Người dân Nam Viên ngồi trên khán đài đồng loạt mở to mắt nhìn, vẻ mặt ai ấy đều vô cùng hưng phấn, vào tầng thứ nhất, vào…
“Vào tầng thứ nhất! Vào tầng thứ nhất rồi!” Ngồi trên tầng tư của khán đài, tộc trưởng Mộ Dung kích động đến mức suýt nhảy dựng lên.
Chỉ trong nháy mắt, dựa vào bản lĩnh của mình, Mộ Dung Tỉnh đã đi vào tầng thứ nhất của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, thần khí phát ra từ bảo tháp này thật khiến người ta chấn động.
Tất cả mọi người đang ngồi trên khán đài đều trở nên hưng phấn điên cuồng.
Nhưng mà…
Bọn họ còn chưa kịp hưng phấn thì luồng sáng ngũ sắc đã chợt lóe lên, Mộ Dung Tỉnh mới vừa bước vào tầng thứ nhất đã bị ném ra bên ngoài.
Mông nện mạnh xuống mặt đất bên ngoài tháp, Mộ Dung Tỉnh trông như vừa mới trải qua một trận đại chiến, linh lực trong người cơ hồ đã tiêu hao hết toàn bộ, người đổ đầy mồ hôi, tâm trạng cực kỳ uể oải và không phấn chấn chút nào.
“Tới lượt ta!” Thấy rõ ràng kết quả xảy ra với Mộ Dung Tỉnh, Phong Ma Thiên vẫn không lùi bước xông thẳng tới Càn Khôn Thiên Hợp Tháp.
Hào quang ngũ sắc lại vây lấy Phong Ma Thiên.
Ánh mặt trời lóe sáng, không gian trong đấu trường lúc này đang được bao trùm bởi một vẻ tĩnh lặng chưa từng thấy, một sự tĩnh lặng tràn ngập hưng phấn.
Nhìn thấy người thứ năm bị ném ra ngoài, Phượng Vũ Náo ngồi trên đài cao có chút bất ổn nhìn sang Mộc Hoàng, hắn vừa mỉm cười vừa hỏi một câu, “Sao Phong Vân chưa thấy đến?”
Mộc Hoàng nghe hỏi liền trầm giọng trả lời, “Ta không biết. Chiều qua hắn còn nói muốn chế tạo chiến giáp gì đó rồi cả đám đều biến mất, ta đã dùng mọi phương thức để truy tìm tung tích nhưng không truy ra được.”
Hắn không nói dối, tuyệt đối chưa nói dối!
Phượng Vũ Náo nghe vậy thì nhíu mày nghĩ ngợi, vì Phong Vân quá quan trọng nên bọn họ vẫn luôn cho người đặc biệt theo dõi để đề phòng Nam Viên ra ám chiêu. Những lời vừa rồi của Mộc Hoàng giống với tin tức ngày hôm qua hắn thu được, Di tộc thượng cổ quả thực đã đột nhiên biến mất.
Mộc Hoàng không nói dối!
Có điều đằng sau việc chế tạo chiến giáp gì đó có phải là bọn họ lại chuẩn bị chế tạo bảo bối thần khí nào đó không?
Phượng Vũ Náo nhìn cảnh từng người từng người bị ném ra khỏi bảo tháp trên võ đài, lông mày khẽ chau lại một chút.
Ngàn Dạ Cách ở một bên cũng hơi nhíu mày, Hách Liên Phong Vân này định làm gì vậy?
Chỉ có Mộc Hoàng là cực kỳ trầm ổn và nhàn nhã quan sát cảnh tượng phía dưới.
Trận này Phong Vân sẽ không tới, với hai màn biểu diễn kinh thiên động địa của nàng ở hai vòng thi trước, Thiên Khung không thể nói Nam Viên của hắn không có người tài, còn việc Di tộc thượng cổ đột nhiên không tham gia làm bọn họ không kén được rể, hắn cũng chẳng có cách nào bắt người khác phải tới đúng không?
Mộc Hoàng vô cùng thoải mái theo dõi mọi chuyện đang diễn ra trên võ đài.
Mặt trời lên cao dần, gió thu quét qua tạo nên những âm thanh sàn sạt.
Mà lúc này, tại tiểu trấn bên ngoài đế đô…
Phong Vân đang cùng đám người Hỏa Phượng nói chuyện về ân oán giữ tộc người lùn và tộc người cá. Tối qua Á Lê chưa nói rõ ràng với nàng, nàng nghe xong nửa hiểu nửa không, giờ nghe bọn Hỏa Phượng giải thích nàng mới hiểu được ngọn ngành.
“Thì ra là thế, còn…”
“Phong Vân!”
“Vào tầng thứ nhất! Vào tầng thứ nhất rồi!” Ngồi trên tầng tư của khán đài, tộc trưởng Mộ Dung kích động đến mức suýt nhảy dựng lên.
Chỉ trong nháy mắt, dựa vào bản lĩnh của mình, Mộ Dung Tỉnh đã đi vào tầng thứ nhất của Càn Khôn Thiên Hợp Tháp, thần khí phát ra từ bảo tháp này thật khiến người ta chấn động.
Tất cả mọi người đang ngồi trên khán đài đều trở nên hưng phấn điên cuồng.
Nhưng mà…
Bọn họ còn chưa kịp hưng phấn thì luồng sáng ngũ sắc đã chợt lóe lên, Mộ Dung Tỉnh mới vừa bước vào tầng thứ nhất đã bị ném ra bên ngoài.
Mông nện mạnh xuống mặt đất bên ngoài tháp, Mộ Dung Tỉnh trông như vừa mới trải qua một trận đại chiến, linh lực trong người cơ hồ đã tiêu hao hết toàn bộ, người đổ đầy mồ hôi, tâm trạng cực kỳ uể oải và không phấn chấn chút nào.
“Tới lượt ta!” Thấy rõ ràng kết quả xảy ra với Mộ Dung Tỉnh, Phong Ma Thiên vẫn không lùi bước xông thẳng tới Càn Khôn Thiên Hợp Tháp.
Hào quang ngũ sắc lại vây lấy Phong Ma Thiên.
Ánh mặt trời lóe sáng, không gian trong đấu trường lúc này đang được bao trùm bởi một vẻ tĩnh lặng chưa từng thấy, một sự tĩnh lặng tràn ngập hưng phấn.
Nhìn thấy người thứ năm bị ném ra ngoài, Phượng Vũ Náo ngồi trên đài cao có chút bất ổn nhìn sang Mộc Hoàng, hắn vừa mỉm cười vừa hỏi một câu, “Sao Phong Vân chưa thấy đến?”
Mộc Hoàng nghe hỏi liền trầm giọng trả lời, “Ta không biết. Chiều qua hắn còn nói muốn chế tạo chiến giáp gì đó rồi cả đám đều biến mất, ta đã dùng mọi phương thức để truy tìm tung tích nhưng không truy ra được.”
Hắn không nói dối, tuyệt đối chưa nói dối!
Phượng Vũ Náo nghe vậy thì nhíu mày nghĩ ngợi, vì Phong Vân quá quan trọng nên bọn họ vẫn luôn cho người đặc biệt theo dõi để đề phòng Nam Viên ra ám chiêu. Những lời vừa rồi của Mộc Hoàng giống với tin tức ngày hôm qua hắn thu được, Di tộc thượng cổ quả thực đã đột nhiên biến mất.
Mộc Hoàng không nói dối!
Có điều đằng sau việc chế tạo chiến giáp gì đó có phải là bọn họ lại chuẩn bị chế tạo bảo bối thần khí nào đó không?
Phượng Vũ Náo nhìn cảnh từng người từng người bị ném ra khỏi bảo tháp trên võ đài, lông mày khẽ chau lại một chút.
Ngàn Dạ Cách ở một bên cũng hơi nhíu mày, Hách Liên Phong Vân này định làm gì vậy?
Chỉ có Mộc Hoàng là cực kỳ trầm ổn và nhàn nhã quan sát cảnh tượng phía dưới.
Trận này Phong Vân sẽ không tới, với hai màn biểu diễn kinh thiên động địa của nàng ở hai vòng thi trước, Thiên Khung không thể nói Nam Viên của hắn không có người tài, còn việc Di tộc thượng cổ đột nhiên không tham gia làm bọn họ không kén được rể, hắn cũng chẳng có cách nào bắt người khác phải tới đúng không?
Mộc Hoàng vô cùng thoải mái theo dõi mọi chuyện đang diễn ra trên võ đài.
Mặt trời lên cao dần, gió thu quét qua tạo nên những âm thanh sàn sạt.
Mà lúc này, tại tiểu trấn bên ngoài đế đô…
Phong Vân đang cùng đám người Hỏa Phượng nói chuyện về ân oán giữ tộc người lùn và tộc người cá. Tối qua Á Lê chưa nói rõ ràng với nàng, nàng nghe xong nửa hiểu nửa không, giờ nghe bọn Hỏa Phượng giải thích nàng mới hiểu được ngọn ngành.
“Thì ra là thế, còn…”
“Phong Vân!”