Trong tẩm cung, sắc mặt Mộc Hoàng trong nháy mắt lộ ra một vẻ tức giận khôn cùng.
Chết tiệt, từ lúc nào mà Thiên Khung và Tinh Vực lại có thể tùy tiện đi lại trong Đế cung của hắn như thế?
Mà lúc này, sau khi khôi phục lại thần trí từ trong lửa tình, Phong Vân nhấc chân đá Mộc Hoàng sang một bên rồi nhanh như gió mặc lại quần áo. Nàng và Mộc Hoàng lưỡng tình tương duyệt* nhưng cũng không hề thích thú với việc lõa lồ trước mặt người khác.
(*Lưỡng tình tương duyệt: Hai bên cùng yêu nhau.)
“Mặc vào! Chàng thấy Đế nữ còn chưa đủ ái mộ mình phải không?” Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Phong Vân liền kéo đám quần áo ném cho Mộc Hoàng thần sắc vẫn xanh mét và im lặng không nhúc nhích.
Mặt mày đen xì lại, Mộc Hoàng đưa tay đỡ lấy đống quần áo, nghĩ lại lời nói vừa rồi của Phong Vân, hắn quay đầu nhìn nàng, “Ái mộ ta? Ta thấy ái mộ nàng mới đúng. Lần này nàng quả thực hết sức nổi bật đó.”
“Chàng không thích hả?” Phong Vân nghe nói thế liền vừa ngửa đầu cười tà vừa nhìn Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng thấy vậy thì liền trực tiếp biểu lộ bằng hành động. Hắn xông lên ôm chặt lấy Phong Vân rồi hôn nàng thật mạnh, “Thích, sao lại không thích. Phong Vân của ta là phải như thế, muốn gì làm nấy, tài hoa tuyệt vời.”
Phong Vân nghe vậy hài lòng gật đầu, “Đúng thế!”
Mộc Hoàng nghe câu trả lời của nàng thì nhất thời cười ha hả, “Quả nhiên là một người càn rỡ, ta… Hả? Vừa rồi là nàng nói à?” Không hiểu vì sao mà nghe giọng nói của hắn có chút tức giận.
Khóe miệng Phong Vân giật giật mấy cái. Không đợi nàng mở mồm, Tiểu Thực từ sau cổ Phong Vân vươn đầu ra, nó vừa lắc lư bông hoa vừa nói, “Là lời của Thực Bá Thiên ta. Đúng thật là, cái cần làm thì không làm, chẳng phải ngươi đã nói yêu là phải làm tới sao, không yêu thì không làm, đến lúc Phong Vân nhà ta bị người ta quyến rũ đi mất thì cũng đáng kiếp nhà ngươi. Nhìn chẳng đã mắt gì hết, hừ.” Tiểu Thực huyên thuyên một hồi.
Mộc Hoàng thấy Tiểu Thực đột nhiên xuất hiện, lại nghe những lời nó vừa nói thì vẻ mặt trong nháy mắt trở nên tím đen.
Đồ rùa rụt cổ! Hắn quên mất trên người Phong Vân còn có kẻ này. Mộc Hoàng nhíu mắt lại, sát khí bốc lên bừng bừng.
Tiểu Thực thông minh lập tức rụt đầu lại.
Có điều Mộc Hoàng đã nhanh hơn nó, hắn vươn tay nắm lấy bông hoa trên đầu Tiểu Thực rồi cất giọng rét lạnh, “Không sai, có thể nói thế. Có điều, ta có rất nhiều cách khiến ngươi không thể nói được nữa.”
“A a a, Vân Vân cứu mạng! Vợ của Vân Vân, trượng phu của Vân Vân, ngươi tha cho ta đi, Tiểu Thực rất biết nghe lời, Tiểu Thực rất ngoan, …”
Chết tiệt, từ lúc nào mà Thiên Khung và Tinh Vực lại có thể tùy tiện đi lại trong Đế cung của hắn như thế?
Mà lúc này, sau khi khôi phục lại thần trí từ trong lửa tình, Phong Vân nhấc chân đá Mộc Hoàng sang một bên rồi nhanh như gió mặc lại quần áo. Nàng và Mộc Hoàng lưỡng tình tương duyệt* nhưng cũng không hề thích thú với việc lõa lồ trước mặt người khác.
(*Lưỡng tình tương duyệt: Hai bên cùng yêu nhau.)
“Mặc vào! Chàng thấy Đế nữ còn chưa đủ ái mộ mình phải không?” Sau khi ăn mặc chỉnh tề, Phong Vân liền kéo đám quần áo ném cho Mộc Hoàng thần sắc vẫn xanh mét và im lặng không nhúc nhích.
Mặt mày đen xì lại, Mộc Hoàng đưa tay đỡ lấy đống quần áo, nghĩ lại lời nói vừa rồi của Phong Vân, hắn quay đầu nhìn nàng, “Ái mộ ta? Ta thấy ái mộ nàng mới đúng. Lần này nàng quả thực hết sức nổi bật đó.”
“Chàng không thích hả?” Phong Vân nghe nói thế liền vừa ngửa đầu cười tà vừa nhìn Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng thấy vậy thì liền trực tiếp biểu lộ bằng hành động. Hắn xông lên ôm chặt lấy Phong Vân rồi hôn nàng thật mạnh, “Thích, sao lại không thích. Phong Vân của ta là phải như thế, muốn gì làm nấy, tài hoa tuyệt vời.”
Phong Vân nghe vậy hài lòng gật đầu, “Đúng thế!”
Mộc Hoàng nghe câu trả lời của nàng thì nhất thời cười ha hả, “Quả nhiên là một người càn rỡ, ta… Hả? Vừa rồi là nàng nói à?” Không hiểu vì sao mà nghe giọng nói của hắn có chút tức giận.
Khóe miệng Phong Vân giật giật mấy cái. Không đợi nàng mở mồm, Tiểu Thực từ sau cổ Phong Vân vươn đầu ra, nó vừa lắc lư bông hoa vừa nói, “Là lời của Thực Bá Thiên ta. Đúng thật là, cái cần làm thì không làm, chẳng phải ngươi đã nói yêu là phải làm tới sao, không yêu thì không làm, đến lúc Phong Vân nhà ta bị người ta quyến rũ đi mất thì cũng đáng kiếp nhà ngươi. Nhìn chẳng đã mắt gì hết, hừ.” Tiểu Thực huyên thuyên một hồi.
Mộc Hoàng thấy Tiểu Thực đột nhiên xuất hiện, lại nghe những lời nó vừa nói thì vẻ mặt trong nháy mắt trở nên tím đen.
Đồ rùa rụt cổ! Hắn quên mất trên người Phong Vân còn có kẻ này. Mộc Hoàng nhíu mắt lại, sát khí bốc lên bừng bừng.
Tiểu Thực thông minh lập tức rụt đầu lại.
Có điều Mộc Hoàng đã nhanh hơn nó, hắn vươn tay nắm lấy bông hoa trên đầu Tiểu Thực rồi cất giọng rét lạnh, “Không sai, có thể nói thế. Có điều, ta có rất nhiều cách khiến ngươi không thể nói được nữa.”
“A a a, Vân Vân cứu mạng! Vợ của Vân Vân, trượng phu của Vân Vân, ngươi tha cho ta đi, Tiểu Thực rất biết nghe lời, Tiểu Thực rất ngoan, …”