Mỗi lần nghĩ đến việc nữ nhân này đã gây ra những chuyện xấu hổ gì, trong lòng hắn liền vô cùng tức giận, mà lần này càng thêm kỳ quái, hắn phát hiện mình dù giận nàng nhưng phần nhiều lại có cảm giác đang ghen tức!
“Niếp Tiểu Thiên, đừng tưởng rằng ngươi đối với mỗi nam nhân đều có thể giả bộ vô tội, chơi xỏ lá, trẫm sẽ không bao giờ bị cái vẻ mặt này của ngươi lừa đâu!” Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng mở miệng nói.
“Nhưng những trò này ta cũng chỉ có làm được với mỗi một nam nhân là ngươi a!” Tiểu Thiên vô tội đáp lại, từ khi nàng xuyên tới nơi này, hôn quân này là nam nhân mà nàng được tiếp xúc nhiều nhất, nếu như muốn nàng cùng nam nhân khác giả bộ vô tội, chơi xỏ lá, thì nàng phải gặp mới có thể làm thế được chứ.
Huống chi, hôn quân này ngoài miệng nói sẽ không bao giờ bị nàng chơi xỏ, nhưng chẳng lúc nào nàng cũng có thể làm cho hắn không có biện pháp đối phó, đợi ở chỗ này bồi nàng sao? Ngay cả, người có địa vị cao như hắn lại đầu hàng nhân nhượng ở lại bên nàng kiểm tra vết thương.
Mà câu trả lời của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn trong lòng không khỏi cảm thấy cao hứng, nhưng ngay sau đó, mặt của hắn lại một lần nữa chìm xuống , “Niếp Tiểu Thiên, chớ quên gian phu của ngươi.”
“Gian phu?” Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, ngay sau đó lại hỉểu ngay lập tức, chuyện hoàng hậu của hắn ngoại tình, hắn luôn ghi nhớ trong lòng.
“A, ha ha, ngươi không đề cập tới thì chắc ta đã quên thật.” Mặc dù ngoài mặt không có gì, nhưng ở trong lòng, Tiểu Thiên bởi vì một câu “gian phu” của Hoàng Phủ Tấn mà cảm thấy chua xót.
Vết sưng trên chân của Tiểu Thiên còn chưa có lành hẳn, cũng may lúc trước hắn đã cho gọi Phúc Quý tới lấy kim sang dược hắn còn mang ở trên người, không cùng nàng nói nhiều, Hoàng Phủ Tấn đem thuốc rắc lên mắt cá chân của nàng, như bộ dáng ở trong đại sảnh lúc trước, hắn chuyên chú chăm sóc cho chân của nàng.
Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn, mi mắt rũ xuống, thật ra thì nàng cũng hiểu, Hoàng Phủ Tấn chán ghét nàng là phải, đây là xã hội phong kiến, có nam nhân nào hi vọng lão bà của mình ngoại tình ở bên ngoài, huống chi, hắn còn là phần tử cực đoan của cái xã hội này, là người đứng đầu một triều đại, hắn làm sao có thể chấp nhận lần đầu tiên của hoàng hậu là giành cho nam nhân khác.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, hôn quân này chịu nhẫn nàng đến bây giờ, nàng thật đúng là phải cảm tạ ơn Phật tổ Bồ Tát phù hộ rồi.
Nếu không như thế thì bây giờ, người có địa vị cao như hắn sao có thể nhân nhượng cùng nàng tại chỗ này, ôn nhu, ân cần băng bó, chăm sóc cho nàng .
“Hoàng thượng, ngươi có phải rất ghét ta hay không?” ngẩng mặt lên, Tiểu Thiên không nhịn được mở miệng nói, mặc dù đáp án dĩ nhiên là khẳng định, nhưng trong tâm nàng vẫn hi vọng được nghe thấy từ chính miệng Hoàng Phủ Tấn nói ra.
“Niếp Tiểu Thiên, đừng tưởng rằng ngươi đối với mỗi nam nhân đều có thể giả bộ vô tội, chơi xỏ lá, trẫm sẽ không bao giờ bị cái vẻ mặt này của ngươi lừa đâu!” Hoàng Phủ Tấn lạnh lùng mở miệng nói.
“Nhưng những trò này ta cũng chỉ có làm được với mỗi một nam nhân là ngươi a!” Tiểu Thiên vô tội đáp lại, từ khi nàng xuyên tới nơi này, hôn quân này là nam nhân mà nàng được tiếp xúc nhiều nhất, nếu như muốn nàng cùng nam nhân khác giả bộ vô tội, chơi xỏ lá, thì nàng phải gặp mới có thể làm thế được chứ.
Huống chi, hôn quân này ngoài miệng nói sẽ không bao giờ bị nàng chơi xỏ, nhưng chẳng lúc nào nàng cũng có thể làm cho hắn không có biện pháp đối phó, đợi ở chỗ này bồi nàng sao? Ngay cả, người có địa vị cao như hắn lại đầu hàng nhân nhượng ở lại bên nàng kiểm tra vết thương.
Mà câu trả lời của Tiểu Thiên khiến cho Hoàng Phủ Tấn trong lòng không khỏi cảm thấy cao hứng, nhưng ngay sau đó, mặt của hắn lại một lần nữa chìm xuống , “Niếp Tiểu Thiên, chớ quên gian phu của ngươi.”
“Gian phu?” Tiểu Thiên hơi ngẩn ra, ngay sau đó lại hỉểu ngay lập tức, chuyện hoàng hậu của hắn ngoại tình, hắn luôn ghi nhớ trong lòng.
“A, ha ha, ngươi không đề cập tới thì chắc ta đã quên thật.” Mặc dù ngoài mặt không có gì, nhưng ở trong lòng, Tiểu Thiên bởi vì một câu “gian phu” của Hoàng Phủ Tấn mà cảm thấy chua xót.
Vết sưng trên chân của Tiểu Thiên còn chưa có lành hẳn, cũng may lúc trước hắn đã cho gọi Phúc Quý tới lấy kim sang dược hắn còn mang ở trên người, không cùng nàng nói nhiều, Hoàng Phủ Tấn đem thuốc rắc lên mắt cá chân của nàng, như bộ dáng ở trong đại sảnh lúc trước, hắn chuyên chú chăm sóc cho chân của nàng.
Tiểu Thiên nhìn Hoàng Phủ Tấn, mi mắt rũ xuống, thật ra thì nàng cũng hiểu, Hoàng Phủ Tấn chán ghét nàng là phải, đây là xã hội phong kiến, có nam nhân nào hi vọng lão bà của mình ngoại tình ở bên ngoài, huống chi, hắn còn là phần tử cực đoan của cái xã hội này, là người đứng đầu một triều đại, hắn làm sao có thể chấp nhận lần đầu tiên của hoàng hậu là giành cho nam nhân khác.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, hôn quân này chịu nhẫn nàng đến bây giờ, nàng thật đúng là phải cảm tạ ơn Phật tổ Bồ Tát phù hộ rồi.
Nếu không như thế thì bây giờ, người có địa vị cao như hắn sao có thể nhân nhượng cùng nàng tại chỗ này, ôn nhu, ân cần băng bó, chăm sóc cho nàng .
“Hoàng thượng, ngươi có phải rất ghét ta hay không?” ngẩng mặt lên, Tiểu Thiên không nhịn được mở miệng nói, mặc dù đáp án dĩ nhiên là khẳng định, nhưng trong tâm nàng vẫn hi vọng được nghe thấy từ chính miệng Hoàng Phủ Tấn nói ra.