày mày, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xôi.
Không hiểu tại sao hắn lại có một loại cảm giác kỳ quái……
Hắn cảm nhận được rằng thế lực hắc ám ở nơi đây chỉ là màn dạo đầu của kẻ nào đó….
Linh lực lục sắc dao động như thủy triều dọn dẹp tàn dư lực lượng hắc ám, nhanh chóng làm sạch không khí nơi đây.
“Binh.”Một tiếng vỡ vụn nhẹ nhàng vang lên, lực lượng phòng vệ của quang cầu đã hao hết nên cũng vỡ tan.
Á Phi cả người mệt mỏi, nửa đứng nửa ngồi, nhưng trên mặt vẫn còn chút huyết sắc, nở nụ cười sáng chói, tuyệt mỹ như một chút tuyệt mỹ ánh sáng mặt trời:“Thành công.”
“Vô nghĩa.” Mộc Hoàng vuốt kiếm, cuồng ngạo không thể tả được.Có hắn xuất thủ, sao có thể không thành công.
“Bớt khoác lác đi, không có Tự nhiên lực của Phong Vân tự nhiên lực, ngươi thìLôi điện của ngươi cũng chẳng giải quyết được cái gì hết.” Á Phi vừa cười vừa châm chọc.
“Tiểu tử ngươi……”
“Thôi nào, qua đó nhìn xem.” Mộc Hoàng đang định xù lông đấu khẩu tiếp thì Phong Vân đột nhiên ngăn lại.
Mộc Hoàng cùng Á Phi nghe vậy quay đầu liếc mắt một cái, chỉ thấy ở dưới nơi hắc châu vỡ ra xuất hiện một cái khe nho nhỏ, lộ ra một cái hòm ở phía dưới.
Mà cái hòm này cũng đột nhiên mở ra, một đạo phi sắc ánh sáng mạnh mẽ lao ra. Tốc độ nhanh đến mức ngay cả Mộc Hoàng cũng không kịp có phản ứng, đến khi bình tĩnh thì vội vàng che chắn trước mặt Phong Vân.
“Cái gì vậy?” Mộc Hoàng nhất thời kinh hãi, định một kiếm chémtới ánh sáng kia.
“Chờ một chút.” Á Phi vội vàng tóm lấy tay, ngăn Mộc Hoàng lại, ánh sáng này tạo cho hắn cảm giác……
Hào quang lưu chuyển, cứu rỗi chúng sinh.
Trong Phi sắc ánh sáng như có vật gì đó đang tỏa hào quang trước mặt Phong Vân.Phong Vân ngẩng đầu nhìn vật trước mặt, một chút cảm giác khẩn trương cũng không có. Nàng chỉ cảm thấy tuyệt vời khôn kể, cảm giác giống như như trư bát giới được ăn ngon, toàn thân tam vạn lẻ sáu ngàn lỗ chân lông như giãn ra.
Linh lực kỳ quái trong thân thể như gặp đối thủ truyền kiếp, thoáng rung rung một chút.
“Duyên pháp tự nhiên, nên là của ngươi thì sẽ là của ngươi.” Ngay tại khi nàng vừa cảm thấy kinh ngạc, vừa cảm thấy thoải mái thì Á Phi nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Ngay sau đó trầm giọng nói:“Hấp thu đi, đây chính là Thảo Chi Hồn.”
Lời này vừa nói ra, khiến cho cả Phong Vân lẫn Mộc Hoàng đồngloạt sửng sốt.
“Lúc trước, tộc trưởng nói cho ta biết, chính vì Thảo Chi Hồn bị lực lượng hắc ám ăn mòn, cho nên tộc của chúng ta mới xuất hiện vấn đề. Thảo Chi Hồn này đã chịu áp lực mấy ngàn năm, hôm nay mới lại thấy ánh mặt trời, nếu nó đã lựa chọn ngươi, thì ngươicứ hấp thu đi.” Á Phi trên mặt hiện lên chút tiếc nuối.
Nhưng cũng không phải quá tiếc nuối, vì hắn cũng chưa từng nhìn thấy nên cũng không nghĩ là bảo vật này có tồn tại thật. Vả lại Phong Vân đã được chính nó lựa chọn, lại có đại ân đối với bộ tộc tinh linh, vậy thì tiếc nuối để làm gì chứ.
“Tĩnh tâm mà hấp thụ.” Á Phi vừa nói xong, Mộc Hoàng vội vàng nhìn Phong Vân, trầm giọng hô.
Thật không ngờ giữa chừng lại gặp may, tốt quá, tốt quá!
Một khi đã như vậy, thì phải nhanh chóng hấp thụ, ăn luôn miễn cho có người lại luyến tiếc.
Phong Vân chớp chớp mắt nghe lời hai người, bình ổn lại tâm tình trong lòng.
Thảo Chi Hồn trước mặt này mang lại cho nàng một cảm giác ôn nhu vô cùng. Đó là một loại cảm thụ ấm áp nói không nên.
Chậm rãi vươn tay, Thảo Chi Hồn nhẹ nhàng rớt xuống, nằm ngay ngắn ở trong lòng bàn tay Phong Vân.
Ngay sau đó không đợi Phong Vân có động tác khác, hào quang bao quanh Thảo Chi Hồn khẽ lưu chuyển, trong nháy mắt bao vây lấy Phong Vân, khiến cho bên ngoài chỉ nhìn thấy một mảnh hào quang, không nhìn thấy rõ Phong Vân ở bên trong.
Mộc Hoàng thấy vậy chậm rãi gật gật đầu, sau đó xoay người nhìn tình cảnh chung quanh.
Lôi chi thần phạt trong tay không ngừng hung hăng hướng bốn phía vung lên.
“Ầm ầm.” Lập tức, cảnh vật nơi đây như bị sụp đổ, để lộ ra khung cảnh vốn có của nó. Chính là một khe sâu tràn ngập lục sắc tươi mát.
Hắc ám bị trừ khử, ánh nắng mắt trời trên cao vui vẻ chiếu rọi xuống.Toàn bộ khe sâu này một lần nữa toả sáng, bừng bừng sinh cơ.
“Rầm.”Cùng lúc đó, tại khu rừng Tinh Linh Sâm vang lên một tiếng rầm.
Lực lượng hắc ám lưu chuyển quanh thân cây sinh mệnh bỗng biến mất, ngũ sắc quang mang ngập tràn, bao quanh cây sinh mệnh. Những loài hoa cỏ héo rũ được tắm ánh nắng mặt trời, lại một lần nữa toả sáng, đâm chồi nảy lộc.
Những thảm cỏ xanh rờn rập rìu quanh muôn loài hoa, bầu trời trong xanh, sạch sẽ tinh khôi vô cùng.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, khu rừng Tinh Linh Sâm tràn ngập một mảnh vui sướng.
“Thành công, thành công……” Đỗ Tư trưởng lão lảo đảo, ngã sấp xuống trước mặt cây sinh mệnh, nhưng trên mặt lại không giấu được sự hưng phấn.
“Tiêu trừ, đánh bại bọn chúng……” Hỏa Lôi trưởng lão trong lúc nhất thời cơ hồ giống như tiểu hài tử, khoa chân múa tay, nhảy dựng lên, mừng rỡ nhìn khung cảnh xung quanh.
“Chúng ta từ nay về sau được giải thoát rồi.”Đứng đầu những chiến binh tinh linh- Đỗ Vân lau lau mồ hôi trên mặt, biểu tình tràn đầy hy vọng.
“Ha ha, đả bại, đả bại……”
Gió ào ào thôi, cả đám tinh linh đều vui mừng, hoan hô ầm ĩ. Giữa lúc bọn họ vui vẻ hoan hô, một đạo vầng sáng ngũ sắc chậm rãi từ trong cốc bay lên. Xuyên qua vầng sáng, có thể thấy được hình ảnh Tinh Linh tộc trưởng đang mỉm cười nhìn các tộc nhân của nàng.
Khuôn mặt tuyệt mỹ lúc này đã trở nên già nua, đó là kết quả của việc linh lực bị hao đi, nàng không còn giữ được dung nhan trước kia nữa.
“Tộc trưởng……”Cảđám tinh linh đều nghẹn ngào nhìn tộc trưởng đã mất tích mấy ngàn năm mới xuất hiện của bọn họ.
Tộc trưởng của bọn họ đã phải trả giá quá nhiều vị bọn họ …
“Bọn nhỏ, quang minh này thuộc về chúng ta.” Tinh Linh tộc trưởng nhìn thấy các tinh linh chạy về phía nàng, nở nụ cười.
“Đúng vậy, từ nay về sau sau, quang minh này thuộc về chúng ta.” Đỗ Tư trưởng lão cùng Hỏa Lôi trưởng lãoliếc nhau nhau, đồng thanh hô lớn ra tiếng.
Hắc ám đã bị đẩy lùi, quang minh giờ đây đã ở ngay trước mặtbọn họ rồi.
Tinh Linh tộc trưởng nghe vậy,nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, chậm rãi xoay người nhìn khe sâu phía dưới, mỉm cười nói:“Cảm tạ ân nhân của chúng ta đi.“
Khi nàng vừa nói xong những lời này, Mộc Hoàng cùng Á Phi mang theo một vầng sáng- Phong Vân từ khe sâu phía dưới phi thân vọt lên.
“Anh hùng……”Đám chiến binh Tinh Linh vừa thấy Mộc Hoàng đi ra, không nói hai lời, vẻ mặt kích động cùng cảm kích bèn đi đến chỗ Mộc Hoàng.
Cả đám vôi vàng cúi đầu, rối rít cảm tạ.
Mộc Hoàng nhất thời bị sự nhiệt tình của bọn họ làm cho hoảng sợ, vội vàng đẩy Á Phi lên, chắn ở phía trước.
Đỗ Tư trưởng lão cùng Hỏa Lôi trưởng lão vừa mỉm cười, vừa đưa mắt nhìn quầng sáng bên cạnh Mộc Hoàng, sửng sốt.
Thảo Chi Hồn, trên người Phong Vân là Thảo Chi Hồn? Nàng đang hấp thu trấn tộc chi bảo của bọn họ.
“ Thay vì lúc nào cũng phải canh giữ rồi đề phòng kẻ gian cướp đi, không bằng đưa cho người nên đưa.” Tinh Linh tộc trưởng hiểu ý, bèn truyền âm đến.
Đỗ Tư cùng Hỏa Lôi đưa mắt nhìn nhau, lại thấy vẻ mặt mỉm cười của tộc trưởng.Hai người nửa ngày sau cũng chậm rãi nở nụ cười.
“Đi, ăn mừng, đi……”
“Ha ha, rốt cục cũng được giải thoát rồi……”
Những âm thanh sung sướng của đám chiến binh Tinh Linh trong khu rừng Tinh Linh Sâm vang lên, lọt vào tai đám tinh linh bình thường. Bọn họ nghe thấy liền vọt tớihò reo cùng.
Gió thổi lướt trên mặt cỏ, đúng là không có gì tốt bằng cảm giác bình yên~
—–
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã nửa tháng trôi qua.
Trong cốc, Mộc Hoàng cau mày nhìnvầng sáng vẫn bao lấy Phong Vân:“Thứ này hấp thu trong bao lâu?”
Tại sao mà nửa tháng trôi qua rồi mà vẫn ở cái dạng này, một chút cũng chẳng thấy biến hóa.
Á Phi tà tà tựa vào một cây cổ thụ, nghe vậy thản nhiên nói:“Trấn tộc chi bảo trên vạn năm của bộ tộc Tinh linh, ngươi cho rằng khi nào mới hấp thụ xong?”
Một câu hỏi lại, làm cho Mộc Hoàng không biết chống đỡ thế nào.
Linh lực thiên địa trên vạn năm có mất đến mười mấy, hai mấy năm thì cũng không quá ngạc nhiên.
Nhưng thời gian của hắn không còn nhiều lắm, hắn không có thời gian để chờ đợi.
Mộc Nhất đãtriển khai toàn diện bao vây để tiêu trừ địch nhân, hắn phải đi, nếu không……
“Ngươi đi về trước đi, nơi này còn có ta và bọn họ.” Hoàng kim sư tử nằm dài trên một ngọn cây, đột nhiên nói với Mộc Hoàng.
Nó biết rằng Mộc Nhất đã sớm truyền tin tức đến đây, nơi kia giờ đang rất cần Mộc Hoàng.Mà Phong Vân lúc này tuyệt đối không thể rời khỏi khu rừng Tinh Linh Sâm.
Mộc Hoàng nghe vậy, nhíu nhíu mày.
“Dù sao Phong Vân cũng không có gì nguy hiểm.” Hoàng kim sư tử bĩu môi, nói.
Việc Phong Vân hấpthụ Thảo Chi Hồn này là việc nước chảy thành sông, không có gì nguy hiểm hết.
Điện thiểm lôi minh bùng phát như lửa cháy lan ra đồng cỏ.
Cùng khắc đó, trong mắt Mộc Hoàng hiện lên một tia sáng lạnh, giơ cao lôi chi thần phạt trong tay lên, nhắm thẳng vàohắc châu kia.
“Đi.”Quát lạnh một tiếng, linh lực của lôi chi thần phạt trong tay Mộc Hoàng đại trướng, bắn thẳng về phía hắc châu.
Lôi chi thần phạt ở trên bầu trời xẹt qua một đạo lưu quang, thế chiến đấu như chẻ tre phá vỡ vầng sáng màu đen, hung hăng đánh lên hắc châu.
Không có thanh âm, không có hơi thở, không có dao động.
Trong nháy mắt, toàn bộ nơi nay trở nên cực kì tĩnh mịch.
Ngay sau đó, một đạo phá thanh nhỏ chậm rãi vang lên.
Hắc châu kia bị một kích do thần binh lợi khí ở bên người Mộc Hoàng đâm thẳng,không thể chịu nổi lực công kích lớn như vậy, chậm rãi vỡ đôi.
Phong Vân thấy vậy vung tay, lục sắc linh lực quét ngang một trận, đảo qua từng tấc đất, đẩy lui khí đen thoát ra nơi hắc châu bị vỡ kia.
Lưỡng đạo linh lực tương giao giữa Mộc Hoàng cùng Phong Vân khiến hắc châu không thể phục hồi lại được, rơi phịch xuống mặt đất, vỡ thành nhiều mảnh nhỏ.
“Bộp” Mà ngay tại thời khắc hắc châu vỡ tan, ở một không gian xa xôi khác, một viên hắc châu nho nhỏ đồng dạng cũng đồng thời vỡ vụn.
“Hả? Tinh linh bộ tộc đã thoát khỏi khống chế.”
“ Thoát khỏi khống chế ư, sao có thể?” Một đạo thanh âm lạnh như băng vang lên khắp không gian.
Mà ở tại vực sâu, Mộc Hoàng thu hồi kiếm, bỗng chau mày mày, ngẩng đầu nhìn về phía chân trời xa xôi.
Không hiểu tại sao hắn lại có một loại cảm giác kỳ quái……
Hắn cảm nhận được rằng thế lực hắc ám ở nơi đây chỉ là màn dạo đầu của kẻ nào đó….
Linh lực lục sắc dao động như thủy triều dọn dẹp tàn dư lực lượng hắc ám, nhanh chóng làm sạch không khí nơi đây.
“Binh.”Một tiếng vỡ vụn nhẹ nhàng vang lên, lực lượng phòng vệ của quang cầu đã hao hết nên cũng vỡ tan.
Á Phi cả người mệt mỏi, nửa đứng nửa ngồi, nhưng trên mặt vẫn còn chút huyết sắc, nở nụ cười sáng chói, tuyệt mỹ như một chút tuyệt mỹ ánh sáng mặt trời:“Thành công.”
“Vô nghĩa.” Mộc Hoàng vuốt kiếm, cuồng ngạo không thể tả được.Có hắn xuất thủ, sao có thể không thành công.
“Bớt khoác lác đi, không có Tự nhiên lực của Phong Vân tự nhiên lực, ngươi thìLôi điện của ngươi cũng chẳng giải quyết được cái gì hết.” Á Phi vừa cười vừa châm chọc.
“Tiểu tử ngươi……”
“Thôi nào, qua đó nhìn xem.” Mộc Hoàng đang định xù lông đấu khẩu tiếp thì Phong Vân đột nhiên ngăn lại.
Mộc Hoàng cùng Á Phi nghe vậy quay đầu liếc mắt một cái, chỉ thấy ở dưới nơi hắc châu vỡ ra xuất hiện một cái khe nho nhỏ, lộ ra một cái hòm ở phía dưới.
Mà cái hòm này cũng đột nhiên mở ra, một đạo phi sắc ánh sáng mạnh mẽ lao ra. Tốc độ nhanh đến mức ngay cả Mộc Hoàng cũng không kịp có phản ứng, đến khi bình tĩnh thì vội vàng che chắn trước mặt Phong Vân.
“Cái gì vậy?” Mộc Hoàng nhất thời kinh hãi, định một kiếm chémtới ánh sáng kia.
“Chờ một chút.” Á Phi vội vàng tóm lấy tay, ngăn Mộc Hoàng lại, ánh sáng này tạo cho hắn cảm giác……
Hào quang lưu chuyển, cứu rỗi chúng sinh.
Trong Phi sắc ánh sáng như có vật gì đó đang tỏa hào quang trước mặt Phong Vân.Phong Vân ngẩng đầu nhìn vật trước mặt, một chút cảm giác khẩn trương cũng không có. Nàng chỉ cảm thấy tuyệt vời khôn kể, cảm giác giống như như trư bát giới được ăn ngon, toàn thân tam vạn lẻ sáu ngàn lỗ chân lông như giãn ra.
Linh lực kỳ quái trong thân thể như gặp đối thủ truyền kiếp, thoáng rung rung một chút.
“Duyên pháp tự nhiên, nên là của ngươi thì sẽ là của ngươi.” Ngay tại khi nàng vừa cảm thấy kinh ngạc, vừa cảm thấy thoải mái thì Á Phi nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Ngay sau đó trầm giọng nói:“Hấp thu đi, đây chính là Thảo Chi Hồn.”
Lời này vừa nói ra, khiến cho cả Phong Vân lẫn Mộc Hoàng đồngloạt sửng sốt.
“Lúc trước, tộc trưởng nói cho ta biết, chính vì Thảo Chi Hồn bị lực lượng hắc ám ăn mòn, cho nên tộc của chúng ta mới xuất hiện vấn đề. Thảo Chi Hồn này đã chịu áp lực mấy ngàn năm, hôm nay mới lại thấy ánh mặt trời, nếu nó đã lựa chọn ngươi, thì ngươicứ hấp thu đi.” Á Phi trên mặt hiện lên chút tiếc nuối.
Nhưng cũng không phải quá tiếc nuối, vì hắn cũng chưa từng nhìn thấy nên cũng không nghĩ là bảo vật này có tồn tại thật. Vả lại Phong Vân đã được chính nó lựa chọn, lại có đại ân đối với bộ tộc tinh linh, vậy thì tiếc nuối để làm gì chứ.
“Tĩnh tâm mà hấp thụ.” Á Phi vừa nói xong, Mộc Hoàng vội vàng nhìn Phong Vân, trầm giọng hô.
Thật không ngờ giữa chừng lại gặp may, tốt quá, tốt quá!
Một khi đã như vậy, thì phải nhanh chóng hấp thụ, ăn luôn miễn cho có người lại luyến tiếc.
Phong Vân chớp chớp mắt nghe lời hai người, bình ổn lại tâm tình trong lòng.
Thảo Chi Hồn trước mặt này mang lại cho nàng một cảm giác ôn nhu vô cùng. Đó là một loại cảm thụ ấm áp nói không nên.
Chậm rãi vươn tay, Thảo Chi Hồn nhẹ nhàng rớt xuống, nằm ngay ngắn ở trong lòng bàn tay Phong Vân.
Ngay sau đó không đợi Phong Vân có động tác khác, hào quang bao quanh Thảo Chi Hồn khẽ lưu chuyển, trong nháy mắt bao vây lấy Phong Vân, khiến cho bên ngoài chỉ nhìn thấy một mảnh hào quang, không nhìn thấy rõ Phong Vân ở bên trong.
Mộc Hoàng thấy vậy chậm rãi gật gật đầu, sau đó xoay người nhìn tình cảnh chung quanh.
Lôi chi thần phạt trong tay không ngừng hung hăng hướng bốn phía vung lên.
“Ầm ầm.” Lập tức, cảnh vật nơi đây như bị sụp đổ, để lộ ra khung cảnh vốn có của nó. Chính là một khe sâu tràn ngập lục sắc tươi mát.
Hắc ám bị trừ khử, ánh nắng mắt trời trên cao vui vẻ chiếu rọi xuống.Toàn bộ khe sâu này một lần nữa toả sáng, bừng bừng sinh cơ.
“Rầm.”Cùng lúc đó, tại khu rừng Tinh Linh Sâm vang lên một tiếng rầm.
Lực lượng hắc ám lưu chuyển quanh thân cây sinh mệnh bỗng biến mất, ngũ sắc quang mang ngập tràn, bao quanh cây sinh mệnh. Những loài hoa cỏ héo rũ được tắm ánh nắng mặt trời, lại một lần nữa toả sáng, đâm chồi nảy lộc.
Những thảm cỏ xanh rờn rập rìu quanh muôn loài hoa, bầu trời trong xanh, sạch sẽ tinh khôi vô cùng.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua, khu rừng Tinh Linh Sâm tràn ngập một mảnh vui sướng.
“Thành công, thành công……” Đỗ Tư trưởng lão lảo đảo, ngã sấp xuống trước mặt cây sinh mệnh, nhưng trên mặt lại không giấu được sự hưng phấn.
“Tiêu trừ, đánh bại bọn chúng……” Hỏa Lôi trưởng lão trong lúc nhất thời cơ hồ giống như tiểu hài tử, khoa chân múa tay, nhảy dựng lên, mừng rỡ nhìn khung cảnh xung quanh.
“Chúng ta từ nay về sau được giải thoát rồi.”Đứng đầu những chiến binh tinh linh- Đỗ Vân lau lau mồ hôi trên mặt, biểu tình tràn đầy hy vọng.
“Ha ha, đả bại, đả bại……”
Gió ào ào thôi, cả đám tinh linh đều vui mừng, hoan hô ầm ĩ. Giữa lúc bọn họ vui vẻ hoan hô, một đạo vầng sáng ngũ sắc chậm rãi từ trong cốc bay lên. Xuyên qua vầng sáng, có thể thấy được hình ảnh Tinh Linh tộc trưởng đang mỉm cười nhìn các tộc nhân của nàng.
Khuôn mặt tuyệt mỹ lúc này đã trở nên già nua, đó là kết quả của việc linh lực bị hao đi, nàng không còn giữ được dung nhan trước kia nữa.
“Tộc trưởng……”Cảđám tinh linh đều nghẹn ngào nhìn tộc trưởng đã mất tích mấy ngàn năm mới xuất hiện của bọn họ.
Tộc trưởng của bọn họ đã phải trả giá quá nhiều vị bọn họ …
“Bọn nhỏ, quang minh này thuộc về chúng ta.” Tinh Linh tộc trưởng nhìn thấy các tinh linh chạy về phía nàng, nở nụ cười.
“Đúng vậy, từ nay về sau sau, quang minh này thuộc về chúng ta.” Đỗ Tư trưởng lão cùng Hỏa Lôi trưởng lãoliếc nhau nhau, đồng thanh hô lớn ra tiếng.
Hắc ám đã bị đẩy lùi, quang minh giờ đây đã ở ngay trước mặtbọn họ rồi.
Tinh Linh tộc trưởng nghe vậy,nụ cười trên mặt càng thêm sáng lạn, chậm rãi xoay người nhìn khe sâu phía dưới, mỉm cười nói:“Cảm tạ ân nhân của chúng ta đi.“
Khi nàng vừa nói xong những lời này, Mộc Hoàng cùng Á Phi mang theo một vầng sáng- Phong Vân từ khe sâu phía dưới phi thân vọt lên.
“Anh hùng……”Đám chiến binh Tinh Linh vừa thấy Mộc Hoàng đi ra, không nói hai lời, vẻ mặt kích động cùng cảm kích bèn đi đến chỗ Mộc Hoàng.
Cả đám vôi vàng cúi đầu, rối rít cảm tạ.
Mộc Hoàng nhất thời bị sự nhiệt tình của bọn họ làm cho hoảng sợ, vội vàng đẩy Á Phi lên, chắn ở phía trước.
Đỗ Tư trưởng lão cùng Hỏa Lôi trưởng lão vừa mỉm cười, vừa đưa mắt nhìn quầng sáng bên cạnh Mộc Hoàng, sửng sốt.
Thảo Chi Hồn, trên người Phong Vân là Thảo Chi Hồn? Nàng đang hấp thu trấn tộc chi bảo của bọn họ.
“ Thay vì lúc nào cũng phải canh giữ rồi đề phòng kẻ gian cướp đi, không bằng đưa cho người nên đưa.” Tinh Linh tộc trưởng hiểu ý, bèn truyền âm đến.
Đỗ Tư cùng Hỏa Lôi đưa mắt nhìn nhau, lại thấy vẻ mặt mỉm cười của tộc trưởng.Hai người nửa ngày sau cũng chậm rãi nở nụ cười.
“Đi, ăn mừng, đi……”
“Ha ha, rốt cục cũng được giải thoát rồi……”
Những âm thanh sung sướng của đám chiến binh Tinh Linh trong khu rừng Tinh Linh Sâm vang lên, lọt vào tai đám tinh linh bình thường. Bọn họ nghe thấy liền vọt tớihò reo cùng.
Gió thổi lướt trên mặt cỏ, đúng là không có gì tốt bằng cảm giác bình yên~
—–
Thời gian như thoi đưa, đảo mắt đã nửa tháng trôi qua.
Trong cốc, Mộc Hoàng cau mày nhìnvầng sáng vẫn bao lấy Phong Vân:“Thứ này hấp thu trong bao lâu?”
Tại sao mà nửa tháng trôi qua rồi mà vẫn ở cái dạng này, một chút cũng chẳng thấy biến hóa.
Á Phi tà tà tựa vào một cây cổ thụ, nghe vậy thản nhiên nói:“Trấn tộc chi bảo trên vạn năm của bộ tộc Tinh linh, ngươi cho rằng khi nào mới hấp thụ xong?”
Một câu hỏi lại, làm cho Mộc Hoàng không biết chống đỡ thế nào.
Linh lực thiên địa trên vạn năm có mất đến mười mấy, hai mấy năm thì cũng không quá ngạc nhiên.
Nhưng thời gian của hắn không còn nhiều lắm, hắn không có thời gian để chờ đợi.
Mộc Nhất đãtriển khai toàn diện bao vây để tiêu trừ địch nhân, hắn phải đi, nếu không……
“Ngươi đi về trước đi, nơi này còn có ta và bọn họ.” Hoàng kim sư tử nằm dài trên một ngọn cây, đột nhiên nói với Mộc Hoàng.
Nó biết rằng Mộc Nhất đã sớm truyền tin tức đến đây, nơi kia giờ đang rất cần Mộc Hoàng.Mà Phong Vân lúc này tuyệt đối không thể rời khỏi khu rừng Tinh Linh Sâm.
Mộc Hoàng nghe vậy, nhíu nhíu mày.
“Dù sao Phong Vân cũng không có gì nguy hiểm.” Hoàng kim sư tử bĩu môi, nói.
Việc Phong Vân hấpthụ Thảo Chi Hồn này là việc nước chảy thành sông, không có gì nguy hiểm hết.