Đế nữ Thiên Khung Phượng Vũ Phi không nhìn bất kỳ ai trong đám nam nhân Nam Viên đang đứng trước mặt, nụ cười cởi mở trên mặt vẫn không chút thay đổi, trông nàng ta vẫn đầy vẻ cao ngạo và phóng khoáng.
“Vị thứ mười lăm, Đại tướng quân của Nam Viên chúng ta, Lãnh Đồng!”
“Rầm rầm…” Những âm thanh trầm trồ khen ngợi lại tiếp tục vang lên khi nhân vật vừa được gọi tên xuất hiện trên đài thi đấu, tiếng ồn lúc này cơ hồ đã vang đến tận đỉnh núi.
“Mộc huynh không đi xuống thử một lần xem thế nào sao?” Nhìn cảnh tượng bên dưới, Đế quân Tinh Vực Ngàn Dạ Cách nửa cười nửa không đưa mắt liếc sang Mộc Hoàng đang ngồi im không nhúc nhích.
Mộc Hoàng chậm rãi đáp lời với vẻ ngạo mạn, “Nam Viên ta có không ít người có thành tựu võ công tuyệt thế.”
“Nói cũng đúng!” Ngàn Dạ Cách ngắm nghía ly rượu trong tay rồi mỉm cười và liếc nhìn sang Đế quân Thiên Khung Phượng Vũ Náo.
Phượng Vũ Náo ngồi tựa hẳn vào ghế ngọc, sắc mặt không hề thay đổi, trông hắn như thể đã biết trước Mộc Hoàng sẽ nói như vậy.
“Vị cuối cùng…” Giữa tiếng la hét ầm ầm, công tước chủ trì rống to một tiếng đinh tai nhức óc làm chấn động đám người xung quanh khán đài. Ngay sau đó, vị này lại tiếp tục hét lớn, “Đương kim thiếu chủ của di tộc thượng cổ của Nam Viên ta, Hách Liên Phong Vân!”
Lời giới thiệu vừa dứt, vẻ mặt của Mộc Hoàng đang thản nhiên tựa lưng vào ghế ngồi xem cuộc vui nhất thời trầm xuống.
Hách Liên Phong Vân? Di tộc thượng cổ của Nam Viên? Thiếu chủ?
Ai vậy?
Giữa lúc vẻ mặt Mộc Hoàng đang trầm hẳn xuống, trên bầu trời liền xuất hiện một đoàn người chậm rãi đạp không bay tới. Trên người của mười nam nhân tuấn mỹ thiên hạ vô song này đều khoác áo choàng lông chỉ thuần một màu trắng làm nổi bật vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của bọn họ, trông mỗi người đều hệt như thần tiên giữa chốn nhân gian.
Mười người này phân thành hai nhóm mà đi, sáu người phân làm hai hàng trái phải chậm rãi đạp trên không mà đến, bốn người ở giữa thì cùng nâng một cái ghế dựa bằng tinh thạch trắng như tuyết, tinh thạch này hoàn toàn thuần khiết là cỏ cây. Dưới ánh mặt trời, chiếc ghế tỏa ra ánh sáng long lanh rực rỡ.
Trên chiếc ghế dựa được nâng bởi bốn người ở giữa là một người mặc một chiếc áo lông đỏ rực như lửa, người này nghiêng người dựa hẳn vào ghế, dáng vẻ trông vô cùng biếng nhác nhưng vẻ mặt lại hiện rõ sự thông minh tháo vát. Dung mạo của người này rõ ràng không bằng được mười người tùy tùng của hắn nhưng khi sóng mắt lười nhác quét qua một cái, vẻ tà mị thiên hạ trong mắt hắn khiến người ta không thể không ngưỡng mộ.
Đằng sau chiếc ghế còn có một con Hoàng Kim Sư Tử màu vàng đang lẳng lặng phủ phục và mặc kệ cho nam tử tựa vào người nó. Sư tử nheo mắt coi như trước mặt chẳng có cái gì.
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng trông như một núi tuyết đang xuất ra ngọn lửa vô cùng chói mắt. Xinh đẹp, càn rỡ, dễ coi… Tất cả những từ ngữ để hình dung về đám người trước mắt này nhất thời tràn vào trong lòng mọi người phía dưới.
Mười người chậm rãi bước đi trên không rồi vững vàng đáp xuống vị trí thứ mười sáu. Nam nhân ngồi trong chiếc ghế dựa lớn làm bằng tinh thạch chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng nở ra một nụ cười đầy tà khí, hắn đưa mắt nhìn khắp xung quanh.
“Croop!” Trong nháy mắt, một cái ly đã bị Mộc Hoàng đang ngồi trên đài cao bóp nát. Lúc này hắn đang nhìn về phía đám người phía dưới, sắc mặt tức giận đến mức sắp biến thành màu đen.
Chết tiệt, Phong Vân, cái đồ Phong Vân vô liêm sỉ này!
Con mẹ nó cái gì mà di tộc thượng cổ, nữ nhân chết tiệt thiếu giáo dục này lại dám…
“Vị thứ mười lăm, Đại tướng quân của Nam Viên chúng ta, Lãnh Đồng!”
“Rầm rầm…” Những âm thanh trầm trồ khen ngợi lại tiếp tục vang lên khi nhân vật vừa được gọi tên xuất hiện trên đài thi đấu, tiếng ồn lúc này cơ hồ đã vang đến tận đỉnh núi.
“Mộc huynh không đi xuống thử một lần xem thế nào sao?” Nhìn cảnh tượng bên dưới, Đế quân Tinh Vực Ngàn Dạ Cách nửa cười nửa không đưa mắt liếc sang Mộc Hoàng đang ngồi im không nhúc nhích.
Mộc Hoàng chậm rãi đáp lời với vẻ ngạo mạn, “Nam Viên ta có không ít người có thành tựu võ công tuyệt thế.”
“Nói cũng đúng!” Ngàn Dạ Cách ngắm nghía ly rượu trong tay rồi mỉm cười và liếc nhìn sang Đế quân Thiên Khung Phượng Vũ Náo.
Phượng Vũ Náo ngồi tựa hẳn vào ghế ngọc, sắc mặt không hề thay đổi, trông hắn như thể đã biết trước Mộc Hoàng sẽ nói như vậy.
“Vị cuối cùng…” Giữa tiếng la hét ầm ầm, công tước chủ trì rống to một tiếng đinh tai nhức óc làm chấn động đám người xung quanh khán đài. Ngay sau đó, vị này lại tiếp tục hét lớn, “Đương kim thiếu chủ của di tộc thượng cổ của Nam Viên ta, Hách Liên Phong Vân!”
Lời giới thiệu vừa dứt, vẻ mặt của Mộc Hoàng đang thản nhiên tựa lưng vào ghế ngồi xem cuộc vui nhất thời trầm xuống.
Hách Liên Phong Vân? Di tộc thượng cổ của Nam Viên? Thiếu chủ?
Ai vậy?
Giữa lúc vẻ mặt Mộc Hoàng đang trầm hẳn xuống, trên bầu trời liền xuất hiện một đoàn người chậm rãi đạp không bay tới. Trên người của mười nam nhân tuấn mỹ thiên hạ vô song này đều khoác áo choàng lông chỉ thuần một màu trắng làm nổi bật vẻ mặt trong trẻo lạnh lùng của bọn họ, trông mỗi người đều hệt như thần tiên giữa chốn nhân gian.
Mười người này phân thành hai nhóm mà đi, sáu người phân làm hai hàng trái phải chậm rãi đạp trên không mà đến, bốn người ở giữa thì cùng nâng một cái ghế dựa bằng tinh thạch trắng như tuyết, tinh thạch này hoàn toàn thuần khiết là cỏ cây. Dưới ánh mặt trời, chiếc ghế tỏa ra ánh sáng long lanh rực rỡ.
Trên chiếc ghế dựa được nâng bởi bốn người ở giữa là một người mặc một chiếc áo lông đỏ rực như lửa, người này nghiêng người dựa hẳn vào ghế, dáng vẻ trông vô cùng biếng nhác nhưng vẻ mặt lại hiện rõ sự thông minh tháo vát. Dung mạo của người này rõ ràng không bằng được mười người tùy tùng của hắn nhưng khi sóng mắt lười nhác quét qua một cái, vẻ tà mị thiên hạ trong mắt hắn khiến người ta không thể không ngưỡng mộ.
Đằng sau chiếc ghế còn có một con Hoàng Kim Sư Tử màu vàng đang lẳng lặng phủ phục và mặc kệ cho nam tử tựa vào người nó. Sư tử nheo mắt coi như trước mặt chẳng có cái gì.
Từ xa nhìn lại, cảnh tượng trông như một núi tuyết đang xuất ra ngọn lửa vô cùng chói mắt. Xinh đẹp, càn rỡ, dễ coi… Tất cả những từ ngữ để hình dung về đám người trước mắt này nhất thời tràn vào trong lòng mọi người phía dưới.
Mười người chậm rãi bước đi trên không rồi vững vàng đáp xuống vị trí thứ mười sáu. Nam nhân ngồi trong chiếc ghế dựa lớn làm bằng tinh thạch chậm rãi ngẩng đầu lên, khóe miệng nở ra một nụ cười đầy tà khí, hắn đưa mắt nhìn khắp xung quanh.
“Croop!” Trong nháy mắt, một cái ly đã bị Mộc Hoàng đang ngồi trên đài cao bóp nát. Lúc này hắn đang nhìn về phía đám người phía dưới, sắc mặt tức giận đến mức sắp biến thành màu đen.
Chết tiệt, Phong Vân, cái đồ Phong Vân vô liêm sỉ này!
Con mẹ nó cái gì mà di tộc thượng cổ, nữ nhân chết tiệt thiếu giáo dục này lại dám…