Khuôn mặt khẽ ngẩng lên mang theo nụ cười tà hồn xiêu phách lạc học được từ vực sâu tăm tối, Phong Vân chậm rãi đưa mắt nhìn cảnh tượng xung quanh một lượt. Ánh mắt nàng quét qua từng người, trông có vẻ như người nào cũng nhìn nhưng thực ra lại giống như chẳng nhìn người nào.
Ngồi trên tầng năm của đài cao, Mộc Hoàng nhìn thấy ánh mắt Phong Vân khẽ lướt qua hắn mà không hề dừng lại như thể hai người bọn họ là những kẻ xa lạ. Mặt hắn trong nháy mắt trở nên xanh mét. Chết tiệt, cái đồ Phong Vân thích giả bộ kia!
“Hách Liên Phong Vân?” Ngồi bên cạnh Mộc Hoàng, Đế quân Thiên Khung Phượng Vũ Náo vừa nhìn Phong Vân ở trên đài thi đấu vừa khe khẽ nhíu mày. Hình như hắn đã từng nghe nói đến cái tên này ở đâu đó rồi.
So với vẻ tương đối thất thố của Mộc Hoàng và vẻ trầm tư của Phượng Vũ Náo, Đế quân Tinh Vực Ngàn Dạ Cách tỏ ra ung dung hơn hẳn. Vẻ mặt hơi nhúc nhích, hắn chậm rãi nâng ly lên và nhìn về phía Mộc Hoàng, “Di tộc thượng cổ ư? Không biết di tộc thượng cổ nào thế? Mộc huynh có thể chỉ giáo một chút hay không?”
Mắt đang nhìn về phía Phong Vân ở bên dưới, tai nghe thấy câu hỏi của Ngàn Dạ Cách, trong lòng Mộc Hoàng lập tức giận dữ muốn sùi bọt mép. Di tộc thượng cổ cái rắm! Đám người này dám giả danh để lừa bịp người khác. Nam Viên của hắn làm gì có di tộc thượng cổ nào? Qua việc lần này, hắn nhất định phải cho đám người chịu trách nhiệm chọn lựa về chầu ông bà tổ tiên nhà chúng, quả thực là một lũ toi cơm. Nghĩ là thế nhưng miệng Mộc Hoàng vẫn lạnh nhạt đáp lời, “Bọn họ sống khá kín đáo nên bình thường cũng không tiết lộ danh tiếng của tộc mình ra ngoài.”
Ngàn Dạ Cách nghe nói thế thì gật gật đầu, khóe miệng giấu sau ly rượu khe khẽ cong lên. Hắn quay đầu nhìn về phía đám người Hách Liên Phong Vân bên dưới.
Nam nhân này xem ra không đơn giản, hắn lại có thể khiến Mộc Hoàng và Phượng Vũ Náo có phản ứng quái lạ cơ mà!
Trên môi Ngàn Dạ Cách vẫn nở một nụ cười ấm áp, mắt hắn tập trung nhìn trên người Phong Vân. Người này có khí chất tà mị nhưng lại rất mạnh mẽ, khí chất của đám người hầu thì lại càng kinh người, linh lực của bọn họ cũng rất mạnh… Ồ…
Ngồi trên tầng năm của đài cao, Mộc Hoàng nhìn thấy ánh mắt Phong Vân khẽ lướt qua hắn mà không hề dừng lại như thể hai người bọn họ là những kẻ xa lạ. Mặt hắn trong nháy mắt trở nên xanh mét. Chết tiệt, cái đồ Phong Vân thích giả bộ kia!
“Hách Liên Phong Vân?” Ngồi bên cạnh Mộc Hoàng, Đế quân Thiên Khung Phượng Vũ Náo vừa nhìn Phong Vân ở trên đài thi đấu vừa khe khẽ nhíu mày. Hình như hắn đã từng nghe nói đến cái tên này ở đâu đó rồi.
So với vẻ tương đối thất thố của Mộc Hoàng và vẻ trầm tư của Phượng Vũ Náo, Đế quân Tinh Vực Ngàn Dạ Cách tỏ ra ung dung hơn hẳn. Vẻ mặt hơi nhúc nhích, hắn chậm rãi nâng ly lên và nhìn về phía Mộc Hoàng, “Di tộc thượng cổ ư? Không biết di tộc thượng cổ nào thế? Mộc huynh có thể chỉ giáo một chút hay không?”
Mắt đang nhìn về phía Phong Vân ở bên dưới, tai nghe thấy câu hỏi của Ngàn Dạ Cách, trong lòng Mộc Hoàng lập tức giận dữ muốn sùi bọt mép. Di tộc thượng cổ cái rắm! Đám người này dám giả danh để lừa bịp người khác. Nam Viên của hắn làm gì có di tộc thượng cổ nào? Qua việc lần này, hắn nhất định phải cho đám người chịu trách nhiệm chọn lựa về chầu ông bà tổ tiên nhà chúng, quả thực là một lũ toi cơm. Nghĩ là thế nhưng miệng Mộc Hoàng vẫn lạnh nhạt đáp lời, “Bọn họ sống khá kín đáo nên bình thường cũng không tiết lộ danh tiếng của tộc mình ra ngoài.”
Ngàn Dạ Cách nghe nói thế thì gật gật đầu, khóe miệng giấu sau ly rượu khe khẽ cong lên. Hắn quay đầu nhìn về phía đám người Hách Liên Phong Vân bên dưới.
Nam nhân này xem ra không đơn giản, hắn lại có thể khiến Mộc Hoàng và Phượng Vũ Náo có phản ứng quái lạ cơ mà!
Trên môi Ngàn Dạ Cách vẫn nở một nụ cười ấm áp, mắt hắn tập trung nhìn trên người Phong Vân. Người này có khí chất tà mị nhưng lại rất mạnh mẽ, khí chất của đám người hầu thì lại càng kinh người, linh lực của bọn họ cũng rất mạnh… Ồ…