Á Phi cùng với những tinh linh ở đây giúp Phong Vân khống chế lực lượng cổ quái trong người có ích hơn hắn nhiều.Mộc Hoàng trong lòng đang có vô vàn tâm tư, Hoàng Kim sư tử nói đúng, hắn cũng rất rõ, nhưng……
Nhìn thật lâu vào vầng sáng bao quanh Phong Vân, tay Mộc Hoàng gắt gao nắm thành quyền.
Nửa ngày sau, đột nhiên đầu ngón tay hắn vung lên trong không khí, sau đó nắm lấy khối ngọc truyền tin ném cho Á Phi:“Giúp ta trông chừng nàng.“
Dứt lời, Mộc Hoàng liếc nhìn Phong Vân rồi xoay người bước đi.
Sự tình ở Nam Viên rất phức tạp, hắn phải trở về ngay.Ngày xưa hắn không tin tưởng Phong Vân sẽ đến Nam Viên tìm hắn, nhưng bây giờ hắn rất có tự tin, Phong Vân sau khi bình phục sẽ đi tìm hắn.
Như vậy, hắn cần về trước bình ổn mọi việc. Nhanh như một tia chớp, xoay người một cái, hắn đã biến mất giữa màn trời trong xanh.
Á Phi dựa người vào thân cây, nhìn theo bóng người Mộc Hoàng đã hạ quyết tâm rời đi rồi nhìn khối ngọc trong tay:“Hắn dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ giúp hắn?”
Hoàng Kim sư tử ôm nhánh cây ngủ,lười biếng nói:“Nếu ngươi không muốn có thể ném đi, coi như hắn nhìn lầm người.”
Á Phi nghe vậy hơi nhíu mày, thu lại khối ngọc đang định ném đi.Không phải hắn muốn giúp Mộc Hoàng, mà vì hắn người tốt, là vì như vậy thôi.
Gió nhẹ lướt qua ngọn cây, Phong Vân vẫn bị bao quanh bởi quầng sáng vô số màu sắc.Tâm pháp mà Hoàng kim sư tử dạy ở trong cơ thể nàng không ngừng được thi triển.Từng tầng từng tầng chống chất, vừa hấp thụ vừa tiêu hao.
Cùng với linh lực lớn của Thảo Chi Hồn, pháp quyết của Phong Vân ngày càng mạnh lên.
Thời gian trôi mau, thoắt cái đã qua ba tháng.
Nơi ở của tộc tinh linh tràn đầy sức sống, rất nhiều tinh linh tụ tập tại phía trước cung điện thành vòng tròn, cười vui vẻ cùng xem náo nhiệt.
Ở giữa sảnh lớn, Lâm Quỳnh, Phong Dương, Mạc Nhan, ba người đang bị đám người bao quanh, ngoắc miệng kêu to.
“Ôi, xương cốt của ta……”
“Ôi, xương cốt của ta……”
Mạc Nhan và Phong Dương vừa chạy vừa thét to. Còn Lâm Quỳnh cũng không khá hơn là bao, nhưng hắn vẫn rất cố gắng ứng phó.
Hoàng Kim sư tử ở một bên xem chỉ lắc đầu không nói.
Ba người này có cơ hội tốt như vậy, tinh linh tộc yêu ai sẽ yêu cả đường đi, thừa dịp rảnh rỗi nên dạy bọn họ vài chiêu nhưng xem ba người này học còn kém xa Phong Vân.
“Tốc độ, tốc độ, phải nhanh hơn nữa……“
“Nào, ngoan ngoãn đi, các ngươi chưa học thì chưa chạy được đâu……”
Nhìn thật lâu vào vầng sáng bao quanh Phong Vân, tay Mộc Hoàng gắt gao nắm thành quyền.
Nửa ngày sau, đột nhiên đầu ngón tay hắn vung lên trong không khí, sau đó nắm lấy khối ngọc truyền tin ném cho Á Phi:“Giúp ta trông chừng nàng.“
Dứt lời, Mộc Hoàng liếc nhìn Phong Vân rồi xoay người bước đi.
Sự tình ở Nam Viên rất phức tạp, hắn phải trở về ngay.Ngày xưa hắn không tin tưởng Phong Vân sẽ đến Nam Viên tìm hắn, nhưng bây giờ hắn rất có tự tin, Phong Vân sau khi bình phục sẽ đi tìm hắn.
Như vậy, hắn cần về trước bình ổn mọi việc. Nhanh như một tia chớp, xoay người một cái, hắn đã biến mất giữa màn trời trong xanh.
Á Phi dựa người vào thân cây, nhìn theo bóng người Mộc Hoàng đã hạ quyết tâm rời đi rồi nhìn khối ngọc trong tay:“Hắn dựa vào cái gì cho rằng ta sẽ giúp hắn?”
Hoàng Kim sư tử ôm nhánh cây ngủ,lười biếng nói:“Nếu ngươi không muốn có thể ném đi, coi như hắn nhìn lầm người.”
Á Phi nghe vậy hơi nhíu mày, thu lại khối ngọc đang định ném đi.Không phải hắn muốn giúp Mộc Hoàng, mà vì hắn người tốt, là vì như vậy thôi.
Gió nhẹ lướt qua ngọn cây, Phong Vân vẫn bị bao quanh bởi quầng sáng vô số màu sắc.Tâm pháp mà Hoàng kim sư tử dạy ở trong cơ thể nàng không ngừng được thi triển.Từng tầng từng tầng chống chất, vừa hấp thụ vừa tiêu hao.
Cùng với linh lực lớn của Thảo Chi Hồn, pháp quyết của Phong Vân ngày càng mạnh lên.
Thời gian trôi mau, thoắt cái đã qua ba tháng.
Nơi ở của tộc tinh linh tràn đầy sức sống, rất nhiều tinh linh tụ tập tại phía trước cung điện thành vòng tròn, cười vui vẻ cùng xem náo nhiệt.
Ở giữa sảnh lớn, Lâm Quỳnh, Phong Dương, Mạc Nhan, ba người đang bị đám người bao quanh, ngoắc miệng kêu to.
“Ôi, xương cốt của ta……”
“Ôi, xương cốt của ta……”
Mạc Nhan và Phong Dương vừa chạy vừa thét to. Còn Lâm Quỳnh cũng không khá hơn là bao, nhưng hắn vẫn rất cố gắng ứng phó.
Hoàng Kim sư tử ở một bên xem chỉ lắc đầu không nói.
Ba người này có cơ hội tốt như vậy, tinh linh tộc yêu ai sẽ yêu cả đường đi, thừa dịp rảnh rỗi nên dạy bọn họ vài chiêu nhưng xem ba người này học còn kém xa Phong Vân.
“Tốc độ, tốc độ, phải nhanh hơn nữa……“
“Nào, ngoan ngoãn đi, các ngươi chưa học thì chưa chạy được đâu……”