Hai người nhất thời còn chưa mở miệng nói chuyện mà chỉ lấy khí thế đối nhau khiến người bên ngoài cũng phát hiện ra sự bất thường.
Tể tướng Nam Viên Ma Ha Cách thấy hai người có biểu hiện không thích hợp thì lập tức lắc mình một cái rồi xuất hiện bên cạnh Mộc Hoàng. Ông ta mỉm cười nhìn Phong Vân rồi nói, “Đúng vậy, tiểu chủ hiếm khi xuất hiện được một lần, Đế cung chúng ta nên hết sức tiếp đãi ngài mới phải, mong tiểu chủ nể mặt mà nhận lời!”
“Đúng vậy đúng vậy, đều là người Nam Viên với nhau, chúng ta đừng khách khí như vậy. Mời tiểu chủ cùng uống chén rượu nhạt nhé!” Đại tướng quân Lãnh Đồng cũng mau chóng xuất hiện, hắn tức khắc mỉm cười tiếp lời.
“Ha ha, đúng thế, người Nam Viên chúng ta không thích ngập ngừng. Hôm nay được gặp, ngu đệ thực sự được mở rộng tầm mắt. Ta rất muốn được cùng trò chuyện với tiểu chủ, tiểu chủ mau ưng thuận đi thôi.”
Hai người Mộ Dung Tỉnh và Phong Ma Thiên cũng vô cùng lợi hại, cả hai lập tức tươi cười hướng về phía Phong Vân mời mọc.
Không thể để cho Phong Vân này rời khỏi đây được, một vũ khí lợi hại như vậy nếu rơi vào tay đại lục khác thì sẽ kéo theo rất nhiều chuyện phức tạp.
“Ha ha, mong tiểu chủ nể mặt tới Đế cung của chúng ta một chuyến!” Một đám đông đủ nhất thời đều đồng loạt tươi cười niềm nở mời Phong Vân.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Phong Dương và Lâm Quỳnh đứng phía sau Phong Vân nhịn không được buồn cười. Mỗi người đôi ba câu làm xung quanh càng lúc càng náo nhiệt.
Phong Vân thu hồi tầm mắt đặt trên người Mộc Hoàng rồi quét qua đám người bên cạnh, khóe miệng nàng cong lên rồi nở một nụ cười khe khẽ. Đầu ngón tay vuốt ve bộ lông của Hoàng Kim Sư Tử, nàng lười biếng nói, “Các ngươi rất thích món đồ chơi nho nhỏ của ta phải không?”
Lời nói sắc nhọn chọc thẳng vào đáy lòng mọi người. Lời này mà nói ra ở Thiên Khung và Tinh Vực thì có lẽ hai bên sẽ lạnh nhạt với nhau và trở mặt thành thù, nhưng khi nói ra ở Nam Viên thì tất cả đám người Nam Viên ngồi ở khán đài đều gật gật đầu. Mọi người cười lớn, “Đúng vậy, tiểu chủ rất tinh mắt, đúng là chúng ta rất thích thứ đó.”
Phong Vân nghe nói thế thì liền gật đầu. Nàng chậm rãi nói, “Thứ này ta còn có nhiều, các ngươi muốn cũng không phải chuyện khó.”
Nàng mới nói được một nửa mà ánh mắt những người xung quanh đều đã tái hẳn đi. Thứ này còn nhiều ư, trời ơi, thật sự có thể chế tạo trên quy mô lớn, vậy…
Cảm đám người nhất thời vểnh tai lên nghe, vẻ mặt ai ai cũng vô cùng kích động hướng về phía Phong Vân. Ngay cả Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo ở đằng xa cũng không thể không nghiêng tai lắng nghe.
Phong Vân miết đầu ngón tay lên trên người Hoàng Kim Sư Tử một vòng rồi đổi giọng, “Nhưng mà ta chỉ nguyện ý tặng cho người ta yêu thích.”
Lời này vừa nói ra, vẻ tối tăm trên mặt Mộc Hoàng lập tức có chuyển biến.
Người nàng yêu thích ư, chỉ có hắn thôi, ha ha…
Nhưng mà, không đợi hắn biểu lộ ra vẻ trời quanh mây tạnh, Phong Vân không nhìn hắn mà hơi quay đầu và liếc mắt một cái như có như không về phía Phượng Vũ Phi đang lẳng lặng đứng sững sững ở phía xa, ánh mắt này…
Vẻ mặt Mộc Hoàng lại suy sụp trong nháy mắt, khuôn mặt bắt đầu chuyển sang màu tím đen, nắm tay bắt đầu phát ra những tiếng kêu răng rắc.
Phượng Vũ Phi đứng cách đó không xa thì đung đưa sóng mắt, nàng ta theo bản năng đứng ưỡn ngực lên.
Phong Vân không nhìn Mộc Hoàng mà hướng ra những người xung quanh rồi chậm rãi cười nói, “Đế quân đã mời thì bản chủ đương nhiên phải nhận lời…”
“… Có điều hôm nay bản chủ còn có việc phải làm, đợi ngày mai tỷ thí xong ta sẽ cùng nói chuyện.” Vừa dứt lời, nàng búng tay đánh tách một cái.
Á Phi lập tức vung tay lên thi triển thuật di chuyển trong nháy mắt của bộ tộc tinh linh.
“Bang.” Nhẹ nhàng như sương khói và không sót chút bụi trần, đoàn người lập tức biến mất trước mặt phần đông các cao thủ Nam Viên, ngay cả một tia dấu vết để người ta truy tìm tung tích cũng không có. Vẻ mặt toàn bộ dân chúng Nam Viên nhất thời biến sắc, mấy nhà giàu có ngồi ở các khán đài đều đưa mắt nhìn nhau. Linh lực mạnh mẽ, thủ đoạn cao siêu, ngay cả bọn họ cũng không nhìn ra được bất kỳ tăm hơi tung tích nào của đám người vừa biến mất.
Chuyện này quả thực khó mà tưởng tượng nổi.
Giữa không khí kinh ngạc đang bao trùm đấu trường, tất cả người dân Nam Viên lại mơ hồ cảm thấy hưng phấn. Một gia tộc mạnh mẽ và giàu có như vậy, bọn họ nhất định phải giữ lại ở Nam Viên này, nhất định phải tranh thủ tại đây.
Gió lại nổi, bầu trời lại trở nên quanh đãng.
Tất cả mọi người có mặt ở cung Phỉ Thúy đều lâm vào trạng thái kích động khó tả, ngoại trừ Mộc Hoàng đang đen mặt lại.
Phong Vân chết tiệt lại dám không trở về cùng hắn, lại dám bỏ chạy ngay trước mắt hắn…
Bàn tay giấu trong áo bào gắt gao siết chặt lại thành nắm đấm, trong lòng Mộc Hoàng trong nháy mắt bỗng nảy sinh sát ý.
Hách Liên Phong Vân, nàng cứ chờ đấy, lần sau quay về mà ta còn để cho nàng chạy thì ta không phải là Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng tức giận nhìn lên trời, tức giận đến bốc khói.
Trận đấu đầu tiên của đại hội giao lưu đã kết thúc mà không có gì nghi ngờ, Hách Liên Phong Vân của Di tộc thượng cổ ngang trời xuất thế* làm kinh động tất cả người dân Nam Viên, trong đó có cả Đế quân Thiên Khung và Đế quân Tinh Vực, và đã trở nên nổi danh.
(*Ngang trời xuất thế: Đại khái là vừa xuất hiện đã thể hiện tài năng vượt bậc.)
Trời xanh mây trắng, ráng chiều lung linh…
Sử dụng thuật di chuyển trong chớp mắt, đám Phong Vân lập tức xuất hiện tại một thị trấn nhỏ bình lặng cách đó hơn ba trăm dặm. Cả đội hình xa hoa đều đáp xuống thị trấn yên tĩnh này.
“Phong Vân, sao cô không đi cùng hắn? Nhìn Mộc Hoàng tức giận đến đen cả mặt rồi.” Á Lê túm lấy cánh tay Phong Vân mà cười không thấy mặt mũi đâu nữa, hắn tỏ ra rất vui vẻ khi thấy Mộc Hoàng phải chịu ấm ức.
Phong Vân nghe hắn nói thế thì chậm rãi trả lời bằng một câu chẳng liên quan, “Ta không muốn làm hoa quỳnh vừa nở đã tàn, ta phải là mai vàng độc bá* cao quý.”
(*Độc bá: Bá chủ, đứng đầu.)
Câu nói của Phong Vân khiến ánh mắt Á Lê trở nên mơ hồ, thực hiển nhiên là hắn chẳng hiểu gì cả.
“Dốt, ý Phong Vân là mánh lới của cô ấy còn chưa đủ để làm chấn động Nam Viên của lão hồ ly kia.” Đỗ Như xoa xoa lên đầu Á Lê.
Tể tướng Nam Viên Ma Ha Cách thấy hai người có biểu hiện không thích hợp thì lập tức lắc mình một cái rồi xuất hiện bên cạnh Mộc Hoàng. Ông ta mỉm cười nhìn Phong Vân rồi nói, “Đúng vậy, tiểu chủ hiếm khi xuất hiện được một lần, Đế cung chúng ta nên hết sức tiếp đãi ngài mới phải, mong tiểu chủ nể mặt mà nhận lời!”
“Đúng vậy đúng vậy, đều là người Nam Viên với nhau, chúng ta đừng khách khí như vậy. Mời tiểu chủ cùng uống chén rượu nhạt nhé!” Đại tướng quân Lãnh Đồng cũng mau chóng xuất hiện, hắn tức khắc mỉm cười tiếp lời.
“Ha ha, đúng thế, người Nam Viên chúng ta không thích ngập ngừng. Hôm nay được gặp, ngu đệ thực sự được mở rộng tầm mắt. Ta rất muốn được cùng trò chuyện với tiểu chủ, tiểu chủ mau ưng thuận đi thôi.”
Hai người Mộ Dung Tỉnh và Phong Ma Thiên cũng vô cùng lợi hại, cả hai lập tức tươi cười hướng về phía Phong Vân mời mọc.
Không thể để cho Phong Vân này rời khỏi đây được, một vũ khí lợi hại như vậy nếu rơi vào tay đại lục khác thì sẽ kéo theo rất nhiều chuyện phức tạp.
“Ha ha, mong tiểu chủ nể mặt tới Đế cung của chúng ta một chuyến!” Một đám đông đủ nhất thời đều đồng loạt tươi cười niềm nở mời Phong Vân.
Nhìn thấy tình cảnh trước mắt, Phong Dương và Lâm Quỳnh đứng phía sau Phong Vân nhịn không được buồn cười. Mỗi người đôi ba câu làm xung quanh càng lúc càng náo nhiệt.
Phong Vân thu hồi tầm mắt đặt trên người Mộc Hoàng rồi quét qua đám người bên cạnh, khóe miệng nàng cong lên rồi nở một nụ cười khe khẽ. Đầu ngón tay vuốt ve bộ lông của Hoàng Kim Sư Tử, nàng lười biếng nói, “Các ngươi rất thích món đồ chơi nho nhỏ của ta phải không?”
Lời nói sắc nhọn chọc thẳng vào đáy lòng mọi người. Lời này mà nói ra ở Thiên Khung và Tinh Vực thì có lẽ hai bên sẽ lạnh nhạt với nhau và trở mặt thành thù, nhưng khi nói ra ở Nam Viên thì tất cả đám người Nam Viên ngồi ở khán đài đều gật gật đầu. Mọi người cười lớn, “Đúng vậy, tiểu chủ rất tinh mắt, đúng là chúng ta rất thích thứ đó.”
Phong Vân nghe nói thế thì liền gật đầu. Nàng chậm rãi nói, “Thứ này ta còn có nhiều, các ngươi muốn cũng không phải chuyện khó.”
Nàng mới nói được một nửa mà ánh mắt những người xung quanh đều đã tái hẳn đi. Thứ này còn nhiều ư, trời ơi, thật sự có thể chế tạo trên quy mô lớn, vậy…
Cảm đám người nhất thời vểnh tai lên nghe, vẻ mặt ai ai cũng vô cùng kích động hướng về phía Phong Vân. Ngay cả Ngàn Dạ Cách và Phượng Vũ Náo ở đằng xa cũng không thể không nghiêng tai lắng nghe.
Phong Vân miết đầu ngón tay lên trên người Hoàng Kim Sư Tử một vòng rồi đổi giọng, “Nhưng mà ta chỉ nguyện ý tặng cho người ta yêu thích.”
Lời này vừa nói ra, vẻ tối tăm trên mặt Mộc Hoàng lập tức có chuyển biến.
Người nàng yêu thích ư, chỉ có hắn thôi, ha ha…
Nhưng mà, không đợi hắn biểu lộ ra vẻ trời quanh mây tạnh, Phong Vân không nhìn hắn mà hơi quay đầu và liếc mắt một cái như có như không về phía Phượng Vũ Phi đang lẳng lặng đứng sững sững ở phía xa, ánh mắt này…
Vẻ mặt Mộc Hoàng lại suy sụp trong nháy mắt, khuôn mặt bắt đầu chuyển sang màu tím đen, nắm tay bắt đầu phát ra những tiếng kêu răng rắc.
Phượng Vũ Phi đứng cách đó không xa thì đung đưa sóng mắt, nàng ta theo bản năng đứng ưỡn ngực lên.
Phong Vân không nhìn Mộc Hoàng mà hướng ra những người xung quanh rồi chậm rãi cười nói, “Đế quân đã mời thì bản chủ đương nhiên phải nhận lời…”
“… Có điều hôm nay bản chủ còn có việc phải làm, đợi ngày mai tỷ thí xong ta sẽ cùng nói chuyện.” Vừa dứt lời, nàng búng tay đánh tách một cái.
Á Phi lập tức vung tay lên thi triển thuật di chuyển trong nháy mắt của bộ tộc tinh linh.
“Bang.” Nhẹ nhàng như sương khói và không sót chút bụi trần, đoàn người lập tức biến mất trước mặt phần đông các cao thủ Nam Viên, ngay cả một tia dấu vết để người ta truy tìm tung tích cũng không có. Vẻ mặt toàn bộ dân chúng Nam Viên nhất thời biến sắc, mấy nhà giàu có ngồi ở các khán đài đều đưa mắt nhìn nhau. Linh lực mạnh mẽ, thủ đoạn cao siêu, ngay cả bọn họ cũng không nhìn ra được bất kỳ tăm hơi tung tích nào của đám người vừa biến mất.
Chuyện này quả thực khó mà tưởng tượng nổi.
Giữa không khí kinh ngạc đang bao trùm đấu trường, tất cả người dân Nam Viên lại mơ hồ cảm thấy hưng phấn. Một gia tộc mạnh mẽ và giàu có như vậy, bọn họ nhất định phải giữ lại ở Nam Viên này, nhất định phải tranh thủ tại đây.
Gió lại nổi, bầu trời lại trở nên quanh đãng.
Tất cả mọi người có mặt ở cung Phỉ Thúy đều lâm vào trạng thái kích động khó tả, ngoại trừ Mộc Hoàng đang đen mặt lại.
Phong Vân chết tiệt lại dám không trở về cùng hắn, lại dám bỏ chạy ngay trước mắt hắn…
Bàn tay giấu trong áo bào gắt gao siết chặt lại thành nắm đấm, trong lòng Mộc Hoàng trong nháy mắt bỗng nảy sinh sát ý.
Hách Liên Phong Vân, nàng cứ chờ đấy, lần sau quay về mà ta còn để cho nàng chạy thì ta không phải là Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng tức giận nhìn lên trời, tức giận đến bốc khói.
Trận đấu đầu tiên của đại hội giao lưu đã kết thúc mà không có gì nghi ngờ, Hách Liên Phong Vân của Di tộc thượng cổ ngang trời xuất thế* làm kinh động tất cả người dân Nam Viên, trong đó có cả Đế quân Thiên Khung và Đế quân Tinh Vực, và đã trở nên nổi danh.
(*Ngang trời xuất thế: Đại khái là vừa xuất hiện đã thể hiện tài năng vượt bậc.)
Trời xanh mây trắng, ráng chiều lung linh…
Sử dụng thuật di chuyển trong chớp mắt, đám Phong Vân lập tức xuất hiện tại một thị trấn nhỏ bình lặng cách đó hơn ba trăm dặm. Cả đội hình xa hoa đều đáp xuống thị trấn yên tĩnh này.
“Phong Vân, sao cô không đi cùng hắn? Nhìn Mộc Hoàng tức giận đến đen cả mặt rồi.” Á Lê túm lấy cánh tay Phong Vân mà cười không thấy mặt mũi đâu nữa, hắn tỏ ra rất vui vẻ khi thấy Mộc Hoàng phải chịu ấm ức.
Phong Vân nghe hắn nói thế thì chậm rãi trả lời bằng một câu chẳng liên quan, “Ta không muốn làm hoa quỳnh vừa nở đã tàn, ta phải là mai vàng độc bá* cao quý.”
(*Độc bá: Bá chủ, đứng đầu.)
Câu nói của Phong Vân khiến ánh mắt Á Lê trở nên mơ hồ, thực hiển nhiên là hắn chẳng hiểu gì cả.
“Dốt, ý Phong Vân là mánh lới của cô ấy còn chưa đủ để làm chấn động Nam Viên của lão hồ ly kia.” Đỗ Như xoa xoa lên đầu Á Lê.