“… Tiểu Thực là trợ thủ đắc lực nhất của Vân Vân, là bông hoa của Vân Vân, là áo bông che chở cho Vân Vân, là…”
Mộc Hoàng chưa bao giờ biết Tiểu Thực lại có thể lải nhải lắm lời như thế, hắn lập tức bóp lấy đóa hoa của Tiểu Thực rồi hướng về phía Phong Vân hỏi, “Ồn ào quá, ta dán kín nó lại nhé?”
Tiểu Thực lập tức điên cuồng giãy dụa trong tay Mộc Hoàng.
Phong Vân thấy vậy thì vừa buồn cười vừa giơ tay lấy lại Tiểu Thực, “Thôi, bản tính khó đổi, lần sau mà nó còn ồn ào thì tính tiếp.”
Tiểu Thực vừa vào tay Phong Vân liền thu mình lại thành một cái cây nhỏ. Nó không do dự nhảy từ trên người Phong Vân xuống đất rồi đong đưa cây lá chạy vội ra khỏi tẩm cung.
Mộc Hoàng rất đáng sợ, phải rời xa, phải rời xa!
“Xem từ nay về sau nó còn dám rình mò nhìn trộm không!” Mộc Hoàng thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng.
Phong Vân cười cười, vận khí của Tiểu Thực quả thực không được tốt, lại đụng phải Mộc Hoàng đang lửa giận đầy mình.
“Đi thôi!” Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Phong Vân, Mộc Hoàng cũng không còn tức giận nữa. Hắn dang tay ôm lấy eo nàng rồi đi ra khỏi cửa tẩm cung.
Thân phận hiện tại của Phong Vân chính là người của Di tộc thượng cổ đang tham gia đại hội giao lưu, là một nam nhân. Nếu hắn và nàng cùng sánh vai bước ra khỏi tẩm cung thì người ta sẽ nói thế nào? Đại hội giao lưu chỉ cho phép nam nhân được tham gia. Nếu thân phận nữ nhân của Phong Vân bị vạch trần thì sẽ làm mất đi sự tôn nghiêm của đại hội, sẽ thách thức đến quyền uy của Mộc Hoàng hắn, sẽ là sự bất kính đối với Nam Viên. Quá nhiều tội danh bị chụp xuống đầu, Phong Vân đang chiếm thế thượng phong nhất định sẽ trở nên thụ động. Hắn không hy vọng Phong Vân của hắn lâm vào thế thụ động và bị người Nam Viên của hắn hãm hại. Chờ khi đại hội kết thúc, khi hai vị đế quân của Thiên Khung và Tinh Vực đã rời đi rồi, hắn sẽ tìm cơ hội khôi phục lại thân phận nữ nhân cho nàng, làm vậy mới có lợi cho Phong Vân.
“Đúng rồi, vòng thi thứ ba nàng không cần tham gia.”
“Vì sao? Chàng còn tổ chức thì ta sẽ tham gia.”
“Nàng dám? Nàng cưới nữ nhân đó về thì có ích lợi gì?”
“Còn tốt hơn để chàng cưới cô ta.”
“Ta nói muốn kết hôn bao giờ, nàng cho ta…”
Hai bên cãi nhau chan chát, lời nói đối chọi nhau gay gắt, không khí tốt đẹp tiếp tục bị sụp đổ.
Khi Đế quân, Đế nữ Thiên Khung và Đế quân Tinh Vực tìm đến thì thấy hai người ngươi một lời ta một lời rất ư ngang ngược, vẻ mặt ai nấy đều lạnh lùng đầy sát ý, thoạt nhìn thì hai người này chẳng phải hòa hợp gì cho cam.
Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau, hai người kia nói chuyện không hợp thì bọn họ còn có cơ hội.
Mộc Hoàng chưa bao giờ biết Tiểu Thực lại có thể lải nhải lắm lời như thế, hắn lập tức bóp lấy đóa hoa của Tiểu Thực rồi hướng về phía Phong Vân hỏi, “Ồn ào quá, ta dán kín nó lại nhé?”
Tiểu Thực lập tức điên cuồng giãy dụa trong tay Mộc Hoàng.
Phong Vân thấy vậy thì vừa buồn cười vừa giơ tay lấy lại Tiểu Thực, “Thôi, bản tính khó đổi, lần sau mà nó còn ồn ào thì tính tiếp.”
Tiểu Thực vừa vào tay Phong Vân liền thu mình lại thành một cái cây nhỏ. Nó không do dự nhảy từ trên người Phong Vân xuống đất rồi đong đưa cây lá chạy vội ra khỏi tẩm cung.
Mộc Hoàng rất đáng sợ, phải rời xa, phải rời xa!
“Xem từ nay về sau nó còn dám rình mò nhìn trộm không!” Mộc Hoàng thấy vậy thì hừ lạnh một tiếng.
Phong Vân cười cười, vận khí của Tiểu Thực quả thực không được tốt, lại đụng phải Mộc Hoàng đang lửa giận đầy mình.
“Đi thôi!” Nhìn thấy vẻ mặt tươi cười của Phong Vân, Mộc Hoàng cũng không còn tức giận nữa. Hắn dang tay ôm lấy eo nàng rồi đi ra khỏi cửa tẩm cung.
Thân phận hiện tại của Phong Vân chính là người của Di tộc thượng cổ đang tham gia đại hội giao lưu, là một nam nhân. Nếu hắn và nàng cùng sánh vai bước ra khỏi tẩm cung thì người ta sẽ nói thế nào? Đại hội giao lưu chỉ cho phép nam nhân được tham gia. Nếu thân phận nữ nhân của Phong Vân bị vạch trần thì sẽ làm mất đi sự tôn nghiêm của đại hội, sẽ thách thức đến quyền uy của Mộc Hoàng hắn, sẽ là sự bất kính đối với Nam Viên. Quá nhiều tội danh bị chụp xuống đầu, Phong Vân đang chiếm thế thượng phong nhất định sẽ trở nên thụ động. Hắn không hy vọng Phong Vân của hắn lâm vào thế thụ động và bị người Nam Viên của hắn hãm hại. Chờ khi đại hội kết thúc, khi hai vị đế quân của Thiên Khung và Tinh Vực đã rời đi rồi, hắn sẽ tìm cơ hội khôi phục lại thân phận nữ nhân cho nàng, làm vậy mới có lợi cho Phong Vân.
“Đúng rồi, vòng thi thứ ba nàng không cần tham gia.”
“Vì sao? Chàng còn tổ chức thì ta sẽ tham gia.”
“Nàng dám? Nàng cưới nữ nhân đó về thì có ích lợi gì?”
“Còn tốt hơn để chàng cưới cô ta.”
“Ta nói muốn kết hôn bao giờ, nàng cho ta…”
Hai bên cãi nhau chan chát, lời nói đối chọi nhau gay gắt, không khí tốt đẹp tiếp tục bị sụp đổ.
Khi Đế quân, Đế nữ Thiên Khung và Đế quân Tinh Vực tìm đến thì thấy hai người ngươi một lời ta một lời rất ư ngang ngược, vẻ mặt ai nấy đều lạnh lùng đầy sát ý, thoạt nhìn thì hai người này chẳng phải hòa hợp gì cho cam.
Phượng Vũ Náo và Ngàn Dạ Cách thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau, hai người kia nói chuyện không hợp thì bọn họ còn có cơ hội.