Trong lúc bất chợt, hình ảnh kia trong nháy mắt biến mất, hắn thấy Tiểu Thiên nằm phía dưới sắc mặt đã trở nên ửng đỏ.
Hoàng Phủ Tấn bỏ qua luôn hình ảnh không giải thích được kia, ánh mắt của hắn một lần nữa nhu hòa trở lại, trong mắt tràn đầy vẻ ôn nhu.
Đưa tay nghịch khuôn mặt của nàng, nụ hôn của hắn lại một lần nữa rơi xuống.
Nhắm mắt lại, Tiểu Thiên cảm giác được tay của Hoàng Phủ Tấn ở trên người của nàng tru du, mang theo chút thăm dò, thân thể của nàng lại một lần nữa cứng lại.
Đúng vậy, nàng khẩn trương, thật khẩn trương, đây là lần đầu tiên của nàng a, mặc dù lần đầu tiên này nói ra không tài nào giải thích được, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên của nàng .
Tay của Hoàng Phủ Tấn liên tục di chuyển trên người nàng, Tiểu Thiên cũng biết tối nay lần đầu tiên của nàng trao cho nam nhân cũng đồng thời chứng minh nàng đã vô tình yêu hắn. (Tiểu linh: cái này em chém bừa)
Nhưng vào lúc này, trong đầu nàng liên tục thoáng qua những hình ảnh. Những hình ảnh này nàng chưa từng nhìn qua nhưng cảm giác quen thuộc khiến nàng đau. Vẫn như trước không tài nào thấy rõ một người nam nhân kia.
Bất chợt, tâm nàng thật đau ( TL: e nghĩ để là tâm hay hơn). Nước mắt không ngừng chảy ra. Những hình ảnh quen thuộc tựa như một bộ phim điện ảnh, một lần lại một lần chạy trong đầu nàng, một lần chạy, tâm nàng lại một lần đau, nước mắt cũng không cầm được mà tuôn ra như suối.
Chợt đẩy Hoàng Phủ Tấn trên người ra, nàng từ trên giường ngồi dậy, co rúc thân mình, cả người phát run. Lúc này, nàng đã rơi lệ đầy mặt. Vì sao tâm lại đau đến vậy?
“Thật.... Thật xin lỗi, Hoàng Thượng, thật xin lỗi, ta...” Thanh âm của nàng nghẹn ngào, đối với Hoàng Phủ Tấn nói xin lỗi. Nàng càng khóc càng thêm lợi hại, nước mắt “tứ ngược địa dũng” ra ngoài.
Lúc này, Hoàng Phủ Tấn dục hỏa khó chịu nhìn lại thời điểm quan trọng nhất, toàn thân hắn đều cực kì khó chịu. Dục hỏa đốt người làm hắn hận không làm gì được mà phải cắn chặt răng cố nén nhịn (TL: e không dịch thoát ý được) Thấy Tiểu Thiên đột nhiên khóc đến như vậy. Trong mắt nàng còn thoáng qua những hình ảnh hắn quen thuộc rồi biến mất thay vào đó là đau đớn. Lòng hắn đau nhói. Hắn lại nghĩ rằng Tiểu Thiên nghĩ về cái kia “gian phu”, thấy có lỗi với người kia nên tại thời điểm quan trọng mới đẩy hắn ra.
Hoàng Phủ Tấn bỏ qua luôn hình ảnh không giải thích được kia, ánh mắt của hắn một lần nữa nhu hòa trở lại, trong mắt tràn đầy vẻ ôn nhu.
Đưa tay nghịch khuôn mặt của nàng, nụ hôn của hắn lại một lần nữa rơi xuống.
Nhắm mắt lại, Tiểu Thiên cảm giác được tay của Hoàng Phủ Tấn ở trên người của nàng tru du, mang theo chút thăm dò, thân thể của nàng lại một lần nữa cứng lại.
Đúng vậy, nàng khẩn trương, thật khẩn trương, đây là lần đầu tiên của nàng a, mặc dù lần đầu tiên này nói ra không tài nào giải thích được, nhưng đây thật sự là lần đầu tiên của nàng .
Tay của Hoàng Phủ Tấn liên tục di chuyển trên người nàng, Tiểu Thiên cũng biết tối nay lần đầu tiên của nàng trao cho nam nhân cũng đồng thời chứng minh nàng đã vô tình yêu hắn. (Tiểu linh: cái này em chém bừa)
Nhưng vào lúc này, trong đầu nàng liên tục thoáng qua những hình ảnh. Những hình ảnh này nàng chưa từng nhìn qua nhưng cảm giác quen thuộc khiến nàng đau. Vẫn như trước không tài nào thấy rõ một người nam nhân kia.
Bất chợt, tâm nàng thật đau ( TL: e nghĩ để là tâm hay hơn). Nước mắt không ngừng chảy ra. Những hình ảnh quen thuộc tựa như một bộ phim điện ảnh, một lần lại một lần chạy trong đầu nàng, một lần chạy, tâm nàng lại một lần đau, nước mắt cũng không cầm được mà tuôn ra như suối.
Chợt đẩy Hoàng Phủ Tấn trên người ra, nàng từ trên giường ngồi dậy, co rúc thân mình, cả người phát run. Lúc này, nàng đã rơi lệ đầy mặt. Vì sao tâm lại đau đến vậy?
“Thật.... Thật xin lỗi, Hoàng Thượng, thật xin lỗi, ta...” Thanh âm của nàng nghẹn ngào, đối với Hoàng Phủ Tấn nói xin lỗi. Nàng càng khóc càng thêm lợi hại, nước mắt “tứ ngược địa dũng” ra ngoài.
Lúc này, Hoàng Phủ Tấn dục hỏa khó chịu nhìn lại thời điểm quan trọng nhất, toàn thân hắn đều cực kì khó chịu. Dục hỏa đốt người làm hắn hận không làm gì được mà phải cắn chặt răng cố nén nhịn (TL: e không dịch thoát ý được) Thấy Tiểu Thiên đột nhiên khóc đến như vậy. Trong mắt nàng còn thoáng qua những hình ảnh hắn quen thuộc rồi biến mất thay vào đó là đau đớn. Lòng hắn đau nhói. Hắn lại nghĩ rằng Tiểu Thiên nghĩ về cái kia “gian phu”, thấy có lỗi với người kia nên tại thời điểm quan trọng mới đẩy hắn ra.